[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thật Không Đơn Giản

Chương 4: 4: Tiếng Nói Tử Thi 2



Nguyên chủ cũng tên An Nhiên, họ là Âu Dương
Ở Y quốc không ai là không biết đến sự tồn tại của gia tộc Âu Dương, bởi Âu Dương không những là thế gia đứng đầu trong ngành Kinh tế mà còn cắm một chân trong Quân đội.

Thế nhưng gia tộc Âu Dương lại “dương thịnh âm suy”, mấy đời mới xuất hiện một vị tiểu thư.

Nguyên chủ chính là đứa cháu gái duy nhất trong cả ba đời cũng vì thế mà được cả nhà coi như bảo bối mà nuôi nấng.

Nói không ngoa thì chính là kiểu “công chúa” từ trong trứng nước.

Tuy vậy nguyên chủ lớn lên không hề mắc bệnh “đại tiểu thư”, tính cách cô lãnh đạm, nhẹ nhàng an tĩnh giống như cái tên “An Nhiên” của mình.

Cuộc đời của nguyên chủ đáng lẽ ra sẽ không hề dính dáng gì đến nhân vật chính nhưng do lỗ hỏng của Thiên Đạo mà hai người anh trai của cô xấu số bị chọn làm nam phụ si tình trong câu chuyện của nhân vật chính.

Nhìn hai người anh luôn yêu thương, che chở mình phải đau khổ vì một bạch liên hoa giả tạo, nguyên chủ cảm thấy rất tức giận.

Cô tìm cách tách ba người họ ra, tìm cách để anh mình thấy được bộ mặt thật của bạch liên hoa.

Nhưng kế hoạch của cô không những không thành công mà còn khiến anh trai hiểu lầm cô, khiến đóa bạch liên kia tức giận hãm hại nguyên chủ.

Nguyên chủ và nữ chính cứ đấu qua đấu lại, đấu từ công việc ra ngoài cuộc sống, đấu từ sự nghiệp đến gia đình, cuối cùng lại xấu số chết vì bị xe tông khi đang trên đường đi truy bắt tội phạm!
Đúng vậy, không nghe nhầm đâu!
Nguyên chủ đi truy bắt tội phạm nhưng…!nhưng…!ngay cả khói xe của tội phạm cũng chưa ngửi được đã oanh liệt hi sinh vì bị xe chở cá đâm phải!
Không chỉ chết mà còn mang theo mùi tanh xuống mồ nữa!
Một cái chết hết sức…!hết sức…thẩm mĩ.

Cái tên Thiên Đạo vô tích sự kia chỉ vì muốn bảo vệ nữ chính mà để nguyên chủ đi lĩnh hộp cơm một cách lãng xẹt!
Đương nhiên, nguyên chủ không hề cam lòng với số phận của mình.

Oán hận của cô dâng cao làm nghiêng lệch Thiên Đạo, khiến hệ thống phát hiện ra vị diện này trong 3000 tiểu thế giới.

[Ký chủ, để tu sửa Thiên Đạo, ngài phải đưa mọi thứ trở về với quỹ đạo bình thường.

Ngài phải loại trừ bạch liên hoa, bảo vệ Thế giới, đưa nguyên chủ đi đến đỉnh cao nhân sinh.

Sống một đời an bình, hạnh phúc giống như ý nghĩa tên của ngài!]

An Nhiên đang chìm trong suy nghĩ của mình bỗng nhiên nghe được giọng nói nũng nịu của hệ thống.

Cô chậm rãi mở mắt ra quan sát gian phòng, lúc này cô đang nằm trên một chiếc giường trắng, mặc đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt, bên tay phải còn đang gắn ống truyền dịch, trên đầu cuốn băng trắng.

Nhìn cách ăn mặc và cách trang trí của căn phòng này chắc chắn hiện tại cô đang ở trong bệnh viện.

Nhưng căn phòng này khác hẳn phòng bệnh trong tưởng tượng của cô.

Mặc dù cô cũng không biết một bệnh viện phải có hoàn cảnh thế nào nhưng nhờ hệ thống đặc cách mà cô đã nhanh chóng tiếp thu được nền văn minh được gọi là “hiện đại” này.

Trong suy nghĩ của cô một phòng bệnh nhỏ, phải có từ 2 đến 4 giường, có đầy đủ các thiết bị tiện nghi như tivi, nhà vệ sinh riêng,…!Còn căn phòng cô đang ở lại vô cùng rộng rãi, được phân thành các phòng nhỏ riêng biệt: một phòng chính, một phòng khách, một phòng bếp và một nhà vệ sinh.

Ngoài ra còn có các thiết bị sinh hoạt khác như tivi, sofa, tủ lạnh,…đầy đủ giống như đang ở nhà.

Tất cả chúng đều toát lên mùi tiền!
Khắp nơi đều phảng phất mùi thơm của tiền!

[Ký chủ, đây là phòng bệnh VIP.

Dựa theo thân phận của nguyên chủ, phòng bệnh như vậy là bình thường.] Thấy bộ dáng mơ màng của cô, một hệ thống đầy trách nhiệm như nó cảm thấy đương nhiên phải giúp ký chủ phổ cập kiến thức.

A?
Phòng bệnh VIP?
Thân phận của cô thật tốt!
Đãi ngộ tốt!
Cuộc sống tốt!
An Nhiên nhìn xung quanh một lát, khóe miệng theo bản năng cong lên, nở nụ cười thỏa mãn.

Hệ thống: […] Sao lại cảm thấy ký chủ ngu ngu vậy nhỉ?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thật Không Đơn Giản

Chương 4: Tiếng nói tử thi (3)



“Nhiên Nhiên, con tỉnh rồi.” Một thân ảnh tinh tế xuất hiện ở trước cửa. Dường như thấy được hành động của cô, người ấy nhanh chóng chạy tới nắm chặt lấy bàn tay An Nhiên. “Con đừng cử động, để mẹ gọi bác sĩ, con chờ một chút, chờ một chút. Bác sĩ, bác sĩ…”

Người phụ nữ vui mừng gấp gáp ngăn cản An Nhiên ngồi dậy, sau đó vừa nhấn chuông báo vừa lớn tiếng gọi.

An Nhiên đưa mắt nhìn người trước mặt, khuôn mặt tuy hơi tiều tùy, nhợt nhạt nhưng nhìn dáng người yểu điệu, thướt tha, mỗi một bước đi đều toát lên khí chất cao quý của phu nhân nhà thế gia cùng với bộ trang phục đầy tinh tế kia có thể khẳng định người phụ nữ này không đơn giản.

Nhưng phải công nhận.

Đây là một mỹ nhân tỷ tỷ!

Yêu kiều lại thướt tha!

Mỹ nhân tỷ tỷ khóc cũng thật đẹp!

[Ký chủ, đây là mẹ của ngài. Bà ấy là mỹ nhân thì ngài cũng là mỹ nhân!]

“Thật vậy sao? Ta cũng đẹp không kém bà ấy phải không?” An Nhiên có chút không tin vào con mắt thẩm mĩ của hệ thống. Bất quá mẹ của nguyên chủ đẹp như vậy chắc chắn nguyên chủ cũng được di truyền một chút từ bà ấy. Dù không phải là mỹ nữ quốc sắc thiên hương cũng phải đủ khuynh quốc khuynh thành.

[Ký chủ, ngài đừng quan tâm cái này nữa! Thiết lập lần này của ngài là một vị tiểu thư thanh lãnh, đầy nội hàm, không chút dung tục! Ký chủ, nội hàm đâu, nội hàm đâu, nội hàm của ngài đâu rồi.]

“Ta không đủ nội hàm sao? Dung mạo chính là nội hàm của ta!”

Hệ thống: […] Nó không những cảm thấy ký chủ có hơi không thông minh còn cảm thấy ký chủ có chút nông cạn!

Nhưng không sao! Không sao!

Nếu chủ nhân đã an tâm giao ký chủ cho nó thì nhân danh hệ thống bản hệ có trách nhiệm nhất nó sẽ lấy nhiệm vụ nuôi dạy nội hàm của ký chủ làm mục tiêu của đời mình. Nó nhất định sẽ cải tạo ký chủ thành người có nội hàm nhất trong tất cả người có nội hàm. Nó sẽ không cô phụ sự tin tưởng của “chủ nhân” giành cho mình.

Đang lúc hệ thống suy nghĩ chuyện nhân sinh vì mục tiêu đời mình mà phấn đấu thì một hàng bác sĩ mở cửa tiến vào. Mỗi người xem An Nhiên như búp bê mà kiểm tra đủ loại, hỏi An Nhiên đủ vấn đề khiến cô cảm thấy đau cả đầu.

Sau khi xác định không còn nguy hiểm đến tính mạng, biểu cảm trên mặt bác sĩ mới thả lỏng, thở một hơi dài.

Một vị bác sĩ già dặn kinh nghiệm tiến liên, cung kính mở lời: “Hoàng Phủ phu nhân, hiện tại tình hình sức khỏe của tiểu thư đã ổn định, tốc độ hồi phục cũng rất tốt, vết thương trên đầu và các vết trầy ngoài da đã bắt đầu đóng vảy. Trong thời gian này cần đặt biệt chú ý điều dưỡng, nếu không sẽ để lại sẹo. Nhưng phu nhân cứ yên tâm, đội ngũ bác sĩ của chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tiểu thư tốt nhất. Khoảng vài ngày sau là tiểu thư có thể xuất viện.”

Bà Hoàng Phủ nghe lời này, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống, trông hết sức yêu kiều không còn chút nào cảm giác của một người phụ nữ hô mưa gọi gió trên thương trường, bàn tay đang nắm tay An Nhiên bất chợt dùng thêm sức, nghẹn ngào nói cảm ơn bác sĩ rồi tiễn họ ra ngoài.

Thế nhưng ngay tại khi bác sĩ chỉ còn cách cửa phòng nửa bước chân, An Nhiên bỗng dưng ném ra một quả bom làm oanh tạc mọi người có mặt tại đây: “Xin hỏi, vị phu nhân kia, bà là ai vậy?”

Lời này khiến hệ thống cũng ngơ ngác.

[…] Kịch bản này là sao đây?

Nó nhớ đã truyền hết mọi ký ức cho ký chủ rồi mà!

Sao lại đột nhiên chơi trò mất trí nhớ vậy?

[Ký chủ, ngài có sao không? Có phải bị sự nhiệt tình của bà ấy dọa sợ không? Ngài có nhớ mình tên gì không? Nhớ hệ thống là ai không? Ngài biết đếm số không?] Hệ thống lắp bắp hỏi một tràn.

An Nhiên bị hệ thống làm phiền đến mức có chút tức giận, thầm quát: “Câm miệng, ta không phải thiểu năng!”

[…] Hệ thống đột nhiên bị quát, ấm ức sụt sùi muốn khóc, đưa cánh tay giả tưởng xoa xoa trái tim không hề có thật của mình.

Nó…nó… chỉ đang quan tâm ký chủ thôi!

[Vậy sao ngài lại không nhớ cái gì hết!]

“Ngươi ngốc sao? Ta không phải nguyên chủ cũng không muốn học theo tính cách của nguyên chủ, nếu cứ tiếp tục sống với người nhà cô ấy nhất định sẽ khiến họ nghi ngờ. Nên cách tốt nhất chính là lợi dụng tai nạn này diễn cảnh mất trí nhớ, rồi muốn làm gì thì làm.” An Nhiên không kiên nhẫn giải thích từng chút một với hệ thống.

Thật phiền phức!

Không biết là ai đang giúp ai nữa!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.