[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thật Không Đơn Giản

Chương 5: 5: Tiếng Nói Tử Thi 3



“Nhiên Nhiên, con tỉnh rồi.” Một thân ảnh tinh tế xuất hiện ở trước cửa.

Dường như thấy được hành động của cô, người ấy nhanh chóng chạy tới nắm chặt lấy bàn tay An Nhiên.

“Con đừng cử động, để mẹ gọi bác sĩ, con chờ một chút, chờ một chút.

Bác sĩ, bác sĩ…”
Người phụ nữ vui mừng gấp gáp ngăn cản An Nhiên ngồi dậy, sau đó vừa nhấn chuông báo vừa lớn tiếng gọi.

An Nhiên đưa mắt nhìn người trước mặt, khuôn mặt tuy hơi tiều tùy, nhợt nhạt nhưng nhìn dáng người yểu điệu, thướt tha, mỗi một bước đi đều toát lên khí chất cao quý của phu nhân nhà thế gia cùng với bộ trang phục đầy tinh tế kia có thể khẳng định người phụ nữ này không đơn giản.

Nhưng phải công nhận.

Đây là một mỹ nhân tỷ tỷ!

Yêu kiều lại thướt tha!
Mỹ nhân tỷ tỷ khóc cũng thật đẹp!
[Ký chủ, đây là mẹ của ngài.

Bà ấy là mỹ nhân thì ngài cũng là mỹ nhân!]
“Thật vậy sao? Ta cũng đẹp không kém bà ấy phải không?” An Nhiên có chút không tin vào con mắt thẩm mĩ của hệ thống.

Bất quá mẹ của nguyên chủ đẹp như vậy chắc chắn nguyên chủ cũng được di truyền một chút từ bà ấy.

Dù không phải là mỹ nữ quốc sắc thiên hương cũng phải đủ khuynh quốc khuynh thành.

[Ký chủ, ngài đừng quan tâm cái này nữa! Thiết lập lần này của ngài là một vị tiểu thư thanh lãnh, đầy nội hàm, không chút dung tục! Ký chủ, nội hàm đâu, nội hàm đâu, nội hàm của ngài đâu rồi.]
“Ta không đủ nội hàm sao? Dung mạo chính là nội hàm của ta!”
Hệ thống: […] Nó không những cảm thấy ký chủ có hơi không thông minh còn cảm thấy ký chủ có chút nông cạn!
Nhưng không sao! Không sao!
Nếu chủ nhân đã an tâm giao ký chủ cho nó thì nhân danh hệ thống bản hệ có trách nhiệm nhất nó sẽ lấy nhiệm vụ nuôi dạy nội hàm của ký chủ làm mục tiêu của đời mình.

Nó nhất định sẽ cải tạo ký chủ thành người có nội hàm nhất trong tất cả người có nội hàm.

Nó sẽ không cô phụ sự tin tưởng của “chủ nhân” giành cho mình.

Đang lúc hệ thống suy nghĩ chuyện nhân sinh vì mục tiêu đời mình mà phấn đấu thì một hàng bác sĩ mở cửa tiến vào.

Mỗi người xem An Nhiên như búp bê mà kiểm tra đủ loại, hỏi An Nhiên đủ vấn đề khiến cô cảm thấy đau cả đầu.

Sau khi xác định không còn nguy hiểm đến tính mạng, biểu cảm trên mặt bác sĩ mới thả lỏng, thở một hơi dài.

Một vị bác sĩ già dặn kinh nghiệm tiến liên, cung kính mở lời: “Hoàng Phủ phu nhân, hiện tại tình hình sức khỏe của tiểu thư đã ổn định, tốc độ hồi phục cũng rất tốt, vết thương trên đầu và các vết trầy ngoài da đã bắt đầu đóng vảy.

Trong thời gian này cần đặt biệt chú ý điều dưỡng, nếu không sẽ để lại sẹo.

Nhưng phu nhân cứ yên tâm, đội ngũ bác sĩ của chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tiểu thư tốt nhất.

Khoảng vài ngày sau là tiểu thư có thể xuất viện.”
Bà Hoàng Phủ nghe lời này, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống, trông hết sức yêu kiều không còn chút nào cảm giác của một người phụ nữ hô mưa gọi gió trên thương trường, bàn tay đang nắm tay An Nhiên bất chợt dùng thêm sức, nghẹn ngào nói cảm ơn bác sĩ rồi tiễn họ ra ngoài.

Thế nhưng ngay tại khi bác sĩ chỉ còn cách cửa phòng nửa bước chân, An Nhiên bỗng dưng ném ra một quả bom làm oanh tạc mọi người có mặt tại đây: “Xin hỏi, vị phu nhân kia, bà là ai vậy?”
Lời này khiến hệ thống cũng ngơ ngác.

[…] Kịch bản này là sao đây?
Nó nhớ đã truyền hết mọi ký ức cho ký chủ rồi mà!
Sao lại đột nhiên chơi trò mất trí nhớ vậy?

[Ký chủ, ngài có sao không? Có phải bị sự nhiệt tình của bà ấy dọa sợ không? Ngài có nhớ mình tên gì không? Nhớ hệ thống là ai không? Ngài biết đếm số không?] Hệ thống lắp bắp hỏi một tràn.

An Nhiên bị hệ thống làm phiền đến mức có chút tức giận, thầm quát: “Câm miệng, ta không phải thiểu năng!”
[…] Hệ thống đột nhiên bị quát, ấm ức sụt sùi muốn khóc, đưa cánh tay giả tưởng xoa xoa trái tim không hề có thật của mình.

Nó…nó…!chỉ đang quan tâm ký chủ thôi!
[Vậy sao ngài lại không nhớ cái gì hết!]
“Ngươi ngốc sao? Ta không phải nguyên chủ cũng không muốn học theo tính cách của nguyên chủ, nếu cứ tiếp tục sống với người nhà cô ấy nhất định sẽ khiến họ nghi ngờ.

Nên cách tốt nhất chính là lợi dụng tai nạn này diễn cảnh mất trí nhớ, rồi muốn làm gì thì làm.” An Nhiên không kiên nhẫn giải thích từng chút một với hệ thống.

Thật phiền phức!
Không biết là ai đang giúp ai nữa!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thật Không Đơn Giản

Chương 5: Tiếng nói tử thi (4)



Sau khi quăng ra câu nói khiến lòng người chấn động, An Nhiên còn không quên cong môi nở nụ cười mình cho là đẹp nhất.

Người đầu tiên lấy lại phản ứng là Âu Dương phu nhân, bà nhanh chóng đánh giày cao gót chạy lại giường bệnh, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn An Nhiên: “Nhiên Nhiên, con bị sao vậy? Mẹ là mẹ của con mà! Con không nhớ mẹ sao?”

An Nhiên lắc đầu: “Không nhớ! Tôi là ai?”

Nghe câu trả lời của An Nhiên, cả người Âu Dương phu nhân run rẩy, nước mắt còn đọng nơi khóe mắt lại chảy xuống, đưa tay ôm chặt miệng, bước chân lùi về sau một bước: “Bác sĩ, bác sĩ, con tôi sao thế?”

Các bác sĩ bị điểm mặt từ trong hoang mang tỉnh lại, vội vàng đi tới kiểm tra lại cho An Nhiên, rồi phân vân đưa ra chuẩn đoán: “Dựa theo tình hình của tiểu thư, có lẽ do đầu bị va chạm mạnh với vật cứng nên sau khi tỉnh lại vẫn còn di chứng về rối loạn nhận thức, ngôn ngữ dẫn đến chứng mất trí nhớ tạm thời(*).”

“Mất trí nhớ tạm thời?” Âu Dương phu nhân vừa lặp lại câu nói của bác sĩ vừa nhìn đứa con gái mình yêu thương nhất đang ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh.

“Đúng vậy, nhưng ngài đừng quá lo lắng, chúng tôi đã xem qua ảnh chụp CT, không hề phát hiện máu bầm, chứng tỏ tiểu thư chỉ bị chấn động não thôi, khả năng nhớ lại rất cao!” Bác sĩ chủ nhiệm đứng đầu giải thích.

Mặc dù vậy Âu Dương phu nhân vẫn không bớt lo lắng, nói một câu tiễn khách rồi bỏ mặc các bác sĩ đi đến đầu giường An Nhiên ngồi.

Hai tay bà đưa lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt An Nhiên, nở nụ cười từ ái của một người mẹ bắt đầu chậm rãi kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.

“Nhiên Nhiên, không nhớ cũng không sao! Cứ từ từ, đừng nôn nóng. Không được gây áp lực cho bản thân, biết không? Nếu đau đầu phải nói cho mẹ hay ba hoặc là anh trai con lập tức! Mẹ cũng đã báo tin cho cả nhà rồi, đợi thêm một lát mọi người sẽ đến ngay.” Âu Dương phu nhân một tay cầm dao, một tay cầm táo, uyển chuyển gọt vỏ, cắt táo thành từng miếng nhỏ đều đặn, đưa đến miệng cô.

Nhìn một màn này.

Trong lòng An Nhiên không khỏi cảm thán.

Sinh ra đã là tiểu công chúa, lớn lên trong nhung lụa, được mọi người trong nhà cưng chiều, trên lại có hai anh trai mắc bệnh cuồng em gái, hỏi sao nguyên chủ lại bị bạch liên hoa hâm mộ, ghen ghét.

Hiện tại nguyên chủ cũng đã hai mươi tư tuổi, không phải cô ấy kén cá chọn canh, cũng không phải bản thân đòi hỏi quá cao hay tính tình đại tiểu thư gì mà nguyên nhân khiến cô ấy chưa có một mối tình vắt vai nào là do cô ấy quá cao lãnh, suốt ngày chỉ giao tiếp với người chết, trên người không hề mang theo hơi thở của sự sống!

Đúng vậy!

Mọi người không hề nghe lầm!

Nguyên chủ giao tiếp với người chết còn nhiều hơn với người sống đấy!

Biết vì sao không?

Bởi vì chức nghiệp của nguyên chủ là pháp y!

Còn không phải pháp y bình thường!

Mà là vị pháp y trẻ tuổi đầy tiềm năng của Y quốc! Mới hai mươi tư tuổi đã trở thành tổ trưởng tổ pháp y của đội điều tra đặc nhiệm. Được người trong giới xưng là Quỷ tài!

Là Quỷ tài đấy!

Có nghĩa là ngày nào nguyên chủ cũng phải ở trong phòng pháp y nghiệm thi, mổ xẻ.

Còn cô ngay cả cách cầm dao cũng không biết!

Kêu nàng nghiệm thi thà bảo cô cho bọn họ một nhát tiễn họ về Tây Thiên thì hơn.

An Nhiên cảm thấy bản thân thật khổ!

Bổn mỹ nữ thật rầu!

Chỉ muốn tìm một nơi ấm áp an dưỡng tuổi già, đợi đến ngày chuyển sang thế giới khác.

Hệ thống:[…]

Sao ký chủ đột nhiên mất hết tinh thần rồi?

Đã nói sẽ phấn đấu làm nhiệm vụ để khôi phục trí nhớ mà!

Nhiệt huyết đâu?

Ý chí kiên cường, sự quyết tâm ban đầu của ký chủ đâu?

Bộ dáng ao ước được làm mực một nắng kia là thế nào?

Nó cảm thấy vẫn nên ở bên nhắc nhở ký chủ một chút! Không thể để ký chủ bước mãi trên con đường tăm tối không có tương lai này được. Phải đưa ký chủ trở về với chính đạo, đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Haizz, đầu năm nay làm hệ thống cũng khổ lắm!

Đâu có sung sướng gì!

[Ký chủ, nhiệm vụ của ngài vẫn đang chờ ngài thực hiện kìa!]

(*) Mất trí nhớ tạm thời: hội chứng xảy ra khi bị va chạm mạnh ở đầu, stress, tuổi già, không ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt hàng ngày.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.