Nhưng Ngọc cứ một mực nằn nì đòi cưỡi voi. Ở dưới quê Ngọc cưỡi trâu hoài, cô không sợ. Hơn nữa con voi này đã từng cõng Sao Kim và Gi Gi trên lưng, đưa cả hai an toàn trở về, chứng tỏ nó có linh tính và rất hiền.
Sao Kim cứ lắc đầu không đồng ý cho đến khi cô nhìn thấy ánh mắt háo hức của Jimin, nếu thần tượng cũng muốn thì Sao Kim không thể nào từ chối được nữa.
Sao Kim ôm lấy Sao Mộc vuốt ve, cô ra hiệu cho Sao Mộc hạ thấp mình xuống. Sao Mộc gật gù như đã hiểu, nó khụy hai chân trước xuống cho Ngọc trèo lên khiến Ngọc vô cùng phấn khích. Sao Mộc phe phẩy đôi tai lớn, nó đứng lên rồi đủng đỉnh đi một vòng, cái vòi dài không ngừng đung đưa qua lại.
Ngọc vui vẻ kêu lên: “Sao Kim, em mau chụp hình cho chị đi.” Tay Ngọc cầm một cành cây còn đầy những chiếc lá giơ lên cao. Cô thầm nghĩ nếu cành cây này biến thành thanh gươm thì hay biết mấy, cô sẽ giống như một vị tướng quân oai phong lẫm liệt xông ra trận.
Jimin đứng bên nhìn thấy Ngọc cưỡi được voi thì vô cùng phấn khích, anh kêu lên: “Tôi cũng muốn cưỡi voi nữa, cho tôi lên với.”
Hai người chơi cưỡi voi vô cùng vui vẻ, Sao Mộc cũng rất hợp tác. Bỗng có tiếng xe chạy tới, là xe của Gi Gi.
Jimin ngồi trên lưng voi vẫy tay với Gi Gi, anh hào hứng kêu lên: “Anh xem em cưỡi voi nè, thật là oai phong biết bao.” Nói xong anh cười tít cả mắt.
Gi Gi và anh Choi Won Kyung cùng xuống xe đi tới. Gặp được Sao Mộc Gi Gi cũng mừng lắm, anh đưa tay vuốt ve Sao Mộc.
Jimin nhảy xuống nói: “Anh Choi Won Kyung có muốn cưỡi voi không? Đừng sợ, con voi này hiền lắm. Để em giúp anh leo lên.”
Bỗng Sao Mộc thở phì phì tức giận, nó tỏ ra kích động dậm bốn cái chân nặng nề của mình.
Gi Gi nói: “Thôi đi, dù sao đây cũng là động vật hoang dã, cẩn thận vẫn hơn. Chúng ta về đi.”
Nhưng mà, anh Choi Won Kyung chưa kịp lùi lại thì Sao Mộc đã tung vòi hất anh ta bay lên trời rồi rơi xuống như cánh diều đứt dây, đáp thẳng xuống bãi phân voi ở cách đó không xa.
Gi Gi vội chạy tới đỡ anh Choi Won Kyung đứng dậy, cảnh tượng trước mắt khiến cho người ta không nhịn được cười.
Sao Kim vì nể mặt Gi Gi nên đưa tay lên bịt miệng cố kìm nén tiếng cười, nhưng mặt cô thì đỏ bừng vì cố nhịn cười và đôi vai cô cứ run rẩy không ngừng.
Jimin thì quay mặt đi cố gắng không nhìn anh Choi Won Kyung dính đầy phân voi xanh xanh khắp mặt mày mình mẩy. Dĩ nhiên anh đã là thiên thần thì không cười vì tai nạn của người khác. Nhưng Ngọc thì khác, cô ôm bụng cười sặc sụa, cười chảy cả nước mắt.
Anh Choi Won Kyung vô cùng tức giận, nhưng vì mặt mày anh ta đang dính đầy phân voi nên không ai nhận ra gương mặt méo mó vì cuồng nộ của anh ta. Anh ta nghiến răng nhìn Sao Mộc đang ung dung đung đưa vòi ở trước mắt mà lầm bầm: “Tao nhất định sẽ không để cho mày chết được thoải mái đâu.” Một hồi chuông cảnh tử đã gióng lên cho Sao Mộc.
Gi Gi trừng mắt nạt: “Mấy đứa chơi nhiêu đó cũng đủ rồi. Đã trễ rồi, mau trở về thôi.” Nói xong anh quay sang anh Choi Won Kyung nói: “Ở gần đây có cái đầm nước, em đưa anh đi tới đó rửa.”
Gi Gi vừa đưa anh Choi Won Kyung đi, Jimin liền chạy tới bên Ngọc khẽ nói: “Cô còn ở đó cười nữa, không sợ anh Choi Won Kyung xử cô sao?”
Ngọc đưa tay quẹt nước mắt, vừa cười vừa nói: “Cho dù anh ấy có cắt cổ tôi thì tôi cũng không nhịn cười nổi, không chừng tôi đã cười chết trước khi bị anh ấy cắt cổ.”
Jimin gãi đầu khó hiểu nói tiếp: “Rõ ràng nãy giờ chúng ta chơi rất vui. Sao Mộc rất thông minh và ngoan ngoãn, không hiểu sao nó lại nổi thú tính với anh Choi Won Kyung chứ?”
Ngọc đứng dậy đưa tay phủi bụi đất dính khắp người, cô hạ giọng thì thầm: “Theo tôi thấy thì Sao Mộc là con voi rất thông minh, có linh tính. Nó biết phân biệt người xấu kẻ tốt cho nên nó tỏ thái độ với anh Choi Won Kyung.”
“Này cô cẩn thận giữ mồm giữ miệng. Nếu để anh Gi Gi nghe thấy thì cô sẽ bị anh ấy mắng đấy.”
Ngọc bĩu môi: “Cho dù anh Gi Gi có mắng thì cũng không thể ngăn cấm người ta nói lên sự thật, rõ ràng anh Choi Won Kyung đã hại chết mẹ của anh ấy.”
“Xuỵt, chuyện này chưa xác minh rõ, cô đừng có nói lung tung như thế.”
Sao Kim bước tới hỏi: “Hai người thì thầm to nhỏ chuyện gì thế? Chúng ta chuẩn bị về thôi. Anh Gi Gi và anh Choi Won Kyung trở lại rồi kìa.”
Cả hai nhìn theo phía tay Sao Kim chỉ, quả thật Gi Gi và anh Choi Won Kyung đã trở lại. Cả người anh Choi Won Kyung ướt đẫm nước. Tiết trời đang lạnh mà phải ướt thế này, dù mình đồng da sắt cũng không chịu nổi. Sắc mặt anh Choi Won Kyung tái xanh, nhảy mũi liên tục. Có lẽ anh ấy đã bị cảm rồi.