Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 5: Thiết giáp kỵ binh
—–oo0oo—–
Chương 6: Phong cẩu âm mưu
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 — 4vn.eu
Trời còn chưa sáng hẳn, trong đại doanh Vũ lâm quân nằm bên rừng già Ca cát tra, buổi sớm yên tĩnh bị khuấy động bởi tiếng cao giọng hô hoán từng chập của sĩ binh: “Mệnh lệnh khẩn cấp, bệ hạ có chỉ, lập tức hành động tróc nã nhân loại gian tế Tử Xuyên Tú!”
Ma tộc binh chưa tỉnh hẳn mộng còn không biết đã phát sinh chuyện gì thì quân quan đã xộc vào rống lên bên tai chúng: “Tập hợp! Mau, vận y phục tập hợp!” Ma tộc binh mơ màng cầm vũ khí lục tục kéo ra khoảng trống bên ngoài trại, chưa tập hợp xong, đám quân quan đã không còn kiên nhẫn đá vào mông bọn chúng: “Không cần đợi nữa, mau, mau, mau! Đi! Đi!” Đám quân quan không phải là sợ Tử Xuyên Tú chạy thoát mà chỉ sợ đại công bắt được Tử Xuyên Tú rơi vào tay bộ đội khác.
Cả Vũ lâm đại doanh ồn ào náo loạn hệt như một đàn ong vỡ tổ, từng đại đội bộ binh không ngớt xuất động khỏi doanh địa, tranh nhau tiến vào rừng rậm Ca cát sa trước. Bộ binh dàn hàng ngang, gương mặt lạnh lùng, tay cầm trường mâu sắc bén, đâm, chọt, quét, không bỏ sót một lùm cây bụi cỏ nào, bất cứ chỗ nào có thể ẩn thân đều bị lục soát, thậm chí cả hang thỏ cũng không bỏ qua.
Đám sĩ binh đã được thông báo, bọn chúng phải truy lùng một nhân vật vô cùng nguy hiểm, đặc biệt giỏi cận thân chiến đấu, vì đề phòng chỉ một tuyến trường mâu thủ không phải là đối thủ của hắn, quân quan bố trí thêm một vòng tuyến thứ hai là cung tiễn thủ. Cung tiễn thủ luôn tập trung cao độ, chỉ cần cỏ động do gió thổi cũng lập tức phóng tên, kết quả là vô số thỏ rừng, gà rừng, cáo tự nhiên gặp họa tai, trở thành thu hoạch ngoài ý của sĩ binh ma tộc.
Bên ngoài khu rừng, một số lượng lớn kị binh bộ đội ngày đêm tuần tra, giám thị nghiêm ngặt, ngay cả một con ruồi cũng không qua được tai mắt của bọn chúng. Vì đề phòng đối thủ quá cao cường, số lượng sĩ binh ma tộc đang lục xoát không phải là đối thủ, một tổ hảo thủ do các tinh anh bộ đội được tinh tuyển tạo thành, tùy thời đợi lệnh, chỉ cần nhận được tín hiệu, bọn chúng lập tức tiến đến.
Cũng đồng thời, trong ánh nắng rực rỡ, các tín sứ sau lưng giắt Kim sắc tiểu kì cưỡi ngựa chạy như bay, bọn họ thúc ngựa chạy đến phì cả bọt trắng, đem mệnh lệnh của Ma thần hoàng mật truyền đến mọi quân đội của vương quốc đóng trên khắp địa khu Viễn Đông. Từ đông sang tây, từ Đỗ Toa, Đắc Á, Y Lí Á, Cổ Địch Tát, Phục Luân rừng rập liên miên cho đến các hành tỉnh đất bằng rộng lớn trải đến sát Ngõa Luân thành. Một trăm hai mươi vạn quân đội ma tộc, sáu mươi vạn Viễn Đông phản quân phân bố khắp Viễn Đông, đều nhận được một mệnh lệnh: “Tìm một thanh niên nhân loại bị trọng thương”. Kèm thư còn có họa hình của Tử Xuyên Tú, không biết do suy xét nguyên nhân nào, tổng quân sư Ma tộc trong mệnh lệnh đã giấu đi danh tự Tử Xuyên Tú.
Một hành động truy lùng rộng lớn chưa từng có đã bắt đầu tiến hành.
Ở Đỗ Toa hành tỉnh rừng tùng chằng chịt, Cận vệ lữ do Lôi Âu thống soái áp trận, gần ba mươi vạn ma tộc bộ đội tinh nhuệ bắt đầu tiến hành tra xét trên toàn hành tỉnh. Tử Xuyên Tú là bắt đầu chạy từ Đỗ Toa hành tỉnh, hơn nửa thượng tầng của ma tộc đều cho rằng hắn đã thụ thương không thể nào chạy xa được, chắc chắn chưa thoát ly khu vực hành tỉnh, lại thêm hành tỉnh cũng là nơi Ma thần hoàng đang tạm dừng chân, vì sự an toàn của hoàng gia, tra soát được tiến hành đặc biệt nghiêm mật, tiếng bước chân của ma tộc binh rầm rập vang khắp cả hành tỉnh.
Gia nạp quân đoàn phụ trách kiểm tra hai hành tỉnh là Đắc á và Y lí á, hai hành tỉnh này vốn là cứ điểm cuối cùng của nhân loại ở Viễn Đông, không ít địa phương vắng vẻ vẫn còn số đông nhân loại ẩn nấp do không kịp triệt thối. Đại bản doanh cho rằng: Tử Xuyên Tú có khả năng ẩn nấp ở những chỗ đó, vì để càn quét hết những nơi Tử Xuyên Tú có thể ẩn thân, lại thêm đối với ma tộc mà nói, nhân loại nhìn na ná giống nhau, nếu phải tìm cho được chính xác một tên Tử Xuyên Tú thì thật là khó. Vì thế Gia nạp tổng đốc La Tư hạ lệnh, thấy nhân loại là giết, giết hết mới ngưng.
Mạt Y quân khu là nơi tập trung quân lực lớn nhất, vì thế bọn họ cũng phụ trách phạm vi truy xét lớn nhất: Ngõa cách, Cổ địch tát, Phục luân, Tân gia…Cả mười hành tỉnh đều thuộc phạm vi lục soát của bọn họ. Vì giải quyết vấn đề không đủ binh lực, gần năm mươi vạn chủng tộc liên hợp quân Viễn Đông cũng hiệp đồng hành động truy lùng Tử Xuyên Tú cùng quân chính quy ma tộc.
Lăng Bộ Hư quân đoàn cũng là tập đoàn tiên phong của ma tộc vương quốc, phụ trách đạo phòng tuyến đầu tiên của vương quốc, bọn họ nghiêm mật phong tỏa khu vực Phục danh khắc hành tỉnh ở mặt đông cứ điểm Ngõa Luân, nhiệm vụ của bọn họ là tuyệt đối không để Tử Xuyên Tú nhập Ngõa Luân.
Trên đại công lộ Viễn Đông xuyên suốt địa khu Viễn Đông, Bộ kị lữ Tắc nội á 11 phụ trách phong tỏa. Kị binh tuần tra đêm ngày trên cả lộ trình từ Đỗ Toa đến Phục danh khắc, Bộ kị lữ thiết lập gần ba trăm chốt canh kiểm tra người đi đường, hơn nữa ở khoảng giữa hai chốt canh luôn có một đội kị binh tuần tra qua lại. Vào đêm, mỗi đội kị binh thắp đuốc sáng rực, di chuyển trên đường như những con rồng lửa dài ngoằn, đầu con này nối tiếp đuôi con kia kiểm soát cả đại công lộ Viễn Đông…
Đây là chiến dịch lùng bắt có quy mô lớn nhất trong lịch sử, một lực lượng rất lớn ma tộc đã được động viên triệt để. Tuân theo chỉ thị của Ma thần hoàng, bọn chúng phong tỏa hết mọi ngã đường, dọc theo những con đường, kiểm tra từng thôn làng, rừng cây, núi non, kiểm tra tỉ mỉ từng người đi đường, chiếu theo lý, dưới dự truy lùng nghiêm mật như thế thì không có lí do nào không tìm được tên nhân loại đã trọng thương đó. Đám tướng quân ma tộc vô cùng tự tin: “Cho dù hắn hóa thành một cây kim, chúng ta cũng có thể tìm ra hắn!”
Buổi chiều hôm đó, hành động truy lùng đã thu được tiến triển rất sáng sủa, ở ngoài rừng già Ca cát tra, ma tộc binh lùng sục đã phát hiện Tạp Đan công chúa bị bắt làm con tin. Lúc được phát hiện, Tạp Đan công chúa đang dựa vào một tảng đá lớn, hình dáng nhếch nhác mệt mỏi, nàng đưa tay chỉ, bất mãn than với đội ngũ ma tộc binh đến cứu viện: “Sao đến trễ như thế? Có gì ăn không, ta đói muốn chết”.
Căn cứ hiện trạng chẩn đoán sơ bộ của quân y, thân thể công chúa vẫn ở trạng thái tốt, an nhiên vô dạng. Tin tức truyền về, đại bản doanh ma tộc dậy tiếng hoan hô, tên quân quan ma tộc chỉ huy trung đội truy tìm đó lập tức được đề bạt làm Đoàn đội trưởng.
Tạp Đan công chúa cung cấp tin tình báo quý giá: “Chính mắt ta nhìn thấy Tử Xuyên Tú chạy về hướng đó!”
Trạm cao độ của đại bản doanh căn cứ vào tin tình báo của Tạp Đan, bọn chúng điều chỉnh lại khu vực truy lùng trọng điểm. Một lực lượng rất lớn sĩ binh ma tộc được điều đến một hoang mạc không tồn tại sự sống các Ca cát tra chừng ngàn dặm, bọn chúng được thông báo: “Tử Xuyên Tú ở trong đó, tìm hắn đi!” Nhìn sa mạc mênh mông ngút mắt, sức nóng như thiêu như đốt, ma tộc binh tuyệt vọng muốn tự sát.
Một tuần trôi qua, bọn chúng vẫn không tìm được nơi trú ẩn của Tử Xuyên Tú.
Hai tuần trôi qua, Tử Xuyên Tú, tên nhân loại thần bí đó hệt như đã biến mất trong không khí. Từ niềm tin mãnh liệt ban đầu đã chuyển thành thấp thỏm trong lòng, từ thấp thỏm lại chuyển thành bất an rồi chuyển sang hoàn toàn tuyệt vọng, các lộ tướng quân bất đắc dĩ phải chấp nhận một sự thật tàn khốc: Tử Xuyên Tú quá khứ không, hiện tại không, tương lai cũng có khả năng rất lớn không bị bọn chúng bắt được.
Căn cứ vào quy luật truy bắt mà nói, nếu như đã truy tìm một vòng mà không bắt được người, khả năng thành công sau đó sẽ rất thấp. Có thời gian một tuần, đối tượng bị lùng bắt có thể chạy rất xa, phạm vi lục soát biến thành khó xác định được, hơn nữa cho dù dưới tình huống thân thụ trọng thương, Tử Xuyên Tú vẫn thoát được sự truy bắt nghiêm mật như thế, dĩ nhiên sau khi thương thế tốt hơn lên, khả năng bắt được hắn càng không thể.
Ba tuần trôi qua, các lộ bộ đội ào ào mang kết quả trả về Phong diệp đan lâm: “Rất xin lỗi, bệ hạ, không thể phát hiện tung ảnh của Tử Xuyên Tú. Có thể khẳng định, hắn nhất định không ở trong khu vực truy lùng của bộ đội thần…”
Ma thần hoàng không giận lại cười, lẩm nhẩm: “Tử Xuyên Tú a, hiện tại trẫm thật có điểm bội phục ngươi rồi, ngươi rốt cuộc là làm thế nào chứ?”
Thần tử tả hữu không dám lên tiếng, sợ chọc giận Ma thần hoàng đang có tâm tình không tốt. Ma thần hoàng nhìn quanh đám thần tử, hỏi: “Nói xem, các ngươi thấy thế nào? Tử Xuyên Tú rốt cuộc ở đâu?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Hắc sa lên tiếng: “Bệ hạ, truy tìm không được hắn chỉ có ba khả năng. Thứ nhất, thương thế hắn phát tác dẫn đến chết rồi nhưng hiện tại chúng ta chưa phát hiện được xác”.
Ma thần hoàng gật gật đầu, hỏi: “Còn hai khả năng kia?”
“Khả năng thứ hai là hắn còn sống, lẩn trốn ở một chỗ nào đó ở Viễn Đông, ý đồ tìm cơ hội thông qua cứ điểm Ngõa luân trở lại Tử Xuyên gia. Khả năng thứ ba đó là, hắn đã trở về Tử Xuyên gia. Ba khả năng này nhất định phải có một”.
Mọi người đều lắng nghe không lên tiếng, có điểm không minh bạch, phân tích này xem ra chẳng khác gì nói thừa, chẳng có tác dụng chỗ nào. Tạp Đốn thân vương hỏi: “Quân sư, ý của ngài rốt cuộc là gì?”
“Điện hạ, nếu như ở tình huống thứ nhất, chúng ta không cần phải bận tâm nữa. Chúng ta cần chuẩn bị là phải làm thế nào đối phó với khả năng thứ hai và thứ ba, đặc biệt là khả năng thứ ba, bởi vì nó là khả năng có thể xảy ra nhất”.
“Tôi hiểu ý của quân sư rồi!” Tạp Đốn thân vương như hiểu ra: “Chúng ta lập tức phái sứ giả đến Tử Xuyên gia, yêu cầu bọn chúng giao Tử Xuyên Tú ra! Nói với bọn chúng, nếu như che giấu Tử Xuyên Tú, chúng ta sẽ khai chiến!”
Hắc sa lắc đầu: “Không được”. Lão chậm rãi nói: “Mấy ngày nay, tôi luôn nghĩ một vấn đề, Tử Xuyên Tú vì sao phải giết Lôi Hồng?”
truyện từ
“A? Lôi Hồng là hung thủ giết Ca Ứng Tinh, Tử Xuyên Tú là báo cừu cho Ca Ứng Tinh nên giết hắn…”
Hắc sa gật đầu: “Đúng thế, nhưng các người không nhận thấy, Tử Xuyên Tú chọn phương thức động thủ không phải quá kì quái sao?”
Lão đưa mắt nhìn quanh, thanh âm xuyên qua tấm khăn che mặt trầm thấp truyền ra: “Lúc đó Tử Xuyên Tú đã dành được tín nhiệm của chúng ta, hắn có thể tự do ra vào ở các quân doanh. Hắn muốn giết Lôi Hồng, lúc nào chẳng có cơ hội, hà tất phải chọn phương thức hành động ngay giữa yến tiệc đông người, hơn nữa lại là yến tiệc tập trung các cao thủ của tộc ta, chẳng lẽ, hắn không biết như thế rất nguy hiểm sao?”
Chúng nhân đều chưa nghĩ đến vấn đề này, ngẩn người.
“Nghĩ kỹ xem, một nhân loại cô độc, lúc chúng ta đang ăn mừng thắng lợi Viễn Đông thì đơn thương độc mã xâm nhập đại bản doanh thần tộc chúng ta, giết chết phản đồ của bọn chúng, còn sát thương gần cả trăm quân quan cao cấp của chúng ta, hơn nữa cuối cùng hắn lại an nhiên vô dạng bỏ đi, chúng ta không có biện pháp bắt giữ hắn!” Ngữ điệu của Hắc sa càng lúc càng cao: “Giết Lôi Hồng bất quá là thuận thời, đả kích uy tín của thần tộc vương quốc chúng ta mới là mục đích chính của hắn! Bệ hạ, đây là nguyên nhân mà thần kiến nghị nên ban Cấm khẩu lệnh. Đối với tất cả những chuyện phát sinh trong đêm 19 tháng 3, tuyệt đối không thể tiết lộ, bằng không, thần tộc chúng ta khó giữ được uy tín và tôn nghiêm của chủng tộc mạnh nhất trên đại lục, hậu quả đến theo sẽ khó lường được!”
“Ngươi nói đúng, quân sư”. Ma thần hoàng chen lời: “Tin tức này nếu tiết lộ ra ngoài, đặc biệt đến tai nhân loại sẽ khiến bọn chúng giảm sự sợ hãi với chúng ta. Mặt khác, nếu để lưu truyền trong quốc nội, ngày qua ngày sẽ biến tướng trở thành những lời dè bỉu, rất dễ khiến chúng ta bất hòa dẫn đến nội chiến, hậu quả khó mà tưởng tượng”.
Các quan viên cao cấp và hoàng tộc có mặt ở đây đều gật đầu, khó mà có khi nào bọn chúng thống nhất được ý kiến như lúc này. Bọn chúng đều biết, duy trì trật tự trong nước có liên hệ khẩn mật với duy trì niềm tin bất khả chiến thắng của quân đội. Một khi thần thoại vinh diệu đó có tì vết, đối với sự thống trị của ma tộc vương quốc, đặc biệt là đối với sự thống trị trên lãnh thổ mới Viễn Đông, sẽ rất có thể rơi vào cảnh địa khó khăn chồng chất. Có người lẩm nhẩm biểu thị đồng ý, nhớ lại chiến tranh vương quyền hủy gia diệt quốc đáng sợ xảy ra ở 80 năm trước, một thời kì hắc ám diệt tuyệt kinh hoàng, ai cũng không cho là Ma thần hoàng nói quá.
Hắc sa tiếp lời: “Vì thế, vừa rồi thân vương nói đến Tử Xuyên gia đòi người, đó là chuyện không thể. Nếu như làm như thế, chúng ta sẽ không còn cách giữ bí mật đêm đó, phía nhân loại sẽ sùng bái hình tượng anh hùng Tử Xuyên Tú, chúng ta vừa không đạt được mục đích, vừa trở thành trò cười cho bọn chúng”.
Mọi người im lặng gật đầu, Hắc sa nói hoàn toàn có lý, thần tộc hiện tại đang đối diện hai chỗ khó: Nếu như báo phục Tử Xuyên Tú thì không giữ được bí mật, từ đó khó mà giữ vững uy tín và tôn nghiêm.
La Tư tổng đốc bất mãn ồn ào cãi: “Chẳng lẽ chúng ta tha cho tên chó điên đó?”
Không có ai lên tiếng, nghĩ đến đại địch Tử Xuyên Tú tiêu diêu mà không có cách báo thù, sự khó chịu đó như côn trùng cắn xé lòng bọn chúng, đám quý tộc tâm cao khí ngạo thật khó mà nuốt trôi cục tức này.
Trong không khí trầm mặc, Tạp Lan cười âm trầm tiếp: “Lúc đầu khảo nghiệm sự trung thành của Tử Xuyên Tú, chúng ta không phải đã phái hắn đi diễn giảng với tù binh sao? Đám tù binh đó vẫn còn trong tay chúng ta, Tử Xuyên gia luôn muốn dùng tiền tài chuộc chúng về, nếu như chúng ta thả chúng ra, mọi người đoán xem sẽ xuất hiện hậu quả thế nào?”
La Tư tổng đốc là kẻ đầu tiên vỗ bàn hô: “Diệu kế, điện hạ! Như thế Tử Xuyên gia nhất định không dung nạp phản đồ, Tử Xuyên Tú sẽ chết trong tay người bên hắn!” Chúng nhân cũng ào ào tán thành: Mưu kế hay! Thậm chí cả Tạp Đốn thân vương cũng không thể không gật gù biểu thị tán đồng.
Hắc sa tán thán: “Kế hay, chỉ là…” Lão lắc lắc đầu không chịu nói tiếp, chỉ điềm đạm thêm một câu: “Chờ sự anh minh của bệ hạ”.
Ma thần hoàng trầm ngâm nói: “Kế rất tốt…Tạp Lan, ngươi đã đề xuất thì để ngươi đi thực hiện luôn!”
Lúc nói chuyện thì sắc mặt vẫn bình thường, căn bản không nhìn ra lão đang nghĩ gì.
Tạp Lan co chân: “Vân, phụ hoàng!”
Như có một luồng gió lạnh thổi qua trong đầu, Vân Thiển Tuyết khẽ rùng mình: Điện hạ, quyền mưu của ngài thật là đáng sợ! Chiến sĩ trung thành nhất lại bị bôi nhọ thành phản đồ rồi chết trong tay người mình, loại thống khổ đó khó mà tưởng tượng nổi.
Vân Thiển Tuyết minh bạch ý không nói của Hắc sa quân sư: Âm độc như thế, không phải là khí phách đường đường của hoàng giả. Không biết vì sao, lúc nhìn vị điện hạ vốn rất thân thiết, Vân Thiển Tuyết lần đầu sinh cảm giác lạ lẫm và e ngại.
Ngày 11 tháng 4 năm 780, ma tộc chính thức công cáo thông báo nhân sự: “Nguyên trưởng quan tổng đốc Viễn Đông địa khu, Bình Tĩnh hầu các hạ vì thân thể không thích ứng với khí hậu nên đã quay về bổn thổ thần tộc vương quốc để nghỉ ngơi, tân nhiệm tổng đốc là Viễn Đông hầu sẽ thay thế Bình Tĩnh hầu, quản lý hai mươi ba hành tỉnh Viễn Đông, thống soái sáu mươi vạn quân đội ở bổn thổ Viễn Đông. Lỗ Đế công tước đảm nhiệm phó thủ”.
Kết thúc thông báo nhân sự còn có chú thích một hàng nhỏ: “Viễn Đông hầu, nguyên danh Tử Xuyên Tú, vốn là Phó thống lĩnh của Tử Xuyên gia tộc, bỏ tối theo sáng gia nhập thần tộc chúng ta. Ma hoàng bệ hạ thương tài thu nhận, ban cho chức danh: Viễn Đông hầu!”
Cùng ngày ma tộc tuyên bố đồng ý cho Tử Xuyên gia chuộc quan binh nhân loại bị bắt làm tù binh trong chiến tranh Viễn Đông, quan viên nhân loại chịu trách nhiệm giao thiệp vô cùng hoan hỉ, giá tiền bên phía ma tộc đưa ra thấp hơn nhiều so với dự tưởng của Tử Xuyên gia…
Ngày 18 tháng 4, Đế đô.
Hội nghị còn chưa chính thức bắt đầu, không khí đã trầm mặc nặng nề, ẩn ước có sự bất an, các quan viên cao cấp đều mím chặt môi, giữ yên lặng như những xác chết. Cả hai tử đối đầu là La Minh Hải và Đế Lâm cũng mất hứng đấu khẩu thường thấy, một kẻ thì mặt nhăn như khỉ ăn ớt, một kẻ thì nhìn chăm chăm lên trần, phảng phất như trên đó đang có tiên nữ nhảy múa.
Gia tộc vừa mất đi một phần tư lãnh thổ, tổn thất vượt quá trăm vạn quân đội, rơi vào tình thế xung quanh là địch, trước thì có trăm vạn ma tộc binh dưới Ngõa luân thành, sau thì có tuyệt thế danh tướng Lưu Phong Sương nhăm nhe. Tử Xuyên gia tộc từng trải qua cả trăm năm huy hoàng xưng bá đại lục đang đối diện nguy cơ chưa từng có, từng bước đi vào suy vong.
Hiện tại, sau Phó thống lĩnh ở Viễn Đông là Lôi Hồng làm phản thì đến một nhân vật mang họ Tử Xuyên lại công nhiên phản bội gia tộc, đây là tín hiệu nguy hiểm, là bằng chứng cho thấy sự suy nhược rõ ràng của gia tộc trong mắt thiên hạ, dự báo sự sụp đổ đã ở trước mắt. Quá trình từ thịnh sang suy, mỗi một bước đều để người ta nhìn thấy rõ ràng nhưng lại khiến người ta tuyệt vọng không có khả năng xoay chuyển, phảng phất như trong không minh đã có thiên ý cố tình trêu lộng bọn họ.
Khi Tử Xuyên Trữ cùng Lý Thanh bước vào phòng hội nghị, tất cả người có mặt đều nhận ra sắc mặt trắng xanh của thiếu nữ, ai nấy biểu lộ ánh mắt đồng cảm. Đế Lâm nháy mắt với Tư Đặc Lâm, Tư Đặc Lâm đứng lên nghênh đón Tử Xuyên Trữ. Trong sự chăm chú của mọi người, thân ảnh kiên định của Tư Đặc Lâm giúp Tử Xuyên Trữ cảm thấy an tâm. Nàng thi lễ chào hỏi thúc thúc tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh rồi nhanh chân theo Tư Đặc Lâm, bờ mi đã hoen mờ lệ.
Tử Xuyên Trữ bình tĩnh hỏi Tư Đặc Lâm: “Trung ương thống lĩnh, nghe nói Tú Xuyên các hạ làm phản rồi, có chuyện như thế không?”
Tư Đặc Lâm rất tán thưởng sự bình tĩnh và kiên cường của Tử Xuyên Trữ, y cũng hồi đáp rất nghiêm túc: “Trữ tiểu thư, có một vào lời đồn nhưng vẫn chưa thể xác nhận”. Nhỏ giọng nói: “Ta không tin!” Đế Lâm ngồi bên cạnh cũng gật đầu tán đồng.
Tử Xuyên Trữ trấn tĩnh nhìn gương mặt gầy rộc kiên nghị của Tư Đặc Lâm, ánh mắt lộ nét cảm kích. Nàng không lên tiếng, ngồi xuống cạnh hai người bọn họ, trong lòng đột nhiên sôi sục: trên thế giới cũng chỉ có ba người chúng ta là tin a Tú, chúng ta là chiến hữu, chúng ta sẽ kề vai tác chiến vì sự thanh bạch của a Tú.
Nhìn sự biểu minh lập trường của vị tổng trưởng tương lai, những người khác trong hội nghị trao đổi ánh mắt bất an với nhau.
La Minh Hải hừ lạnh nhưng không lên tiếng. Thống lĩnh Biên phòng quân Minh Huy ngồi không yên trên ghế, thân hình cứ nghiêng qua nghiêng lại, cũng chẳng nhìn ai, mặt không biểu tình nói: “Người đã đến đủ rồi, sự tình là thế này, chúng tôi nhận được tin tức từ những tù binh chuộc về từ ma tộc, bọn họ nói gặp Tử Xuyên Tú trong đại doanh ma tộc”, thần thái đó phảng phất như những lời nói chẳng quan hệ gì đến lão. Minh Huy là một người rất cẩn thận, sự kiện Tử Xuyên Tú làm phản rõ ràng sẽ dẫn đến sự tranh đấu của hai thế lực. Về phía Tổng thống lĩnh La Minh Hải đại diện cho quan văn và phía Đế Lâm, Tư Đặc Lâm đại diện cho quân chính, phía nào lão cũng không dám đắc tội, tốt nhất là cứ tường thuật lại nguyên văn, không dám bình luận gì thêm.
Mọi người cũng chẳng có biểu hiện gì, chỉ chăm chú nhìn vào xấp tài liệu trên bàn, ngoại trừ Tử Xuyên Trữ, không ai lật xem, cũng chẳng ai lên tiếng. Tử Xuyên Trữ mới run run lật xem hai trang đã ngẩng đầu lên, ánh mắt áp bức Minh Huy: “Cái này không có khả năng! Nhân chứng này nói bậy!”
Minh Huy run người nhưng không lên tiếng. Lúc này La Minh Hải mở miệng: “Tiểu thư, hạ quan cũng cho rằng đúng là rất khó tin, thế nhưng các quan binh gia tộc Tử Xuyên chúng ta bị bắt làm tù binh đều chính mắt nhìn thấy Tử Xuyên Tú mặc phục sức ma tộc, xuất hiện trong doanh trại nhốt tù binh ở Đỗ Toa, tuyên bố bản thân đã đầu hàng ma thần vương quốc, còn kêu gọi đám tù binh bắt chước gã, không nên quay về Tử Xuyên gia”. Ngữ điệu của La Minh Hải ẩn ước có mấy phần vui mừng trước tai họa của người khác.
“Tử Xuyên Tú không có lý do để hành động như thế! Trong chiến đấu ở Mạt Y thành, gã đã cùng tôi kề vai tác chiến, dũng cảm giết địch, dưới tình huống gian khổ vẫn không hề dao động, chứng minh sự trung thành của gã với gia tộc là không thể hoài nghi. Làm gì có chuyện sau khi được giải vây gã lại đi đầu hàng ma tộc, chuyện trái ngược vậy sao?” Thống lĩnh Trung ương quân Tư Đặc Lâm bình tĩnh phản bác.
La Minh Hải hỏi: “Nhân chứng cũng là các quan binh bị bắt làm tù binh, tổng cộng ba vạn hai ngàn bảy trăm mười ba người, bọn họ đều nói bậy sao?”
Đế Lâm mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Đúng, bọn chúng đều nói bậy”.
Lần này đến lượt La Minh Hải tức đến đỏ bừng mặt mũi không lên tiếng được, chỉ vào Đế Lâm lắp bắp: “Ngươi…” Hiện tại lão thật sự hối hận đêm đó đã tha cho Đế Lâm.
Tử Xuyên Tham Tinh trách: “Đế Lâm, ngươi thân làm giám sát trưởng quan chấp chưởng hình luật, trong sự kiện trọng đại này không nên để cảm tình cá nhân chen vào. Ngươi nói mấy vạn tù binh đều nói bậy, chuyện này căn bản không thể có được”.
“Tổng trưởng điện hạ, tại hạ nói rất nghiêm túc”. Đế Lâm nghiêm nghị không hề có vẻ đùa cợt: “Tại hạ có thể đưa ra vài phân tích”.
“Ngươi nói xem”.
“Khả năng thứ nhất, đây là kế phản gián của ma tộc. Bọn chúng tìm một người có hình dáng gần giống a Tú, đem cải trang thành a Tú, mượn lời đám tù binh mê hoặc chúng ta khiến chúng ta tự hại lẫn nhau”.
Chúng nhân trong hội nghị đưa mắt nhìn nhau gật gật đầu. Lời của Đế Lâm không phải không có đạo lý, mỗi cá nhân ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều có đàm luận giao lưu với Tử Xuyên Tú, vô luận là địch hay bạn đều có nhận xét gần giống nhau về nguyên tắc làm người của gã, so ra khả năng Tử Xuyên Tú đầu hàng khó khiến bọn họ tiếp thụ hơn là khả năng ma tộc thi kế hãm hại Tử Xuyên Tú.
Mạc liêu trưởng Ca San phát ngôn: “Chuyện này tôi cảm thấy cũng không có khả năng. Tạm không nói ma tộc may mắn tìm được một người giống Tử Xuyên Tú, tôi chỉ nghĩ, nếu như mục đích của ma tộc là muốn chúng ta tự hủy danh tướng, như thế đối tượng hãm hại của bọn chúng sẽ không phải là Tử Xuyên Tú. Điều này rất mâu thuẫn”.
Tư Đặc Lâm hỏi: “Vì sao?”
Ca San hướng về Tư Đặc Lâm thi lễ biểu thị xin lỗi, nói: “Hiện tại ma tộc úy kị nhất chắc chỉ là Thống lĩnh Tư Đặc Lâm và Giám sát trưởng quan các hạ, bởi vì hai vị đại nhân là danh tướng hành đầu nổi danh nhất trong gia tộc chúng ta, là uy hiếp lớn nhất với ma tộc. Nếu như ma tộc muốn thiết kế hãm hại, mục tiêu của bọn chúng phải là hai đại nhân. Còn Tử Xuyên Tú các hạ, tuy gã cũng là tướng giỏi, nhưng…Thứ cho tôi nói thẳng, vẫn không đến lượt gã”.
Tử Xuyên Trữ giận dữ nhìn Ca San: Cái mụ sồn sồn này lại dám miệt thị người trong tim nàng! Nàng đang định phát nộ thì Đế Lâm ở bên chìa qua một tờ giấy: “Không cần gấp, đến lúc sẽ phạt cô ta uống nước đái ngựa”. Dù đang lo lắng, Tử Xuyên Trữ vẫn không khỏi “Phì” một tiếng, nàng biết, Đế Lâm viết “Đến lúc: là ám chỉ khi nàng lên làm tổng trưởng.
Nàng mỉm cười gật đầu với Đế Lâm, trong ánh mắt biểu thị: “Chủ ý hay!” Đế Lâm mỉm cười, tiếp đó phát ngôn: “Còn có khả năng thứ hai, đó là mấy vạn tù binh đều bị ma tộc mua chuộc! Bọn chúng cố ý hãm hại Tử Xuyên Tú!”
Ánh mắt Đế Lâm kiên định: “Mọi người nghĩ xem, chúng ta nên tin ai? Là người không quản sinh tử, dấn thân vào tuyệt địa đi cứu Tư Đặc Lâm, lại kề vai tác chiến kiên thủ Mạt y, là chiến sĩ anh dũng của gia tộc, hay là tin cái bọn ý chí không kiên cường, đầu hàng làm tù binh ma tộc?
Dĩ nhiên, một bên là mấy vạn cái miệng làm nhân chứng, một bên chỉ có một người. Thế nhưng đứng trên phương diện pháp luật, so sánh số lượng nhân chứng, chúng ta vẫn phải so sánh thêm chất lượng của nhân chứng. Vậy số đông nhân chứng đó là gì, là một đám bại binh hèn nhát đầu hàng làm tù binh, toàn bộ bị ma tộc tẩy não! Lời của bọn chúng liệu có đáng tin không, chư vị?”
Đế Lâm đem một chuyện nghiêm túc diễn giải cứ như một chuyện đùa, ai nấy đều có cảm giác muốn cười.
Tư Đặc Lâm ráng nhịn cười, nhỏ giọng nói với Đế Lâm: “Ngươi thật có tài hùng biện a, đại ca!”
La Minh Hải lạnh lùng: “Vậy ngươi giải thích thế nào việc Tử Xuyên Tú ở lại Viễn Đông đã bị ma tộc chiếm đóng mà không chịu quay về?”
“A, cái này có khả năng là ma tộc phong tỏa đường đi, Tử Xuyên Tú không thể quay về. Cũng có khả năng là gã phát sinh chuyện ngoài ý khiến níu chân níu tay. Có khả năng là gã lạc đường, quên mất nên đi đường nào, càng có khả năng là gã mê một cô nào đó mà quên luôn đường về”. Lúc nói câu cuối, Đế Lâm cười cười nhìn Tử Xuyên Trữ. Tử Xuyên Trữ cũng cười khì khì, nàng biết Đế Lâm đang cố tình làm cho rối loạn, phá cho cái hội nghị nghiêm trang này loạn lên, không thể rút ra kết luận gì.
“Còn có khả năng thứ ba”, Đế Lâm nghiêm túc: “Xuất phát từ dã tâm và mục đích gì đấy mà chúng ta không biết, Tử Xuyên Tú các hạ đã bị kẻ đó tiến hành ám sát. Vì để che giấu tội hành của bản thân, người này bỏ tiền mua chuộc đám tù binh làm ra khẩu cung giả, còn kẻ đó là ai? Mọi người chi bằng cứ nhìn xem, ai là người tiếp xúc đầu tiên với đám tù binh, còn an ủi, còn nói cái gì mà Chỉ cần ta còn làm tổng thống lĩnh một ngày, ta tuyệt không đãi tệ các ngươi…”
“Rắm chó!” Không để Đế Lâm nói xong, La Minh Hải đột nhiên đại nộ, đứng dậy: “Ta thân là Tổng thống lĩnh gia tộc, chẳng lẽ đi thăm chiến sĩ thụ thương cũng có tội sao?”
Đế Lâm hừ lạnh hai tiếng, đáp: “Ta không hề nói kẻ âm mưu đó là ai, tự nhiên có người kích động. Có câu Có tật giật mình…”
La Minh Hải càng giận đến mức không kiềm chế, đang định chửi thề thì Ca San nhỏ nhẹ nói: “Tử Xuyên Tú có tội hay không, tôi đề nghị mọi người biểu quyết”.
Đế Lâm phát rét trong đầu, biết Ca San đã nhìn thấu tính toán của mình, chủ đề hội nghị vốn là “Làm thế nào để đối phó Tử Xuyên Tú phản tộc”, nhưng qua nỗ lực của hắn, chủ đề đã bất tri bất giác biến thành “Tử Xuyên Tú có khả năng làm phản hay không?” Bản thân đã thành công gieo vào đầu chúng nhân sự nghi hoặc nhưng không ngờ lại bị Ca San nhanh tay phá hỏng, yêu cầu trực tiếp biểu quyết, không để hắn và La Minh Hải quấn lấy tranh cãi, càng lúc càng xa chủ đề, sau đó mọi người đều quên mất cái định nói, cuối cùng mệt mỏi mà không rút ra kết luận.
Quả nhiên Tử Xuyên Tham Tinh cũng lên tiếng đồng ý: “Cứ biểu quyết đi, chúng ta cũng không có nhiều thời gian để tranh luận. La Minh Hải, ngươi nói trước”.
La Minh Hải gật đầu: “Có tội”.
“Bì Cổ?”
“Có tội”.
“Tư Đặc Lâm?”
“Vô tội!”
“A Trữ, con thấy sao?”
“Vô tội”.
Ca San trầm mặc một chút, nói: “Tử Xuyên Tú từng là bộ hạ của tôi, tôi cảm thấy gã không phải là hạng vô sỉ tiểu nhân đầu hàng ma tộc”.
Bên phía Tử Xuyên Trữ vui mừng, nhưng Ca San lại đánh tan hi vọng của bọn họ: “Thế nhưng, so với cảm giác thì tôi tin vào chứng cứ hơn, Tử Xuyên Tú có tội”.
“Đế Lâm, ngươi thấy thế nào?”
“Vô tội”.
“Minh Huy, ngươi thì sao?”
Minh Huy do dự bất quyết, hiện tại đã rất rõ là có hai đảng phái đang tranh đấu, nhưng lão vẫn không nhìn ra thế lực bên nào mạnh hơn, đứng về phía nào mới đảm bảo an toàn cho lão? Lão chậm rãi đáp: “Có tội”.
Tử Xuyên Tham Tinh như đã có tính toán: “Bốn phiếu đối ba phiếu”. Lão nhẹ nhàng nói: “Ta tán thành gã có tội”.
“Hiện tại có thể xác nhận, nguyên Phó thống lĩnh Tử Xuyên Tú đã phản bội Tử Xuyên gia tộc, phản bội cả nhân loại. Gã còn đáng hận hơn Lôi Hồng, Lôi Hồng dù sao cũng là không còn đường lùi mới đầu hàng ma tộc, còn Tử Xuyên Tú lại là chủ động đầu hàng! Gã là sỉ nhục của cả thế giới nhân loại, là sỉ nhục của gia tộc chúng ta! Ta, Tử Xuyên Tham Tinh, lấy danh nghĩa Tổng trưởng thứ bảy của Tử Xuyên gia tộc tuyên bố, giải trừ mọi chức vụ của Tử Xuyên Tú trong gia tộc, xóa bỏ họ Tử Xuyên của gã. Truyền lệnh quân dân toàn tộc, Lâm Hà cùng bộ đội Tú tự doanh là phản đồ của Tử Xuyên gia tộc. Treo thưởng mười vạn lạng bạc cho đầu của Tử Xuyên Tú”.
Theo tiếng nói rành mạch của Tử Xuyên Tham Tinh, sắc mặt Tử Xuyên Trữ càng lúc càng trắng nhợt.
-o0o-
Hết quyển 5