[ Nhược Văn Niên là cha của Nhược Y. Được dân mến mộ do tốt tính và là Đại tướng quân giỏi. Vì sợ cướp ngôi nên Chương Du Quân phải thuê cao thủ là Minh Giản ám sát vì nếu trực tiếp ra tay, dân sẽ tạo phản. Sau khi giết cả nhà, thấy Nhược Y chỉ mới hai tuổi, nên ông thương cảm và bí mật nuôi lớn. Ông vẫn nói tên thật và kể về gia đình nàng bị sát hại nhưng không nói mình là thủ phạm, đặt tên khác là Minh Nhược Hoa để an toàn. Sau khi Minh Uất Phong biết cuốn sách cấm nên nổi lòng tham, tìm Chương Du Quân nói về lợi hại của cuốn sách. Sau khi hái thuốc về, A Cửu thông minh kéo Nhược Y vào bụi cây để ẩn thân. Chương Du Quân ẩu đã một lúc rồi ngu xuẩn tiết lộ rằng hôm nay đến giết Minh Giản là do ông quá giỏi, ai tài giỏi đều sẽ chết kể cả Nhược Văn Niên. Nghe tên cha của mình, đương nhiên Nhược Y vẫn cứ nghĩ vua là người giết cha mẹ lẫn sư phụ. Không hề biết rằng chính sư phụ mình ra tay. Sau khi Minh Giản chết, cả ba mới ra khóc lóc. Riêng Uất Phong đóng kịch, chủ yếu hắn lục tìm cuốn sách nhưng không hề thấy, Minh Giản đã tiêu hủy từ khi phát hiện. ]
***
Hoàng cung hôm nay có chút nhạt nhẽo, Triển Phi sau khi đắn đo mãi mới thay y phục, che mặt và nhanh chóng đến một nơi thanh vắng.
Từ trong căn nhà cũ kỹ, một lão già bước ra, lấm lét nhìn quanh rồi mời Triển Phi vào. Ông ta cúi lưng rót trà sau đó đưa đến:
“Triển quý phi, mời!”
Nàng chỉ lẳng lặng gật đầu cầm lấy, sau đó run run đưa lên miệng. Từ trong phòng đi ra, ông ta đem theo một túi nhỏ màu đỏ bằng bàn tay đưa cho Triển Phi:
“Thứ người cần ở đây.”
“Được.”
Nàng chỉ đáp gọn, sau đó lấy ra vài cục bạc lớn đặt lên tay ông ta. Đem túi vải nhét vào áo rồi lặng lẽ ra về.
Lòng thầm nghĩ, sẽ có ngày trừ diệt được tên yêu nữ gian xảo đó. Tâm có chút vững hơn.
Nhìn thấy thân ảnh y phục long bào quen thuộc đứng ở hoa viên ngắm Diên Vĩ, Triển Phi thở dài bước đến. Xem ra Chương Du Quân đã bị mê hoặc đến lú lẫn.
“Hoàng thượng, người đang ngắm hoa sao?”
Ông ta hơi giật mình, nhưng sau đó cũng nhanh chóng miễm cười:
“Đúng vậy, Minh ái phi của trẫm rất thích hoa này.”
Lại là Minh Nhược Hoa, suốt ngày hắn chỉ nhớ đến. Nếu để biết người ngày đêm hắn ta mong mỏi là một yêu nữ, xem ra rất thú vị. Ngẫm nghĩ một chút, Triển Phi tự tin cong khóe môi:
“Nếu thiếp cho bệ hạ biết một chuyện, e rằng người sẽ không nghĩ đến Minh Nhược Hoa nữa đâu.”
Chương Du Quân nhíu mày, hắn ta quay sang nhìn nàng, như ý muốn chờ đợi giải thích. Không uổng công của hắn, Triển Phi nói ngay:
“Minh Nhược Hoa chính là Nhược Y giả dạng, tận mắt thiếp thấy ả ta hút máu thị vệ. Không thể sai.”
Giờ khắc này nàng vô cùng đắc thắng, trong tay đang nắm giữ cọc bạc cực kỳ bén nhọn mài rất tỉ mỉ mà lão già mới giao. Thì nếu Nhược Y có động thủ sau lưng nàng sẽ liều chết mà phong ấn.
Lời nói trăm phần rõ ràng lẫn cay nhạt, vẫn khiến Chương Du Quân không tin nổi vào tai mình:
“Nàng lại như thế.”
“Là thiếp nghiêm túc.”
Ông ta có chút bàng hoàng, thì ra những lần người kia muốn gặp ông nói chuyện chính là nói chuyện này. Bỗng chốc hắn vô cùng khó chịu:
“Trẫm có nghe qua Uất Phong nói Minh Nhược Hoa xuất thân từ nhà võ. Nhưng không có nghĩa là yêu nữ. Khi nào có bằng chứng hẳn hay. Thật là gián đoạn buổi ngắm hoa của trẫm. Ây…”
Một lần nữa Chương ngu xuẩn bỏ đi, quả thật lần này đã bị bùa mê thuốc lú quá nặng. Triển Phi căm phẫn về phòng, quyết không bỏ cuộc.
Buổi tối, tất cả được ăn cùng hoàng thượng, Đông hoàng hậu, Mã quý phi, Triển quý phi và lẫn Minh Nhược Hoa. Có vẻ đều không thoải mái.
Sau một tuần trị thương, di chứng của bạc vẫn ảnh hưởng đến nàng. Khiến cho cơ thể không mấy khỏe như lúc trước. Mã quý phi là thiếp thứ hai của Chương Du Quân, trước đó có bận về thăm người thân, Chương Du Quân đồng ý ngay, đúng ra là không thèm để tâm đến.
Sau khi trở về, bà mới lên tiếng kể lể:
“À phải rồi, bệ hạ, ta nghe nói tuần trước đại yêu nữ Nhược Y tìm tới Mãn Kim sơn trang để tàn sát. Hậu quả là nhị quý tử nhà họ Lục chết rất đáng thương.”
Nghe xong câu chuyện, Nhược Y có chút giật mình nhưng sau đó vẫn che giấu tài tình. Triển Phi cố ý theo dõi sắc mặt nàng, có một nổi sợ dâng trong lòng. Vì trước mặt nàng, người đang cùng ăn tối chính là yêu nữ.
Đông hoàng hậu lúc này mới lên tiếng:
“Chuyện này ta cũng có nghe qua, hình như sau đó một nam nhân họ Minh ra tay đả thương, từ đó dân chúng đều biết ả Nhược Y nhiễm với bạc. ”
“Ý nàng là Minh Uất Phong?”
“Phải rồi, thiếp lẫn quá.”
Nghe cuộc trò chuyện, tất cả đều ngạc nhiên, không ngờ khuyết điểm của Nhược Y là cọc gỗ và bạc sáng. Ngay lúc này, Nhược Y nàng bất ngờ nôn máu. Màu màu đen nhanh chóng lan khắp tay nàng, khiến nàng phải nhanh chóng dùng yêu thuật che lấp màu đen đi.
Chương Du Quân hốt hoảng vứt đũa, liên tục vỗ lưng nàng:
“Làm sao? Sao lại ho ra máu chứ?”
“Không sao..”
Âm thanh đáp gọn sau đó lấy khăn tay lau đi. Nàng thầm rủa Lã Tần Uy, bệnh tình của nàng không hề ổn, vậy mà hắn giấu đi không nói, để giờ đây nàng đau thấu toàn thân đến mất nôn huyết thế này. Cũng không trách được, nàng thành ra như vậy, chỉ vì không uống máu, Lã Tần Uy đâu dám đề nghị khuyên ngăn.
Ngắm nhìn toàn bộ hành động của nàng, Triển Phi chắc chắn mình đã đúng. Nhược Y còn trong quá trình trị thương, nếu nàng đưa bạc cho người kia, thì yêu nữ sẽ lộ nguyên hình.
Sau khi mọi chuyện dần ổn định, Triển Phi lúc này mới sựt nhớ, lấy một cục bạc nhỏ ra trước mặt:
“Bệ hạ, ta thấy bạc này màu rất sẫm, có khi nào là giả hay không?”
“Để ta xem.”
Chương Du Quân cầm lấy soi rõ, sau đó lắc lắc đầu:
“Hoàn toàn bình thường, vàng bạc trong cung không thể nào có đồ giả.”
Triển Phi dở trò nũng nịu, giọng vẫn cương quyết:
“Người xem lại đi, bạc tốt có màu sắc rất sáng chói cơ mà? Hay là Minh quý phi, muội xem giúp đi a? Nếu có vấn đề bệ hạ sẽ đem người canh cửa xữ trãm.”
Nhược Y lạnh lùng nhìn gương mặt đắc ý của Triển Phi. Lòng thầm căm ghét. Rõ ràng đã sai Lã Tần Uy theo dõi thủ tiêu, sao còn không thấy ả chết?
“Đúng là ép ta vào cường cùng.”
Chương Du Quân ngồi bên vui vẻ thúc dục, hắn ta hoàn toàn không cố ý:
“Phải rồi nàng xem đi, nếu là bạc giả thì trong cung có nội gián. ”
Hắn đưa bạc tới bên cạnh nàng, Nhược Y cắn răng thở nặng nề, ánh mắt sắc bén khiến Triển Phi chột dạ:
“Hoàng thượng, vừa rồi vì nhớ võ công nên hứng thú tập lại một chút, không ngờ để bị thương. Có chút mệt rồi, ta ngủ sớm a?”
Dứt lời nàng buông đũa rút lui, được A Cửu dìu về phòng. Triển Phi nở nụ cười đắc ý, không sai vào đâu được, chắc chắn lần này, nàng thắng.
“Nhược Y, để xem lần này ngươi chạy đi đâu.”
***
Trong phòng, người kia đang luyện khí công điều hòa máu trong cơ thể. Một thân áo đen từ trần nhà bay xuống, sau đó biết cửa đã khóa kỹ, hắn mới cười cười cúi đầu:
“Chủ nhân.”
“Vô dụng! Tại sao giờ ả ta còn sống? Ta đã quyết định giết chết ả, không còn phân vân nữa, sao kết quả không tốt?”
Lã Tần Uy gãi gãi đầu, hắn áy náy một lúc mới nói được:
“Hôm nay Triển Phi ra ngoài đặt cọc bạc, ta đã phóng kim từ xa nhưng không trúng ả, nào ngờ trúng lão già rèn cọc…, lão chết thay rồi.”
Quả thật không tin nỗi, đại độc thiên hạ đây sao? Sao bây giờ trật mục tiêu như vậy? Vì lý do nào? Nhược Y nhìn hắn đăm chiêu, không tìm nổi lý do vì sao thì rất may hắn đã tự khai báo:
“Hôm nay không kịp mua rượu đã phải theo dõi Triển chết bầm đó, thiếu rượu nên không đủ sáng suốt, rất buồn ngủ. Xem như cho sống thêm vài ngày coi như tạo phúc.”
Thật ra hắn không nói thật, hắn cái gì cũng thiếu, nhưng rượu thì dư thừa. Chẳng là liên tục tuần nay mất quá nhiều máu cho việc hồi phục của Nhược Y. Nhưng không cho Nhược Y biết thành phần của thuốc có máu của hắn, càng không thể giết người liên tục.
Lã Tần Uy không hề xấu xa. Phải! Hy sinh nhiều như vậy, cái gì hắn cũng thiếu, hắn thiếu cả sự yêu thương của Nhược Y…
Khẽ che giấu sự mệt mỏi của mình, Lã Tần Uy đặt hai lọ dược đen xuống bàn. Thu hồi vẻ mặt nhởn nhơ, giọng dần trở nên nghiêm túc:
“Dược chống bạc, nguyên liệu hiếm, hiệu quả lại thấp, chỉ cầm cự được một lúc. Tốt hay không đều nhờ vào ý chí của ngươi.”
Nhược Y đưa mắt tròn xoe nhìn tên nghiện rượu:
“Từ khi nào ngươi hạ thấp năng lực của ta như vậy?”
“Không dám, không dám!”
Lã Tần Uy lấy lại âm thanh đùa cợt, như bản thân của hắn hàng ngày. Nhưng trong ánh mắt, hắn lo lắng vô cùng.
***
Kinh thành hôm nay vô cùng náo nhiệt, người buôn bán đông đúc, đếm không xuể. Minh Uất Phong lặng lẽ bước dạo ngắm nhìn xung quanh. Chẳng ai để ý nét mặt nhàn nhạt của hắn, vô cùng nhiều biến sắc khó hiểu.
Bước vào căn phòng đầy mùi sắt, Uất Phong đặt thanh kiếm xuống bàn, không phí thời gian ho một tiếng. Lập tức bên trong người Mãn Kim bước ra kính cẩn cúi đầu:
“Minh công tử! Hiện đã đúc được năm mươi kiếm bạc, một thời gian nữa sẽ lên đến số năm trăm.”
Uất Phong không vui, hắn nhanh chóng kéo tên tội nghiệp kia lại, ánh mắt ác nhẫn:
“Tại sao lại ít như vậy? Ngươi có biết đợi một ngày là thêm một ngày tàn hay không?”
Tên kia xanh mặt, vội vã van xin:
“Công tử tha mạng. Chỉ là Lý lão mới bị ám sát ba ngày trước, vài cây đã bị độc phá hủy không biết hung thủ. Chất liệu bạc lại quý hiếm, một trăm cây cũng đã cần đến vài tấn rồi. ”
Minh Uất Phong chán nản buông thả, nếu là độc, thì là sát thủ nào? Lã Tần Uy? Hắn có nghe đến danh họ Lã, nhưng chưa bao giờ gặp.
Tóm lại, Uất Phong muốn bao vây Nhược Y càng sớm càng tốt. Bắt nàng giao ra cuốn sách, hoặc tìm cách tiêu diệt, không ai có quyền cầm trị thiên hạ. Nhưng tên bên cạnh nói trí lý, trong thời gian ngắn tìm đâu ra vô số bạc như thế?
Chợt một cánh tay mở cửa, bước vào, ánh sáng len lỏi làm cả hai ngước nhìn.
Trước mặt, một giọng nữ trong trẻo nhưng đắc thắng cắt ngang câu chuyện của hắn:
“Chuyện đó ta có thể giúp công tử”
“Triển quý phi?”
_________________
Xin lỗi vì mình đăng trễ, tại mấy ngày nay có chuyện buồn. Mong mọi người thông cảm.?