Tuyết rơi, đầy trời đều là những bông tuyết bay bay lất phất, tất cả đều là một màu trắng xóa đến lóa mắt. Tôi đứng ở quầy bán tạp hóa, đôi mắt đờ đẫn nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa kính, nhìn từng ánh đèn vàng lập lòe in bóng từng cảnh vật đổ dài xuống dưới lòng đường, đáy lòng lại bất giác trở nên nặng trĩu như nghìn tảng đá đè nặng.
Thủ đô bước vào đầu mùa xuân, nhiệt độ hạ xuống rất thấp, ban ngày trời quang đãng với ánh nắng nhạt, buổi tối thì sẽ lất phất mấy hạt tuyết hoặc mưa nhỏ, chỉ cần mở cánh cửa hé ra một chút thôi là gió lạnh sẽ thi nhau ập tới. Khói bụi, tiếng xe ồn ào, những tiếng nhạc đường phố từ xa vẳng lại, tất cả tựa như quen thuộc, cũng tựa như xa lạ, mặc dù thời gian bản thân tôi sống ở đây không phải là thời gian ngắn.
Bảy năm, thời gian bảy năm đã thật sự đã trôi qua rồi, tính cách cùng với cái nhìn cũng đã thay đổi, nhưng công việc và mọi thứ lại không hề suôn sẻ giống như những gì tôi mong muốn. Tất cả đều là thử thách, đều là những công việc với mức lương miễn cưỡng trong khi bản thân đã cố gắng hết sức, đã cố gắng tiết kiệm nhịn ăn nhịn uống đến mức quần áo mấy năm qua rồi vẫn chẳng dám mua, chẳng dám sắm một thứ gì cả.
Bình luận