Trong một căn phòng ở khách sạn, Khải vì đầu đau như búa bổ mà tỉnh lại.
Lấy tay vỗ nhẹ vào trán, anh từ từ mở mắt ra.
Không gian xa lạ làm Khải tỉnh ngủ, anh ngồi bật dậy.
Chăn mền theo đó rớt xuống, lộ ra vòm ngực rắn chắc có dính vài vết son.
Khải nhìn qua chỗ bên cạnh, dù nhăn nhúm nhưng không có ai.
Tuy vậy anh chẳng vui nổi, tâm trí anh đã ghi nhớ hết thảy.
Anh, thằng khốn đã thề tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Trà My nữa, đã làm trái lời thề.
Anh lại ăn ngủ với người phụ nữ khác!
“Khốn nạn!”
Khải liên tục tự tát vào mặt, biểu cảm thống khổ.
Anh sao thế này? Sao cứ giẫm mãi vào vết xe đổ? Ai nói cho anh biết phải làm gì đi!
Có lẽ nghe được lời thỉnh cầu của anh, cửa phòng bỗng bị mở tung từ bên ngoài.
Khải giật mình chỉ kịp túm chăn che người theo phản xạ.
Tim đập mạnh như ngựa chạy, anh rất sợ sẽ nhìn thấy Trà My.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Khải, Tú bước vào phòng.
Mắt anh ta thâm quầng, hẳn đêm qua ngủ cũng trễ lắm.
Tú đảo mắt nhìn quần áo tây trang nằm la liệt trên sàn, tặc lưỡi suýt xoa:
“Chà! Chà! Chơi điên cuồng quá nhỉ?”
“Phó giám đốc!”
Tuy người đến không phải Trà My nhưng tâm tình Khải đã rớt xuống đáy vực.
So với việc bị cô bắt tại trận, để Tú biết được khác nào đưa thóp cho anh ta nắm.
Nghĩ đến bản tính xấu xa của Tú, Khải nhíu mày phiền muộn.
Tú ngồi xuống bàn nhỏ, đưa điếu thuốc đang cháy dở lên miệng, rít một hơi.
Trong làn khói trắng mờ ảo, anh ta cười bảo:
“Cái gì mà xa lạ thế, chúng ta là anh em cột chèo mà.
Sao mặt mày tái thế, tưởng con My tới hả?”
Khải không trả lời nhưng sự lo sợ trên mặt đã chứng minh lời anh ta nói là đúng.
Tú nhếch mép coi khinh, chơi cho đã rồi sợ.
Trà My đến thì đã sa, một con đàn bà thôi bà, có cần phải cuống đít thế không.
“Mày đừng có lo, tao dắt mày đi chơi làm sao Trà My biết được? Tao không nói, mày không nói, tới chết nó cũng chả hay.”, Tú vỗ ngực đảm bảo.
Khải rầu rĩ lắc đầu:
“Em làm vậy là có lỗi với Trà My.
Anh không biết đâu, phụ nữ họ nhạy cảm lắm!”
Trà My dạo này hơi kỳ lạ, anh đôi lúc không hiểu được công đang nghĩ gì trong đầu.
Đã bị phản bội hết một lần, cô nhất định sẽ đa nghi hơn.
Anh không dám nghĩ tới hậu quả nếu Trà My phát hiện ra.
Ngày cưới đã gần kề, sao lắm chuyện xảy ra thế này.
“Thôi mày ơi, nói quá!”, Tú liếc xéo Khải, “Không phải phụ nữ nhạy cảm mà tại mày dở thôi.
Mày cứ yếu tâm lý, nó nhíu mày hắt mũi cái là mày tái mặt, nói lắp thì đố con nào không nghi.”
Nói về mặt nào Tú chứ riêng phương diện lừa gái anh ta tự tin mình số hai không ai dám đứng số một.
Người ta bắt cá hai tay chứ anh qua lại cùng lúc bốn năm cô là chuyện thường.
Phụ nữ họ ngu lắm, yêu vào là mờ mắt, chỉ cần dỗ ngọt một xíu, tặng quà cáp này nọ thì bảo gì cũng nghe, nói gì cũng tin sái cổ.
Mắt không chớp, mặt không đỏ, cứ bình thản thì nói dối cũng không khác gì lúc thật lòng.
Nghe Tú phân tích, Khải nghĩ kỹ thấy cũng có lý.
Sự việc bại lộ chủ yếu cũng do anh tự thú nhận cả thôi.
Còn không chắc Trà My chỉ tưởng anh đã hôn người phụ nữ khác.
Nếu không tình cờ bắt gặp, nếu anh vững vàng thêm chút nữa thì mấy khi Trà My nghi, cô bận bịu đủ thứ, đã rảnh đâu.
Tú nhận ra Khải dao dộng, đắc ý cười thầm.
Anh ta đã bảo mà, tình cảm son sắt cái nỗi gì, diễn cả thôi.
Trà My ơi là Trà My, đừng trách anh họ nhẫn tâm nên trách mình mù mắt chọn nhầm người.
Tú ném điếu thuốc vào gạt tàn, phóng lên giường khoác vai Khải, nhướng mày hỏi:
“Sao? Tối qua mê ly không? Anh lựa đào chưa sai lần nào!”
“Em cái gì cũng không nhớ!”, Khải lảng tránh.
Anh có điên mới đem chuyện này ra thảo luận.
Mà giả như có thì với ai khác đấy, không thể là Tú.
Ngay lập tức má Khải bị vỗ nhẹ, bên tai vang lên giọng Tú:
“Mày nghĩ là tao tin chắc? Thích bỏ mẹ mà cứ vờ vịt!”
Tú chỉ hỏi vậy thôi chứ đánh chết anh ta cũng không tin.
Gái làng chơi kinh nghiệm đầy mình, loại đàn ông cứng ngắc như Khải nếm qua bảo đảm thích mê.
“À thì…”, Khải lúng túng.
“Thôi dẹp đi!”, Tú không muốn tiếp tục nói chuyện vớ vẩn đó nữa, “Cơm nhà là ở nhà, ra ngoài phải ăn phở, món Nhật, món Trung, hiểu không?”
Khải như hiểu lại như không, nghi hoặc hỏi:
“Ý anh là…”
Trong lòng Tú đã chán ngấy bộ dạng xạo sự này rồi nhưng vì việc lớn phải nhẫn nhịn giả vờ.
Anh ta sấn tới, thể hiện cái tài đổi trắng thay đen, uốn cong ba tấc lưỡi của mình:
“Thì tay ôm tay nắm chứ gì thằng này.
Không phải anh đây dạy bậy nhưng ra ngoài lăn lộn làm sao tránh được chuyện gái gú ăn chơi.
Đàn ông muốn dựng nên nghiệp lớn thì phải hy sinh tiểu tiết, tập dần đi cậu em.
Chỉ cần giữ vững nguyên tắc ăn bánh trả tiền cũng coi như thỏa đáng với Trà My rồi.”
Khải dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Tú.
Anh muốn tìm ra manh mối nào đó từ trên mặt đối phương nhưng vô ích, Tú không giống trêu đùa mình.
Lời này thật hay giả đây?
Tú thấy Khải ngờ vực, không vỗ ngực thề thốt mình nói thật mà ngược lại vỗ vai Khải, tặc lưỡi bảo:
“Sống trong chăn mới biết chăn có rận, đi theo anh mấy hôm nay chắc chú mày cũng hiểu được ngoài xã hội có những quy tắc bất thành văn mà, khó ai giữ thân trong sạch.
Thích nghi dần là vừa! Đi đây!”
Không mời mà đến, lúc đi cũng chẳng đợi tiễn, Tú nghênh ngang biến mất sau cánh cửa.
Khải ở lại với bao suy nghĩ hỗn loạn, thẫn thờ ngồi trên giường.
***
Mặt trời lên cao vậy nhưng trong phòng Trà My lại tối om như còn đêm.
Sau khi ra khỏi phòng sách, cô nhốt mình trong phòng, kéo rèm kín mít, không bật đèn, làm bạn với bóng tối.
Trà My ngồi trước gương, mặt như người mất hồn cầm dao rọc giấy gọt bút chì vẽ chân mày.
Không gian yên tĩnh quá đỗi, âm thanh ấy như được khuếch trương thêm âm lượng, nghe chói tai cực kỳ.
Lưỡi dao sắc bén là vật vô tri, không có mắt, không có ý biết tránh né nên nó cứ thế cắt vào da thịt.
Máu chảy ra, đau đớn làm cho Trà My dừng tay.
Cô rũ mắt nhìn vào vết thương mới chát, thiếu ánh sáng, màu đỏ huyết lại trông thiên về sắc đen hơn.
Nắm cửa bỗng động đậy, ngay sau đó cửa bị đẩy vào.
Mắt phượng vốn vô hồn ngay tức khắc trở nên sắc bén.
Mặc kệ tiếng bước chần ngày một đến gần, cô thong thả rút vài tờ khăn giấy quấn quanh đầu ngón tay.
Vết cắt còn mới, máu chảy nhiều, nhanh chóng nhuộm đỏ màu trắng.
“Ngay cả phép lịch sự tối thiểu mà anh cũng không biết sao anh họ?”
Không cần nhìn cô biết chắc người đến chính là Tú.
Bốn người nhà này có những đặc trưng riêng, chú ý một tí sẽ phân biệt được.
Bà Quyên đam mê giày cao gót, chân chưa tới cửa đã nghe tiếng giày, chưa thấy người đã nghe giọng the thé cất lên.
Ông chồng trăng hoa của bà ấy thân hình sồ sề, bước nào bước nấy không làm rúng động địa cầu thì thôi.
Người già nhất dinh thự lại ít khi ra khỏi phòng, càng không có chuyện hành động sỗ sàng.
Loại trừ hết thảy đáp án chỉ còn mỗi Tú.
Mặt khác, mùi son phấn không cách nào che giấu.
“Đây là nhà tao, tao muốn làm gì, đi đâu cũng được, không cần phải trình báo với mày.
Mà làm gì tối thui thế này?”
Tú tự coi mình là chủ, ngang nhiên đi đến cửa sổ, thô bạo kéo rèm ra hai bên.
Ánh sánh từ ngoài đột ngột xâm chiếm, chiếu thẳng vào phòng.
Trà My nhắm tịt mắt lại, sau đó mới hé từ từ.
“Chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng, anh cũng chỉ là kẻ ở tạm như tôi thôi, cái dinh thự này còn chưa đổi chủ đâu.”, Trà My nhắc nhở.
Cô nói không sai nhưng Tú không thích nghe, liền hừ lạnh.
Anh ta trực tiếp ngồi xuống giường, không kiêng nể gì quét mắt từ trên xuống dưới đánh giá Trà My.
Người con gái trước mặt quầng thâm ẩn hiện, cả người âm trầm.
Tú thích chí, giọng điệu rất ư là gợi đòn:
“Xem ra đêm qua em họ mất ngủ thì phải.
Anh có tội quá! Sao, mới có vậy mà chịu không nổi thì ngày tháng sau này biết làm sao?”
Bày đặt mèo khóc chuột giả từ bi, cô khinh!
Trà My cầm dao rọc giấy còn dính máu giơ lên, cười hết sức ngây thơ:
“Anh họ biết vậy thì tốt.
Em đây không được an giấc, tinh thần không tốt nếu mà bây giờ lỡ vuột tay chắc cũng hợp tình hợp lý nhỉ?”
Đây không phải lời dọa nạt, trong một khoảnh khắc, cô thật sự đã có ý định này.
Cái miệng đáng ghét, suốt ngày cứ lảm nhảm, cắt đứt dây thanh quản đi, vậy thì bên tai sẽ bớt một con ve.
Dáng vẻ của Trà My hiện tại khiến Tú thấy sợ, trông cứ bi3n thái thế nào ấy.
Phụ nữ đúng là đụng tới tình yêu liền dễ nổi điên.
Nghĩ tới còn có thể chọc Trà My nổi điên hơn nữa, Tú phấn khích lạ thường.
Anh ta mở điện thoại lên, lượn lờ trước mặt Trà My.
“Xem đi! Xem đi! Xem xong rồi chắc em họ không còn tâm trạng chơi dao nữa đâu!”
Điện thoại xịn có khác, độ phân giải rất cao, dù chỉ lướt qua trong tích tắc nhưng Trà My vẫn thấy được hai thân thể lõa lồ.
Những hình ảnh đó khiến mắt cô nhức nhối, còn trái tim thì tan nát.
Khải lại phản bội cô lần nữa! Anh ta lại ngoại tình, lại lên giường với người phụ nữ khác!
Tay cầm dao vì giận dữ mà run run, Tú như đứa bé chơi đùa không biết điểm dừng.
Anh ta cố ý khiêu khích:
“Ở đây còn có cả video nữa cơ, thấy anh họ tốt với em không?”
Những âm thanh và hình ảnh không dành cho trẻ nhỏ xuất hiện sau cái chạm tay của Tú.
Từ đêm qua tới giờ Trà My đã liên tục bị dồn ép, thần kinh căng như dây đàn rốt cuộc cũng không chịu được nữa, đứt đoạn.
Mắt cô trở nên hung ác, Trà My giựt phăng điện thoại trên tay Tú, ném mạnh vào tường.
Tú sững người, anh ta không ngờ tới cô lại làm ra hành động này.
Trà My siết chặt con dao, lạnh lùng nhìn Tú.
Anh ta cảm nhận cô có điều khác thường, thận trọng lùi dần.
Lần này chơi quá tay rồi, anh
nên đi thì hơn!
Tú lùi một bước, Trà My tiến một bước.
Đối diện với gương mặt lạnh như băng, Tú sợ sệt đến mức nói lắp:
“Mày…!Mày…”
Tú trợn trừng khi thấy Trà My giơ cao con dao, hồi chuông báo động vang lên, anh ta vội chạy nhanh về cửa.
Lần này cô không đuổi theo mà thay vào đó để tay hành động.
Mắt nheo lại nhìn rõ mục tiêu, giây tiếp theo, con dao được phóng đi, lao vút theo hình bóng phía trước.
Tú như có đôi mắt sau lưng, đầu ngoảnh lại, tiếng hét giống cơn lũ, tràn ra khỏi miệng không cách nào cản được:
“Á! Mày điên rồi! Con đàn bà điên!”
Trà My không giỏi các môn thể thao tuy nhiên lại đức biệt yêu thích bắn cung. Cô từng theo học và tập luyện nhiều năm như một vận động viên với khát một cung thủ. Tuy nhiên ba mẹ sợ cuộc đời cô bấp bênh nên khuyên ngăn, Trà My nghe họ phân tích kỹ thấy cũng có lý. Không muốn làm họ phải bận lòng vì mình, cô đã từ bỏ ước mơ đầu đời, coi
đó như một niềm đam mê.
Trà My trăm triệu lần không ngờ sẽ có ngày mình dùng đam mê đó vào mục đích khác. Các huấn luyện viên mà biết được, chắc sẽ tức chết mất. Họ tán thưởng tài nghệ của cô bằng chuyên môn khách quan còn cô lại đang dùng nó cho cảm xúc cá nhân.
Con dao lao về phía Tú, tuy xuất phát sau nhưng đã đuổi kịp rồi chiếm ưu thế hơn. Lưỡi dao sắc bén bay vụt qua Tú, để lại vết cắt trên vành tai trước khi cắm mạnh vào cửa gỗ đang đóng chặt.
Khải hai mắt trợn trừng, miệng há ra không nói được lời nào, mọi âm thanh đều mắc kẹt trong cổ họng. Trái tim anh ta với cán dao đang dao động cắm trên cửa cách mình chưa đầy một dang tay có khác gì đâu, hoặc chăng là tần số đập nhanh hơn mà thôi.
Tay run run giơ lên muốn sờ lên vành tai, tuy nhiên Tú lại đụng vào làn da mềm mại thay vì chất lỏng như dự đoán. Sau ót bỗng thấy ấm nóng, Tú sởn hết da thịt.
“Á!”
Tú chậm rì xoay đầu lại, âm thanh bị dồn nén cuối cùng cũng thoát ra được. Trà My đứng ngay sau anh ta, nụ cười trên môi mới tà ác làm sao. Tú vội lùi ra sau, cố gắng tránh xa Trà My hết mức có thể cho đến khi lưng đụng vào cửa.
Trà My lầm lì đi tới, áp sát người Tú khiến ông anh họ càng thêm cuống quýt, bất an nuốt nước bọt. Mạnh tay giựt con dao ra khỏi cửa, Trà My xoay cổ tay chơi đùa. Tú nhìn thấy cảnh này sợ đến hồn vía lên mây, sau chuyện vừa rồi, anh ta không chắc Trà My sẽ còn làm ra chuyện lớn mật gì
nữa.
“Chạy cũng nhanh quá đó nhưng dao của tôi nhanh hơn một chút. Tiếc thật!”
Giọng điệu hờ hững như gió thoảng mây bay nhưng truyền vào tai Tú lại là ma quỷ thì thầm. Anh ta cố dán sát người lên cửa, tay mò mẫm nắm cửa muốn chạy trốn. Hành động này không giấu Trà My được, lưỡi dao chạy dọc từ bả vai xuống đến bàn tay, Tú rùng mình.
“Anh em họ chúng ta đang nói chuyện rất vui mà, muốn đi đâu?”
“Không, tao không!”
Tú bây giờ còn đâu dáng vẻ không sợ trời, không sợ đất. Trời thì cao, trên đỉnh đầu, đất giẫm dưới chân, còn Trà My lại ngay trước mặt, gần trong gang tấc. Khoảnh khắc dao chạy dọc cánh tay, người anh ta tê dạy đi, máu trong người như đông cứng. Trà My đâu phải là không đơn giản thôi, chính xác là cực lỳ phức tạp. Anh mắt cận rồi bằng không sao lại nhận nhầm rấn chúa thành thỏ.
“Hửm? Không gì? Không đi? Không dám? Không thích? Không vui? Không hài lòng?”
Ở đời sao lắm kẻ thích cười trên nỗi đau của khác. Hai người bọn họ hai mươi năm qua không thù, không oán vậy nhưng Tú lại cứ liên tục làm cô tổn thương. Cô cũng là con người, có máu, có thịt, cô cũng biết đau vậy. Nhưng không, trong mắt người ở dinh thự Thiên Thành, cô chỉ như con rối vô tri. Bọn họ ỷ đông hiếp yếu, bốn người họ hè nhau ức hiếp cô, công bằng ở đâu?
Càng nghĩ Trà My càng bi phẫn, mắt đỏ ửng lên. Tú thấy không ổn, vội đánh lạc hướng, đổ hết tội lỗi cho kẻ khác:
“Mày đừng có trách tao, tao chỉ nghe theo lời ông làm việc thôi. Mày nên trách ông ấy, trách thằng bạn trai giả tạo của mày đi. Nếu nó quyết giữ mình trong sạch, dù tao có nghĩ ra trăm nghìn cách cũng không lôi kéo được nó.”
Kẻ khác đối với Tú có thể là Khải hay thậm chí là cả ông nội. Không có gì quan trọng hơn mạng anh ta cả, ông nội già rồi, gần đất xa trời, đi trước cũng coi như giúp con cháu.
“Một lũ người quỷ quyệt, một đám đàn ông hèn hạ!”, tay Trà My liên tục vung lên, hạ xuống, cửa gỗ ở hai bên tai Tú chằng chịt vết dao đâm, vết sau sâu hơn vết trước, nhưng hết thảy đều không làm anh ta bị thương.
Trà My khinh, cái gì mà doanh nhân thành đạt, cái gì mà hiền từ, phúc hậu, tất cả đều là giả dối. Cô đã bấu víu vào Khải, xem anh như điểm tựa sau cùng để bản thân có thể gắng gượng vượt qua giông bão. Nhưng không, phụ bạc tình yêu và sự tin tưởng, anh ta hết lần này tới lần khác phản bội cô. Lần đầu là ngoài ý muốn vậy thì lần này là như thế nào? Không sợ kẻ thù ra tay tàn độc chỉ sợ người bên cạnh đâm một nhát chí mạng.
“Em họ à, đừng kích động có gì từ từ nói. Nếu em không muốn nhìn thấy, anh sẽ không đem những tấm hình đó lượn lờ trước mặt em là được chứ gì?”, Tú chưa bao giờ ăn nói nhỏ nhẹ với Trà My như vậy. Bên tai chỉ toàn tiếng dao cắm phập vào gỗ, dọa anh ta bủn rủn hết tay chân.
Trà My cười, một nụ cười khinh rẻ và thách thức:
“Anh dám không nghe lời ông ấy không?”
Muốn lừa ai chứ? Ông Thành chẳng cần nói chỉ cần liếc một
cái, cha con Tú đã vội quỳ rạp. Bọn họ chỉ là đứa con nít lớn xác, ông Thành sai đâu đánh đó. Kẻ tôi tớ dám chống đối chủ nhân, loại nhát gan như Tú đầu thai mấy lần cũng không dám nghĩ đến.
Tú bị bắt bài, quả nhiên không dám lên tiếng, chỉ biết thầm oán trong lòng. Trà My cười giễu, cô tát anh ta vài cái nhẹ như đuổi muỗi:
“Không làm được thì đừng có mà khoác lác, hiểu không? Anh cứ việc toàn tâm làm hết nhiệm vụ được giao đi, mang chúng đến đây, trước mặt tôi. Còn giờ ở đây không cần anh, cút!”
Trà My vừa dứt câu, Tú lập tức vặn nắm cửa muốn chạy. Cửa đã hé mở tuy nhiên lúc này cô bỗng đóng sập cửa lại. Hy vọng được thắp lên lại dập tắt, tâm tình lên xuống thất thường, Tú cảm thấy mình sắp điên rồi. Con đàn bà này sao lại đổi ý?
Trà My không phải đổi ý, cô chỉ là có vài lời chưa nói hết thôi. Cô dựa gần Tú, thì thầm:
“Chuyện trong căn phòng này, ra ngoài quên hết đi, để ông biết được lại nhục mặt ra. Kín miệng vào, lần này không phải anh may mắn, là do ý tôi muốn thế nhưng lần sau thì không chắc.”
Những ngón tay thon dài như vô tình chạm nhẹ cổ Tú, thấy mặt anh ta tái đi, Trà My ung dung đi về phía cửa sổ. Tú bị dọa sợ mất mật, không dám chần chừ dù chỉ một giây, mở cửa lao như bay ra ngoài. Người làm đúng lúc đi ngang qua phòng Trà My, đâm sầm vào Tú. Nếu là ngày thường chắc chắn khó mà yên thân tuy nhiên lần này Tú chi biết cắm đầu chạy thục mạng. Người làm ngơ ngác trông theo, ngoảnh lại nhìn về cửa phòng đóng chặt, nghi hoặc không thôi.
Phòng trong dinh thự là loại cách âm, chỉ trời mới biết chuyện gì đã xảy ra. Không dám vượt quá bổn phận, người làm thu dọn quần áo vương vãi rồi lui xuống nhà dưới.
Cách một cánh cửa, Trà My không gào thét cũng không giàn giụa nước mắt, cô chỉ lẳng lặng đứng bên cửa sổ. Tay trái đặt lên cửa kính, vết thương ở đầu ngón tay bị động đến, máu lại chảy ra, dính lên đó.
Qua cửa kính, Trà My nhìn ra ngoài, nơi đó sắc màu rực rỡ, nắng chiếu lung linh không như thâm tâm cô, tối tăm ảm đạm. Có lẽ vụ cá cược này cô không thắng được rồi, khởi đầu đã chọn sai, thắng làm sao được. Nhưng cô sẽ không ngoan ngoãn cam chịu làm kẻ thua trận, việc gì phải giữ lời khi xung quanh cô toàn là phường gian trá. Nếu đã không thể chung sống hòa bình vậy hãy tranh đấu kẻ còn người mất đi.
Dao vung lên, dứt khoát chém xuống, rèm cửa rách một đường dài. Trà My đứng đó, ngược chiều ánh sáng, ngạo nghễ ngẩng cao đầu.
***
Trên bầu trời trong xanh ở tỉnh L, từng đàn chim rủ nhau bay về tổ, thế là lại sắp hết một ngày dài. Kim đồng hồ đồng thời chỉ số năm và số mười hai, mọi người vui vẻ tan làm. Nhân viên công ty SP còn chưa thu dọn xong đã thấy giám đốc cuồng công việc của mình cầm áo vest đi ra khỏi phòng. Chuyện lạ nhưng không phải lần đầu, ai nấy đều giả bộ bận rộn. Sếp lớn không thích người nhiều chuyện, có bép xép thì cũng phải giấu cho lũ để lộ ra là chết.
Tường không ngoái đầu nhưng anh thừa biết bao nhiêu đang nhìn mình. Hai con vịt làm nên một cái chợ, ở đâu đông người thì lại lắm chuyện. Nghi bắt đầu ốm nghén, đủ thứ tin đồn nổi lên mỗi khi anh và cô ấy đi cùng nhau.
“Này, về thôi bầu!”
Tường ló đầu vào phòng kế toán, bình thản kêu, hoàn toàn xem nhẹ biểu cảm hóng hớt của quần chúng. Nhờ phúc của Tường, Nghi nhận được những ánh nhìn soi mói. Cô cầm tay kẻ gây họa, vội vàng kéo người rời đi, chỉ sợ nấn ná Tường sẽ làm ra chuyện khiến người khác hiểu lầm.
“Đi mau!”, cô giục.
“Cô vội cái gì, chậm thôi bầu!”, Tường biết rõ còn trêu.
“Anh muốn tôi chết chìm trong nước bọt mới vừa lòng hả?”
Nghi rất khổ sở khi được Tường quan tâm. Bụng bầu lộ rõ, việc ốm nghén cũng không giấu được. Mọi người xung quanh thường túm tụm bàn tán sau lưng, đặc biệt khi Tường ngang nhiên đưa đón săn sóc. Tình ngay mà lý gian, phen này có trăm cái miệng cũng không thanh minh nổi.
“Ấy, ấy, đừng vu oan cho người tốt! Được rồi, để tôi dắt bầu đi siêu thị dạo chơi một vòng!”
“Đi mua đồ về nấu cho anh ăn thì có!”, Nghi biết tỏng.
Tường bị nói trúng tim đen cũng ngượng, chỉ cười thích chí. Chu đáo mở cửa xe cho Nghi, cả hai cùng nhau đến siêu thị gần đó. Dạo một vòng, kẻ hốt người gom, chẳng mấy chốc xe đẩy đã đầy ắp.
“Này, chúng ta mua thêm ít tàu hủ… Này, anh lôi tôi đi đâu vậy?”
Họ mua đồ xong cả rồi nhưng Nghi lại thèm tàu hủ chiên thế là họ quay trở lại. Khi cả hai đang đi đến quầy bán thực phẩm, bỗng dưng Tường kéo cô vào một gian hàng khác, Nghi không hiểu gì cả.
“Cô coi đi!”
Tường chỉ tay về một phía, Nghi nhìn theo, ngay sau đó mặt tối sầm, là tên chồng bội bạc và người tình lớn tuổi. Kẻ thù thấy nhau liền chướng mắt, cơn giận trong lòng Nghi bùng lên như dung nham phun trào. Cô vừa nhấc chân muốn đi đã bị kéo lại liền bực tức hỏi Tường:
“Anh làm gì vậy? Đừng có cản tôi!”
“Cô điên à? Ra để cho tên đó biết cô mang bầu à? Tôi nói cho cô biết, cái quan hệ lợi dụng kia sớm muộn cũng tàn, tới lúc ấy anh ta sẽ tìm đủ mọi cách níu kéo, cô phải mau mau hoàn tất thủ tục ly hôn đi. Tránh nhất thời, không tránh cả đời nhưng sẽ bớt đi một ít rắc rối.”, Tường chỉ hận không thể trực tiếp nhét những lời này vào đầu Nghi.
Nghi nghe Tường nói, cảm thấy cũng có lý nên lùi về.
Tường lập tức đưa cô đi tính tiền, chỉ sợ bà bầu lại đổi ý vác cái bụng to chạy đến trước mặt tên chồng cũ mắng chửi.
“Anh thông minh ghê nhỉ?”, Nghi vuốt ve bụng mình.
“Đương nhiên rồi! Tôi nghe người ta bảo phụ nữ đẻ con liền ngốc, cô mới mang thai chưa chi đã có dấu hiệu, đáng lo biết mấy!”, Tường không hề khiêm tốn, mặt hất lên trời.
Tâm trạng đang không vui, Nghi phũ phàng bảo:
“Ừ, thông minh vậy mà bị tôi đánh những ba lần, không trượt phát nào!”
“Cô thật là!”, Tường vừa thẹn lại tức, đây là dằm trong tim anh.
Cả hai đi mỗi lúc một xa, đối lập với cặp gian phu dâm phụ kia. Họ không biết rằng trong mắt người ngoài, họ là một đôi vợ chồng hạnh phúc.