Trịnh Quang hớn hở ra mặt hình phạt cho hai người: “Xem nào… vừa nãy cậu bắt tôi và Triệu Bân phải cõng nhau đi hơn năm vòng trong phòng rồi. Giờ tôi cũng phải trả lại cho cậu cái gì hơn thế mới được” Nói rồi cậu ta trầm ngâm nhìn Tạ Vũ và Tống Trạch, sau đó lại nở một nụ cười đầy nham hiểm nói tiếp: “Được rồi, một người nằm dưới, người kia chống đẩy ba mươi cái. Trong hai người ai là người chống đẩy?
Tống Trạch vốn đã có dự cảm chẳng lành, nhưng cũng không có vấn đề gì, vì dù sao chuyện này cũng thuận tiện cho cậu. Cậu thầm vỗ tay tán thưởng cậu ta, sau đó ung dung đáp: “Vậy để anh Vũ chống đẩy đi, tôi nằm dưới.”
Tạ Vũ khi này như đang lơ lửng trên mây, anh bối rối đứng tại chỗ của mình. Muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói sao.
Mắt thấy Tống Trạch đưa tay cởi đi nút áo thứ hai, rồi định nằm xuống tấm thảm trải sàn bên cạnh. Anh liền hồi thần, nhanh tay ngăn lại, lấy áo vest của mình đặt xuống để cậu nằm lên: “Thảm gây ngứa”
Nằm lên áo vest của anh, Tống Trạch ngũ vị tạp phần, cảm xúc một lời khó tả.
Tạ Vũ đứng nhìn một lúc, vẫn là chần chừ không dám, mãi tới lúc bị Trịnh Quang hối hả mới ổn định lại.
Anh cũng cởi đi nút áo thứ hai của mình, sau đó chậm rãi cúi người xuống, chống hai tay kế bên hai cánh tay của cậu, dùng lực nơi cánh tay chống cả nửa người trên, kéo dãn khoảng cách với Tống Trạch, còn đang không ngừng điều chỉnh tư thế.
Bấy giờ cậu mới cảm thấy cái trò này đích thị là hình phạt, thật sự là có hơi bị kỳ dị, không nhịn được mà bật cười nói với Trịnh Quang: “Cậu giỏi thật, đến cái trò này mà cũng nghĩ ra được. Đã nghĩ ra được rồi thì nhớ phải đếm đấy”
Trịnh Quang liền giơ ba ngón tay ra hiệu OK với cậu
Tạ Vũ hạ người thu hẹp lại khoảng cách với Tống Trạch, xem qua là cố tình không khống chế, cơ thể như có như không mà tiếp xúc với cậu, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh, nhiệt độ cơ thể của người ấy thấm qua lớp quần áo truyền tới một cảm giác tê dại, tiếng tim đập mạnh mẽ cùng với hô hấp khẽ khàng mang theo hơi ấm phả vào tai.
Mới vừa rồi Tống Trạch còn có thể cười đùa với Trịnh Quang, hiện tại đã không thể cười nổi nữa.
Cả hai hoàn toàn không thể tránh đi đâu được, chỉ có thể nhìn thẳng vào mặt nhau, hơn nữa còn là phiên bản phóng đại, từng ngũ quan trên khuôn mặt cho tới những cọng lông mi đều được mô phỏng đến từng chi tiết.
Tạ Vũ lúc này cảm thấy sắp chịu không nổi nữa, anh giật giật ngón tay, phát hiện lòng bàn tay đã sớm rịn ướt mồ hôi.
Tống Trạch thì không thể nhìn tiếp được nữa bèn quay mặt qua một bên. Tạ Vũ cũng phát hiện ra mình không thể nhìn chằm chằm khuôn mặt của người phía dưới được nữa, nếu cứ nhìn tiếp e là sẽ bỏ mạng tại đây mất, thế là đành quay đầu nhìn sang nơi khác, yết hầu không kìm được mà giật giật, lúc này anh chỉ muốn gấp gáp làm cho xong động tác chống đẩy, mãi đến khi giọng nói của Tống Trạch cất lên, anh mới bình tĩnh lại.
Cậu hỏi: “Mấy cái rồi?”
“À?” Đầu óc Tạ Vũ như ở trên mây, làm gì có tâm trạng đếm số, anh ngước nhìn Trịnh Quang
Trịnh Quang rất nhanh liền đáp: “Mới có mười hai cái thôi, giờ mười ba này”
Nghe vậy Tống Trạch liền có chút bực bội: “Không phải chứ? Nãy giờ mà chỉ có mười ba cái thôi á?”
Anh chậm rãi cúi xuống quan sát vẻ mặt hiện giờ của cậu, nhưng ánh mắt lại bắt đầu phân tán, chậm rãi dời đến cổ, rồi lại đến xương quai xanh, sau đó lại trở về cổ, đường cong nơi đó thật xinh đẹp đến nổi anh không thể dời mắt, cuối cùng mới nhỏ giọng nói: “Ráng nhịn thêm một lúc nữa”
Lời vừa nói ra không biết là nói với cậu hay là anh đang cố tự nhủ lòng mình.
Giọng nói trầm ấm của anh triệt để làm cho Tống Trạch mất bình tĩnh, cậu tìm cách di dời suy nghĩ, quay sang nói thầm với hệ thống: “Này hệ thống, cậu nghĩ lúc này tôi nên có cảm giác gì?”
Hệ thống nghe vậy thì đùa giỡn với cậu: [Ngại ngùng, e thẹn chăng?]
Vừa mới nói được một câu đã bị nó làm cho thẹn quá hóa giận, Tống Trạch không thèm nói chuyện với nó nữa.
Nghe thấy hơi thở gấp bên tai, cậu thầm nghĩ có vẻ như Tạ Vũ lúc này đang phải kìm nén giữ lắm để không vồ lấy cậu hoặc là đứng lên bỏ chạy ngay lập tức.
Tống Trạch không thể phân biệt tiếng tin đập bên tai kia rốt cuộc là của cậu hay của Tạ Vũ. Nhất là lúc anh áp xuống, khoảnh khắc ngắn ngủi khi cả hai dính sát vào nhau.
Ngắm nhìn bóng điện phía trên trần nhà, cậu mơ hồ cảm nhận được thứ gì đó không thích hợp hoặc là nói cảm giác này đã tồn tại rất lâu, nhưng đến hôm nay mới như là sống lại mà trỗi dậy.
Giống như một mãnh thú đã ngủ say trong lòng, giờ đây đột nhiên thức tỉnh, hung bạo gầm lên, khiến bản thân cậu vô cùng bất an.
Hết chương.