Xem Thường Ta? Ngài Đủ Khả Năng?

Chương 18: giấy trúc.



Ngay sáng sớm hôm sau cả đoàn dừng chân tại thành An Cát. Tên tứ hoàng tử thể trạng có vẻ tốt hơn.

Thành An Cát là một thành trì nằm ngoài rìa của tỉnh Hoà An. Nơi này kiếm sống tập trung chủ yếu vào nông nghiệp. Thành An Cát cũng là thành trì gần với khu rừng Khởi Nguyên nhất. Nhóm Cẩn Duật bao trọn một đạo quán nghỉ ngơi. Đa số diện tích đất trong thành dùng để trồng lương thực, chỉ có ở khu thương nhân hay qua lại mới được gọi là có chút nhộn nhịp.

Sau khi ổn định chỗ ở đâu vào đấy, Nam Án mới lấy từ trên nóc xe xuống một xấp vụn gỗ ép lại thành lát mỏng. Cậu cầm dao cắt xấp đó sao cho vuông vức, Cẩn Duật tò mò lại cầm lên xem.

– Thứ này dùng để làm gì, Nam Án?

– Công dụng của nó gần giống thẻ tre, thưa chủ nhân.

Cậu vừa nói, vừa rút ra từ ống tay áo một cây bút lông và một cái nghiên mài mực. Cẩn Duật vừa mài mực cho cậu, vừa mắt chữ A miệng chữ O xem cậu thử bút trên thứ đó. Thử xong cậu xem như đã hài lòng, mỉm cười nói với hắn.

– Nô gia gọi nó là giấy trúc, thưa chủ nhân.

– Có thể có một loại giấy làm từ thực vật sao? , nó thế mà không bị thấm qua mặt sau.

Cẩn Duật cầm tờ giấy của cậu xem xét, tay mân mê bề mặt của nó, chất giấy mịn, thơm mùi trúc, lại trông thật sạch sẽ. Ân Điển thấy hắn và cậu ngồi một góc to nhỏ với nhau cũng nổi tính tò mò, đi lại giật lấy tờ giấy từ tay Cẩn Duật.

– Các ngươi đang xem gì đấy? Ta xem với.

Cẩn Duật không có ý cản Ân Điển. Nhưng tờ giấy Ân Điển cầm chưa ấm tay đã vội buông ra, trên ngón tay bị mép giấy cứa cho một đường chảy máu.

– Ngươi lại tạo ra thứ gì nữa thế?

Ân Điển cáu gắt sẵng giọng hỏi. Chưa lần nào hắn thấy cậu tạo ra một thứ gì mà không gây sát thương đến người khác. Nam Án xếp lại chồng giấy, điềm nhiên đáp.

– Nếu Ân lang quân không nóng vội thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Tạm gác lại Ân Điển mặt mày cau có, cậu quay sang Cẩn Duật.

– Chủ nhân có thể cho nô xin phép chiều nay tự mình đến chợ thương nhân không?

– Ngươi muốn bán hết đống giấy này à?

Nhận được cái gật đầu của cậu. Cẩn Duật cũng xua tay coi như cho phép. Trưa đó cậu thay băng cho tên tứ hoàng tử, lau người cho hắn xong thì xách tay nải tẩu thoát ra phố thương nhân luôn. Nhìn khuôn mặt ngơ ngác không biết nên mở hàng từ đâu của cậu nom đến tội.

Phố thương nhân là nơi bán lại các sản vật được đem từ nơi khác tới, hoặc mua lại nông sản từ người dân thành An Cát rồi đem đi các thành khác. Quan sát một hồi lâu, cậu quyết định chọn một thương nhân có làn da rám nắng và bộ râu quai nón rậm để làm giao dịch. Nhìn dáng dấp cũng đoán người này sinh ra ở Man Di Quốc, một thương nhân xuyên quốc gia. Ưu điểm của dạng thương nhân này là gần như không bao giờ ế khách và không gặp cản chở khi nhập biên từ quốc gia này sang quốc gia khác khác. Nhược điểm của họ là dễ bị cướp bóc hàng hoá và ảnh hưởng nhiều tới sức khỏe vì hay đi lại. Trên kệ xe hàng của ông ta có bày bán cả những món thường chỉ thấy ở các nước lân cận. Thấy cậu tới, ông ta niềm nở ra đón tiếp.

– Vị lang quân xinh đẹp này ghé hàng của lão già đây quả thật có mắt nhìn, không biết lang quân đã chọn được món hàng ưng ý chưa.

– Ta không muốn mua đồ.

Câu nói của cậu làm ông ta chưng hửng. Nam Án chìa xấp giấy ra.

– Ta muốn bán lại thứ này. Nó giống thẻ tre.

Lão thương nhân lật qua lật lại những tờ giấy, xem xét một cách tỉ mẩn. Nam Án nhủ thầm trong bụng ít nhiều gì cũng phải lấy được một tờ một lượng. Dù sao trước đây cậu đi qua nhiều nơi cũng chưa từng thấy món đồ này được bày bán.

– Vị lang quân này, thứ này ngài lấy ở đâu?

– Là đồ thủ công ta tự làm.

Vị thương nhân kia mỉm cười trên khoé miệng, có vẻ đang suy tính sâu xa, thực lòng cậu thấy có chút bất an. Một lúc sau gã thương nhân quay qua nắm lấy tay cậu.

– Vị lang quân, liệu có phiền lưu lại phương thức liên lạc cho lão này không? Ta muốn giao dịch lâu dài với lang quân.

Cậu nhất thời trở nên lúng túng. Ông ta có vẻ như rất thích thú với những tờ giấy cậu làm ra, miệng nói cười không dứt.

– Kể lang quân nghe, lão đây là người Man Di. Trước đây khi giao dịch với người ở châu lục khác, từng thấy qua thứ này, nhưng chất lượng không tốt bằng của lang quân.

– Vậy ngài sẽ mua lại chúng chứ?

– Tất nhiên rồi, vị lang quân này ăn nói thật kì cục.

Nói xong ông ta cầm ra một cuộn giấy bằng da dê, giấy ở thời đại này đa số làm bằng da động vật nên giá thành rất cao, chỉ những văn bản quan trọng hoặc người của các gia môn mới dùng giấy da. Còn các học sĩ thường sẽ dùng thẻ tre. Tuy nhiên thẻ tre không phải thẻ nào cũng đẹp và dễ bảo quản. Vào mùa nồm các thẻ rất dễ bị mục.

Nam Án coi sơ qua những điều mục trong giấy, cũng gật đầu ưng thuận. Đến khoảng giá cả, cậu nhìn lên ông thương nhân. Ông ta cũng nhìn cậu, cả hai như bắt đầu vào cuộc tranh đấu. Ông ta tràn đầy khí thế.

– Ta trả lang quân 300 lượng bạc.

Câu trả lời của vị thương nhân này khiến chính bản thân cậu đơ ra vài giây. Nó gấp mấy lần so với giá cậu đã dự liệu, thật ra cách làm loại giấy này không khó, chỉ là chưa ai biết tới. Mà thứ gì càng hiếm thì càng được giá, biết rõ là vậy nhưng cậu vẫn không nghĩ nó sẽ cao thế. Nam Án chưa kịp lên tiếng thì ông ta đã nói tiếp.

– 350 lượng. Giá đó đã cao lắm rồi thưa lang quân.

Đầu óc cậu có chút trống rỗng. Chưa kịp đồng ý thì ông ta đã nói luôn.

-400 lượng thưa lang quân, giá cuối, không thể cao hơn được nữa.

Vậy là chỉ một chốc sau, giữa chợ thương nhân đã có một mỹ nam đứng ngẩn tò te với sáu bao ngân lượng to như 4 bao gạo 10 cân. Vị thương nhân kia đã hí hửng dọn đồ định bụng mang số giấy trúc này qua biên giới Trung Chiếu bán. Về giao ước lâu dài, ông ta cắt một ít tóc của cậu ủ lại vào một hộp mỡ, rồi đưa thứ mỡ đó cho một con bồ câu đen tuyền. Có vẻ như đó sẽ là phương thức liên lạc chính. Cho đến khi mặt trời xuống núi, cậu vẫn đứng đực mặt ra giữa đường vì không biết nên mang 4 cái bao này về thế nào. Một bà lão đi ngang qua cười móm mém với cậu.

– Này tiểu lang quân, cậu đứng đây bán củ cải đấy à.

(…)

Cần Duật im lặng nhìn 4 bao ngân lượng, Ân Điển cũng im lặng. Tay tứ hoàng tử vừa tỉnh lại đang húp cháo cũng im lặng. Vạn sự chìm vào im lặng.

Cẩn Duật day day trán tỏ vẻ ngán ngẩm.

– Ngươi lại chặt chém người ta nữa đó à.

– Nô thực sự không có, là vị thương nhân đó tự ra giá.

Giờ cậu nói cũng đâu ai tin. Thế là cả tối hôm đó cậu cũng chỉ đành ngồi trong góc phòng gặm kẹo hồ lô mà ôm một bụng uất ức. Khuya đến, đợi hắn và Ân Điển đã chìm vào giấc ngủ say. Cậu mới rời khỏi giường trèo ra lan can, lôi trong áo ra một vò rượu mà hớp từng ngụm lớn. Thoát nhiên lại có vị công tử áo trắng nào đó đứng sau lưng, ra lại chính là tên tứ hoàng tử kia.

– Ngươi có phải người mà trưởng nữ Khả Na nhắc tới không?

Y hỏi cậu. Nam Án khẽ nheo mắt, hai tay ôm đầu gối hướng mắt về bên kia tường thành. Hơi men rượu lại nồng đượm trong không khí, cậu gật đầu đáp.

– Ý ngài là trưởng nữ của bộ lạc Thừa Khuất sao? Không sai, chính là nô.

Tên tứ hoàng tử kia ngồi xuống cạnh cậu, một chân chống lên một chân duỗi.

– Nghe ngữ khí của ngươi, xem ra cũng chưa từng biết đến hoàng thất An Nam. Ngươi từ đâu tới?

– Đông Khánh.

Câu đáp gọn lỏn có vẻ không khiến tay hoàng tử khó chịu. Hắn cũng lấy ra một vò rượu, cụng với vò của cậu rồi uống một ngụm lớn.

– Ta là Trần Trung Hiếu, tứ hoàng tử hoàng thất An Nam. Vừa rồi phụng mệnh phụ thân tới tham luận và kí hiệp ước với tộc trưởng bộ tộc Thừa Khuất.

– Nói những điều này với nô thân vương ngài không sợ nô sẽ động thủ sao.

– Cô vương ta là người tin vào trực giác của bản thân.

Y quay qua cậu, cười nửa miệng, có phần đau xót, có phần tự cao. Khẽ giọng nói, ngỡ như châm chọc.

– Ngươi là một kẻ kì lạ. Lập dị, gian xảo, tài giỏi và có thể tin tưởng được.

Nam Án im lặng, cậu hớp một ngụm rượu lớn. Tay tứ hoàng tử đứng lên, trèo lại vào phòng, trước khi đi không quên nói với cậu một câu.

– Dẫu sao các ngươi cũng sẽ nhập cung. Đến lúc đó ta sẽ thảo luận với ngươi sau. Có chuyện cần ngươi giúp, lúc đó bổn vương hứa sẽ trả công ngươi hậu hĩnh.

Đợi hắn ta đi khuất cậu mới cười mỉa, khuôn mặt lại hồng lên vì rượu. Đại sự quốc gia cậu vốn không muốn can dự. Tin vào tâm linh lại càng không, cơ mà mọi chuyện đang ngày càng đi theo một hướng cậu không mong muốn. Chẳng lẽ đây là sự sắp đặt của chúa trời sao?

Theo lời mấy tay thương nhân buôn chuyện buổi chiều, cậu nghe lỏm được rằng Man Di muốn đem công chúa nước họ hoà thân để kết giao hảo với An Nam. Chỉ sợ chuyện tay Tứ hoàng tử muốn nói ban nãy có liên quan đến việc này. Khốn thay, dân còn cơ còn cực, yên bình khó giữ, giao tranh cận kề, ai hay?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.