Ngoảnh Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 1



Tuyết rơi, đầy trời đều là những bông tuyết bay bay lất phất, tất cả đều là một màu trắng xóa đến lóa mắt. Tôi đứng ở quầy bán tạp hóa, đôi mắt đờ đẫn nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa kính, nhìn từng ánh đèn vàng lập lòe in bóng từng cảnh vật đổ dài xuống dưới lòng đường, đáy lòng lại bất giác trở nên nặng trĩu như nghìn tảng đá đè nặng.

Thủ đô bước vào đầu mùa xuân, nhiệt độ hạ xuống rất thấp, ban ngày trời quang đãng với ánh nắng nhạt, buổi tối thì sẽ lất phất mấy hạt tuyết hoặc mưa nhỏ, chỉ cần mở cánh cửa hé ra một chút thôi là gió lạnh sẽ thi nhau ập tới. Khói bụi, tiếng xe ồn ào, những tiếng nhạc đường phố từ xa vẳng lại, tất cả tựa như quen thuộc, cũng tựa như xa lạ, mặc dù thời gian bản thân tôi sống ở đây không phải là thời gian ngắn.

Bảy năm, thời gian bảy năm đã thật sự đã trôi qua rồi, tính cách cùng với cái nhìn cũng đã thay đổi, nhưng công việc và mọi thứ lại không hề suôn sẻ giống như những gì tôi mong muốn. Tất cả đều là thử thách, đều là những công việc với mức lương miễn cưỡng trong khi bản thân đã cố gắng hết sức, đã cố gắng tiết kiệm nhịn ăn nhịn uống đến mức quần áo mấy năm qua rồi vẫn chẳng dám mua, chẳng dám sắm một thứ gì cả.

Những lúc như thế, tôi lại bắt đầu nghĩ lại những ngày tháng trước năm cấp ba của mình. Khi đó, tôi có một cuộc sống tuy không giàu có nhưng cũng không phải nói là cơ cực, ngày ngày trôi đi đều êm ả không phải suy nghĩ. Đấy là còn chưa kể đến tôi có một người bạn trai được liệt vào hàng cực phẩm, vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, có biết bao nhiêu người ghen ghét.

Suy nghĩ nhất thời chạy dài những chuyện của quá khứ, tôi cứ thế đứng thần người đuổi theo quên luôn đi cả thực tại, cho đến khi bên cạnh vang lên giọng nói của Phương, mới sực tỉnh ngoảnh đầu, nhẹ giọng hỏi.

– Có chuyện gì thế?

Phương là một cô gái 25 tuổi, là người miền nam, da trắng mắt to, nét nào ra nét đấy, chưa kể đến chuyện cô ấy lại sành trang điểm nên khuôn mặt lúc nào cũng tỉ mỉ, nhìn vào một cái là lại muốn nhìn thật lâu hơn nữa. Chứ không giống như tôi, ngay đến thỏi son rẻ tiền cũng không sắm cho mình được, quần áo bạc màu, tóc thì không vào nếp, đứng bên cạnh cô ấy nhìn ngược nhìn xuôi chẳng khác gì một a hoàn đứng cạnh tiểu thư vậy. À không, có khi a hoàn còn hơn tôi nữa đấy chứ, bởi vì ít nhất a hoàn cũng còn được mặc đẹp để giữ thể diện cho chủ nhân của mình trước mặt bao người khác.

Nghe tôi nói vậy, Phương thở dài, cô ấy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, một tay chống cằm trên quầy thu ngân, mắt nhìn tôi đăm đăm, ngón tay trỏ cũng nhàm chán gõ lên mặt kính khiến chúng phát ra tiếng kêu cộc cộc.

– Tôi gọi cô mấy tiếng rồi đấy? Nãy giờ người cô cứ đực ra vậy, có tâm sự gì à?

Tôi lắc đầu, đôi tay gầy rộc với những vết chai vẫn liên tục liến thoắng thu dọn những đồ đạc lộn xộn ở trước mặt.

– Không có gì đâu? Tôi chỉ nghĩ đến chuyện tháng này tôi đi muộn như vậy, quản lí có trừ tiền lương của tôi không thôi. Dù sao thì ông ấy đối với tôi cũng không ưa gì cả?

Nhắc đến quản lí, cả tôi với Phương đều đồng loạt im lặng, sau đó là những tiếng thở dài đầy bất lực. Quầy bán tạp hóa này không lớn, thế nhưng vì tôi đã làm được gần sáu năm rồi nên họ cũng không thể đuổi tôi đi được. Bởi vì tôi tuy không có bằng đại học, nhưng tôi cũng được cái tiếp thu nhanh, giọng nói dễ nghe, khả năng níu kéo khách ngang ngửa với các đồng nghiệp khác. Hơn hết nữa chính là, mức lương trả cho tôi cũng chỉ là 4 triệu một tháng, so với những người khác chỉ bằng 2/3, họ dại gì mà không dùng cơ chứ. Nói gì thì nói, người của giới tư bản suy nghĩ và tầm nhìn họ xa hơn kẻ đi làm thuê như tôi rất là nhiều, nên trong khi bản thân nhẹ nhõm với công việc, thì phía quản lí cũng hả hê với thái độ mềm mỏng nhún nhường của tôi.

– Hôm nay là 14/2 đấy. Lễ tình nhân, hay cô về đi, để tôi trông cửa hàng cho. Dù sao thì hôm nay lão hói cũng không có ở đây, lão không biết mà phạt cô được đâu.

– Thôi khỏi. 14/2 là ngày gì tôi cũng đã quên từ lâu rồi, cô không cần phải nghĩ cho tôi đâu.

– Thôi cái gì mà thôi. Cô nhìn cô xem, mấy năm nay cứ đâm đầu vào làm không ngừng nghỉ, đến thời gian đi chơi cũng chẳng có.

– Thì có gì mà chơi chứ. Cô cũng biết cuộc sống của tôi như thế nào mà.

Tôi biết Phương đối với tôi sự lo lắng đều là thật lòng, nhưng tôi thật sự không thể thỏa thuận được lời đề nghị đó. Cô ấy nói đúng, mấy năm nay tôi làm việc cực khổ, ai hỏi tôi có mệt không tôi đều trả lời là không, hoặc lắc đầu phản bác. Thế nhưng thật chất tận sâu trong lòng tôi mệt lắm. Mệt đến mức có những hôm nửa đêm đi làm về, tôi không chịu được liền nằm vật xuống giường cong người vùi mặt vào gối khóc rấm rức. Khóc đến sưng vù cả hai mắt, sau đó mới lết dáng người gầy gò đi vào trong nhà tắm tắm rửa, nhìn mình trong gương rồi trách móc số phận, trách móc cuộc đời sao lại bất công với tôi đến như thế. Hết đày đọa, lại reo xuống tôi bao nhiêu đắng cay, bao nhiêu tủi nhục…

Suy nghĩ nhất thời chệch khỏi quỹ đạo, một giọt nước mắt không kiềm được tràn khỏi khóe mi rồi len vào khóe môi mặn chát khiến cho tôi giật mình hoảng hốt, vội vàng đưa tay lên lau vội đi để Phương không nhìn thấy. Thế nhưng sự luống cuống ấy đã lọt vào mắt cô ấy từ sớm rồi, nên khi tôi vừa hạ cánh tay xuống, cô ấy đã lạnh giọng hỏi tôi.

– Có phải chồng cô lại đánh cô hay đòi tiền cô đúng không?

Tôi lắc đầu.

– Không đâu, tôi đã nói là tôi không có chuyện gì mà. Cô đừng đoán già đoán non nữa đi.

– Thế bé Đức thì sao? Dạo này phải tăng ca làm nhiều nên tôi cũng không có thời gian đến thăm nó được, sức khỏe thằng bé vẫn ổn chứ.

– Tàm tạm. Bác sĩ dặn phải uống thuốc đều đặn, nếu có gì bất thường phải đến bệnh viện ngay, nếu không thì mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn thế nữa.

– Vậy cũng được, không có chuyện gì là tốt rồi.

Trước sự né tránh của tôi, Phương cũng không hỏi thêm gì về sức khỏe của thằng bé nữa, cô ấy mím môi đưa mắt nhìn ra bên ngoài, sau một lúc thấy tôi vẫn im lặng không hề có ý định muốn lên tiếng thì không nhịn được mà lại nói tiếp.

– Tình, cô về đi. Hôm nay cửa hàng ít khách, một mình tôi trông được, cô không đi chơi thì về với cu Đức, hai mẹ con ngồi xem ti vi với nhau cũng được.

– Nhưng mà…

Phương hậm hực ném chiếc khăn lau xuống mặt quầy rồi ngước mắt lên nhìn tôi, trong đáy mắt nổi lên mấy tia tức tối.

– Đừng nhưng nhị gì? Chúng ta làm việc với nhau bốn năm rồi, tôi coi cô như người bạn của mình, sao cô cứ lảng tránh với từ chối ý tốt của tôi thế nhỉ.

” Không phải”. Tôi vẫn nhẹ giọng hết sức có thể, khóe miệng kéo lên một nụ cười, có buồn, có cả một chút thê lương:” Chẳng phải cô nói hôm nay 14/2 sao? Cô không đi chới với Phong à?”

Phong là người yêu của Phương, hai người này đều là người miền nam, vô tình quen nhau trong một lần off nhóm của một hội gì đó mà cô ấy hay chát chít trên facebook. Ban đầu, họ tương đối là khắc khẩu, gặp nhau là lườm nguýt không ưa, thậm chí Phương còn không thèm bán hàng cho cậu ta khi thấy cậu ta đẩy cửa vào mua hàng. Nói chung quãng thời gian ấy bọn họ có thể ví như nước với lửa. Ấy vậy mà không ngờ bất thình lình vài tháng sau, tôi bắt đầu thấy họ không còn xỉa xói cà khịa nữa, thay vào đó lại là những lời quan tâm đầy sến súa, những nụ cười với ánh mắt e thẹn, rồi cả những bó hoa. Kể từ đấy, tôi cũng mới nhận ra hai người này đã từ mối quan hệ kẻ thù nhảy lên là người yêu từ lúc nào không biết nữa rồi.

Sau khi tôi vừa dứt lời, Phương đặt chiếc điện thoại xuống trước mặt, cô ấy buông lời nhàn nhạt.

– Không? Anh ta bận việc, nghe nói là công ty bắt phải tăng ca, nên không đi được. Với cả tôi cũng không thích cái ngày này, quà cáp nhiều tốn kém.

– Ừ, đúng là tốn kém thật.

Đối với suy nghĩ của Phương, tôi nghe xong cũng chỉ dám mỉm cười, sau đó lại chăm chú cúi đầu tiếp tục làm việc. Có những chuyện, tưởng chừng bản thân đã quên đi từ lâu, tưởng chừng mình sẽ không bao giờ nhớ lại, thì cho đến lúc này, nó lại hệt như một thước phim tua chập, từng chút từng chút hiện lên trong tâm trí của tôi, nhắc nhở tôi từng mốc thời gian quan trọng. Bảy năm đổ về trước, ngày 14/2 đối với tôi đều là những ngày hạnh phúc và đẹp đẽ nhất, thì bảy năm đổ lại đây, ngày 14/2 đối với tôi chẳng còn một chút ý nghĩa nào hết cả. Cảnh mất người còn, tất cả đều đã hết rồi, hết từ rất lâu rồi.

Khẽ lắc đầu, tôi cố gắng trấn tĩnh để bản thân của mình không được nghĩ đến chuyện buồn nữa, miệng lẩm bẩm mấy lời vô nghĩa. Đúng lúc này, bỗng dưng tiếng chuông gió ngoài cửa kêu leng keng lên từng hồi, tôi vội vàng ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Phương nhanh hơn mình chạy lại, cúi người cung kính.

– Chào mừng quý khách đã đến siêu thị Vân Trường. Tôi là nhân viên trực hôm nay, không biết quý khách có cần gì không ạ?

Người đàn ông đó gật đầu với lời chào của Phương, anh ta quay sang cô gái đi cùng với mình, giọng nói cất lên tuy trầm nhưng lại mang theo sức hút khiến cho bất cứ ai nghe thấy cũng phải xiêu lòng chìm đắm.

– Em vào chọn tạm đi. Cửa hàng tạp hóa này tôi thấy cũng khá lớn, chắc họ có loại em cần dùng đó.

Cô gái kia nghe vậy thì e thẹn gật đầu, sau đó nhanh chóng bước theo Phương đi vào sâu bên trong gian hàng. Còn tôi, lúc này đưa mắt nhìn theo một cảnh trước mắt, chiếc áo vest đắt tiền quấn ngang eo, bước đi gượng gạo, lướt qua cũng đủ biết là họ cần mua gì rồi.

Bình thường, đáng lẽ bán được hàng như thế này, tôi phải nên vui mới đúng, vì mỗi tháng doanh thu tăng lên kiểu gì tôi cũng sẽ được thưởng. Chỉ là, vị khách này đối với tôi đặc biệt quá, đặc biệt đến mức không cần nhìn mà chỉ cần cất giọng, cũng đủ khiến cho tôi ngực đập chân run rẩy. Nếu không phải lúc này đôi tay gầy gò bám chặt lấy cạnh bàn, tôi nghĩ mình thật sự sẽ ngã khụy xuống đất từ lúc nào rồi.

Bảy năm, một quãng thời gian rất dài, tôi đã nghĩ mình thật sự quên luôn khuôn mặt của người thiếu niên đó rồi, bởi vì đến mơ thôi tôi cũng chẳng mơ thấy, ảnh cũng chỉ có một tấm cất trong hộp quà lưu niệm chẳng dám nhìn đến. Bảy năm, tôi đã nghĩ thủ đô rộng lớn xô bồ như thế này, mình chỉ là một nhân viên nhỏ bé, làm gì có chuyện sẽ gặp lại người đó. Thế nhưng tất cả lại cứ bất chợt đột ngột diễn ra, và rồi ngay lúc này, nó chẳng khác gì một cơn cuồng phong dữ dội cuốn lấy tôi vào vòng xoáy mà mình khó khăn lắm mới giấu nhẹm đi được. Gió lớn quật ngã tôi, cũng như muốn nhắn nhủ tôi.

Không còn tin tức cũng không có nghĩa là đã lãng quên

Không còn gặp lại không có nghĩa là sẽ không bao giờ trùng phùng

Chỉ là nỗi đau trong tôi quá lớn khiến tôi gục ngã không dám đối diện với hiện thực mà thôi.

Đôi chân chôn chặt xuống dưới đất, ánh mắt sững sờ nhìn anh, hai bờ môi tôi hơi hé mở nhưng lại không thể nói được gì, chỉ biết rằng cổ họng lúc này thật sự đã nghẹn lại đến khó thở. Bảy năm trôi qua, khuôn mặt của thiếu niên 22 – 23 tuổi thật sự đã thay đổi, không còn sự non nớt chưa trải đời, không còn độ ấm lúc nào cũng có thể cười, mà đã trở nên thành thục nghiêm nghị, đẹp trai anh tuấn đến mức khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng không thể nào phớt lờ. Đôi lông mày rậm đen nhánh, đến bờ môi đã từng rất nhiều lần hôn tôi và khiến cho tôi run rẩy, đến ngón tay thon dài ngày xưa hay dùng để vuốt mái tóc của tôi. Tất cả mọi thứ đã từng rất quen thuộc, nhưng bây giờ lại xa lạ đến mức tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn đến thôi chứ không dám đứng lại gần.

Càng nghĩ, tôi càng không thể khống chế được cảm xúc của mình nên cứ vậy đứng thần người ở đó, mắt chăm chăm nhìn người đàn ông kia thật lâu, lâu đến mức chẳng biết anh đã tiến lại phía trước quầy của mình từ lúc nào. Đến khi phát hiện, thì khoảng cách đã rút ngắn lại chỉ còn bằng chiều rộng của quầy hàng, không tới 80 phân.

Khoảnh khắc ấy, tôi không dám rũ mắt nhìn xuống, cũng không dám nghiêng đầu tránh né đi nơi khác, bởi vì đối diện với ánh mắt vừa lạnh vừa quen thuộc, trong lòng tôi bỗng dấy lên cảm giác sợ hãi. Anh không nói, tôi không nói, thế nhưng hành động đưa tay giúp tôi vén đi mấy sợ tóc lòa xòa trước mặt của anh đã khiến cho cảm xúc mà tôi cố gắng kìm nén trở nên vỡ òa. Tôi bịt miệng, nước mắt long lanh từng giọt bắt đầu rơi xuống, một giọt, rồi đến hai, rồi đến ba, rồi vô số cứ vậy rơi xuống. Hành động này, cho dù đã bảy năm qua đi, nhưng nó lại quen thuộc đến nỗi khiến cho trái tim tôi nhói lại, không kiềm chế được mà chậm chạp đưa tay muốn chạm vào người ở trước mặt. Chỉ là không ngờ, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại ngay lập tức bị phá vỡ bởi giọng nói ngọt ngào của một người con gái.

– Nam… em xong rồi này.

Ngữ điệu rất nhẹ, nghe rất êm tai, tôi theo phản xạ giật mình rụt tay trở về, cùng theo đấy cũng vội vàng hất mấy thứ đồ xuống dưới đất để kiếm cớ cúi người xuống nhặt, nhưng thật chất là để lau đi lệ chảy dòng trên má. Một phút mất lí trí, một khắc mềm yếu, bao cố gắng trong bảy năm bản thân cố gắng rèn dụa đã thật sự vỡ nát như bong bóng xà phòng rồi. Rõ ràng là hận, nhưng sao tim lại đau đến như thế này, đau đến mức tôi cảm giác lồng ngực chỉ chực trờ muốn nổ tung ra thành nghìn mảnh mà thôi.

Lắc đầu cười một nụ cười đầy chua chát, tôi khịt mũi, nhanh chóng ổn định lại tâm trạng của mình rồi mới từ từ đứng dậy, khẽ mỉm cười với người con gái đang e thẹn ôm lấy người đàn ông bên cạnh, tính một loạt đồ họ mua xong rồi mới cất giọng.

– Của quý khách hết tổng cộng một 950.00 đồng.

Cô gái nghe tôi nói vậy thì nhanh chóng gật đầu, rất tự nhiên rút hai tờ polime 500.000 từ trong ví của người đàn ông kia đưa cho tôi, ngữ điệu cất lên không lạnh nhưng cũng không hẳn là thân thiện.

– Cho tôi gửi tiền.

Tôi đưa ra nhận lấy nhưng mắt vẫn không quên liếc nhìn từng móng được sơn đẹp đẽ của người đó. Móng được đắp gel hoa rất đẹp, có ngón óng ánh kim tuyến, da thịt trắng hồng mịn màng, xếp bên cạnh với Dương Thành Nam thì quả thật không có lấy nửa điểm nào để chê cả. Rõ ràng là rất tốt, rõ ràng không còn nửa điểm quan hệ, nhưng tim tôi thì lại cứ vậy âm ỉ nhỏ máu theo từng tiếng cười, từng tiếng nói chuyện của bọn họ. Đợi cho đến khi cánh cửa đóng lại, bóng dáng đôi trai gái kia khuất hẳn sau lớp kính đen của chiếc ô tô đắt tiền, tôi mới rủ mắt nhìn xuống món đồ cửa hàng tặng khách nhân dịp Valentine bị họ từ chối.

Trong túi này, chỉ là hai viên kẹo socola được làm riêng, mấy ngày trước tôi còn than thở với Phương giá như mình có thể được ăn một lần thì tốt biết mấy. Bây giờ có cơ hội được ăn, thì đáy lòng lại cảm thấy đắng ngắt, vừa tủi nhục, vừa đau đớn đến khó thở.

Khẽ chớp mắt, bản thân dù không muốn nghỉ nhưng hiện tại cảm xúc không thể chi phối được nữa nên tôi vội vàng quay sang Phương, cất giọng nói với cô ấy.

– Tôi chợt nhớ ra là mình vẫn còn chuyện phải làm, nếu hôm nay cô không đi chơi với Phong, thì giúp tôi trông cửa hàng nhé.

Phương gật đầu, cô ấy có lẽ phát hiện ra tôi có chuyện buồn rồi nhưng vì không tiện hỏi nên chỉ đáp.

– Được rồi, cô cứ về đi. Có chuyện gì thì gọi điện ngay cho tôi đấy nhé.

– Cảm ơn cô, vậy tôi về trước đây.

– Tiện tay cầm luôn bọc kẹo khách không nhận về cho cu Đức đi. Hiếm khi mới có được một lần ăn đồ chùa, cô đừng từ chối làm gì.

– Tôi…

– Đừng có tôi tôi nữa. Tô Vũ Tình, sao lúc nào cô cũng không muốn người khác quan tâm đến mẹ con cô vậy. Hay là cô thấy tôi không có tiền, nên không muốn kết giao làm bạn.

Tôi vội lắc đầu:” Cô biết ý tôi không phải như vậy mà.”

Phương bật cười, cô ấy cầm lấy chiếc túi đặt vào tay của tôi, chẳng muốn đôi co với tôi dài dòng thêm làm gì nữa.

– Được rồi, đi về đi. Cuối tuần được về sớm tôi xin nghỉ sớm rồi chúng ta dẫn cu Đức đi chơi khu công viên. Cũng lâu lắm rồi không cho thằng bé đi, để nó ở trong nhà suốt cũng không phải là cách tốt đâu.

Nhắc đến Đức, tâm tình tôi lại lạnh như băng tuyết, khóe miệng miễn cưỡng nở một nụ cười được cho là ổn nhất.

– Tôi biết rồi? Lúc ấy sẽ đợi cô.

Nói xong với Phương, tôi không có ý định muốn đi sâu vào câu chuyện kia nữa nên nhanh chóng xoay người đẩy cửa đi ra bên ngoài. Chỉ là, bình thường bản thân thường đi về phía xe buýt bắt xe trở về nhà, thì bây giờ tôi lại không hề như thế. Chẳng bắt xe, đôi chân đi đôi giày bệt màu đen cứ vậy lững thững từng bước từng bước đi dưới trời tuyết se lạnh chẳng rõ phương hướng. Đến khi bản thân đi lên phía cầu vượt Tam Nguyên, tôi mới dừng lại đứng nhìn thành phố tràn ngập trong ánh đèn đủ màu sặc sỡ, lệ vỡ oà chảy dài đầy mặt.

Năm đó, tôi chỉ là một con nhỏ sinh ra không có ba, mẹ cũng không yêu thương nhiều nên cuộc sống ngoài việc đi học và làm bạn với chiếc máy tính thì không còn điều gì khác. Bạn bè không, thầy cô giáo cũng mặc kệ, ngồi trên lớp số lần nói chuyện với người khác đều không đếm quá mười đầu ngón tay. Mãi sau này, khi thi đỗ vào trường cấp 3 trọng điểm ở thủ đô, thanh xuân của tôi mới thật sự có những chuyện đáng nhớ.

Sự ghen ghét phải nhận từ những người khác khi được mọi người bầu là hoa khôi của trường, những lá thư tán tỉnh của các bạn nam cùng khối, thậm chí cả các đàn anh đại học cũng không thiếu. Ban đầu, tôi đối với tất cả đều không quan tâm để ý dù chỉ là một cái liếc mắt, bởi vì sâu trong suy nghĩ của tôi, mấy cái hành động này thật sự ấu trĩ, thật mất thời gian. Ấy vậy mà không ngờ cho đến một ngày, tôi lại say nắng trước một nụ cười của Dương Thành Nam.

Dương Thành Nam, con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn AN DĨNH lớn nhất thủ đô, được mọi người tôn sùng và vây quanh rất nhiều. Nhà giàu, lại đẹp trai, thành tích học tập rất tốt nhưng anh chẳng bao giờ kiêu kì hay lạnh lùng với mọi người, ở trường có hoạt động gì cũng là người tiên phong đầu tiên hưởng ứng. Tôi vẫn còn nhớ cuộc gặp mặt lần đầu tiên của chúng tôi ngày đó, khi ấy là giữa học kì một, tôi là người đại diện cho khối 10 lên nhận học bổng của trường, còn anh là đại diện cho sinh viên năm hai của học viện tài chính. Vì cả hai trường là một, nên lúc được gọi bước lên bục, chúng tôi vô tình được xếp đứng cạnh nhau, khuỷu tay chạm vào nhau, người nọ nói xin lỗi người kia, rồi từ đấy, nhân duyên cứ như vậy buộc dây vào. Sau này, qua nhiều lần gặp nhau bởi những hoạt động của trường, tôi với anh cũng bắt đầu trao đổi liên lạc, rồi chẳng biết từ bao giờ, bản thân tôi lại rung động trước nụ cười tỏa nắng đầy hút hồn của người thiếu niên nhà giàu nhưng giản dị ấy.

Tình yêu năm đó của chúng tôi chẳng long trời lở đất, chẳng nghiệt ngã sống chết, nhưng lại khiến cho rất nhiều ngưỡng mộ. Anh bao bọc tôi giống hệt như một viên đá được làm từ thủy tinh vậy, lúc nào cũng ân cần nhỏ nhẹ, chưa bao giờ cáu gắt hay làm phật ý khiến cho tôi đau lòng. Thậm chí khi cả hai lần đầu nếm thử trái cấm, sau một hồi mệt lả người đầy mồ hôi, người đó đã ôm lấy tôi vào lòng và nói cả cuộc đời này, trái tim anh chỉ có duy nhất hình bóng của tôi. Ngoài tôi ra, chẳng một ai có thể đi vào nữa, chẳng một ai có thể thay thế được.

Vốn dĩ chỉ là một lời hứa vô cùng bình thường, nói trắng ra là điều quá xa vời không đáng được tin tưởng, thế nhưng tôi nghe xong khuôn mặt lại tràn đầy hạnh phúc, gò má hồng lên như trái táo rúc vào trong lòng của Dương Thành Nam, hít hà hương thơm hoa trà đặc trưng của anh, bản thân cũng bẽn lẽn gật đầu đồng ý.

Năm ấy, tôi là thiếu nữ 17 tuổi, còn anh là chàng thiếu niên 21 tuổi.

Để mặc cho những bông tuyết rơi vào mặt rồi tan chảy lạnh toát, tôi cứ mất hồn như vậy đứng đến gần mười giờ mới quyết định lững thững đi bộ trở về khu chung cư cũ mà mình thuê nhà ở đó. Khu này là khu xuống cấp gần như đã bị lãng quên ở khu vực ngoại thành, giá cho thuê rất rẻ, tôi đã ở đây cũng bảy năm rồi. Bảy năm, thời gian không ngắn, không đánh gục được tôi, nhưng chính nó cũng đã cướp hết đi thanh xuân của tôi, ước mơ của tôi, hi vọng của tôi.

Đôi chân khẽ bước lững thững trên con đường tối mờ với những khoảng lầy lội đầy bùn đất, càng nghĩ bản thân càng trầm luân, tôi cắn môi khẽ lắc đầu xua đi những suy nghĩ chạy dài trong đầu, bước chân trở nên nhanh hơn. Thế nhưng thật không ngờ được rằng, lúc theo quán tính xoay người lại, tôi bỗng dưng phát hiện Dương Thành Nam đã đi theo mình từ bao giờ. Anh đứng cách tôi một khoảng rất gần, trên tay vẫn là điếu thuốc lá đang hút dở, đầu lọc còn đỏ, ánh mắt lặng lẽ nhìn tôi dưới ánh đèn mờ mờ chẳng rõ tâm tư như thế nào.

Tôi không nhúc nhích, gió lạnh thổi lớn lướt qua gò má mang theo một chút lành lạnh bởi tuyết tan, nửa lời không thể thốt. Tay cầm chiếc túi xách nặng tựa nghìn cân, tôi rũ mắt, rõ ràng muốn chạy trốn, nhưng chân lại cứ như bị người khác đổ keo, nhấc lên một bước cũng không nổi. Cuối cùng, tôi chỉ có thể chấp nhận đứng như tượng phỗng ở đó, mắt nhìn người đàn ông đang từ từ bước lại gần phía mình.

Trên người anh vẫn là bộ quần áo lúc tối, bờ vai có một khoảng đã loang lổ vì dính nước, đoán chừng là đã đi dưới trời mưa cũng rất lâu rồi? Chỉ là, sao anh lại đi theo tôi, tôi lại không hề tìm được lấy cho mình một câu trả lời thỏa đáng?

Cố nặn ra một nụ cười đầy miễn cưỡng méo xệch, tôi đưa mắt nhìn Dương Thành Nam ở trước mặt, không thể coi như không quen biết nên đành cất giọng khàn khàn.

– Anh… Lâu lắm rồi không gặp?

Dương Thành Nam gật đầu, anh xỏ hai tay túi quần, mắt liếc xuống dưới chân của tôi bâng quơ nói một câu.

– Chân chảy máu rồi? Đi vấp vào cái gì à?

Theo giọng nói đầy lạnh nhạt của anh, đôi mắt tôi nhanh chóng nhìn xuống dưới chân của mình, lúc này mới phát hiện quả thực chẳng biết mình va phải đâu mà trên mu có một chút trầy chảy cả máu. Máu chảy dài một đường, đã khô cóc lại, không đau, nhưng nhìn vào thì lại vô cùng nhức mắt.

Khẽ liếm môi, tôi nói với anh.

– Không biết nữa? Chắc lúc nãy đi vấp phải hòn đá thôi.

Dương Thành Nam gật đầu, anh nhìn tôi không nói gì, cũng không có hành động cúi người giúp tôi lau đi giống như trong quá khứ đã từng, cũng không có một chút lo lắng hoảng hốt nào. Anh cứ vậy đứng dưới ánh đèn mờ nhìn tôi, khuôn mặt đẹp trai ẩn sau làn khói thuốc trắng xóa, lạnh nhạt, cao ngạo.

Thu vào mắt một màn này, tôi đối với sự quan sát của anh bổng dưng cảm thấy ngột ngạt không chịu được, cuối cùng đành phải nghiêng đầu đi sang một hướng khác, tiếp tục cất giọng hỏi khẽ.

– Anh đi đâu ngang qua đây à?

Rõ ràng chỉ là một lời hỏi thăm đầy bình thường, nhưng sau khi lọt vào tai Dương Thành Nam hình như nó lại biến thể thành cái gì nặng nề lắm. Có lẽ anh nghĩ là tôi đang kháy khẩm anh, nên ngay sau khi tôi dứt lời, khuôn mặt đẹp trai lập tức trở nên lạnh đi hẳn, ngữ điệu cũng đầy hả hê khinh thường.

– Tôi đi theo cô xem cuộc sống ” tốt đẹp” sau khi cô chia tay tôi rốt cuộc là như thế nào? Tô Vũ Tình, hóa ra đây là căn nhà chung cư tốt nhất thủ đô mà cô ham muốn đây hả?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.