Mà Hồ Tú, thím hai thím ba và mấy đứa em họ lớn tuổi, ngồi ở bàn tám góc, vừa gói sủi cảo vừa trò chuyện rôm rả.
Vui thì vui thật, nhưng cũng rất ồn.
Có điều, thế này mới là Tết chứ.
Sau khi ăn sủi cảo xong, họ tiếp tục tham gia một số hoạt động tiếp theo.
Hàng năm, cứ vào ngày giao thừa, thì trong thôn đều tổ chức chương trình, chủ yếu là chiếu phim.
Lần này lão bí thư nhờ người mời nghệ sĩ kinh kịch đến, hát theo kiểu Nhị Nhân Chuyển.
Đừng nói đám trẻ, đến cả người lớn cũng rất mong chờ.
Do hát theo kiểu Nhị Nhân Chuyển, nên nhóm đàn ông thậm chí còn chẳng đụng đến một giọt rượu nào, sau khi ăn sủi cảo xong, họ bỏ lại bát đũa rồi vội vàng đi về phía đại đội.
Lận Đình nhìn mẹ chồng cũng đang nôn nóng muốn đi xem thì bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Mấy người Trụ Tử sẽ chiếm vị trí tốt giúp chúng ta mà, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ biểu diễn, mẹ nôn nóng thế làm gì?”
Hồ Tú mặc chiếc áo khoác dày lên, nghe cô nói thế thì dỗi lườm cô một cái: “Còn có việc phải làm cơ, con cũng nhanh khoác áo vào đi.”
Lận Đình: “Việc gì thế ạ?”
Hồ Tú: “Đến văn phòng đại đội mượn cân để kiểm tra cân nặng của đám trẻ.”
Thế thì cũng không cần đi sớm tận một tiếng chứ? Mặc dù nói trong đầu vẫn còn rất nhiều câu hỏi, thế nhưng Lận Đình không hỏi ra miệng, mà ngoan ngoan khoác áo khoác vào.
Lúc này, Hoắc Tiếu đột nhiên xách theo hai chiếc sọt và một chiếc đòn gánh đến.
Hồ Tú bật cười: “Ha ha, ý tưởng của con hay lắm, làm thế này sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Dứt lời, bà quay về phòng lấy chăn bông lót cho bọn trẻ.
Bà thích sạch sẽ, nên trước tiên trải hai lớp vải dệt thủ công vào đáy sọt, rồi mới đặt chăn bông nhỏ và đứa bé vào đó.
Nhìn thấy hai đứa bé trong sọt hào hứng cào cào thành sọt, Lận Đình cũng vui vẻ theo, cô giơ ngón cái với người đàn ông: “Thông minh lắm!”
Hoắc Tiếu cong môi cười.
Khi cặp song sinh long phượng chưa đầy một tuổi, cha mẹ hai đứa đều gặp chuyện không may, để bảo vệ hai đứa, anh bàn bạc với lữ trưởng đưa hai đứa về bên cạnh mẹ mình.
Cũng vì anh chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của bọn nhỏ, nên dù hai đứa biết anh là ca mình, cũng không cho anh bế. Thế nên anh chỉ có thể nghĩ cách khác.
Nghĩ đến đây, Hoắc Tiếu nhìn về phía người vợ đứng cạnh mình.
Cô vẫn chưa biết Quả Quả và Miêu Miêu không phải con anh.
Có lẽ, nên tìm một cơ hội nói cho cô biết…
Lần trước đến văn phòng đại đội là để ăn tiệc thịt lợn, khi đó có rất nhiều người.
Lận Đình không ngờ rằng, lần này cũng có rất nhiều người xếp hàng chờ cân, khó trách mẹ chồng cô phải đi sớm tận một tiếng đồng hồ.
Thế nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả, cân ở thời đại này thật ra là cân đòn có thể chịu được tối đa hai trăm ki-lo-gram.
Vân Mộng Hạ Vũ
Những đứa bé có thể cân bằng cách móc cái móc cân vào cạp quần, những đứa lớn hơn chút thì dùng hai tay đu móc cân, hai chân nhấc lên khỏi mặt đất.
Nếu nặng hơn năm ngoái, người lớn sẽ vui vẻ ra mặt, nói chúng ăn không uổng phí.
Thế nhưng nếu cân nặng không thay đổi, hoặc nhẹ hơn năm ngoái, chúng sẽ bị người lớn nhéo lỗ tai, mắng thẳng là đồ ngốc ăn mãi không béo.
Người không biết sẽ tưởng họ đang mắng lợn ấy chứ.
Chờ đến lượt cặp song sinh long phượng nhà họ, Hoắc Tiếu tự mình cầm cân. Lận Đình không nhịn được nghiêng đầu, nhìn về phía cán cân.
Thế nhưng cô chưa kịp nhìn rõ, thì Hoắc Tiểu Hải – thằng tư nhà chú hai, năm nay đã mười một tuổi chợt lớn tiếng ồn ào: “Anh họ cả, chị dâu họ cũng muốn anh cân chị ấy kìa.”
Nghe vậy, Hoắc Tiếu đang chuẩn bị thả đứa bé xuống lập tức nghiêng đầu nhìn về phía vợ mình: “Em cũng muốn cân à?”
Gương mặt Lận Đình đỏ bừng xấu hổ: “Không, em không muốn.” Cô chỉ muốn nhìn kỹ số cân thôi mà.
Lại nói, để chồng cân ở trước mặt cả đống người thế này, còn với tư thế như kia, cô không cần thể diện nữa chắc?
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Quế Lan vẫn luôn nói chuyện với chị dâu cả nãy giờ, thấy cháu dâu xấu hổ thì tiến lên nhéo tai con trai, cười mắng: “Thằng nhóc thối, con nói linh tinh gì thế hả? Mẹ thấy con ngứa đòn rồi, chị dâu họ con là người có văn hóa, da mặt mỏng, con đừng có lấy con bé ra làm trò đùa.”
Hoắc Tiếu Hải bị mẹ véo đau đến độ hét ầm lên: “Ôi… nhẹ thôi, mẹ ơi nhẹ thôi. Con mẹ cũng là người có văn hóa mà, con còn biết nói tiếng nước ngoài nữa kìa. Đều là người có văn hóa cả, sao mẹ đối xử khác biệt thế?”
Trần Quế Lan còn lâu mới tin cậu bé, bà ta cười chế giễu: “Nói phét không biết ngượng miệng, cái ngữ con mà có văn hóa nỗi gì? Còn biết nói tiếng nước ngoài nữa cơ đấy?”
Hoắc Tiểu Hải rất không thích nghe cái giọng điệu này của mẹ mình, cậu ta đứng thẳng lưng, hét lớn để chứng minh: “Kiss me! Đây là từ nước ngoài con mới học được đấy.”
Trần Quế Lan nghi ngờ: “Cái gì cơ?”
Nhân cơ hội này, Hoắc Tiểu Hải trốn khỏi bàn tay của mẹ mình, chạy hai ba bước đến trốn sau lưng chị dâu họ, rồi vươn đầu ra nói với mẹ mình: “Kiss me chứ cái gì? Có nghĩa là “xin chào” đó. Mẹ chẳng biết gì cả!”
Trần Quế Lan nhìn về phía cháu dâu sinh viên của mình: “Thằng tư nói thật à? Nó thật sự biết tiếng nước ngoài à?”
Lận Đình: “…”
Lận Đình cố nín cười, thân là giáo viên tiếng anh, cô cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải giải nghĩa cho cậu bé hiểu.
Nhưng không ngờ, cô còn chưa kịp mở miệng, thì bạn nhỏ Hoắc Tiếu Hải – người bị mẹ nghi ngờ mấy lần liên tiếp – đã lớn tiếng nói: “Sao lại không? Con nghe cô con dâu thanh niên trí thức của lão bí thư nói với chồng chị ta như thế đấy. Người ta là giáo viên đến từ thành phố, chị ta chính miệng nói với con rằng, kiss me có nghĩa là xin chào.”
Nói xong, cậu bé chống nạnh nhìn về phía Lận Đình, đắc ý nói: “Chị dâu kiss me… Ối giời ơi, đau, đau, đau, anh họ cả ơi, sao anh cũng véo tai em thế… Đau… đau c.h.ế.t mất.”
Hoắc Tiếu đẩy em họ về phía Trần Quế Lan, lạnh lùng nói: “Thím hai, bây giờ bên ngoài đang làm căng lắm, thím đừng để em họ nói tiếng anh lung tung như thế.”
Nghe vậy, Trần Quế Lan vốn đang xem trò hề của con trai mình, lập tức sợ run người. Bà ta lập tức rút đòn gánh đập lên, định đập cho thằng con mình một trận.
Tất nhiên Hoắc Tiểu Hải sẽ không đứng ngốc tại chỗ để ăn đòn, cậu bé hét lên một tiếng rồi chạy biến đi.
Thấy vậy, Trần Quế Lan vác đòn gánh đuổi theo phía sau.
Lận Đình lại nghi ngờ đánh giá người đàn ông ở bên cạnh mình: “Bên ngoài làm căng đến mức đó cơ à?”
Theo cô biết, bây giờ có rất nhiều trường cấp hai đưa tiếng Anh vào chương trình học, trẻ con mười một tuổi, chẳng có lý nào chỉ vì nói vài câu tiếng anh mà xảy ra chuyện.