“giết!”.
Theo thanh âm vang lên, lúc này nhị linh đã thành công phá vỡ trận pháp, cả hai đang cùng năm tên thánh tử một chỗ đối chiến.
Thần thông thuật pháp ngập trời bộc phát kéo theo vô số thanh âm oanh minh quanh quẩn bát phương, đại địa lắc lư dữ dội, thương thiên càng là kịch liệt chấn động.
Vạn quân bên dưới, chỉ trôi qua chưa đầy mấy cái nhịp thở đã có đến hơn một nửa nhân số bị dư ba lực trùng kích đánh nổ nhục thân, từng trận từng trận mưa máu tanh nồng rơi xuống, huyết tinh nhiễm đỏ thương khung.
Tu sĩ chi chiến hoàn toàn không có chỗ cho phàm nhân thế tục đứng xem, giống như đám người này chỉ là kéo nhau đi cho đủ số lượng, đi cho có khí thế mà thôi.
Vũ thiên long vừa xuất thủ đều là sát chiêu, chiến thần đỉnh lăng lập giữa bầu trời mạnh mẽ trấn áp tứ phương, vừa nhìn qua giống như một ngọn núi nhỏ nặng nề treo ngược, cũng có thể bởi vì đã khá lâu chưa được triệu hoán mà lúc này trên thân đỉnh càng tản mát ra quang mang mãnh liệt vô cùng.
Sơn hà đồ trải rộng chiếm lấy một vùng trời, phành phạch, phành phạch tung bay, cứ mỗi lần chiến thần đỉnh từ trên bầu trời nện xuống đều có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của ít nhất một vài tên tu sĩ cấp thấp.
Đội ngũ của đám người tu giả trợ chiến này cũng không thiếu kết đan kỳ, bất quá, đứng bên dưới khí tức nguyên anh khủng bố hơn nữa uy áp kinh tâm động phách lại dồn dập phát sinh không khác gì hồng thủy cuồn cuộn liên tục phủ xuống khiến cho kẻ tu vi càng cao càng có cảm nhận rõ rệt nhất.
Vũ thiên long, lực lượng tu vị toàn thân lúc này tự do buông thả, được tiên mệnh ấn ký điệp gia cường hóa khiến cho chiến lực của hắn được kéo dài thêm một khoảng lớn, mặc dù không phải trúc cơ chân chính nhưng bộc phát ra bên ngoài đã có thể vô hạn tiếp cận đến trúc cơ hậu kỳ.
Bất kể toái tâm chưởng hay lăng không kình chỉ cần tâm niệm khẽ động lập tức sẽ có kẻ rơi đầu hoặc bị đánh nổ nhục thân.
Thần hành bách biến bát thức thi triển, mặc dù không thể nói là thuấn di thiên địa thế nhưng tốc độ cũng không hề thua kém bôn lôi hành tẩu, chiến trường trên kia, ngoài vị trí nơi bảy vị nguyên anh đại năng đang bình hòa đôi công thì vũ thiên long lúc này không khác gì hổ lạc bầy dê, một mình hắn gào thét xông pha, cứ một chưởng đánh ra liền có kẻ vứt đi mạng sống.
Huyết vũ nhuộm đỏ y phục vũ thiên long, ngay cả tóc cho đến khuôn mặt cũng đều bê bết máu, tựa hồ mùi vị huyết tinh là một loại chất kích thích mạnh mẽ, chẳng vậy mà hắn càng giết càng hăng, càng giết sát khí cùng nộ khí chất chứa bao lâu lại càng phi dương quật khởi.
Bản thân hắn càng điên cuồng bao nhiêu thì chiến thần đỉnh khí tức càng thêm mãnh liệt bấy nhiêu, lúc này tản mát ra bên ngoài đã không còn là một kiện pháp khí thông thường mà phảng phất như một thứ vũ khí giết người đáng sợ.
Uy áp trên đại đỉnh theo thời gian, theo số lượng nhân mạng bị nó hung hăng cướp đoạt không những giảm bớt, trái lại còn trở nên khủng bố vô cùng, từng hồi tiếng chấn cuồng bạo vang lên, nó chủ động đi câu thông cùng thần trí bên trong thức hải vũ thiên long.
Thình lình vô số đạo huyết quang trong một cái sát na điên cuồng bộc phát, như kình thiên sóng lớn nuốt trời chấn cho hư vô bốn phía phải run rẩy liên hồi, vặn vẹo biến dạng đến khó nhìn, huyết quang không u ám mà mãnh liệt chói mắt, chiến thần đỉnh lúc này tựa một vầng mặt trời màu đỏ, dương quang ảm đạm, huyết quang bạo loạn ngập trời quật khởi.
Nó đại diện cho sự điên cuồng của bản tâm vũ thiên long, chẳng ai biết giết người nhiều có trở thành thói quen hay không, bất quá, vũ thiên long càng đoạt mạng lại càng cảm thấy hứng thú, bởi vậy mà càng về sau động tác càng trở nên thuần thục.
Hắn như một tôn ma vương, nhấc tay nhấc chân đều muốn đồ sát diệt sinh, bất kể đối phương có tu vị gì, từ ngưng khí cho đến trúc cơ, vũ thiên long mỗi lần xuất thủ đều đặt mình ở trong trạng thái điên cuồng nhất, có gào thét, có thê lương, có ăn năn, có không đành, nhưng nhiều hơn là sát khí kinh thiên động địa.
Bản thân hắn không biết mình đang giết người vì mục đích gì, cũng có thể, tàn ác với địch nhân không hẳn đã là sai trái.
Nhưng vũ thiên long không còn suy nghĩ được nhiều như vậy.
Bản tâm hắn càng lúc càng trở nên lung lạc ma hóa, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ e rằng, vũ thiên long hoàn toàn có thể một bước nhập ma.
Tín anh vương bắt gặp sự điên cuồng đến từ trên thân một tên hài tử thì cư nhiên tỏ ra kinh hãi, tuy nhiên cũng chỉ là một chút, rất nhanh liền khôi phục, sát na sau thần sắc hắn nhanh chóng biến đổi, trên môi bất ngờ nở ra một nụ cười tà dị.
“ngươi có điên cuồng hơn nữa thì cũng chỉ là con kiến ngưng khí mà thôi!”.
Tín anh vương khinh thường nói, trong mắt sát khí như muốn nuốt chửng vũ thiên long.
Hắn đưa ánh mắt tham lam nhìn lên chiến thần đỉnh trên bầu trời, trong đại não chợt nảy sinh chủ ý giết người đoạt bảo, hắn cam đoan năm vị thánh tử không sớm thì muộn có thể trấn áp hai nguyên anh đại năng kia, còn hài tử trước mặt ở trong mắt hắn cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, lật tay đều có thể nghiền nát được vô số.
Tín anh vương thần thái tàn độc, hắn nhanh chóng bắt ra hàng loạt pháp quyết, lập tức tu vị kết đan hậu kỳ toàn diện bộc phát, đồng thời tay phải hung hăng vồ mạnh về phía hư vô, theo đó hư vô lúc này cũng vừa vặn huyễn hóa nên một cái đại thủ ấn ngân sắc, đại thủ bằng khí thế nghiền ép, xé rách chướng ngại nhằm hướng vũ thiên long gào thét bay đi.
Khi thủ ấn kia còn cách vị trí vũ thiên long tầm trăm trượng, mặc dù một tia thần thức của hắn đã sớm báo trước nguy cơ sinh tử, thế nhưng khí tức kết đan quá mức mạnh mẽ, uy áp lại siêu việt cực hạn của bản thân, bởi vậy vũ thiên long hoàn toàn không có chút cơ hội phản kháng hay tránh né nào.
Đây chính là khác biệt lớn nhất của một cái đại cảnh giới, cơ hồ phải dùng từ rãnh trời để hình dung, vũ thiên long mặc dù có thể nghiền ép trúc cơ, thậm chí nếu vận dụng toàn lực hắn cũng dám ngang nhiên một trận sinh tử cùng với trúc cơ hậu kỳ tu sĩ, bất quá! ngưng khí đối mặt kết đan không khác gì nguyên anh gặp độ kiếp đại tu sĩ.
Cách biệt không phải chỉ ở thực lực, mà là cách biệt trên toàn bộ mọi phương diện, ngưng khí kỳ để trốn thoát khỏi một kích của kết đan cường giả, tất nhiên là điều không tưởng.
Đây là chênh lệch ở trên cấp độ sịn mệnh.
Trong sát na đó toàn thân hắn dường như bị một bàn tay vô hình mạnh mẽ nắm chặt lấy nhấc lên, thiên địa hóa lồng giam cắt đứt mọi ngã đường, đến cử động thân mình, thậm chí hô hấp cũng cảm giác cực kỳ khó khăn.
Khi đại thủ gào thét ép tới, muốn một chưởng đập chết vũ thiên long thì thình lình có một tiếng quát dài phẫn nộ vang lên.
Thanh âm đùng đoàng va chạm tựa sấm rền, nhục thân của vũ thiên long bị ném ngược về phía sau, tại chỗ thổ huyết phun ra đến mấy ngụm máu tươi, cực kỳ chật vật cố gắng đi ổn định thân hình, lúc này trước mặt hắn là một mảnh huyết vũ đầy trời, tại đó phiêu phù lấy viên ngọc cốt màu vàng kim, bên trên quang mang đã ảm đạm vô cùng, lại có từng vết nứt kéo dài, cơ hồ muốn sụp đổ ngay lập tức.
“đại bá!”.
Cảm nhận được khí tức có chút quen thuộc cùng run túc huyết thống vũ thiên long chỉ kịp hét lên một tiếng thảng thốt, vũ khắc điệp lại dùng kim đan thiêu đốt đổi lấy cho mình một mạng..cái này hắn không bao giờ nghĩ tới.
Kim đan diệt đồng thời từ nay về sau ở trên thế giới này tiêu biến.
“thiên long! ngày đó ta có lỗi! thời gian qua đại bá đã phải giằn vặt rất nhiều! hôm nay ta lấy tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng cho ngươi, cũng xem như một hồi nhân quả! thiên long! là đại bá không tốt! nếu sau này có gặp tài nhi, hãy giúp ta bảo hộ an toàn cho nó, hai đứa vốn là huynh đệ!”.
Trong thiên địa vang vọng thanh âm bi thống.
“đại bá! tại sao người phải làm như vậy?”.
Vũ thiên long chua xót, nội tâm gào thét thê lương.
Cũng đồng thời kim đan của vũ khắc điệp sát na liền triệt để vỡ vụn hóa thành cát bụi tiêu tán trong hư vô, vũ khắc điệp đã hai lần bị người khác đánh nát nhục thân, nếu hỏi vũ thiên long lúc này có còn thù hận gì hắn nữa hay không?.
Câu trả lời tất nhiên là không, nếu có cũng chỉ là nặng lòng.
“đáng chết! các ngươi đều đáng chết! aaaaa!”.
Vũ thiên long phẫn nộ quát, hốc mắt đã đỏ, đại não ngập trời lửa giận.
Hắn không thèm suy nghĩ, không thèm do dự, từ bên trong mi tâm lập tức một đoàn quang mang màu tím đậm gào thét xé không mà ra.
Khi quang mang này vừa hiện, phảng phất vạn âm im bặt, hư không bị định trụ, lấy ý chí của nó thay thế cho thiên ý, lấy uy áp của nó thay thế cho thiên uy, khí tức duy ngã độc tôn ầm vang khuếch tán che mờ trời đất, khiến cho phong vân biến sắc, trời đất oanh minh.
Sợi tóc thứ ba, cũng là thần thông bảo mệnh cuối cùng, hôm nay vũ thiên long vì báo thù mà sử dụng.
Đánh đánh giết giết, ai thù ai hận còn chưa rõ, ai tốt ai xấu chưa bàn, nhưng vũ khắc điệp chết trước mặt hắn, vũ thiên long tuyệt nhiên sẽ không ngần ngại báo thù.
Dù cho nguy cơ ngập đầu vũ thiên long cũng tiếc sợi tóc sư tôn nhưng mà hôm nay ân đền oán trả, vũ khắc điệp không tiếc tính mạng, hắn làm sao lại tiếc..là nhân quả cũng được, là thân tình cũng tốt.
Nhìn người thân chết trước mặt mà không xuống tay, đây không phải cách làm người của vũ thiên long.
Mất rồi hài tử tính khí cũng mất rồi thanh thuần suy nghĩ, có lẽ sau mộng kia trưởng thành quá nhiều hắn cũng mất đi năng lực cân nhắc, giống như trưởng thành ở dưới năm tháng sâu dày tích lũy con người trở nên bộc phát.
Lạnh như giếng cổ, sâu như tinh không…vũ thiên long bước ra ba bước bình tĩnh nhấc tay.
“đều đáng chết!”.
Thanh âm giống như tử thần, sợi tóc bùng nổ, một khắc này không gì cản được..bầu trời vỡ ra.
Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm
Trở về nhà, hắn không quan tâm đến người xung quanh mà đi một mạch đến phòng 252.
Cạch!
Tiếng cửa phòng vừa mở ra, hắn giật mình khi nhìn thấy Nhiễm Tranh nằm bất động trên giường. Hắn buông chiếc áo khoác rơi xuống sàn, lao đến bên cô như một cơn gió.
“Này, cô bị làm sao vậy? Mau tỉnh dậy đi, tỉnh dậy nhanh lên!”
Mạch Ngạn giơ hai tay mình áp vào má Nhiễm Tranh không ngừng lắc lư.
“Vì đói quá nên cô mới ngất xỉu đúng không? Nếu như cô tỉnh dậy tôi nhất định sẽ cho cô ăn uống no say, vì vậy làm ơn hãy tỉnh lại đi.”
Dù có cố gắng thế nào, hai mắt Nhiễm Tranh vẫn nhắm chặt lại không một chút cử động. Điều này khiến Mạch Ngạn càng lo lắng hơn. Hắn nhìn thẳng vào mặt cô, nói:
“Nếu như cô không tỉnh dậy thì tôi chỉ còn một cách duy nhất.”
Nói rồi, Mạch Ngạn từ từ cúi đầu xuống. Hắn chuẩn bị hôn hấp nhân tạo cho cô nhưng trước khi điều đó xảy ra, một sự cố bất ngờ đã phá hỏng dự định của hắn.
Nhiễm Tranh mơ mơ màng màng mở mắt ra. Đột nhiên, đập vào mắt cô chính là gương mặt của Mạch Ngạn. Theo phản xạ, cô hét lên:
“Aaaa….”
Nhưng Mạch Ngạn nhanh tay bịch miệng lại, hắn đặt tay lên môi mình, nói nhỏ:
“Là tôi đây. Cô vẫn chưa chết ư!”
Chết?
Nhiễm Tranh ngạc nhiên, trừng mắt nhìn hắn. Tại sao hắn lại bảo cô chết? Cô chết khi nào? Rõ ràng cô chỉ nằm ngủ một lúc thôi mà. Sao hắn có thể nghĩ cô chết dễ dàng như thế được. Chẳng lẽ chết đối với hắn dễ đến vậy sao?
Nhìn gương mặt hốt hoảng của hắn khiến cô tức giận. Người đàn ông trước mặt này chắc chắn muốn cô chết lắm đây mà. Hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm, hít một hơi thật sâu sau đó hét lên như trận bão giông.
“NÈ!!! Nói cho anh biết cho tôi vẫn thở, hệ điều hành cơ thể tôi vẫn tốt và điều đặc biệt là tôi đã được thầy bói tiên đoán tôi thọ rất lâu. Cho nên, anh đừng mong tôi chết dễ dàng, tôi sẽ không chết được.”
“Cô…tôi đang quan tâm cô tại sao cô lại mắng tôi như thế được. Cô đúng là vai phản diện không thể phản diện hơn.”
Mạch Ngạn bực mình đứng dậy mắng Nhiễm Tranh phụ lòng tốt của người khác. Hắn thật ngốc khi lo cô xảy ra chuyện, bỏ việc làm ăn của mình để trở về xem cô như thế nào. Kết quả thì hắn nhận lại chỉ được một trận mưa phùn và những lời khó nghe từ cô. Nếu biết trước mọi chuyện sẽ như thế này thì hắn đã không quay trở về. Thà rằng ở bên ngoài còn bình yên. Không đôi co với cô, hắn quay người định rời đi nhưng khi tay cầm khóa cửa thì hắn lại nhận ra một điều.
Tại sao hắn phải rời đi? Căn phòng này là do hắn thuê và cô chỉ là người ở nhờ, người nên đi ra phải là cô mới đúng. Mạch Ngạn quay đầu lại nhìn nhíu mày nhìn Nhiễm Tranh, hắn khoanh tay trước ngực thái độ của chủ phòng.
“Tôi không biết cô đang nghĩ gì về tôi nhưng tôi mới là người ở nhờ…không ý tôi là tôi mới là thuê căn phòng này và tôi sẽ ở đây và cô sẽ ở đây..không phải ý là tôi ở đây còn cô ở kia…ơ…TÔI ở trong phòng còn cô ở trên giường…bà mịa nó tôi đang nói cái gì vậy?”
Hắn lấy tay che mặt mình lại, bình tâm suy ngẫm.
“…Hả? Anh nói cái gì tôi không hiểu cái gì hết?”
Nhiễm Tranh nhướng mày hướng mắt về phía hắn.
“Tôi còn không hiểu cô đang gì?”
”Tôi nói gì cơ?”
”Không, ý tôi là tôi, ý tôi là cô ơ…cô để tôi bình tĩnh một chút đi.”
“Vậy thì được.”
Trong lúc chờ đợi Mạch Ngạn úp mặt vào tường suy ngẫm, Nhiễm Tranh bước xuống giường. Cô đi rót một ly nước lọc, có lẽ cô nên bổ sung cho mình một ít nước trước khi tiếp tục nói chuyện với hắn. Vừa uống được một ngụm, Mạch Ngạn đột ngột lên tiếng khiến cô giật mình phun ngược ra ngoài.
“Phụt!!”
“Cô uống nước có ý tứ một chút được không.”
“Khụ khụ…xin lỗi nhưng tôi đâu có cố ý.”
“Không cố ý chắc…thôi bỏ đi. Bây giờ cô đứng yên ở đó nghe tôi nói.”
“Ừm.”
Nhiễm Tranh gật đầu, tay cầm chắc ly nước tập trung nghe những gì hắn sắp nói.
“Trươc tiên tôi muốn nói đây là phòng tôi, do tiền cô bỏ ra…tiền tôi bỏ ra. Và cô là người ở nhờ phòng của cô…của tôi nhưng cô lại mắng cô à không mắng tôi. Cô có biết là tôi đã bỏ công việc của mình để đến tìm tôi và gặp cô…đến tìm cô và gặp tôi…đến tìm cô và gặp cô. Nhưng còn cô thì chết…”
“Tôi không có chết!”
“Ừm ý tôi là cô chết.”
”ANH BỊ ĐIẾC À!”
Nhiễm Tranh bực mình hét lên. Ánh mắt căm phẫn nhìn hắn. Sao cái tên đáng ghét đó lại nghĩ cô chết hoài vậy?
“Chậc, tôi xin lỗi. Ý tôi là cô không có chết nhưng cô đã nằm chết…không phải là nằm ngủ, đúng vậy nằm ngủ. Cô nằm ngủ một cách chết đi sống lại…nằm ngủ một cách sống lại chết đi…nằm ngủ rất ngon. Phù!!! Câu chuyện này thật mệt mỏi.”
Hắn thở mạnh, chóng tay một tay vào hong, cố gắng bình tĩnh.
“Đủ rồi nhé! Một từ một chữ nào anh nói ra cũng bảo là tôi chết hay bây giờ tôi chết thật cho anh xem nhá. Để anh khỏi phải mong chờ cái chết của tôi nữa.”
Nhiễm Tranh với lấy con dao gọt trái cây trên bàn. Không biết là có sự sắp đặt từ trước của Mạch Ngạn hay con dao vốn đã được đặt trong phòng. Nhưng mặc kệ đó là sắp đặt hay là gì, cô cầm con dao kề vào cổ tay mình. Chỉ cần dùng một lực nhỏ là máu có thể tuôn ra bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Mạch Ngạn trở nên hoảng hốt, hắn không nghĩ cô sẽ làm chuyện tồi tệ.
”Này, cô đừng có làm bậy. Đây là phòng tôi thuê, có chết thì cũng đợi tôi báo với người nhà cô một tiếng để họ chuẩn bị tang lễ.”
“Anh!! Mau cút ra ngoài cho tôi!!”