“Rốt cuộc tôi đã làm sai chỗ nào? Mã Hào, anh vì một cô gái tiếp rượu, liền muốn đưa tôi vào chỗ chết?” Trên sân thượng của tòa nhà cao 88 tầng. Một bóng dáng người phụ nữ tiều tụy đang cố gắng nắm lấy hàng rào bảo vệ ở rìa sân thượng, nửa cơ thể cô đang ở trạng thái lơ lửng, các đầu ngón chân cật lực nhón lên, miễn cưỡng đủ để chạm tới cái bục hẹp nhô lên. Bên dưới, là vực sâu hàng ngàn km của tòa cao ốc.
Gió lạnh vù vù, bất cứ lúc nào cô cũng có thể rơi xuống trở thành một đống thịt nát. Cô gian nan vươn một bàn tay về phía người đàn ông cô yêu, người đã làm cô tan nát cõi lòng, nhưng lại bị đối phương không một chút lưu tình mà giẫm đạp. “Cô gái tiếp rượu?” Tầm mắt của người đàn ông giễu cợt trong bóng đêm mờ mịt, ánh nhìn khinh thường của anh quét trên người cô. Chân dài mang đôi giày màu đen làm bằng loại da tốt nhất, nặng nề giẫm mạnh lên những ngón tay đang giữ chặt hàng rào của cô.
“.. Ít nhất, cô ấy so với cô sạch sẽ hơn nhiều.” Đầu ngón tay đột ngột bị giẫm thô bạo, đau đớn đến tột cùng truyền thẳng tới khiến cho khuôn mặt tiều tụy phong tình nháy mắt mất nhan sắc vốn có. Cô đã ở bên khi anh còn nghèo, trao cho anh mọi thứ cô có: Quyền lực, chức vị, tiền tài, nhà ở, xe cộ, giao thiệp, cơ hội.. Hiện tại, anh đã tạo ra tên tuổi của mình, trong mắt anh cô không khác gì một cô vợ đã trải qua hoạn nạn trong tay không có gì. Thật đáng buồn làm sao.
Bình luận