Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 35: Giày thêu màu đỏ 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay, phía tường bên phải phân cục có thêm một cái bàn thờ sư tổ Tam Thanh. Trên bàn thờ bày chỉnh tề đầy đủ ngũ cung và nhang đèn. Trần Dương trở về vừa lúc thấy Khấu Tuyên Linh đang dâng hương vái lạy sư tổ, vì vậy cậu đứng một bên chờ.

Khấu Tuyên Linh bái lạy xong quay đầu hỏi Trần Dương: “Cục trưởng Trần, có việc gì à?”

Trần Dương quơ quơ điện thoại trong tay: “Đơn hàng mới, ba sao, giá hai mươi triệu tệ.”

“Cao như vậy?” Khấu Tuyên Linh rửa tay, cầm khăn trắng lau sạch rồi nói: “Khách hàng không giấu vấn đề gì chứ?”

“Đăng trên app, Hiệp hội đã kiểm tra, có thể tin được.”

Khấu Tuyên Linh gật đầu: “Đơn hàng ba sao, hai chúng ta cùng đi à?”

“Ừ, Mao Tiểu Lỵ là Minh Uy cấp năm, vẫn chưa thể nhận đơn hàng ba sao. Hơn nữa gần đây Mao Tiểu Lỵ bắt đầu kinh doanh buôn bán bùa Hòa hợp nhân duyên và bùa đổi vận, kiếm chút tiền tiêu vặt, kinh doanh không tồi. Trương Cầu Đạo phải chuẩn bị thăng Ngũ Lôi cấp ba, đang bận ôn tập. Tôi cũng muốn cậu ta yên tĩnh ôn tập, nếu thăng cấp thành công, phân cục chúng ta sẽ có hai thiên sư Ngũ Lôi và hai thiên sư Minh Uy, xác xuất nhận đơn hàng thành công cũng cao hơn. Nói không chừng một ngày nào đó còn có thể nhận đơn hàng bốn sao… À, anh từng nhận đơn hàng bốn sao chưa?”

Khấu Tuyên Linh nói: “Tôi từng nhận rồi, nhưng không đến lượt tôi có cơ hội ra tay. Chúng tôi đi đến một cổ mộ nghìn năm, trong mộ có nuôi một đàn quỷ đói, tất cả vật sống tiến vào cổ mộ đều bị hút khô máu thịt. Lúc đó đoàn người chúng tôi có bảy vị thiên sư Tam Động Ngũ Lôi và một vị Thượng Thanh, suýt chút nữa mất hai vị Tam Động Ngũ Lôi, nhưng cũng chết không ít người. Trong đoàn, bối phận, kinh nghiệm và năng lực của tôi là ít nhất, chỉ có thể canh ở cửa cổ mộ, không được vào.”

“Đáng sợ như vậy.” Trần Dương nhớ lại lần trước Trương Cầu Đạo đến thôn không người ở Nam Việt, vì Hiệp hội Đạo giáo sai lầm đánh giá đơn hàng năm sao thành ba sao, dẫn đến một thiên sư chết oan. Lúc đó bọn họ thậm chí chỉ mới đi đến cửa thôn.

“Vẫn nên rèn luyện đủ bản lĩnh rồi hãy nhận đơn hàng bốn sao. Không nói chuyện này nữa, anh đi chuẩn bị trước đi, ngày mai chúng ta xuất phát.”

“Đi đâu?”

“Trường trung học Kim Thủy ở Môn Đầu Câu.” Trần Dương cũng không quay đầu nói, sau đó cậu đi tìm Mao Tiểu Lỵ nhờ vẽ bùa chuẩn bị cho tình huống bất ngờ. Sau khi cậu chỉ ra Mao Tiểu Lỵ có thiên phú “múa bút thành bùa”, mọi người trong phân cục rất thích tìm cô nàng vẽ bùa, quả thật giống như máy in bùa hình người vậy.

*Môn Đầu Câu (giản thể: 门头沟区; phồn thể: 門頭溝區; bính âm: Méntóugōu Qū) Hán Việt: Môn Đầu Câu khu là một quận cận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc. Quận Phong Đài có diện tích 1331,3 km², dân số theo điều tra năm 2000 là 267.000 người và mật độ dân số là 201 người/ km². Quận này nằm ở phía tây Bắc Kinh tại Bắc Kinh Tây Sơn và có địa hình núi đồi, có 93% diện tích là đồi núi. Môn Đầu Câu có nhiều tài nguyên thiên nhiên như than đá, đá vôi và đá granit. Quận này được chia ra làm 17 trấn.

Mao Tiểu Lỵ cũng rất sảng khoái, với cô mà nói thì vẽ bùa cũng dễ như luyện chữ vậy. Người trong cục tìm cô vẽ, cô lập tức hào phóng vẽ ngay. Biết Trần Dương nhận đơn hàng mới, Mao Tiểu Lỵ vui vẻ chúc mừng rồi nói với Trần Dương: “Hiện tại dễ bán nhất chính là bùa nhân duyên hòa hợp Cửu Thiên Huyền Nữ và bùa quý nhân chúc phúc ba ngày, đáng tiếc công hiệu của chúng chỉ hơn mười phút mà thôi, em cảm thấy mấy ngày gần đây lượng tiêu thụ bùa nhân duyên hòa hợp Cửu Thiên Huyền Nữ giảm đi không ít.”

Cậu nghe vậy bèn đề nghị: “Hay là thử thêm ấn hòa hợp Nhị Tiên lên bùa hòa hợp. Anh nhớ em đã bái sư tổ hòa hợp Nhị Tiên, lúc thụ lục hẳn là được truyền pháp ấn.”

Hai mắt Mao Tiểu Lỵ sáng lên: “Đúng nha. Để em thử một chút, cám ơn anh Trần, tạm biệt.”

Tối đó Mao Tiểu Lỵ đưa cho Trần Dương một hộp bùa, cũng cao hứng tuyên bố với mọi người công dụng của bùa hòa hợp đã có thể duy trì liên tục nửa giờ. Hơn nữa vì có được linh cảm, ngay cả hiệu lực của bùa quý nhân chúc phúc ba ngày cũng tăng thêm mười phút.

Ngoại trừ Trần Dương và Mã Sơn Phong vui vẻ chúc mừng, Trương Cầu Đạo và Khấu Tuyên Linh đều khịt mũi xem thường. Mao Tiểu Lỵ hừ lạnh hai tiếng: “Rồi sẽ có ngày hai anh phải cầu xin tôi.”

Trương Cầu Đạo nói: “Nghĩ trong mơ là được rồi.”

Khấu Tuyên Linh: “Nằm mơ đi.”

Hai người đồng loạt mở miệng, Mao Tiểu Lỵ hừ hừ: “Hy vọng hai người mãi mãi không thi cử.” Cô nàng nói xong liền xoay người về phòng.

Khấu Tuyên Linh không hiểu ra sao: “Liên quan gì đến thi cử chứ?”

Trần Dương mở hộp ra, bên trong ngoại trừ bùa Ngũ Lôi còn có bùa quý nhân chúc phúc ba ngày. Cậu cười híp mắt cất đi rồi trả lời Khấu Tuyên Linh: “Vì những người mua bùa quý nhân chúc phúc ba ngày đều là học sinh, mua bùa đeo đi thi sẽ không rớt.”

“Gian lận?”

“Không phải.” Trần Dương giải thích: “Chỉ là biến đổi vận may. Ví dụ như đi thi vừa vặn trúng ngay nội dung vừa ôn tập xong, hay là gặp đề thi vừa mới ôn tập. Hoặc là gặp được câu hỏi dễ, nói chung sẽ gặp may mắn. Bùa quý nhân chúc phúc ba ngày rất tốt.”

Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo đều là học bá, đối với việc này vẫn không cho là đúng như cũ, cho đến khi Trần Dương đeo bùa quý nhân chúc phúc ba ngày may mắn sống sót trở về từ trường trung học Kim Thủy, bọn họ mới biết được vận may là một cái bug lớn cỡ nào.

Ngày hôm sau, Trần Dương và Khấu Tuyên Linh xuất phát đi đến trường trung học Kim Thủy. Ngôi trường này nằm trong núi sâu ở Môn Đầu Câu, nghe nói nhà phải có tiền mới có thể vào học ngôi trường chuẩn này. Nó nổi tiếng là có nội quy rất nghiêm khắc, đốc thúc học sinh học tập hàng ngày, quản thúc cẩn mật và đội ngũ giáo viên siêu tốt.

Khấu Tuyên Linh nói: “Tôi có nghe nói đến ngôi trường này, khá nổi tiếng trong giới thiên sư. Không chỉ vì ra tay hào phóng mà vì hàng năm đều mời thiên sư đến siêu độ.”

“Hàng năm đều mời thiên sư đến trường học siêu độ? Tại sao? Lẽ nào hàng năm đều có người chết?”

“Đúng là hàng năm đều có người chết. Trường Kim Thủy nổi tiếng với cường độ học tập cực cao, vì vậy mỗi năm đều có học sinh chịu không nổi áp lực học tập mà tự sát. Có điều thế lực sau lưng ngôi trường này khá lớn, lại ẩn sâu trong núi nên có phát sinh chuyện gì cũng ngoài tầm với của giới truyền thông. Hơn nữa trường này quản lý ngôn luận của học sinh rất nghiêm ngặt, thế nên dù năm nào cũng có học sinh nhảy lầu tự sát nhưng không gây ra động tĩnh gì lớn, vẫn có rất nhiều phụ huynh nhét con vào trường này, hy vọng bồi dưỡng thành nhân tài.”

“Trường học không mời bác sĩ tâm lý đến giải tỏa nỗi lòng cho học sinh sao?”

“Nghe nói có mời bác sĩ tâm lý nổi tiếng nước ngoài, đáng tiếc chính bác sĩ cũng suýt phát bệnh.”

Trần Dương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lúc này chiếc xe đã chạy vào núi sâu, hai bên là rừng cây xanh mát sum xuê. Có thể vì từng sống hơn chục năm trong nỗi sợ hãi bị cái chết uy hiếp, cậu không thể hiểu được học sinh bị áp lực lớn đến cỡ nào mà lại tự sát.

Đối với cậu mà nói, sinh mệnh rất quý giá, có thể được sống là một chuyện rất may mắn.

“Sao lại xuất hiện đơn hàng ba sao này?”

Khấu Tuyên Linh: “Trên app không nói rõ sao?”

“Chỉ đơn giản miêu tả có học sinh chết ngoài ý muốn, những học sinh khác tận mắt thấy chuyện ma quái nên hy vọng chúng ta đến đó giải quyết.”

“Nghe có vẻ không nguy hiểm gì lắm, không giống độ khó ba sao.”

“Có lẽ là do giá cả quá cao. Tôi cướp được đơn hàng này ở diễn đàn màu xanh lam.”

Sau khi đã nhận vài đơn hàng, Trần Dương mới biết được danh sách đơn hàng trên app chia thành hai diễn đàn xanh lam và xanh lục. Cùng là độ khó một sao đến năm sao, nhưng đơn hàng bên xanh lam lại dễ hơn xanh lục. Nguyên nhân là do diễn đàn xanh lam phân biệt độ khó có thiên hướng đánh giá theo giá cả thù lao mà không phải là độ khó của vụ việc.

Thế nên đơn hàng ở diễn đàn xanh lam thường cung không đủ cầu, giành giật còn chưa chắc cướp được. Trần Dương lợi dụng bùa quý nhân chúc phúc ba ngày của Mao Tiểu Lỵ mới lấy được đơn hàng này, đặc biệt may mắn.

Hai người đang nói chuyện bỗng có một chiếc xe hơi vượt qua bọn họ, lái phía trước che đường của hai người. Khấu Tuyên Linh nhìn bản đồ hướng dẫn, phát hiện sắp đến trường Kim Thủy. Xem phương hướng chiếc xe phía trước, hẳn là cùng mục đích với hai người.

Quả nhiên, khi vừa thấy cổng trường học, chiếc xe chạy trước bọn họ đã được cho vào trường. Trần Dương nói: “Xem ra trường Kim Thủy không chỉ đặt hàng một lần.”

Bảo vệ ngăn hai người lại, Khấu Tuyên Linh lấy thẻ nhân viên mà trường Kim Thủy gửi đến qua bưu điện, đeo lên là có thể đi vào trường. Bảo vệ gác cổng thấy thẻ nhân viên liền cho vào. Lúc quay cửa sổ xe lên, Trần Dương thoáng nghe người này nói thầm một câu: “Sao có nhiều người đi tìm chết như vậy nhỉ?”

Trần Dương quay đầu nhìn cửa trạm gác bảo vệ, cậu đang muốn quay lại thì bỗng núi rừng hai bên vang lên tiếng quạ kêu từng trận, chúng đột ngột bay thẳng lên không trung, quạ đen một mảng che khuất bầu trời âm u, không hiểu sao khiến người ta có linh tính bất an.

Trần Dương nhìn đồng hồ, hơn bốn giờ chiếu, sắp năm giờ: “Trời tối nhanh quá.” Bây giờ là tháng sáu, bảy giờ trời mới tối, thế nhưng ở đây chưa đến năm giờ trời đã tối, cả ngôi trường giống như chìm vào núi sâu rừng thẳm, bị bóng tối bao phủ.

“Không giống sắp mưa.” Khấu Tuyên Linh đậu xe vào bãi, tắt máy rồi xuống xe. Hắn nhìn quanh bốn phía trường học: “Thật yên tĩnh, đang nghỉ hè à?”

“Mới giữa tháng sáu mà. Vì mấy chuyện ma quái, trường học đã cho học sinh lớp 10 nghỉ, chỉ có học sinh lớp 11 chuẩn bị lên lớp 12 ở lại học thêm, nên trường học vẫn còn học sinh và giáo viên, có lẽ còn đang là giờ học.”

Không thể không nói, bước vào trường rồi mới phát hiện cả ngôi trường yên tĩnh đến quỷ dị. Giống như không có một bóng người, không hề có tiếng nói cười vui vẻ hay tiếng đọc sách, yên lặng như tờ. Trường Kim Thủy rất lớn, từ cổng trường đi thẳng là dãy nhà hành chính cao sáu tầng. Hai bên trái phải là rừng cây và sườn dốc, trước khu nhà hành chính có một cái ao. Hai bên ao là hai con đường, bên trái có mấy chiếc xe của trường, bên phải là bãi đậu xe.

Trần Dương và Khấu Tuyên Linh đậu xe trong bãi, từ con đường này đi xuống là sân thể thao, căn tin và ký túc xá đã cũ. Bên trái con đường này là khu phòng học, phòng thí nghiệm và thư viện. Tầng trệt rất cũ kỹ, nhất là khu ký túc xá, mái nhà bị dây mây bám đầy. Trong trường, từ chỗ nào cũng có thể thấy được rừng cây rậm rạp trên sườn núi và đỉnh núi.

Cây rừng hầu như che hết ánh sáng mặt trời, bởi vậy rất nhiều nơi trong trường râm mát không có nắng. Trần Dương và Khấu Tuyên Linh đi vào khu hành chính, bọn họ có thể trực tiếp đi từ khu hành chính ra một con đường giữa rừng, đường này liên thông từ khu phòng học với ký túc xá. Nhưng hai người không băng qua con đường đó mà là từ khu hành chính đi thang máy lên lầu ba.

Trần Dương nói: “Phòng 301 khu hành chính, chúng ta đi thông báo trước, đối phương sẽ giải thích tình huống và sắp xếp chỗ ở.”

Hai người đến phòng 301 rồi gõ cửa đi vào, phát hiện trong phòng có một đôi nam nữ trẻ tuổi, trên lưng đeo ba lô. Trên ba lô có treo một dây chuyền bát quái, xem ra đối phương chính là người vượt qua bọn họ lúc nãy.

chapter content

“Hai người đã nhận đơn hàng?”

Trần Dương nhìn qua, ngồi sau bàn làm việc trước mặt cậu là một người đàn ông trung niên trông khá nghiêm túc, ông ta đứng lên chào hỏi. Cậu gật đầu, người đàn ông dịu giọng nói: “Tôi là chủ nhiệm hành chính tổng hợp, họ Kim, cũng là người đặt đơn hàng. Chỉ cần một trong mọi người giải quyết được chuyện kỳ quái trong trường, bảo đảm các học sinh có thể học tập bình thường, hai mươi triệu tệ thuộc về người đó.”

Trần Dương còn chưa mở miệng, người đàn ông phía bên đôi nam nữ kia đã vênh váo nói: “Chủ nhiệm Kim cứ yên tâm, ngài mời chị em chúng tôi đến là đúng người rồi đó. Chị em nhà họ Khâu chúng tôi…” Hắn cố ý liếc nhìn Trần Dương và Khấu Tuyên Linh, hàm ý nói: “Không phải là thần côn lừa đảo gì đó.”

Trần Dương thầm hỏi Khấu Tuyên Linh: “Quen không?”

“Không nhận ra.”

Ngụ ý chính là giới thiên sư không có hai người nào là chị em nhà họ Khâu cả. Không phải thiên sư, sao có thể nhận đơn hàng trên app Đại Phúc?

Rõ ràng chủ nhiệm Kim không phải là người chỉ nghe hai ba câu là tin người đó, ông ta chỉ tin vào những gì tận mắt nhìn thấy. Vì thế ông đối xử với hai nhóm như nhau: “Tôi bảo người đưa mọi người về ký túc xá dành cho giáo viên, thuận tiện nói tình hình một tháng gần đây ở trường học.”

Ông ta nói xong liền gọi điện thoại cho thầy Lý đến dẫn mọi người đi. Thầy Lý đi phía trước, vừa đi vừa giới thiệu, chỉ vào dãy phòng học cách mấy chục mét phía trước nói: “Đó là phòng học khối 12, phía sau là khu phòng học khối 10 và 11. Hiện tại khu phòng học khối 10 và 11 đã đóng cửa, chỉ có học sinh khối 11 chuẩn bị lên 12 học thêm. Học sinh tử vong trước kia ở dãy phòng học khối 12.”

Mọi người nhìn qua, phát hiện mấy cửa sổ phòng học đều đóng kín, ngay cả rèm cửa cũng không kéo, không một tiếng động. Khâu Thịnh Minh – em trai trong cặp chị em kia nói: “Không có chút sức sống nào cả, cửa sổ, ngay cả rèm cũng kéo kín, không sợ oi bức à?”

Thầy Lý lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ của học sinh cấp ba là học tập, không học chờ bị ngàn vạn học sinh toàn quốc loại ra à?”

Khâu Thịnh Minh bị thái độ lạnh lùng của thầy Lý làm á khẩu không biết trả lời thế nào, đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài với tư cách thiên sư bị người ta sặc lại. Tuy cũng có người không tin quỷ thần, thế nhưng bình thường người mời thiên sư đến thường tin, nếu tin thì đương nhiên sẽ tôn trọng. Lần này trường Kim Thủy mời bọn họ đến giải quyết chuyện kỳ quái, vậy mà không ai tôn trọng thiên sư.

Có lẽ thành phần trí thức cao đều không tin quỷ thần.

Trần Dương lên tiếng hỏi: “Chuyện kỳ quái xảy ra ở đâu?”

Thầy Lý quét mắt nhìn Trần Dương, giọng dịu xuống: “Hậu Sơn.” Hắn dừng lại một chút, dường như nhớ ra bọn họ là thiên sư đến giải quyết chuyện này, bèn bổ sung thêm: “Mọi người có thấy sân bóng rổ sau thư viện không? Phía sau lưới sắt sân bóng là Hậu Sơn.”

Mọi người nhìn qua, chỉ mơ hồ thấy mảnh đất trống sau lưới sắt sân bóng, so với sân bóng thì đúng là cao hơn một chút. Vậy là mảnh đất trống kia chính là Hậu Sơn trong miệng thầy Lý, đáng tiếc mặt trên trụi lủi toàn đất sét màu đỏ.

Trần Dương nhìn chằm chằm khu đất một lúc, cho đến khi Khấu Tuyên Linh gọi cậu: “Đi thôi.”

Lúc này cậu mới phát hiện thầy Lý đã đi từ lâu, cậu đáp một tiếng rồi đi về phía trước. Đi được vài bước, cậu bỗng quay đầu nhìn dãy phòng học, hoảng sợ phát hiện rèm cửa sổ tầng bốn và tầng năm dãy phòng học chẳng biết từ lúc nào được kéo ra, các học sinh dán mặt sát vào cửa kính, tất cả đều lạnh lùng nhìn về phía này.

Trần Dương nhíu mày, có trực giác vụ này không dễ giải quyết.

Thầy Lý chỉ ký túc xá phía trước nói: “Đây là ký túc xá dành cho giáo viên, có tất cả mười bốn giáo viên ở lại trong ký túc xá, ngoài ra còn có bốn vị chủ nhiệm cũng ở đây. Về phần hiệu trưởng và hiệu phó đều ở trong phòng hiệu trưởng…”

Khâu Thịnh Minh cắt ngang nói: “Hiệu trưởng và hiệu phó đều ở lại trường học, không về nhà sao?”

Thầy Lý lạnh lùng nhìn chằm chằm Khâu Thịnh Minh, ánh mắt làm người ta nổi da gà. Một lúc lâu sau hắn mới nói: “Tùy tiện cắt ngang lời người khác là không lễ phép, Khâu thiên sư.”

Khâu Thịnh Minh lên tiếng xin lỗi, lúc này thầy Lý mới nói tiếp: “Mọi người sẽ ở lầu bốn, phòng 404 và 405. Đối điện là ký túc xá nam và nữ, dù vào ký túc xá nào cũng phải xin phép quản lý ký túc xá, được phép mới có thể…”

Khâu Thịnh Minh ở phía sau kéo chị gái Khâu Thịnh Mẫn của hắn: “Thoạt nhìn giống đầu óc có vấn đề, ánh mắt rất rợn người. Em bị nhìn một lúc mà sau lưng nổi cả gai óc.”

Khâu Thịnh Mẫn nhìn Trần Dương và Khấu Tuyên Linh, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nhảm nữa.” Thật ra sau khi cô đi vào trường trung học Kim Thủy thì luôn cảm thấy bất an, nhưng lại không bỏ được thù lao hai mươi triệu. Có số tiền này, cô và em trai có thể ở ẩn, không bao giờ đi lừa đảo nữa.

Đúng vậy, chị em họ Khâu là hai tên lừa đảo chuyên giả thần giả quỷ. Lần này hai người đến trường trung học Kim Thụy vì Khâu Thịnh Minh nghe hai thiên sư bàn về đơn hàng này ở quán cà phê. Nghe thấy thù lao là hai mươi triệu tệ, Khâu Thịnh Minh về nói với Khâu Thịnh Mẫn, hai người hợp lại lừa được thẻ nhân viên của trường học trong tay hai thiên sư kia rồi lái xe đến đây.

Năm người bước lên lầu ký túc xá giáo viên, khu nhà có kiến trúc cũ kỹ, cầu thang chật hẹp đến nỗi hai người muốn đi sóng vai thì phải chen chúc. Mỗi một bậc thang chỉ rộng nửa bàn chân, mỗi lần bước lên cứ như muốn té xuống. Hành lang tối đen, thầy Lý nói: “Sáu giờ tối mới mở đèn hành lang, đến bảy giờ thì tắt. Chín giờ lại mở đến mười hai giờ, nửa đêm không có việc gì thì đừng ra ngoài.”

Khâu Thịnh Minh suýt bước hụt chân, hắn lấy di động ra chiếu sáng, gương mặt oán giận. Trần Dương và Khấu Tuyên Linh liếc nhìn nhau, ánh mắt nghiêm trọng. Thị lực của hai người không tồi, đi trong bóng tối rất cẩn thận. Có thể thấy được thầy Lý đã có thói quen, thậm chí không cần nhìn khi bước lên bậc thang, cứ vậy mà đi như bay.

Khó khăn lắm mới lên đến lầu bốn, mọi người lại phát hiện toàn bộ lầu bốn trống không. Cửa phòng đóng chặt không có ai ở, trên nền nhà còn có một lớp bụi thật dày. Trần Dương cau mày, thầy Lý vẫn đứng ở đầu cầu thang, đưa cho mỗi người một cái chìa khóa rồi nói: “Đừng đi vào căn phòng 401.”

Hắn nói xong lập tức vội vàng rời đi, nhìn bóng lưng hắn như là đang sợ hãi điều gì đó.

Khâu Thịnh Minh nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy chìa khóa phòng 405 rồi bỏ đi cùng Khâu Thịnh Mẫn, vừa đi vừa nói: “404 nghe là thấy có điềm xấu rồi.”

Trần Dương cầm chìa khóa trong tay: “Đi thôi.”

Phòng 404 cách cầu thang không quá xa, cậu mở cửa phòng, trong phòng có đầy đủ giường tủ và bàn ghế. Cậu ôm hai bộ chăn đệm trong tủ ra, rất sạch sẽ. Ngoài hành lang có một lớp bụi nhưng trong phòng lại không có.

Trần Dương đi ra ban công nhìn phía sau ký túc xá, phía sau là sườn núi, thực tế không có cảnh gì đẹp. Sau lưng trường Kim thủy dựa vào một ngọn núi, bốn phía toàn núi, dù là mùa hè, đến tối vẫn có gió lạnh thổi tới.

Khấu Tuyên Linh lấy hình sư tổ ra bái lạy đầu tiên rồi mới trải chăn đệm ra hai cái giường đơn. Hắn lấy điện thoại ra xem, hoàn toàn không có tín hiệu. Khấu Tuyên Linh ngẩng đầu nhìn Trần Dương bước vào từ ban công: “Tôi cảm thấy không có manh mối gì.”

“Bởi vì thầy Lý và chủ nhiệm Kim không hề nói tin tức gì có ích.” Tuy dọc đường thầy Lý không ngừng giới thiệu, nhưng thực tế tổng kết lại, không có tin tức gì có ích.

“Người chết là ai? Nguyên nhân cái chết, chết thế nào, chuyện kỳ quái là gì, tất cả đều không được nhắc đến.”

“Hay là muốn chúng ta tự thăm dò?”

“Sắp sáu giờ rồi. Lúc nãy thầy Lý có nói sáu giờ tan học, bảy giờ tối là giờ tự học. Bây giờ chúng ta xuống căn tin hỏi thăm học sinh xem sao.”

Khấu Tuyên Linh gật đầu, thu dọn một chút rồi cùng đến căn tin. Lúc đến căn tin, hai người lấy thẻ nhân viên ra, nhân viên căn tin tỏ ý hai người nên đến nhà ăn dành cho giáo viên.

Trần Dương nói: “Chúng tôi muốn ăn ở đây, không được à?”

Nhân viên công tác khó khăn nói: “Không được. Căn tin học sinh chỉ dành cho học sinh, giáo viên có nhà ăn riêng. Đây là nội quy trường học.”

“Ngay cả ăn cơm cũng phải tuân theo nội quy?”

“Không chấp hành nội quy sẽ bị đuổi.”

Hai người nghe vậy chỉ có thể đến nhà ăn, cũng may nhà ăn gần căn tin học sinh, chỉ cách một vách tường. Hai người ngồi gần cửa, mười phút sau, có học sinh lục tục kéo đến. Một bàn tròn ngồi đầy sáu người, chờ đầu bếp mang món canh cuối cùng lên bàn, mấy học sinh mới bắt đầu ăn, trong quá trình hoàn toàn không nói chuyện, tất cả đều yên tĩnh ăn cơm.

Bọn họ như vậy khiến Trần Dương có ảo giác như cậu đang ở trong quân đội. Hai chị em họ Khâu đến ngồi chung với hai người, có vẻ thiện ý. Khâu Thịnh Minh thấy một màn như vậy bèn nói: “Tôi có cảm giác bọn họ như một cái xác không hồn, mọi cử động đều theo mệnh lệnh. Tôi lại nổi da gà cả người rồi nè.”

Trần Dương hỏi: “Hai người đi ra ngoài một vòng, có nghe được gì không?”

Hai người kia do dự, không biết có nên nói không. Trần Dương cong môi cười ôn hòa: “Hai người không phải là thiên sư phải không?”

Khâu Thịnh Minh hỏi ngược lại: “Lẽ nào hai người là thiên sư?”

“Đúng vậy.” Trần Dương ngước mắt: “Hai người không phải. Nhưng hai người có thể nhận ra điểm không đúng, đúng không?”

Lúc hỏi câu sau, cậu nhìn Khâu Thịnh Mẫn. Khâu Thịnh Minh vốn muốn phản bác nhưng Khâu Thịnh Mẫn lại kéo hắn, nghiêm túc trả lời Trần Dương: “Đúng là chúng tôi không phải là thiên sư, nhưng tôi có thể nhìn thấy mấy thứ đó.”

“Chị!” Khâu Thịnh Minh lo lắng kêu lên.

“Mắt Quỷ bẩm sinh.” Trần Dương nhìn chằm chằm vị trí giữa hai mắt Khâu Thịnh Mẫn, nơi đó chính là mắt Âm Dương.

“Trường trung học Kim Thủy có rất nhiều “thứ đó” sao?”

Gương mặt Khâu Thịnh Mẫn rất khó xem: “Ngược lại, rất sạch sẽ không có lấy một quỷ hồn. Lúc ở dưới chân núi, tôi còn nhìn thấy một hai du hồn chết vì tai nạn xe cộ, nhưng lên đến sườn núi thì không còn nhìn thấy quỷ hồn nào nữa. Trường học… rất sạch sẽ.”

Có đôi khi sạch sẽ cũng không phải là chuyện tốt. Nơi nào đông người ắt hẳn phải có cô hồn dã quỷ, nhất là trường học, núi rừng thế này. Khoảng thời gian trước mới xảy ra tai nạn chết người, còn chưa kịp mời thiên sư siêu độ, thế mà hồn phách lại biến mất không thấy tăm hơi.

Khấu Tuyên Linh biết Trần Dương rất mẫn cảm với âm khí và quỷ khí, hắn lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”

“Âm khí.” Trần Dương lắc đầu: “Không có quỷ khí.”

Giữa núi rừng vốn sẽ hội tụ âm khí, trường Kim Thủy lại có nội quy nghiêm khắc nên bầu không khí lúc nào cũng yên lặng như tờ. Trường học có rất nhiều khu nhà cũ, phía trên bị dây mây bám đầy, càng có nhiều âm khí. Thế nên Trần Dương cảm giác được âm khí cũng không phải chuyện gì kỳ quái, nhưng cậu cũng không cảm nhận được quỷ khí, giống Khâu Thịnh Mẫn không thấy bất kỳ du hồn nào.

Khâu Thịnh Mẫn hít sâu một hơi rồi nói: “Chúng ta hợp tác, chia 3 – 7, tôi ba các anh bảy. Thế nào?”

Trần Dương cười cười từ chối: “Đối với chúng tôi, mắt Âm Dương không quan trọng.” Bọn họ muốn gặp quỷ, tất nhiên sẽ có cách. Lại nói, thiên sư tu hành đến cảnh giới nhất định, ít nhiều gì sẽ có cảm ứng với “thứ đó”, không có mắt Âm Dương cũng không sao.

Khâu Thịnh Mẫn miễn cưỡng cười cười, lôi kéo Khâu Thịnh Minh rời đi. Hắn không hiểu: “Chị, tại sao phải hợp tác với bọn họ? Em thấy họ cũng không lợi hại lắm đâu. Còn nữa, chị nói trường học rất sạch sẽ, chứng tỏ chuyện kỳ quái gì đó đều là giả hết. Chúng ta tùy tiện lừa một chút rồi cầm tiền đi không được sao?”

“Không dễ như vậy đâu.” Khâu Thịnh Mẫn dừng chân, ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu ba khu hành chính đối diện, rèm cửa được kéo ra, bỗng nhiên có một gương mặt dán sát lên cửa nhìn chằm chằm xuống, tập trung nhìn kỹ lại không thấy gì nữa.

Cô lảo đảo lùi ra sau vài bước, cầm tay Khâu Thịnh Minh nói: “Chúng ta rời đi. Chị có linh tính không lành.”

Khâu Thịnh Minh do dự: “Chị, hai mươi triệu tệ đó. Có hai mươi triệu, sau này chúng ta không cần đi lừa đảo nữa! Chị, để xem đã, qua đêm nay rồi tính tiếp. Nếu như tối nay không xảy ra chuyện gì, chúng ta ở lại. Nếu như có chuyện thì đến lúc đó đi cũng không muộn.”

Cuối cùng Khâu Thịnh Mẫn không thể không thuận theo thỉnh cầu của em trai, đồng ý ở lại một đêm. Ngày mai dù thế nào cũng phải rời đi, dự cảm không tốt trong lòng cô ngày càng nặng.

Vừa qua 6 giờ 30 phút, người quản lý căn tin đi rồi, tất cả học sinh bắt đầu xì xào nói chuyện. Trần Dương và Khấu Tuyên Linh đứng lên, tiến đến bàn học sinh bên cạnh hỏi chuyện một nam sinh.

Nam sinh kia tưởng là giáo viên đến nên hoảng sợ, sau đó biết hai người đến để điều tra nguyên nhân tử vong trong trường học, hắn thở phào nói: “Còn có thể bị ai giết chết chứ? Là lệ quỷ đó.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.