Lại qua thêm một khoảng thời gian, lúc này vũ thiên long đang chầm chậm bước đi trên đường lớn, xung quanh, ẩn mình trong thứ ánh sáng tờ mờ là toàn bộ kiến trúc hoàng thành xưa, đình viện chạm long trổ phụng nguy nga cao vút, phố xá sầm uất kéo dọc theo hai bên đại lộ thật lớn, nhìn qua thậm chí quy mô phải gấp mấy chục lần trấn thiên quan nơi hắn đang sinh sống.
Nhưng toàn bộ kiến trúc đều bị bụi bặm bao phủ, tuyệt nhiên không có lấy một bóng người nào, không sinh mệnh lực lượng, không thanh âm tiếng động, thương khung bên ngoài chỉ độc một màn đen dày đặc quánh, không trăng sao, không ánh sáng.
Tuế nguyệt sau vạn năm lắng đọng vô tình tạo nên cho thế giới này một loại khí chất rất riêng biệt, khí chất này lại càng không thể diễn tả hết bằng lời, như hư như thực, nhìn như đổ nát điêu tàn nhưng cơ hồ chứa đựng bên trong cả một guồng quay to lớn, một sinh mệnh khổng lồ đang chực chờ bộc phát.
“ngọ môn”.
Phía trước, trên cánh cổng rất lớn dựng thẳng trên đại lộ, có thể thấy một tấm biển sơn son thiếp vàng đã rất mục nát, xập xệ sắp rụng xuống đến nơi.
Vừa bước chân vào ngọ môn, tức thời có một luồng khí thế cường đại như bão táp đập thẳng vào mặt, vũ thiên long bất giác rùng mình vội vã lùi lại phía sau mấy chục bước chân.
Trong khí tức kia chứa đựng oán khí nồng đậm, như tích tụ qua vô tận tháng năm hoàn mỹ tạo nên, vũ thiên long có thể nghe được từ bên trong thanh âm cô hồn lệ khiếu, dã quỷ gào khóc.
Trước mắt hắn, một trận âm phong thình lình xuất hiện, như chiếc chổi lớn quét ngang mặt đất, quét bay hết thảy bụi bặm cùng rác rưởi cuồn cuộn thổi tới, âm phong mang theo mùi vị tanh tưởi đến lợm người.
Vũ thiên long không thể tránh né đành đứng im chịu trận, mặc cho gió độc cứ thế đập vào mặt, bên tai hắn chợt vang lên tiếng cười dài tà dị.
“hắc hắc!”.
Lại một cánh tay đen đúa gầy trơ xương mang theo u vụ chộp thẳng về phía hắn, tựa như cành khô mộc cứng ngắc không mấy linh hoạt thế nhưng lực lượng chứa đựng bên trong tuyệt đối không phải tầm thường.
Vũ thiên long kinh hoàng hét lên một tiếng, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, tay phải bắt quyết thôi động linh khí trong đan điền đến cực hạn lập tức đánh ra một chưởng đối kháng, toái tâm chưởng mang theo quang mang màu vàng kim mờ nhạt, đốt sáng không trung một khắc, gào thét mà ra cùng với cánh tay u vụ kia một chỗ va chạm.
“ầm”.
Vũ thiên long bay ngược ngã nhào về phía sau, thân thể nhỏ bé không ngừng lăn trên mặt đất, khuôn miệng đắng chát, vũ thiên long chỉ cảm thấy hình như bên trong có một nguồn nhiệt lưu cực nóng đang cắn xé khiến toàn thân hắn phát hỏa run rẩy.
“haha, một thằng nhóc ngưng khí ba tầng lại có thể mò đến được nơi này, rất thú vị”.
Màn u vụ bị xé rách, từ bên trong bước ra một lão giả, lão giả thân mang hắc y, tướng người gầy còm như que củi, duy chỉ có ánh mắt rạng ngời là phát ra tinh quang sắc lạnh trong bóng đêm.
Trên thân lão mặc dù không hề tỏa ra một chút ba động tu vị nào nhưng chỉ riêng khí thế cùng uy áp kia thôi cũng tuyệt đối khiếp người, phạm vi xung quanh tựa hồ không gian đều không thể chịu đựng được mà vặn vẹo đến khó coi, vang lên từng hồi thanh âm ken két như muốn đổ sụp xuống ngay lập tức.
Vũ thiên long chưa từng gặp qua kẻ nào có khí thế đáng sợ đến như vậy, thậm chí bốn vị thủ hộ giả cao thâm mạt trắc tu vị kết đan kia cũng xa xa không bằng, hắn hiểu vừa rồi lão không muốn giết hắn, chỉ xuất ra một phần rất nhỏ thực lực lực, phải nói là một phần vạn thực lực, để dọa dẫm hắn làm thú vui.
“ồ! dưới uy áp của ta, mặt lại không hề biến sắc”.
Lão giả cũng âm trầm nhìn vũ thiên long có chút kinh nghi đánh giá, chỉ riêng việc làm sao hắn có thể đến được nơi đây cũng đủ khiến cho lão tò mò, truyền thuyết về hoàng thành thăng long mặc dù rất nhiều người từng nghe qua, nhưng chẳng mấy ai chứng minh được đây có phải là sự việc thiên chân vạn xác hay không chứ đừng nói đến chuyện tìm ra lối vào.
Vũ thiên long cố gắng áp chế thương thế trong cơ thể, đến một lúc hắn vội phun ra mấy ngụm máu tươi, khuôn mặt trắng bệch, thân thể lảo đảo ngã nhào trên mặt đất.
“xin lỗi cậu bé ! có vẻ ta ra tay quá nặng rồi”.
Lão giả nhàn nhạt nói, trên khuôn mặt già nua băng lãnh kia vậy mà thoáng qua một chút thương cảm biểu tình.
Cơ hồ có một loại tương liên đến từ sâu trong tâm linh, trong huyết quản khiến cho lão không thể nào tổn thương hài tử trước mắt, nhìn hài tử quằn quại trên mặt đất lão chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt lại.
Đây là cái cảm giác mà có lẽ lần đầu tiên trong đời lão gặp phải, xưa nay giết người vô số cũng không hẳn chưa từng giết qua hài tử, nhưng mà đứng trước đứa bé này, lão bỗng nhiên thấy mình mềm yếu.
“cháu không sao chứ!”.
Lão vội vàng thay đổi thái độ, lật đật tiến lại thật gần đưa bàn tay gầy gò nhăn nheo vuốt vuốt lên khuôn ngực nhỏ bé của vũ thiên long.
Từ bàn tay kia một dòng linh khí màu xanh nhu hòa nhưng lại vô cùng cường đại như thủy triều mạnh mẽ xâm nhập tiến vào bên trong thân thể vũ thiên long, linh khí đi đến đâu thương thế hắn ngay lập tức tại chỗ khôi phục, không những vậy vũ thiên long còn cảm thấy toàn thân vô cùng thư thái, thoải mái đến cực điểm, như bình thường được mẫu thân nắn vai xoa bóp.
Khi mà vũ thiên long vẫn đang lim dim hưởng thụ khoái cảm thì bị câu hỏi của lão trực tiếp cắt ngang.
“làm sao cháu lại đến được chốn này? “.
“ta bị rớt giếng!”.
Vũ thiên long hậm hực nói, hắn muốn nói với lão là mình nhảy giếng nhưng mà suy đi nghĩ lại thì nhảy giếng với rớt giếng cũng đâu có khác gì nhau.
Lúc này hắn mới bắt đầu cảm thấy lo lắng, không biết cha mẹ ở nhà có hoảng hốt vì hắn hay không?.
“rớt giếng?”.
Lão vội thốt lên, thanh âm kinh nghi vừa rơi xuống, khuôn mặt bỗng trở nên nhăn nhúm co quắp đến dữ tợn.
Bởi khoảng cách rất gần, mặc dù bị bóng tối bao phủ, vũ thiên long vẫn dễ dàng nhìn ra toàn bộ biểu cảm trên sắc mặt lão, thoáng chút sợ hãi, vũ thiên long vẫn giữ nguyên nét mặt vô tội, mông lung hỏi.
“ông cũng rớt giếng như ta sao?”
Trầm ngâm hồi lâu, sau đó lão nhân bất giác cười lớn.
“haha..đúng, ta cũng bị rớt giếng như cháu, này cháu bé, cháu có phải là hậu nhân vũ gia hay không? “.
Vũ thiên long thoáng biến sắc, hắn ậm ừ hồi lâu cũng không biết nên trả lời thế nào, thực sự thì đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc chắn lão nhân này sẽ không bao giờ làm hại đến một hài tử như hắn.
Nhưng nếu như lão đã nhận thức được vũ gia, hơn nữa nếu còn có ân oán cùng vũ gia thì chẳng phải hôm nay hắn xui xẻo rồi sao?.
Như nắm bắt được tâm lý của vũ thiên long, lão nhân cũng khẽ gật đầu tán thưởng, hai người cùng trầm ngâm một chút, lúc sau lão lại lên tiếng.
“ta quen biết gia chủ vũ gia, cháu đừng lo, ta tuyệt đối sẽ không làm hại cháu”
“ta đúng là người nhà họ vũ, cha ta là vũ thiên nguyên”.
Vũ thiên long buột miệng nói.
“vũ thiên nguyên? haha…tốt!”.
Lão nhân thần sắc thập phần kích động lập tức ngửa mặt lên trời cười lớn, thanh âm vang dội như đại chung cuồng bạo phát tán, tựa một chiếc vòi rồng ngang nhiên càn quấy tầng trời khiến cho hư vô cũng đều kịch liệt lắc lư.
Vũ thiên long khiếp sợ nhìn tràng cảnh khoa trương trước mắt, trong lòng chợt hiện lên câu hỏi.
“không biết lão già này rốt cuộc tu vị gì? mà chỉ một tiếng cười đã có uy lực kinh khủng đến như vậy “.
Lão nhân nhìn chăm chú vào gương mặt non nớt của vũ thiên long, chút sau trên khuôn miệng khô khan thình lình nở ra một nụ cười hiền từ.
“cháu muốn biết ta là ai và ta có tu vị gì, có đúng không? “
Vũ thiên long vội vàng gật đầu xác nhận, hắn minh bạch, đứng trước những lão quái vật tu vị thâm sâu thế này thì đơn giản không cần diễn kịch, thậm chí đến ngôn từ cũng không cần thiết phải nói ra khỏi miệng.
“vậy trước hết cháu phải trả lời ta ba câu hỏi.”
Lão đưa ba ngón tay ra trước mặt vũ thiên long, cười hòa ái.
“thứ nhất, cháu tên gì? thứ hai, bốn lão già thủ hộ kia còn tốt không? thứ ba, vũ gia bây giờ thế nào?” .
Lão nói liền một mạch không ngưng nghĩ, tựa hồ một lão nhân ly hương đã lâu nay gặp được người quen mà hào hứng bàn luận về chuyện gia hương cố thổ, trong thần sắc có chút kích động cùng mong ngóng.
Vũ thiên long nhìn biểu cảm kia mới càng thêm xác định suy đoán của mình, hắn khẽ cười, chậm rãi cất lời.
“ta tên gọi vũ thiên long, bốn vị sư thúc tổ đến nay vẫn rất khỏe mạnh, vũ gia bây giờ đã là gia tộc đứng đầu vùng trung bộ, cha ta càng là thống soái quân đội quốc gia đại việt”.
Lão giả lắng nghe, đoạn nhìn thật sâu vào mắt vũ thiên long, khuôn mặt gầy nhom bỗng nhiên trầm xuống, tang thương thanh âm quanh quẩn.
“cũng mấy chục năm rồi, tuế nguyệt thật ra còn vô tình, còn sắc bén hơn cả một thanh lợi kiếm…ta có thể nói cho cháu biết một vài chuyện”.
Lão giả thất thần nhìn về hướng bóng đêm mông lung, trên đôi mắt già nua hiện rõ nét xa xăm hồi ức.
Vũ thiên long không nói gì, khuôn miệng mấp máy ngồi im chờ đợi, thực ra có một vài chuyện hắn đã loáng thoáng đoán ra được, nhưng ngược lại cũng có một vài sự việc vẫn còn vô cùng mù mịt.
“ta vốn là một trắc địa gia, đã sống tại hoàng thành này hơn ba mươi năm, công việc của trắc địa gia cụ thể là xem xét phong thủy, tìm kiếm long mạch, thủy mạch, địa huyệt hoặc cổ mộ, nói đúng hơn nữa là khai địa tầm bảo” .
Thanh âm trầm thấp thủy chung không thay đổi, thỉnh thoảng lão lại nhếch môi cười như tự giễu.
Vũ thiên long vừa nghe thì đầu tiên tỏ ra kinh hãi, hắn thực sự không ngờ trên đời lại còn có cái chức nghiệp kỳ lạ này, khi thanh âm chậm lại cũng là lúc vũ thiên long lên tiếng.
“nói vậy chiếc giếng sau hậu hoa viên cũng là do ông đào ra sao?”.
“đúng rồi!”.
Lão khẽ cười chỉ nhẹ gật đầu xác nhận.
“thôi chết!!”.
Lúc này như kịp nhớ ra điều gì, vũ thiên long hốt hoảng hét lớn.
“ta phải quay lại dòng sông kia, cũng đã hơn nửa ngày rồi, đám người gia tộc biết tin ta rơi giếng nhất định sẽ tìm xuống, hoàng thành rộng lớn thế này làm sao bọn họ có thể tìm ra được”.
Vừa nói vừa tự trách chính bản thân mình quá bất cẩn.
“hả..làm sao cháu xuống được đến đây thì ta không biết, nhưng ta cũng đảm bảo, người của vũ gia không một ai có thể đi qua chiếc giếng kia, ngoại trừ kẻ có tu vị cao hơn ta, cao hơn nguyên anh kỳ!”.
Lão giả ung dung cười nói, thần sắc hiện lên chút mệt mỏi.
“tại sao?”.
Vũ thiên long kinh ngạc hỏi.
“tại vì ta từng đặt một cái kết giới tại đó, có lẽ việc cháu rơi xuống đây là sự kiện ngoài ý muốn, hoặc có thể nói chính là một hồi nhân quả “.
“ta vốn tò mò, tại sao ông có thể tìm ra địa huyệt, tìm xuống đến tận đây lại không tìm được cách trở ra”.
Vũ thiên long chau mày suy tư, một lúc nhẹ nhàng hỏi.
“ai nói ta muốn trở ra, nơi đây chẳng phải tốt hơn sao? tĩnh lặng ninh tường lại an toàn tuyệt đối, hơn nữa cháu thử nhìn xung quanh xem, linh khí dư thừa, được ở đây tu luyện một năm hiệu quả còn hơn xa so với mười năm bên ngoài”.
“đúng rồi, long mạch, chính là long mạch!”.
Vũ thiên long lúc này mới chợt nhận ra, thiên địa linh khí ở đây quả thực rất dày đặc, cơ hồ là sương mù bao phủ tầng tầng lớp lớp vậy, mặc dù bị bóng đêm che đậy nhưng vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được.
Vũ thiên long từ nhỏ đọc rất nhiều sách, hiển nhiên kiến thức không cạn.
Trong cơ thể hắn, đại việt tôn tiên kinh không biết từ lúc nào cũng đã âm thầm chuyển động tham lam hấp thụ lấy lực lượng linh khí tựa hồ như vô cùng vô tận này.
“ta còn có một cái thắc mắc cuối cùng”.
” cháu nói đi, nếu biết ta sẽ giải đáp”.
Lão giả hiền từ nói.
“ta nghe hoàng thành thăng long xưa ở tận bắc bộ, sao lại có thể nằm dưới lòng đất trung bộ này? ” .
Vũ thiên long nghi hoặc, đây quả thực là cái thắc mắc lớn nhất của hắn từ khi bắt đầu nhận thức được địa phương này chính là hoàng thành cổ địa .
“tốt! ta có thể nói đại khái, bản thể thực sự của hoàng thành chính là một chiếc cổ thuyền to lớn, mà cổ thuyền này vạn năm qua vẫn đang chầm chậm trôi dạt trên long mạch của đại việt ta, cổ thuyền đi đến đâu cũng sẽ ban tặng phúc duyên cho chốn đó, bắc bộ xưa có đến năm hóa hư đại năng xuất hiện, còn trung bộ, nam bộ và đông hải vẫn chưa có, nguyên do là vì việc này”.
“thật sự?”.
Vũ thiên long kinh hoàng, thực sự thì hắn đã đi phân tích cũng nghĩ đến nhiều nguyên do, nhưng mà, một chiếc cổ thuyền? ai lại có thể tạo nên một chiếc thuyền to lớn đến như vậy, rốt cuộc mang mục đích gì? nghe thì có vẻ phi thực tế, nếu đổi lại là trước kia có đánh chết hắn cũng sẽ không chịu tin trên đời lại có chiếc thuyền còn lớn hơn cả chiến thuyền trong hạm đội tiên sa của cha mình.
“thật sự! “.
Lão giả nhìn khuôn mặt vũ thiên long, không khỏi hứng thú cười.
“này cháu bé, trên đời bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, đừng nói chi chiếc cổ thuyền này, những tu sĩ hóa hư kỳ bọn họ thậm chí còn có thể tế luyện cả một tinh cầu làm pháp khí, tiên nhân thật sự rất cường đại, vô cùng cường đại “
“vậy sao?”.
Vũ thiên long xiết chặt đôi bàn tay, hắn là người mang tiên căn, như lời cha hắn nói thì sau này vũ thiên long hoàn toàn có cơ hội thành tựu hóa hư.
Thế giới tu chân lấy tiên đạo vi vương càng phân chia tiên lộ thành bảy đại cảnh giới, bảy cái nấc thang khác biệt: ngưng khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh, độ kiếp, hợp đạo, hóa hư.
Hóa hư cảnh đã có thể nói siêu thoát luân hồi, nằm ngoài lục đạo không can dự sinh tử, một cường giả hóa hư xuất thế đại biểu cho sự trường thịnh của một tông môn thậm chí cả một quốc gia trong vòng vài ngàn năm sau đó.
Lịch sử tu chân đại việt đã từng ghi nhận sự xuất hiện của ít nhất năm vị hóa hư, theo sử liệu thống kê thì đầu tiên phải nhắc đến lạc tổ lạc long quân, âu cơ quốc mẫu, phù đổng thiên vương, sơn thánh tản viên, thủy thần đông hải.
Trong đầu óc non nớt của hắn mặc dù trùng điệp muôn vàn câu hỏi, nhưng mà vũ thiên long minh bạch có những chuyện phải tự bản thân mình đi tìm hiểu lấy, có một vài con đường tự bản thân hắn phải chậm rãi bước qua.
“ngài còn chưa nói cho ta biết danh tự”.
Vũ thiên long cắt đứt mạch suy nghĩ của mình bằng một câu hỏi.
Lão giả thoáng nhìn hắn một cái thật sâu, trong đôi mắt thoáng hiện nét u buồn cùng đôi chút khó xử.
“cháu không cần phải biết tên ta, cũng nên nhớ rằng lần gặp gỡ ngày hôm nay tốt nhất không được để người thứ ba biết đến”.
Vũ thiên long gật đầu xác nhận, trên đời bất kỳ ai cũng có bí mật riêng cho mình, lão đã không muốn nói hà tất hắn phải tốn công dò hỏi.
“cháu bé! cháu đã đến được nơi này, xem như cùng ta, cùng thăng long hoàng thành có duyên, nhưng mà trên kia, gia tộc của cháu hẳn là đang rất lo lắng”.
“ngài có cách giúp ta trở lên hay không?”.
“ta tất nhiên có”.
Lão giả khẽ cười.
” được rồi, ta tặng cháu thứ này!”.
Dứt lời, búng nhẹ tay, một tia quang mang màu trắng bạc nhu hòa nhanh như con thoi bay thẳng đến bên người vũ thiên long, quang mang kia lại hóa thành một đoàn phù văn ánh kim, chui thẳng vào mi tâm.
Lúc này tại đại não vũ thiên long bỗng dưng oanh minh quanh quẩn, cũng đồng thời nhiều thêm một tầng ký ức.
Nhất thủ già thương khung!
Thoáng chút đau đớn vì chưa quen thuộc đại não bị nhồi nhét, vũ thiên long ôm đầu rên rỉ.
“đúng vậy! ta tặng cháu một môn tiên kỹ xem như là quà gặp mặt, bộ công pháp này ngày đó ta lấy được trên người một nguyên anh cường giả, đúng như cái tên, chỉ cần luyện đến đại thành hoàn toàn có thể một tay che trời!”.
” trở về tu tập cho tốt, sẽ còn gặp lại”.
Lão giả nhìn hắn thêm một chút, đưa bàn tay khô gầy nhẹ nhàng chỉnh trang y phục trên người vũ thiên long, tựa như trưởng bối đối đãi với hậu nhân vậy.
“nhắm mắt lại!”.
Giọng nói trầm buồn.
Vũ thiên long nghe vậy cũng vội vàng nhắm chặt mắt, một lúc sau đại địa thoáng run rẩy, theo thời gian địa chấn càng ngày càng lớn hơn, phong bạo rít gào kéo theo đất trời quay cuồng đảo lộn, bên tai hắn hình như có thanh âm xé gió vang lên.
Mở mắt ra, vũ thiên long thấy mình đã đứng ở bên trong cái hang nông của một ngọn non bộ.
Vũ gia giờ phút này một mảnh hỗn loạn, gia nhân hộc tốc người chạy vào kẻ chạy ra, tộc nhân lại càng lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng đứng xung quanh chiếc giếng nhỏ, trơ mắt nhìn xuống bên dưới, không ai bảo ai cùng thút thít cầu nguyện, lệ ngắn ngưng mi.
Vũ thiên nguyên thất thần đưa cánh tay thô to ôm chặt lấy nương tử đang gào khóc khản giọng.
Bốn vị thủ hộ giả khuôn mặt âm trầm ngồi thủ hộ xung quanh, suốt buổi sáng nay bọn họ đã nhiều lần tìm cách đi xuống chiếc giếng kia nhưng đều vô pháp, cơ hồ có một thứ lực lượng vô hình nhưng cực kỳ mạnh mẽ kiên quyết ngăn cản bọn họ, thậm chí thần thức đều không thể tiến nhập nửa phân.
“người bố trí kết giới này chắc chắn là một nguyên anh, thậm chí còn có thể là độ kiếp kỳ tu sĩ”.
Vị đại thủ hộ trầm ngâm phân tích.
“bên dưới hẳn phải có thiên đại bí mật, nhưng chỉ bằng vào chút sức lực của chúng ta vẫn còn xa xa chưa đủ”.
Nhị thủ hộ giả nói.
“không biết thiếu gia thế nào rồi”.
“đứa bé tội nghiệp này, cầu trời phù hộ! mong hắn tai qua nạn khỏi!”.
“nếu long nhi có mệnh hệ nào ta cũng không thiết sống nữa!”.
Lý phi yến nấc nghẹn, bấu víu lấy vạt áo trượng phu, trên khuôn mặt thanh tú đã nhợt nhạt màu son phấn.
“bốn vị sư thúc! không còn cách nào sao?”.
Vũ thiên nguyên vẻ mặt nhăn nhó, nội tâm cực kỳ xoắn xuýt, lo lắng hỏi.
“ta tin thiếu gia vẫn được an toàn, phàm là kẻ được ban phát tiên căn đều là người mang phúc duyên cực lớn, có thể chuyển hung hóa cát, nhưng mà, để đi xuống bên dưới quả thật không dễ!”
Từ trên cao, chiếc giếng nhỏ kia vẫn như vậy, sâu hun hút, lạnh lẽo đến thâm trầm, cơ hồ một mảnh trăng bạc đang chìm bên dưới, tản mát ra trận trận u quang nhàn nhạt.
Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm
“May quá! Em đã đến đúng hẹn.”
“Nhiễm Tranh!”
Cậu ngây người nhìn cô.
“Dạ?”
“Em vừa mới thực hiện nhiệm vụ về à?”
“Hả?”
Nhiễm Tranh không hiểu lời của Thiên Ngôn, cô cứ nhìn cậu chằm chằm mong muốn tìm câu trả lời từ cậu.
“Ý anh là cửa sổ…sao em lại xuất hiện từ cửa sổ?”
Thấy cô không hiểu lời mình, Thiên Ngôn bất lực chỉ về phía cửa sổ. Cậu còn nghĩ cô sẽ xuất hiện ở cánh cửa rộng lớn kia thay vì ở cửa sổ nhỏ bé này. Nhưng có vẻ như mọi thứ không như những gì cậu tưởng.
Trong đầu Thiên Ngôn lúc này nghĩ đến tổ chức T. Cậu nhớ trong vòng ba ngày trở lại trong tổ chức không hề có nhiệm vụ đặc biệt nào. Tại sao Nhiễm Tranh lại trèo qua tường làm gì, khi có thể đường đường đi vào bằng cánh cửa chính?
“A…em vừa nhận được một nhiệm vụ từ tổ chức nên mới đi bằng đường tắt đến đây. Thiên Ngôn, anh không giận em chứ?”
Nhiễm Tranh vừa nói vừa liếc nhìn cậu. Bởi vì cô không muốn cậu biết lý do cô đến nên mới giả vờ bịa ra một câu chuyện hư cấu. Nhưng một phần cũng là do Thiên Ngôn đã gợi ý cho cô trước. Việc này cũng không thể trách hết vào cô được.
Nhìn Thiên Ngôn đứng im bất động, Nhiễm Tranh tưởng bản thân đã bị bại lộ. Cô cười gượng gạo, định nói sự thật với cậu. Vừa mở miệng, cô còn chưa cất giọng thì Thiên Ngôn bỗng lên tiếng khiến cô có chút giật mình.
“Vất vả cho em rồi.”
“Ha..ha ha ha…không vất vả.”
Nhiễm Tranh xoay mặt đi chỗ khác thở phào nhẹ nhõm. Xém chút nữa cô đã nói ra sự thật. Cũng may Thiên Ngôn lên tiếng, nếu không cô còn tưởng cậu đã phát hiện. Chút nữa đã hù chết cô rồi.
“Tranh Tranh, ngồi xuống đi.”
Thiên Ngôn kéo ghế a cho Nhiễm Tranh. Đợi cô ngồi xuống, sau đó cậu mới yên tâm đi về chỗ ngồi của mình. Bỏ qua chuyện vừa rồi, Thiên Ngôn giơ tay lên không trung vỗ nhẹ tay. Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Bên ngoài chính là phục vụ. Họ lần lượt đem thức ăn lên, bày ra bàn ăn.
“Tranh Tranh, biết em thích ăn tôm nên anh đặc biệt gọi những món mà em thích.”
“Cảm ơn Thiên Ngôn.”
Nhìn thấy đồ ăn, Nhiễm Tranh không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của nó. Với lại, mẹ không có nhà, không ai nấu ăn làm cô phải ăn mì gói. Vừa hay, bụng vẫn chưa được lắp đầy. Cô có thể xơi hết những món yêu thích của mình.
Nghĩ là làm, cô cầm đũa, muỗng lên chuẩn bị dùng bữa. Nhưng may là người phục vụ đi vào nên đũa của cô đã dừng lại kịp thời trước con tôm lớn. Nhiễm Tranh nuốt nước bọt, cô bỏ đũa, muỗng về vị trí cũ cười thân thiện.
Mà những hành động vừa rồi của cô, Thiên Ngôn đều nhìn thấy hết. Chỉ là, cậu không muốn ngăn cản cô lại. Được nhìn cô vô tư, vô lo trong lòng cậu đã hạnh phúc.
Thiên Ngôn nhìn Nhiễm Tranh một cách âu yếm.
“Cảm ơn em.”
“Cảm ơn? Tại sao lại cảm ơn em?”
Nhiễm Tranh bị lời nói của Thiên Ngôn làm ngớ người. Cô nhớ bản thân có làm việc gì để bản thân nhận được lời “cảm ơn” từ cậu.
“Cảm ơn vì em đã xuất hiện trong cuộc đời anh. Nếu cuộc đời anh không có em, chắc nó sẽ là một màu xám nhạt nhẽo.”
“Anh nói qua rồi. Em không có đủ bản lĩnh đó đâu.”
Được khen, Nhiễm Tranh đỏ mặt, xấu hổ. Cô cúi mặt cười tủm tỉm, không để cho đối phương phát hiện.
Đột nhiên, một tiếng động vang lên khiến cô giật bắn mình. Nhiễm Tranh ngẩng đầu thì một bó hoa hồng để trước mặt cô.
“Chúc mừng chúng ta ba năm bên nhau bền vững. Anh yêu em!”
“…Em yêu anh!”
Nhiễm Tranh đứng dậy, đi vòng qua chiếc bàn đến ôm Thiên Ngôn thật chặt. Ba năm bên nhau. Lúc nào bọn cô cũng phải lén lút, trao đổi với nhau bằng cử chỉ, tín hiệu. Có lúc, cô muốn từ bỏ tổ chức để có thể ở bên cạnh người mình yêu. Nhưng khi nghĩ đến hậu quả cô lại không dám nghĩ tới. Chỉ có thể lặng lẽ yêu đương và chờ đợi thời cơ thích hợp.
“Tranh Tranh, nếu như anh không phải là người của tổ chức, em cũng không thì anh có thể cầu hôn em. Nhưng đó chỉ là mong ước không thể thực hiện được. Anh yêu em nhưng anh không thể chiếm em làm của riêng một mình anh.”
Cô đột ngột buông Thiên Ngôn ra, bàn tay mềm mại sờ vào gương mặt của cậu. Lời nói nặng tình:
“Thiên Ngôn, kiếp này chúng ta không thể đến với nhau một cách công khai. Vậy thì kiếp sau, chúng ta phải trở thành một cặp đôi hạnh phúc nhất có được không?”
“Được, anh đồng ý.”
Lời vừa dứt, Thiên Ngôn cúi đầu xuống trao cho Nhiễm Tranh một nụ hôn nồng nàn. Ba năm bên nhau, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên cậu được hôn môi cô. Không phải trước đó cậu không muốn mà những lần mong muốn điều không thể thực hiện được.
“Ưm..”
Cả hai nhanh chóng chìm đắm vào trong nụ hôn mãnh liệt. Ý thức dần trở nên mơ hồ, bỗng hình bóng của người đàn ông đó lại hiện ra trong đầu Nhiễm Tranh.
“Không!”
Nhiễm Tranh hốt hoảng đẩy Thiên Ngôn ra trong vô thức.
Thấy sắc mặt cô thay đổi, Thiên Ngôn tưởng bản thân đã làm cô hoảng sợ. Cậu lúng túng, cúi đầu xin lỗi cô.
“Anh xin lỗi.”
Nghe thấy giọng nói của Thiên Ngôn, Nhiễm Tranh mới ý thức lại được. Cô vội lau đi giọt mồ hôi trên trán mình, không để Thiên Ngôn phát hiện.
Nghĩ đến bản thân đã làm chuyện có lỗi với Thiên Ngôn, cô cảm thấy dây dứt trong lòng. Nhiễm Tranh nghĩ không thông.
Nắm lấy bàn tay to lớn của cậu, cô không tiết liêm sỉ liền nói:
“Thiên Ngôn, em muốn chúng ta vượt qua giới hạn.”
“Tranh Tranh em…”
Câu nói bất ngờ của cô khiến cậu bất lực.
Không phải cậu nghe không hiểu mà lời của Nhiễm Tranh quá rõ ràng khiến cậu nhất thời không chấp nhận được. Một Nhiễm Tranh hoạt bát, lanh lợi sao có thể nói ra những lời như thế được. Nếu có, cũng là do cậu nói trước. Sao cô lại cướp mất quyền chủ động của cậu về mình được. Lúc này, cậu có cảm giác bản thân giống như một kẻ nhút nhát nằm dưới cô.
Thiên Ngôn cười trừ nhìn Nhiễm Tranh nói đùa:
“Em có chắc không? Em sẽ phải hối hận đấy.”
“Không, em không hối hận.”
Trái ngược với Thiên Ngôn, Nhiễm Tranh nói một cách chắc chắn. Nhưng việc cô làm tất cả vì cảm thấy bản thân có lỗi với Thiên Ngôn. Chỉ cần cô bù đắp lại cho cậu thì bản thân sẽ bớt đi một chút tội lỗi.
“Em chắc?”
Thiên Ngôn hỏi lại cô một cách nghiêm túc.
“Ừm. Em yêu anh.”
“Tranh Tranh, anh cũng yêu em.”
Được sự cho phép của Nhiễm Tranh, Thiên Ngôn không cần phải dè chừng, kìm nén cảm xúc của bản thân. Cậu kéo cô đến gần mình, trực tiếp khóa môi cô bằng một nụ hôn. Hai người bắt đầu chìm đắm trong tình yêu mãnh liệt của mình. Khi cả hai bỏ qua mọi rào cản và tiến xa hơn thì bất ngờ chuông điện thoại của Thiên Ngôn reo lên.
Mọi thứ dường như hoàn hảo đã tan biến trong giây lát.
Thiên Ngôn buông Nhiễm Tranh ra, cậu ngượng ngùng quay người nghe điện thoại.
“A lô.”
“Phù…”
Bên này, Nhiễm Tranh thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi, cô cảm thấy rất căng thẳng. Mặc dù đã làm chuyện này một lần nhưng lần đó là do cô say nên mới không căn thẳng. Lần này, cô lại trong tình trạng tỉnh táo. Đối mặt với người mình thích và làm chuyện xấu hổ, quả thật rất khó.
Lén nhìn Thiên Ngôn vẫn còn nghe điện thoại, Nhiễm Tranh liếc qua chai rượu trên bàn. Cô rón rén di chuyển đến chỗ chai rượu. Nghĩ rằng bản thân sẽ uống một ly cho bớt căng thẳng. Nhưng một ly, cô không cảm thấy đỡ hơn chút nào. Rót thêm ly thứ hai, cả người vẫn bình thường. Thấy Thiên Ngôn sắp cúp máy, cô bối rối liền cầm chai rượu lên uống cạn một hơi.
Lúc này, Thiên Ngôn vừa hay nghe điện thoại xong. Cậu quay đầu lại thì nhìn thấy Nhiễm Tranh ngồi trên ghế. Hai má cô ửng đỏ, ánh mắt có chút lờ đờ. Tình trạng này chỉ có những người say rượu. Ánh mắt nhạy bén nhìn qua chai rượu trên bàn, cậu hỏi:
“Em đã uống rượu ư?”
“Không có, em chỉ uống nước thôi.”
Nhiễm Tranh đương nhiên không thừa nhận bản thân vừa mới uống hết chai rượu. Cô đứng dậy, đầu cảm thấy có chút choáng váng.
“Chúng ta tiếp tục đi.”
“Xin lỗi Tranh Tranh nhưng anh không thể.”
“…Không thể?”
Cô mở to mắt ra nhìn cậu với sự hoài nghi. Vừa rồi, cả hai vẫn còn mãnh liệt lắm cơ mà. Tại sao bây giờ lại không thể? Cậu đang xem cô như một trò đùa sao.
Nhiễm Tranh giận dỗi quay mặt đi chỗ khác.
“Tranh Tranh, anh vừa mới nhận được một nhiệm vụ mới. Anh không thể không đi. Em hiểu cho anh được chứ?”
Thiên Ngôn biết cô đang giận nhưng cậu không thể ở lại cùng cô lúc này được.
“Nhiệm vụ mới!”
Nghe đến nhiệm vụ, hai mắt cô bỗng sáng lên. Nhiễm Tranh không phải là người không hiểu chuyện. Nhiệm vụ đối với cậu hay cô đều rất quan trọng. Việc này cô cũng không thể trách Thiên Ngôn được.
Nhiễm Tranh hướng mắt nhìn về phía Thiên Ngôn. Sự giận dỗi trong cô đã biến mất.
“Anh bận vậy thì đi đi, lần sau chúng ta gặp lại.”