“ta không muốn! ta không muốn ngươi phải dùng đến biện pháp cực đoan như vậy để đổi lấy cho ta sự sống!”.
Thần thức vũ thiên long phát điên, hắn gào thét muốn xé nát thức hải vực dậy nhục thân, nhìn hình dạng tàn tạ của công tôn uyển lúc này, hắn cảm giác được một cỗ đau đớn cùng cực đến từ sâu tận bên trong tim can phế phủ, cỗ đau đớn kia thậm chí còn vượt xa so với thống khổ lúc trước khi trúng phải độc thủ của địch nhân.
Nhiều lần hắn tự hỏi bản thân, nàng làm như vậy là vì điều gì? rốt cuộc thứ động lực nào có thể đi chống đỡ cho ý chí tưởng chừng điên dại ấy và cuối cùng món nợ ân tình này phải làm sao để hồi báo.
Qua cái lần mộng nhập luân hồi sống trọn một kiếp nhân sinh, mặc dù nhân sinh kia tẻ nhạt còn có phần không được như ý nguyện, bất quá, tâm trí của vũ thiên long đã không còn đơn thuần như trước, bản thân hắn đã biết trên đời có một thứ tình cảm xuất phát từ hai người khác giới, không thiêng liêng như tình mẫu tử, không kính nặng như phụ tử, nhưng lãng mạn, gắn bó thậm chí còn sâu đậm hơn rất nhiều.
Trừ bỏ cái lần khi vừa mới lọt lòng thì tình ái chính là thứ vũ khí lợi hại, dễ dàng lấy đi nước mắt của con người, tình càng nặng lệ lại càng nhiều.
Công tôn uyển thống khổ bao nhiêu thì bản thân vũ thiên long lại càng chua xót bấy nhiêu, thứ cảm xúc đảo điên ấy kéo dài mãi cho đến một ngày.
Một ngày này bên trong đan điền của vũ thiên long, mấy tia nhân sinh đạo vận ít ỏi bỗng nhiên bạo phát ra quang mang khiếp người, không chỉ gói gọn trong phạm vi thể nội mà ngay cả bốn phía không gian bên ngoài cũng đều bị thứ quang huy thần thánh kia bao phủ, nhân sinh bổn nguyên mạnh mẽ khuếch tán khiến cho hư vô vặn vẹo gợn sóng.
Toàn bộ khuôn viên trăm trượng trên dưới đắm chìm trong màn sáng bạch ngân nhu hòa, ngón tay trỏ khó khăn cử động, vũ thiên long thình lình mở mắt, việc đầu tiên hắn làm không phải là đi nhìn ngắm thế giới.
Trước mắt vũ thiên long, nằm ngay bên cạnh hắn chính là công tôn uyển, dung mạo nàng bây giờ khác xa quá nhiều, một nửa đầu bên phải tóc đã trắng bạc, khuôn mặt tái nhợt, toàn thân chỉ còn da bọc xương, giống như một kẻ trong thời gian dài lâm vào bạo bệnh, bất quá, thần sắc nàng vẫn thủy chung cố chấp như cũ.
Giữa hai người được liên kết với nhau bằng một cái trận pháp nhỏ, trận pháp hấp thụ khí huyết của nàng để không ngừng bù đắp cho vũ thiên long, khi hắn thức tỉnh, trận pháp cũng ngay lập tức mất đi công dụng.
Gian phòng vắng lặng tịch mịch, chỉ còn lại hai người bọn họ, vũ thiên long chật vật trở mình, hắn đau đớn nhìn công tôn uyển, miệng khẽ thì thào một thanh âm yếu ớt.
“vì sao? nói cho ta biết rốt cuộc là vì sao?”.
Loại cảm giác khó chịu này chậm rãi gặm nhấm thần trí hắn, mạnh mẽ bóp nghẹt trái tim hắn, thống khổ kia không thể nào diễn tả hết bằng lời, hắn sau lần kia luân hồi trong mộng đã không phải hài tử..
Nàng vẫn nằm đó, không có bất kỳ động thái nào cho thấy sẽ hồi tỉnh, trên đôi môi khô khan bong tróc kia bất ngờ nở ra một một nụ cười mãn nguyện.
Khi vừa nhìn thấy nụ cười đó, vũ thiên long đã không thể nào kiềm chế được cảm xúc của bản thân.
Hắn khóc!
Ngắm dung nhan nàng thật lâu, đôi bàn tay mỏi mệt đã không còn chút sức lực nhẹ nhàng nhấc lên, khó khăn vuốt đi những sợi tóc trắng bê bết mồ hôi đang xuề xòa trước mặt nàng.
“từ nay ngoài thủ hộ thân nhân ra, thì tu chân lộ của ta lại có thêm một mục đích nữa, đó chính là đi trả hết món nợ ân nghĩa này!”.
“công tôn uyển! công tôn uyển! công tôn uyển!”.
Vũ thiên long lẩm bẩm cái danh tự này không biết bao nhiêu lần, càng ngắm nhìn dung nhan nàng thật kỹ, giống như muốn khắc sâu vào tâm trí, muốn tạo thành lạc ấn vĩnh viễn chôn chặt tại đó, tuế nguyệt không nhòa.
Đúng lúc này từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, tam linh cùng đám người thiết trụ lặng lẽ đi vào, vừa nhìn thấy vũ thiên long, tam linh thần sắc liền trở nên kích động, vội vàng tiến lại, quỳ xuống một gối hổ thẹn nói.
“chúng ta không làm tròn sứ mệnh hộ chủ, xin chủ nhân trách phạt!”.
Vũ thiên long uể oải nhìn đám người, vẻ mặt mặc dù đã lấy lại chút sinh khí, tuy nhiên nhãn thần vẫn còn rất nhiều mê man, hắn thở dài một hơi sau đó chầm chậm nói.
“không phải lỗi ở các ngươi, chỉ tại ta quá tự phụ!”.
Vũ thiên long lại đưa mắt nhìn công tôn uyển thêm một lần, nội tâm than thở.
“chỉ tại ta mà khiến cho uyển nhi phải liên lụy!”
“chúc mừng ngươi thức tỉnh!”.
Theo lời nói vọng lại, từ bên ngoài nhanh chóng đi vào một hài tử, hắn niên kỷ so với vũ thiên long không có chênh lệch, khí tức thậm chí ngay cả tu vi cũng đều không sai biệt lắm.
“minh nhân! sao ngươi lại ở đây?”.
Vũ thiên long kinh nghi hỏi, hắn nhận thức được người này, ngày đó bên trong xích quỷ ma tháp bọn hắn đã từng một lần tao ngộ qua, ấn tượng ban đầu cũng rất tốt.
“là hắn đã cứu đệ!”.
Thiết trụ nhìn vũ thiên long, âm trầm nói.
“đa tạ!”.
Vũ thiên long chắp tay trước mặt, đối với minh nhân chân thành vái ra một vái, đời này của hắn ân đền oán trả.
“không phải ta cứu ngươi! người cứu ngươi là tỷ ấy!”.
Minh nhân nhìn công tôn uyển đang mê man, thở dài một hơi, phức tạp nói.
“tỷ ấy đã hao phí hơn bốn mươi năm thọ nguyên chỉ để cứu ngươi sống lại, hơn nữa sự thống khổ dày vò phải chịu suốt bảy tháng trời này không phải ai cũng có thể vượt qua được! nếu đổi lại là người khác, chắc chắn đã bỏ cuộc từ lâu!”.
Đối với thiếu nữ này minh nhân bội phục rồi, hắn chưa hiểu cái gì tình ái cũng không quan tâm quan hệ song phương, nhưng chừng ấy bỏ ra, chừng ấy hy sinh khiến cho hắn khiếp sợ.
“bảy tháng! ta đã hôn mê bảy tháng?”.
Vũ thiên long kinh hãi, tuy nhiên vừa nghĩ đến bảy tháng này không là gì so với những thứ mà công tôn uyển phải trải qua, ngay lập tức hắn lại lâm vào trầm mặc.
“bốn mươi năm thọ nguyên! ta đã lấy đi của nàng bốn mươi năm thọ nguyên!”.
Nội tâm đau xót, thở dài sau vũ thiên long bỗng nhiên nhìn minh lâm, ôm quyền nhất bái, nếu đối phương có thể cứu hắn thì tất nhiên sẽ có cách khiến nàng khôi phục, bằng mọi giá phải để nàng tỉnh lại, vũ thiên long khẫn cầu.
“giúp ta đưa nàng quay lại..giúp ta bù đắp cho nàng thọ nguyên..bằng mọi giá!”.
“hợp đạo đại năng, bọn họ có thể chuyển hóa linh khí bên trong trời đất tạo thành một loại đan dược, tên gọi sinh cơ đan, sư tôn ta cũng là hợp đạo kỳ, ta có thể cầu người, bất quá sư tôn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, tiêu diêu tự tại nay đây mai đó, không biết đến bao giờ mới có thể gặp mặt!”.
Minh nhân âm trầm.
“sinh cơ đan!”.
Vũ thiên long bất giác nghĩ đến lý trác thần, chưa bao giờ nội tâm hắn gấp gáp như lúc này.
“sư tôn! người đang ở đâu!”.
“hợp đạo kỳ trên toàn bộ tu chân giới không có mấy người, còn hiếm hoi hơn cả phượng mao lân giác, nếu như chúng ta ở thời kỳ toàn thịnh thì hoàn toàn có thể, bất quá!”.
Tiểu tượng cảm khái.
“ngươi vốn là đệ tử của lý trác thần, cũng xem như trong tông môn có bối phận cao, phong vũ môn trên kia, môn chủ đoàn thế khánh, hắn cũng là một vị hợp đạo kỳ!”.
Minh nhân chậm rãi nói.
“nhưng muốn thuận lợi đi lên thiên môn, buộc phải bước qua đạp thiên kiều, điều này e rằng không phải dễ dàng gì! bất quá ta tin vào khả năng của chủ nhân”.
Tiểu kê có vẻ khác với ngày thường, hắn đã không còn hoạt ngôn lanh lợi nữa mà thay vào đó là bộ mặt ủ rũ, trước sau vẫn trầm mặc, lúc này tiểu kê đạm mạc nói.
“đoàn thế khánh?”.
Tiểu kê lẩm bẩm cái tên này mấy lần, thần tình có chút kinh nghi bất định.
“chẳng lẽ là hắn?”.
“phong vũ môn! ta nhất định sẽ đến, sinh cơ đan ta nhất định sẽ lấy về, bốn mươi năm thọ nguyên kia, ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng!”.
Vũ thiên long xiết chặt tay âm thầm tự nhủ, thần sắc cũng được buông ra đôi chút.
“nửa tháng sau trùng hợp là ngày mà phong vũ môn mở cửa thu đồ!”.
Thiết trụ như nhớ ra điều gì, có chút kích động
“vẫn còn nửa tháng! công tôn uyển! đợi ta!!”.
Hai ngày sau, vũ thiên long đã có thể tự mình đi lại, bất quá, hoạt động của tứ chi vẫn còn có chút chưa được quen thuộc.
Trên mảnh sân rộng ngập tràn cỏ dại phía sau lưng khách điếm vũ thiên long đang miệt mài luyện công, chưa bao giờ hắn tu luyện trong tâm thái nghiêm túc như lúc này.
Chỉ còn hơn mười ngày nữa, nếu không kịp phục hồi e là bản thân hắn khó có cơ hội để thông qua đạp thiên kiều.
Một vài cây cỏ dại thậm chí còn cao vượt quá đỉnh đầu vũ thiên long, dưới lực lượng tu vị không ngừng trùng kích cùng với chỉ khí sắc bén, chưởng khí cương mãnh chặt chém, nhấc lên phong bạo khiến cho hoa cỏ tại bốn phía đều bật gốc cuốn ngược, bay lơ lửng trong hư không.
Tất cả võ kỹ mà cho đến nay bản thân hắn đã từng được học qua vũ thiên long đều đem ra diễn luyện lại không biết bao nhiêu lần, mặc dù chỉ có lăng không kình là đạt đến cảnh giới thứ hai đăng phong tạo cực.
Đối với toái tâm chưởng hay nhất thủ già thương khung hắn cũng đều đã vô cùng quen thuộc.
Tu luyện không biết ngày đêm, càng không thèm quan tâm đến nhục thân mệt mỏi, cứ như vậy, hết luyện công lại đi thổ nạp hấp thu linh khí, hết hấp thu linh khí lại tiếp tục luyện công, cơ hồ vũ thiên long đang tu hành trong một sự điên loạn của cảm xúc, cơ hồ là một sự hành hạ xác thịt đến trắng trợn, hai tròng mắt đỏ hoe, ngập tràn tơ máu, lúc này hắn đã bỏ qua mọi thứ.
Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm
“Anh trai, cho tôi đi cùng phương tiện với anh được không?”
“Cái gì? Cô nói cái gì tôi nghe không rõ.”
Hắn cố tình giả điếc hỏi lại cô.
“Tôi nói muốn đi cùng với anh.”
“Hả? Cô nói gì?”
“…”
Thấy hắn cố ý không muốn nghe, Nhiễm Tranh nhíu mày khó chịu. Biết hắn đang không nghiêm túc, cô liền nắm lấy vai áo kéo về phía mình. Miệng ghé sát tai hắn hét lớn:
“ANH CÓ CHO TÔI ĐI CÙNG KHÔNG?”
“Ui…cô la điếc tai tôi rồi!”
Mạch Ngạn gỡ tay cô ra khỏi người mình, hắn nhăn mặt nói:
“Được thôi, cô muốn đi thì tôi cho đi cùng. Đừng làm dữ như sư tử, cô không có răng nanh đâu lè…”
Hắn lè lưỡi cố tình khiêu khích ai đó.
“Anh…”
Trong lúc nóng giận, Nhiễm Tranh liền chỉ tay thẳng vào mặt hắn. Gương mặt vui vẻ của hắn chỉ trong phút chốc liền thay đổi thành bộ mặt nghiêm túc. Mạch Ngạn trừng mắt nhìn cô, hắn muốn nói điều gì đó nhưng lại bị hành động tiếp theo của cô làm đơ người.
“Đúng là anh trai tốt bụng của em. Nào, chúng ta cùng nhau lên trực thăng thôi anh trai. Yêu anh!”
“Ơ…cô cô…”
Đầu óc Mạch Ngạn cứ quay cuồng cuồng, hắn không hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì với cô gái này. Thái độ thay đổi thất thường kiểu này có ông trời mới biết được.
“Ôi trời! Lần đầu tiên mình thấy sếp bị một cô gái dẫn đi trong bộ dạng ngơ ngác như một cậu học sinh chưa trải sự đời. Không biết cô gái xinh đẹp này con nhà ai.”
Vô Tư mỉm cười nhìn theo bóng của đôi nam nữ đang đi phía trước.
Sau khi rời khỏi bãi biển, bọn họ tiếp tục tuyến đường của mình. Nhưng quan trọng hết, tuyến đường mà họ đang đi sắp tới chính là…
“Đói bụng, tôi muốn được ăn!”
Nhiễm Tranh hét lớn sự mong muốn của mình. Và theo yêu cầu của cô, Mạch Ngạn đã đưa cô đến nhà hàng Hawksmoor. Đây là nơi mà hắn thường đến dùng bữa khi qua đây.
“Wow! Nhìn những món ăn ở đây hấp dẫn quá đi.”
Cô đưa đôi mắt lấp lánh nhìn thức ăn trên bàn. Tất cả những thứ này sẽ thuộc về cô trong ngày hôm nay.
À không!
Phải nói là những thứ này sẽ nằm trọn trong bao tử của cô trong mười phút tới. Mới nghĩ tới đó nước miếng đã tuôn trào. Cô thích thú cười hì hì.
“Mau lau miệng đi. Nhìn cô tởm quá!”
Mạch Ngạn có lòn tốt đưa khăn giấy qua cho cô. Hắn không nghĩ một cô gái xinh đẹp…cũng không hẳn vậy. Một cô gái có vẻ ngoài ư nhìn nhưng thái độ và cách cử xử lại kém. Trong lòng hắn nghĩ thầm:
“Cô ta thật không biết kìm chế gì cả.”
“Cảm ơn anh trai, tôi xin phép dùng nhé.”
Cô cười hí hửng cầm dao và nĩa lên chuẩn bị tém sạch mọi thứ trên bàn.
Sau một lúc vật lộn với chúng, Nhiễm Tranh say xưa cắn càng cua tráng miệng. Nói thật, chiếc càng vừa to vừa cứng nhưng thịt bên trong lại rất ngon và ngọt làm con tim cô tan chảy.
“Xời, cô ăn cứ như không có tôi thì cô đã chết đói rồi vậy. Diễn lố quá rồi đấy cô gái.”
“…”
Mặc kệ Mạch Ngạn nói gì, cô vẫn tiếp tục ăn. Chiếc răng sắc bén cắn một cái đã nghe thấy tiếng vỡ nát của vỡ cua. Những lớp thịt cua tươi ngon ôm trọn bên trong cô. Nhiễm Tranh đang ăn nhưng lại không hiểu tại sao đầu lưỡi của mình lại bị mắc kẹt trong lỗ rỗng của chiếc càng. Nó giống như có lực hút bên trong khiến cô không tài nào kéo ra được.
“Thôi nào, ăn nhanh tôi còn phải đi nữa.”
Mạch Ngạn nhìn đồng hồ, hối thúc cô. Hắn còn việc quan trọng phải giải quyết, làm gì có thời gian để đợi một cô gái ăn uống.
Đột nhiên thấy cô không trả lời mình, hắn nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn.
“Cái gì đây! Vỏ cua dính lưỡi là sao vậy, hỡi cô gái!”
“…!!”
Nhìn Nhiễm Tranh đang cố kéo vỏ cua ra khỏi đầu lưỡi của mình, hắn từ ngạc nhiên không khỏi bật cười.
“Ha ha ha…cô đúng là hài hước mà. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy một cô gái ăn cua bị càng cua kẹt lưỡi đấy ha ha ha…cô đang làm trò gì vậy?”
Trong lúc này, hắn không thể nào ngừng cười với chuyện ngớ ngẩn. Có lẽ, đây chính là sự trừng phạt dành cho cô vì ham ăn chăng?
“Ư..ủ ồi ấy! Au úp ôi ới!”
(Đủ rồi đấy! Mau giúp tôi với!)
“Hả! Cô nói gì tôi nghe không hiểu. Có thể nói lại lần nữa không?”
Mạch Ngạn cố nhịn cười, hắn giơ tai mình với phía trước nhằm trêu chọc Nhiễm Tranh.
“Ha…a a a…”
“Ê này này, cô đừng khóc. Tôi giúp là được mà.”
Hắn còn đang định trêu chọc cô tiếp nhưng tiếng khóc của cô có thể ảnh hưởng đến những người xung quanh và họ sẽ nghĩ rằng hắn đang bắt nạt cô. Những chuyện rắc rối đó tốt nhất hắn không nên để xảy ra. Và đặc biệt là những gì liên quan đến cô gái này hắn sẽ gặp xui xẻo.
Chẳng vui một chút nào!
“Server!”
(Phục vụ!)
Một anh chàng với mái tóc màu vàng nhạt, cao ráo đi đến bàn của họ. Anh ta lịch sự nói:
“Hi. What can I do for you?”
(Chào. Tôi có thể giúp gì cho quý khách?)
“My friend got her tongue stuck in a crab shell, can you help her get it out?”
(Bạn tôi bị mắc kẹt lưỡi vào vỏ cua, có thể lấy nó ra giúp cô ấy không?)
“Yes. Wait a minute.”
“Vâng, đợi tôi một chút.)
Người phục vụ quay người bỏ đi. Lúc sau, anh ta quay lại với chiếc kìm trên tay. Dường như anh ta muốn dùng cách này để bẻ nát vỏ cua ra khỏi lưỡi của Nhiễm Tranh.
“Oh, let me lend a hand.”
(Ồ, để tôi giúp một tay.)
Mạch Ngạn vừa nhìn đã hiểu, hắn nhanh chóng nắm hai tay của Nhiễm Tranh lại để người phục vụ đưa chiếc kìm vào lưỡi cô.
“Calm down!”
(Bình tĩnh nào!)
“Ưm ưm…”