[Yoonhyun] Nhất Cố Hoa Lạc

Chương 41: Cơ Hội



Lâm Duẫn Nhi cứ nghĩ Từ Châu Hiền ít nhất sẽ hoảng sợ, sẽ quỳ xuống cầu tha mạng, nhưng nàng đã lầm.

Từ Châu Hiền bình thản bước xuống giường, như chẳng có chuyện gì, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, y phục người đã bẩn, nên thay đi thôi”.

Mày phượng khinh lại, Lâm Duẫn Nhi chăm chú nhìn nữ quân quý trước mặt.

Nàng ta vẫn như trước vô vị, thậm chí trong mắt không gợn sóng nào.

Phảng phất kẻ vừa dạo quỷ môn quan không phải nàng ta.

Như thể chuyện sinh mạng bị đe dọa cũng chẳng hệ trọng lắm.

Lâm Duẫn Nhi chống một tay bên cằm, lười biếng nhìn Từ Châu Hiền.

Không ngây ngốc, không ngu xuẩn, còn sót lại chính là khí tràng vương giả.

Nàng lúc này cùng với Trữ quân ngu ngốc trong đồn đãi, cơ hồ là hai kẻ trên trời dưới bể.

Từ Châu Hiền lại làm như không thấy sát khí từ đối phương, nàng quay đi, bưng đến chậu đồng đựng nước ấm, đây là thị nhân chuẩn bị để Lâm Duẫn Nhi thanh tẩy bụi bẩn.

Nàng quy củ nói: “Điện hạ, người nên thay y phục”.

Lâm Duẫn Nhi thật hiếu kì, rõ ràng là một quân quý nhu nhược, bóp một cái liền chết, lấy đâu ra dũng khí bình thản đến như vậy.

Vừa sắp bị bóp chết còn thản nhiên tính đến thay y phục? Nàng phất áo rời giường, chân dài bước một bước đã dừng trước mặt Từ Châu Hiền, nói: “Hầu cô”.

Từ Châu Hiền thần sắc không vi hoảng lĩnh lệnh: “Vâng, điện hạ”.

Nói liền làm, Lâm Duẫn Nhi dang hai tay, ưu nhã để Từ Châu Hiền hầu mình thay y phục.

Từ Châu Hiền đặt lại chậu đồng xuống.

Chậm rãi vòng tay tháo thắt lưng của Lâm Duẫn Nhi, tiếu tấu không hề lệch nhịp.

Sắc mặt nàng cũng không một vết rách, không xấu hổ cũng không kinh hãi.

Vì là hầu cận thay y phục, Từ Châu Hiền dựa vào Lâm Duẫn Nhi rất gần, gần đến mức hơi thở đặc hữu của hoàng tước đều tràn đầy lòng ngực nàng.

Tính xâm chiếm là bản chất của tước quý, mà quân quý chính là người đón nhận xâm chiếm, Từ Châu Hiền cảm nhận từng tấc da thịt đều sắp bị bức điên.

Suýt chút nữa là phóng ra tin tức nghênh hợp cùng đối phương.

Tay Châu Hiền rất nhỏ, từng ngón tay lại chỉnh tề vừa phải, theo động tác của nàng mà uyển chuyển như một nhành lê hoa.

Nàng từ tốn tháo ngoại bào của Lâm Duẫn Nhi xuống, rồi lại đến trung y.

Lâm Duẫn Nhi từ trên cao nhìn xuống Từ Châu Hiền, ngữ khí vẫn không độ ấm: “Giờ ngươi có thể nói là ai sai sử ngươi đến được rồi”.

Động tác trên tay Từ Châu Hiền vẫn như cũ êm ái, không hề run rẩy.

Nàng đạm thanh: “Điện hạ, tiểu nữ không do sai sử, cũng không có ý làm hại người.

Tiểu nữ biết được bí mật của người chỉ là cơ may”.

Lâm Duẫn Nhi cong môi, tiếu ý mơ hồ trào phúng.

Nàng đóng kịch mười mấy năm, qua mặt toàn bộ Đông Yên, lý nào một quân quý “may mắn” liền biết được chuyện này.

Có quỷ mới tin lời như vậy!
“Nói thật hay, Từ tam tiểu thư, ngươi cho rằng cô ngu xuẩn thật?”- Lâm Duẫn Nhi cười lạnh nói.

Từ Châu Hiền từ tốn gấp trung y của Lâm Duẫn Nhi lên giá gỗ, đồng thời lấy chế phục hoàng tước khác, nhẹ nhàng vận lại cho đối phương.

Nàng nhẹ giọng: “Điện hạ, tiểu nữ vốn dĩ chỉ là một đứa con thứ, đã có ai làm chỗ dựa mà dám mưu hại người.

Huống hồ…!Tiểu nữ còn muốn hầu cận cho điện hạ lâu dài”.

Lâm Duẫn Nhi dang hai tay để Từ Châu Hiền thuận tiện hầu hạ, nàng gợn khóe môi, tâm tình không dao động, môi mỏng lặp lại: “Hầu cận cô? Lâu dài?”.

Từ Châu Hiền vòng tay qua eo Lâm Duẫn Nhi, thuần thục buộc lại thắt lưng nạm ngọc.

Đồng thời ngước mắt nhìn đối phương, một đôi đồng tử trơn bóng không thấy đáy.

Nàng mềm mại nói: “Đúng vậy, điện hạ.

Tỷ như hiện tại tiểu nữ có thể hầu người vận y phục, thì sau này còn có thể hầu người nhiều chuyện khác…!chẳng hạn như đăng cơ xưng đế”.

Lâm Duẫn Nhi bị chọc cười, nàng không nặng không nhẹ đẩy Từ Châu Hiền khỏi người mình, ưu nhã sửa sang lại y phục.

Ngữ khí nhiễm ba phần chế nhạo: “Ngươi cho là chuyện xưng đế thiên hạ dễ như đổi y phục?”.

Từ Châu Hiền cười nhẹ, nàng dùng khăn ấm trong chậu vắt khô, rồi lại thuần thục tiến đến lau vết máu trên má Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi đứng đó hưởng thụ nàng hầu hạ.

“Điện hạ, có rất nhiều chuyện người không thể dùng bộ mặt thanh tỉnh để làm được.

Người không nghĩ, dưỡng một phụ tá thay người làm những chuyện đó hay sao?”- Từ Châu Hiền nhón chân, động tác mềm nhẹ lau mặt cho Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi dường như bị nàng khơi dậy hứng thú, một tay vòng qua eo nàng kéo sát về phía mình.

Tư thái ưu nhã như nho sĩ đang thưởng thức thi văn: “Ngươi muốn đầu quân dưới trướng cô? Chỉ bằng một quân quý nhu nhược như ngươi?”.

Từ Châu Hiền bị chế trụ gọn trong lòng Lâm Duẫn Nhi, phảng phất một con mồi đã sập bẫy dã thú.

Bất quá nàng lại không hoảng sợ gì, còn cười khẽ: “Điện hạ, thế nữ dòm ngó người, phi tần không hợp mắt người, Lâm đế cũng muốn người chết.

Ngươi giả ngốc có thể toàn mạng, nhưng không thể trừ tận gốc đám người này.

Bất quá, nếu bên cạnh có một độc phụ mượn hơi người, thay người giải quyết đám vật cản.

Không phải tốt hơn sao?”.

Lâm Duẫn Nhi nhướn này, xúc cảm trên tay truyền đến rõ ràng, nữ nhân trong lòng nàng mềm mại đến mức không chịu nổi một kích.

Còn muốn công khai khiêu khích nàng? Bất quá, cũng không thể phủ nhận, thủ đoạn của Từ Châu Hiền quả thật hơn người.

Từ Châu Hiền vuốt vuốt cổ áo của Lâm Duẫn Nhi, tri kỉ chỉnh lại kim quang cho đối phương.

Nàng nói: “Điện hạ, tiểu nữ có thể làm người của điện hạ, cũng có thể vì điện hạ làm việc.

Chỉ cần điện hạ cho tiểu nữ cơ hội, tiểu nữ sẽ không làm người thất vọng”.

Lâm Duẫn Nhi hơi cúi đầu, mắt phượng khóa chặt lấy Từ Châu Hiền, ngữ khí trong trẻo mà thanh lãnh: “Ngươi vì cái gì lại muốn tiếp cận cô?”.

Từ Châu Hiền trong mắt chợt lóe hàn quang, nhưng nàng rất nhanh đè xuống.

Chỉ nhàn nhạt hồi đáp: “Tiểu nữ muốn trả thù, Từ gia lẫn Lưu gia đều đã từng hại nương thân tiểu nữ chết oan.

Chỉ có dựa vào người, tiểu nữ mới có thể báo thù bọn họ.

Hơn cả, tiểu nữ cũng chỉ là kẻ mang dã tâm mà thôi, muốn trèo cao bám vào đuôi rồng, không phải một đời vinh hiển hay sao?”
Lời này Châu Hiền là ăn ngay nói thật, bất quá nàng tiếp cận Lâm Duẫn Nhi nhiều lần như vậy còn vì cái nợ của đời trước, chẳng qua nàng không muốn nói ra.

Lâm Duẫn Nhi từ tốn lặp lại: “Phải không? Muốn làm tâm phúc của ta…!Đợi đến khi ngươi trèo lên được Đông cung này đi rồi tính”.

Nói rồi Lâm Duẫn Nhi lần nữa đẩy Từ Châu Hiền khỏi người mình.

Mắt phượng một mảnh lạnh lùng, phất tay liền cho Châu Hiền thối lui.

Từ Châu Hiền trong lòng thở dài, Lâm Duẫn Nhi đã quen sống trong toan tính cùng lợi dụng, nàng ấy sẽ không tin ai thật lòng đối đãi với mình.

Vì vậy, nàng thà nói bản thân có dã tâm cũng không muốn nói rằng có cảm tình.

Trong hoàng cung này, nói cảm tình là vô nghĩa, chỉ duy lợi ích mới tồn tại lâu dài.

Từ Châu Hiền cũng không ở lại, nàng đơn giản chỉnh lại tang phục trên người liền phúc thân thối lui.

Lâm Duẫn Nhi chỉ sâu kín nhìn nàng.

Hôm nay nàng coi như đã đi được một bước cờ lớn, một bước cờ để tiếp cận Lâm Duẫn Nhi.

Tất cả những gì nàng cần làm tiếp chính là chứng minh bản thân đủ năng lực để được nàng ấy chấp nhận.

Muốn lấy được tín nhiệm của nàng ấy, chỉ khi bản thân đủ năng lực sánh vai cùng nàng ấy mới làm được.

Từ Châu Hiền cũng không vội xuất cung, bên ngoài đã có sẵn thái giám bên cung hoàng hậu đứng đợi nàng.

Hắn ta nói, hoàng hậu muốn ban thưởng cho nàng đã có công cứu giá.

Khóe môi Từ Châu Hiền vô thức cười lạnh, ban thưởng? Nàng ngược lại tò mò sẽ được ban thứ gì đây?
Vừa tiến vào tẩm cung, Từ Châu Hiền đã được một đại a đầu dẫn đến một phòng ốc xa xỉ, bên trong treo một bức mành lớn thêu phượng hoàng, nàng ta nhắc nhở nên hành lễ.

Nàng lạnh nhạt nhìn bức mành che ngăn cách kia, hẳn là hoàng hậu ở bên trong rồi.

“Tiểu nữ Từ Châu Hiền thỉnh an hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế!”, Từ Châu Hiền quỳ xuống, thần sắc thản nhiên hành lễ.

Sau mành che chẳng có động tĩnh gì, hỏa lô hương khói phiêu lãng.

Từ Châu Hiền chưa được miễn lễ đành tiếp tục quỳ ở đó, bốn bề yên ắng, cả tiếng hô hấp cũng phá lệ rõ ràng.

Nàng biết Vu hậu đang cố tình làm vậy.

Bất quá, nàng vẫn không biểu hiện quá phận, quy củ quỳ ở đó, sóng lưng thẳng tắp như trúc.

Tang bào phủ trên người nàng tiêm nhược, từng vết máu chưa kịp thanh tẩy đọng lại như đào hoa trên tuyết.

Nét mặt nàng không một chút sứt mẻ, che giấu tâm tư vô cùng hoàn mỹ.

Vu hậu đúng là muốn chỉnh Từ Châu Hiền, một lần quỳ thỉnh an này liền bức nàng quỳ cả canh giờ.

Khi hỏa lô hương đều tàn lụi, nàng mới nghe thanh âm từ bức mành truyền ra: “Bản cung hôm nay mệt mỏi, chỉ ban thưởng bao nhiêu đây, Từ tiểu thư có gì dị nghị?”.

Từ Châu Hiền không phải kẻ ngu, nàng đương nhiên biết Vu hậu đang cố tình chỉnh mình.

Chính là vì nàng đã quá thân thiết với Lâm Duẫn Nhi mà bị nữ nhân này chỉnh.

Tư thái không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nàng nói: “Tiểu nữ tạ nương nương ban thưởng”.

Nàng vừa nói xong liền có đại a đầu tiến đến làm thủ thế mời, dáng vẻ chỉ muốn đuổi nàng càng nhanh càng tốt.

Từ Châu Hiền đáy mắt chợt lóe hàn quang rồi mất hút.

Gọi nàng đến đây, bắt nàng quỳ để làm trò tiêu khiển, ả Vu hậu này rất biết cách trấn áp nhuệ khí của người khác.

Bất quá nàng không phải loại xốc nổi như ả ta nghĩ, muốn làm nàng thấy khó mà lui? Đừng hòng.

Lúc Từ Châu Hiền rời cung đã là canh hai, sắc trời u ám, hoàng cung một khoảng đèn đuốc sáng rực.

Tại Cổng Hoàng Môn đã trông thấy một cỗ xe ngựa, nguyên lai là của phủ Thừa tướng cố tình chuẩn bị đón nàng.

Chỉ là không ngờ, lúc đến gần mới nhận ra, người đến đón nàng cư nhiên là Lâm Hinh Phúc.

“Thỉnh an thế nữ”- Từ Châu Hiền không mặn nhạt hành lễ.

Lâm Hinh Phúc gật nhẹ đầu, chững chạc ngồi trên hắc mã, ra hiệu bảo nàng nhanh chóng vào xe ngựa.

Cỗ xe rất nhanh thì khởi hành, Lâm Hinh Phúc ghì dây cương, đi song song cùng buồng xe của Từ Châu Hiền.

Không rõ ý tứ nói: “Lần này tam tiểu thư coi như đã lập công lớn, cứu giá thành công Trữ quân đương triều, thập phần vinh hiển”.

Từ Châu Hiền lẳng lặng ngồi xe ngựa, khăn tang trên đầu vẫn ngay ngắn.

Nàng nghe ra một tia cắn răng trong ngữ khí của Lâm Hinh Phúc, xem ra nàng ta đã rất gấp muốn dọn đường lên ngôi rồi.

Nàng nhàn nhạt đáp: “Thế nữ quá khen, tiểu nữ không dám nhận”.

Lâm Hinh Phúc yên lặng một lúc, lại xốc mành che cửa sổ buồng xe lên, mắt phượng chuyên chú nhìn Từ Châu Hiền: “Hiền nhi không nghĩ nếu Trữ quân chết đi sẽ có lợi nhiều hơn là để nàng ta sống hay sao?”.

Từ Châu Hiền cong môi cười lạnh, nàng chỉ nhìn phía trước, không phân cho Lâm Hinh Phúc ánh mắt.

Như đùa như thật nói: “Thế nữ, ta vốn là thứ nữ, đầu óc ngu muội, không thông tuệ như nhị tỷ.

Vậy nên không hiểu được ý tứ của người”.

Lâm Hinh Phúc chỉ cảm thấy một cỗ tà hỏa dâng lên.

Nàng đã hết lần này đến lần khác ám chỉ rõ như vậy, Từ Châu Hiền lại cố giả ngu không hiểu.

Không cho nàng sắc mặt tốt, ngược lại chiếu cố cho Lâm Duẫn Nhi như vậy.

Dù là tước quý nào, tôn nghiêm cũng bị xâm phạm.

Vậy nên, Lâm Hinh Phúc là bị Từ Châu Hiền chọc giận.

Hung hăng bỏ mành che xuống, Lâm Hinh Phúc kéo dây cương quay ngựa bỏ đi, không theo tiễn Từ Châu Hiền đoạn cuối.

Bất quá, Châu Hiền lại thấy vậy là thanh tịnh, tránh bị tước quý này làm phiền nhiễu.

Lúc Từ Châu Hiền về được Từ phủ đã cuối canh ba, đèn tang trước cửa phủ thấp thoáng.

Từ Khải đợi nàng, chẳng qua thấy nàng chỉ nói một câu: “Về thì tốt” rồi phất áo bỏ đi.

Xem ra Lâm Duẫn Nhi không chết như mong muốn của hắn, hắn liền coi nàng như nguồn căn.

Từ Châu Hiền cũng không để tâm đến chuyện này, ngay từ đầu nàng đã không mong đợi tình thương phụ thân.

Nếu không phải dung mạo nàng giống với tri kỉ năm nào của hắn ta.

Hắn đâu để nàng sống đến giờ này.

Mọi thứ chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.

Có mỹ lệ nhưng không có thật.

Từ Châu Hiền không đến túc trực linh cữu, cứ vậy quay về viện tử của mình.

Trước cổng Bạch Hạ cùng Bạch Thúy đã sốt ruột đợi nàng.

Thấy nàng đã về liền thập phần mừng rỡ.

Bất quá, còn chưa để các nàng hỏi câu nào, Từ Châu Hiền đã rơi vào hôn mê.

____________
Có phát hiện lỗi chính tả hay type sai thì cứ comment cho mình nha..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
[Yoonhyun] Nhất Cố Hoa Lạc

Chương 41: Mưu sát hoàng hậu?



Thân thể quân quý vốn dĩ yếu ớt vô cùng. Vậy nên Từ Châu Hiền một ngày bôn ba, còn quỳ dưới đất lạnh cả canh giờ, hàn khí nhập thể mà đổ bệnh.

Lâm đế dưới lời bên tai của Lệ phi, xét thấy Từ Châu Hiền có công cứu giá nên ban thưởng không thiếu trân bảo lụa là. Từ Châu Hiền nằm giường bệnh mà lĩnh thưởng.

Chuyện như vậy sẽ rất nhanh bị đè xuống. Bất quá, chưa tròn một ngày, kinh thành lại đồn đãi rộng khắp, Từ tam tiểu thư vì cứu giá mà không tiếc thân mình, một đêm ở lại bên giường bệnh Trữ quân. Còn rõ ràng hơn, Trữ quân vì kinh hãi luôn nhất mực ôm chặt lấy nàng.

Một lời vừa ra, trăm miệng nghị luận. Nhanh chóng, kinh thành ai cũng nghĩ Từ Châu Hiền đã thất tiết dưới tay của Trữ quân, sớm hay muộn cũng được nạp vào cung mà thôi. Tất nhiên, đồn đãi này chính là từ Châu Hiền tung ra.

Từ Châu Hiền ngồi trên giường bệnh, dựa nửa người vào gối đầu, lẳng lặng nghe A Bộ thông tri lại mấy chuyện tình báo gần nhất. Nàng gật đầu: “Làm tốt lắm, nhớ kĩ, Thượng thư phủ cùng Tương Vương phủ, đều phải nhìn chằm chằm, một thứ cũng không được bỏ sót”.

A Bộ khom người, chắc nịch nói: “Tiểu nhân minh bạch”.

Từ Châu Hiền lại sâu kín hỏi: “Thanh Xương thành từng nổi danh về đạo sĩ bói toán?”.

A Bộ không rõ vì sao Từ Châu Hiền hỏi vậy, bất quá vẫn ăn ngay nói thật: “Hồi chủ tử, đúng như vậy”.

Châu Hiền cười nhạt, đạm thanh: “Cử ra một người, đến đó tìm một đạo sĩ về. Đạo sĩ này không cần chân chính, bàng môn tà đạo càng tốt, nhưng nhất định phải biết cách diễn xiếc qua mắt người khác”.

A Bộ biết từng bước đi của Từ Châu Hiền không hề thừa thải. Nàng làm gì cũng có tính toán từ trước. Vậy nên không do dự lĩnh lệnh đi ngay.

Vừa lúc lại trông thấy Bạch Hạ bưng theo khay gỗ tiến vào, vị thuốc đông y nồng đậm, hẳn đến canh giờ dùng thuốc.

Từ Châu Hiền chợt lóe tự giễu, chính vì là quân quý mà cỗ thân thể này yếu ớt đến như vậy. Động chút lại phải dùng thuốc bồi dưỡng.

Bạch Hạ đặt khay gỗ xuống bàn nhỏ cạnh giường bệnh, thấp giọng nói: “Tiểu thư, nô tỳ có chuyện bẩm báo”.

Từ Châu Hiền mi mắt hơi động, vẻ mặt hoàn mỹ không sứt mẻ. Nàng hỏi lại: “Làm sao?”.

Bạch Hạ cẩn trọng chỉnh lại chăn bông trên người Từ Châu Hiền, ngừng một chút mới nói: “Nô tỳ khi nãy ra ngoài bốc thuốc cho người. Lại trông thấy nha hoàn Ngân Đào thiếp thân bên người nhị tiểu thư, nàng ta cũng vào hiệu thuốc.

Nô tỳ sinh nghi nên cho chủ hiệu thuốc chút bạc, hắn khai rằng Ngân Đào là đến mua thanh thể lộ”.

Từ Châu Hiền hơi nheo mắt, thanh thể lộ là quân quý dùng để thanh tẩy tuyến thể sau khi tiêu kí, mục đích là tránh hoài thai ngoài ý muốn. Một nha hoàn beta cần quái gì thứ đó, hẳn là mua để cho Từ Thi Hiền dùng rồi.

Điều này cũng đồng nghĩa Từ Thi Hiền đã bị tiêu kí, mà người tiêu kí nàng ta, trừ Lâm Hinh Phúc thì có thể là ai. Đôi nữ nhân này xem ra đã đợi không được mà lăn lên giường rồi.

Từ Châu Hiền cười như thể chẳng đáng, Bạch Hạ lại đoán không ra ý tứ của nàng. Vốn tưởng Từ Châu Hiền sẽ lợi dụng chuyện này để bẫy chính phòng, nhưng dường như không phải vậy.

“Không phải đến giờ dùng thuốc rồi hay sao?”- Từ Châu Hiền thản nhiên nhắc nhở.

Bạch Hạ giật mình, vội nhanh tay bưng chén thuốc thổi nguội để hầu Châu Hiền dùng.

Vì Từ Châu Hiền đổ bệnh nặng nên tang sự lão phu nhân liền miễn không cần túc trực. Cả lễ động quan, đưa lão phu nhân về khu địa tổ Từ gia, nàng cũng cáo bệnh không đến. Lão yêu bà này hành hạ nàng chưa đủ hay sao, nàng còn phải tiễn bà ta?

Dù sao nàng cũng đã tiễn bà ta xuống hoàng tuyền đó thôi.

Tang sự Từ phủ kết thúc được hai ngày, trong cung lại truyền ra triệu kiến của hoàng hậu. Đại khái chính là ngày giỗ của Vân phi, là mẫu phi Trữ quân điện hạ. Nể tình Từ Châu Hiền có công cứu giá nên được mời vào cung, cùng dự thiết yến do hoàng hậu chuẩn bị.

Từ Châu Hiền cảm thấy có điểm khả nghi. Bất quá hoàng hậu đã đặt biệt phát thiếp mời, nàng không thể không nể mặt mũi. Vậy nên sửa soạn một chút liền chuẩn bị vào cung.

Bạch Thúy đặc biệt chuẩn bị y phục cho nàng, mời hẳn ba bốn mama tại Thuần Cẩm phường đến đo may chế phục quân quý. Vóc người Châu Hiền xác thực tiêm nhược, nhưng lại mang theo một cỗ ngạo khí hơn người. Từ lúc xảy ra động dục kì, cỗ ngạo khí này càng theo đó mà được mài dũa tinh xảo.

Phảng phất như một thanh chủy thủ được chế tác công phu, hoa văn từng đường phức tạp khó đoán. Thông thường thì là phục sức tinh mỹ, bất quá khi ra khỏi vỏ sẽ lấy máu người.

Mama đo may chế phục cũng đặc biệt nhìn nàng rất lâu, phần nhiều hẳn là vì vóc người độc đáo của nàng. Nhỏ gầy, tiêm nhược nhưng sắc bén.

Từ Châu Hiền lại không bận tâm lắm, nàng chỉ nhắc nhở may xiêm y đừng quá sặc sỡ là được. Dù sao nàng cũng là đi giỗ cung phi, chuẩn bị rườm rà không chừng lại bị gán cho tội thất nghi.

Bất quá, lúc Từ Châu Hiền vào cung lại mới biết, yến tiệc này còn có hoàng thượng cùng Lệ phi tham dự. Thoạt đầu nàng nghĩ, hoàng hậu, Lâm Duẫn Nhi cùng nàng. Ít người như vậy hoàng hậu mới dễ chỉnh nàng. Lôi kéo cả hoàng thượng vào, mục đích là để làm gì đây?

Từ Châu Hiền theo chân mama dẫn đường, chậm rãi tìm đến tẩm cung hoàng hậu. Cảnh hoa lệ vàng son lướt qua tầm mắt.

Vừa lúc lại trông thấy một đám người vừa tiến ra từ tẩm cung hoàng hậu. Đi đầu chính là nam quân quý Ninh tiệp dư mà Từ Châu Hiền từng gặp. Mama dẫn đường phúc thân hành lễ: “Thỉnh an tiệp dư”.

Từ Châu Hiền thấy vậy cũng có lệ thỉnh an. Ninh tiệp dư thấy nàng liền dừng cước bộ, dung mạo âm nhu cười không rõ ý tứ: “Từ tiểu thư là đến dự thiết yến của hoàng hậu tỷ tỷ?”.

Từ Châu Hiền bình thản đáp: “Hồi tiệp dư, đúng là vậy”.

Ninh tiệp dư dùng khăn the che đi tiếu ý lạnh lùng, hắn ta than thở: “Vân tỷ tỷ dù đã tạ thế lâu như vậy, nương nương thế nhưng năm nào cũng nhớ ngày mà tưởng niệm. Khác một chút năm nay có thêm Từ tiểu thư, còn những cung tần như ta, lại chỉ được đến chào hỏi, nào có được dự yến”.

Năm nay đặc biệt mời thêm nàng? Từ Châu Hiền nghe ra một tia trào phúng trong câu này, nàng lại vờ không để ý, cười hữu lễ: “Ninh tiệp dư quá lời, bằng không tiểu nữ vào xin nương nương, cho người cùng đến để tưởng niệm Vân phi?”.

Lập tức Ninh tiệp dư liền sắc lạnh nhìn nàng, một cung tần lâu năm như hắn cần thương hại của một thứ nữ hay sao. Gần nhất chỗ Thế nữ lại hay xuất hiện tên nàng ta, làm hắn rất không thoải mái. Vậy nên lần này hắn nhất định muốn Từ Châu Hiền triệt để bị chỉnh, còn là bị chỉnh đến không thể trở người lại được.

Ninh tiệp dư phẩy phẩy khăn the trên tay, cười hỉ hả: “Nào dám làm phiền Từ tiểu thư. Bất quá, cung yến trước giờ đầy quy củ, thứ nữ như tiểu thư cẩn trọng, coi chừng thất nghi với bề trên”. Nói rồi liền bỏ đi.

Từ Châu Hiền sâu kín nhìn bóng lưng của hắn ta, chóp mũi hơi động. Là mùi bột bạch diên, có sáp hồng… còn có mùi của ong loạn hương… Từ Châu Hiền vô thức cong khóe môi, tiếu ý không đọng đến đáy mắt.

Thân là người pha trà, khứu giác đều nhanh nhạy hơn người, dựa trên mùi hương mà phân biệt. Đây chính là cốt lõi của trà đạo, phẩm được hương mới phẩm được vị trà. Vậy nên, mùi vị trên người Ninh tiệp dư khi nãy, vô tình làm nàng suy đoán ra vài phần.

Mama dẫn đường lại thúc giục nàng, nàng liền dời cước bộ, nhanh đến tẩm cung Vu hậu.

Mọi thứ sau đó tuần tự diễn ra, thánh thượng cùng hoàng hậu phân ra hoàng vị cùng phượng vị mà ngồi trên chính đài. Lệ phi được ngồi trên trà kỉ ngay sát hoàng thượng. Từ Châu Hiền cùng Lâm Duẫn Nhi được xếp ngồi đối diện nhau. Tất cả cứ vậy bình đạm khai yến.

Vì là tưởng niệm lại ngày mất của Vân phi, vậy nên thiện cũng được chuẩn bị thanh đạm, không có vũ cơ hầu múa. Cả nửa canh giờ chỉ nghe tiếng bát đũa thanh thúy va chạm, ngoài ra không quá nhiều ồn ào nào khác.

Từ Châu Hiền không nhanh không chậm dùng thiện, thi thoảng nhìn Lâm Duẫn Nhi. Nàng ấy đang ngây ngô bốc điểm tâm ăn, hai má đều bị dồn vào nhiều đến căng phồng. Ngây thơ mà vô hại, hệt như một tiểu bạch thỏ thuần lương.

Trên chính đài, thi thoảng lại truyền ra tiếng cười mị hoặc của Lệ phi, còn có tiếng trêu ghẹo của hoàng thượng. Đoán chừng tình nồng không kể xiết.

Mọi thứ chậm rãi trôi qua, không hề có dấu hiệu của biến động. Phảng phất như nước chảy, êm ái mà tự nhiên. Bất quá, Từ Châu Hiền lại không tin yên ắng này là thật.

Quả nhiên, hoàng hậu rất nhanh thì “khéo léo” mời nàng pha trà góp vui. Nàng liền chiếu lệ mà làm. Chẳng qua, Lâm đế hôm nay đã uống rượu, nên chỉ có Vu hậu được Châu Hiền hầu trà.

Lại qua nửa canh giờ, yến tàn. Từ Châu Hiền được thả ra cung. Không xảy ra chuyện gì khác.

Lúc Từ Châu Hiền hồi phủ đã là cuối giờ thân, sắc trời hơi tối. Nàng gọi Bạch Thúy đến, thì thầm vào tai nàng ta điều gì đó. Bạch Thúy nghe xong đều hoảng sợ, thập phần lo lắng nhìn Từ Châu Hiền.

Từ Châu Hiền cười nhạt nhẽo: “Không cần lo lắng, vạn sự vẫn nằm trong dự tính”.

Bạch Thúy mím môi, cuối cùng lĩnh lệnh, rời phủ trong đêm tìm thứ mà Châu Hiền cần. Lúc trốn khỏi Từ phủ, sắc mặt nàng vẫn không giấu được khẩn trương.

Sáng hôm sau, tin dữ truyền khắp ngóc ngách hoàng cung. Hoàng hậu bị ám hại rồi!! Còn là ám hại thừa sống thiếu chết!!

Chỉ biết hôm qua sau khi thiết yến, hoàng hậu chủ động cầu Lâm đế cùng đến Tế Lăng để tụng niệm cho bài vị Vân phi. Dù sao đây cũng là phi tần duy nhất may mắn hoài long thai cho Đông Yên.

Hoàng thượng cũng ưng thuận, bất quá kinh văn tụng chưa quá nửa hoàng hậu lại hôn mê thổ máu.

Xem kĩ mới thấy khắp người hoàng hậu nổi đầy ban đỏ. Thậm chí còn mơ hồ thấy độc tố thâm sắc tích tụ dưới lớp ban đỏ này. Vô cùng ghê người.

Thái y chuẩn trị nói rằng hoàng hậu đã bị hạ độc. Cung tỳ báo lại, từ lúc thiết yến thì hoàng hậu đã không ăn uống gì nữa. Vậy nên bắt đầu tra từ thiết yến. Sau một hồi lăn lộn, thái y lại kết luận rằng chén trà duy nhất nương nương dùng trên điện có độc.

Mà người dâng chén trà kia, không ai khác ngoài Từ Châu Hiền.

Chuyện này nhanh chóng nhấc lên một hồi phong ba. Chỉ trong một đêm tin liền truyền đi khắp kinh thành.

Vu gia vốn không hợp mắt phủ thừa tướng, hay tin con cháu mình bị người Từ gia ám hại càng tức giận. Dâng tấu cầu hoàng thượng cho một cái công đạo.

Thậm chí Vu thị lang còn ngay trên buổi triều sớm dập đầu đến đổ máu. Chỉ mong thánh thượng tra rõ chuyện này. Trả lại cho nữ nhi hắn công đạo cùng tôn nghiêm. Thân là hoàng hậu chấp chưởng lục cung, há để một thứ nữ phủ thừa tướng ám hại như vậy?!

Lệ phi ở trong cung nên hay tin sớm nhất. Ả ra có điểm thấp thỏm. Dù ả nhập cung làm phi, nhưng đắc sủng hôm nay đều nhờ Từ Châu Hiền bày mưu lấy lòng long nhan.

Nếu Từ Châu Hiền bị xử tử, ả lại không có quân sư, thì biết làm sao. Bất quá, trong lòng ả lại có chút đợi mong. Từ Châu Hiền mà chết đi ả ta cũng không cần chịu sai sử của một thứ nữ mãi như vậy. Nhất thời Từ Thi Vũ đều mâu thuẫn không thôi.

Lại nói, tin này đối với chính phòng Lưu thị tuyệt đối là hỷ sự.

Từ Thi Hiền vui đến không giấu được hả hê, nàng ta oán độc rít trong kẽ răng: “Lần này coi như tiện nhân kia muốn sống cũng khó như lên trời!! Đúng là lão thiên gia có mặt, loại ti tiện như vậy không xứng để sống quá lâu!!”.

Nha hoàn Ngân Đào liền phụ họa: “Phải, phải tiểu thư, coi như ta không cần phải hạ thủ cho bẩn tay”.

Nhưng điều làm lòng người rét lạnh nhất lại chính là Từ Khải, hắn ngay trên triều tuyên bố. Nếu Từ Châu Hiền thật sự làm ra loại chuyện phản nghịch như vậy, Từ phủ liền trục xuất nàng, tùy thánh thượng định đoạt.

Lời này nghe thì như vì nghĩa diệt thân, thanh liêm không bao che tội đồ. Bất quá, hắn ta làm vậy là để rũ sạch quan hệ với Từ Châu Hiền. Mặc nàng sống chết, tránh dẫn lửa đến Từ gia. Vị phụ thân này, thật biết cách thương yêu nhi nữ. . Cập nhật truyện nhanh tại ++ ТгumTru уen.ME ++

Chuyện xảy ra như nước lạnh tràn vào chảo nóng. Khắp kinh thành vừa ca ngợi Từ Châu Hiền có công hộ giá. Nhất tề lại quay sang chỉ trích nàng to gan xằng bậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.