Trong căn phòng rộng lớn, sự im lặng bao trùm đến mức làm con người ta không dám thở mạnh.
Trong phòng chỉ có hai người, Thế Duy vẫn đứng đó, anh không có ý định lên tiếng phá vỡ sự ngột ngạt đang hiện hữu, ông Thống đốc Pagès từ đầu vẫn híp mắt nhìn đứa con trai mà ông vốn rất ít nói chuyện riêng này, đứa con khiến ông phải đau đầu vì luôn không biết nó đang nghĩ gì và sẽ nghĩ gì, làm gì.
Nhưng cuối cùng ông vẫn là người mất kiên nhẫn trước:
“Hai đứa bắt đầu từ khi nào?”
Thế Duy trả lời:
“Hơn 3 tháng rồi ạ.”
“3 tháng?”
Anh còn nhếch mép bồi thêm một câu:
“Chuyện gì cần làm cũng đã làm rồi ạ.”
Rầm!
Ông Thống đốc đập tay lên bàn kêu rầm một tiếng thật lớn làm Đan Thục đứng bên ngoài giật bắn mình, tuy qua một lớp cửa nhưng vẫn nghe rất to, chứng tỏ ông đã vô cùng tức giận.
Tất cả là tại mình, có khi nào anh ta sẽ bị cha phạt không?
Đan Thục không khỏi lo lắng đi qua đi lại ngoài cửa vì cái mồm lỡ lời của mình.
Cô không hề biết trong căn phòng, Thế Duy vẫn đứng đó, thẳng lưng ngẩng đầu nhìn thẳng cha mình, không hề có một chút gì gọi là sợ hãi.
“Henry! Con còn dám nói chuyện kiểu đó với ta?”
“Con không định giấu giếm chuyện này, trước sau gì bọn con cũng sẽ thông báo với mọi người.”
“Đan Thục và Pierre đã có hôn ước, con là đang đoạt vợ của anh trai..” Ông vừa nói đến đây bỗng dưng im bặt.
“Sao cha không nói nữa?” Thế Duy nhướng mày, mỉm cười nhìn ông.
Thấy cha mình im lặng anh nói tiếp:
“Con không đoạt vợ của Pierre. Cha vốn cũng biết anh hai không hề xem Đan Thục là vợ mình, anh ta vẫn vô tư qua lại với Lệ Vân, còn thường xuyên thượng cẳng chân hạ cẳng tay với em ấy. Quan trọng là cả hai còn chưa làm đám cưới, và người trì hoãn cũng chính là anh hai. Cha! Cha tính để con mình cầm roi còn con người cả đời làm nô lệ sao?”
Ông Pagès cười khẩy:
“Vậy con có bao nhiêu thật lòng với Đan Thục?” Ông không tin đứa con này chỉ đơn thuần yêu thương con bé kia.
“Vẫn là hơn tất cả mọi người trong cái nhà này cộng lại.” Thế Duy vẫn là bình thản, cười nhẹ đáp lại.
“Nếu ta không đồng ý?”
“Con không xin ý kiến của cha. Nhưng con tin là cha cũng sẽ không phản đối. Tuy con là đứa con không được cha thương yêu, nhưng phương diện này con khá là giống người. Không phải sao ạ?”
“Ta là cha của con! Đừng có nói chuyện bất kính kiểu đó!” Ông nghiêm giọng.
“Con chợt nhận ra, đây có lẽ là lần đầu tiên cha và con nói chuyện nhiều đến như vậy.”
Thế Duy xoay người đi ra cửa, tay đã chạm vào nắm cửa chợt quay đầu lại:
“À! Cha yên tâm là dù sao đi nữa, ít ra con cũng sẽ không động đến nữ nhân của cha!”
Đan Thục đứng ngoài cửa lại nghe một tiếng xoảng vang lên trong phòng kèm một tiếng nạt lớn “Ra ngoài!” của ông Thống đốc. Chưa kịp định hình thì “cạch” một tiếng cửa mở ra, Thế Duy xuất hiện.
“Anh có sao không? Ông có đánh anh không?” Cô vội vàng hỏi, nhìn mặt anh bí xị lại càng lo.
“Sao anh không nói gì? Bị đánh đau lắm đúng không? Tôi xin lỗi!”
“Ừ! Đau.”
Đan Thục vội đưa tay lên mặt người ta, xoay qua xoay lại, rồi lại xuống bả vải, cánh tay.. Thế Duy cầm lấy tay cô đặt lên ngực trái của mình:
“Đau ở đây này.”
“Hả?” Đan Thục ngơ ngác mở to mắt nhìn anh, cho tới khi thấy người kia cười tủm tỉm mới biết là mình bị lừa.
“Đồ điên!” Cô đánh một cái bốp vào ngực anh sau khi nhận ra nụ cười nham nhở kia, diễn xuất cứ như ngôi sao Hollywood, bực cả người.
“Ai kia lúc sáng nói yêu ngọt lắm mà?” Thế Duy bắt đầu nhây.
“Anh..” Cô vừa đưa tay lên tính đánh anh tiếp.
Thì một giọng nói mỉa mai vang lên từ đằng sau:
“Tình cảm thật!”
Thế Duy nhếch môi cười:
“Anh hai! Người giờ đã là của em rồi! Anh hai đừng mất người mới thấy tiếc nhé!”
Thế Minh cười khẩy:
“Em cứ giữ người của em cho chắc vào!”
Anh ta đi đến trước mặt Đan Thục, cô vô thức lùi lại, nép vào người Thế Duy.
“Ta hỏi lại, có phải cô giết Lệ Vân hay không?”
“Không phải tôi!” Cô trả lời dứt khoát.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt Đan Thục dường như để xác minh lời nói cô thốt ra có bao nhiêu là thật, sau đó quay lưng bỏ đi. Cô đột nhiên có một chút gì đó thương cảm liền nói với theo:
“Tôi cũng mong anh sớm tìm ra hung thủ.”
Đan Thục chợt thấy bóng lưng đó khựng lại nửa giây, sau đó tiếp tục đi thẳng.
“Này, anh ghen đấy!” Thế Duy đứng bên cạnh nói vào tai cô.
“Anh làm ơn thoát vai đi! Ở đây không có ai đâu!” Đan Thục liếc trắng mắt.
“Em yêu! Đừng có mà qua cầu rút ván!”
“Tôi đã rút đâu! Ơn này tôi khắc cốt ghi tâm, ghi nhớ suốt đời!” Cô làm bộ khoa trương.
“Thái độ giả trân vậy?”
Hai người cứ anh một câu tôi một câu.. rôm rả cả một khu.
* * *
Ông Thống đốc ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn, ông vẫn nghĩ về câu chuyện lúc nãy.
Henry.. Đứa trẻ này..
Ông chợt hồi tưởng lại khoảng thời gian gần mười lăm năm về trước..
Có một lần Paula và Hạnh Liên cãi nhau ỏm tỏi vì mèo của Paula ăn thịt con cá cảnh của Hạnh Liên. Sau đó con mèo lại bị phát hiện đã chết vì trúng độc, Paula khóc thương tâm, còn ốm một trận ra trò, bà ấy đổ thừa Hạnh Liên hại chết mèo cưng của mình, chỉ có ông mới biết ai mới là người đứng sau tất cả, khi vô tình thấy cái lục lạc của mèo trong túi quần của Thế Duy.
Sau đó ông hỏi ra mới biết, thì ra trước đó Thế Duy chơi đùa vô tình làm ngã Thế Khải, bị bà lớn Paula mắng vài câu, Thế Duy không khóc không nháo, nhưng không ngờ lại lại tìm cách ly gián hai bà vợ của cha mình, làm bà lớn đau lòng ốm một trận, bà hai cũng ôm một cục tức vì bị nghi oan, mà còn mất con cá cưng được tặng từ Tây phương.
Hạnh Liên trùng hợp lại là người hay kiếm chuyện bắt nạt Dạ Lan nhất, tuy mẹ nó đã mất, nhưng nó đối với Hạnh Liên luôn tràn ngập địch ý.
Có thù tất báo.
Ghi chú:
(*) Paula là bà lớn (người Pháp), mẹ của Louis Thế Khải.
(**) Hạnh Liên là bà hai, mẹ của Pierre Thế Minh.
(***) Dạ Lan là bà ba, mẹ của Henry Thế Duy.
Thế Duy là đứa trẻ được sinh ra trong thù hận, mẹ không thương, cha không yêu, từ nhỏ chỉ sống và lớn lên một cách cô độc, Thế Duy có anh có em, nhưng lại không được phép chơi cùng. Ông Thống đốc đã từng nghi ngờ anh không phải là con mình, nhưng càng lớn anh càng giống ông về ngoại hình và một phần tính cách, vì giống nên ông lại càng khẳng định đứa nhỏ này không hề an phận như cái cách mà nó thể hiện ra bên ngoài. Ông bắt đầu tìm cách kiềm hãm, khống chế, không cho Thế Duy tham gia vào việc quân đội, thay vào đó ông chọn con trai cả là Pierre Thế Minh.
Thật ra trong thâm tâm ông vẫn muốn đào tạo con trai của vợ lớn – đứa con thuần Pháp Louis Thế Khải, nhưng tiếc rằng ông trời phụ lòng người, Thế Khải chỉ quan tâm ca từ thơ phú, vẽ tranh, nghệ thuật, không có một chút năng khiếu hay hứng thú nào về việc quân đội, dù rèn cỡ nào thì sắt cũng không thành thép được.
Ông thầm nghĩ..
Nếu Thế Duy được sinh ra trong hoàn cảnh bình thường, là một đứa con trai bình thường như hai đứa còn lại, có lẽ đứa con thứ hai này sẽ làm nên việc lớn.
Nhưng mà..
Ông lặng lẽ cất một tiếng thở dài nặng nề.
* * *
“Anh Henry! Chúng ta đi cưỡi ngựa đi!” Cô út Marie Thế Loan với cái miệng tía lia lẽo đẽo đi theo anh ba không rời.
“Thôi, hôm nay anh không có hứng!”
“Vậy đi đánh mạc chược? Ở nhà chán quá à!” Thế Loan đã tốt nghiệp trung học nên không còn đến trường nữa, hiện vẫn chưa quyết định nên đi học ngành nào hay sang tây phương du học nên suốt ngày rảnh rỗi, lẽo đẽo theo Thế Duy đi chơi.
“Thôi, anh..” Thế Duy chép miệng từ chối, nhưng sau đó lại đổi ý:
“Nhưng sao chúng ta không rủ Đan Thục cưỡi ngựa nhỉ? Em ấy còn chưa biết cưỡi ngựa đâu.”
Thế Loan nghe tới tên người kia là bắt đầu đanh mặt lại, ngập ngừng hỏi:
“Anh Henry! Hai người.. yêu nhau thật à?”
“Thật.” Anh phì cười.
“Anh thích cô ta nhiều không?” Nó lại hỏi.
“Nhóc con! Chuyện yêu đương của anh, em không nên quan tâm thì hơn, lo cho mình đi!” Thế Duy đưa tay vò nhẹ đầu cô út, đứa em này là bám anh nhất, mặc dù mẹ nó cũng không thích gì anh, nhưng nhận ra nó quý mình là thật, anh cũng không ngại mà cưng chiều nhiều hơn một chút, đâm ra cô bé không muốn anh quan tâm thêm bất cứ một ai.
Nhìn em gái bĩu môi, Thế Duy chợt nhớ đến một nhóc con khác cũng hay bĩu môi, đôi môi lại còn cong cong lên như con mèo nhỏ.
Tự nhiên bật cười.
Sau đó thấy không ổn, anh vừa lắc đầu xua đi cái suy nghĩ vớ vẩn thì chợt thấy bàn trà đằng trước có người ngồi.
“Kia là ông Renè Phan đúng không? Chúng ta đến chào hỏi một chút chứ nhỉ?” Thế Duy hất mặt về phía trước.
“Không thèm! Em đi cưỡi ngựa!” Thế Loan đanh đá quay lưng đi một nước.
Thế Duy dợm bước đi đến, tự nhiên ngồi xuống, chân này gác lên chân kia:
“Ông Phan có sở thích uống trà một mình nhỉ?”
Renè Phan mỉm cười, rót một tách trà mới, đẩy về phía anh:
“Không biết tôi có thể mời cậu ba một tách trà không?”
Thế Duy không trả lời, chỉ nhếch môi, vươn tay ra đón lấy chiếc tách từ tay ông ta. Trước khi đưa lên miệng liền phát hiện có một con kiến nhỏ nổi lên trên mặt nước, chợt nhớ đến một sự kiện ầm ĩ gần đây, anh quay sang hỏi:
“Có một con kiến chết trong trà, chẳng hay ông có nhận ra?”
Anh để lại tách trà xuống bàn đá, đẩy về phía ông ta. Renè Phan nhìn xuống, chỉ vài giây sau đã hiểu vấn đề, ông ta chậm rãi tiếp lời:
“Chỉ là một con kiến nhỏ bé, cậu ba thứ lỗi, tôi không nhận ra.”
“Tôi lại tưởng rằng chính ông giết nó chứ.” Anh nói bâng quơ.
“Không phải ta.”
Ông ta lại bật cười:
“Cậu ba! Chỉ là một con kiến nhỏ, nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, tôi đâu cần phải nhọc lòng như thế.”
Thế Duy nhướng mày hỏi:
“Vậy theo ông, ai giết nó?”
“Nó chỉ vô tình đi đến nơi không nên đến, nước trà nóng như thế, một con kiến nhỏ làm sao mà sống nổi.” Ông ta vừa nói, vừa đổ tách trà có con kiến xuống nền cỏ.
“Vậy.. ông Phan cứ tiếp tục thưởng trà một mình vậy.”
Thế Duy đứng dậy đi khỏi trong nụ cười sâu sa của người ở lại.