Edit: Hàn Mai
Beta: Linxu
“Gọi ba dậy.” Thời Mẫn ôm Thời Nguyệt Minh tới phòng khách, đặt bé lên người Lạc Minh Kính.
Tối qua Lạc Minh Kính thức cả đêm để vẽ, bây giờ đang duỗi tay duỗi chân ngủ như chết trên sofa.
Thời Nguyệt Minh lăn bùm lên người Lạc Minh Kính, chậm chạp nói: “Ba…… Dậy.”
Bé con biết nói chậm hơn những đứa trẻ khác, Lạc Minh Kính đã đưa bé tới gặp bác sĩ. Bác sĩ kết luận bé con rất khỏe mạnh, không bị bệnh tự kỷ hay chướng ngại phát âm, cuối cùng, ông kiến nghị ba mẹ nói chuyện nhiều với bé con hơn.
Lạc Minh Kính biến mình thành kho nhạc thiếu nhi nhưng Thời Nguyệt Minh vẫn chỉ nói vài từ đơn giản. Bé rất thích nghe anh nói, chỉ nhìn ánh mắt và biểu cảm thôi là có thể hiểu nhưng công chúa nhỏ chỉ cười, nói vài câu đơn giản, chứ chưa bao giờ hát theo anh.
“Einstein bảy tuổi mới biết nói.” Không biết Thời Mẫn đã đọc từ đâu mà nói an ủi Lạc Minh Kính, “Chỉ cần con bé không bị chướng ngại ngôn ngữ là được, không cần chú ý quá.”
Lạc Minh Kính gác cằm trầm tư: “Thời Mẫn, lúc còn nhỏ em cũng vậy sao?”
“Lúc còn nhỏ em nói rất nhiều.” Thời Mẫn nhướng mày, “Ba mẹ em nói lúc ba tuổi em phát sốt một lần, sau đó mới nói ít.”
“…… Sốt?”
“Không phải.” Vẻ mặt Thời Mẫn không có biểu tình gì, “Là do em trở nên thông minh, cảm thấy nói chuyện với họ rất vô nghĩa.”
“Cứ thế đi.” Lạc Minh Kính nhìn con gái đang tự chơi vui vẻ nói, “Thuận theo tự nhiên vậy, con bé vui là tốt rồi.”
Tính cách Thời Nguyệt Minh rất hoạt bát, trừ việc ít nói ra thì mọi thứ đều học hỏi nhanh hơn những bạn cùng tuổi.
Ngày Lạc Hợp Cường qua đời, Lạc Minh Kính biết tin, anh vẫn bình tĩnh vẽ tranh nhưng nước mắt lại rớt xuống, rơi trên bản vẽ.
Thời Nguyệt Minh ngồi chơi đồ chơi nghe thấy tiếng, quay lại tò mò nhìn anh. Một lúc sau, bé con vươn hai tay muốn Lạc Minh Kính ôm, bé ôm chặt cổ Lạc Minh Kính, mềm mại hôn anh, chậm chạp vỗ về: “Không đau.”
Bé còn chỉ khăn lông trên cổ mình, bảo anh lấy dùng.
“Khóc khóc, thật xấu.”
“Thật tốt……” Mắt anh ngận nước mắt, anh cười dịu dàng, “Ba không đau, công chúa của ba, có con ba vĩnh viễn không bị đau.”
Lại là một ngày bình thường.
Thời Mẫn để con gái lên người anh, nói, “Đường, kêu ba dậy, dậy đi họp với mẹ.”
Lạc Minh Kính từ từ cong khóe miệng, anh cảm nhận được sức nặng trên người.
“Đường Đường.” Anh khẽ kêu, “Trên người ba ba là Đường Đường hay hai con mèo?”
“Là Đường Đường……” Thời Nguyệt Minh chậm chạp bò qua, nằm lên cổ Lạc Minh Kính, dùng những từ đơn giản nhất trả lời anh.
Anh không mở mắt nhưng vẫn cười ôm bé con trong ngực mình lại, hôn bé một cái.
“A…… Thật nhiều nước miếng.” Lạc Minh Kính miễn cưỡng mở mắt ra, lau miệng cho con gái.
“Ba, ăn cơm.”
“Vậy con bỏ tóc ba ra.”
“Mẹ, cũng nắm……” Thời Nguyệt Minh cười như thiên sứ nhỏ.
“Đừng học mẹ con.” Lạc Minh Kính ôm bé dậy, bảo bé ngoan ngoãn rồi cầm lược nhỏ trên bàn chải đầu cho con.
Anh hỏi Thời Mẫn: “Muốn cột tóc giống con không?”
Thời Mẫn nhìn bím tóc anh thắt cho Thời Nguyệt Minh từ chối: “Làm kiểu tóc cha con đi, em thấy vậy đẹp hơn.”
“Không mắc lừa đâu.” Lạc Minh Kính thắt nơ cho con gái, lại hôn bé một cái vui vẻ nói, “Đường Đường thật thơm, đi thôi, đến công ty mẹ nào.”
Thời Nguyệt Minh thích chỗ có thật nhiều người lớn, Lạc Minh Kính cũng ôm bé đi họp bàn bạc chuyện hợp tác.
Lúc anh và Thời Mẫn làm việc, Thời Nguyệt Minh sẽ ngoan ngoãn nằm lên lưng anh, an tĩnh nhìn họ thi thoảng lại cười một cái.
Thấy bé thích xem làm việc như vậy, Trương nữ sĩ rất vui mừng, bà thường nói, Đường Đường nhà chúng ta tới thích tới xem công ty của con bé. Nhưng Thời tiểu đệ lại bảo, Thời Nguyệt Minh không thích chuyện kinh doanh, con bé thích viết viết vẽ vẽ hơn.
Thời tiểu đệ đã quan sát bé rất nhiều lần, cô bé con Thời Minh Nguyệt thích đến chỗ nhiều người để quan sát họ, con bé nhìn biểu tình, động tác của người ta, xem sự biến hóa trên mặt họ, thích nghe bọn họ nói chuyện, quan sát còn chuyện công tác hay hội nghị gì bé không hề quan tâm.
Thời tiểu đệ còn chỉ rõ, bé con giống Lạc Minh Kính.
Thời Mẫn mở họp tổng kết, bàn về việc hiệu quả và lợi ích, Thời Nguyệt Minh sẽ buồn ngủ. Nhưng chỉ cần Lạc Minh Kính lấy bản vẽ ra, chỉ cần thứ xuất hiện trên giấy là hình vẽ thì con bé sẽ không nhìn người lớn nữa mà im lặng nhìn thẳng di động theo bản vẽ.
Thời tiểu đệ phân tích xong, Thời Mẫn cười, xoay mặt nhìn Lạc Minh Kính nói: “Con gái anh giống anh.”
“Thật tốt.” Lạc Minh Kính nói, “Điều con bé thích, lại vừ hợp với anh, anh sẽ hướng dẫn cho con, trợ giúp con, về sau sẽ dễ dàng hơn.”
Trương nữ sĩ nói: “Ai, không được, trẻ con phải được dạy dỗ vượt khó khăn, cuộc sống quá thoải mái sẽ không được.”
Lạc Minh Kính chỉ cười không phản bác nhưng trên đường về phòng tranh, anh lại nói với Thời Mẫn: “Anh hy vọng cả đời con đều xuôi chèo mát mái, có thế giới của riêng mình. Anh sẽ giúp con bé tạo ra thế giới xinh đẹp của riêng con. Nếu có thể, anh mong cả đời con đều không gặp khó khăn, vĩnh viễn như một cô công chúa.”
Thời Mẫn: “Vậy anh phải cố lên.”
“Em cũng phải cố lên, bệ hạ.” Lạc Minh Kính vui đùa nói, “Vương quốc của em cũng không thể sập.”
“Sẽ không.” Thời Mẫn nói, “Trong vương quốc sự nghiệp này, em là vị quân chủ anh minh tài năng nhất.”
“Sao lại khoe khoang vậy chứ……” Lạc Minh Kính cười ha ha.
Lại một Tết Âm lịch tới gần, Thời Nguyệt Minh đã ba tuổi.
Buổi sáng, Lạc Minh Kính ôm Thời Nguyệt Minh dán câu đối trước cửa, câu đối xuân là tự anh viết, chữ phúc cũng do anh cắt.
Anh ôm Thời Nguyệt Minh mặc váy bông đỏ thêu chữ phúc lên, cha con hai người dán câu đối.
Thời Mẫn đứng ở bên cạnh nhìn, chậm rãi tới, cô vươn tay nói: “Minh Kính, tới, kéo búa bao.”
“…… Em lại muốn quyết định cái gì?” Lạc Minh Kính cười nói, “Một ván định thắng bại à?”
“Nhìn anh thôi.”
“Vậy một ván đi, ba, hai, một!”
Lạc Minh Kính thắng Thời Mẫn.
Thời Mẫn cười một tiếng, nói: “Kết quả này khá tốt.”
Lạc Minh Kính hiếu kỳ nói: “Hả? Không tính nói anh nghe em quyết định chuyện gì à?”
“Chưa xác định, chờ tối về em nói cho anh biết.” Thời Mẫn nói, “Anh thắng.”
Thời Mẫn vội vàng rời đi, hai giờ sau cô gọi điện thoại về: “Minh Kính, nấu nhiều món ngon.”
“Hả? Có chuyện tốt gì à?” Tiếng Lạc Minh Kính vui sướng nói, “Em muốn ăn gì? Nói tên đi.”
Lúc về, Thời Mẫn bưng một chiếc hộp màu trắng.
“Em về đúng lúc, cơm canh xong rồi. Mau lên lên, Đường Đường chờ không kịp rồi.”
Thời Mẫn: “Mở ra ăn đi.”
“Bánh kem? Còn mua bánh kem.” Lạc Minh Kính nhận hộp, mở dây lụa ra, đang muốn cắt bánh kem thì nhìn thấy chữ chúc mừng trên mặt bánh, sửng sốt.
Anh lạc giọng: “Đây là gì? Có ý gì?!”
Trên lớp kem viết một hàng chữ.
“Chúc mừng: Lại phải làm ba.”
“Cùng họ anh.” Thời Mẫn mỉm cười, “Lạc Minh Kính, tặng anh món quà tuổi ba mươi.”
“Em nghĩ ra tên rồi.” Thời Mẫn nói, “Nếu anh không có ý kiến thì cứ quyết định như vậy.”
Cô đưa một tờ giấy ra, mặt trên viết ba chữ —— Lạc Tuyết Ngưng.
“Hả?” Lạc Minh Kính vui vẻ nói, “Lại là áo bông nhỏ à?”
“Không cần biết là áo bông hay quần bông.” Thời Mẫn cười một tiếng, “Cứ lấy tên này. Tên ở nhà là Cầu Cầu.”
“……” Lạc Minh Kính, “Không không không, đổi tên, Đương, kêu Qủa Qủa hay hơn.”
“Cầu Cầu thuận miệng hơn.”
“Nhưng nếu là áp bông nhỏ, em kêu con như vậy……” Lạc Minh Kính gục đầu xuống bàn, “Không được.”
“Cầu Cầu, Cầu Qủa, Quả Quả Cầu.” Thời Mẫn, “Anh chọn một cái.”
Cô nói: “Đường Cầu, tên bình dân, dễ nuôi, bớt lo.”
Nuôi con quá mệt mỏi, cô đã được trải qua rồi.
“……Quả Quả Cầu vậy.” Lạc Minh Kính thỏa hiệp.
Mùa đông, con gái nhỏ Lạc Tuyết Ngưng được sinh ra, trên nệm choàng bé có tên: Quả Quả Cầu.
Bé rất ngoan, ngoại hình giống ba nhưng tính cách lại cực giống Thời Mẫn, mở to mắt, thoạt vào luôn khiến người ta có ấn tượng bình tĩnh giỏi giang.
5 năm sau, Quả Quả Cầu mặc áo sơ mi quần yếm, ngồi trên sô pha xem vẽ tranh nhi đồng, Thời Nguyệt Minh và Thời Tiểu Mộc con trai bốn tuổi rưỡi của Thời Sở thì quấn lấy Lạc Minh Kính đòi thắt tóc.
Thời Nguyệt Minh nâng khuôn mặt tươi cười, giơ tay nói: “Con muốn mặc váy công chúa!”
Mà Thời Tiểu Mộc là một bé trai cũng đuổi theo sau, đòi Lạc Minh Kính may váy: “Dượng, con muốn mặc váy!”
Cuối cùng hai đứa nhỏ được như ý nguyện còn bạn nhỏ Lạc Tuyết Ngưng thì chỉ lười biếng nhấc mí mắt liếc họ một cái.
“Trụ cột tương lai của gia đình.” Thời Mẫn đã đánh giá như thế về con gái nhỏ của mình.
Quả không sai chút nào, bao nhiêu năm sau Lạc Tuyết Ngưng đã đưa đế quốc giải trí của Thời Mẫn mở rộng lên một độ cao mới đồng thời cũng âm thầm len lỏi vào nhiều lĩnh vực khác nhau.
Như năm đó người ta gọi Thời Mẫn là Cậu hai Thời, Lạc Tuyết Ngưng cũng có một biệt hiệu, đó là Cậu Lạc.
Cô gái trẻ có khuôn mặt thiên sứ, dáng người tuyệt đẹp, cùng cái tên vô cùng dịu dàng nhưng lại là người quyết đoán, dã tâm và có đầu óc kinh doanh nhất họ.
Chị gái cô chỉ muốn theo đuổi con đường nghệ thuật giống ba, còn cô, cô được mẹ mình chỉ dạy, mở ra một thế giới riêng.
Sau này, khi cô chị Thời Nguyệt Minh tham gia tiết mục nhớ lại về gia đình mình, cô đã đánh giá em gái mình thế này.
“Em ấy là người sinh ra đã có dã tâm. Từ bé em ấy đã biết bản thân mình muốn gì, em gái và mẹ tôi rất giống nhau. Dùng cả đời tâm sức xây dựng một lâu đài riêng với những bức tường vững chắc để bảo vệ chúng tôi. Bởi vì tôi và ba tôi đi một con đường khác, nhà chúng tôi là do em gái và mẹ xây dựng tạo một hậu trường kiên cố cho chúng tôi.”
Người MC đã hỏi: “Vậy chắc sẽ rất mệt? Nói như vậy, người chống đỡ gia đình sẽ càng mệt mỏi hơn.”
“Không, không phải như vậy.” Thời Nguyệt Minh mỉm cười nói, “Mỗi thành viên trong nhà tôi đều cùng nâng đỡ gia đình, ít nhất gia đình tôi là thế. Mẹ và em gái rất hưởng thụ khi được phân công như vậy, từ nhỏ đã thế. Có thể nói là gen hoặc ảnh hưởng từ gia đình rất kỳ diệu, tôi giống ba hơn, em tôi giống mẹ hơn. Chị xem, lại một thế hệ, gia đình cứ thế tiếp tục truyền thừa, nhờ vào tình thân vô hình đưa chúng tôi lại với nhau.”
“Gia đình chị thật tốt.” Người MC phát biểu từ tận đáy lòng.
“Đúng vậy.” Thời Nguyệt Minh gật đầu, “Tôi rất may mắn, tôi yêu gia đình mình.”
Sau khi Lạc Tuyết Ngưng xem xong bài phỏng vấn này, cô gọi điện thoại hỏi: “Kelly, bức tranh lớn chị tôi vẽ, là bức 《 Tôi yêu gia đình tôi 》treo ở hội trường A, giá thị trường bao nhiêu?”
Cô thư ký báo giá.
“Đã biết.” Lạc thiếu nói, “Mua về cho tôi.”
“Nhưng mà…… Bức tranh kia rất lớn.” Mua về, chị định treo ở đâu?
Cậu Lạc đáp: “Đơn giản, tôi phải mở triển lãm tranh cho chị tôi, bức tranh chủ đạo chính là nó.”
Tôi yêu gia đình tôi.
Đây cũng là lời cô muốn nói.