Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 28: Chương 5 : Vong mệnh thiên nhai



Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 5: Thiết giáp kỵ binh
—–oo0oo—–
Chương 5: Vong mệnh thiên nhai

Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 — 4vn.eu

Nhìn xuyên qua tán rừng rậm rạp, phương đông đã hừng bạc như vảy cá, ánh sáng buổi sớm đã len vào rừng rậm, chiếu sáng khu rừng xám ngoét, đất bùn nhão nhoẹt, mấy con chim lạ nhỏ xíu rúc rích trên tàng cây, còn có kẻ đào vong đã lực cùng sức kiệt.

“Oa!”, cổ họng ngọt ngây, Tử Xuyên Tú ọc ra một bụm máu lớn, mắt mũi tối sầm, cả thân thể chẳng còn sức lực, gần như muốn ngã nhào xuống đất, nơi bụng dưới đau đớn như có một ngọn lửa thiêu đốt bên trong, ngũ tạng lục phủ đau như bị xé toạc, hai chân nặng nề như buộc chì, mỗi bước chân tiến tới đều phải dùng hết sức lực và ý chí của bản thân. Ánh sáng không mang lại hi vọng cho Tử Xuyên Tú, gã tuyệt vọng: Đã qua năm tiếng đồng hồ, bản thân đã dùng hết sức nhưng đi chưa đến mười dặm đường, với tốc độ như thế, làm sao chạy thoát truy đuổi của ma tộc?

“Ngươi thụ nội thương rồi”, Tạp Đan ở bên quan tâm nhìn gã: “Nghỉ một chút rồi đi tiếp?”

Tử Xuyên Tú lắc đầu: “Không có thời gian, trước khi trời sáng ta nhất định phải thoát khỏi vùng đất trống trải, tiến vào trong rừng núi bao la phía trước.

Trong lúc nói chuyện, một bụm máu lại dồn lên, gã ho húng hắng liên tục.

Tạp Đan không lên tiếng, nàng cầm một cánh tay của Tử Xuyên Tú choàng lên vai mình, quàng tay đỡ gã.

Tử Xuyên Tú cười khổ, bản thân đúng là tên bắt cóc may mắn nhất, còn được con tin giúp đỡ chạy trốn.

“Ngươi trúng hai chưởng, chưởng đầu tiên là Ám hắc chưởng của Vân Thiển Tuyết, chưởng thứ hai là Thần ma công của Tạp Đốn ca ca ta”.

Tử Xuyên Tú chú ý lắng nghe, ho khúc khắc hỏi: “Chữa trị thế nào?”

Tạp Đan do dự một chút: “Không có phương pháp chữa trị, Ám hắc chưởng là một trong bảy loại võ công mật truyền đáng sợ nhất của hoàng tộc ma tộc, chưởng lực âm độc bá đạo, chứng trạng biểu hiện không rõ ràng, ám kình tiềm phục rất nhanh sẽ phá hủy ngũ tạng lục phủ của người trúng chưởng. Còn Thần ma công lại là ngoại môn công phu hung mãnh nhất trong thiên hạ, là phụ thân ta truyền thụ cho Tạp Đốn, cương mãnh cường phách, kẻ trúng chưởng lập tức xương cốt toàn thân gãy nát, thân thể oặt ẹo. Hai loại chưởng lực đều là tuyệt kĩ giết người, không có phương pháp chữa trị. Kì thật vô luận trúng một trong hai đều chắc chắn chết. Lúc đó ngươi giống như chẳng bị ảnh hưởng chút nào khiến đám ca ca ta ai nấy đều kinh hãi phát ngốc”.

Tử Xuyên Tú cười khà khà, trong tiếng cười xen lẫn tiếng ho khặc khặc. Tạp Đan nhìn gã, biểu tình nghiêm túc: “Chuyện này không phải chuyện cười, tuyệt học của thần tộc chúng ta, không phải có thể cười nhạo đâu”.

Tạp Đan sớm đã có cảm giác, lúc Tử Xuyên Tú bắt nàng thì lực trên tay căn bản không có, muốn đứng vững cũng khó, phải lấy nàng làm điểm tựa tì tay mới đứng không ngã. Trong mắt của bọn thân vương thì Tử Xuyên Tú đẩy nàng đi, kì thật căn bản là nàng kéo Tử Xuyên Tú đi, vừa thoát khỏi tầm nhìn của mấy người Tạp Đốn là gã đã gục xuống đất, tay bấu xuống đất, nước miếng, đờm dãi, máu tươi ọc ra. Dưới tình cảnh như thế, gã còn dẫn nàng lặn lội trong khu rừng tối đen không nhìn thấy năm ngón tay, cả đêm không nghỉ!

Nam nhân này có ý chí siêu nhân, Tạp Đan nghĩ thầm: Thân thủ inh, đầu óc hơn người, tâm trường lãnh khốc, gan lớn hơn trời, đáng sợ như ma quỷ, không sợ chết, trung thành và tự tin tuyệt đối, còn có kiên nhẫn sắt đá…Tất cả những phẩm chất để thành công gã đều có, không sớm thì muộn gã cũng thành địch nhân đáng sợ nhất của ma tộc, đáng sợ hơn cả Tư Đặc Lâm và Đế Lâm.

Đương nhiên, chuyện đó chỉ có thể nếu gã chạy thoát được sự truy bắt, hiện tại gã đã kiệt lực, ngay cả nàng cũng có thể dễ dàng giết gã.

Rốt cuộc có nên cứu gã hay không? Hay là để mạng gã cho trời cao sắp xếp? Tạp Đan thở dài, giữa lợi ích của cả tộc và cảm tình của bản thân, nàng thật sự không biết chọn lựa thế nào.

“Vì sao phải cứu ta, Tạp Đan?” Tử Xuyên Tú hỏi, vấn đề này đã khiến gã khúc mắc rất lâu vẫn không tìm được câu trả lời, cuối cùng nhịn không được đành lên tiếng hỏi. Vô luận xem xét từ bất kỳ góc độ nào, bản thân luôn là địch nhân của ma tộc, Tạp Đan thân là công chúa ma tộc, quả thật chẳng có lí do gì để cứu gã.

Tạp Đan liếc gã: “Ai nói ta cứu ngươi? Ta là không có biện pháp, bị ngươi uy hiếp đưa đến đây!”

Tử Xuyên Tú lảo đảo suýt té, may mà có Tạp Đan ở bên đỡ lấy, giúp gã ổn định thân thể. Hai người đều há miệng thở khì khì, Tạp Đan là công chúa xuất thân tôn quý, chưa từng làm việc quá sức. Tử Xuyên Tú thì trọng thương, lại đi suốt đêm. Hiện tại cả hai đều mệt mỏi quá sức chịu đựng.

Hít thở sâu mấy hơi, Tử Xuyên Tú tiếp tục chậm rãi nói: “Cô rõ ràng sớm biết mục đích của ta nhưng không báo động, cũng không rời khỏi hiện trường…Lúc ta động thủ, đám nữ nhân đều hoảng sợ tìm đủ chỗ để trốn, chỉ có cô là không chịu chạy, thậm chí còn chủ động đến gần ta…Còn nhiều lần dùng mắt ra hiệu cho ta…Ta vừa qua thì cô đã phối hợp hết sức ăn ý, lập tức bị ta “Bắt”…Lúc đó ta liên tiếp trúng hai chưởng, đầu óc đã mơ hồ, là cô dùng sức giúp ta đứng vững…Ta căn bản đâu có làm gì, thế nhưng cô kêu “Cứu mạng” rất lớn, dọa bọn Vân Thiển Tuyết không dám động đậy, đây không phải là giúp ta thì là gì?”

Tạp Đan cười cười: “Đó đều là tưởng tượng của ngươi, sự thật chỉ có một, ta là bị tên sát nhân vạn ác điên cuồng uy hiếp. Ngươi lợi hại như thế, giết nhiều người như thế, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối làm sao ngăn cản được chứ? Bị bắt đi cũng là chuyện dĩ nhiên.

Ài, ngươi đeo đao chắc nặng lắm hả? Đưa cho ta, ta đeo giúp ngươi, ngươi phải cố bảo trì thể lực”. Tạp Đan vừa nói vừa tháo đao của Tử Xuyên Tú đeo vào sau lưng mình, Tử Xuyên Tú không khỏi cười khổ, trên thế gian thật có dạng con tin như thế này ư?

“A Tú, ta cũng muốn hỏi ngươi một chuyện”. Tạp Đan hỏi: “Ngươi cố ý đầu hàng thần tộc ta là vì để giết Lôi Hồng? Mạo hiểm như thế có đáng không? Vì sao?”

Tử Xuyên Tú trầm mặc, một lúc sau mới đáp: “Lôi Hồng phải chết, bởi vì lão đã phản bội Tử Xuyên gia tộc”.

“Vì một tên phản đồ mà mạo hiểm cả tính mạng của ngươi?” Tạp Đan truy vấn: “A Tú, ta hiểu ngươi, chuyện này không giống cách làm người của ngươi. Đối với Tử Xuyên gia, ngươi không giống kẻ trung thành cứng nhắc…” Nàng ngừng lời, ý trong lời nói rõ ràng là: Đối với Tử Xuyên gia, ngươi không hề là kẻ trung thành cẩn cẩn, ngươi cũng không phải là hạng tử sĩ ngu trung không có đầu óc, Tử Xuyên Tú nhìn nàng, gã không tưởng nổi công chúa ma tộc lại hiểu rõ tính cách của gã như thế.

“Lôi Hồng là hung thủ bán đứng và giết hại Ca Ứng Tinh đại nhân”. Tử Xuyên Tú điềm đạm nói: “Ca đại nhân lúc còn sống có ân như núi với ta”.

Tạp Đan giật mình, nàng không ngờ, một Tử Xuyên Tú bình thường cười đùa chơi bời lại là một hán tử trọng nghĩa khí, có nhiệt huyết nam nhi như thế. Không biết vì sao, nàng cũng cảm giác hào khí bừng lên trong đầu, nhưng miệng vẫn nói như cũ: “Thật là ngu xuẩn, đem tính mạng của mình ra chơi đùa, ngươi tưởng ngươi có mấy mạng chứ…Ngươi không chịu nghĩ cho A Trữ chút nào sao? Nam nhân! Đúng là…”

“Được rồi được rồi,” Tử Xuyên Tú giơ tay đầu hàng: “Cho ta đường sống, Tạp Đan đại tỷ, lần tới không dám đâu”.

“Phì! Ngươi có nghĩ có lần tới!” Tạp Đan rất nghiêm túc nói: “Ngươi biết không, vừa rồi là vận khí ngươi tốt, nếu như có phụ hoàng của ta ở đó, ngươi căn bản chẳng còn cơ hội. Đồ điên, ngươi đúng là đồ điên!”

Tử Xuyên Tú cười khổ, gã biết bản thân có thể thành công thoát thân, ngoài Tạp Đan ngầm trợ lực, đúng là có mấy yếu tố may mắn ngẫu nhiên: Đệ nhất cao thủ ma tộc Ma thần hoàng không có mặt ở yến tiệc, Vân Thiển Tuyết có tình thâm với Tạp Đan nên không nhẫn tâm hạ thủ…

“A Tú, nếu như vừa rồi đám ca ca ta không chịu thả người, ngươi sẽ làm gì?”

Tử Xuyên Tú mỉm cười: “Làm sao có thể? Cô là bảo bối trong lòng Ma thần hoàng, bọn chúng sao dám không thả người?”

“Ta là nói nếu như! Nếu như không thả người, ngươi liệu có thật…”

Tử Xuyên Tú do dự một chút, cười cười đáp: “Sự tình đó không thể, không cần nói đến”.

Nhìn nét mặt tươi cười của Tử Xuyên Tú, trong lòng Tạp Đan ẩn ước phát rét: Đây là ma quỷ! Gã đúng là không thể đoán nổi!

Sắc trời xam xám, nền đất trong rừng sau cơn mưa nhầy nhụa lầy lội, kẻ đào vong cùng con tin tựa vào nhau gian nan tiến từng bước, mấy con chim lạ cúc gù ồn ào trên đầu bọn họ.
xem tại
“Vân Thiển Tuyết rất thích cô”. Đang trầm mặc, Tử Xuyên Tú đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

Tạp Đan thoáng giật mình nhưng không đáp lời, nàng nhớ đến lời của Vân Thiển Tuyết: “Nếu ngươi dám làm hại công chúa, cho dù trốn ở chân trời góc biển ta cũng tìm được ngươi, giết chết ngươi…Cho dù hóa thành lệ quỷ ta cũng trốn khỏi địa ngục, tìm ngươi đòi mạng!” Đầu óc nàng rối loạn, đủ loại tư vị xộc lên đầu, cũng không biết là đắng cay hay ngọt ngào, đối với sự chân tình của Vân Thiển Tuyết, nàng cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

“Lúc ta kề đao vào cổ cô, nhãn thần của hắn biến động, rất dễ nhận ra, hắn thật rất thích cô”. Tử Xuyên Tú nói. Tạp Đan chú ý, gã dùng từ “Thích” chứ không phải từ “Yêu”, Tạp Đan cười khổ, chẳng lẽ nam nhân đều như thế, không quen nói từ “Yêu”? Lúc ấy, cũng có người từng ấp a ấp úng nói với nàng: “Ta rất…ta rất…Tạp Đan, từ lần đầu gặp nàng ta đã rất…nàng”.

Một danh tướng nhất lưu, sau trận chiến Mạt Y với binh lực đơn nhược bị đại quân trùng trùng của vương quốc bao vây mà không bại, hình tượng của y đã càng thêm sáng chói, hiện tai y đã là anh hùng được người người ngưỡng mộ. Thế nhưng vì sao, hình tượng của y lưu trong lòng nàng, vẫn là một chàng trai lúng ta lúng túng, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt trước ái tình?

Gió thổi mưa rơi, bao nhiêu đóa hoa đã tàn úa, người yêu của ta, hiện tai đang ở đâu chứ? Có lẽ đúng là ý trời trêu người, nhân thế tang thương, người yêu thương nhau đã được chú định không có kết quả?

“Vân Thiển Tuyết là một nam nhân rất ưu tú. Quên Tư Đặc Lâm đi, như thế cô sẽ hạnh phúc hơn”. Tử Xuyên Tú điềm đạm nói, quay đầu đưa mắt chăm chăm nhìn rừng tùng bên cạnh, phảng phất đang nói chuyện với từng gốc cây.

“Đồ ngốc”. Tạp Đan nhỏ giọng nói, sóng mắt mông lung, cũng không biết là mắng Tử Xuyên Tú hay mắng Vân Thiển Tuyết, hoặc có thể đều không phải, mà là mắng tên ngốc ở Đế đô cách xa vạn dặm?

Đứng ở một ngã đường, Tử Xuyên Tú dừng chân: “Tạp Đan, đến nơi này là được rồi. Cô quay về đi, trong hai mươi bốn tiếng mà cô không về thì tên Vân Thiển Tuyết đó sẽ phát điên đấy .. khắc khắc…” Tử Xuyên Tú muốn cười nhưng lại nổi cơn ho, mấy giọt máu tươi bám trên khóe miệng.

Nhìn gương mặt tươi cười của gã, Tạp Đan thương xót trong lòng, toàn bộ Viễn Đông đã là phạm vi thế lực của ma tộc, nơi này còn cách Ngõa luân cả ngàn dặm, gã đang trọng thương làm thế nào có thể vượt qua chặng đường dài đầy gian nan nguy hiểm như thế, đào thoát khỏi sự truy bắt của ma tộc chứ?

Do dự một chút, nàng tháo cái túi nhỏ đeo trước ngực, mở miệng túi ra: “Trong này có hai viên dược hoàn, là mật truyền nhiều đời của hoàng tộc chúng ta, dùng rất nhiều tài nguyên trân quý chế tạo, có công hiệu rất lớn đối với trị thương dưỡng khí, phụ hoàng tặng cho ta mang theo bên người để phòng bất trắc. Đối với thương thế do Ám hắc chưởng và Ma thần công tạo thành, nói không chừng có điểm hữu ích…Nhớ kỹ, đây không phải là ta tặng ngươi mà là ngươi đoạt lấy. Ta bị ngươi uy hiếp, không còn cách!”

“Biết rồi, biết rồi!” Tử Xuyên Tú cười khổ nhận lấy, cảm giác bản thân làm một kẻ cướp thế này thật là quá mất mặt. Gã không do dự uống một viên, bụng dưới lập tức cảm giác một cơn mát mẻ lan tỏa, cảm giác như bị lửa thiêu tức thì giảm đi không ít, gã cẩn thận cất viên còn lại vào người.

Tạp Đan nhìn gã: “Được rồi, chúng ta hẹn gặp lại. À, không phải, tốt nhất là không nên gặp lại. Vậy chúng ta chia tay”. Hai người nhìn nhau cười khổ, đều minh bạch bọn họ ở hai phe đối địch, nếu như gặp lại, khẳng định hoặc là trên chiến trường hoặc là một người đã là tù binh.

“Được, Tạp Đan, cô nhớ bảo trọng”. Tử Xuyên Tú chân thành cúi chào, lúc ngẩng đầu lên thì thân ảnh Tạp Đan đã khuất trong rừng tùng. Gã đột nhiên nhớ đến một chuyện, lớn giọng hô hoán: “Tạp Đan, cô còn chưa hồi đáp, vì sao cô lại cứu ta?”

Tiếng hô vang vọng trong khu rừng buổi sớm, đám chim chóc đang say ngủ giật mình phát ra quái thanh oa oa, phất phất xải cánh lướt trên đầu gã, ẩn ước có tiếng Tạp Đan trong trẻo truyền về: “Tử Xuyên Trữ”.

Nghe được hồi đáp, Tử Xuyên Tú sinh cảm giác mất mát, ngớ ngẩn đứng yên. Ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời xám mông lung, mặt trời không biết đã bị biển mây che khuất nơi nào, chỉ phủ trên không gian một màu sáng u ám, mưa đã rơi mười mấy ngày rồi.
Ngày 10 tháng 3 năm 780 Đế quốc lịch, Quang minh vương sau khi tru sát phản đồ Tử Xuyên gia là Lôi Hồng, dưới sự giúp đỡ của ma tộc công chúa Tạp Đan, ngài may mắn chạy thoát khỏi đại doanh Vũ lâm quân của ma tộc. Trong rừng rậm Ca cát tra, Quang minh vương cáo biệt Tạp Đan công chúa, cả hai đều tin rằng, lần chia tay này cũng chính là vĩnh biệt.
Bọn họ không biết, trong thời gian tới, hai người với thân phận bất đồng, mệnh vận đã sắp đặt bọn họ gặp nhau nhiều lần. Lần tới khi bọn họ tái kiến, thời gian đã trôi qua bốn năm, lần thứ sáu Hằng xuyên hội chiến…
Trong đại doanh ma tộc lúc này, đang âm ỉ một trường phong bạo đáng sợ.
Ma thần hoàng tiếp được khoái mã bẩm cáo khẩn cấp, đang đêm khởi hành từ Phong diệp đan lâm, mờ sáng hôm sau đã đến, nhìn thi thể, vũng máu khô, tàn chi chất một đống, còn có cả đám quần thần trúng thương, Ma thần hoàng chấn kinh không nói thành lời. Lặng im một lúc lâu mới lên tiếng: “Đây … đây … không phải tổn thất quá lớn sao? Chúng ta chết bao nhiêu người?”
Tạp Đốn thân vương do dự một chút, vẫn thành thật đáp: “Hai mươi hai người. Trong đó có bốn Quân đoàn trưởng, mười một Đoàn đội trưởng, bảy quý tộc”.
“Bị thương bao nhiêu?”
“Trọng thương ba mươi mốt người, cho dù có trị liệu tốt thì bọn họ cũng tàn phế, trong những người bị thương, địa vị cao nhất là Bình tĩnh. Còn những người bị thương nhẹ,” Tạp Đốn thân vương lắc lắc đầu: “Vẫn còn chưa thống kê được”.

Hắc sa đến cùng Ma thần hoàng bước ra báo cáo: “Bệ hạ, cung đình Cận vệ lữ đã phong tỏa hội trường, toàn bộ những người chứng kiến cảnh tượng đêm qua đều bị giám sát”. Ma thần hoàng gật gật đầu, biểu thị đồng ý.
Hắc sa lại quay đầu kinh ngạc hỏi thân vương: “Bình tĩnh lại không chết ư?” Hiện tại mọi người đều đã biết, Tử Xuyên Tú là vì muốn giết Lôi Hồng mà đến, nhưng hiện tại chết nhiều tướng lĩnh ma tộc như thế, nhân vật chính là Lôi Hồng lại không chết, điều này khiến người ta thật khó hiểu.
Tạp Đống không biết đáp thế nào cho tốt, Tạp Lan ở bên giải thích giúp hắn: “Tuy không chết nhưng cũng không thể nói là sống được”. Hắn hạ thấp giọng: “Quân y vừa báo cáo, tay và chân Lôi Hồng đều bị chặt đứt, ngực và bụng trúng mười mấy đao, xương sống đã bị chấn gãy, nhưng những vết đao không có đao nào là trí mạng. Đây đúng là kì tích, xem ra Tử Xuyên Tú cố tình lưu mạng cho lão. Bình tĩnh hiện tại đau đớn lúc mê lúc tỉnh, lão van xin cho lão một đao để chết cho thống khoái”.
Đám tướng lĩnh ma tộc nhất tề lạnh người, thủ đoạn tàn nhẫn lãnh khốc như thế, cho dù là ở ma tộc nổi danh tàn bạo cũng chưa từng thấy, nghĩ đến trường sát lục kinh tâm động phách vừa xảy ra, ai nấy đều cảm thấy thân thể khẽ run.
Sắc mặt Ma thần hoàng càng lúc càng âm trầm, thanh âm khàn khàn nói: “Một mình Tử Xuyên Tú đến đại doanh chúng ta, ở trước mặt cả ngàn người chúng ta, truy sát Lôi Hồng đầu hàng chúng ta, giết hai mươi mấy tướng lĩnh cao cấp, đã thương ba mươi mấy người, sau đó phủi đít bỏ đi không thèm nói một tiếng đa tạ, thuận tiện còn dẫn theo con gái của trẫm!”
Ma thần hoàng không kìm được giận, vỗ bàn đứng lên: “Quân đội của thần tộc chết hết rồi sao? Tướng quân, dũng sĩ, cao thủ nhiều như thế…Bình thường ở trước mặt trẫm thì kẻ nào cũng tự xưng là anh hùng, vậy mà không bắt được một tên nhân loại vào tận đại doanh làm loạn, không cứu được con gái trẫm?”
Ma thần hoàng trước giờ luôn bình tĩnh, lần này đại phát lôi đình, chúng nhân sợ đến tái mét mặt mày, kinh hồn táng đởm. Tạp Đốn thân vương dẫn đầu, tất cả tướng lĩnh tham gia yến tiệc đêm qua nhất loạt quỳ xuống, bọn chúng hiện tại đều hận bản thân không học được bản lĩnh của đà điểu, có thể giấu đầu vào trong đất, đợi thần hoàng qua cơn giận dữ thì mới ló đầu lên.
“Tạp Đốn, ngươi nói xem, đêm qua rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Thân vương bị gọi đích danh trong lòng thầm hô xúi quẩy, hắn căng thẳng thuật lại rõ ràng chuyện đêm qua: sau khi đến hội trường thấy Tử Xuyên Tú, tán gẫu với gã mấy câu, tổng đốc La Tư cười nhạo gã, gã hồi đáp sẽ ọi người thấy “Trung thành của nhân loại”, mọi người còn chưa rõ gã làm thế nào thì đột nhiên gã đã đâm Lôi Hồng một đao, Lôi Hồng bị thương muốn chạy khỏi sự truy sát nhưng bị chém đến máu thịt bầy hầy, hắn hạ lệnh ọi người quần công nhưng bị Tử Xuyên Tú chém giết tan nát, bởi vì sự tình đột phát, mọi người không ai có vũ khí nên dẫn đến thương vong thảm trọng…
Không khí trong phòng trùng xuống, chỉ còn thanh âm tự thuật của thân vương. Miêu tả của thân vương căn bản phù hợp với thực tế đêm qua, chỉ là hắn lướt qua sai lầm trong lúc bản thân hốt hoảng đã hạ lệnh đóng cửa, dồn trọng tâm miêu tả Tử Xuyên Tú hung mãnh tàn nhẫn thế nào, khát máu điên cuồng ra sao, thế nhưng, “Không có gì có thể dọa được Tạp Đốn điện hạ anh dũng của chúng ta!”
Đối diện sự kiện đột phát, thân vương điện hạ trấn tĩnh ung dung, quyết đoán chỉ huy, hào triệu chúng nhân đoàn kết chống cự, thậm chí còn xông lên đầu, anh dũng ứng chiến, “Đại chiến ba trăm hiệp với Tử Xuyên Tú, cuối cùng sử xuất tuyệt kĩ đánh trúng hắn một chưởng, áp đảo hắn thở không ra hơi, đánh cho hắn cụp đuôi chạy như chó”. Đương nhiên, các tướng lĩnh khác như Lôi Âu, Vân Thiển Tuyết, Lăng Bộ Hư cũng có công lao nhất định, chỉ là công của Tạp Đốn điện hạ là lớn nhất.
“Phụ hoàng, lời của nhi thần từng câu đều thật! Đêm qua chư vị tướng lĩnh có mặt đều có thể chứng thực cho nhi thần!”
Ngữ âm của Tạp Đốn thân vương vừa dứt, đám tướng lĩnh đang quỳ dưới đất lập tức ào ào ngẩng đầu chứng minh: “Câu nào cũng thật, câu nào cũng thật!”
Vì chứng minh lời của Tạp Đốn, bọn chúng nháo nhào miêu tả đêm qua đã chiến đấu không màng đến tính mạng ra sao, Lôi Âu giơ cánh tay bị Tử Xuyên Tú chém trúng lên, lấy chứng cứ kiêu ngạo đó chứng minh sự dũng cảm của mình với Ma thần hoàng. Những kẻ khác bắt chước vạch áo xắn tay, lộ ra các vết sẹo chừng mười mấy năm trước, thậm chí có kẻ đi chơi té ngã cũng nói là đêm qua chiến đấu anh dũng thụ thương, ngay cả tổng đốc La Tư đêm qua bị đuổi chạy như chuột cũng nói bản thân là “Dụ địch thâm nhập, dụng kế xảo diệu làm tiêu hao thể lực của Tử Xuyên Tú”. Càng nói bọn chúng càng đắc ý, càng nói càng hứng khởi, phảng phất đêm qua vừa đánh thắng một trận lớn, mọi người đang thỉnh công trước mặt Ma thần hoàng bệ hạ.
“Khì khì!” Hoàng tử Tạp Lan cười nhẹ ngắt đoạn sự bốc phét của chúng nhân: “Đại ca, chết nhiều người như thế, không bắt được Tử Xuyên Tú, cả muội muội cũng bị bắt làm con tin, lúc đầu tôi còn cho là chúng ta thua. Nghe các người nói một hồi, tôi mới minh bạch, thì ra là chúng ta thắng!”
Tạp Đốn miễn cưỡng hồi đáp: “Tạp Lan, đệ không hiểu tình hình lúc đó, Tử Xuyên Tú vô cùng hung hãn, tay cầm đao bén chém trái chặt phải, các tướng lĩnh phía chúng ta đều là đến để tham dự yến tiệc, trong lúc gấp rút lại không có vũ khí, vì thế thương vong mới lớn…”
“À, vì sao không báo cho vệ binh tiến vào xử lý? Tôi nhớ Cảnh vệ đội đảm bảo trị an đều có mang vũ khí bên người”.
“Bởi vì cửa bị đóng, cảnh vệ không vào được…” Nói được một nửa, Tạp Đốn thân vương tự biết lỡ lời, lập tức câm miệng, lại thấy Tạp Lan cười thâm trầm truy vấn: “Vậy là ai đóng cửa? Tử Xuyên Tú sao? Hắn đúng là rảnh mà, vừa đánh nhau với cả ngàn người lại còn thuận tay ra chiêu Đóng cửa đánh chó”.
Không có ai hồi đáp, Tạp Đốn giận dữ nhìn Tạp Lan, đánh nhau một trận thiên hôn địa ám, tên khốn kiếp này không biết trốn ở xó xỉnh nào, nguy cơ vừa qua thì hắn đã lò dò xuất hiện, lớn tiếng cảm thán: “Ái chà, đúng là lãng phí thức ăn ngon, thật đáng tiếc! Khà khà!” Khiến người ta hoài nghi hắn không biết có phải trốn ở sau cửa xem nhiệt náo, hiện tại chạy ra cười nhạo mọi người, cố ý bắt lỗi.
Tạp Lan tiếp tục nói: “Có sự tình tôi cũng không sao hiểu được, lúc sĩ binh Vũ lâm quân tăng viện đến, cả doanh khu chắc chắn đã bị phong tỏa, sao còn để Tử Xuyên Tú chạy thoát?”
“Chuyện này không liên quan đến ta!” Giống như bị người khác đâm kim vào mông, Tạp Đốn thân vương vội hồi đáp: “Là Vân Thiển Tuyết hạ lệnh thả hắn đi!”
Tổng đốc La Tư hùng hổ gằn giọng: “Bệ hạ, người hãy làm chủ cho lão thần! Vân Thiển Tuyết phản rồi! Hắn cấu kết với Tử Xuyên Tú, cố ý phóng thích Tử Xuyên Tú! Khi lão thần ra mặt ngăn cản thì hạ lệnh trói lão thần lại, thậm chí còn uy hiếp đòi giết lão thần! Đây là sự vũ nhục đối với cả Thát tháp tộc chúng tôi, bệ hạ…”
Ma thần hoàng mất kiên nhẫn nói: “Sự tình này từ từ nói sau! Vân Thiển Tuyết, phải ngươi hạ lệnh thả Tử Xuyên Tú không?”
Vân Thiển Tuyết quỳ xuống không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng hồi đáp: “Đúng”.
“Vì sao?”
Từ trong câu hỏi áp chế của Ma thần hoàng, Vân Thiển Tuyết dự cảm được phong bạo đang ở trước mắt, hắn cẩn thận hồi đáp: “Bệ hạ, bởi vì lúc đó hắn bắt cóc Tạp Đan điện hạ, nếu chúng thần không nhượng bộ, hắn sẽ giết công chúa. Lúc đó, thần chỉ có thể lấy sự an toàn của công chúa làm trọng”.
“Hừ!” Tổng đốc La Tư hừ lạnh một tiếng, nói: “Hắn chỉ là dọa người! Hại chết công chúa điện hạ thì tính mạng hắn cũng không còn. Vân Thiển Tuyết, chỉ có ngươi ngu xuẩn mới bị hắn lừa!”
Vân Thiển Tuyết không lên tiếng, hiện tại tranh luận cũng chẳng có ý nghĩa gì, kì thật hiện tại hắn cũng không nắm chắc: Bản thân liệu có phải đã làm đúng, đôi mắt đen ấy vĩnh viễn không thể đoán định. Vân Thiển Tuyết không thể tưởng tượng, hai phẩm chất đáng quý là kiên nhẫn và dũng cảm lại có thể tồn tại hoàn mĩ ở một cá nhân.
Tử Xuyên Tú liệu có phải chỉ là dọa người? Ai nấy đều hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó nhưng chẳng thể rút ra kết luận. Ma thần hoàng lắc lắc đầu, hỏi Hắc sa: “Ngươi thấy thế nào, quân sư?”
“Tôi cho rằng,” Hắc sa vẫn với thanh điệu không nhanh không chậm: “Tình hình lúc đó, Tử Xuyên Tú đã như một con chó điên liều mạng, bức bách hắn, dù sao cũng chết, có chuyện gì mà hắn không dám làm chứ? La Tư các hạ, lúc đó ngài làm như thế chẳng khác nào bức Tử Xuyên Tú hạ độc thủ. Hậu quả chuyện này không phải ngài có thể gánh vác nổi. Vân quân lấy an toàn của công chúa làm trọng là rất sáng suốt”.
Tổng đốc La Tư toát mồ hôi trán, không dám lên tiếng.
Vân Thiển Tuyết nhè nhẹ thở ra một hơi, trong lòng tràn đầy cảm kích, may mà bên cạnh bệ hạ còn có một Tổng quân sư hiểu lý lẽ, lão rất có ảnh hưởng đến bệ hạ, có lão nói giúp một câu, cái mạng nhỏ của mình coi như đã được giữ rồi.
“Bệ hạ, tôi còn cảm thấy kì quái một chuyện khác, căn cứ sự tường thuật của mọi người, Vân Thiển Tuyết và thân vương điện hạ đều đánh trúng Tử Xuyên Tú một chưởng. Các người lúc đó là dùng chưởng lực gì đánh hắn?”
Vân Thiển Tuyết cúi đầu hồi đáp: “Ám hắc chưởng”.
Tạp Đốn thân vương cũng hồi đáp: “Tôi dùng Thần ma công”.
“Đây chính là chỗ tôi thấy kì lạ”. Tổng quân sư ma tộc phân tích: “Ám hắc chưởng tiềm phục bên trong, Thần ma công bạo phát bên ngoài, hai loại chưởng lực đều là võ công đáng sợ thập phần bá đạo, kẻ trúng lập tức bỏ mạng. Vì sao Tử Xuyên Tú vẫn còn sức bắt giữ Tạp Đan điện hạ, thậm chí còn xuất đao đả thương người?”
Không có ai có thể hồi đáp vấn đề này, La Tư tổng đốc trào phúng: “Không phải Vân Thiển Tuyết sau khi bị chặt một tay thì toàn bộ võ công đều bị phế chứ?”
Ma thần hoàng vỗ vỗ tay: “Đem hai khối gỗ đến”. Thị vệ lập tức ra ngoài mang vào hai khối gỗ hình vuông, mỗi cạnh năm tấc, dày một tấc. Ma thần hoàng yêu cầu: “Vân Thiển Tuyết và Tạp Đốn mỗi người một khối gỗ, xuất chưởng với lực đạo tương đương chưởng đánh Tử Xuyên Tú đêm qua, đánh thử xem sao”.
Vân Thiển Tuyết và Tạp Đốn minh bạch bước lên, đồng thời xuất chưởng, “Ầm” một tiếng động lớn, một khối bị Tạp Đốn thân vương đánh trúng vỡ tan tành, trong nháy mắt, một khối gỗ cứng như thiết đều bị vỡ vụn thành những mảnh nhỏ chừng hạt gạo bay tung tóe, uy thế kinh nhân.
Còn một chưởng do Vân Thiển Tuyết đánh thì hết sức nhẹ nhàng, giống như ấn nhẹ bàn tay vào trên khối gỗ, không phát ra thanh âm nào, một chưởng đánh xong, khối gỗ vẫn hoàn hảo vô tổn.
“Khà!” La Tư tổng đốc lấy họa người khác làm vui, nhạo: “Còn nói không phải! Vân Thiển Tuyết, võ công của ngươi bị phế rồi, chẳng trách chẳng khác gì gãi ngứa cho Tử Xuyên Tú…Khà…”
Nụ cười của La Tư đột nhiên cứng ngắc, Vân Thiển Tuyết thổi nhẹ một cái, khối gỗ nhìn như hoàn hảo đột nhiên biến thành từng mảnh nhỏ li ti bay trong không khí.
Trong phòng toàn là cao thủ võ học, đồng thời hét vang: “Hay!” Mọi người đều biết đạo lý này, trong võ học, cương mãnh dễ luyện, âm lực khó thành, đặc biệt thể chất của ma tộc thích hợp luyện võ công cương mãnh, Vân Thiển Tuyết có thể luyện âm lực cực kì khó luyện đến mức như thế, là điều hết sức phi thường.
Ma thần hoàng cũng gật đầu tán thưởng: “Rất tốt! Vân Thiển Tuyết, sau khi thụ thương, võ công của ngươi không lùi mà tiến, chưởng lực càng tinh thuần, quả thật không dễ”.
Vân Thiển Tuyết hơi cúi đầu đáp: “Bệ hạ quá khen rồi, vi thần thật không dám đương”.
Hắc sa gật đầu nói: “Chúng ta đều đã thấy, hai chưởng của Vũ lâm các hạ và Tạp Đốn điện hạ lợi hại thế nào, vì thế mới không hiểu tại sao Tử Xuyên Tú có thể bình an vô sự?”

Lăng Bộ Hư nãy giờ không nói, đột nhiên lên tiếng: “Có lẽ là võ công hắn quá cao, khí công hộ thân lợi hại chăng?”
“Không thể”. Ma thần hoàng lắc đầu nói: “Hoàng tộc tuyệt học chúng ta vốn là loại võ công được đúc kết qua mấy ngàn năm chiến tranh với nhân loại, chuyên đối phó với thể chất của nhân loại. Chư vị cũng đã thấy, Ám hắc chưởng của Vân Thiển Tuyết chính là thiết kế để khắc chế Thiết giáp kị binh của nhân loại. Cho dù Tử Xuyên Tú có mặt thiết giáp dày, tuyệt học hoàng tộc chúng ta vẫn có thể dễ dàng xuyên qua phòng ngự của hắn, trực tiếp phá hủy lục phủ ngũ tạng của hắn. Mặc cho hắn có lợi hại hơn nhân loại đi nữa thì cũng chết chắc!”
Đã có Ma thần hoàng là võ học đại sư cử thế vô song khẳng định, không còn ai hoài nghi. Tạp Lan lên tiếng: “Phụ hoàng, theo cách nào của người, con thấy, chỉ còn hai khả năng”.
“Ngươi nói xem”.
“Thứ nhất, Tử Xuyên Tú không phải nhân loại. Hắn đến từ một chủng tộc cao cấp bên ngoài nhân loại, có võ lực và trí tuệ cực cao, hình dáng bên ngoài thì giống nhân loại. Vì thế tuyệt học hoàng tộc chúng ta mới vô hiệu với hắn”.
Tạp Lan nói rất nghiêm túc nhưng lại dẫn đến một trận cười lớn trong sảnh đường. Phụ thân Ma thần hoàng của hắn cười đến bật ho, nói: “Sao có khả năng có chủng tục khác?” “Có” Tạp Lan nhẹ nhàng đáp: “Chúng ta không phải sao?”
Tiếng cười đột nhiên ngưng bặt, mọi người đều bị ý nghĩ của Tạp Lan chấn kinh: Tử Xuyên Tú lại là xuất thân từ hoàng tộc thần tộc! Người khác khó mà có được suy nghĩ như thế, ý niệm này chỉ e có người điên mới nghĩ tới. Có vài người đến giờ mới hiểu, vì sao Tạp Lan biểu mạo tuấn tú lại có biệt hiệu là “Phong cẩu lan”, cái đầu của hắn quả thật không tưởng.
Mãi một lúc lâu mới có Tạp Đốn thân vương lên tiếng phản bác: “Sao có khả năng…Mắt của Tử Xuyên Tú chúng ta đều đã thấy, rõ ràng là màu đen!”
“Ai quy định hoàng tộc chúng ta nhất định phải là mắt đen?” Tạp Lan lộ nụ cười xảo quyệt: “Hà huống, các ngươi có chắc khẳng định mắt của Tử Xuyên Tú màu đen không?”
“Sao không…” Vừa nói được hai chữ, Tạp Đốn đã im miệng. Hắn nhớ lại, lúc vung đao giết người, có một đoạn thời gian, mắt của Tử Xuyên Tú biến thành màu đỏ, hệt như hai con mắt máu, nhìn vào rất đáng sợ, mắt của nhân loại có thể biến đổi sao? Hắn bất giác rùng mình, không nói tiếp được.
Hắc sa hỏi Tạp Lan: “Vậy ngài cho rằng khả năng thứ hai là gì?”
“Tổng quân sư, phụ hoàng nói tuyệt học hoàng tộc chúng ta là phát triển từ trong chiến tranh ngàn năm với nhân loại. Vậy tôi nghĩ, có khả năng trong cuộc chiến dài như thế, bên phía nhân loại cũng đồng dạng phát triển võ nghệ khắc chế tuyệt học hoàng tộc chúng ta hay không?”
Ý nghĩ này xem ra còn có đạo lý, mọi người đều nhìn vào Ma thần hoàng, vấn đề liên quan đến võ học, lão là người có quyền phát ngôn cao nhất. Ma thần hoàng trầm ngâm một chút mới đáp: “Võ công có thể khắc chế Ám hắc chưởng? Nhân loại đã từng có loại võ công này, bất quá…” Lão nhìn tổng quân sư Hắc sa: “Ngươi giải thích một chút đi, quân sư. Chuyện này ngươi rõ hơn ta”.
Hắc sa gật đầu: “Bệ hạ, ngài không phải nói đến võ công trấn quốc Quang minh ba văn của Lâm thị gia tộc ba trăm năm trước chứ?”
“Đúng thế. Ta nhớ, Lâm thị gia tộc nổi lên là nhờ Quang minh ba văn, dựa vào võ công này, bọn họ đã bại hết cao thủ tộc ta, kiến lập Quang minh đế quốc”.
“Nhưng loại võ công này sớm đã thất truyền rồi, bệ hạ”. Hắc sa nhẹ nhàng nói: “Sớm đã thất truyền vào ba trăm năm trước rồi”.
“Vì sao?” Mấy giọng nói đồng thời cất lên.
Hắc sa than: “Loại võ công này uy lực tuy cường đại nhưng điều kiện luyện tập hết sức hà khắc, nhất định phải có huyết thống của Quang minh Lâm thị gia tộc, hơn nữa phải là khẩu truyền – còn vì sao như thế, thời gian đã quá lâu rồi, ảo diệu bên trong chúng ta cũng khó mà hiểu. Tôi chỉ biết, Lâm thị gia tộc các đời đều hiếm con cháu, do đó môn võ công này cũng không lưu truyền rộng. Từ sau khi vị Quang minh hoàng đế cuối cùng Lâm Kiên Nghị chiến tử ở Lam Hà, Quang minh đế quốc cũng tan rã, môn võ công đó cũng thất truyền”.
“Quân sư đại nhân, vậy Lâm gia huyết thống còn lưu truyền không?”
“Sau khi Lâm Kiên Nghị chiến tử, con gái của ông ta là Lâm Phượng Hi lúc đó đang ở đất tổ Hà khâu Lâm gia còn nhỏ, không thể tập được võ công này, vì thế võ công thất truyền từ đó. Còn Tử Xuyên gia sau này thu nhặt chắp vá những chiêu thức bề ngoài của Quang minh đế quốc, gọi là Ba văn khí công, xem nó là trân bảo, nhưng về thực chất lại là hai thứ hoàn toàn bất đồng, uy lực của bản cóp nhặt căn bản thua xa bản chính”.
Tạp Lan tư lự: “Tôi nhớ Tử Xuyên Tú có tên thật là Lâm Hà…Liệu có khả năng hắn là chi hệ của Quang minh đế quốc Lâm thị hay không?”
Tổng quân sư cười đáp: “Nhị điện hạ, ngài vừa rồi không có nghe rõ, học tập Quang minh ba văn, ngoài là huyết thống Lâm thị, còn phải truyền thụ bằng cách truyền khẩu. Cho dù Tử Xuyên Tú đúng là hậu duệ của Quang minh đế quốc, thế nhưng truyền nhân Quang minh ba văn cuối cùng là Lâm Kiên Nghị đã chết hơn ba trăm năm, người cùng thời với ông ta cũng đã chết sạch, hắn tìm đâu ra người đích thân truyền thụ bằng miệng cho hắn chứ?”
“Thật là chết hết không?” Tạp Lan hỏi ngược lại.
Hắc sa cười: “Sao có thể giả được? Hơn ba trăm năm đã trôi qua, ai có thể không chết? Trừ phi là lão quái vật Tả Gia Minh…”
Tổng quân sư đột nhiên ngừng nói, một lúc sau lão mới chậm rãi nói: “Nhị điện hạ, ý của ngài là sao?”
“À, cũng là có suy nghĩ giống ông”. Tạp Lan ra vẻ chẳng có gì lạ, biểu tình chớt nhã, chẳng có vẻ gì là đang đàm luận về một vấn đề nghiêm túc: “Tôi là nghĩ, cùng thời với Lâm Kiên Nghị, ít nhất cũng có một người còn sống đến giờ. Người đó, trong truyền thuyết có uyên nguyên rất sâu xa với Lâm Kiên Nghị, lại được nhân loại xưng là Đệ nhất cao thủ vô tiền khoáng hậu.
Minh bạch ý của Tạp Lan, cao thủ ma tộc đang có mặt trong phòng đều chấn kinh đầu óc, đối với ma tộc mà nói, có một danh tự kị húy không thể nói ra miệng, một cơn ác mộng u ám nhất. Khiến năm mươi vạn quân đoàn hoàng gia cường hãn của Quang minh đế quốc táng thân sa trường, lại bị một kẻ nhân loại đơn độc đánh tan nát, cũng vì sự tồn tại của một người một kiếm đó mà ma tộc vương quốc cường đại ba trăm năm qua với quân đội cường thịnh mãnh tướng như mây vẫn không dám tây tiến, đây là sỉ nhục lớn nhất của bọn chúng.
Vân Thiển Tuyết cúi đầu, che giấu thần tình kích phẫn trên mặt. . Hắn không ức chế nổi sự cuồng loạn trong lòng, khi xưa thống soái ma tộc quân Vân Long bị giết chính là tiền bối Vân gia, mỗi một con cháu Vân gia lúc bắt đầu hiểu chuyện đều được giảng dạy đoạn lịch sử đó. Giết chết Tả Gia Minh, báo cừu rửa nhục cho tiên tổ, đối với con cháu Vân gia mà nói, mục tiêu này thậm chí còn cao hơn dã tâm nhất thống đại lục của thần tộc, bất quá hai chuyện này cũng chỉ là một, nếu không phải vì một người một kiếm đáng sợ đó, ba trăm năm trước thần tộc sớm đã hoàn thành vĩ nghiệp chinh phục nhân loại, thống nhất đại lục.
Ma thần hoàng hỏi: “Gần nhất là khoảng thời gian nào còn nghe tin tức hoạt động hay truyền ngôn về Minh vương?”
Tạp Đốn thân vương hồi đáp: “Một trăm năm trở lại đây rất ít có truyền ngôn về Con người đó. Thậm chí có truyền ngôn nói Người đó đã chết rồi, bằng không với tính cách của Người đó, làm sao có thể cả trăm năm mà không có động tĩnh gì?” Tạp Đốn thân vương nói năng úp úp mở mở, hắn thậm chí còn không dám nỏi thẳng danh tự “Tả gia minh vương”.
Chúng vị cao thủ ma tộc ào ào tán đồng: “Đúng đúng đúng, chuyện đó không thể nào! Ba trăm năm đã qua, Người đó sao có thể còn sống được. Tạp Lan điện hạ, ngài quá mẫn cảm rồi, suy nghĩ lung tung hù dọa chúng tôi, khà khà khà…” Tiếng cười rất vang dội, có chút giống như kẻ đi đêm sợ ma quỷ nên cười ồn ào để cổ vũ cho bản thân.
Tạp Lan nhếch mép cười cười, lẩm nhẩm bình luận: “Thiếu dũng khí đối diện sự thật”.
“Đúng là có truyền ngôn như thế, bất quá vẫn không có chứng cứ…” Vân Thiển Tuyết tư lự: “Hằng Xuyên hội chiến lần ba vào hai năm trước, Cát Sa đảm nhiệm thống soái toàn quân cùng phó tướng của hắn là Vân Trầm bị cao thủ nhân loại lai lịch bất minh ám sát thân vong. Đương thời Cát Sa nổi danh đệ nhất mãnh tướng của tộc ta, lực địch ngàn quân, nhưng đối đầu với cao thủ nhân loại đó lại như biến thành như kẻ yếu đuối không có sức kháng cự, nghe nói chưa tiếp được một chiêu đã chém rớt đầu.
“Đương thời có mặt tại hiện trường còn có mấy ngàn vệ đội của Cát Sa, sau khi Cát Sa chết, phó tướng Vân Trầm lập tức hạ lệnh bộ hạ tiến lên vây công, nhưng tầng tầng bao vây vẫn không cản nổi đối phương phá vây, dường như vừa hạ lệnh xong thì Vân Trầm cũng chết, vẫn là một đòn lấy mạng.
Sau đó thích khách cao chạy xa bay, mấy ngàn vệ đội tạo thành mấy vòng vây vẫn không cản được hắn.
“Tin tức truyền đi, sĩ binh đều kháo nhau: Là Tả gia minh vương đến!, quân tâm lập tức dao động, sĩ binh ào ào bỏ vũ khí chạy tháo thân, quân quan cũng không ngăn cản, mường tượng như bọn họ cũng không muốn ngăn cản, bởi vì nghe nói cả quân quan cũng rất sợ hãi. Kết quả Viễn Đông quân nhân cơ hội sấn tới, quân ta đại bại. Cũng trong trận đánh đó, Tạp Đan điện hạ thất hãm. Thích khách nhân loại thần bí đó đến nay vẫn chưa tra được thân phận, những người mục kích đều nói, võ công đáng sợ một kích lấy mạng đó rất giống với truyền thuyết về thủ đoạn phi thường của Tả gia minh vương, vì thế bọn họ mới sợ đến mức không chiến mà tan”.
Các tướng lĩnh nghe đến nhập thần, đệ nhất mãnh tướng thần tộc chiến tử, toàn quân đại bại, công chúa thất hãm, Tả gia minh vương đáng sợ lại xuất hiện nhân gian…
Hắc sa đột nhiên nhớ đến một sự tình, hỏi: “Vân Thiển Tuyết, trong trận đó, thống quân tướng lĩnh bên nhân loại là ai?”
“A?” Vân Thiển Tuyết ngẩn ra, lúc điều tra hắn chỉ luôn tập trung chú ý đến nguyên nhân dẫn đến thất bại, tìm ra được nguyên nhân chính là do cao thủ thần bí đó, còn về thân phận tướng lĩnh đối phương, theo hắn thì căn bản không quan trọng. Hắn ấp úng một lúc vẫn thành thật đáp: “Tôi không có lưu ý đến, rất quan trọng sao, quân sư đại nhân?”
“Tôi không biết,” Hắc sa điềm đạm nói: “Tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi”.
Vân Thiển Tuyết gật đầu: “Tôi đi tra tư liệu chút”. Sau khi được Ma thần hoàng đồng ý, hắn nhẹ nhàng rời đi. Lúc quay lại, sắc mặt tái xám: “Bệ hạ, quân sư, tôi đã tra ra thống soái bên phía nhân loại trong trận chiến đó, hắn là…” Hắn nuốt nước miếng: “Tử Xuyên Tú”.
Một tấm màn trầm mặc vô hình phủ trùm lên cả đại sảnh.
Ma thần hoàng đứng lên, sắc mặt băng lãnh: “Truyền lệnh xuống, động viên tất cả bộ đội ở Viễn Đông địa khu, bắt đầu từ bây giờ, tiến hành truy bắt Tử Xuyên Tú trên toàn phạm vi Viễn Đông. Hành động lần này do trẫm đích thân chỉ huy. Tất cả phải lấy việc giết chết Tử Xuyên Tú làm mục tiêu tối cao, hắn đã thụ thương, đây là cơ hội hiếm có! Thời điểm quan trọng, có thể không cần quan tâm đến tính mạng của Tạp Đan. Truyền lệnh quan binh, chỉ cần đem Tử Xuyên Tú đến gặp trẫm, sống hay chết đều được, trẫm lập tức phong làm hầu!”
“Vâng!” Các cao thủ ma tộc đều đứng ưỡn ngực, lớn tiếng đáp lời.
“Bệ hạ, thần kiến nghị hạ một lệnh cấm khẩu, cấm toàn bộ quan viên sĩ tốt tiết lộ bất cứ việc gì liên quan đến sự kiện phát sinh buổi tối ngày 19 tháng 3”. Tổng quân sư ma tộc mang mặt nạ đen lên tiếng, không ai có thể nhìn thấu qua tấm mặt nạ để quan sát biểu tình của lão, cho dù là người đứng gần lão nhất cũng chỉ nghe lão lẩm nhẩm: “Chẳng lẽ, Tử Xuyên Tú là…”
-o0o-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.