\- cô nghỉ đi để tôi gác.
\- cảm ơn.
Hạ Phong Linh nhanh nhảu nói rồi nhảy ra giường lớn ngủ.
Hệ thống: “…” Ký chủ cô có thể có ý thức giữ mình một tý được không, sao có thể tùy tiện ở cùng phòng với đàn ông chứ?!?
Hạ Phong Linh: “…” mi bớt xàm đi được không hả? Ta ở cùng phòng với đàn ông khi nào?
“Thì đấy, cô ở cùng Lương Thần đấy.”
“Mịa, ta với hắn đi chung xe suốt sao lúc đó mi không nói?”
“Lúc đó là tình huống đặc biệt còn giờ phòng trống đầy ra cơ mà.”
Cô tưởng nó tình nguyện chắc, mỗi lần thấy cô với nam chính ở chung xe là lại muốn đạp nam chính bay xa vạn dặm.
“Kệ ta không đổi, giường này êm.”
Hệ thống không lay chuyển được Hạ Phong Linh thì khóc thành một dòng sông.
Chủ nhân, người quay lại đi, ký chủ nhà ngài sắp cho ngài mọc sừng rồi kia.
“Ký chủ, không phải cô sợ yêu đương sao, cô như thế không sợ nam chính làm gì cô à?”
Hệ thống khóc lóc xong lại là mò lên tìm cảm giác tồn tại, nó quyết không cho ký chủ nhà nó nhúng chàm.
“Nam chính là của nữ chính, không tới lượt ta đâu.”
“Nhưng mà nhờ phúc của cô, nam nữ chính thành thù rồi, yêu đương gì nữa.”
“Ký chủ, cô không sợ nam chính yêu cô à?”
Quả nhiên chọc trúng điểm mấu chốt, ký chủ nhà nó liền dễ nói chuyện hơn nhiều.
“Chắc không đâu.”
“Không cái gì mà không, nam chính cũng là đàn ông bình thường, ký chủ nhìn lại ngon mắt…hấp dẫn như vậy, hắn dù không thích cô cũng sẽ nổi thú tính.”
“Hắn không đánh lại ta.”
“Người ta là nam chính đó nha, ký chủ nhắm đánh nổi không?”
Hệ thống hết dụ dỗ rồi dọa nạt, làu bà làu bàu cả đêm, Hạ Phong Linh không chịu nổi nữa liền bật dậy chỉ vào Lương Thần.
\- anh ra ngoài gác đi, có anh ở đây tôi ngủ không ngon.
Rất phũ phàng.
Lương Thần khó hiểu nhưng vẫn gật đầu đi ra ngoài.
Sao cô ấy lại đuổi mình ra ngoài nhỉ, trước giờ vẫn thế mà.
Hệ thống chỉ muốn sỉ vả nam chính một trận.
Ký chủ nhà nó thần kinh thô không nói, đến cả mi cung thần kinh thô nốt à?
Có biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân không?
Ký chủ là của chủ nhân nhé, đừng có sớ rớ ký chủ nhà nó.
Hừ, tức chết bản hệ thống mà.
\- vậy cô nhớ cẩn thận đấy.
\- tôi biết rồi.
Hạ Phong Linh đứng dậy đi tới chỗ cửa sổ rồi khép cửa lại, ban nãy Lương Thần ở đây nên cô mới dám mở ra cho mát, giờ hắn đi rồi lại thấy sợ sợ nên đi đóng lại.
Hệ thống: “…” quả nhiên ký chủ đã bắt đầu ỷ lại vào nam chính rồi.
Còi cảnh báo vang lên liên tục trong đầu hệ thống, nó phải tìm cách liên lạc với chủ nhân ngay lập tức.
Chủ nhân người mau xuất hiện đi, không là người sẽ mất ký chủ thật đấy.
Lúc cánh cửa sổ sắp khép lại, cô đột nhiên dừng lại nhìn ra khu rừng đang bao quanh ngôi làng, trong đó tối om như mực hoàn toàn không nhìn ra thứ gì cả.
Hạ Phong Linh cho dây leo bò ra đó thăm dò, hoàn toàn không có gì cả.
Là ảo giác sao?
Kệ cứ ngủ một giấc lấy sức đã.
Hạ Phong Linh vừa chợp mắt một lúc thì nghe bên ngoài có tiếng động nên tỉnh lại, mở cửa ra ngoài, mấy người bên ngoài thấy cô mở cửa thì vội nói.
\- cô gái, có thể chia bớt phòng cho chúng tôi được không? Cậu thanh niên này nói phải hỏi ý kiến của cô trước đã, chúng tôi có thể đổi lương thực.
Bởi vì Hạ Phong Linh và Lương Thần đến trước nên được chọn chỗ tốt nhất, tầm nhìn rộng, muốn chạy cũng rất dễ dàng nên nhiều người muốn ở cũng là điều dễ hiểu, Hạ Phong Linh không thiếu lương thực nhưng thấy đám người kia lại không phải phe nữ chính thì lại đồng ý.
Nhưng mà cô không ngờ tới sau khi đám người đó lượn một vòng lại quay lại chỗ cô, còn chỉ đúng phòng cô đang ở nữa.
Lý do rất đơn giản, phòng này sạch nhất và cũng mát nhất.
Hạ Phong Linh sao có thể đồng ý chứ, lập tức từ chối, giọng còn hơi hung dữ.
\- hoặc là cút khỏi đây hoặc là chọn phòng khác.
\- không được, tôi muốn ở phòng này.
Người lên tiếng là một cô gái, mạt thế lâu như vậy mà da dẻ vẫn rất trắng, xem ra là được bảo vệ rất tốt.
\- cô không có quyền lựa chọn.
Hạ Phong Linh hung dữ nói, cô gái kia bật lại.
\- dựa vào cái gì mà cô không cho tôi ở chứ? Đây là nhà cô chắc?
\- thế đây cũng là nhà cô hả?
Ai đến trước được trước, làm gì có đạo lý người đến sau lại muốn cướp của người đến trước chứ.
Thấy cô hiền rồi lấn tới à?
\- cô gái chúng tôi có tinh hạch có thể đổi với cô.
Lần này là người bên cạnh cô gái kia lên tiếng, Hạ Phong Linh sầm mặt.
\- tôi không thiếu tinh hạch.
\- Vũ Hằng, nói nhiều thế làm gì, mau đuổi đứa con gái này đi cho tôi.
Vũ Hân chanh chua nói, Hạ Phong Linh nhìn cô ta hơi nhướn mày.
Xem ra là thiếu đòn rồi.
Lương Thần thấy Hạ Phong Linh không đúng thì vội nói.
\- cô gái, các phòng khác cũng rất mát, không nhất thiết…
\- vậy thì mấy người chuyển đi, nói tóm lại tôi muốn phòng này, anh và cô ta mau cút khỏi đây nếu không đừng trách người của tôi không khách khí.
Lương Thần: “…”
Là cô gái này nhất định muốn chết chứ không phải hắn không ngăn cản cô ta tìm đường chết nhé.