Đúng lúc này vũ thiên long lửng thửng bước vào bên trong đại điện, hôm nay hắn mặc một thân y phục màu đen, tương phản với làn da trắng mịn càng tôn thêm hài tử thanh thuần tuấn tiếu, vũ thiên long vừa đi vừa khẽ ngân nga một giai điệu.
“thằng trời đánh, ngươi còn dám vác mặt đến!”.
Vũ thiên nguyên vừa nhìn thấy con trai thì không nén được lửa giận, đập tay xuống bàn, quát.
Lý phi yến cùng vũ gia bốn vị thủ hộ giả thấy vũ thiên long thần sắc sáng láng còn có phần vui vẻ thì ai nấy biểu tình quái dị càng không che dấu được kinh nghi.
“còn tâm trạng để hát hò sao? “.
“cha, mẹ…bốn vị sư thúc tổ!”.
Vũ thiên long bước đến thật gần, khẽ cúi đầu hành lễ sau đó nhếch miệng cười.
“tại sao mọi người đều sầu mi khổ kiểm như vậy?”.
Vũ thiên long ngây thơ hỏi.
“con, con gây ra đại họa rồi đó có biết không!”.
Lý phi yến liếc mắt nhìn hài tử, thở dài nói.
“là chuyện thái tử sao?”.
Vũ thiên long nhăn nhăn mũi nhỏ.
Ngừng một chút, cười cười nhìn vũ thiên nguyên.
“cha bận tâm chuyện này làm gì, tầm nửa tháng sau sẽ có người của triều đình đến đây đón lạc lăng kia về”.
“đón về sao, đến đón người hay đến để lấy đầu?”.
Vũ thiên nguyên hậm hực nói, thanh âm từ miệng phát ra được gia trì thêm tu vị khiến cho bốn phía phong bạo bị nhấc lên, đùng đoàng nổ vang.
Thật sự thì hắn không muốn trách phạt hay làm bất cứ việc gì tổn thương đến con trai mình, nhưng mà cứ như vậy cho qua cũng không thể được, vũ thiên nguyên chỉ còn biết quát tháo thị uy.
Vũ thiên long nhìn khí thế trên người vũ thiên nguyên thì không kiềm chế được mà cười ra thành tiếng.
“hắc hắc..không phải cha là đại thống soái nắm giữ trong tay mười vạn quân binh sao? còn sợ người ta lấy đầu? nhưng mà con có một cách khiến đại đế không thể trách tội, ngược lại không chừng còn ban thưởng cho vũ gia chúng ta!”.
Từ nhỏ vũ thiên long đã vô cùng thông minh cơ trí, tâm tính lại càng vượt xa đám bạn cùng trang lứa cho nên không ai có thể nghi ngờ lời từ miệng hắn nói ra, vị đại thủ hộ giả mặc đạo bào vàng đất vẻ mặt nghiêm túc hiền từ mở miệng hỏi.
“cháu có cách gì? “.
Vũ thiên long nhìn hết một lượt, nhỏ giọng.
” ta nghe nói thái tử là là con trai truyền tự của lạc gia? “.
“chuyện này đúng, thái tử có một huynh trưởng, tuy nhiên người này nhất tâm cầu đạo không màng quyền bính”.
Mọi người cùng gật đầu khẳng định.
“ta còn nghe nói nhật nguyệt giáo treo thưởng thủ cấp hắn mười vạn lượng?”.
Vũ thiên long không nhanh không chậm hỏi.
“chuyện này cũng đúng”.
Mọi người lại đồng thanh.
“hơn nữa nam bộ bình nam vương lạc vô ngân từ lâu có mưu đồ tạo phản? “
“chuyện này không sai a!”.
Cứ sau một câu hỏi của vũ thiên long sáu người bọn họ lại cùng nhau gật đầu.
Nghe đến đây vũ thiên long liền cười, trong đôi mắt ngây thơ hiện lên một tia giảo hoạt.
“vậy thì lạc lăng kia đâu phải rời kinh vi hành, hắn bỏ nhà đi chơi thì đúng hơn!”.
Bọn họ bất cứ ai trong sáu người đều là kẻ có tâm kế, nhưng thực sự chưa từng nghĩ đến những chi tiết này, vũ thiên nguyên vỗ đùi, vẻ mặt thoáng trầm xuống sau đó gần như ngay lập tức nhếch miệng cười
“đúng rồi, con nói tiếp đi “.
Bốn vị thủ hộ giả giờ phút này đều đã tìm được nút thắt nhưng vẫn tỏ ra hào hứng, cùng nhau nhìn xuống vũ thiên long bằng ánh mắt khích lệ trong đó nhiều hơn là tán thưởng.
“chúng ta viết một bức thư gửi đại đế, trong đó nói, vũ gia đang tận lực bảo hộ an toàn cho thái tử”.
“ta phải trở về tiếp tục tu luyện đây!”.
Chưa dứt lời, vũ thiên long liền chạy nhanh ra bên ngoài, bóng lưng kia tuy bé nhỏ mỏng manh, thế nhưng khi đi vào mắt chúng nhân lại bất giác trở nên vững vàng cao lớn.
“đúng là diệu kế, thiếu gia không thẹn là người mang tiên căn, bằng vào thiên tư cùng tâm trí kia sau này hiển nhiên có thể tung hoành mấy cõi, tiền đồ không thể hạn định!”.
Bốn vị thủ hộ giả cùng nhìn nhau gật đầu tán thưởng, cảm giác như chiếc lưng đã còng xuống vì tuế nguyệt nay lại được dựng thẳng lên vài phần.
Vũ thiên nguyên nhìn theo bóng hình con trai, đôi bàn tay chai thô vì binh kỳ sương gió bất giác nắm chặt lấy nhau, kích động lẩm bẩm.
“hắn trưởng thành rồi!”.
“trưởng thành ư? ta lại không mong muốn long nhi trưởng thành nhanh quá, có thể cả đời này ta không muốn thấy long nhi trưởng thành, đại bằng khôn lớn phải bay lượn cửu trọng thiên, một ngày nào đó chúng ta sẽ chẳng thể nào đuổi kịp theo bước chân của hắn nữa, ta thật sự không muốn có ngày phải rời xa nhi tử”.
Lý phi yến nỉ non nói, thanh âm trầm buồn chất chứa tang thương, đó âu cũng là tâm tư bình thường của một người làm mẹ.
“hồ đồ, long nhi hay phong nhi đều là hi vọng của gia tộc, ai lại không mong muốn con trai mình trưởng thành, nàng nói vậy nếu để chúng nghe được thì khác gì đã tự mình đặt một cái gai thật sắc lên con đường sau này của chúng?”.
Vũ thiên nguyên nhìn thê tử, nghiêm mặt trầm giọng nói.
Ngày hôm đó một cánh bồ câu trắng, chân gắn phong thư nhỏ đang bay nhanh về phương bắc.
Hơn mười ngày sau, một đội thiết kỵ sĩ mấy ngàn người trùng điệp hộ tống lạc lăng thái tử hồi kinh, lại có thánh chỉ từ trên ban xuống, sắc phong lý phi yến nhất phẩm phu nhân, vũ thiên long hoàng tước hậu truyền.
Mà lúc này vũ thiên long đang hăng say tu luyện bên trong tiểu viện của chính mình, chỉ lực gào thét, chưởng ấn ngập trời.
Mấy hôm nay hắn dùng hết thời gian cùng tâm huyết để nghiên cứu cùng thôi diễn hai môn võ kỹ trong việt võ đạo, là lăng không kình cùng toái tâm chưởng.
Mặc dù thời gian ngắn nhưng bằng vào thiên phú hắn cũng đã tu luyện hai môn công pháp trên đến sơ thành cảnh giới, xuất thần nhập hóa.
Lăng không kình lấy khí hóa cương, áp súc linh khí trong cơ thể tạo thành khí trụ, phát chỉ bằng đầu ngón tay, luyện đến đại thành có thể tùy niệm sở dục còn được điện lôi điệp gia uy lực, khiến cho tốc độ mỗi lần bạo phát đều là kinh người.
Võ học trong thiên hạ muôn hình vạn trạng, chiêu thức cùng biến chiêu vô số, tùy theo cấp bậc mà được phân chia làm mạnh yếu nhu cương, nhưng có một cao thủ võ đạo đã từng nói
“võ kỹ không sợ mạnh chỉ sợ nhanh “.
Thật vậy, đứng trước thực lực, ngươi nếu không chắc chắn đánh thắng còn có thể tìm cách trốn chạy, nhưng đứng trước tốc độ tuyệt đối, thậm chí ngươi còn chưa nhìn được mặt đối phương thì đã phải ngậm ngùi bỏ mạng rồi.
Chỉ cần đủ nhanh là có thể dễ dàng hóa giải, phá bỏ hết thảy võ học trong thiên hạ, nếu xét về mặt tốc độ thì kiếm pháp cùng chỉ pháp được xem như hai loại võ kỹ linh hoạt nhất, nhưng nó cũng tồn tại một điểm yếu chết người, đó chính là sức công phá cùng phạm vi sát thương rất nhỏ.
Nếu bàn về uy lực thì chưởng pháp tất nhiên được xưng tụng là môn công phu cương mãnh, toái tâm chưởng luyện đến đại thành một chưởng đánh ra hoàn toàn có thể san bằng một ngọn núi nhỏ, chưởng pháp tuy không mấy linh hoạt càng không hoa mỹ nhưng lực lượng to lớn.
Cao thủ võ đạo phàm nhân chỉ đơn thuần dùng chiêu số, dưới sự chèo chống lực lượng nhục thân, nhưng tu chân giả thì lại khác, được tu vị điệp gia vậy nên uy lực của võ kỹ cũng theo đó mà đề cao lên vô số lần.
Lúc này, vũ thiên long thình lình dẫm chân, tay phải bắt quyết lăng không bắn ra một chỉ, ngay lập tức từng tia điện lôi như sợi tơ nhỏ xoắn xuýt lấy nhau, theo quang trụ ánh sáng gào thét mà ra, tia sáng đánh thẳng lên gốc cây anh đào cổ thụ to lớn trước sân, chỉ thấy một chiếc lỗ nhỏ bằng ngón tay dễ dàng xuyên qua.
Hắn lại tiếp tục đánh ra một chưởng, không quang mang lập lòe, không hoa mỹ đẹp mắt, chỉ là một chưởng đơn thuần nhưng lại mang theo lực lượng cuồng nộ, có thể dễ dàng nghe ra tiếng phong bạo rít gào cùng thanh âm không khí bị xé rách nổ vang liên hồi.
Gốc anh đào run lên bần bật, một cái chưởng ấn lớn in hằn lên trên thân cây khiến cho lớp vỏ bên ngoài bị bong tróc ra, theo hoa anh đào lả tả rơi xuống.
Vô cùng vừa lòng, vũ thiên long thu công, mười mấy ngày tu tập vất vả khiến cho thân thể hắn mỏi nhừ đau nhức, đến thần trí cũng có chút rối loạn, vũ thiên long vội vàng rời khỏi tiểu viện, rảo bước trên chiếc hành lang dài tiến về phía đông phủ, hắn muốn tìm đệ đệ vũ thiên phong để chơi đùa một chút, đã gần nửa tháng nay hai huynh đệ hắn còn chưa được gặp nhau, cũng có chút nhớ mong.
Cùng lúc này, bên ngoài bầu trời trấn thiên quan một ngôi lưu tinh mang theo quang mang bảy màu như cầu vồng rực rỡ đang phá không cực tốc mà đi, đứng trên thanh đại phi kiếm màu trắng bạc là một trung niên nhân cao lớn mặt vuông mày rậm, tướng mạo tương đối bình phàm nhưng khí thế tự thân lan tỏa lại vô cùng khiếp người.
Hắn mặc bộ đạo bào màu lam nhạt, phía sau lưng được thêu họa một ký tự, chữ tinh sáng lóa chứng tỏ nam nhân này là tu sĩ đến từ bắc bộ tinh nguyệt môn.
…
Vũ thiên long vừa bước vào tây phủ, gia nhân trong phủ nhìn thấy hắn liền cung kính khom người hành lễ.
“thiếu gia”.
“phong nhi đâu?”.
Vũ thiên long nhẹ nhàng hỏi một cô người hầu có chút nhan sắc đang đứng gần đó.
” dạ..nhị thiếu gia ở phía sau hậu hoa viên”.
Dọc theo con đường, đập vào tầm mắt hắn là đầy rẫy những hòn non bộ to lớn được tạo hình cầu kỳ đan xen với nhau xếp thành hàng dài, số lượng có đến mấy trăm, xung quanh còn nghe được tiếng chim hót líu lo, tiếng nước suối chảy róc rách, buổi sáng sương mù còn chưa kịp tán đi mà vất vưởng la đà trên mặt đất, không khí cũng vô cùng tươi mát trong lành, vừa nhìn sơ qua, nơi này không khác gì một chốn thế ngoại đào viên.
Hậu hoa viên tây phủ, bất kỳ ai chỉ cần bước chân vào sẽ phát hiện một điều rất đặc biệt, mặc dù là hoa viên rộng đến mấy trăm mẫu vuông nhưng mà bên trong chỉ trồng độc nhất một loài hoa, là tử phù dung.
Tử phù dung, thân hoa yếu mềm lung lay khoe hương trong nắng khiến cho một vùng đất xinh đẹp nơi nơi tràn ngập sắc tím mông lung.
Hậu hoa viên này vốn là do một tay vũ thiên bá, ông nội vũ thiên long ngày còn sống xây dựng nên để tưởng niệm chính nương tử của mình, đỗ phù dung, sắc tím đại biểu cho sự thủy chung son sắt.
“phong nhi, sao lại ủ rũ vậy?”.
Lúc này vũ thiên phong đang thất thần ngồi trên một tảng đá nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống, dán chặt đầu gối, thỉnh thoảng lại nấc lên nghẹn ngào.
“là ai bắt nạt đệ đúng không, nói cho ta biết, ca đánh hắn giúp đệ?”.
Vũ thiên long bước đến bên cạnh, đưa tay xoa xoa đầu vũ thiên phong, vẻ mặt ôn nhu, hỏi.
Vũ thiên phong ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run run.
“không ai bắt nạt đệ hết!”.
“vậy tại sao đệ lại khóc, là nhớ đại ca có đúng không?”.
Vũ thiên long nhẹ nhàng ngồi xuống một bên, cười hiền từ.
“ai thèm nhớ huynh, ta làm rơi con mộc điểu huynh tặng xuống chiếc giếng kia rồi!”.
Vũ thiên phong bi bô nói, sự tiếc nuối hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt.
“vậy sao? ta cứ tưởng chuyện gì to tát, giờ nhé! ngày mai đại ca lại khắc tặng đệ một con mộc điểu lớn hơn, đẹp hơn nữa…thế nào? “
“không được, mộc điểu là món quà đầu tiên huynh tặng ta, ta chỉ cần nó, không cần thêm!”.
Vũ thiên phong vung văng nói, nước mắt chực trào.
“thằng nhóc này, cũng ương bướng a!”.
Vũ thiên long thầm nghĩ, mặc dù nói vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng vừa ý, tựa như có một dòng suối ấm chảy qua.
Đúng vậy! mộc điểu kia là một năm trước hắn tự khắc lấy, hắn còn nhớ như in ánh mắt vui sướng, kích động của đệ đệ khi nhận được món quà từ tay mình, mặc dù món quà kia chỉ là một con chim gỗ thô kệch xấu xí, vô giá trị.
Trầm ngâm một hồi, vỗ vỗ bả vai vũ thiên phong, vũ thiên long nhẹ nhàng an ủi.
“được rồi, đại ca có cách, ta xuống vớt nó lên cho đệ “.
“nhưng chiếc giếng kia sâu lắm”.
Vũ thiên phong lo lắng.
“không sao, ngồi yên ở đây đợi ta!”.
Dứt lời vũ thiên long nhanh chóng trút bỏ hết y phục trên cơ thể, chỉ để lại một chiếc quần cộc.
Thời tiết rất lạnh, vũ thiên long vội vàng vận chuyển linh khí trong đan điền khu trừ hết thảy giá rét bên ngoài, vừa nhìn tựa một cái bong bóng nước mỏng manh cứ thế mà bao trùm lấy toàn thân khiến cho hàn khí vừa mới tiến vào liền bị chấn lùi trở lại.
Vũ thiên phong lo lắng nhìn theo.
Chiếc giếng này tuy nhỏ nhưng rất sâu, vậy nên người ta không dùng nó để lấy nước sinh hoạt hay phục vụ vào bất kỳ việc gì, nó mọc lên ở đó như chỉ để trang trí khiến cho hoa viên này càng thêm phần sinh động.
Trên cao nhìn xuống chỉ thấy một tia sáng le lói chiếu rọi lên mặt nước óng ánh, mông lung, cơ hồ một đêm rằm ánh trăng rơi trên mặt sông vậy.
“quá sâu, không biết là ai đã đào ra nó”.
Vũ thiên long lẩm bẩm, hơi có chút nhụt chí, theo hắn ước lượng thì chiếc giếng này ít nhất cũng sâu đến hơn hai mươi trượng.
Cầm trên tay viên dạ minh châu, vũ thiên long cắn răng nhảy liều, đến lúc này hắn mới biết mình thực sự sai lầm.
Giếng này đâu phải sâu hai mươi trượng như hắn phỏng đoán.
Ít nhất cũng là mấy trăm trượng, nếu như bên dưới không phải là nước, nếu tu vị hắn không phải ngưng khí tầng ba thì chờ đợi hắn chỉ có một cái kết cục, tan xương nát thịt.
Rơi tự do một lúc ” ùm” vũ thiên long chới với trong dòng nước.
“quái lạ, sao lại là nước chảy thế này, đây tuyệt đối không phải là cái giếng tù, đây hẳn là dòng sông mới đúng”.
Vũ thiên long kinh nghi phán đoán.
Viên dạ minh châu trong tay mang mang phát sáng dưới bóng đêm, tỏa ra thứ ánh sáng âm u lạnh lẽo, khó khăn lắm vũ thiên long mới có thể vượt ra được phạm vi dòng nước chảy xiết, lần mò bơi trở vào hắn mới càng thêm chắc chắn phán đoán của mình, đây không phải cái giếng gì, đây thực sự là một dòng sông rất lớn.
Không gian này cũng không phải là không gian bên dưới một cái giếng, nó chân chính là một địa phương lớn, vô cùng lớn.
Mặc dù bầu trời rất tối tăm, thế nhưng vũ thiên long vẫn có thể dễ dàng nhìn ra hai bên bờ sông là cánh nương dâu xanh biếc trải dài vô tận, trên cao, nơi miệng giếng chính là nguồn sáng duy nhất chiếu rọi cho cả thế giới, cứ như thể một vầng hạo nguyệt trắng bạc nhỏ bé vậy.
Kinh hoàng nhìn khung cảnh trước mắt, bản thân hắn càng không dám tin vào nhãn quan của chính mình, hệt trong cơn mộng mị, địa phương này âm u tối tăm lại cực kỳ hắc ám.
Tiếng sóng ầm ầm đánh vào bờ cứ như thể bị cuốn trôi vào một căn phòng kín gió, thanh âm gào thét vang vọng, luẩn quẩn hồi lâu không dứt.
Lúc này vũ thiên long đã đặt chân trên bờ sông, dẫm cát ướt bước vào sâu bên trong một khoảng, thân hình nhỏ bé luồn lách qua từng gốc dâu, không cẩn thận còn bị gai nhọn cào xé lên da thịt, dưới ánh trăng tờ mờ, vũ thiên long phóng nhãn ra thật xa, phía chân trời chỉ thấy đồng nhất một màu xích hồng ma quỷ.
Thế giới nơi đây quá ư rộng lớn, tâm trí hắn càng dày đặc một mảnh hoang mang, giờ phút này hắn thật sự muốn khóc, vũ thiên long thật sự sợ hãi, hắn là hài tử.
Càng bước vào bên trong, bởi vì cách xa nguồn sáng nên khung cảnh lại càng trở nên tối tăm, thế nhưng viên dạ minh châu vẫn đủ để chiếu rọi cho từng bước chân của hắn.
Không gian tịch mịch tuyệt đối ninh tường, không có lấy một chút tiếng động nào dù là nhỏ nhất, chẳng biết qua bao lâu, vũ thiên long vẫn đang lần mò bước đi, lúc này nương dâu đã lùi lại phía sau, thay vào đó là vô số ụ đất cực lớn mọc la liệt khắp nơi như những ngọn núi nhỏ bị một bầy mối khổng lồ ùn lên từ mặt đất vậy.
Phía trước tầm mắt vũ thiên long, đang đứng im lìm một đầu quan đạo cũ nát thê lương vô cùng, ở đó có thể nghe ra nồng nặc mùi rêu mốc cùng hương vị của tuế nguyệt tháng năm.
Quan đạo này vốn rất lớn, có lẽ trước đây người ta đã phải bỏ ra không ít công sức để xây dựng lên nó, hai bên tường thành hiển lộ những vệt nứt toác thật dài, lại sâu hoắm cứ như bị kiếm lớn chặt chém, mái ngói phủ phong rêu rơi vỡ đầy trên mặt đất, một khung cảnh đổ nát, tang thương đến cực điểm .
Vũ thiên long như người mê man đi dưới hoàng hôn một buổi chiều ít nắng, bầu trời xích hồng ảm đạm càng tôn thêm sự chết chóc cùng khơi gợi cảm giác bất an thật sâu trong lòng người.
Sau cổng quan đạo đứng lù lù một tấm bia đá được cắm thẳng trên mặt đất, cũng đã phủ kín màu rêu phong, lúc này đây vũ thiên long đã không còn cảm thấy sợ hãi, thay vào đó nhiều hơn là kích thích đến từ tâm lý tò mò.
Đưa viên dạ minh châu tới thật gần , trên tấm bia đá, vũ thiên long khẽ đọc.
“ô quan chưởng, thăng long hoàng thành!”.
Sau đó hắn thất thần che miệng thốt lên kinh nghi.
“không phải chứ..hoàng thành thăng long sao?”.
Trong một vài điển tích có ghi, hoàng thành thăng long chính là thủ đô xa xưa của đại việt thời lạc vu xích quỷ, cách nay đã một vạn hai trăm bảy mươi sáu năm về trước, thời đại huy hoàng nhất trong lịch sử tu chân, bởi vì cùng thời điểm đó dân tộc đã sản sinh ra rất nhiều vị tiên nhân tối đỉnh, lạc tổ cũng đản sanh tại bên trong thăng long thành.
Nhưng tuế nguyệt qua đi, vàng son rồi cũng trôi vào quên lãng, người ta dần dần quên mất cái địa danh thăng long cùng kinh biến ngày xưa.
Nghe đồn ngày đó thăng long thành vào một đêm trăng thật tròn không biết vì lý do gì bỗng nhiên chìm vào lòng đất, chôn vùi theo một thời đại huy hoàng, một nền văn minh rực rỡ cùng với ức vạn nhân mạng của bá tánh sinh linh.
Theo điển tích, cổ nhân vì nhìn thấy kim long phi thiên mới đặt tên cho địa phương kia là thăng long, ngụ ý, chốn rồng bay lên, sau vô số tuế nguyệt tên cũ không đổi, cố đô của người việt cổ tức bộ tộc xích quỷ cũng bị mặc định là địa phương thăng long này.
Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm
“Lâu rồi không gặp, anh nhớ em lắm.”
“Em cũng nhớ anh.”
Nhiễm Tranh đáp trả lại cậu bằng một cái ôm ấm áp.
Thiên Ngôn cũng là một thành viên trong tổ chức. Nhiều lần tiếp xúc trong công việc, bọn cô đã nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng tổ chức lại có một cấm kị chính là các thành viên không được phép yêu đương. Vì vậy, cô và Thiên Ngôn buộc phải lén lút, không để ai phát hiện. Đến nay, cũng đã tròn ba năm.
“Em còn nhớ hôm nay là ngày gì không?”
“Là ngày gì?”
Vì chuyện biến mất của mẹ khiến Nhiễm Tranh không thể tập trung. Cô không nhớ bản thân đã đánh dấu sự kiện nào vào ngày hôm nay cả.
“Tiểu Tranh Tranh của anh, em như thế là đang giả vờ hay thật đây.”
Thiên Ngôn hơi thất vọng, cậu buông cô ra. Giọng điệu trách hờn.
“Em thật sự quên ngày trọng đại này sao.”
Cô cười gượng gạo:
“Em xin lỗi Thiên Ngôn, mẹ của em đột nhiên biến mất làm em không thể nghĩ được nhiều chuyện.”
“Mẹ của em biến mất?!”
Nghe cô nói, Thiên Ngôn thốt lên ngạc nhiên. Lúc này, cậu mới nhận ra sự buồn bã trên gương mặt kiều diễm ấy. Thiên Ngôn giơ tay nâng niu gò má của Nhiễm Tranh.
“Em đừng quá lo lắng, chắc là dì có việc bận nên không kịp nói với em. Dì Như là một người thông minh, anh tin chắc dì ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Có thể dì sẽ trở về trong vài tiếng nữa thôi, em đừng lo lắng. Không tốt cho sức khỏe.”
Lời động viên của cậu làm cô bớt lo lắng đi phần nào. Nhiễm Tranh tin những lời Thiên Ngôn nói, càng tin bản lĩnh của mẹ mình. Nếu như bà không có bản lĩnh thì bà đã không thể tồn tại trong xã hội khắc nghiệp này.
Có lẽ mẹ sẽ trở về sớm thôi!
Lúc này, Nhiễm Tranh chợt nhớ đến chuyện trọng đại mà Thiên Ngôn nhắc đến. Cô thật sự quên mất việc này. Vẻ mặt ngượng ngùng nhìn cậu.
“Chuyện trọng đại mà anh nhắc đến..có thể nói nhỏ cho em nghe được không?”
“Em không nhớ thật?”
Cậu nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
Nhiễm Tranh khẽ gật đầu thú tội với cậu.
Thiên Ngôn muốn giận dỗi với cô vì đã quên đi ngày trọng đại này nhưng nhìn biểu hiện đáng yêu ấy khiến cậu không nỡ. Bản thân lại mềm lòng, Thiên Ngôn thở dài mắng yêu.
“Em xem em đấy, còn chưa uống canh mạnh bà đã quên hết rồi.”
“Hi, thế anh có thể nói cho em biết được không?”
Ánh mắt Thiên Ngôn trở nên mờ ám, cậu ngoắt tay bảo cô lại gần mình. Nhiễm Tranh ngoan ngoãn như chú mèo con tiến đến một bước, chỉ còn một khoảng cách nhỏ xíu nữa thôi hai người có thể dính chặt vào nhau.
Thiên Ngôn ghé sát vào tai cô thì thầm. Chẳng biết cậu đã nói gì mà khiến cô há hốc mồm, vội che miệng lại.
Trong biệt thự Rose Black, các vệ sĩ nghe thấy tiếng động cơ của chiếc Bugatti La Voatio Norie liền nhận ra cậu chủ. Cánh cửa biệt thự tự động mở ra chào đón chủ nhân. Hai bên cánh cửa chính là hàng vệ sĩ đứng nghiêm túc chào.
Đỗ Như ở bên trong xe nhìn ra thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc. Là một kẻ trộm, bà đã đi du hành khắp thế giới. Không có một gia đình giàu có nào mà bà bỏ sót. Nhưng thật không thể ngờ rằng, trong nước vẫn còn có một ngôi biệt thự sang trọng, lộng lẫy mà bà chưa từng biết. Trong vô thức, Đỗ Như thốt lên câu hỏi ngớ ngẩn:
“Đây là nhà của cậu?”
“Tất nhiên. Cô không thấy bọn họ đang chào đón tôi ư? Nếu tôi không phải chủ nhân ở đây thì họ đã không để tôi đi vào trong.”
Hắn vắt chéo chân lên, ngồi thản nhiên nhìn Đỗ Như trầm trồ về sự giàu có này. Không chỉ riêng bà, những người mà hắn từng đưa về điều có chung một biểu cảm ấy. Nó cũng không quá ngạc nhiên.
“Từ nay, em sẽ ở lại đây cùng với tôi. Bất kì thứ gì em muốn, tôi điều cho em.”
Nghe hắn nói nói đáp ứng điều mà bà muốn. Nghĩ đến việc này, Đỗ Như không khỏi cười tự giễu. Những gì mà bà muốn, bà điều tay không mà cướp lấy. Chưa có thứ gì mà bà không lấy được. Vậy thì việc gì bà còn phải chờ người khác cho mình. Hơn nữa, đột nhiên có một người tốt bụng đáp ứng mọi thứ cho mình điều là có mục đích riêng. Mà một người trẻ như Mạch Ngạn, Đỗ Như không cần đoán cũng biết.
Nhìn Mạch Ngạn đang “dương dương tự đắc”, bà cười phì, chế nhạo.
“Trong cậu rất giống một thiếu gia ăn chơi. Chắc không phải là một người dùng tiền của cha mẹ chứ?”
“Dùng tiền cha mẹ? Nếu thật sự như vậy thì sao?”
Mạch Ngạn hướng mắt về phía Đỗ Như, ánh mắt thâm sâu nhìn bà.
“Những kẻ đó đáng lý ra phải có một cuộc sống nghèo khổ để biết đồng tiền làm ra quý như thế nào. Tôi “cực ghét” loại đó!”
Đỗ Như cố tình nhấn mạnh với hắn.
“Ha, tôi không quan tâm cô nghĩ gì, chỉ cần thỏa mãn tôi là được.”
Kít…
Chiếc xe La Voatio Norie dừng trước cửa biệt thự. Người bên ngoài nhanh chóng mở cánh cửa xe để Mạch Ngạn bước ra ngoài. Một người khác cũng mở cửa xe chào đón Đỗ Như.
Thấy có người nhiệt tình với mình, Đỗ Như có chút không quen.
Mạch Ngạn từ lúc nào đã đứng trước mặt Đỗ Như. Thấy bà vẫn không chịu ra, hắn nhíu mày, cúi người xuống.
“Cô đang chờ tôi bế cô ra hay sao?”
Bế ư?
Đỗ Như giật mình, bà theo phản xạ liền chui ra khỏi xe từ cánh cửa bên kia. Nhìn cô nghe lời, lúc này hắn mới vui vẻ trở lại.
Buổi tối hôm đó, Nhiễm Tranh ở nhà mãi vẫn chưa thấy mẹ trở về. Cô rất xót ruột. Dù có đang làm nhiệm vụ, mẹ cũng sẽ nhắn tin nói với cô. Nhưng lần này, không tin nhắn, không một cuộc gọi đến. Nhiễm Tranh dù có tự tin đến đâu cũng phải lo lắng về sự mất tích này. Đột nhiên, chuông điện thoại của cô rung lên. Nhiễm Tranh vội vàng mở tin nhắn ra xem. Nhìn thấy tin của mẹ, cô rất vui.
“Là mẹ nhắn cho mình.”
Có được tin nhắn này, Nhiễm Tranh mới nguôi ngoai đi sự lo lắng. Nhìn giờ trên điện thoại, cô mới chợt nhớ đến chuyện lúc sáng Thiên Ngôn nói với mình.
“Ôi không! Trễ mất rồi!”
Cô lật đật chạy đi thay đồ, chỉ còn hai mươi phút ngắn ngủi là tới giờ hẹn. Thay đồ xong, Nhiễm Tranh như một cơn gió chạy ra khỏi nhà. Ngồi lên chiếc Superbike, cô rồ ga, nhấn số. Với tay lái lụa chưa từng thua trên cuộc đua, Nhiễm Tranh kéo hết ga với tốc độ hết mức có thể. Mất khoảng mười phút, cô đã xuất hiện ở điểm hẹn.
“Anh Thiên Ngôn sẽ không giận mình đâu.”
Nhiễm Tranh lấy trong túi ra thỏi son tô lên môi mình cho có chút màu sắc. Sau đó liền đi đến thang máy. Nhưng cô lại không được may mắn khi những thang máy gần đó điều đã đóng lại. Nhìn vào đồng hồ chỉ còn lại ba phút, Nhiễm Tranh trở nên bối rối. Cô không muốn vì sự chậm trễ của mình khiến Thiên Ngôn thất vọng. Chính vì thế, cô đã đưa ra một quyết định liều lĩnh. Từ tầng một lên đến tầng mười năm cũng chính là tầng cao nhất, cô chỉ còn có cách là chạy bộ.
Ba phút thử thách, Nhiễm Tranh không còn sự lựa chọn khác. Cô chạy bộ qua các bậc cầu thang trong sự gấp gáp. Nhưng khi đến được tầng thứ tám, cô chỉ còn lại một phút. Cứ tiếp tục chạy bộ, e rằng không thể đến được đó đúng giờ. Trong lúc đó, cô lại nghĩ đến việc làm táo bạo. Nếu như không thể chạy được nữa thì cô sẽ dùng đến tuyệt chiêu của mình.
Nhiễm Tranh chạy vào tầng thứ tám. Cô không quan tâm mà mở đại một cửa phòng ở tầng đó. May mắn là không có người ở, tận dụng thời cơ. Nhiễm Tranh đi đến cửa sổ cô trèo ra bên ngoài. Từ lúc nào đã có một sự dây xuất hiện trong tay cô. Vì cô là một kẻ trộm nên việc trèo lên tầng nhà chỉ là chuyện nhỏ. Nhờ vậy, cô mới có thể rút ngắn thời gian.
Ở trong phòng Vip, tầng mười lăm. Thiên Ngôn đã có mặt ở đó. Cậu ngồi trên ghế liên tục nhìn vào đồng hồ. Thấy thời gian chỉ còn lại mấy giây nhưng người vẫn chưa đến. Cậu cảm thấy bồn chồn, bất an. Liệu cô có đến đây không?
Ánh mắt cứ dán vào màn hình điện thoại. Đến khi thời gian hẹn đã đến, bỗng cậu nghe thấy tiếng động nhưng không phải ở cánh cửa phòng mà từ hướng cửa sổ. Khi ngẩng đầu nhìn, Nhiễm Tranh vậy mà lại từ cửa sổ đi vào. Gương mặt nhễ nhại mồ hôi, cô cười hề hề.
“May quá! Em đã đến đúng hẹn.”