Hai tay Jimin nắm tay hai cô gái kéo đi ra ngoài, vẻ mặt anh vẫn rất vui vẻ hớn hở, dường như anh chẳng quan tâm gì tới việc đầu anh Choi Won Kyung bị sưng lên một cục bự. Gi Gi chỉ còn biết chắt lưỡi lắc đầu xin lỗi anh Choi Won Kyung một lần nữa. Tội cho Gi Gi, anh rất áy náy nhưng anh Choi Won Kyung chỉ mỉm cười bảo không sao cả.
Gi Gi lại tiếp tục đàn, bản nhạc không còn nguyên vẹn. Cái bàn đá đã bị vỡ ra thành nhiều mảnh. Cho dù các nghệ nhân lành nghề đã khéo léo dán lại từng mảnh vỡ thì cũng không thể khôi phục lại hiện trạng ban đầu. Mọi người chỉ có thể nhìn vào những nét khắc còn sót lại rồi dựa vào kinh nghiệm phong phú về âm nhạc của mình mà suy đoán ra phần bị mất của bản nhạc. Mọi người thảo luận cho ra vài bản nhạc mà người ta cho là gần đúng.
Gi Gi thử đàn rồi lại đàn. Những người còn lại trong này khẽ lùi ra xa, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh vì sợ ảnh hưởng tới Gi Gi, nhưng Gi Gi vẫn không thể tập trung được.
Gi Gi cau mày cố gắng nhớ lại, lần trước anh đàn bản nhạc này thì cũng đã cách đây ba tháng rồi. Lần đó anh đàn thử đi thử lại nhiều lần, nhưng đều không thành công. Cho đến khi anh lơ đễnh không còn để ý đến bản nhạc trên mặt bàn nữa mà bị thu hút bởi Sao Kim đang ngồi ở trước mặt anh. Vẻ ngây thơ đáng yêu của cô khiến trái tim anh rung động, cảm xúc của anh thăng hoa dẫn đến bản đàn thành công ngoài mong đợi. Nhưng bây giờ thì Sao Kim lại chạy theo Jimin ra ngoài chơi rồi, sức khỏe Sao Kim còn đang yếu mà bên ngoài trời lại lạnh. Ngọc mang tiếng là đi theo chăm sóc Sao Kim nhưng chỉ biết mê chơi, còn Sao Kim thì không biết chăm sóc bản thân mình. Càng lúc Gi Gi càng bực bội, tiếng đàn dần trở nên rối loạn. Có vẻ buổi thử đàn đã thất bại.
RM tiến đến vỗ vai anh, nói: “Hay là nghỉ một lát đi anh. Em nghĩ nếu cửa động này mở bằng hiệu ứng âm thanh thì chúng ta nên xem xét các tần số âm thanh, dùng máy ghi lại âm thanh tương ứng đến mở cửa thay vì cứ cố gắng đàn.”
“Ừ, anh cũng nghĩ vậy.”
Gi Gi đứng dậy nói với mấy nhà nghiên cứu khác đang ở trong động: “Xin lỗi, tôi không giúp được. Mọi người hãy nghĩ cách khác đi.”
RM đã nhận ra từ lúc Sao Kim đi ra ngoài, Gi Gi càng mất tập trung hơn, vì vậy anh nói: “Chúng ta ra ngoài tìm Jimin đi.”
Nói xong anh xoay lưng bước đi. Chỉ nghe một tiếng la lớn “Cẩn thận” rồi thì rầm một cái, cái bàn đá ở bên cạnh được các nghệ nhân kỳ công dán lại đã vỡ ra thành nhiều mảnh. Thôi thì cát bụi cũng nên trở về với cát bụi, thứ đã vỡ rồi có chắp vá cũng không giữ được.
Gi Gi và RM đi ra bên ngoài hang động, nhưng không thấy bóng dáng Jimin và hai cô gái đâu. Gi Gi hỏi thăm một viên cảnh sát canh gác ở bên ngoài thì được biết Jimin đã hỏi mượn một chiếc xe việt dã chở hai cô gái vào rừng xem voi rồi.
‘Hừ, mấy đứa trẻ nhà anh không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ cả.’ Gi Gi đoán Jimin chỉ đi quanh quẩn quanh đây thôi nhưng anh không khỏi tức giận, anh đành phải hỏi một cái xe khác để vào rừng tìm Jimin. RM có công việc nên trở về sớm, còn anh Choi Won Kyung thì muốn theo Gi Gi vào rừng để xem voi. Anh ấy luôn muốn tìm hiểu thực tế để có nhiều tư liệu sáng tác kịch bản. …
Sau khi mượn được một chiếc xe việt dã thì Jimin rất hào hứng chở hai cô gái vào rừng tìm Sao Mộc. Lần trước nhìn thấy hình chụp Gi Gi và Sao Kim ngồi trên lưng Sao Mộc trở về Jimin cũng đã vô cùng thích thú, anh rất muốn được gặp con voi thông minh và trung nghĩa này.
Trên đường đi, Ngọc hào hứng kể cho Jimin và Sao Kim nghe lần trước Sao Mộc đã dẫn mọi người đi tới cái hố để tìm ra Sao Kim và Gi Gi như thế nào, cô không ngớt lời ngợi khen Sao Mộc.
Không biết chạy được bao lâu, cuối cùng nhóm ba người Jimin đã tìm được Sao Mộc ở gần thác nước.
Hình ảnh của Sao Mộc vẫn mơ hồ hiện lên trong trí nhớ của Sao Kim, cộng thêm lời kể của chị Ngọc khiến cô vô cùng cảm động. Đôi bạn gặp lại nhau vô cùng mừng rỡ. Sao Kim vòng tay ôm lấy Sao Mộc, còn Sao Mộc thì lim dim mắt âu yếm gác vòi lên vai cô.
Ngọc thì lấy bịch bánh và mớ táo lúc nãy hái được đem tới đút cho voi ăn, Sao Mộc tỏ ra rất thích thú. Nó cọ vòi vào vai cô tỏ vẻ thân thiện.
Ngọc hào hứng kêu lên: “Sao Kim xem nè, con voi nó thân với chị rồi nè. Em mau chụp cho chị vài tấm hình để chị đăng lên fb.”
Sau khi tạo dáng đủ kiểu, Ngọc vẫn cảm thấy chưa được hài lòng. Cô nói: “Chị muốn tạo dáng giống nữ tướng quân đang xông pha ra trận kia, vậy mới ngầu. Sao Kim, em giúp chị leo lên mình voi đi.”
Sao Kim hoảng sợ: “Không được đâu chị, Sao Mộc tuy hiền nhưng vẫn là động vật hoang dã, không phải voi nhà được huấn luyện qua. Nếu nó bộc phát thú tính thì nguy hiểm lắm chị.”