Tận Thế Tái Sinh Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 39: 39: Giám Định Và Thưởng Thức Tác Phẩm Điện Ảnh Kinh Điển



Trong phòng 606.
Đường Tâm Quyết trải những mảnh tin tức cắt ra từ báo lên mặt bàn, đây là tin tức họ tìm hiểu được từ những sinh viên khác về án mạng trong trường học.
“Trên này viết, buổi tối một tuần trước, trong một phòng ngủ thuộc khu kí túc xá nam góc Tây Nam có một nam sinh nhảy lầu, một nam sinh tự tử trong nhà vệ sinh, hai người còn lại tinh thần bất ổn và xuất hiện các hành vi tự hại, hiện giờ còn đang cấp cứu trong bệnh viện.”
Lúc đầu nhà trường thông báo là sinh viên không chịu được áp lực học tập nên tự sát, nhưng nhanh chóng bị phủ nhận vì bốn người đó học tập khá gia cảnh tốt, quan hệ xã hội bình thường, không có vấn đề về tinh thần, tự dưng lại hẹn nhau tự sát tập thể, tỉ lệ xảy ra chuyện này nhỏ đến mức nào đây?
“Còn một chi tiết nữa không được đăng công khai lên mặt báo, theo những gì đám sinh viên lén lút đồn đại thì hiện trường cực kì đẫm máu, điện thoại và máy tính của bốn người này gửi đi đầy tin nhắn với mail cầu cứu, nhưng mãi đến tận ngày hôm sau bạn bè người thân của họ mới nhận được.”
Đường Tâm Quyết vừa tổng kết vừa ghi chép lại các đầu mối: Tin đồn không rõ thật giả.
Trương Du bổ sung: “Cũng vì vậy nên cảnh sát mới đặt giả thuyết đây là án mạng giết người ngụy tạo hiện trường giả, những người có liên quan đang bị giám sát và điều tra, người nhà bạn bè của nạn nhân cũng đang trong quá trình điều tra, hiện chưa công bố kết quả.”
Mấy chuyện này là tin tức từ bên ngoài các cô tra được bằng máy tính có kết nối mạng trong phòng máy của trường.
Dù bài báo không ghi cụ thể số phòng nhưng bọn cô vẫn tìm thấy được: Phòng 612 tòa nhà 19, bốn nạn nhân đều là thành viên của cùng một phòng ngủ.
“612…” Quách Quả hít sâu.
Đường Tâm Quyết: “Đúng vậy, đối diện phòng chúng ta, phòng ngủ của nhân vật chính Kim Văn, cũng là phòng 612.”
Trùng hợp? Trong phim kinh dị, khả năng trùng hợp ngẫu nhiên là cực kì nhỏ, cho dù đây là một bộ phim hài kịch bất hợp lý theo đánh giá của hệ thống.
Đường Tâm Quyết ấn ấn giữa hai hàng lông mày: “Dựa theo lời nói và biểu hiện của mấy người bạn cùng phòng Kim Văn vừa rồi, hình như họ thực hiện trò bùa vàng đổi vận cũng từ một tuần trước.”

Cùng đêm đó, bốn nam sinh phòng 612 tự sát, bốn nữ sinh ở phòng 612 khác không hay biết gì, viết tên và gói tóc của mình vào giấy vàng.
Khi những cái chết chấm dứt cũng chính là lúc tà thuật mới bắt đầu.
Mọi người rùng mình nhìn vào những manh mối vừa mới được sắp xếp xong, phát hiện mọi thứ vẫn ẩn giấu trong sương mù mờ mịt không thấy rõ.
Mà kì lạ nhất là rõ ràng trường học vừa xảy ra chuyện kinh dị như vậy, nhưng lúc các cô đi xem hiện trường thì tòa kí túc xá nam kia vẫn cho ra vào thoải mái, học sinh qua lại vẻ mặt cũng bình thường.
Bốn người giả vờ làm phóng viên báo trường phỏng vấn vài người, nói đến chuyện này bọn họ cũng không hề tỏ vẻ sợ hãi, hỏi gì cũng trả lời không biết, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Ngay nơi xảy ra vụ việc còn quái dị như thế, bảo sao toàn trường chẳng có tí không khí căng thẳng nào cả, nếu không phải bọn cô cứ lượn lờ ở cổng trường thì cũng không phát hiện ra chuyện này.
“Biết thế tớ đã nghĩ cách trà trộn vào kí túc xá nam kia xem thử hiện trường vụ án rồi, có khi còn tìm được manh mối gì nữa cũng nên.” Trịnh Vãn Tình nhíu mày.
Quách Quả không thể tin nổi: “Cậu điên rồi hả? Bốn người đối diện chúng ta còn chưa chết mà đã quái dị thế kia rồi, chết rồi chắc chắn oán khí còn nặng hơn nhiều, khéo khi đến đấy chúng ta phải đối mặt với 4 boss ấy chứ!”
Đến lúc đấy mà toàn thân trở ra được thì phải cảm ơn phó bản nương tay rồi.
Tạm thời dẹp vụ án mạng có liên quan này ra, bốn người tập trung chú ý vào Đường Tâm Quyết, cô gạch một nét nối từ “Phòng 612 (nam)” sang “Phòng 612 (nữ)”, viết xuống dưới bốn cái tên: Kim Văn, Ngụy Tiên, Tào Nhu, Chu Hạnh.
Câu trắc nghiệm hỏi trong bốn người này người nào “Chết đầu tiên”, đáp án Kim Văn đã bị hệ thống phủ nhận, chỉ cần tìm kiếm đáp án đúng trong ba người kia nữa thôi.
“Ngụy Tiên là người đề nghị chơi trò bùa vàng đổi vận, theo như cô ta nói thì phép này do sư phụ cô ta dạy cho cô ta, chỉ cần viết tên và cho tóc vào là có thể nâng cao vận may, tình duyên, tài lộc, vậy có khả năng cô ta là người chết đầu tiên.

Nhưng còn hai người bạn cùng phòng làm nền không có chính kiến kia nữa, làm nền chết trước cũng có lý.”

Chúa tể linh dị Quách Quả nghĩ không ra, chỉ có thể thở dài: “Cái bùa này mà cho vào trong tiểu thuyết thì đến tớ cũng cảm thấy thiếu não, rõ ràng là thứ tà thuật mà lại!”
Chưa nói đến chuyện rất có thể nó chỉ là mánh lới lừa bịp không mang lại kết quả, dù nó có mang lại kết quả thật đi chăng nữa thì tám chín phần mười là hại người hại mình.
Nhưng nhân vật chính phim kinh dị đương nhiên sẽ không nghĩ ra việc ấy sớm hơn rồi.

Giờ gói giấy vàng đã treo trên cửa phòng 612 được một tuần, trừ Kim Văn ra, ba người còn lại đã bắt đầu có biểu hiện lạ.
Mới vừa rồi bọn họ xông vào, ngoài động mồm động miệng dụ dỗ đa cấp ra còn lén lút nhét lại không ít đồ vật để làm phép, bị Đường Tâm Quyết mò ra trả lại cho Kim Văn bằng hết rồi.
“May mà tống được mấy thứ đó đi, ban nãy tớ cảm thấy âm khí trong phòng ngủ nặng muốn chết, bọn họ vừa đi đã đỡ hơn nhiều.” Quách Quả thở phào nhẹ nhõm.
Không chỉ mình cô ấy, Đường Tâm Quyết cũng dùng kĩ năng “Đánh giá”, kết quả là cả bốn người bọn họ vẫn là người sống, không bị quỷ nhập, có lẽ chỉ bị ảnh hưởng tinh thần thôi.
Nhưng chính vì thế, trạng thái của bọn họ lại càng có phần giống bốn người trong phòng 612 nam.
“Nói vậy chỉ cần từ giờ trở đi chúng ta quan sát bốn người đó thật cẩn thận là sẽ tìm ra ai chết đầu tiên đúng không?”
Đề nghị của Trương Du chắc chắn có thể thực hiện được, chỉ có điều lại vấp phải một vấn đề khác: Làm cách nào mà vừa quan sát đối tượng vừa đảm bảo an toàn cho bản thân đây?
Quách Quả hối hận muốn chết: “Biết thế tớ giữ điểm tích lũy mua bùa đuổi quỷ cho rồi.”
Bùa cao cấp thì không có, chỉ đành móc cái máy kiểm tra ác ý mua hồi trước ra dính lên cửa ra vào làm máy báo động.

“Tich tich tich tich…”
Gần như vừa mới dán lên cửa xong máy báo động đã kêu ngay lập tức, cứ như là…!Cửa phòng đang bị tấn công vậy!
Mọi người hoảng sợ, Quách Quả bị dọa nổi cả da gà: “Chết rồi, chẳng lẽ phòng đối diện vừa xảy ra chuyện gì sao?”
Đường Tâm Quyết nhíu mày: “Để tớ xem thử.”
Cô áp tay lên cửa, nhắm mắt lại.
Luồng khí lạnh buốt ngấm vào tận xương, không phải cái lạnh bình thường, mà là sự lạnh lẽo đặc biệt khi bị sinh vật bóng tối xâm lược.

Đằng sau cảm giác lạnh lẽo ấy ẩn chứa đầy ác ý…!Cuối cùng, khi cảm giác lắng xuống, tất cả ác ý đều chỉ về một hướng là ngọn nguồn của tội lỗi.
Cô mở bừng mắt: “Chính là gói giấy vàng trên cửa phòng ngủ đối diện.

Nó đang tỏa ra ảnh hưởng xấu gì đó, không chỉ gây ảnh hưởng lên phòng 612 mà còn vươn đến phòng chúng ta nữa.”
“Má!” Quách Quả cào tóc: “Chúng ta có nên gỡ nó xuống không? Nếu không nó mà ảnh hưởng đến chúng ta nữa thì phiền to.”
Trương Du không đồng ý: “Lỡ gỡ xuống cũng khởi động điều kiện tử vong thì sao?”
Hiện giờ bọn cô có thể khẳng định cái trò bùa vàng đổi vận này chắc chắn là một loại tà thuật nào đó, thậm chí có lẽ nó có liên quan đến quỷ không đầu và án mạng phòng 612 kí túc xá nam, nhưng bọn cô vẫn chưa rõ nên giải quyết chuyện này thế nào.
Đường Tâm Quyết suy nghĩ một chút, cô bảo ba người còn lại chờ trong phòng, còn mình thì sang gõ cửa phòng ngủ đối diện.
Cửa phòng “Két” một tiếng hé ra, gương mặt trắng trẻo của Ngụy Tiên xuất hiện, cô ta thấy Đường Tâm Quyết thì toét miệng cười: “Các cậu muốn chơi rồi hả, đến lấy giấy vàng đúng không?”

“Không.” Đường Tâm Quyết lắc đầu, nhíu mày: “Điều hòa phòng bọn tớ hỏng rồi, Kim Văn bảo cậu ấy biết cách sửa, nhưng mà mãi đến giờ cậu ấy vẫn chưa qua, cậu bảo cậu ấy ra đây hộ tớ được không?”
“…”
Ngụy Tiên nhìn cô đầy hoài nghi, cô ta nhìn chằm chằm Đường Tâm Quyết một hồi rồi từ chối: “Kim Văn không có trong phòng.”
Cô ta đang định sập cửa thì Đường Tâm Quyết đã nhanh tay đè lại, dịu giọng thương lượng: “Vậy tớ xin cậu ít phút được không?”
“Thật ra…” Cô hạ giọng: “Bọn tớ có bí mật này muốn kể với cậu.

Bạn cùng phòng cậu hồi trước toàn nhân dịp cậu không có trong phòng để đưa đàn ông về rất nhiều lần, còn có cả bí mật khác nữa, mỗi tội bình thường bọn cậu hay đi với nhau nên bọn tớ không tiện nói.

Giờ cậu qua phòng bọn tớ đi, nhân lúc mấy người kia không có đây tớ sẽ kể hết cho cậu.”
Đôi mắt lạnh lùng cứng ngắc của Ngụy Tiên dần dần tỏa sáng, cô ta há miệng vừa như sợ hãi vừa như muốn chất vấn Đường Tâm Quyết, nhưng lại chẳng tìm thấy lý do để cô nói dối về chuyện này.
Cuối cùng, Ngụy Tiên bị “Bí mật” lay động, ra khỏi phòng 612, sau lưng vang lên tiếng hỏi chuyện của Tào Nhu và Chu Hạnh, Ngụy Tiên qua loa lấy lệ với hai người đó cho xong rồi vội vàng đi theo Đường Tâm Quyết.
Chân trước cô ta bước vào phòng 606, chân sau Đường Tâm Quyết đóng cửa lại.
Cử động của Ngụy Tiên bây giờ rõ ràng cứng hơn người bình thường nhiều, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tinh thần hóng hớt của cô ta: “Giờ chỉ còn một mình tôi thôi, cậu nói nhanh lên.”
Đường Tâm Quyết chặn cửa mỉm cười: “Đúng thế, hiện giờ chỉ còn một mình cậu, chúng ta có thể nói chuyện được rồi.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 39: Thôi Hoàng hội



Cuối cùng hắn cũng trong thấy được hình dạng của bóng đen, nó là một con cá sấu với lớp da màu đen nhánh, sù xì, phía trên lưng của nó có một cái gù hơi nhô ở phía sau lưng, thân dài hơn 4 mét, cái bụng đang ngửa lên trời cũng xuất hiện một vài đốm đủ các màu sắc.

Con cá sấu tấn công vào Tô Vũ này rất có thể là bóng đen đã từng tấn công và kéo hắn xuống vũng bùn, rất có khả năng đó là khu vực bình thường nó hay hoạt động, mà khi Tô Vũ giết “Thất Tiêu Oa” kia và thoa độc lên trên người có thể đã bị nó từ phía xa nhìn thấy. Cũng vì vậy mà những con quái vật kia khi trong thấy Tô Vũ khi ngửi thấy mùi độc cũng không tấn công mà nó lại liên tục nhắm vào hắn.

Nhìn xác của con “Khủng Ngạc Ngư” này, hắn quyết định vẫn muốn mang theo nó trở về, dù sao con “Khủng Ngạc Ngư” này cũng đã dính độc của “Thất Tiêu Oa” chắc hẳn những con quái vật khác cũng không hứng thú với một khối thịt tẩm độc. Đồng thời khi hắn kéo xác con cá sấu này đi cũng có thể cảnh cáo cho một số quái vật khác để chúng không dễ dàng tấn công.

Cuối cùng hắn cũng an toàn trở ra ngoài, hắn đã phải trải qua thêm một tình huống cực kỳ nguy hiểm. Tổng hợp lại những cuộc chiến vừa rồi hắn đã biết nhược điểm bây giờ của hắn là không có cách nào ứng phó được với các loại quái vật ở trong những môi trường đặc biệt. Bọn chúng dễ dàng mượn nhờ địa hình và khả năng để dồn hắn vào trong khốn cảnh. Nếu không khắc phục được, chắc chắn sẽ có một ngày hắn phải chết ở một tình huống tương tự.

Hắn theo lối cũ trở về phía ngoài của đầm lấy này, một vài người cũng đã bắt đầu để mắt đến hắn. Mà chình xác hơn là chú ý đến con “Khủng Ngạc Ngư” đang bị hắn kéo theo sau lưng, đây cũng là lý do khiến nhiều người bắt đầu nổi lên rất nhiều chủ ý không hay.

Phía xa có một nhóm người đi về phía hắn, người cầm đầu là một người trong khá vạm vỡ, trên tay hắn đang cầm theo một cây búa lớn, trên lưỡi búa vẫn còn một chút máu tươi vẫn đang liên tục rơi xuống. Hình tượng người đàn ông này trong khá hung ác, xem ra người đến không thiện.

“Ngươi đứng lại”

Tuy Tô Vũ không thể nghe nhưng hắn biết rằng những người này tới có thể vì xác của con “Khủng Ngạc Ngư” sau lưng hắn. Thậm chí có thể muốn đánh cướp toàn bộ những vật phẩm khác của hắn cũng không chừng.

“Ta bị điếc, ngươi muốn nói gì thì viết chữ ra.” — QUẢNG CÁO —

Đám người xung quanh cũng bất ngờ, không ngờ người này lại có thể trong tình trạng bị điếc đi ra khỏi khu vực đầm lầy phía trong kia. Mà nhìn dáng vẻ cũng không giống như bị thụ thương quá nặng. Khi bọn họ đến gần cũng đọc được một vài thông tin từ trên người hắn. Người đàn ông đi đầu cũng không để ý tới hắn, mà quay sang hỏi một vài người xung quanh :

“Ngươi có biết “Lam tộc” là chủng tộc nào không ? “

Người xung quanh cũng đều lắc đầu tỏ vẻ không biết, điều này cũng khiến người đàn ông này hơi chần chứ. Tất cả những thứ liên quan đến tộc đàn đều là một lĩnh vực vô cùng nhạy cảm, một khi đụng vào một số tộc đàn khủng bố nào đó, bọn hắn thậm chí không thể tiếp tục ở trong trò chơi này nữa.

Ánh mắt của hắn lại hướng về phía đằng sau lưng Tô Vũ, đôi tay cầm cây búa cũng bắt đầu nắm chặt hơn. Sau đó dời ánh mặt nhìn thật sâu về phía Tô Vũ, mà Tô Vũ cũng không hề có mảy may bất kỳ lo sợ nào. Đám quái vật kia vì có lớp vảy giày ngăn cản đi độc tố nên hắn mới phải nghĩ cách đưa độc vào miệng chúng. Còn với nhân loại hắn chỉ cần để chất độc này đụng đến da thì chúng sẽ theo lỗ chân lông vào cơ thể. Về phòng ngự thì không cần nghĩ, hăn chỉ cần cuộn người lại, sau đó “Emeraline hóa” thì có thêm người tới nữa cũng chưa chắc phá hủy được chiến thuật “mai rùa” của hắn.

Mà chính vẻ mặt của Tô Vũ cũng làm người đàn ông cầm búa này không dám manh động. Xem ra hắn cũng không phải loại người vì tiền mà mờ mắt, cũng biết được giới hạn của bản thân ở đâu+.

“Người anh em có thể làm quen không ? Ta là Cao Lăng, tới từ Thôi Hoàng hội”

Hình như hắn có nghe tên “Thôi Hoàng hội” ở đâu đó rồi thì phải, nhưng hình như cũng không phải là một hội lớn cho lắm.

“Thông tin của ta chắc các ngươi đều nhìn thấy rồi. Mà cho hỏi các ngươi cản đường của ta làm gì ?”

— QUẢNG CÁO —

“Được, ta cũng không vòng vo. Ngươi bán cái xác này lại cho ta đi. Xem như từ nay chúng ta kết giao bằng hữu”

“Cái xác này ta đang có việc cần. Nếu lần sau có, ta sẽ bán lại cho ngươi”

Cao Lăng có vẻ cũng hơi chút thất vọng, nhưng hắn có thể từ câu nói của Tô Vũ đoán ra được một vài thứ. Đó là Tô Vũ có thể bằng vào sức mạnh một mình hắn đi vào trong đầm lấy săn giết quái vật chứ không phải vận may thu được cái xác này. Điều đó chứng tỏ Tô Vũ cũng không phải là một nhân vật đơn giản.

“Được, vậy ta đặt trước của ngươi một xác”

“Vậy hẹn gặp lại”

Tô Vũ kéo cái xác rời đi, cũng không gặp thêm bất kỳ ai có ý định tấn công hắn nữa. Xem ra ở đây Thôi Hoàng hội cũng không phải là một bang hội tầm thường.

Trở về với một con “Khủng Ngạc Ngư” và một con “Thất Tiêu Oa” đúng là một đợt đi săn không tệ chút nào. Cao Tuấn nhìn thấy hai cái xác vui mừng suýt chút nữa lao lên ôm lấy bọn chúng, may mà Tô Vũ ngăn cản lại, nếu không Cao Tuấn rất có thể sẽ là người đầu tiên trong lịch sử chết vì hôn một cái xác thú. Mấy tháng nay hắn không hề đi giết quái vật làm Cao Tuấn ở trong phòng thí nghiệm một ít bọn “Kim Thử” và zombie đến phát ngán rồi.

Tô Vũ mới mang về cho hắn một con trùng thú, giờ lại mang về hai cái xác, hắn như nhìn thấy đám xác này như thấy đồ chơi mới rất muốn ôm hôn chúng một cái.

“Ngươi có cách nào giúp ta không” — QUẢNG CÁO —

“Vấn đề bóng tối thì ta có thể giải quyết cho ngươi, còn vấn đề di chuyển dưới nước thì ta cần nghiên cứu thêm”

Theo Cao Tuấn nói thì người ta biết đến loài cá sấu với hàm răng sắc bén và khả năng bơi lội thiên bẩm của chúng. Nhưng đôi mắt của chúng cũng là lý do khiến chúng trở thành bá chủ trong đầm lầy, vì đôi mắt chúng có một thứ tinh thể tên là Guanine giúp chúng có thể dễ dàng trong thấy mọi thứ kể cả trong bóng tối. Chỉ cần cho Cao Tuấn thời gian hắn sẽ giúp cho đôi mắt của Tô Vũ có thể trong thấy rõ ban đêm.

Đúng là một nhà khoa học thiên tài, chiêu mộ hắn đúng là một quyết định chính xác nhất mà hắn thực hiện được. Về phần phải chiến đấu dưới nước có thể để sau, mà chỉ cần giải quyết vấn đề nhìn trong bóng tối cũng đủ cho hắn rồi. Nếu hắn có thể phối hợp của kỹ năng “Phi Tiêu” và đôi mắt nhìn trong bóng tối thì hắn cuối cùng cũng có khả năng uy hiếp được một vài quái vật.

Nhưng hắn cũng không quá chủ quan, hắn cũng không biết bên trong đầm lầy có bao nhiêu loại quái vật. Tấm gương của “Thất Tiêu Oa” vẫn còn đó, nếu như hắn gặp một đối thủ nào đó khắc chế hắn thì hắn cũng sẽ trở thành một bữa ăn cho đám quái vật này. Thời gian kế tiếp hắn cần phải nâng cao cấp độ lên, mà với khả năng hiện tại hắn cũng đành phải quay lại tiêu diệt những con trùng tộc ở đây mà thôi.

Sử dụng phương pháp cũ để dụ và giết một số trùng tộc, nhưng bọn chúng cũng học thông minh. Chúng không tiếp tục lao lên mặt đất nữa mà đào hố cho đám động vật nhỏ này rơi xuống, mà khi chúng nhìn thấy có giây câu của hắn thì bỏ đi, hoặc cũng chỉ cắn một miếng cho nó chết rồi để yên như vậy chứ không ăn vào miệng.

Cuối cùng Tô Vũ cũng chỉ thở dài quay trở về với đám zombie quen thuộc, tuy chúng để hắn thu hoạch khá ít, nhưng ít nhất sẽ không chạy trốn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.