Tang sự của Từ gia nhanh chóng lan khắp triều đình, Lâm đế cũng hỏi vài câu trên triều, biểu hiện an ủi Từ ái khanh một chút.
Quan viên văn võ lại xem đây là cơ hội nịnh bợ lấy lòng, lập tức chuẩn bị lễ vật đến dự tang lễ.
Từ sáng Từ Châu Hiền đã nghe thấy tiếng gõ mõ kéo dài từ đại sảnh đến tiền viện.
Bạch Hạ hầu nàng vận tang phục vào, còn đội cả khăn tang.
Bất quá, sắc mặt Từ Châu Hiền vẫn nhạt nhẽo như thường ngày, nào có chút thương tâm gì của chuyện tổ mẫu vừa quy tiên.
Bạch Thúy từ ngoài tiến vào, mang theo chén cháo còn phả nhiệt khí, nhẹ giọng: “Tiểu thư, tang sự còn dài, người dùng cháo trước tránh nửa đường lại không khỏe”.
Thân thể quân quý vốn nhu nhược, đôi lúc chỉ cần tiết trời thay đổi là đã đổ bệnh.
Huống hồ tang lễ kéo dài đến hai ba ngày, còn phải túc trực bên linh cữu, tiếp đón khách khứa, nhịn đói nhịn khát như vậy, thân thể Châu Hiền làm sao chịu được.
Từ Châu Hiền dường như không quá xem trọng chuyện này, đạm bạc hỏi: “Đại sảnh đã đông đủ?”.
Bạch Thúy thành thật đáp: “Bẩm tiểu thư, khách khứa đã đến đông đúc rồi, bất quá chính phòng Lưu thị vẫn chưa ra đón tiếp”.
Từ Châu Hiền cười nhạt, chính phòng ngạo mạn đó làm sao dễ dàng lột xuống da mặt được.
Từ phủ ai cũng biết rõ lão phu nhân là do các nàng hại chết, các nàng còn dám ra dự tang, mặt cũng quá dày.
Ngược lại, nếu các nàng không ra dự tang, càng thất lễ với khách khứa.
Đằng nào cũng không phải, thật tò mò lần này Từ Thi Hiền làm sao để giữ gìn hình tượng thánh mẫu đâu.
Vận hảo tang phục, Từ Châu Hiền cho Bạch Hạ cùng Bạch Thúy lui xuống dùng điểm tâm, bản thân thì từ tốn dùng cháo.
A Bộ lại tiến vào, trông thấy nàng đang ăn thì dừng bước, quỳ xuống hành lễ.
“Không cần câu nệ, đứng lên đi”- Từ Châu Hiền thản nhiên nói.
A Bộ lĩnh lệnh, chững chạc đứng dậy, cung kính nói: “Bẩm chủ tử, toàn bộ là thu xếp xong, chỉ chờ động tĩnh bên Thế nữ”.
Từ Châu Hiền đặt lại muỗng sứ vào chén, cháo vẫn chưa vơi quá một nửa.
Nhận được lời của A Bộ, nàng cũng an tâm đôi chút.
Phất tay cho hắn lui liền chuẩn bị đến chính sảnh dự tang.
Dựa trên hiểu biết của nàng về Lâm Hinh Phúc ở đời trước, thì dự đoán này cũng chỉ đúng được năm phần.
Tang lễ hôm nay có thể được nàng ta tận dụng hoặc có thể là không.
Nàng ta có thể mạo hiểm được ăn cả ngã về không, nhưng cũng có thể chỉ là dương đông kích tây.
Bất quá, Từ Châu Hiền sẽ không đánh cược, nàng chuẩn bị trước cho mọi loại khả năng.
Nàng sẽ không đem nàng ấy ra làm vật đánh cược vào canh bạc của mình.
…!
Lúc đến đại sảnh, không khí đã đầy hương khói nghi ngút, khắp nơi đều treo khăn tang, trắng xóa không điểm hoa văn, phảng phất bi thương tang tóc.
Khách khứa tới dâng hương đi lại tới lui trong đại sảnh.
Từ Châu Hiền vừa đến liền được Từ Khải giao cho việc đón tiếp khách khứa, Lưu thị quả nhiên vẫn còn chưa thấy đâu.
Ồn ào gần một canh giờ, mới thấy Từ Thi Hiền vận tang phục tiến ra.
Lấy lý do Lưu thị thương tâm đến đổ bệnh, chủ mẫu liền không dự tang được.
Từ Khải sắc mặt không vui, nhưng lại không nói gì.
Phất áo liền đi mất.
Từ Châu Hiền quỳ bên linh cữu, từ tốn đốt giấy bạc, tiếu ý lạnh lùng, tang bào phủ trên người nàng nhuốm một lớp bụi trần.
Tổ mẫu a, ngươi thấy không…!đại con dâu của ngươi còn lâu mới ra dự tang…!thật đáng tiếc…!
Từ sau chuyện lễ gia quan, Lưu thị biết Lưu gia mất mặt mũi vì Từ Châu Hiền liền tranh cãi với Từ Khải.
Ý tứ muốn ép chết Từ Châu Hiền để hả giận, bất quá Từ Khải không chấp nhận, vậy nên liền hình thành tràng cảnh phu thê bất hòa này.
Từ Châu Hiền cũng có chút hiếu kì, vì cái gì Từ Khải lại muốn giữ nàng lại.
Nếu nói là tình thương phụ thân, thì đó là thiên đại chê cười…!
Vừa lúc Thái nữ điện hạ cùng Thế nữ cũng đến dự tang.
Từ Thi Hiền vốn đang định thắp hương liền dừng động tác, sửa soạn lại liền vội ra cửa ngay.
Từ Châu Hiền thu hết vào đáy mắt, nàng gợn môi cười lạnh.
Đúng là tài nữ kinh thành, một bụng kinh luân, nhân lúc tang lễ tổ mẫu tranh thủ gặp tình nhân.
Quả là làm người khác phải hâm mộ.
Nàng không ra tiếp đón, bất quá Lâm Hinh Phúc vẫn tìm đến chỗ nàng.
Quả thật Từ Châu Hiền ngồi dưới trản đèn đốt giấy bạc, vóc người tiêm nhược nhưng ẩn chứa ngạo khí hơn người.
Lâm Hinh Phúc mắt phượng chợt sáng, nói vài lời với Từ Thi Hiền liền tiến đến.
Nàng ta tri kỉ nói: “Tam tiểu thư, thỉnh nén bi thương”.
Động tác trên tay Châu Hiền hơi ngừng một chút, cũng không buồn nhấc mắt nhìn Lâm Hinh Phúc.
Ngữ khí mỏng như sắp vỡ vụn: “Tạ thế nữ an ủi”.
Lâm Hinh Phúc lại không rời đi, ngồi xuống cạnh Từ Châu Hiền, đốt giấy bạc cùng nàng.
Rất giống tước quý ôn nhu tri kỉ.
Nếu Từ Châu Hiền là một quân quý đang thương tâm quá độ, được chở che như vậy, đoán chừng đã lao vào lòng Lâm Hinh Phúc, rồi nhu nhược khóc lên.
Chẳng qua nàng không phải loại quân quý đó, Lâm Hinh Phúc cũng không có ý định dùng cách này để thu phục nàng.
Lâm Hinh Phúc bỏ một xấp giấy bạc vào chậu than, lửa hồng nhanh chóng đốt thành tro, nàng ta cười thâm ý: “Tam tiểu thư, chuyện ở Lưu gia lần trước, tiểu thư thật hảo thủ đoạn”.
Từ Châu Hiền nét mặt vô vị, không nhìn đến Lâm Hinh Phúc, đây là lần đầu tiên từ khi trọng sinh nàng ở gần nàng ta đến vậy.
Nếu không phải cực lực kiềm chế, nàng đã bóp cổ nàng ta tại đây.
“Thế nữ quá khen”- Từ Châu Hiền có lệ nói, không quá nhiệt tình.
Lâm Hinh Phúc lại rất thưởng thức Từ Châu Hiền, nàng ta cảm nhận được khí tức đặc hữu trên người nàng, đó là loại khí tức quân quý đầy dẫn dụ.
Nàng ta hứng thú hỏi: “Thật tò mò, lúc đó tam tiểu thư làm sao đoán trước được bản thân sẽ bị ám hại mà cắn ngược lại đâu?”.
Từ Châu Hiền trông thấy Từ Thi Hiền đang tiến về phía này, xem ra ả ta sắp hưng sư vấn tội nàng dám gần gũi với tình nhân của ả rồi.
Nàng đạm bạc đứng dậy, từ đầu tới cuối vẫn không nhìn đến Lâm Hinh Phúc.
“Thế nữ, muốn người khác không biết, thì đừng làm”, để lại một câu sâu kín như vậy, Từ Châu Hiền liền rời đi.
Lâm Hinh Phúc chính là thưởng thức điểm này của Từ Châu Hiền.
Rõ ràng là một quân quý nhu nhược, nhưng lại khiến người khác nhìn không thấu.
Còn có thủ đoạn lẫn bản lĩnh, khó mà tìm thấy người thứ hai giống vậy.
Từ Thi Hiền vừa lúc tiến đến, thấy Lâm Hinh Phúc ở gần Từ Châu Hiền thì không vui.
Nàng ta xoa xoa hốc mắt đỏ lên, điềm đạm thu hút chú ý: “Thế nữ…!tiểu nữ đã chuẩn bị nhang đèn để thế nữ phúng vái”.
Lâm Hinh Phúc quay người nhìn Từ Thi Hiền, thấy đối phương nhu nhược như vậy liền sinh lòng che chở.
Ôn nhu nói: “Nhị tiểu thư chu đáo rồi”.
Từ Thi Hiền miễn cưỡng nở nụ cười, thoạt nhìn rất giống một quân quý hiếu thuận, đau lòng trưởng bối tạ thế nhưng cũng đồng thời cố vui vẻ để người khác không lo lắng.
Đúng là chọc người thương tiếc.
…Từ Châu Hiền tránh được Lâm Hinh Phúc lại phải đón tiếp khách khứa khác.
Biểu hiện nàng vẫn như trước tùy cơ ứng phó.
Chẳng qua trong lòng nàng lại bắt đầu nhen nhóm bất an…!Nàng thật sự bất an, càng lúc càng trùng trùng.
Từ nãy đến giờ Thái nữ điện hạ đã vào cửa nhưng nàng lại không thấy nàng ấy, cảm giác bất an theo đó càng lớn dần.
…!
Lại nói bên chỗ Lâm Duẫn Nhi.
Giữa hoa viên Từ phủ, nàng ngây ngốc đứng một mình, bạch y thêu bạc hạc càng làm nàng giống một tiểu bạch thỏ vô hại.
Nàng có chút khiếp nhược nhìn chung quanh.
Biểu hoàng tỷ nói Châu Hiền tỷ tỷ hẹn nàng ngoài này, nhưng nàng không thấy ai cả.
Vì sao lại vậy? Hay nàng lại ngu ngốc đi lầm đường rồi?
Giữa lúc Lâm Duẫn Nhi còn đang thập phần rối rắm, lại nghe thấy thanh âm xé gió sưu sưu.
Vô thanh vô thức mười đạo bóng đen xuất hiện ngay trước mắt Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, dáng vẻ rất ngốc.
Thật ra nội tâm lại cười lạnh, chỉ là đối phó với một tên ngốc, biểu hoàng tỷ tốt của nàng cần gì lại huy động nhiều nhân lực như vậy?
Thuộc hạ Lâm Hinh Phúc phái tới cũng có chút khinh thường Lâm Duẫn Nhi “ngu ngốc”, bất quá vẫn theo lệnh chủ tử lập tức ra tay.
Đao kiếm xé gió mà đi.
Lâm Hinh Phúc rất biết tận dụng cơ hội, Lâm Duẫn Nhi vì “bệnh ngốc” nên luôn bị bắt ở trong cung, mà nàng ta lại không thể hạ thủ dưới mắt Lâm đế.
Cố tình chờ đợi nàng ra cung mới hạ thủ, cụ thể là dự tang lễ hôm nay.
Xem ra nàng ta gấp gáp giành ngôi Trữ quân đến như vậy.
“Sưu!” một bóng hắc y lao lên đầu tiên lại gục xuống.
Nhất tề hắc y nhân khác đều không thể tin được.
Lâm Duẫn Nhi vẫn như trước vô hại đứng đó, mang vẻ hiếu kì nhìn bọn hắn, chẳng qua trên tay nàng đã nhiều hơn một đạo nhuyễn kiếm, thân kiếm sáng bóng như gươm.
Tiếng hút khí lạnh vang lên liên tục, một đám hắc y nhân lập tức lao vào tấn công Lâm Duẫn Nhi.
Nội tâm bọn hắn vẫn là không thể tin cùng khiếp sợ, ai mà ngờ Trữ quân ngốc đương triều biết võ công, hoặc chẳng qua là giả ngốc?
Lâm Duẫn Nhi thần sắc không vi hoảng, lấy một địch mười, nhuyễn kiếm trên tay tựa như không xương mà vũ động, kiếm múa liền tước đi nhân mạng.
Một đường sắc bén đâm sâu vào ngực hắc y nhân rồi nhanh như chớp rút ra, cả một tia máu cũng không bắn ra được.
Chỉ thấy hắn ta gục xuống ngay, đủ thấy vết thương chí mạng đó phải tinh tế đến thế nào.
Luận thủ pháp giết người lẫn binh khí đều là bậc thượng phẩm, hiếm ai sánh kịp.
Chợt Lâm Duẫn Nhi động ngọc thủ, phi tiêu nhỏ như móng tay từ trong tay áo xé gió bắn ra, cắm chặt vào đầu một hắc y nhân đang định chạy trốn.
Nàng cong môi mỏng.
Muốn về báo tin cho Lâm Hinh Phúc sao? Đừng hòng! Đám người này đều đã biết bí mật của nàng, ai cũng đừng mong sống sót.
Tròn một chung trà, gần hai mươi sát thủ Lâm Hinh Phúc phái đến đều bị nàng giải quyết sạch sẽ.
Thậm chí một đường máu bắn ra cũng không có.
Từng nghe, nếu dùng một binh khí sắc nhọn, nhanh như chớp đâm vào tim rồi rút ra ngay, thì cả vết thương cũng không tìm thấy, nói gì đến máu tanh.
Thủ pháp Lâm Duẫn Nhi dùng chính là loại này.
Giết người nhưng không lấy máu, không phải bẩn y phục.
Nhìn thi thể ngổn ngang trên đất, dung mạo nho nhã Lâm Duẫn Nhi nhiễm một tầng tiếu ý châm chọc.
Dục tốc bất đạt, hoàng biểu tỷ của nàng quá gấp rút để giành giật rồi.
Chợt “soạt!” một tiếng, Lâm Duẫn Nhi sắc bén nhìn sang.
Một tên thái giám trốn ở bóng cây gần đó kinh hoàng chạy ra, dáng vẻ thấp phần kinh hãi, hắn ta là Vu hậu phái theo trông chừng Lâm Duẫn Nhi sáng nay.
Nàng cứ nghĩ hắn ta đã đi lạc, làm sao lại xuất hiện ở đây chứ.
Bất quá, hắn ta đã nhìn thấy thứ không nên thấy, thì đừng hòng sống sót.
Lâm Duẫn Nhi còn chưa ra tay, đã thấy một đạo nhân ảnh xuất hiện, chặn đường tên thái giám kia.
“Vị thái giám này làm sao lại vội vã như vậy? Đã có chuyện gì sao?”
Từ Châu Hiền từ tốn tiến đến, rõ ràng cước bộ rất chậm nhưng lại dọa sợ tên thái giám, bức hắn lui về sau.
Hắn ta đương nhiên nhớ Lâm Duẫn Nhi hung thần ác sát sau lưng, lại thêm chấn kinh quá độ, mất tư duy mà bám vào Từ Châu Hiền, hắn thét lên: “Điện, điện hạ…!không ngốc, nàng, nàng là quỷ!”.
Từ Châu Hiền dừng bước, lẳng lặng nhìn Lâm Duẫn Nhi đang đứng bên kia, tang phục trên người không một nếp nhăn.
Nàng không gợn sóng hỏi lại: “Hửm? Vậy sao?”.
Tên thái giám lúc này mới nhận ra không đúng, kinh hãi buông Từ Châu Hiền ra như thấy quỷ.
Bất quá…!đã muộn.
Từ Châu Hiền lưu loát cắm sâu chủy thủ vào cổ họng hắn ta, máu trào ra ướt cả người nàng, vài vệt máu bắn lên sườn mặt nàng, thập phần quỷ dị.
Lâm Duẫn Nhi hơi động phượng mâu, nàng không nghĩ Từ Châu Hiền sẽ làm vậy.
Nhưng vẫn không biểu tình, có chút hứng thú nữ quân quý này sẽ làm gì tiếp theo.
Thấy thi thể không sợ hãi, giết người mà mặt không đổi sắc, biết nàng không ngốc nhưng cũng không bất ngờ.
Rốt cuộc nàng ta là ai? Đơn thuần là quân quý sao? Nàng không tin.
Từ Châu Hiền đẩy thi thể tên thái giám ra, rút lại chủy thủ của mình, hắn ta ngã trên đất, máu từ cổ họng trào ra quỷ dị, nhanh chóng thấm ướt đất lạnh.
Máu nhiễm lấy tang bào, một mảnh tang tác bi thương, Từ Châu Hiền nhìn Lâm Duẫn Nhi, đáy mắt nổi lên từng cơn sóng nhỏ….
Nếu hỏi Từ Châu Hiền chấp niệm là gì, nàng sẽ không do dự trả lời chính là nữ nhân trước mắt. Đời trước, nàng làm thê tử của nàng ấy, mang trong người cốt nhục của nàng ấy, nhưng… nàng lại quá ngu xuẩn, cứ vậy hủy hết mọi thứ…
Chỉ duy nhất nàng giữ lại được chính là bóng bạch y thêu bạc hạc này, bóng người đã in sâu trong tâm trí của nàng.
Bạch y quay đầu còn chưa muộn…
Duy mỗi giai nhân đã hai đời…
Hiện tại Lâm Duẫn Nhi đứng đó, vẫn một thân bạch y như ngày trước, Từ Châu Hiền có điểm thoảng thốt, nàng như thấy được ngày nàng ấy còn là trượng phu nàng.
Từ Châu Hiền từ tốn tiến đến, bỏ qua đống thi thể ngổn ngang trên đất. Nàng dừng lại trước Lâm Duẫn Nhi một bước, đúng mực thi lễ: “Thỉnh an điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an”.
Lâm Duẫn Nhi đuôi mắt hơi động, dung mạo nàng vẫn nhu nhã như một nho sĩ phương nam, phóng khoáng mà ôn nhu. Nàng nhìn Từ Châu Hiền, môi mỏng như cánh hoa lê hồng nhuận, không ý vị nói: “Từ tam tiểu thư hữu lễ rồi”.
Từ Châu Hiền cười nhẹ, tay trái vô thức vuốt vuốt viền áo tay phải, nàng nhẹ giọng: “Điện hạ thật hảo thủ pháp giết người. Bất quá, Từ phủ đã bị phong bế. Hạ nhân của người khó mà đột nhập được vào đây để dọn xác”.
Lâm Duẫn Nhi động tay áo, nhuyễn kiếm trêи tay liền kề trên cổ Từ Châu Hiền, hàn khí tỏa ra lạnh tanh. Nàng tựa tiếu phi tiếu, tùy tiện nói: “Ngươi ngược lại biết quá nhiều”.
Từ Châu Hiền thần sắc không vi hoảng, nàng ngước mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi. Một đôi đồng tử trơn bóng như hắc ngọc, hắc bạch phân minh. Như thể không cảm thấy sát khí ngay cổ mình. Vẫn chăm chú nhìn vào đôi phượng mâu sắc bén. Đáy mắt trong suốt như gương đồng, phản chiếu lại dung mạo nhu nhã.
Nàng nói: “Điện hạ, bí mật của người hôm nay rất có thể bị lộ, để tiểu nữ giúp người không được sao?”.
Lâm Duẫn Nhi dường như có hứng thú, khinh khinh mày phượng. Từ Châu Hiền dùng bàn tay nhiễm đầy máu lúc giết người của mình vuốt vuốt má, dung mạo thanh tú liền nhiễm huyết tinh.
Nàng xoay người, hét lớn, ngữ khí như vạn phần khủng hoảng: “Người đâu?!!! Có thích khách!! Mau hộ giá điện hạ!!”.
Tức khắc tiếng thét lớn của nàng truyền đi khắp hướng, vài đạo nhân ảnh nữa xuất hiện, bọn họ đều chính là người của Châu Hiền.
Vờ rút đao gươm tấn công thi thể trên đất, tạo ra hiện trường như vừa trải qua kịch kiệt ẩu đả. Thậm chí bọn họ không tiếc dùng dao làm thương mình để giả ra vết thương vừa “thảm chiến”.
Lâm Duẫn Nhi có chút bất ngờ. Nàng chăm chú nhìn Từ Châu Hiền, đáy mắt đã mang theo vài tia lạnh lẽo. Nữ nhân này biết quá nhiều, còn chuẩn bị được tốt như vậy, tâm tư không tầm thường, giữ lại ai biết có lợi hay hại.
Nhưng trái lại, Từ Châu Hiền vẫn như cũ đứng đó. Nàng dang rộng hai tay, tang phục nhiễm máu có chút chật vật, hệt như vừa trải qua một chuyện tranh chấp. Nàng chờ Lâm Duẫn Nhi. Chờ đợi nàng ấy chấp nhận nàng.
Lâm Duẫn Nhi nhìn nàng một lúc lâu, rồi thu lại nhuyễn kiếm kề cổ nàng vào thắt lưng. Cuối cùng là nhắm mắt, vờ ngất đi trong lòng Từ Châu Hiền.
Từ Châu Hiền thở phào nhẹ nhõm, nàng lấy ngọc thủ dính máu của mình xoa lên má Lâm Duẫn Nhi. Còn vò nhăn nhúm y phục của nàng ấy. Thoáng qua, Lâm Duẫn Nhi liền biến thành chật vật, hệt như vừa bị tập kích sống dở chết dở xong.
Sau đó, mọi chuyện thuận theo tự nhiên diễn ra. Lúc toàn đại sảnh nghe động tĩnh kéo đến, đã thấy hạ nhân cùng thích khách “ẩu đả” xong.
Thích khách thì chết la liệt, mà hạ nhân cũng đầy người thương tích. Từ Châu Hiền chật vật ôm lấy Trữ quân điện hạ, suy yếu ngã trên đất, hét lớn: “Mau!! Mau đưa điện hạ hồi cung!! Điện hạ không xong rồi!!”.
Sắc mặt Từ Khải cùng Lâm Hinh Phúc có điểm khó coi. Bọn hắn đã tính toán rất lâu mới nghĩ đến chuyện hành thích này, tự dưng lại nhảy ra chuyện ngớ ngẩn chắn ngang.
Bất quá, nghe thấy Từ Châu Hiền nói Trữ quân điện hạ không xong, bọn hắn lại có điểm chờ mong. Chỉ khi Lâm Duẫn Nhi chết, bọn hắn mới tính đến ngôi cửu ngũ chí tôn kia được.
Lâm Hinh Phúc giả mù sau mưa, vờ kinh hoảng huy động thủ vệ đưa Lâm Duẫn Nhi hồi cung. Nhưng khi muốn tách Lâm Duẫn Nhi ra khỏi người Từ Châu Hiền lại tách không được. Hoàng tước ngu ngốc này cư nhiên rúc sâu vào người quân quý bất tỉnh. Thậm chí còn lôi kéo vạt áo người ta.
Sắc mặt Lâm Hinh Phúc càng thêm khó coi. Nhất là khi nhìn thấy Từ Châu Hiền đang “lo lắng”, che chở cho Lâm Duẫn Nhi, nàng ta càng mơ hồ nổi nóng. Chỉ là, ở đây đang đông đúc, đành dằn lại mà không phát tác.
Vì không thể tách Châu Hiền ra, nên nàng cứ vậy được đưa lên xe ngựa cùng Lâm Duẫn Nhi. Hỏa tốc hồi cung để kịp truyền thái y “chẩn trị”.
Dọc đường xóc nảy đến lợi hại, Lâm Duẫn Nhi lại vẫn luôn ôm chặt lấy Từ Châu Hiền bất tỉnh. Thoạt nhìn đúng là giống chấn kinh quá độ, đến mức bám víu tìm chỗ cứu thân như vậy.
Từ Châu Hiền đặt đầu Lâm Duẫn Nhi lên vai mình, tránh đối phương bị xóc nảy mà khó chịu. Vết máu nàng bôi bẩn lên má Lâm Duẫn Nhi đã khô, đọng lại trên sườn mặt tinh xảo của nàng ấy, phá lệ chói mắt.
Nàng nhẹ nhàng kề sát tai Lâm Duẫn Nhi, thấp giọng nói: “Điện hạ, nhẫn một chút”.
Ở gần như vậy, tuyến thể sau gáy Từ Châu Hiền càng cảm nhận rõ rệt hơi thở đặc trưng của hoàng tước. Từng chút một xâm lấn lấy nàng, hòa cùng hương lê hoa thanh đạm. Phảng phất như nhấn chìm lấy nàng.
Từ Châu Hiền cẩn dực ôm lấy Lâm Duẫn Nhi, đã bao lâu nàng mới cảm nhận lại được khí tức này, khí tức từng chiếm hữu tuyến thể nàng, khí tức từ người của trượng phu nàng… Hẳn là rất lâu…
Lăn lộn gần hai canh giờ, sắc trời đều muộn, Trữ quân điện hạ được đưa về Đông cung. Thái y viện đều tề tựu đông đủ để chẩn mạch.
Bất quá người được cử ra chẩn trị cho Lâm Duẫn Nhi là một lão thái y từ thời tiên hoàng, Vân thái y. Ông ta có điểm lúng túng nhìn tràng cảnh trước mắt.
Có lẽ Lâm Duẫn Nhi chấn kinh quá độ vậy nên cứ quấn chặt lấy Từ Châu Hiền, cứ vậy không buông làm sao có thể chẩn mạch.
Từ Châu Hiền bất đắc dĩ phải ôm Lâm Duẫn Nhi ngồi trên giường bệnh, nàng hối lỗi nhìn Vân thái y. Rồi từ tốn tháo tay phải Lâm Duẫn Nhi ra, đè thấp bên tai nàng ấy: “Điện hạ, nên để thái y chẩn mạch cho người”.
Rèm mi chỉnh tề của Lâm Duẫn Nhi run run, bất quá nàng cũng thả lỏng động tác để Vân thái y bắt mạch. Vừa lúc tiếng kinh hô ồn ào truyền đến. Nguyên lai thánh thượng cùng hoàng hậu hay hung tin liền di giá đến.
Tiếng thỉnh an kéo thành tràng dài. Nghe kĩ mới biết thì ra Lệ phi đang đắc sủng cũng đến.
Một chung trà sau, Từ Châu Hiền liền trông thấy Lâm đế ôm theo Lệ phi thong thả đến, thần sắc không điểm nôn nóng. Còn hoàng hậu thì nét mặt khẩn trương được thị nhân dìu vào.
Lâm đế phất tay miễn lễ, tránh làm kinh động đến Vân thái y đang chẩn mạch. Hắn có chút nhíu mày nhìn Từ Châu Hiền cũng bị “kéo theo” trên giường.
Lệ phi vận cung trang lỏng lẻo, vai trần bán lộ, tư thái phong tình vạn chủng. Vài ngày không gặp đã hiển lộ phong thái diêm dúa đến vậy. Nàng ta khinh mày: “Yêu, tam muội làm sao cũng ở đây?”.
Từ Châu Hiền vì thân thể bất tiện, không thể hành lễ. Đành gật nhẹ đầu, bình thản nói: “Thỉnh an Lệ phi, tiểu nữ vô tình trông thấy Trữ quân bị hành thích nên đành theo xa giá vào cung”.
Lại thấy một thị tỳ tiến lên phân trần thay nàng: “Khởi bẩm thánh thượng, là Từ tam tiểu thư có công hộ giá, kịp thời cứu Trữ quân khỏi hung cảnh. Một đường hồi cung, cũng là tiểu thư nhất mực theo chiếu cố điện hạ”.
Từ Châu Hiền sâu kín nhìn thị tỳ kia, nguyên lai là thị nhân thiếp thân của Lâm Duẫn Nhi. Hẳn là tâm phúc đặc biệt của nàng ấy.
Lệ phi nghe xong đuôi mắt động đậy, nàng ta nhìn Từ Châu Hiền, trông thấy đối phương cười nhẹ liền hiểu ý. Có điểm khó chịu, bất quá cũng quay sang, nũng nịu ôm cánh tay Lâm đế: “Bệ hạ a, người thấy muội muội thần thiếp có phải lập công rất lớn không?”.
Lâm đế nhìn thấy dáng vẻ mị hồn của Từ Thi Vũ liền ngứa ngáy khó nhịn, gật đầu chiều ý mỹ nhân: “Đúng vậy, lập công rất lớn, nên ban thưởng”.
Từ Thi Vũ cười đến cong cong khóe mắt. Trực tiếp xem nhẹ hoàng hậu đang đứng bên cạnh mà lao vào lòng Lâm đế, nũng nịu sườn sượt.
Lâm đế cười ôm eo mỹ nhân, nào có dáng vẻ của phụ thân lo cho nữ nhi đang nằm giường bệnh.
Bất quá, ngược lại hoàng hậu lại nhất mực lo lắng cho Lâm Duẫn Nhi. Muốn tiến đến xem xét thử, nhưng lại sợ kinh nhiễu thái y, đành ngậm miệng đứng đó.
Từ Châu Hiền cúi thấp đầu, buông hạ rèm mi che đi thâm trầm trong đáy mắt. Người ngoài nhìn vào thì thấy Vu hậu dù không phải nương thân, nhưng vẫn thương yêu Trữ quân như con ruột. Ai mà ngờ được hoàng hậu đoan trang này lại nuôi tư tâm bất chính với con của trượng phu?
Vân thái y chẩn mạch tầm một khắc, mỗi lần đều nhờ Từ Châu Hiền phối hợp động tác. Cuối cùng lui xuống, bẩm báo nói:
“Khởi bẩm thánh thượng, điện hạ thân thể hoàn toàn vô ngại, bất quá, chấn kinh quá độ, lại thêm tâm bệnh kéo dài nhiều năm mới làm hôn mê. Thần sẽ kê dược an thần cho điện hạ, vài hôm người sẽ khôi phục ngay”.
Lâm đế sau khi nghe xong Lâm Duẫn Nhi không bị gì, liền mang Từ Thi Vũ đi mất hút. Không có lấy nửa điểm bận lòng Đúng là tận tình hưởng thụ tình nồng ý mật.
Hoàng hậu còn muốn ở lại chiếu cố Lâm Duẫn Nhi, nhưng trông thấy nàng quấn chặt lấy Từ Châu Hiền lại phất bào bỏ đi. Chỉ để lại một câu: “Tam tiểu thư đã có công cứu giá, chút nữa đến chỗ bản cung lĩnh thưởng”.
Từ Châu Hiền sâu kín nhìn bóng lưng Vu hậu, đoán chừng nàng sắp bị chỉnh rồi.
Vân thái y sau khi đã kê thuốc xong thì lui ra, trước khi đi còn phân phó thị nhân: “Trữ quân kinh hách cần tĩnh dưỡng. Tất cả các ngươi lui xuống, giữ yên tĩnh. Để lại Từ tiểu thư chiếu cố là được rồi”.
Từ Châu Hiền yên lặng không nói, đoán không sai thì hẳn Vân thái y này là người của Lâm Duẫn Nhi luôn rồi. Chưa quá nửa chung trà, tẩm phòng hoa lệ chỉ còn Lâm Duẫn Nhi cùng nàng, toàn bộ thị nhân đều đã thối lui.
Từ Châu Hiền còn chưa kịp nói lời nào thì đôi phượng mâu kia đã mở ra, sâu thẳm khóa chặt nàng. Tựa như một loài săn mồi thâm trầm.
“Ba!!!”
Lâm Duẫn Nhi chẳng mất chút khí lực đã bắt được Từ Châu Hiền. Ngọc thủ thon dài chế trụ cổ nàng, tuyệt không lưu tình. Từ Châu Hiền theo phản xạ ôm lấy bàn tay kia, hô hấp run rẩy.
Lâm Duẫn Nhi lạnh giọng: “Nói, là ai sai sử ngươi đến đây?”.
Từ Châu Hiền gian nan nhìn thẳng vào đôi phượng mâu kia. Nàng cảm nhận được, là sát khí. Khoảnh khắc đó Lâm Duẫn Nhi đã động sát tâm cùng nàng. Cũng phải… Nàng có là gì của nàng ấy đâu?
Nàng ấy đã quen sống trong toan tính. Mẫu phi mất sớm, phụ hoàng thì chực chờ bóp chết nàng ấy. Qua một năm lại tiếp một năm dùng mưu mô để tồn tại trong hoàng cung hiểm ác. Mỗi ngày đều dùng lớp mặt nạ ngờ nghệch đó để sống…
Nàng ấy sẽ chẳng tin ai thật lòng với mình, vậy nên, nàng ấy động sát tâm với nàng cũng là dĩ nhiên…
Khóe môi Châu Hiền nồng đậm cười khổ, nàng nắm lấy ngọc thủ đang chế trụ cổ mình. Hô hấp nàng theo khí lực của đối phương mà yếu dần. Tuyến thể vô thức phóng ra tin tức tố nhu nhược cầu cứu.
Phút chốc động tác trên tay Lâm Duẫn Nhi cứng ngắc rồi buông lỏng, nàng hít sâu một thì đẩy Từ Châu Hiền ra. Đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.
Bản năng quân quý đã yếu mềm từ trong xương cốt. Lúc gặp hung hiểm sẽ vô thức phóng ra tin tức tố cầu giúp đỡ. Phẩm cấp càng cao, tin tức này càng thơm ngọt dẫn dụ tước quý đến giúp mình. Vậy nên khoảnh khắc đó, Lâm Duẫn Nhi là bị tin tức tố của Từ Châu Hiền làm phân tâm, ma xui quỷ khiến suýt chút nữa đã đáp lại đối phương.
Từ Châu Hiền ôm cổ mình ho khan, khóe mắt phiếm lệ quang. Tầm mắt sắc lạnh của Lâm Duẫn Nhi vẫn nhìn nàng. Nàng có thể cảm thấy cỗ sát ý đó chưa tiêu tan.
Lâm Duẫn Nhi lười biếng dựa người vào gối đầu. Cổ áo bạch sắc lỏng lẻo để lộ xương quai xanh tinh xảo. Chỉ tiếc dính phải vài vệt máu tanh, vô tình làm dáng vẻ nho sĩ của nàng bị nhiễm bẩn.
Phảng phất như một thanh chiết phiến tinh xảo, vô tình một lọ yên chi bị đổ ra, vấy lên chiết phiến từng vệt hồng sắc yêu diễm, vô ý nhưng mang theo một cỗ ý vị khác biệt.
…