Ý Nghĩa Của Chân Đồng

Chương 18: 18: Vưỡng Châu 3



“Du lịch cái gì chứ! Già cả rồi! Ở nhà vẫn khỏe hơn.

Bà không thích làm những việc tốn kém như vậy đâu.

Có tiền thì để đó cho con cháu chứ làm mấy chuyện đó làm gì.”
Nghe Chân Đồng nói đến du lịch, bà Vân liền vô cùng phản đối.

Bà luôn cho rằng những thú vui như vậy không nên xảy ra, vừa tốn tiền, lại không có ý nghĩa gì.

Thà để số tiền đó cho con cháu làm ăn còn tốt hơn.

Thấy bà từ chối, cô cũng không quá ngạc nhiên.

Chân Đồng đã quen thuộc với thái độ này của bà.

Ngoại cô chính là kiểu phụ nữ truyền thống, đối với bà, phụ nữ phải hi sinh cho gia đình, cho con cái, sống cuộc đời bình dị, không tranh giành.
Tuy Chân Đồng không thể hiểu nổi đạo lý của bà, nhưng cô cũng không phản bác.

Dù sao bà cũng vì lo con cháu, thậm chí mỗi khi Chân Đồng mua quà cho bà đều bị bà lải nhải, không cho phép cô làm chuyện tốn kém.

Cuối cùng Chân Đồng vẫn im lặng nghe bà ca cẩm, không phản đối tiếng nào.

Dù sau này cô có đi du lịch bà cũng không quản được, lúc đó Chân Đồng chỉ cần nói rằng mình không thể hoàn trả vé máy bay thì dù bà không muốn đi cùng cũng phải tình nguyện đi theo.
Hài lòng với suy nghĩ của mình, cô gật gù nói sang chuyện khác.

Đi dạo được một lát, mấy chốc cả hai đã về tới nhà.

Chân Đồng ngồi xem tivi ở phòng khách, đột nhiên nhớ đến món quà đã mua ở Lam Đình lúc ấy, cô liền vào phòng, tìm kiếm ấm trà trong chiếc vali, rồi mang vào phòng khách đưa cho bà.

Vì bà Vân có sở thích uống trà, nhưng vì sợ mua sắm cầu kì nên rất ít khi uống.

Chân Đồng còn nhớ khoảng thời gian mình sống ở đây.

Lúc ấy bà Vân có thể tiết kiệm đến mức một món ăn có thể ăn đến ba ngày, thậm chí là một tuần.

Nếu không có cô ở cùng thì cả tuần bà chỉ ăn hai món, cá kho và rau luộc..
Với tính cách này của bà, cô thừa biết mình không thể kể chuyện mua quà, nếu không sẽ bị lải nhải cả đêm..

Do vậy, Chân Đồng đã chuẩn bị kịch bản từ trước.
“Ngoại, mở ra xem đi.

Là quà trường tặng, con không dùng nên bà dùng đi.”
Bà Vân theo lời cô mở ra xem.
Nhìn ấm trà tỉ mỉ trong tay, sau đó nhìn Chân Đồng với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Ấm trà được làm một cách tinh xảo và sắc nét như vậy mà trường lại dễ dàng đem cho sinh viên? Không nhìn kĩ thì bà vẫn biết đây là đồ mắc tiền!
Cô trước đây cũng hay mua cho bà những món đồ như vậy, kết quả bị mắng suốt một ngày.

Còn nhớ lúc đó bà bị đau vai, Chân Đồng đặc biệt lấy tiền học bổng mua cho bà một chiếc máy mát xa 360 độ.

Tuy rất cảm động về tấm lòng của cháu gái nhưng bà Vân không hy vọng cô sẽ vì mình mà làm ra những chuyện như vậy.

Cá nhân bà cảm thấy, chỉ cần Chân Đồng sống tốt thì bà thỏa mãn lắm rồi.
“Là giáo sư nhờ con làm vài việc, lúc đó con có nói bà cũng thích trà nên cô liền tặng cái ấm trà này, xem như quà cảm ơn.”
Chân Đồng mặt không đỏ, tay không run, đối với sự nghi ngờ của bà Vân hoàn toàn bình thản.

Giống như chứng tỏ sự thật trong lời nói của mình, cô cũng không tránh né ánh mắt dò xét của bà.
Tuy không mấy tin tưởng nhưng thấy Chân Đồng không có dấu hiệu của sự nói dối, bà cũng không nói gì.

Âm thầm lấy ấm trà đem đi rửa, sau đó nấu ra một bình trà, tự mình thưởng thức.

Còn không quên đưa một chén cho cháu gái, mặc dù biết cô rất ít uống trà.

Tối đó, họ nói về rất nhiều điều.

Nằm trên chiếc giường gỗ quen thuộc, bà nắm lấy tay Chân Đồng vuốt ve bàn tay của cháu ngoại.
“Con khi nào thì về nội?”
“Con không về.”
Nghe cô nói vậy, bà Vân không khỏi cau mày, liền cảm thấy Chân Đồng không nên làm vậy.
“Sao lại không về? Đó là nhà nội con, nhà cha con! Tại sao không về? Dù nó có làm gì không đúng thì con là phận làm con, không thể làm như vậy!”

Cô đối với những lời này vô cùng nhạy cảm, nghe xong cũng không muốn đáp trả.

Chân Đồng thật sự không muốn nhắc đến vấn đề nan giải này.

Qua loa cho qua chuyện, sau đó liền quay lưng về hướng khác, chúc bà ngủ ngon.
“Tối rồi, bà ngủ sớm đi.

Ngủ ngon nha.”
“Con quay qua đó làm gì, quay qua đây nói chuyện! Bà nói con không được làm vậy, nghỉ hè mà tại sao không về thăm cha? Tuy thằng Phong nó không nói nhưng nó cũng nhớ con lắm!”
Chân Đồng cau mày, nhắm mắt không muốn đáp.

Nhưng vì không muốn nổi cáu với bà nên miễn cưỡng đáp lời, sau đó liền giả vờ ngủ.

“Con biết rồi, bà ngủ đi.

Con mệt rồi.”
Thấy cháu mình cố chấp không chịu hiểu, bà Vân không khỏi tức giận.

Dù đã tối nhưng bà vẫn luyên thuyên không cho cô ngủ, nói mệt rồi lại thấy Chân Đồng không có phản ứng, bà Vân tức tối đánh vào mông cô rồi quay người ngủ mất.
Cảm nhận cơn đau đớn từ mông truyền đến, Chân Đồng nhẹ nàng mở mắt.

Những lời bà nói cô đều nghe được, nhưng lại không trả lời, cũng không muốn nhắc đến.

Đối với căn nhà đó, Chân Đồng vốn không còn hy vọng, cô không thích cái không khí bức người, cũng như chán ngắt cái lối sống thượng lưu của họ.

Nơi đó, hoàn toàn không có bất cứ điều gì khiến Chân Đồng tiếc nuối.

Nếu có thể, cô còn muốn rời đi thật xa.

Chân Đồng đêm nay ngủ vô cùng không yên ổn, đến giữa đêm thì giật mình tỉnh giấc.

Cô không ngủ được cũng đành thức sớm chuẩn bị bữa sáng.

Chân Đồng khá đau đầu vì mất ngủ nhưng sau khi bà thức dậy không lâu lại bắt đầu bài ca đêm qua.

Cô chán đến nỗi chỉ thở dài, lười đến mức không muốn nghe nữa.
“Chân Đồng! Con có nghe bà nói không vậy? Bà nói thì con cũng nên trả lời mấy câu chứ? Bà biết con không muốn gặp Phương Phong nhưng dù sao nó cũng là cha con.

Con không thể vì nó kết hôn mà đối với nó xa lạ được.

Phận làm con thì phải làm theo bổn phận của con cái, không thể vì mấy chuyện đó mà xa cách, không yêu thương Phương Phong được.

Hai đứa em kia của con dù không cùng một mẹ nhưng nó vẫn có cùng dòng máu với con..”
Nghe bà nói một hồi, Chân Đồng cũng không chịu nổi nữa mà lên tiếng.
“Con biết rồi, vài tuần nữa con về.”
“Thái độ của con như vậy là sao? Bà nói con không để tâm đúng không? Chân Đồng! Con đừng lì như mẹ con! Con không thấy kết quả của nó sa…”
Nói đến đây đột nhiên bà dừng lại, quan sát nét mặt cô.

Thấy Chân Đồng nhìn mình không nói lời nào, bà Vân đành đem lời muốn nói nén vào trong.

“Con sẽ về, vậy nên bà yên tâm đi.”
Cô dọn dẹp số chén đĩa trên bàn, ánh mắt cũng không còn rơi trên người bà nữa, tuy không nói nhưng Chân Đồng biết cuộc hôn nhân của mẹ cũng có sự tham gia của bà.

Nếu năm đó bà không ép buộc mẹ kết hôn với cha, thì có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Cũng không có sự xuất hiện không được chào đón như cô..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Ý Nghĩa Của Chân Đồng

Chương 18: Về Nhà (Y Đằng)



Năm nay Y Đằng về nhà khá muộn. Vì lễ hội ở trường và công việc ở câu lạc bộ nên khoảng thời gian đầu của kì nghỉ hắn đều bận rộn.

Trước khi về nhà Y Đằng còn lo lắng rằng nếu gặp phải Chân Đồng thì thế nào. Nhưng may mắn thay hắn biết được Chân Đồng không về nhà nội, mà có dự định ở nhà ngoại trong suốt kì nghỉ. Nghĩ đến đó, hắn liền vui vẻ dọn hành lý, quay về thành phố A. Ở đất nước này, họ sẽ bắt đầu học kì vào tháng ba và kết thúc vào tháng 12. Học sinh vào tháng 7 sẽ nghỉ hè và kết thúc học kì 1. Thời gian của kì nghỉ khá ít, nên Y Đằng cũng không mang nhiều quần áo, dù sao ở nhà đều có đủ.

Sáng sớm, hắn lên xe buýt và trở về thành phố A. Y Đằng xuất phát từ sớm nên không mất quá nhiều thời gian để đến nơi. Thành phố A so với thành phố Z khá lớn và tiện nghi, đặt biệt là giao thông vô cùng tốt, không cần quá nhiều phương tiện đã về đến nhà.

Mẹ Châu thấy Y Đằng liền vô cùng vui vẻ, ba Tiêu bên cạnh không nói gì nhưng không khó để cảm thấy sự vui mừng của ông, dù sao cũng gần nửa năm mới gặp được thằng con của mình, nói không nhớ thì chính là nói dối.

“Đã ăn uống gì chưa? Mẹ nấu gà hầm cho con nhé?”

Nghe đến gà hầm, Y Đằng và ba Tiêu liền không khỏi nhớ đến món gà hầm nào đó. Tiêu Quân Đình âm thầm nuốt nước bọt, Y Đằng tươi cười hỏi mẹ nhưng tinh thần bắt đầu không ổn định.

“G.. à hầm cái gì vậy mẹ?”

“Là gà hầm đông trùng hạ thảo đó! Mẹ nấu hoài mà con quên rồi à, cái thằng này!” nói rồi còn giả vờ buồn bực đánh vai hắn một cái, cầm lấy áo khoác của con trai đem treo lên rồi liền vào phòng bếp nấu món sở trường. Y Đằng nghe xong liền nhìn ba Tiêu, sắc mặt khó coi như muốn khóc.

Tiêu Quân Đình chỉ biết thở dài, đồng cảm vỗ vai con trai. Đây là sở trường của vợ ông, mặc dù cảm thấy công dụng của món này khá nhạy cảm.. nhưng bà đã có lòng nấu, ba con hai người cũng không thể không ăn..

Y Đằng thấy vậy không khỏi nhớ về đoạn kí ức năm hắn 20 tuổi. Lúc đó, vì mẹ thường hay nấu gà hầm đông trùng hạ thảo cho ba con hắn nên Y Đằng luôn cho rằng đây là món mẹ thích. Nhưng một hôm khi về nhà, mẹ lại nấu cho hắn món gà hầm đó. Không phải vì đồ ăn không ngon mà đột nhiên Y Đằng nổi hứng tò mò, hắn có chút không hiểu tại sao từ nhỏ mẹ đã cho ba con hắn ăn món này.

“Mẹ, mẹ thích gà hầm đông trùng hạ thảo ạ? Con biết một quán nấu cũng ngon lắm, để con dẫn mẹ đi ăn nhé?” Y Đằng vừa nhai miếng gà trong miệng, vừa ngẩng đầu nhìn mẹ. Tuy bà đã gần 50 tuổi nhưng vẫn giữ được làn da rất đẹp, còn có một đôi mắt vô cùng sáng. Có lẽ đó chính là ưu điểm khiến bà trở nên xinh đẹp và sang trọng hơn.

“Không cần đâu, mẹ chủ yếu nấu vì ba con với con mà.” Mẹ Châu lắc đầu từ chối, bà từ tốn ăn từng miếng gà trong chén, cũng không buồn ngước đầu nhìn con trai.

“Sao lại vì con với ba mà nấu?” Nghe mẹ nói vậy, hắn tò mò hỏi tiếp. Ba Tiêu nghe xong cũng tò mò không kém, chờ đợi câu trả lời từ bà.

“Là vì món này giúp tăng cường sinh lý nha!” mẹ Tiêu múc muỗng nước súp, húp nhẹ, hành động vô cùng từ tốn và tao nhã, như người nói câu đó vốn không phải là bà.

Khác với sự bình thản của bà Châu, Y Đằng và ba Tiêu nghe xong liền nghẹn lại, miếng thịt gà đang nhai dở của Tiêu Quân Đình nuốt xuống không được, nôn ra cũng không xong. Sắc mặt tím tái khó coi, ông hít sâu lấy lại bình tĩnh, nhưng chỉ nghĩ đến việc Châu Liên chê mình yếu sinh lý, liền không tránh khỏi tổn thương. Hóa ra vợ chưa từng thỏa mãn với mình như vậy ư?Chỉ như vậy liền khiến tâm trạng ba Tiêu buồn rầu, ủ rũ cả ngày. Sau này, mỗi khi nhìn thấy món gà hầm ông đều không khỏi nhớ lại chuyện này.

Trở về hiện tại, Y Đằng trở về được mấy ngày đều giúp mẹ nấu cơm, rửa bát. Từ nhỏ hắn đã sống với bà ngoại, nên đã học nấu ăn từ sớm. Tay nghề cũng không thua kém mấy bà nội trợ, lại còn rất thuần thục việc nhà.

Được vài ngày thì Y Đằng liền tụ tập, đi chơi cùng đám bạn cũ. Diêu Vũ Đình – anh họ Chân Đồng cũng là một trong số đó. Đi được một lúc thì Vũ Đình gặp chuyện nên phải về sớm, hắn cũng vì vậy mà không ăn được nhiều, về đến nhà liền hâm nóng đồ ăn trong tủ lạnh, tranh thủ vài miếng. Đang loay hoay thì ba Tiêu từ trên lầu đi xuống, đưa cho hắn một tấm ảnh.

“Y Đằng này, con xem xem có đẹp không? Là con gái của người quen ba giới thiệu đó.”

Y Đằng nhìn tấm ảnh rồi khó hiểu nhìn ba mình, là kêu hắn đi xem mặt đi? Y Đằng không nghĩ ba mình lại là người bắt ép chuyện này như vậy đấy.

“Ba! Con mới bao nhiêu tuổi mà kêu đi xem mặt chứ? Con không đi đâu.”

“Ba đâu kêu con đi xem mặt, tại ba thấy con bé này khá được. Xinh đẹp, còn lễ phép, hợp với con lắm. Nếu được hai đứa tìm hiểu một chút.” ba Tiêu dỗ dành Y Đằng như một đứa trẻ, còn mở điện thoại cho hắn thêm vài tấm ảnh của cô gái đó.

“Con còn chưa tốt nghiệp đại học nữa. Mấy chuyện này sau này rồi nói, con muốn gặp gỡ một cách tự nhiên hơn.” Y Đằng cũng không buồn nhìn lấy tấm ảnh, hắn nhìn vào mắt ba mình thẳng thắn từ chối.

“Vậy ba hẹn gặp nhé? Con muốn gặp tự nhiên còn gì? Hai gia đình gặp nhau rồi hai đứa cũng tự nhiên biết nhau.”

Y Đằng còn định nói gì nữa thì ngoài cửa nghe thấy tiếng nói của mẹ truyền đến, phút chốc hắn như ngồi trên đống lửa.

“Ồ, Chân Đồng đến à? Mau vào nhà đi! Vào đây, vào đây.”

Tay đang cầm đũa của Y Đằng thoáng dừng lại, tất cả tin thần đều tập trung vào cuộc đối thoại ở phòng khách. Sao cô lại ở đây chứ? Không phải nói không quay về ư?

Y Đằng ra hiệu cho ba mình nhỏ tiếng một chút, còn bản thân thì lú đầu, nhìn ra phòng khách, hành động chả khác nào một tên ăn trộm sợ chủ nhà bắt gặp. Không nhìn thì thôi nhìn rồi liền phát hiện mẹ hắn đang lôi kéo Chân Đồng vào bếp, Y Đằng liền quýnh cả lên, xoay qua xoay lại không biết nên làm thế nào. Như nghĩ ra kế sách gì đó, hắn nhỏ giọng với ba Tiêu.

“Ba không được nhắc đến” tên “con đó! Mẹ có nhắc đến con cũng phải cản lại! Nhất định phải cản lại!”

Nói xong cũng không đợi Tiêu Quân Đình phản ứng, Y Đằng liền phắn thẳng lên lầu. Vì nếu muốn lên lầu phải đi ngang phòng khách nên hắn vội vàng cầm lấy tờ báo mà ba Tiêu đang để ở bàn ăn, che mặt chạy đi. Xui xẻo vì quá gấp nên Y Đằng liền trẹo chân té ngã, ở trước bậc cầu thang.

“Rầm!”

Tiếng động phát ra thành công thu hút sự chú ý của mọi người. Mẹ Tiêu quay lại nhìn liền phát hiện con trai mình đang nằm rất thê thảm ở cầu thang.

Bà lo lắng hỏi. “Y Đ..”

“ĐỪNG! Con không sao!” Y Đằng giơ tay lên ngăn cản mẹ đến gần, hắn úp mặt xuống đất, tay còn lại gấp rút tìm tờ báo đã rơi trên mặt đất, nhanh chóng che mặt lại. Vì sợ Chân Đồng nhận ra nên Y Đằng cố tình nâng thanh giọng cao lên, giọng nói chót chét chả khác nào các tú bà..Chân Đồng nhìn người đàn ông có chất giọng đặt biệt nằm đó, hắn có dáng nằm vô cùng khó coi, thậm chí cô còn có thể thấy chiếc quần lót màu cánh sen như ẩn hiện của hắn.. Vì bị té nên áo của người đó hơi lệch lên, Chân Đồng cũng không khỏi nhìn thấy thứ không nên thấy như vậy. Cô dời mắt đi chỗ khác, cũng không khỏi thở dài, tội nghiệp cho dì Châu đáng thương “Nhà dì Châu từ khi nào có người bệnh hoạn như vậy chứ?”

Vì sợ mình bị lộ nên Y Đằng cũng không chú ý hình tượng nhiều như vậy. Tìm được tờ báo liền vội vàng che mặt, chạy bán mạng lên lầu. Giữa đường vì chân đau còn xém té một cái, hắn giật mình, vội vàng ôm lấy thành cầu, hai chân vô sức tự dưng quấn lấy nhau. Tư thế đó chả khác nào bộ dáng bị táo bón, đứng ngồi không được, đi tiếp cũng không xong.

Dù vậy, Y Đằng cũng không quên giữ lấy tờ báo che mặt, trạng thái tay phải ôm cầu thang, tay trái đè bẹp tờ báo vào mặt, hai chân khép chặt lại… Lúc này chỉ có thể cảm thán một rằng: “Trông hắn vô cùng thú vị.”

Mẹ Tiêu thấy con mình như vậy liền lắc đầu ngao ngán, xem ra lại phải làm gà trùng hạ thảo cho con trai nữa rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.