– UynKiu6 – superchiipp – min0107 – midori1010 – Luu_shi_shi – LukiOtonashi – BuStellar2912 – @nhnguyn957 – Viu420 – tiffmin05 – _Meomap60kg_ – du03122001 – Kunny0328 – MinhKieu0 – nguyetdan – 17112003f – LunNguynnh8 – HinThanh112 – NganHa150 – KiyokoYamaguchi – binhnhi98 – VysPhngs – chibi2006
Dành tặng chap cuối này cho tất cả các cậu! Cảm ơn đã nhận xét giúp tớ trong thời gian vừa qua ♡♡♡
3 tháng sau…
Ông Hoàng đã vào tù. An lấy toàn bộ số tiền mình có, tìm một ngôi nhà để cậu và mẹ cùng ở. Anh Hoàng đôi khi ghé qua một lát rồi đi. Anh bảo anh tìm được một việc làm và sẽ ăn ngủ ở đó. An thở dài, lái xe đến nhà Như.
Căn nhà lạnh toát. Ông Lâm, bà Ý vẫn đang hì hục tìm xác Duy. Ông bà không muốn con trai mình đến khi chết phải cô đơn và lạnh lẽo như vậy. Như đã dần lấy lại tinh thần. Nó bắt đầu duy trì trạng thái sống, vứt bỏ hình tượng thừa sống thiếu chết trước đây. Tuy nhiên, nó vẫn im lặng và trầm tính như thế.
– Anh đến rồi đây.
An bỏ hộp cháo thập cẩm xuống, cẩn thận đổ ra tô. Như bước xuống, thân hình mỏng manh và mảnh khảnh tựa như có thể bị thổi đi bất cứ lúc nào. An xót xa. Thấy Như đau lòng như vậy, cậu tự ý thức được cơ hội của mình trở về con số 0 rồi. Nhưng, cho dù là thế đi nữa, cậu vẫn nguyện dâng cả cuộc đời mình để che chở và bảo bọc Như. Cậu nợ Duy quá nhiều.
– Anh, lát em sẽ đi tìm việc làm.
– Tìm việc? Em tiếp quản công ty của chú là được mà.
– Áp lực quá. Em sẽ làm việc nào nhẹ nhàng thôi. Tạm thời cứ như vậy đã.
– Anh chở em đi nhé?
– Không cần đâu. Em tự đi được.
Như cười gượng. An thở dài. Cậu hết cách rồi. Cô bé này nói một là một, hai là hai. Chẳng ai cãi lại được.
Như ăn sáng xong, thay đồ rồi rảo bước ra ngoài. Nó chầm chậm tiến đến một ngôi mộ nhỏ bên dòng sông chảy siết, hai tay cẩn thận nâng niu đóa cúc trắng, mềm mại, dịu dàng, rồi đặt lên trên thảm cỏ xanh ngắt. Ở đây đã có một đóa vạn thọ từ trước, có lẽ An đã đến nơi này. Từ ngày Duy đi, chưa ngày nào nó không đến thăm, những đóa hoa cũng vì vậy luôn được thay mới, thơm phức một vùng.
Ngồi nhìn những dòng chữ khắc tinh xảo trên mộ hồi lâu, nó quyết định đi tìm việc. Không khí náo nhiệt quá, khiến nó cảm thấy ngộp thở. Giá như, anh ở đây, ngay lúc này…
– Như.
Ai đó khẽ gọi, tông giọng ấm áp truyền cảm. Như sững lại trong giây lát. Giọng nói này…
Như quay người lại. Giữa phố xá đông đúc, anh đứng đó, hiên ngang. Đôi mắt anh thoáng nét cười, thân hình cao lớn mảnh khảnh. Anh giang tay rộng ra chờ đợi.
Như chớp mắt vài lần. Đến khi xác nhận được sự thật, nó vỡ òa, nhào vào vòng tay anh nức nở. Duy đây rồi. Duy của nó đây rồi. Anh vẫn sống, bằng xương bằng thịt. Duy ôm chặt nó, tay xoa nhẹ lưng an ủi, hòa cùng nhịp tim với đối phương.
Hai người cứ như thế, rất lâu, rất rất lâu…
– Chuyện là sao vậy?
An mừng rỡ hỏi sau màn tay bắt mặt mừng. Ba mẹ Như cũng ngồi đó, không nén nổi xúc động mà rơi nước mắt. Duy cười:
– Lần đó, con tưởng mình toi đời rồi. Đến lúc mơ màng, con cảm thấy có ai đó nâng con lên, sau đó thì ngất lịm. Lúc tỉnh lại thì con thấy mình ở nơi hoàn toàn xa lạ, vai đã được băng bó gọn gàng. Thật ra, người cứu con chính là anh Hoàng, anh trai của An.
– Anh Hoàng?
An ngạc nhiên. Duy bấm điện thoại gọi anh, vài phút sau Hoàng bước vào.
– Anh..? – An lắp bắp hỏi
– Anh chỉ không muốn người vô tội phải chết oan. Dù sao cậu ta cũng không phải người gây án.
– Anh biết sao? – An ngạc nhiên hỏi lần nữa
– Em nghĩ khả năng máy tính của anh yếu hơn em sao? – Hoàng cười hiền – Anh đã sớm tra ra ID của em rồi. Anh đã sống làm con rối của ba trong suốt thời gian vừa qua, anh không muốn đến em cũng vậy.
Nghe Hoàng nói, khóe môi An bất giác mỉm cười. Bà Ý cùng ông Lâm hạnh khúc khôn xiết. Riêng Như, thần thái của nó cũng đã tăng thêm mấy phần.
Một đám cưới khác diễn ra lần nữa.
Lần này, Như không còn mặc váy trắng. Hiện giờ trên người nó là chiếc đầm màu tím, trưởng thành, thủy chung. Duy mặc bộ lễ phục đồng màu, khuôn mặt tự tin hơn rất nhiều so với lần trước. Đèn trong phòng đồng loạt tắt hết đi, con đường dẫn đến sân khấu thắp lên những ánh sáng màu rực rỡ. Như khoác tay ông Lâm dịu dàng bước đến hướng Duy. Đôi mắt cả hai ngập tràn màu hồng, khiến quan khách không ngừng vỗ tay chúc phúc.
Giây phút Như rời xa cánh tay ba, tiến đến chạm vào người Duy, cậu cười hiền:
– Xin chào, em gái.
Như khúc khích trước câu nói đùa, quay đến làm lễ. Duy cẩn nhận tháo chiếc nhẫn hôm nào ra. Hai chiếc nhẫn bằng vàng trắng lấp lánh đan vào ngón tay áp út của cả hai. Họ trau nhau nụ hôn nồng thắm trước sự chứng kiến của hàng trăm người.
Đến giờ đãi khách, An cùng Alice – cô bạn gái ngoại quốc kia trên tay ly rượu vang, nói cười vui vẻ. Một bóng người xinh xắn bước đến. Là Hương.
– Anh An. – Cô mỉm cười với anh, rồi quay sang cô gái bên cạnh, nhẹ cúi đầu.
– Chào em. – An lịch sự mỉm cười
– Hello. – Alice vẫy tay thân thiện
– Em đã suy nghĩ thật kỹ rồi. Em sẽ trở thành một nhân vật chính hoàn hảo nhất, ít ra là trong câu chuyện của mình. Em đã đợi anh rất lâu để có thể nói những lời này. Vậy, anh chàng hoàng tử, chuyện tình của em đang đợi anh đấy.
An mở to mắt ngạc nhiên. Alice đứng kế bên, che miệng cười thích thú.
Ở nơi khác, Lan khoác tay Minh tiến đến chỗ Duy.
– Chà, chàng trai trẻ, cậu về rồi đấy à? – Minh đùa
– Anh, chị. Em phải về chứ, em chưa gặp anh lần cuối mà. – Duy bật cười – Mà chị Lan, chị đúng rồi đấy.
Lan nghe vậy, cười tủm tỉm. Như khó hiểu nhìn Minh, đợi anh giải thích. Nhưng Minh chỉ nhún vai vô tội. Đến chính anh cũng đâu có biết họ đang nói về chuyện gì.
– Mà, có cái này cho hai đứa.
Minh chìa tay ra, một tấm thiệp cưới màu đỏ truyền thống. Bây giờ anh đã xin được một việc làm ổn định ở công ty của ông Lâm, Lan cũng tìm được một chức giáo viên ở ngôi trường nổi tiếng. Hôn lễ của họ sẽ được tổ chức vào tháng sau.
– Chà, PR giỏi thiệt nha. Đến đám cưới để mời đám cưới. – Duy cảm thán
– Không giỏi bằng em. Cưới hai lần. – Lan nhậm rãi cười.
Nghe Lan nói, cả đám bật cười. Giây phút này, hạnh phúc đến tột độ. Giá như khoảnh khắc này cứ đứng lại mãi mãi nhỉ. Nhưng không, thời gian vẫn sẽ trôi. Và những điều tốt đẹp hơn vẫn đang chờ phía trước.
– Hoàn thành. –
Bình Phước. 20:45, thứ năm ngày 28 tháng 7 năm 2016.