Tuyết Dao đi vào trong, lấy ra hai chum rượu. Đây là rượu Y Lộ do chính tay nàng ủ dưới gốc cây anh đào phía sau điện. Đặt hai chum rượu lên bàn, nàng liếc nhìn Dư Niên.
– Huynh một chum ta một chum.
Cầm chum rượu trên tay, Dư Niên xoay xoay một vòng. Tuy rằng rượu Tuyết Dao ủ không quá xuất sắc nhưng nó đặc biệt. Dư Niên mở chum rượu, một hơi mà uống nửa bình. Tuyết Dao theo đó cũng cầm chum rượu của mình uống một ngụm.
– Tuyết Dao rượu Y Lộ muội ủ vẫn ngon như vậy.
– Đa tạ huynh đã quá khen. Tuyết Dao không có tài ủ rượu chỉ tiện tay làm vài bình Y Lộ để tiếp huynh. Mong huynh đừng chê cười.
– Sao lại chê cười được chứ. Ta mong còn không được.
Dư Niên cầm chum rượu lên, một hơi uống sạch. Trong người y bỗng cảm thấy nóng, đầu choáng váng mà ngã xuống. Tuyết Dao đang uống chum rượu của mình nhìn thấy Dư Niên gục xuống mà bật cười.
– Lần nào huynh cũng không thể chịu nổi quá hai chum Y Lộ.
Tuyết Dao ra hiệu cho người đưa Dư Niên về. Nàng lại tiếp tục cầm chum rượu Y Lộ lên mà uống.
– Hết rồi sao ?
Chum rượu được Tuyết Dao uống cạn không còn một giọt. Nàng chán nản đặt chum rượu xuống bàn và vào trong lấy thêm hai chum nữa. Tuyết Dao cầm chum rượu trên tay lắc lắc, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Một hơi rồi hai hơi. Một chum rượu nữa lại cạn. Nàng nhìn ra phía bên ngoài, là ai đang đi vào. Khẽ lắc đầu dụi mắt nhìn lại, nàng vẫn không nhận ra đó là ai.
– Công chúa điện hạ hôm nay lại có nhã hứng uống rượu sao ?
Tuyết Dao ngẩng đầu lên nhìn theo hướng giọng nói. Là.. Liên Vương. Nàng cau mày đứng lên. Dường như muốn đánh hắn mà trong người không còn chút sức lực liền ngã vào lòng y.
– Tên khốn nhà ngươi, vì ngươi mà bổn cô nương phải chịu cấm túc thêm… thêm mười hai ngày. Tất cả là tại ngươi.
– Công chúa điện hạ có phải người đang hiểu lầm gì không ? Ta đâu có làm gì.
Vẻ mặt Liên Vương uỷ khuất mà nhìn nàng. Không những không làm gì còn có tâm giúp nàng. Con mèo nhỏ này ngay cả trong mơ mà cũng muốn mắng y sao ?
– Ta…
Chưa kịp nói hết câu, Tuyết Dao đã ngất xỉu trong vòng tay của Liên Vương. Y nhìn nàng mà ngao ngán lắc đầu. Một tay bế nàng lên giường, một tay đắp chăn cho nàng. Nhìn Tuyết Dao ngoan ngoãn nằm ngủ, Liên Vương liền lập tức chuẩn bị rời đi.
– Đừng đi, ta thực sự… thực sự rất lạnh.
Nàng đưa tay lên níu Liên Vương lại. Vẻ mặt làm nũng này lại vô cùng đáng yêu.
– Ta ở đây, sẽ không đi.
Y ngồi xuống bên cạnh nàng, đắp lại chăn cho nàng. Gương mặt nàng đỏ ửng lên vì rượu. Liên Vương đưa tay chạm lên vết bớt trên trán nàng. Tuyết Dao khẽ nhíu mày quay sang chỗ khác. Một căn phòng, hai con người nhưng lại chỉ có một người suy nghĩ. Suy nghĩ về nữ nhân mới chỉ gặp vài ngày đã cho y ấn tượng không tồi.
– Liên Vương điện hạ, hoàng thượng cho gọi người.
Bên ngoài, giọng Khai Tử nói vọng vào. Liên Vương nhìn bàn tay đang nắm chặt tay y mà lưu luyến không nỡ bỏ ra. Nhưng rồi đến cuối cùng vẫn phải tách đôi tay ấy ra mà đứng lên đi ra ngoài. Khi đến cửa vẫn không quên quay lại nhìn nàng.
– Đi thôi.
Y đóng cửa lại, quay người cùng Khai Tử đến tẩm điện. Hoàng thượng đang phê tấu chương, thấy Liên Vương bèn dừng lại.
– Thần bái kiến bệ hạ.
– Liên Vương điện hạ, mời ngồi.
Cung nữ rót trà cho Liên Vương, y đưa tay cầm tách trà nóng mà thưởng thức.
– Liên Vương điện hạ đã quen với Nam Vân chưa ? Có gì không ổn chứ nói với ta.
– Bệ hạ tiếp đón chu đáo, Liên Vương thực sự rất hài lòng.
– Nghe nói điện hạ dạo gần đây điện hạ rất quan tâm Tuyết Dao.
– À Tuyết Dao công chúa xinh đẹp tài giỏi Liên Vương chỉ muốn kết giao bằng hữu vì ở Nam Vân dù gì ta cũng chưa quen ai, tuyệt không có ý khác.
– Ta cũng muốn Tuyết Dao có thêm bằng hữu ta sao lại nghi ngờ ý tốt của điện hạ được.
” Đây là đang nghi ngờ ta sẽ làm hại con mèo nhỏ kia sao ? “
Điện Linh Lan
” Sao đầu bổn cô nương cứ xoay vòng vòng thế này a. “
Tuyết Dao nhăn nhó nằm trên giường, đôi mắt nặng trĩu không thể mở ra.
– Công chúa, công chúa.
Giọng A Lệ vang lên bên tai nhưng Tuyết Dao lại không thể mở miệng ra đáp lại. Lần này là uống quá nhiều rồi.
Sáng hôm sau.
– A Lệ, Miên Miên.
– Công chúa người dậy rồi.
A Lệ chạy vào trong phòng nàng. Miên Miên đằng sau đang mang vào một chén canh giải rượu. Tuyết Dao khó khăn ngồi dậy, đầu nàng vẫn còn choáng váng. Nhận lấy chén canh giải rượu, Tuyết Dao uống một ngụm mà nhăn nhó đặt xuống.
– Công chúa người thấy sao rồi ?
– Đầu ta đau muốn chết mất.
Tuyết Dao nằm xuống giường mà lăn qua lăn lại. Bây giờ mà có thể ra ngoài nàng sẽ chạy đến vườn anh đào phía sau điện mà nằm mặc kệ tất cả.
Bắc Vực Châu
Trong một căn phòng tối ẩn hiện hình bóng của một nam nhân tay bị treo lên giữa không trung, hai chân bị xích khoá lại toàn thân đều là những vết thương đang còn rỉ máu. Phía ngoài hành lang, tiếng bước chân đang đi tới. Từng chút một gần hơn. Dưới ánh sáng le lỏi của phòng giam, dáng một nữ nhân xuất hiện.
– Đại hoàng tử, bổn cung lại tới thăm ngươi đây.
Giọng nói lanh lảnh của nữ nhân kia vang lên. Đưa đôi mắt căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống lên nhìn bà ta, nam nhân kia chỉ còn sức để thở mạnh ra từng hơi thở. Nữ nhân kia tiến lại gần, khuôn mặt bà ta hiện dưới tia sáng, là hoàng hậu của Bắc Vực. Trên môi nở một nụ cười quỷ dị.
– Bao năm nay người sống ở đây có tốt không ?
Bà ta cầm con dao lia qua mặt nam nhân kia. Ánh mắt tập trung nhìn con dao sắc nhọn bóng loáng. Hình bóng bà ta phản chiếu trên con dao, đưa con dao lên vuốt ve gương mặt của nam nhân kia với vẻ thích thú.
– Chỉ cần một chút nữa thôi, khi con trai ta lên ngôi vua thống trị cả giang sơn này, ngươi sẽ được tận mắt nhìn thấy.
– Vậy thì bà hãy trông chừng ta thật cẩn thận. Ngộ nhỡ ta thoát ra được khỏi đây thì bà và con trai bà sẽ không thể ngồi yên được đâu.
Nam nhân kia gằn từng chữ như muốn giết chết nữ nhân trước mặt mình.
– Hahahahaha.. ngươi nghĩ bản thân có thể thoát khỏi ta sao ? Nực cười.
Bà ta cười lên một cách đáng sợ, vang vọng khắp căn phòng.
– Xích Tử, ta nói cho ngươi biết. Ngươi và con tiện tỳ kia đều không xứng đáng tồn tại trên thế gian này.
– Bà câm miệng.
– Ahahahaha…
Ánh sáng le lỏi soi chiếu từng vết thương trên người nam nhân kia. Từng vết thương là từng nỗi đau y phải chịu đựng. Nỗi oán hận cũng từ những vết thương ấy mà lớn dần.
– Năm đó ngươi ghen tị với mẫu thân ta, giết hại bà ra sao, bắt giam đứa con duy nhất của bà như thế nào. Tất cả rồi sẽ có một ngày được mang ra ngoài ánh sáng.
– Ghen tị ? Ồ ta nhớ rồi năm đó ta là công chúa cao quý sống trong nhung lụa còn ả ta là một vũ công nhỏ bé mong muốn vinh hoa mà trèo lên giường bất cứ nam nhân nào. Sao ta lại phải ghen tị với ả. Ả chỉ là người qua đường không xứng để ta bận tâm.
– Con tiện nữ bà câm miệng cho ta.
Xích Tử hét lên đầy căm phẫn, nhổ nước bọt vào mặt bà ta. Nữ nhân kia trợn tròn mắt lộ ra gương mặt đáng sợ. Bàn tay trắng bỗng lộ ra những nanh vuốt sắc nhọn cào lên người Xích Tử. Từng giọt máu rơi xuống, từng thớ thịt lộ ra ngoài.
– Ngươi nên yên phận mà ở đây cho đến cuối đời. Như con tiện nhân kia ta sẽ để ngươi chết một cách đau đớn nhất.
Bàn tay bóp chặt khuôn mặt Xích Tử mà thét lên. Chu Tước cau mày đau đớn, mồ hôi chảy xuống nhỏ từng giọt. Nữ nhân kia giận dữ bỏ tay ra, quay người đi ra ngoài.
– Trông chừng hắn cẩn thận cho ta.
Tiếng bước chân xa dần rồi biến mất. Xích Tử mệt mỏi thả lỏng cơ thể mặc cho vết thương còn đang rỉ máu.
” Mỗi một vết thương bà tạo ra ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm gấp bội lần. “
– Hoàng hậu nương nương cát tường.
– Đã có tin tức gì chưa ?
– Vẫn chưa ạ.
– Đã mấy ngày rồi còn chưa có tin tức gì, cả một đám ăn hại cút hết ra ngoài cho bổn cung.