Sau khi rời khỏi khu nhà trọ, Diệp Vân Xuyên cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, cảm giác lạc lỏng lại một lần nữa bao trùm lấy cậu. Mặc dù sớm đã muốn rời đi, nhưng lúc này rời đi lại có chút vội vàng vì cậu vẫn chưa có đặt vé, cái gì cũng chưa chuẩn bị. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu không suy tính trước kế hoạch mà cứ đâm đầu chạy như điên.
Nhưng ít ra về khoản tiền bạc thì cậu không cần quá lo lắng, ngược lại còn cảm thấy may mắn vì nguyên chủ tuy keo kiệt đến tàn nhẫn với bản thân nhưng đổi lại là đã tích góp được một số tiền kha khá trong tài khoản. Tuy không đủ để mua nhà nhưng cũng đủ để cho cậu thuê một căn phòng rộng rãi hơn ở thành phố F.
Kinh nghiệm đời trước khiến cậu hoàn toàn tự tin rằng bản thân có đủ khả năng để làm những công việc đòi hỏi bằng cấp cao và kinh nghiệm thương trường phong phú. Việc tìm một công việc với mức lương cao căn bản không khó, hơn nữa, chỗ cậu làm chính là công ty con của Vân Đằng thì chẳng khác nào cá gặp nước.
Diệp Vân Xuyên nắm chặt tay cầm vali, hít vội vài hơi liền nhanh chóng kéo vali tiếp tục hành trình.
Để đến thành phố F cậu buộc phải ra bến xe xuyên tỉnh, cậu không có tiền dư dã để ngồi máy bay, nhưng chỉ cần có thể đến được thành phố F thì cho dù có bao nhiêu vất vả cậu cũng chịu được.
Trong khi Diệp Vân Xuyên hối hả chạy trốn thì một người khác cũng đang tìm cậu ở khắp nơi. Điệp thoại trong túi của Tần Hiên Lãng bất chợt reo lên – “Reng reng reng ….”
“Alo!” – Tần Hiên Lãng thấy cuộc gọi từ số điện thoại bàn, trong lòng đã cảm thấy nghi hoặc.
Tiếng nói gấp gáp của y tá vang lên bên tai – “Alo, xin cho hỏi anh có phải Tần Hiên Lãng không?”
“Phải là tôi, cô là … “
Y tá gấp gáp nói – “Chào anh tôi là y tá chịu trách nhiệm chăm sóc cho bạn của anh, tức là bệnh nhân Diệp Vân Xuyên. Trưa nay lúc đến giờ phát thuốc tôi mới phát hiện không thấy cậu ấy trong phòng. Bệnh nhân cùng phòng cũng không biết cậu ấy đã đi đâu, ban đầu chúng tôi cứ nghĩ là cậu ấy đi dạo. Nhưng mãi đến chiều cậu ấy vẫn chưa quay lại, chúng tôi kiểm tra camera mới phát hiện cậu ấy đã thay đổi đồ của mình và rời đi rồi. Tôi muốn nói là, nếu như anh tìm được cậu ấy thì xin hãy nhanh chóng đưa cậu ấy quay bệnh viện càng sớm càng tốt, tình hình sức khỏe của cậu ấy vẫn cần phải theo dõi.”
Tần Hiên Lãng khẽ cau mày đáp – “Được, tôi biết rồi. Cảm ơn cô!” – Nắm tay của anh siết chặt rồi nện một đấm rõ mạnh lên mặt bàn. Chết tiệt, vịt sắp đến tay lại bị anh doạ cho bay mất. Nếu cậu không có năng lực hơn người và bản lĩnh không thể bàn cãi thì anh mới không tức như bây giờ. Chức vụ đó nếu không phải cậu đảm nhận thì sẽ chẳng có ai xứng đáng hơn, ngay từ lúc quan sát biểu hiện kinh người của cậu ở trong phòng họp thì anh đã xác định vị trí này phải là của cậu. Thần thái và cách làm việc vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa khi cậu đứng trước mặt Đường Phong cũng không vì uy áp của tổng giám đốc mà mất tập trung hay sợ hãi.
Tự nhiên lại để nhân tài như vậy chạy mất, Tần Hiên Lãng tức tới mức muốn đập đầu vào tường, thất sách, lúc ở viện anh cũng đã quên lấy số điện thoại của Diệp Vân Xuyên, bây giờ không có cách nào liên lạc được.
Giờ thì biết tìm người như thế nào đây?
Một ý nghĩ trong đầu anh chợt lóe. Phải rồi! Tần Hiên Lãng bật người đứng dậy khỏi ghế xoay rồi đi như bay về phía văn phòng làm việc mà lúc trước của Diệp Vân Xuyên đã làm.
Cánh cửa văn phòng bị mở ra một cách gấp gáp, đám người đang bận rộn vốn không để tâm, nhưng một vị soái ca với chiều cao một mét tám mươi lăm, sở hữu gương mặt và thân hình như siêu mẫu thì thật khó mà làm lơ cho được.
Tuy Tần Hiên Lãng đã đến đây vài lần nhưng chưa bao giờ ở lại quá lâu, cũng không cùng ai giao lưu. Cho nên mặc dù rất muốn lân la làm quên nhưng chưa từng có ai thành công tiếp cận trừ Diệp Vân Xuyên.
Sau thời gian mờ mịt thì, cuối cùng họ cũng biết được anh là trợ lý riêng của tổng giám đốc. Chả trách đẹp trai nghiêng thùng đổ nước, nhưng hận nhất là cách anh xuất hiện với vai trò một nhân viên quèn mới được điều động qua. Cái này còn không phải nằm vùng tìm sơ hở của bọn họ rồi ra tay sao? Rất may là họ không có khinh suất hic hic.
Mặc dù giận hay hận gì thì nhìn cái gương mặt đẹp trai kia lại chẳng ai giận lâu cho nỗi, một khi đã mắc bệnh mê trai thì đầu thai cũng không hết.
Vừa bước vào bên trong văn phòng, Tần Hiên Lãng liền quét mắt nhìn một lượt tìm kiếm hai mỹ nhân nào đó, rất nhanh anh đã xác định được vị trí của Nhiếp Uyển Như. Đôi chân dài thẳng tắp bước nhanh đến bàn làm việc của cô, việc này khiến Nhiếp Uyển Như cùng Trần Lạc Kỳ giật thót. Mấy cô gái bên kia trợn mắt lên mà nhìn, không khỏi có cảm giác ganh tỵ.
Đối với sự xuất hiện của Tần Hiên Lãng Nhiếp Uyển Như cho rằng anh đến tìm người cho nên nhanh chóng nói – “Anh đến tìm Diệp Vân Xuyên phải không? Cậu ấy vừa mới nghỉ việc ngày hôm qua.”
Tần Hiên Lãng bình tĩnh đáp – “Cảm ơn, việc đó tôi có biết, bất quá tôi hiện tại có việc gấp cần tìm cậu ấy. Cô có thể cho tôi xin số điện thoại của Diệp Vân Xuyên được không?”
Nhiếp Uyển Như à một tiếng – “Được anh chờ một chút tôi tìm cho anh!” – Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra kiểm tra một lượt sau đó liền đọc ra một dãi số.
Tần Hiên Lãng nhập nhanh dãi số kia rồi mới gật đầu nói lời cảm ơn cô, nhưng anh vẫn không vội rời đi mà nói tiếp – “Thật ngại quá, hiện tại cô có rảnh không? Tôi còn một việc cần cô giúp!”
Nếu câu này mà nói với người khác thì chắc họ sẽ nghĩ đi xa lắm, nhưng Nhiếp Uyển Như thì không như vậy, cô rất sảng khoái gật đầu – “Được, nếu nằm trong khả năng thì tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết mình!” – Cô rất thẳng thắng chứ không thích vòng vo khuất tất, càng có lòng kiêu hãnh của mình. Vậy nên cô không nằm trong nhóm người nhăm nhe trai đẹp, điều này cũng là nguyên nhân khiến Tần Hiên Lãng rất vui vẻ khi cùng cô giao lưu vài câu.
Nhận được sự đồng ý của người đẹp, Tần Hiên Lãng liếc mắt ra bên ngoài nói – “Vậy chúng ta ra ngoài một chút đi, tôi sẽ nói nhanh tình huống.”
Nhiếp Uyển Như không nhiều lời liền gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng đi ra ngoài hành lang, chọn một chỗ vắng người.
Tần Hiên Lãng nói sơ một lượt tình huống hiện tại của Diệp Vân Xuyên cho cô nắm rõ, giữa Nhiếp Uyển Như cùng Diệp Vân Xuyên không tính là quá thân nhưng vấn đề khuyên nhủ này cô vẫn nguyện góp sức. Cô cũng rất thưởng thức năng lực của Diệp Vân Xuyên, những gì Tần Hiên Lãng thấy cô cũng thấy.
Đôi bên trao đổi ngắn gọn vài câu, rất nhanh liền tạm biệt nhau, Tần Hiên Lãng nhìn đồng hồ, bây giờ là năm giờ chiều, đôi chân mày càng dính vào nhau đủ kẹp chết một con ruồi.
Tại vì giờ này anh phải chuẩn bị lên máy bay đến thành phố C để kịp cuộc họp với đối tác vào ngày mai, nói cách khác anh không thể phân thân mà đi tìm người. Chết tiệt, ai mà ngờ công việc lại tự dưng rớt xuống đúng lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này chứ? May mà anh đã có kế hoạch dự phòng.
Mặc kệ, rối rắm cũng có ích gì, cứ gọi được người rồi hẳn tính, anh còn Nhiếp Uyển Như nguyện ý hỗ trợ tin chắc là sẽ nhanh chóng tìm được người. Tần Hiên Lãng cắn răng quay đầu về văn phòng bắt đầu công việc bận rộn của mình, đồng thời cố gắng gọi cho Diệp Vân Xuyên, kết quả là chờ mong của anh chỉ được đáp lại bằng một câu nói – “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Nhiếp Uyển Như cũng đồng dạng, sắc mặt nhất thời không dễ nhìn.
Trần Lạc Kỳ thấy vẻ mặt của cô bạn thân nhăn nhó đến khó coi liền sáp lại quan tâm hỏi – “Làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?”
Nhiếp Uyển Như lắc đầu – “Không có, là chuyện của Diệp Vân Xuyên. Tần Hiên Lãng nhờ tôi tìm cậu ấy nhưng tôi lại không gọi được, không biết là có xảy ra chuyện gì hay không? Lần này coi bộ là chuyện lớn đó.”
Trần Lạc Kỳ khẽ nhíu mày – “Cậu ta làm sao mà phải tìm?”
Nhiếp Uyển Như nhìn cô bạn thân, thở dài – “Hầy, đi, đi với tôi, vừa đi tôi nói cho cậu nghe!”
Sau khi Nhiếp Uyển Như nói vắn tắt vấn đề, sau đó hai người cũng đã từ trong tập hồ sơ xin việc tìm được địa chỉ nơi Diệp Vân Xuyên đang ở. Tác phong làm việc của hai người chính là nhanh như vũ bão, việc hôm nay quyết không để ngày mai làm, cho nên khi vừa tìm được địa chỉ thì cả hai cũng lập tức lên đường tìm đến phòng trọ của Diệp Vân Xuyên.
Nhưng khi đến nơi, chờ đợi hai người là một căn phòng trống rỗng, lạnh lẽo, tối tăm. Vì đi quá vội nên cửa không khóa kín, chỉ cần gõ nhẹ là cửa sẽ tự động mở ra.
Hai người đã đi đến bước này đồng thời thở dài, sau đó gửi cho Tần Hiên Lãng một tin nhắn rồi ảo não quay về.
Thật không may, Tần Hiên Lãng lúc này đã ngồi máy bay đến thành phố C nên không thể nhận được tin nhắn. Mà có nhận được thì cũng như không, vì cho dù anh có tức tới mức nhảy khỏi máy bay cũng không thay đổi được gì.
Quay ngược thời gian trở lại buổi trưa hôm nay, vận may có lẽ vừa rời bỏ Diệp Vân Xuyên, do quá vội nên cậu đã không kiểm tra điện thoại, kết quả là nó nhanh chóng hết pin rồi tắt nguồn ngay khi cậu vừa thanh toán xong tiền mua một ly mì trong cửa hàng bách hoá.
Quan trọng hơn cậu là cậu không thể đặt vé xe trên mạng mà phải đích thân đến quầy vé để mua.
Trong lúc này cái bụng mặc dù được ăn no nhưng vẫn không hề an phận, Diệp Vân Xuyên uống một gói thuốc đau dạ dày dạng sữa thông thường rồi chậm rì rì đón một chiếc xe bus để đi đến nghĩa trang.
Thật là buồn cười khi tự nhiên cậu lại có cái ý định này, cậu muốn đi thăm chính mình lần cuối, đây có lẽ sẽ là lần đầu cũng là lần cuối cậu tới đây.