Đến cổng chính của nghĩa trang, sau khi hỏi thông tin từ người quản lý, cậu cuối cùng cũng biết chính xác vị trí mà mình được chôn. Giữa vô vàn những ngôi mộ, cậu tìm thấy một bia mộ với một bức ảnh vô cùng quen mắt. Một kẻ đến viếng thăm, một ngôi mộ quạnh hiu, một cuộc gặp không rượu, không hoa, cũng không có nước mắt.
Diệp Vân Xuyên chậm rãi kéo chiếc vali nặng trịch đi đến trước ngôi mộ của chính mình. Sau đó rất không thương tiếc mà ném chiếc vali xuống đất, khom người ngôi lên vali rồi nâng đôi mắt không biểu tình nhìn vào tấm ảnh có chàng trai đang cười thật tươi.
Vẫn gương mặt đó, vẫn nụ cười đó… nhưng… cơ thể đó lại khiếm khuyết một linh hồn, mà có lẽ không có là tốt nhất.
Cậu không biết trong lòng mình lúc này nên có cảm giác gì? Có hận, có buồn, có mất mác, có tuyệt vọng, có mỉa mai nhưng tuyệt không hề có hai từ hối hận.
Diệp Vân Xuyên đưa tay sờ nhẹ lên nét chữ “Du Văn Hiên” rồi khẽ bật cười thành tiếng – “Haha thật trớ trêu mà. Đang yên đang lành… thế mà mình lại không phải là mình, kẻ nên chết thì lại phải sống… haha cái vận may chết tiệt ” – Cậu nhẹ nhàng lắc đầu cười.
Giây phút khi cả thế giới chìm vào hư không, cậu đã buông bỏ hết tất cả. Không yêu, không hận cũng không muốn oán trách ai cả, lỗi là bản do thân cậu đã yêu người vốn không thuộc về mình.
Lúc cậu muốn buông tay để mọi thứ trở về quỹ đạo thì lại bị một trận cuồng phong vùi dập đến không thể ngẩng đầu.
Yêu, thất vọng, tổn thương khiến cậu hoàn toàn tuyệt vọng. Bao cảm xúc bị đè nén, những vết thương đã kết vảy một lần nữa bị một người lại một người dùng cách thô bạo nhất trực tiếp xé rách nó ra, một dao lại một dao đâm sâu vào trái tim đã cằn cỗi.
Cậu đã dâng cho anh tất cả tình yêu, thanh xuân, cùng thật nhiều… tha thứ. Nhưng có lẽ đối với anh những điều đó cũng chỉ là không khí mà thôi, cho dù cậu có giận, có đau hay vui buồn thì anh cũng không thể nhìn thấy, một chút cảm nhận cũng không. Trong lòng anh cậu có lẽ chỉ làm một màn sương, chỉ cần bình minh lên là hoàn toàn tan biến, không quan trọng và cũng không ai luyến tiếc một màn sương mờ ảo.
Lúc vui anh sẽ biến mất như làn gió vô tình, có thể cười bên bạn bè, có thể ân ái bên tình nhân… nhưng tuyệt nhiên sẽ không có phần của cậu, quý hoá lắm là một cuộc điện thoại chia vui rồi mất hút.
Anh chỉ đến bên cậu mỗi khi buồn, mỗi khi gặp khó khăn trong công việc hoặc chỉ đơn giản là cần một người giúp anh gỡ nút thắt, thù lao cho cậu là một đêm ân ái mặn nồng, rồi khi bình minh lên mọi thứ sẽ là một giấc mơ.
Chỉ có mình cậu trên chiếc giường lạnh lẽo, chỗ trống bên cạnh sớm đã lạnh băng.
Bàn tay gầy khẽ siết chặt, bất chợt tung một đấm nện thẳng lên bức ảnh có một tên ngu ngốc đang cười thật tươi. Cậu dùng hết sức mà đánh, nhưng gương mặt là biểu tình chết lặng, không vui không buồn.
Thu lại bàn tay đã dùng lực quá độ mà đỏ ửng, Diệp Vân Xuyên nhìn bia mộ lần cuối rồi hít một hơi thật sâu, đứng dậy rời đi. Cậu cũng không còn gì muốn nói với chính mình nữa, giờ cậu là Diệp Vân Xuyên. Mọi việc cứ theo cát bụi mà chôn vùi đi.
Nhưng cái Diệp Vân Xuyên không ngờ nhất chính là cái gọi là định mệnh, chính nó đã khiến cuộc đời cậu một lần nữa rơi vào vòng xoáy, không thể thoát ra mà chỉ có thể tiếp tục đón nhận những thử thách mà định mệnh sắp đặt.
Cậu không biết mình đã ngồi ngây ngốc ở đây bao lâu, nhưng cậu khi hồi hồn thì bầu trời đã về chiều, làn gió lạnh thổi qua khiến cậu bất giác run lên nhè nhẹ, quần áo trên người cậu lúc này thật sự là quá mỏng manh, nhưng cậu cũng lười để ý.
Diệp Vân Xuyên đẩy nhanh tốc độ rời đi, chỉ là cơn đau ở bụng vẫn không có dấu hiệu muốn thuyên giảm mà ngược lại càng nặng thêm.
Chiếc balo trên lưng bỗng chốc như nặng ngàn cân, cậu hơi khom người ôm chặt bụng đè nén cơn đau, gân tay đã nổi lên thấy rõ. Trên trán cũng đã xuất hiện một tầng mồ hôi, sắc mặt của cậu cũng trắng tới mức dọa người. Nhưng điều đó không quan trọng, trong đầu cậu lúc này chỉ nghỉ đến chuyện mau chóng rời khỏi thành phố này.
Cậu cắn chặt hàm răng, ép bản thân tiến về phía trước, đầu óc dần trở nên chậm chạp như bị đổ đầy hồ dính. Từng bước chân nặng nề lê bước tời vạch kẻ đường, cậu muốn qua đường nhưng lại không để ý đèn dành cho người đi bộ đã nhấp nháy.
“Két… ầm…” – Tiếng thắng gấp của bánh xe khi ma sát với lòng đường phát ra vô cùng chói tai, như muốn mang trái tim của mọi người lôi ra khỏi lồng ngực.
Tuy rằng nơi này là khu nghĩa trang nhưng vẫn có không ít xe qua lại, Diệp Vân Xuyên bất ngờ bị tông trúng, cả người bị hất văng ra xa nằm yên bất động trên mặt đường. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, mọi người hoảng loạn hét lớn.
Lúc này thần trí của Diệp Vân Xuyên đã gần như rơi vào hôn mê, cậu không thể cảm nhận được những gì đang diễn ra xung quanh mình. Cậu chỉ cảm thấy thế giới không ngừng quay vòng, bóng tối dần bao phủ. Mãi cho đến khi một người nào đó nắm lấy bả vai cậu lắc mạnh, cùng lúc nói cái gì đó nhưng cậu không nghe được gì cả.
“Bốp! Bốp!” – Bên má cậu truyền đến một cảm giác đau nhẹ… nhẹ đến mức cậu gần như không cảm nhận được.
Diệp Vân Xuyên nâng đôi mắt không tiêu cự nhìn về phía bóng dáng mơ hồ ngay trước mặt mình.
Đồng tử tan rả dần lấy lại tiêu cự mong manh, trước khi chìm vào bóng tối cậu cảm thấy mình đã gặp ảo giác, mà trong ảo giác ấy người đang ôm lấy cậu không ngừng nói cái gì đó là vẻ mặt đầy vẻ lo lắng của “Đường Phong”.
Nhớ tới Đường Phong, cậu chỉ nhớ là mình cần nói với anh hai từ mà ngày đó cậu không biết rằng anh có nghe thấy cậu nói hay không? Lần này cậu thật sự không còn sợ phải gặp lại anh thêm lần nào nữa.
Diệp Vân Xuyên yếu ớt nở nụ cười, đôi mắt mệt mỏi khép hờ nhẹ nhàng nói với anh hai từ – “Vĩnh biệt!” – Rồi cậu buông bỏ hết tất cả thêm một lần nữa, nhẹ nhàng chìm vào bóng tối vĩnh hằng, ở nơi đó sẽ không có Đường Phong.
Nếu bắt buộc phải sống thì cậu nhất định sống cho thật tốt, còn nếu đó là số phận thì cậu cũng không tham sống sợ chết bao giờ.
Với cậu thì hai từ đó nhẹ nhàng biết bao nhưng còn với Đường Phong, giây phút nghe hai từ “Vĩnh biệt” từ một người xa lạ trái tim Đường Phong bỗng dưng đau nhói. Đó là hai từ khiến anh cảm thấy hối hận nhất trong suốt cuộc đời.
Cái cảm giác mất đi thứ quan trọng nhất rồi mới muộn màng nhận ra, nó có thể khiến người ta đau đến chết đi sống lại.
Đường Phong ôm chặt người trong lòng mà chết lặng, đắm chìm trong nỗi thống khổ mang tên “quá khứ”, mãi cho đến khi mọi người xung quanh thúc giục anh mới hoàn hồn đưa người bị thương lên xe của mình rồi chở thẳng đến bệnh viện.
Anh không biết bản thân đã đi đến bệnh viện như thế nào? Trong đầu anh lúc đó chỉ có hai từ hối hận, đau khổ không ngừng dằn xé, đôi khi anh cũng muốn chết đi cho nhẹ nhàng, nhưng… anh lại không thể.
Đường Phong ngồi im bất động trên băng ghế chờ ngoài phòng phẩu thuật, anh nhìn đôi tay vẫn còn dính máu của mình. Trong đầu là muôn ngàn tự trách, đau khổ cùng dằn vặt.
Chỉ hai từ đơn giản cũng đủ để khơi gợi lại nỗi đau tận trong sâu thẳm tâm hồn anh.
Sau khi kết thúc cuộc họp, lịch trình hôm nay cũng hiếm khi được thư thái, nhẹ nhàng, tâm tình tốt đẹp khiến anh bất giác muốn gọi điện chia vui cùng một người.
Nhưng… tâm trạng vui vẻ đó rất nhanh đã rơi vào vực thẳm, vì người đó đã vĩnh viễn rời xa anh, đã không còn muốn nghe anh nói thêm điều gì nữa, đã không còn chờ anh đến tìm, càng không còn muốn cùng anh chia sẽ những vui buồn trong công việc. Dù đã hơn một năm trôi qua nhưng mọi thứ với anh vẫn là một thói quen không dễ dàng quên lãng.
Số điện thoại của người ấy vẫn còn lưu trong máy của anh, một dãi số mà anh chưa từng ghi nhớ trong đầu, một số liên lạc mà cái tên vẫn gói gọn trong hai từ “Văn Hiên”, tuyệt nhiên không phải là “em yêu” hay “bảo bối” theo cách mà anh vẫn dùng để gọi nhưng tình nhân khác.
Suốt năm năm bên nhau, người kia luôn là người duy nhất ở bên anh, quan tâm, cùng anh sẽ chia áp lực trong thương trường, cùng anh kề vai vượt qua sóng gió. Hai người từng như hình với bóng, nhưng rồi một ngày anh lại quên mất cái bóng vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Mọi thứ chỉ giải quyết qua điện thoại là đã đủ với anh, phải… vẫn đủ cho đến khi anh bàng hoàng nhận ra chiếc bóng kia đã vĩnh viễn ra đi, bỏ lại anh nơi tràn ngập ánh sáng hào quang nhưng tràn đầy sự cô độc.
Ở nơi đó chỉ có những ánh mắt hâm mộ, ham muốn hướng về anh khi anh ở đỉnh cao, nhưng khi anh gục ngã… họ chỉ nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, nói vài câu an ủi rồi thôi. Lúc anh quay đầu nhìn lại… chỉ còn lại mình anh với ánh sáng mờ ảo nhạt nhòa.
Rất nhiều đêm dài anh đã lặng lẽ ngồi im nhìn chiếc bóng cô đơn của chính mình rồi tự hỏi “em có thể quay về với anh không? Anh sai rồi!”, thật sự là sai đến không thể cứu vãn.
Chiếc bóng chỉ lặng im nằm trên sàn nhà lạnh lẽo như đang nhìn anh, lặng lẽ cùng anh chia sẽ vui buồn, lặng lẽ đi bên anh như những người bạn, lặng lẽ an ủi, cũng lặng lẽ đem nỗi tủi hờn, cô đơn giữ cho riêng mình giống như Du Văn Hiên đã từng lặng lẽ bên anh, vì anh làm rất nhiều thứ nhưng đến cuối cùng cũng chỉ còn lại mình cậu với nỗi cô đơn.
Đường Phong cứ mãi miên man chìm đắm trong ký ức buồn đau, mang theo tâm trạng nhớ mong da diết, mang theo cả con tim đau khổ, anh muốn đến bên cạnh Du Văn Hiên. Muốn nhìn thấy cậu, muốn tâm sự với cậu thật nhiều.
Tận sâu trong thâm tâm anh vẫn không muốn thừa nhận rằng bản thân đã đánh mất cậu bằng một cách ngu xuẩn như vậy, anh thật sự không ngờ giây phút vô tình của anh lại khiến Mục Đổng nghĩ rằng anh ngầm đồng ý với hắn.
Anh đã vô cùng hối hận khi cậu nói muốn rời xa anh, anh đã giãy giụa, đã dung hết khả năng để có thể đến bên cậu nói cho cậu biết rằng cậu rất quan trọng đối với anh. Nhưng… cậu đã thật sự không chờ anh… đã thật sự bỏ anh mà đi.