Cuộc sống vẫn tiếp diễn, Dịch Long Huấn cùng đám thuộc hạ ở trại thế mà cũng tròn một năm. Cuộc sống bỗng chốc thêm nhiều điều thú vị xảy ra.
Chẳng hạn như bây giờ Dịch Long Huấn buổi sáng thong thả ngồi uống trà với mấy bác đã có tuổi. Cùng tranh luận với bọn họ xem con gà có trước hay quả trứng có trước… Dậy sớm thì tập dưỡng sinh cùng bọn họ luôn.
Buổi trưa không cùng Mao Mao ngủ trưa thì lại cùng em ấy và mấy bệnh nhân khác chơi bời.
Buổi tối lại quay trở về làm một người bình thường. Tắm rửa cho Mao Mao xong thì lại ăn cơm với cậu và đám thuộc hạ. Ăn cơm xong lại quay sang giải quyết công việc, đến đêm thì chơi trò người lớn với nhóc con.
Tiểu Mao Mao được Dịch Long Huấn chiều đến hư, hở ra một tí lại đi trêu chọc Tiêu Anh với Tần Liêm, hở ra một tí lại vòi vĩnh Trương Tuấn Kiện mua kẹo cho mình. Hắn mà không mua, cậu lại bắt đầu hô lớn.
” Đấm vỡ đầu bò của anh Tuấn Kiện”
Mỗi lần như thế, Trương Tuấn Kiện lại tức tối lên la lối. Đổ lỗi sang cho Dịch Long Huấn.
” Mẹ nó, nếu không phải do cậu. Nhóc con này đã không lưu manh đến vậy”
Mỗi lần như thế, Viễn Minh lại phải dỗ dành người yêu đến đứt hơi.
Nhưng nói là như vậy, nhưng Mao Mao không hề đáng ghét. Hễ ai buồn, Mao Mao lại tặng cho họ một viên kẹo. Hễ ai cãi nhau, cứ tìm đến Mao Mao. Nhóc con ấy chỉ cần nói vu vơ vài câu, chẳng ai có thể giận cậu lâu được.
Dịch Long Huấn cũng rất yêu thương Mao Mao, hắn luôn theo sát cậu. Nhóc con khóc lóc khi bị mấy tên khác bắt nạt. Hắn lại cùng đám thuộc hạ xúm đến cái kẻ kia, cởi quần của hắn ra treo lên ngọn cây. Xem đó là một sự trừng phạt ” ngọt ngào”.
Hay là mỗi lúc làm việc, tình hình dù có căng thẳng đến mấy. Nếu Mao Mao buồn ngủ, Long Huấn vẫn sẽ để cậu chui rúc trong lòng mình. Vừa ôm cậu vừa ngủ.
Một năm qua, hắn luôn phải tìm cách trả thù cho cha mẹ. Nhưng song song với đó, hắn vẫn yêu Mao Mao hết mực.
\—–\*\*\*—–
Thời gian gần đây, Mao Mao bắt đầu chịu khó học hỏi. Nhưng là hỏi những câu vớ vẩn không chịu được.
Nếu như cậu hỏi tên thật của Long Huấn, hắn vẫn sẽ yêu thương trả lời.
” Mao Mao, nghe cho kĩ. Anh tên là Dịch Long Huấn…em có thể gọi anh là Huấn Huấn”
Tiểu Mao Mao không có khả năng nhớ tên người khác một cách nhanh chóng. Cậu ngồi ngẫm nghĩ một lát, sau đó bập bẹ nói.
” Hí Hí?”
Đám thuộc hạ lúc đó cố gắng nhịn cười muốn điên. Còn Dịch Long Huấn thì khóe môi giật giật, chỉ tiếc là rèn trẻ nhỏ không tốt. Hắn đang định nói gì đó thì bỗng nhiên Mao Mao cười lớn cướp lời.
” Oaaaaa. Tên của anh Mì Trứng là Hí Hí… Nghe vui tai quá, như tiếng ngựa hí vậy. Anh Hí Hí ơi, Mao Mao thương anh Hí Hí lắm.”
Lúc đó, Dịch Long Huấn tức giận đến bỏ đi. Trong đầu thầm nghĩ .
” Tôi không quen người này, tôi không quen người này.”
Nhưng Tiểu Mao Mao chạy theo sau, tiếp tục gào to.
” Anh Hí Hí, đợi Mao Mao với.”
Những lúc Mao Mao muốn gọi tên thật của Long Huấn. Hắn mới cảm thấy cái tên Mì Trứng thật đẹp làm sao.
Còn nhưng lần khác, độ ngốc nghếch của Mao Mao là bất diệt. Ví dụ như bây giờ, buổi trưa…khi tất cả mọi người đang tập hợp ngồi ăn cơm xung quanh. Tiểu Mao Mao lại nhớ lung tung cái gì đó. Nhóc con miệng đầy cơm lại hỏi Long Huấn.
” Anh Mì Trứng, hình như Tiêu Anh bị anh Tần Liêm làm cho què chân rồi!”
Dịch Long Huấn cùng mấy thuộc hạ khác và Trương Tuấn Kiện vừa nghe đến thế đều giật mình. Dịch Long Huấn lại biết nhóc con sắp nói linh tinh, nhưng Tuấn Kiện lại không biết. Dù sao cũng là anh em tốt, Tuấn Kiện mới hỏi.
” Mao Mao, Tần Liêm đã làm gì ?”
Tiểu Mao Mao nhớ lại, sau đó nói.
” Sáng nay Mao Mao muốn đi tìm anh Tiêu Anh thì từ trong phòng anh ấy hét ầm lên thế này này”
Mao Mao nhớ lại, đoạn miêu tả.
” Cái gì mà… A nhẹ thôi, đừng sâu quá. Chết mất thôi, Tần Liêm…nhẹ thôi nếu không lát nữa chân em đi không được”
Tiểu Mao Mao nhớ lại, sau đó anh Tiêu Anh hét lên một tiếng. Cậu ngồi ở trước cửa phòng Tiêu Anh đợi lâu ơi là lâu, mãi một lúc sau lại thấy Tiêu Anh được Tần Liêm bế đi ra.
Lúc đó Mao Mao khẳng định. Tần Liêm làm Tiêu Anh què mất rồi.
Ai nấy nghe xong đều đỏ mặt. Còn chưa kịp nói gì thì Long Huấn đã nhéo má nhóc con đáp.
” Ngốc, cái đấy là giống trò buổi tối em với anh hay chơi. Làm gì có chuyện què ở đây”
Mao Mao nghĩ ngợi, rồ lại hỏi tiếp.
” À.. Thì ra là vậy. Nhưng mà Mao Mao cũng chơi, sao Mao Mao lại không què hả anh?”
Dịch Long Huấn cười khổ, hết cách nên đành đáp.
” Ông trời con của anh ơi. Mỗi lần chơi xong em đều ngủ như chết. Sau đó nằm ở trên giường được anh hầu hạ. Lấy gì mà què, đứa ngốc này!”
Tiểu Mao Mao như hiểu ra chân lí mới, nhóc con à lên một tiếng. Tiếp tục chọc cười mọi người.
Bỗng nhiên…Tần Liêm đẩy cửa đi vào, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
” Thiếu gia, Dịch Tan phát hiện ra số giấy ông bà chủ để lại là giả. Hắn bắt đầu ra tay rồi”