Dịch Tan ra tay trước, hắn công khai chuyện Dịch Long Huấn đang ở trại tâm thần nhầm làm những người đang chờ đợi Dịch Long Huấn phải từ bỏ hy vọng đó.
Thời gian gần đây, các mặt báo hay tivi đều xuất hiện thông tin về đại thiếu gia Dịch Long Huấn này.
Không những thế, Dịch Tan còn công khai cả tên , lẫn địa chỉ bệnh viện.
Đám phóng viên ngày nào cũng kéo đến, nhưng Long Huấn ở khu đặc biệt nên đám nhà báo không thể làm được gì. Không những vậy, mấy bệnh nhân ở trại tâm thần cũng rất quý Long Huấn. Vừa thấy có mấy người cứ chụp chụp gọi tên hắn. Bọn họ liền nghĩ đám người này ăn hiếp Dịch Long Huấn .
Qua cánh cổng lớn của bệnh viện, đám bệnh nhân tâm thần liên tục ném đá đuổi phóng viên đi. Tạo tuyến phòng vệ cho Long Huấn.
Mà đây là bệnh viện tâm thần, khó mà kiện cáo được. Bởi vì…ai mượn ngu làm gì để vào chỗ của kẻ điên rồi mang thương tích đâu chứ ?
Mà Tiêu Anh cùng mấy bác sĩ ở đây cũng giả vờ làm lơ chuyện này. Thành thử ra, đám phóng viên đến cả Long Huấn còn chưa thấy được thì huống gì có thể tìm gặp để chụp một bức ra hồn?
Thông tin truyền thông cứ vậy mà lan nhanh. Tại một vùng quê hẻo lánh, trong một ngôi nhà cũ kĩ, chiếc radio cũ kĩ màu đỏ phát ra bản tin.
Gia tộc Dịch gia rơi vào thế lung lay, con trai độc tôn của họ Dịch- Dịch Long Huấn vì tai nạn mà trở thành người tâm thần. Bán cả tuổi trẻ ở trại Hướng Dương tại đường X thành phố Bắc Kinh.
Cạch!
Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi đang chẻ củi vừa nghe tin kia liền sững sốt. Môi ông mấp máy.
” Cậu…cậu chủ”
Đoạn, ông chạy xộc vào nhà. Từ gầm giường mình lấy ra một cái thẻ nhớ nhỏ. Sau đó ông vội vã nhét quần áo đầy vali, cầm theo một chút tiền rồi như bị ma đuổi chạy ra khỏi nhà.
Người trong nhà thấy ông hối hả như vậy liền gọi.
” Phi Quân, con đi đâu thế ? Sao lại xách cả vali đi vậy?”
Người đàn ông tên Phi Quân gấp gáp chạy, chỉ kịp nói.
” Con lên Bắc Kinh, trả thù cho ông bà chủ. Cha mẹ đừng đợi cơm con, một thời gian sau con sẽ về”
——****—–
Tình hình căng như dây đàn, Dịch Long Huấn mỗi ngày chỉ ngủ có hai tiếng. Còn đâu thì dành hết thời gian để giải quyết mớ dữ liệu kia.
Cuối cùng, còn một tuần nữa là đi khỏi nơi đây… Hắn cũng đã hoàn thành xong hết thảy mọi việc.
Các thuộc hạ cũng không rãnh rỗi như trước, hai ba ngày về báo cáo với Dịch Long Huấn rồi đi.
Có những nụ hôn vội vã giữa Tiêu Anh với Tần Liêm. Sau đó, nam nhân kia lại rời đi. Để Tiêu Anh lại phải sốt ruột, lo lắng cho người kia.
Có những bữa ăn ăn đến mắc nghẹn của Viễn Minh, những lần nấu ăn vội vã do Viễn Minh gọi về khiến Trương Tuấn Kiện lúc nào nấu cũng có một món mặn hoặc bị khét. Vậy mà Viễn Minh vẫn ăn ngon lành.
Ai nấy cũng đều hiểu rõ họ tại sao lại phải ở trại tâm thần. Bản thân từng người ở Dịch Long Huấn hiểu rõ nhiệm vụ của mình là gì.
Lắm lúc, họ phải tạm gác chuyện tình cảm sang một bên, người yêu cũng phải thông cảm cho họ. Bởi lẽ trong thâm tâm mỗi người đều hiểu… Thù hận của gia tộc nhất định phải báo.
Ai cũng hiểu, duy chỉ có một người không hiểu điều đó. Không ai khác ngoài Tiểu Mao Mao.
Nhóc con cứ tưởng mình được ra ngoài, mỗi ngày khi ngủ trong lòng đều nói ríu rít bên tai Long Huấn về những nơi mình muốn đến. Những chuyện mình muốn làm cùng hắn.
Nụ cười của cậu ngây thơ đến sáng lạng, khiến Dịch Long Huấn mãi vẫn không dám nói sự thật cho cậu hay.
Còn năm ngày nữa là phải rời đi, hôm nay Dịch Long Huấn dậy sớm. Định bụng sẽ gọi Mao Mao dậy ăn sáng. Nào ngờ khi nhìn qua lại chẳng thấy cậu đâu.
Hắn đi xung quanh tìm, cuối cùng cũng thấy Mao Mao đang ở phòng cậu. Hì hụi cho áo quần, gấu bông, bánh kẹo vào vali.
Nhìn mắt cậu nhóc có vẻ sung sướng lắm. Dịch Long Huấn hỏi.
” Mao Mao ? Em đang làm cái gì vậy?”
Tiểu Mao Mao vừa thấy Long Huấn liền cười hì hì kéo tay hắn đến chỗ vali của mình. Sau đó phấn khích đáp.
” Anh Mì Trứng sắp ra ngoài. Chẳng phải anh hứa sẽ đưa em đi theo sao? Mao Mao không thể làm phiền anh xếp áo quần cho mình được, em sẽ tự làm. Còn có bánh kẹo thì đi ở trên đường chia cho mỗi người một ít. Vậy có được không ?”
Sự ngốc nghếch của Tiểu Mao Mao làm Dịch Long Huấn đau lòng, hắn cảm thấy sống mũi mình cay cay. Bỗng dưng, hắn ôm lấy cậu rồi siết chặt. Miệng phát ra những lời không ai hiểu gì.
” Mao Mao! Anh xin lỗi, sau này em phải ngoan ngoãn nghe lời mọi người có biết chưa? Xong việc anh nhất định làm em hạnh phúc”
Tin tức Tần Liêm truyền đến như tiếng trống từng hồi đánh vào tai của đám người họ Huấn. Cơm trong miệng cũng ăn không ngon nữa, Dịch Long Huấn ngẩng đầu lên Tần Liêm, mặt mày nghiêm túc hỏi.
” Có chuyện gì ?”
Sắc mặt Tần Liêm không được ổn định cho lắm. Lúc thì xanh, lúc thì lộ ra vẻ giận dữ. Tần Liêm hướng nhìn tất cả các thuộc hạ lẫn thiếu gia của mình. Một lúc sau mở lời.
” Tam Tinh, cậu ấy đóng giả thực vật suốt một năm qua không hề có chuyện gì. Vậy mà ngày hôm trước, sau khi Dịch Tan phát hiện ra vụ giấy tờ giả. Đã lôi Tam Tinh ra kiểm chứng, cậu ấy giả vẫn giả vờ làm kẻ thực vật. Nhưng thật không ngờ là… Tam Tinh bị thủ hạ của Dịch Tan dùng gậy sắt đánh liên tục vào đầu, tình trạng đang nguy kịch”
” Không ! Tam…Tam Tinh của tớ”
Trắc Ảnh bỗng nhiên gào ầm lên mất bình tĩnh. Ánh mắt đục ngầu như thề giết người. Cố Phi cố gắng lôi kéo người kia ngồi xuống, nhỏ giọng trấn an.
” Trắc Ảnh, bình tĩnh đi. Chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
” Giải quyết, giải quyết cái gì ? Mẹ nó… Tam Tinh bị Dịch Tan hại ra nông nổi thế. Tôi phải giết cái tên khốn nạn kia”
” Trắc Ảnh, chuyện của Tam Tinh tôi nhất định sẽ tính sổ với y. Tam Tinh cũng là anh em của tôi, nhất định tôi cũng không để cậu ấy chịu thiệt thòi. Nhưng còn cậu…cậu hành động trước có phải giống như đập vỡ mâm cơm không ? Chúng ta chuẩn bị kĩ cả rồi, đợi thêm một chút nữa thôi. Như thế có được không ?”
Dịch Long Huấn vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt sắc bén hơn mọi ngày. Hắn vào trạng thái nghiêm túc, trở về con người của lúc trước. Đám thuộc hạ nhìn uy lực của hắn rồi im lặng không nói gì thêm.
Kể cả Mao Mao, mọi ngày đều rối rít nói chuyện bên cạnh Dịch Long Huấn. Vậy mà hôm nay thấy hắn như vậy, nhóc con cũng sợ sệt…chỉ khẽ rúc vào lòng hắn, dùng tay mình vỗ nhẹ lên tay Dịch Long Huấn. Ngụ ý trấn an người này.
” Dịch Tan phát hiện ra giấy tờ giả? Hắn đã làm gì mà gọi là ra tay?”
Trên tay Tần Liêm cầm một tờ báo, anh đưa đến trước mặt của Dịch Long Huấn. Hiện ngay trước mắt của hắn là dòng chữ.
Công ty của Dịch gia thay người quản lí. Em trai của chủ tịch là Dịch Tan lên nắm quyền, tuyên bố con trai độc tôn Dịch Long Huấn là kẻ có bệnh về thần kinh.
Dịch Long Huấn nhíu mày, đại khái cũng đoán ra được chuyện gì. Nhưng Tần Liêm vẫn nói.
” Mặc dù nhà chúng ta theo xã hội đen, nhưng vẫn mang danh nghĩa là người kinh doanh. Chuỗi khách sạn nổi danh của ông bà chủ đã thành Dịch Tan nắm quyền. Nhưng theo tôi điều tra được, mấy hôm trước y muốn có thêm thế mạnh ở cổ đông. Liền lôi ra một xấp giấy tờ cùng các tư liệu mà ông bà chủ để lại tranh quyền. Nhưng lúc này mới hay đều là dữ liệu và giấy tờ giả. Y tức giận sợ bị cướp mất tay trên, cho nên đã mở cuộc họp báo tuyên bố cậu bị tâm thân. Hiện đang được nuôi dưỡng nhầm làm xáo trộn công ty. Cố gắng kéo dài thời gian để tìm kiếm giấy tờ thật. Không những thế, những thế lực ở giới ngầm y cũng dần mất uy tín. Cho nên thẳng tay chém giết rất người bang hội khác”
Tình thế hiện tại của Dịch Tan có thể nói là cấp bách. Chỗ đứng dần lung lay, đây là thời cơ lớn của Dịch Long Huấn.
Đám thuộc hạ cũng hiểu rõ điều này, ai nấy cũng đều mong chờ Dịch Long Huấn ra lệnh.
Cuối cùng, hắn cũng nói.
” Tần Liêm, Cố Phi hai người liên hệ với các bang khác nói họ chuẩn bị hành động. Trắc Ảnh, cậu cùng với Hưu Hy bẻ khóa các bảo mật của công ty lấy bằng chứng Dịch Tan hãm hại người giúp tôi. Còn Viễn Minh, nhờ cậu nói một tiếng với Tuấn Kiện… Nhờ anh ta cùng với cảnh sát truy lùng những thứ mà Dịch Tan đã tham ô. Mọi người có làm được không ?”
Ai nấy vẻ mặt cũng nghiêm túc, lột đi vẻ ngoài tươi cười hằng ngày. Bọn họ trở về bản thân của những ngày xưa. Sắc mặt nổi lên sát ý.
Mọi người đồng thanh hô.
” Rõ thưa thiếu gia”
Dịch Long Huấn cười nhếch mép. Lòng phấn khởi nói.
” Một tháng nửa chúng ta sẽ ra ngoài, thời cơ đã đến”
Ai cũng hiểu Dịch Long Huấn đang nói gì, chỉ có điều…hắn cảm thấy tay áo mình có người đang kéo kéo.
Dịch Long Huấn nhìn xuống, chỉ thấy Tiểu Mao Mao mắt mở to nhìn mình. Cậu đánh tiếng gọi.
” Anh ơi…”
Dịch Long Huấn nhìn nhóc con, nhóc con nhỏ giọng hỏi .
” Anh Mì Trứng, anh sắp ra ngoài sao? Vậy Mao Mao sẽ cùng anh ra ngoài đó sinh sống, chúng ta sẽ cùng vui vẻ….cùng đi chơi đúng không anh?”
Nét mặt của Mao Mao vừa ngây thơ lại mong chờ. Dịch Long Huấn bỗng nhiên sững người lại, trái tim bỗng nhiên ứ nghẹn lại. Hắn không dám nói thật với cậu. Chỉ đành ôm Mao Mao ngay thơ đang cười khúc khích vào lòng.
Hắn thầm nghĩ.
” Mao Mao, lần này anh đi…không biết là sống hay chết. Nếu anh dẫn em đi có thể sẽ liên lụy đến em mất. Anh xin lỗi, có lẽ…phải để em chờ lâu rồi!”