Xuyên Nhanh: Vai Ác BOSS Toàn Bệnh Kiều

Chương 23: Em Gái Họ Đừng Nóng Vội (22)​



Mặc kệ Mã Hào như thế nào khoe ra, trước sau Ngôn La vẫn kiên trì nói: “Chú tôi sẽ không tùy ý để anh nhúng tay vào công ty.”

“Công ty không giao cho tôi, chẳng lẽ sẽ giao cho cô sao?”

Mã Hào lại cười lạnh hai tiếng.

Cũng không biết là mỉm cười Ngôn La ngây thơ, vẫn là cười kế hoạch của anh ta chu đáo.

“Triệu Ngôn La, tôi nhắc nhở cô, cô chỉ là cái bà con xa, di sản nhà họ Triệu không tới phiên cô tới kế thừa. Chờ cáo già vừa chết, phòng ở, xe, tiền tiết kiệm, cổ phiếu, quyền lực, tất cả đều là của chị họ cô. Mà chị họ cô yêu tôi như vậy, đến lúc đó khẳng định sẽ chắp tay đem công ty tặng cho tôi, khóc lóc cầu xin tôi tiếp quản công ty.”

“Nằm mơ!”

Mã Hào thoáng nhíu mày nhìn Ngôn La, biểu tình càng kiêu ngạo, “Như thế nào, cô không tin?”

“Sao anh sẽ là loại người này? Chị họ tôi thật là mắt bị mù mới có thể coi trọng anh.”

“Cô em vợ, cô không biết, chị họ cô yêu tôi đến chết đi sống lại, đừng nói một nhà công ty, chính là tôi muốn mệnh cô ta, cô ta cũng sẽ đưa cho tôi không chút do dự.”

Rất nhiều đàn ông phi thường đắc ý với sức hấp dẫn của mình.

Bọn họ thường lấy chinh phục phụ nữ làm niềm vui, lấy tới ánh mắt hâm mộ của các anh em.

Nếu có thể chiếm được thân thể hoặc là cảm tình của tiểu thư nhà giàu, đối bọn họ là một sự kiện trải qua đáng giá được khoe ra bốn phía.

Bởi vì, ở ngoài trừ bỏ được phụ nữ yêu điều kiện hậu đãi, bản thân bọn họ không có bất luận sở trường đặc biệt gì đáng giá khoe ra.

Mã Hào cũng không thể ngoại lệ.

“Anh sẽ không sợ tôi nói cho chị họ biết sao?” Ngôn La cắn môi, biểu tình rối rắm.

“Sợ? Vì sao tôi phải sợ?” Mã Hào càng thêm đắc ý, “Cô có thể thử xem, xem rốt cuộc cô ta sẽ tin tưởng cô mưu đồ gia sản nhà họ Triệu, vẫn là sẽ tin tưởng tôi nỗ lực làm việc vì làm cô ta không cần khổ.”

Ngôn La hiểu rõ.

Mã Hào muốn cô đi cáo trạng làm gì?

Chuyện tình cảm nam nữ, nhất quán là khó nhất trộn lẫn, thường thường người ngoài càng phản đối lợi hại, đương sự sẽ tự cho là yêu càng sâu đậm.

Đây là “hiệu ứng Romeo và Juliet”.

Ngôn La oán hận nói: “Vô liêm sỉ!”

“Cô không thấy được, lúc trước chị họ cô vì đuổi theo tôi, giống như một con chó mẹ đi theo phía sau tôi, có một phụ nữ đến gần tôi, cô ta liền hướng người khác không ngừng tuyên bố chủ quyền.”

Mã Hào vừa nói đến chuyện cũ vẫn như cũ cảm thấy thực buồn cười.

Phảng phất thông qua làm thấp đi bạn gái si tình có tiền lại xinh đẹp, dường như có thể cho anh ta tăng thêm lòng tự tin.

“Chị họ sẽ không tin anh.”

Ngôn La sắc mặt tái nhợt, tựa hồ đã chịu đả kích thật lớn, ngón tay lại trộm với vào túi quần, đưa ở trên màn hình di động, bằng vào ký ức ấn xuống dưới “Kết thúc ghi âm”.

“Mã Hào, anh quá ghê tởm, sớm hay muộn chị họ tôi sẽ nhìn thấu bản chất của anh.”

“Cô ta đối tôi nói gì nghe nấy, nhẫn nhục chịu đựng, tôi quá hiểu biết cô ta, tôi biết không quản tôi làm cái gì, cô ta đều sẽ luyến tiếc chia tay với tôi. Trong trò chơi này, tôi cùng cô ta khi nào kết thúc, từ tôi đến định đoạt. Cô biết trên mạng kêu loại nữ nhân này là gì sao? Liếm cẩu.”

Liếm cẩu, chú định hai bàn tay trắng.

Mã Hào ước chừng là đắc ý quá mức, duỗi tay vỗ vỗ mặt Ngôn La.

“Không tin nói, chúng ta tới đánh cuộc một keo?”

Hắn không có khống chế lực độ, trên má Ngôn La thực mau hiện ra một vết hồng do bàn tay ấn.

“Tôi..” Ngôn La vành mắt ửng đỏ, quật cường nói, “Tôi không cùng anh đánh cuộc.”

“Tôi cùng anh đánh cuộc!”

Thanh âm quen thuộc ở phía sau Mã Hào vang lên.

Thân thể Mã Hào cứng đờ, quay đầu, trông thấy Triệu Hương Phụ hai mắt ngậm nước hoàn toàn choáng váng.

Tay cô đỡ ở trên thân cây, thân thể lung lay sắp đổ, cũng không biết nghe trong bao lâu, trên mặt nước mắt chưa khô, lại có nước mắt liên tiếp chảy xuống.

“Hương, Hương Hương..” Mã Hào khí thế kiêu ngạo trở thành hư không, lắp bắp mà hô, “Em, chừng nào thì em tới?”

“Mã Hào.” Triệu Hương Phụ gằn từng chữ một nói, “Chúng ta tới đánh cuộc một keo, nhìn xem rốt cuộc tôi có hay không như vậy hạ tiện, sẽ đem công ty nhà tôi, đem tánh mạng của tôi, chắp tay tặng cho anh.”

“Hương Hương, em nghe anh giải thích!”

Mã Hào tiến lên phía trước túm cánh tay cô, Triệu Hương Phụ đi trước một bước thối lui, ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn Ngôn La một cái, đem trong tay xách hộp bánh kem vứt trên mặt đất “Bang”, cũng không quay đầu lại mà tránh ra.

“Hương Hương!” Mã Hào đuổi theo vài bước, xoay người trừng mắt Ngôn La, “Lại là cô đang làm trò quỷ!”

Trên mặt Ngôn La lo lắng, khổ sở, ở Triệu Hương Phụ rời đi một khắc kia đã không thấy tăm hơi.

“Đúng rồi.” Cô vui sướng hài lòng mà đáp lễ nói, “Anh có thể đi giải thích cùng chị họ, nhìn xem là chị ấysẽ nguyện ý tin tưởng anh mưu đồ gia sản nhà họ Triệu, vẫn là sẽ tin tưởng người có cùng dòng máu là tôi.”

“Triệu Ngôn La!”

Đột nhiên Mã Hào sải bước lên trước, cánh tay giơ lên cao, mắt thấy sắp dừng ở trên mặt Ngôn La.

Ngôn La giả ý co rúm lại né tránh này.

Cái tên nào đó đang xem náo nhiệt không chê đại sự, như thế nào còn không ra anh hùng cứu mỹ nhân?

“Người phụ nữ đê tiện này!”

Ngôn La đứng ở tại chỗ ngây ngốc, tựa hồ bị dọa sợ.

Kỳ thật cô nghĩ ăn một cái tát này cũng không phải là chuyện xấu, đến lúc đó cầm ghi âm đi tố cáo với chú thím sẽ càng có sức thuyết phục.

Nghĩ đến đây, Ngôn La đã chuẩn bị chịu đựng ăn cái tát này.

Nào biết, bàn tay còn chưa có rơi xuống, đã bị một bàn tay vươn tới chặn đứng.

“Ai cho cậu lá gan chạm vào người phụ nữ của tôi?”

Cánh tay thon dài trắng nõn, khớp xương cân xứng này, chủ nhân của nó có được một giọng nói tốt thanh lãnh.

Ngôn La quay đầu ra vẻ kinh hỉ mà hô một tiếng: “Tống Triều Từ!”

Dứt lời, trong lúc Tống Triều Từ còn không có phản ứng, cô đã chạy tiến đến thân mật mà ôm lấy cổ anh, cả người cô cơ hồ treo ở trên xe lăn của anh, cười tủm tỉm nói: “Anh rất có khí thế của anh hùng nha, vị hôn phu.”

Tống Triều Từ bị lôi kéo đến thân hình chấn động, nhịn xuống ý niệm đẩy cô ra, dư quang liếc mắt nhìn Mã Hào.

Chẳng sợ anh đang ngồi trên xe lăn, hành động bất tiện, một cái liếc mắt này vẫn như cũ lạnh thấu xương vô cùng, mười phần khí thế, liếc đến Mã Hào giật mình một cái.

Này một vòng đả kích dài đến quả thực khiến Mã Hào sợ ngây người.

Cái gì, vị hôn phu?

Anh ta cẩn thận lưu ý biểu tình Tống Triều Từ, vị này cậu ấm mắt cao hơn đỉnh đầurõ ràng không có ý tứ phản đối gì, phảng phất cam chịu xưng hô này.

Đúng rồi, vừa rồi Tống Triều Từ nói đây là “phụ nữ của tôi”.

Chẳng lẽ.. Là thật sự?

Người phụ nữ đê tiện Triệu Ngôn La này, thật là vợ chưa cưới của Tống Triều Từ?

Không có khả năng, căn bản anh ta không nghe nói qua!

“Vai hề nhảy nhót trước kia, tôi khinh thường so đo với cậu. Nhưng từ hôm nay trở đi, tốt nhất cậu cầu nguyện đừng rơi vào trong tay tôi.” Giọng của Tống Triều Từ âm trầm, “Còn không mau cút đi!”

Mã Hào sợ hãi ra một đầu mồ hôi lạnh.

Anh ta thừa nhận anh ta ghen ghét với Tống Triều Từ, trước kia anh ta dám nơi chốn đối nghịch với Tống Triều Từ, đúng là căn cứ vào Tống Triều Từ khinh thường buông hình tượng cao quý chấp nhặt với anh ta.

Ở trong mắt Mã Hào, trừ bỏ Tống Triều Từ xuất thân phú quý so với mình, những phương diện khác đều giống anh ta.

Nhưng lão sư thiên vị Tống Triều Từ, các bạn học cũng thích đi theo mặt lạnh Tống Triều Từ, ngay cả người nấu cơm trong nhà ăn cũng sẽ lấy riêng cho Tống Triều Từ nhiều hơn mấy muỗng thịt.

Mỗi lần luận lấy thưởng, Tống Triều Từ luôn là người ở vị trí thứ nhất.

Còn anh ta?

Có châu ngọc Tống Triều Từ ở trước, anh ta vĩnh viễn đứng ở vị trí thứ hai.

Duy nhất có thể lấy được mà Tống Triều Từ không lấy được, chính là học bổng nghèo khó.

Muốn lấy phần học bổng này được thành lập ở từ bỏ tôn nghiêm, đứng ở trên bục giảng khóc nhè tuyên dương nhà mình nghèo như thế nào mới được đến nó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.