Nếu hỏi Từ Châu Hiền chấp niệm là gì, nàng sẽ không do dự trả lời chính là nữ nhân trước mắt.
Đời trước, nàng làm thê tử của nàng ấy, mang trong người cốt nhục của nàng ấy, nhưng…!nàng lại quá ngu xuẩn, cứ vậy hủy hết mọi thứ…!
Chỉ duy nhất nàng giữ lại được chính là bóng bạch y thêu bạc hạc này, bóng người đã in sâu trong tâm trí của nàng.
Bạch y quay đầu còn chưa muộn…!
Duy mỗi giai nhân đã hai đời…!
Hiện tại Lâm Duẫn Nhi đứng đó, vẫn một thân bạch y như ngày trước, Từ Châu Hiền có điểm thoảng thốt, nàng như thấy được ngày nàng ấy còn là trượng phu nàng.
Từ Châu Hiền từ tốn tiến đến, bỏ qua đống thi thể ngổn ngang trên đất.
Nàng dừng lại trước Lâm Duẫn Nhi một bước, đúng mực thi lễ: “Thỉnh an điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an”.
Lâm Duẫn Nhi đuôi mắt hơi động, dung mạo nàng vẫn nhu nhã như một nho sĩ phương nam, phóng khoáng mà ôn nhu.
Nàng nhìn Từ Châu Hiền, môi mỏng như cánh hoa lê hồng nhuận, không ý vị nói: “Từ tam tiểu thư hữu lễ rồi”.
Từ Châu Hiền cười nhẹ, tay trái vô thức vuốt vuốt viền áo tay phải, nàng nhẹ giọng: “Điện hạ thật hảo thủ pháp giết người.
Bất quá, Từ phủ đã bị phong bế.
Hạ nhân của người khó mà đột nhập được vào đây để dọn xác”.
Lâm Duẫn Nhi động tay áo, nhuyễn kiếm trêи tay liền kề trên cổ Từ Châu Hiền, hàn khí tỏa ra lạnh tanh.
Nàng tựa tiếu phi tiếu, tùy tiện nói: “Ngươi ngược lại biết quá nhiều”.
Từ Châu Hiền thần sắc không vi hoảng, nàng ngước mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi.
Một đôi đồng tử trơn bóng như hắc ngọc, hắc bạch phân minh.
Như thể không cảm thấy sát khí ngay cổ mình.
Vẫn chăm chú nhìn vào đôi phượng mâu sắc bén.
Đáy mắt trong suốt như gương đồng, phản chiếu lại dung mạo nhu nhã.
Nàng nói: “Điện hạ, bí mật của người hôm nay rất có thể bị lộ, để tiểu nữ giúp người không được sao?”.
Lâm Duẫn Nhi dường như có hứng thú, khinh khinh mày phượng.
Từ Châu Hiền dùng bàn tay nhiễm đầy máu lúc giết người của mình vuốt vuốt má, dung mạo thanh tú liền nhiễm huyết tinh.
Nàng xoay người, hét lớn, ngữ khí như vạn phần khủng hoảng: “Người đâu?!!! Có thích khách!! Mau hộ giá điện hạ!!”.
Tức khắc tiếng thét lớn của nàng truyền đi khắp hướng, vài đạo nhân ảnh nữa xuất hiện, bọn họ đều chính là người của Châu Hiền.
Vờ rút đao gươm tấn công thi thể trên đất, tạo ra hiện trường như vừa trải qua kịch kiệt ẩu đả.
Thậm chí bọn họ không tiếc dùng dao làm thương mình để giả ra vết thương vừa “thảm chiến”.
Lâm Duẫn Nhi có chút bất ngờ.
Nàng chăm chú nhìn Từ Châu Hiền, đáy mắt đã mang theo vài tia lạnh lẽo.
Nữ nhân này biết quá nhiều, còn chuẩn bị được tốt như vậy, tâm tư không tầm thường, giữ lại ai biết có lợi hay hại.
Nhưng trái lại, Từ Châu Hiền vẫn như cũ đứng đó.
Nàng dang rộng hai tay, tang phục nhiễm máu có chút chật vật, hệt như vừa trải qua một chuyện tranh chấp.
Nàng chờ Lâm Duẫn Nhi.
Chờ đợi nàng ấy chấp nhận nàng.
Lâm Duẫn Nhi nhìn nàng một lúc lâu, rồi thu lại nhuyễn kiếm kề cổ nàng vào thắt lưng.
Cuối cùng là nhắm mắt, vờ ngất đi trong lòng Từ Châu Hiền.
Từ Châu Hiền thở phào nhẹ nhõm, nàng lấy ngọc thủ dính máu của mình xoa lên má Lâm Duẫn Nhi.
Còn vò nhăn nhúm y phục của nàng ấy.
Thoáng qua, Lâm Duẫn Nhi liền biến thành chật vật, hệt như vừa bị tập kích sống dở chết dở xong.
Sau đó, mọi chuyện thuận theo tự nhiên diễn ra.
Lúc toàn đại sảnh nghe động tĩnh kéo đến, đã thấy hạ nhân cùng thích khách “ẩu đả” xong.
Thích khách thì chết la liệt, mà hạ nhân cũng đầy người thương tích.
Từ Châu Hiền chật vật ôm lấy Trữ quân điện hạ, suy yếu ngã trên đất, hét lớn: “Mau!! Mau đưa điện hạ hồi cung!! Điện hạ không xong rồi!!”.
Sắc mặt Từ Khải cùng Lâm Hinh Phúc có điểm khó coi.
Bọn hắn đã tính toán rất lâu mới nghĩ đến chuyện hành thích này, tự dưng lại nhảy ra chuyện ngớ ngẩn chắn ngang.
Bất quá, nghe thấy Từ Châu Hiền nói Trữ quân điện hạ không xong, bọn hắn lại có điểm chờ mong.
Chỉ khi Lâm Duẫn Nhi chết, bọn hắn mới tính đến ngôi cửu ngũ chí tôn kia được.
Lâm Hinh Phúc giả mù sau mưa, vờ kinh hoảng huy động thủ vệ đưa Lâm Duẫn Nhi hồi cung.
Nhưng khi muốn tách Lâm Duẫn Nhi ra khỏi người Từ Châu Hiền lại tách không được.
Hoàng tước ngu ngốc này cư nhiên rúc sâu vào người quân quý bất tỉnh.
Thậm chí còn lôi kéo vạt áo người ta.
Sắc mặt Lâm Hinh Phúc càng thêm khó coi.
Nhất là khi nhìn thấy Từ Châu Hiền đang “lo lắng”, che chở cho Lâm Duẫn Nhi, nàng ta càng mơ hồ nổi nóng.
Chỉ là, ở đây đang đông đúc, đành dằn lại mà không phát tác.
Vì không thể tách Châu Hiền ra, nên nàng cứ vậy được đưa lên xe ngựa cùng Lâm Duẫn Nhi.
Hỏa tốc hồi cung để kịp truyền thái y “chẩn trị”.
Dọc đường xóc nảy đến lợi hại, Lâm Duẫn Nhi lại vẫn luôn ôm chặt lấy Từ Châu Hiền bất tỉnh.
Thoạt nhìn đúng là giống chấn kinh quá độ, đến mức bám víu tìm chỗ cứu thân như vậy.
Từ Châu Hiền đặt đầu Lâm Duẫn Nhi lên vai mình, tránh đối phương bị xóc nảy mà khó chịu.
Vết máu nàng bôi bẩn lên má Lâm Duẫn Nhi đã khô, đọng lại trên sườn mặt tinh xảo của nàng ấy, phá lệ chói mắt.
Nàng nhẹ nhàng kề sát tai Lâm Duẫn Nhi, thấp giọng nói: “Điện hạ, nhẫn một chút”.
Ở gần như vậy, tuyến thể sau gáy Từ Châu Hiền càng cảm nhận rõ rệt hơi thở đặc trưng của hoàng tước.
Từng chút một xâm lấn lấy nàng, hòa cùng hương lê hoa thanh đạm.
Phảng phất như nhấn chìm lấy nàng.
Từ Châu Hiền cẩn dực ôm lấy Lâm Duẫn Nhi, đã bao lâu nàng mới cảm nhận lại được khí tức này, khí tức từng chiếm hữu tuyến thể nàng, khí tức từ người của trượng phu nàng…!Hẳn là rất lâu…!
Lăn lộn gần hai canh giờ, sắc trời đều muộn, Trữ quân điện hạ được đưa về Đông cung.
Thái y viện đều tề tựu đông đủ để chẩn mạch.
Bất quá người được cử ra chẩn trị cho Lâm Duẫn Nhi là một lão thái y từ thời tiên hoàng, Vân thái y.
Ông ta có điểm lúng túng nhìn tràng cảnh trước mắt.
Có lẽ Lâm Duẫn Nhi chấn kinh quá độ vậy nên cứ quấn chặt lấy Từ Châu Hiền, cứ vậy không buông làm sao có thể chẩn mạch.
Từ Châu Hiền bất đắc dĩ phải ôm Lâm Duẫn Nhi ngồi trên giường bệnh, nàng hối lỗi nhìn Vân thái y.
Rồi từ tốn tháo tay phải Lâm Duẫn Nhi ra, đè thấp bên tai nàng ấy: “Điện hạ, nên để thái y chẩn mạch cho người”.
Rèm mi chỉnh tề của Lâm Duẫn Nhi run run, bất quá nàng cũng thả lỏng động tác để Vân thái y bắt mạch.
Vừa lúc tiếng kinh hô ồn ào truyền đến.
Nguyên lai thánh thượng cùng hoàng hậu hay hung tin liền di giá đến.
Tiếng thỉnh an kéo thành tràng dài.
Nghe kĩ mới biết thì ra Lệ phi đang đắc sủng cũng đến.
Một chung trà sau, Từ Châu Hiền liền trông thấy Lâm đế ôm theo Lệ phi thong thả đến, thần sắc không điểm nôn nóng.
Còn hoàng hậu thì nét mặt khẩn trương được thị nhân dìu vào.
Lâm đế phất tay miễn lễ, tránh làm kinh động đến Vân thái y đang chẩn mạch.
Hắn có chút nhíu mày nhìn Từ Châu Hiền cũng bị “kéo theo” trên giường.
Lệ phi vận cung trang lỏng lẻo, vai trần bán lộ, tư thái phong tình vạn chủng.
Vài ngày không gặp đã hiển lộ phong thái diêm dúa đến vậy.
Nàng ta khinh mày: “Yêu, tam muội làm sao cũng ở đây?”.
Từ Châu Hiền vì thân thể bất tiện, không thể hành lễ.
Đành gật nhẹ đầu, bình thản nói: “Thỉnh an Lệ phi, tiểu nữ vô tình trông thấy Trữ quân bị hành thích nên đành theo xa giá vào cung”.
Lại thấy một thị tỳ tiến lên phân trần thay nàng: “Khởi bẩm thánh thượng, là Từ tam tiểu thư có công hộ giá, kịp thời cứu Trữ quân khỏi hung cảnh.
Một đường hồi cung, cũng là tiểu thư nhất mực theo chiếu cố điện hạ”.
Từ Châu Hiền sâu kín nhìn thị tỳ kia, nguyên lai là thị nhân thiếp thân của Lâm Duẫn Nhi.
Hẳn là tâm phúc đặc biệt của nàng ấy.
Lệ phi nghe xong đuôi mắt động đậy, nàng ta nhìn Từ Châu Hiền, trông thấy đối phương cười nhẹ liền hiểu ý.
Có điểm khó chịu, bất quá cũng quay sang, nũng nịu ôm cánh tay Lâm đế: “Bệ hạ a, người thấy muội muội thần thiếp có phải lập công rất lớn không?”.
Lâm đế nhìn thấy dáng vẻ mị hồn của Từ Thi Vũ liền ngứa ngáy khó nhịn, gật đầu chiều ý mỹ nhân: “Đúng vậy, lập công rất lớn, nên ban thưởng”.
Từ Thi Vũ cười đến cong cong khóe mắt.
Trực tiếp xem nhẹ hoàng hậu đang đứng bên cạnh mà lao vào lòng Lâm đế, nũng nịu sườn sượt.
Lâm đế cười ôm eo mỹ nhân, nào có dáng vẻ của phụ thân lo cho nữ nhi đang nằm giường bệnh.
Bất quá, ngược lại hoàng hậu lại nhất mực lo lắng cho Lâm Duẫn Nhi.
Muốn tiến đến xem xét thử, nhưng lại sợ kinh nhiễu thái y, đành ngậm miệng đứng đó.
Từ Châu Hiền cúi thấp đầu, buông hạ rèm mi che đi thâm trầm trong đáy mắt.
Người ngoài nhìn vào thì thấy Vu hậu dù không phải nương thân, nhưng vẫn thương yêu Trữ quân như con ruột.
Ai mà ngờ được hoàng hậu đoan trang này lại nuôi tư tâm bất chính với con của trượng phu?
Vân thái y chẩn mạch tầm một khắc, mỗi lần đều nhờ Từ Châu Hiền phối hợp động tác.
Cuối cùng lui xuống, bẩm báo nói:
“Khởi bẩm thánh thượng, điện hạ thân thể hoàn toàn vô ngại, bất quá, chấn kinh quá độ, lại thêm tâm bệnh kéo dài nhiều năm mới làm hôn mê.
Thần sẽ kê dược an thần cho điện hạ, vài hôm người sẽ khôi phục ngay”.
Lâm đế sau khi nghe xong Lâm Duẫn Nhi không bị gì, liền mang Từ Thi Vũ đi mất hút.
Không có lấy nửa điểm bận lòng Đúng là tận tình hưởng thụ tình nồng ý mật.
Hoàng hậu còn muốn ở lại chiếu cố Lâm Duẫn Nhi, nhưng trông thấy nàng quấn chặt lấy Từ Châu Hiền lại phất bào bỏ đi.
Chỉ để lại một câu: “Tam tiểu thư đã có công cứu giá, chút nữa đến chỗ bản cung lĩnh thưởng”.
Từ Châu Hiền sâu kín nhìn bóng lưng Vu hậu, đoán chừng nàng sắp bị chỉnh rồi.
Vân thái y sau khi đã kê thuốc xong thì lui ra, trước khi đi còn phân phó thị nhân: “Trữ quân kinh hách cần tĩnh dưỡng.
Tất cả các ngươi lui xuống, giữ yên tĩnh.
Để lại Từ tiểu thư chiếu cố là được rồi”.
Từ Châu Hiền yên lặng không nói, đoán không sai thì hẳn Vân thái y này là người của Lâm Duẫn Nhi luôn rồi.
Chưa quá nửa chung trà, tẩm phòng hoa lệ chỉ còn Lâm Duẫn Nhi cùng nàng, toàn bộ thị nhân đều đã thối lui.
Từ Châu Hiền còn chưa kịp nói lời nào thì đôi phượng mâu kia đã mở ra, sâu thẳm khóa chặt nàng.
Tựa như một loài săn mồi thâm trầm.
“Ba!!!”
Lâm Duẫn Nhi chẳng mất chút khí lực đã bắt được Từ Châu Hiền.
Ngọc thủ thon dài chế trụ cổ nàng, tuyệt không lưu tình.
Từ Châu Hiền theo phản xạ ôm lấy bàn tay kia, hô hấp run rẩy.
Lâm Duẫn Nhi lạnh giọng: “Nói, là ai sai sử ngươi đến đây?”.
Từ Châu Hiền gian nan nhìn thẳng vào đôi phượng mâu kia.
Nàng cảm nhận được, là sát khí.
Khoảnh khắc đó Lâm Duẫn Nhi đã động sát tâm cùng nàng.
Cũng phải…!Nàng có là gì của nàng ấy đâu?
Nàng ấy đã quen sống trong toan tính.
Mẫu phi mất sớm, phụ hoàng thì chực chờ bóp chết nàng ấy.
Qua một năm lại tiếp một năm dùng mưu mô để tồn tại trong hoàng cung hiểm ác.
Mỗi ngày đều dùng lớp mặt nạ ngờ nghệch đó để sống…!
Nàng ấy sẽ chẳng tin ai thật lòng với mình, vậy nên, nàng ấy động sát tâm với nàng cũng là dĩ nhiên…!
Khóe môi Châu Hiền nồng đậm cười khổ, nàng nắm lấy ngọc thủ đang chế trụ cổ mình.
Hô hấp nàng theo khí lực của đối phương mà yếu dần.
Tuyến thể vô thức phóng ra tin tức tố nhu nhược cầu cứu.
Phút chốc động tác trên tay Lâm Duẫn Nhi cứng ngắc rồi buông lỏng, nàng hít sâu một thì đẩy Từ Châu Hiền ra.
Đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.
Bản năng quân quý đã yếu mềm từ trong xương cốt.
Lúc gặp hung hiểm sẽ vô thức phóng ra tin tức tố cầu giúp đỡ.
Phẩm cấp càng cao, tin tức này càng thơm ngọt dẫn dụ tước quý đến giúp mình.
Vậy nên khoảnh khắc đó, Lâm Duẫn Nhi là bị tin tức tố của Từ Châu Hiền làm phân tâm, ma xui quỷ khiến suýt chút nữa đã đáp lại đối phương.
Từ Châu Hiền ôm cổ mình ho khan, khóe mắt phiếm lệ quang.
Tầm mắt sắc lạnh của Lâm Duẫn Nhi vẫn nhìn nàng.
Nàng có thể cảm thấy cỗ sát ý đó chưa tiêu tan.
Lâm Duẫn Nhi lười biếng dựa người vào gối đầu.
Cổ áo bạch sắc lỏng lẻo để lộ xương quai xanh tinh xảo.
Chỉ tiếc dính phải vài vệt máu tanh, vô tình làm dáng vẻ nho sĩ của nàng bị nhiễm bẩn.
Phảng phất như một thanh chiết phiến tinh xảo, vô tình một lọ yên chi bị đổ ra, vấy lên chiết phiến từng vệt hồng sắc yêu diễm, vô ý nhưng mang theo một cỗ ý vị khác biệt.
….
Lâm Duẫn Nhi cứ nghĩ Từ Châu Hiền ít nhất sẽ hoảng sợ, sẽ quỳ xuống cầu tha mạng, nhưng nàng đã lầm. Từ Châu Hiền bình thản bước xuống giường, như chẳng có chuyện gì, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, y phục người đã bẩn, nên thay đi thôi”.
Mày phượng khinh lại, Lâm Duẫn Nhi chăm chú nhìn nữ quân quý trước mặt. Nàng ta vẫn như trước vô vị, thậm chí trong mắt không gợn sóng nào. Phảng phất kẻ vừa dạo quỷ môn quan không phải nàng ta. Như thể chuyện sinh mạng bị đe dọa cũng chẳng hệ trọng lắm.
Lâm Duẫn Nhi chống một tay bên cằm, lười biếng nhìn Từ Châu Hiền. Không ngây ngốc, không ngu xuẩn, còn sót lại chính là khí tràng vương giả. Nàng lúc này cùng với Trữ quân ngu ngốc trong đồn đãi, cơ hồ là hai kẻ trên trời dưới bể.
Từ Châu Hiền lại làm như không thấy sát khí từ đối phương, nàng quay đi, bưng đến chậu đồng đựng nước ấm, đây là thị nhân chuẩn bị để Lâm Duẫn Nhi thanh tẩy bụi bẩn. Nàng quy củ nói: “Điện hạ, người nên thay y phục”.
Lâm Duẫn Nhi thật hiếu kì, rõ ràng là một quân quý nhu nhược, bóp một cái liền chết, lấy đâu ra dũng khí bình thản đến như vậy. Vừa sắp bị bóp chết còn thản nhiên tính đến thay y phục? Nàng phất áo rời giường, chân dài bước một bước đã dừng trước mặt Từ Châu Hiền, nói: “Hầu cô”.
Từ Châu Hiền thần sắc không vi hoảng lĩnh lệnh: “Vâng, điện hạ”.
Nói liền làm, Lâm Duẫn Nhi dang hai tay, ưu nhã để Từ Châu Hiền hầu mình thay y phục. Từ Châu Hiền đặt lại chậu đồng xuống. Chậm rãi vòng tay tháo thắt lưng của Lâm Duẫn Nhi, tiếu tấu không hề lệch nhịp. Sắc mặt nàng cũng không một vết rách, không xấu hổ cũng không kinh hãi.
Vì là hầu cận thay y phục, Từ Châu Hiền dựa vào Lâm Duẫn Nhi rất gần, gần đến mức hơi thở đặc hữu của hoàng tước đều tràn đầy lòng ngực nàng.
Tính xâm chiếm là bản chất của tước quý, mà quân quý chính là người đón nhận xâm chiếm, Từ Châu Hiền cảm nhận từng tấc da thịt đều sắp bị bức điên. Suýt chút nữa là phóng ra tin tức nghênh hợp cùng đối phương.
Tay Châu Hiền rất nhỏ, từng ngón tay lại chỉnh tề vừa phải, theo động tác của nàng mà uyển chuyển như một nhành lê hoa. Nàng từ tốn tháo ngoại bào của Lâm Duẫn Nhi xuống, rồi lại đến trung y.
Lâm Duẫn Nhi từ trên cao nhìn xuống Từ Châu Hiền, ngữ khí vẫn không độ ấm: “Giờ ngươi có thể nói là ai sai sử ngươi đến được rồi”.
Động tác trên tay Từ Châu Hiền vẫn như cũ êm ái, không hề run rẩy. Nàng đạm thanh: “Điện hạ, tiểu nữ không do sai sử, cũng không có ý làm hại người. Tiểu nữ biết được bí mật của người chỉ là cơ may”.
Lâm Duẫn Nhi cong môi, tiếu ý mơ hồ trào phúng. Nàng đóng kịch mười mấy năm, qua mặt toàn bộ Đông Yên, lý nào một quân quý “may mắn” liền biết được chuyện này. Có quỷ mới tin lời như vậy!
“Nói thật hay, Từ tam tiểu thư, ngươi cho rằng cô ngu xuẩn thật?”- Lâm Duẫn Nhi cười lạnh nói.
Từ Châu Hiền từ tốn gấp trung y của Lâm Duẫn Nhi lên giá gỗ, đồng thời lấy chế phục hoàng tước khác, nhẹ nhàng vận lại cho đối phương.
Nàng nhẹ giọng: “Điện hạ, tiểu nữ vốn dĩ chỉ là một đứa con thứ, đã có ai làm chỗ dựa mà dám mưu hại người. Huống hồ… Tiểu nữ còn muốn hầu cận cho điện hạ lâu dài”.
Lâm Duẫn Nhi dang hai tay để Từ Châu Hiền thuận tiện hầu hạ, nàng gợn khóe môi, tâm tình không dao động, môi mỏng lặp lại: “Hầu cận cô? Lâu dài?”.
Từ Châu Hiền vòng tay qua eo Lâm Duẫn Nhi, thuần thục buộc lại thắt lưng nạm ngọc. Đồng thời ngước mắt nhìn đối phương, một đôi đồng tử trơn bóng không thấy đáy.
Nàng mềm mại nói: “Đúng vậy, điện hạ. Tỷ như hiện tại tiểu nữ có thể hầu người vận y phục, thì sau này còn có thể hầu người nhiều chuyện khác… chẳng hạn như đăng cơ xưng đế”.
Lâm Duẫn Nhi bị chọc cười, nàng không nặng không nhẹ đẩy Từ Châu Hiền khỏi người mình, ưu nhã sửa sang lại y phục. Ngữ khí nhiễm ba phần chế nhạo: “Ngươi cho là chuyện xưng đế thiên hạ dễ như đổi y phục?”.
Từ Châu Hiền cười nhẹ, nàng dùng khăn ấm trong chậu vắt khô, rồi lại thuần thục tiến đến lau vết máu trên má Lâm Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi đứng đó hưởng thụ nàng hầu hạ.
“Điện hạ, có rất nhiều chuyện người không thể dùng bộ mặt thanh tỉnh để làm được. Người không nghĩ, dưỡng một phụ tá thay người làm những chuyện đó hay sao?”- Từ Châu Hiền nhón chân, động tác mềm nhẹ lau mặt cho Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi dường như bị nàng khơi dậy hứng thú, một tay vòng qua eo nàng kéo sát về phía mình. Tư thái ưu nhã như nho sĩ đang thưởng thức thi văn: “Ngươi muốn đầu quân dưới trướng cô? Chỉ bằng một quân quý nhu nhược như ngươi?”.
Từ Châu Hiền bị chế trụ gọn trong lòng Lâm Duẫn Nhi, phảng phất một con mồi đã sập bẫy dã thú.
Bất quá nàng lại không hoảng sợ gì, còn cười khẽ: “Điện hạ, thế nữ dòm ngó người, phi tần không hợp mắt người, Lâm đế cũng muốn người chết. Ngươi giả ngốc có thể toàn mạng, nhưng không thể trừ tận gốc đám người này.
Bất quá, nếu bên cạnh có một độc phụ mượn hơi người, thay người giải quyết đám vật cản. Không phải tốt hơn sao?”.
Lâm Duẫn Nhi nhướn này, xúc cảm trên tay truyền đến rõ ràng, nữ nhân trong lòng nàng mềm mại đến mức không chịu nổi một kích. Còn muốn công khai khiêu khích nàng? Bất quá, cũng không thể phủ nhận, thủ đoạn của Từ Châu Hiền quả thật hơn người.
Từ Châu Hiền vuốt vuốt cổ áo của Lâm Duẫn Nhi, tri kỉ chỉnh lại kim quang cho đối phương. Nàng nói: “Điện hạ, tiểu nữ có thể làm người của điện hạ, cũng có thể vì điện hạ làm việc. Chỉ cần điện hạ cho tiểu nữ cơ hội, tiểu nữ sẽ không làm người thất vọng”.
Lâm Duẫn Nhi hơi cúi đầu, mắt phượng khóa chặt lấy Từ Châu Hiền, ngữ khí trong trẻo mà thanh lãnh: “Ngươi vì cái gì lại muốn tiếp cận cô?”.
Từ Châu Hiền trong mắt chợt lóe hàn quang, nhưng nàng rất nhanh đè xuống. Chỉ nhàn nhạt hồi đáp: “Tiểu nữ muốn trả thù, Từ gia lẫn Lưu gia đều đã từng hại nương thân tiểu nữ chết oan. Chỉ có dựa vào người, tiểu nữ mới có thể báo thù bọn họ. Hơn cả, tiểu nữ cũng chỉ là kẻ mang dã tâm mà thôi, muốn trèo cao bám vào đuôi rồng, không phải một đời vinh hiển hay sao?”
Lời này Châu Hiền là ăn ngay nói thật, bất quá nàng tiếp cận Lâm Duẫn Nhi nhiều lần như vậy còn vì cái nợ của đời trước, chẳng qua nàng không muốn nói ra.
Lâm Duẫn Nhi từ tốn lặp lại: “Phải không? Muốn làm tâm phúc của ta… Đợi đến khi ngươi trèo lên được Đông cung này đi rồi tính”.
Nói rồi Lâm Duẫn Nhi lần nữa đẩy Từ Châu Hiền khỏi người mình. Mắt phượng một mảnh lạnh lùng, phất tay liền cho Châu Hiền thối lui.
Từ Châu Hiền trong lòng thở dài, Lâm Duẫn Nhi đã quen sống trong toan tính cùng lợi dụng, nàng ấy sẽ không tin ai thật lòng đối đãi với mình. Vì vậy, nàng thà nói bản thân có dã tâm cũng không muốn nói rằng có cảm tình. Trong hoàng cung này, nói cảm tình là vô nghĩa, chỉ duy lợi ích mới tồn tại lâu dài.
Từ Châu Hiền cũng không ở lại, nàng đơn giản chỉnh lại tang phục trên người liền phúc thân thối lui. Lâm Duẫn Nhi chỉ sâu kín nhìn nàng.
Hôm nay nàng coi như đã đi được một bước cờ lớn, một bước cờ để tiếp cận Lâm Duẫn Nhi. Tất cả những gì nàng cần làm tiếp chính là chứng minh bản thân đủ năng lực để được nàng ấy chấp nhận.
Muốn lấy được tín nhiệm của nàng ấy, chỉ khi bản thân đủ năng lực sánh vai cùng nàng ấy mới làm được.
Từ Châu Hiền cũng không vội xuất cung, bên ngoài đã có sẵn thái giám bên cung hoàng hậu đứng đợi nàng. Hắn ta nói, hoàng hậu muốn ban thưởng cho nàng đã có công cứu giá.
Khóe môi Từ Châu Hiền vô thức cười lạnh, ban thưởng? Nàng ngược lại tò mò sẽ được ban thứ gì đây?
Vừa tiến vào tẩm cung, Từ Châu Hiền đã được một đại a đầu dẫn đến một phòng ốc xa xỉ, bên trong treo một bức mành lớn thêu phượng hoàng, nàng ta nhắc nhở nên hành lễ. Nàng lạnh nhạt nhìn bức mành che ngăn cách kia, hẳn là hoàng hậu ở bên trong rồi.
“Tiểu nữ Từ Châu Hiền thỉnh an hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế!”, Từ Châu Hiền quỳ xuống, thần sắc thản nhiên hành lễ.
Sau mành che chẳng có động tĩnh gì, hỏa lô hương khói phiêu lãng.
Từ Châu Hiền chưa được miễn lễ đành tiếp tục quỳ ở đó, bốn bề yên ắng, cả tiếng hô hấp cũng phá lệ rõ ràng. Nàng biết Vu hậu đang cố tình làm vậy.
Bất quá, nàng vẫn không biểu hiện quá phận, quy củ quỳ ở đó, sóng lưng thẳng tắp như trúc. Tang bào phủ trên người nàng tiêm nhược, từng vết máu chưa kịp thanh tẩy đọng lại như đào hoa trên tuyết. Nét mặt nàng không một chút sứt mẻ, che giấu tâm tư vô cùng hoàn mỹ.
Vu hậu đúng là muốn chỉnh Từ Châu Hiền, một lần quỳ thỉnh an này liền bức nàng quỳ cả canh giờ. Khi hỏa lô hương đều tàn lụi, nàng mới nghe thanh âm từ bức mành truyền ra: “Bản cung hôm nay mệt mỏi, chỉ ban thưởng bao nhiêu đây, Từ tiểu thư có gì dị nghị?”.
Từ Châu Hiền không phải kẻ ngu, nàng đương nhiên biết Vu hậu đang cố tình chỉnh mình. Chính là vì nàng đã quá thân thiết với Lâm Duẫn Nhi mà bị nữ nhân này chỉnh. Tư thái không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nàng nói: “Tiểu nữ tạ nương nương ban thưởng”.
Nàng vừa nói xong liền có đại a đầu tiến đến làm thủ thế mời, dáng vẻ chỉ muốn đuổi nàng càng nhanh càng tốt. Từ Châu Hiền đáy mắt chợt lóe hàn quang rồi mất hút. Gọi nàng đến đây, bắt nàng quỳ để làm trò tiêu khiển, ả Vu hậu này rất biết cách trấn áp nhuệ khí của người khác.
Bất quá nàng không phải loại xốc nổi như ả ta nghĩ, muốn làm nàng thấy khó mà lui? Đừng hòng.
Lúc Từ Châu Hiền rời cung đã là canh hai, sắc trời u ám, hoàng cung một khoảng đèn đuốc sáng rực. Tại Cổng Hoàng Môn đã trông thấy một cỗ xe ngựa, nguyên lai là của phủ Thừa tướng cố tình chuẩn bị đón nàng.
Chỉ là không ngờ, lúc đến gần mới nhận ra, người đến đón nàng cư nhiên là Lâm Hinh Phúc.
“Thỉnh an thế nữ”- Từ Châu Hiền không mặn nhạt hành lễ.
Lâm Hinh Phúc gật nhẹ đầu, chững chạc ngồi trên hắc mã, ra hiệu bảo nàng nhanh chóng vào xe ngựa.
Cỗ xe rất nhanh thì khởi hành, Lâm Hinh Phúc ghì dây cương, đi song song cùng buồng xe của Từ Châu Hiền. Không rõ ý tứ nói: “Lần này tam tiểu thư coi như đã lập công lớn, cứu giá thành công Trữ quân đương triều, thập phần vinh hiển”.
Từ Châu Hiền lẳng lặng ngồi xe ngựa, khăn tang trên đầu vẫn ngay ngắn. Nàng nghe ra một tia cắn răng trong ngữ khí của Lâm Hinh Phúc, xem ra nàng ta đã rất gấp muốn dọn đường lên ngôi rồi. Nàng nhàn nhạt đáp: “Thế nữ quá khen, tiểu nữ không dám nhận”.
Lâm Hinh Phúc yên lặng một lúc, lại xốc mành che cửa sổ buồng xe lên, mắt phượng chuyên chú nhìn Từ Châu Hiền: “Hiền nhi không nghĩ nếu Trữ quân chết đi sẽ có lợi nhiều hơn là để nàng ta sống hay sao?”.
Từ Châu Hiền cong môi cười lạnh, nàng chỉ nhìn phía trước, không phân cho Lâm Hinh Phúc ánh mắt. Như đùa như thật nói: “Thế nữ, ta vốn là thứ nữ, đầu óc ngu muội, không thông tuệ như nhị tỷ. Vậy nên không hiểu được ý tứ của người”.
Lâm Hinh Phúc chỉ cảm thấy một cỗ tà hỏa dâng lên. Nàng đã hết lần này đến lần khác ám chỉ rõ như vậy, Từ Châu Hiền lại cố giả ngu không hiểu. Không cho nàng sắc mặt tốt, ngược lại chiếu cố cho Lâm Duẫn Nhi như vậy. Dù là tước quý nào, tôn nghiêm cũng bị xâm phạm. Vậy nên, Lâm Hinh Phúc là bị Từ Châu Hiền chọc giận.
Hung hăng bỏ mành che xuống, Lâm Hinh Phúc kéo dây cương quay ngựa bỏ đi, không theo tiễn Từ Châu Hiền đoạn cuối. Bất quá, Châu Hiền lại thấy vậy là thanh tịnh, tránh bị tước quý này làm phiền nhiễu.
Lúc Từ Châu Hiền về được Từ phủ đã cuối canh ba, đèn tang trước cửa phủ thấp thoáng. Từ Khải đợi nàng, chẳng qua thấy nàng chỉ nói một câu: “Về thì tốt” rồi phất áo bỏ đi.
Xem ra Lâm Duẫn Nhi không chết như mong muốn của hắn, hắn liền coi nàng như nguồn căn.
Từ Châu Hiền cũng không để tâm đến chuyện này, ngay từ đầu nàng đã không mong đợi tình thương phụ thân. Nếu không phải dung mạo nàng giống với tri kỉ năm nào của hắn ta. Hắn đâu để nàng sống đến giờ này. Mọi thứ chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. Có mỹ lệ nhưng không có thật.
Từ Châu Hiền không đến túc trực linh cữu, cứ vậy quay về viện tử của mình. Trước cổng Bạch Hạ cùng Bạch Thúy đã sốt ruột đợi nàng. Thấy nàng đã về liền thập phần mừng rỡ.
Bất quá, còn chưa để các nàng hỏi câu nào, Từ Châu Hiền đã rơi vào hôn mê.
____________
Có phát hiện lỗi chính tả hay type sai thì cứ comment cho mình nha.