Nói chung Lâm Khách vẫn tránh được một kiếp.
Dường như viện trưởng không hài lòng cho lắm, những vẫn cho cậu một cơ hội, ngồi trên ghế nhựa đỏ đợi.
Sau khi Lâm Khách vào phòng bếp, đóng cửa lại, chạm vào để kích hoạt đèn lồng đá, lập tức xuất hiện ba gương mặt lo lắng.
Ba người nhìn thấy Lâm Khách vẫn còn nguyên vẹn, mới thở phào nhẹ nhõm, báo tin vui cho cậu.
Tô Tuyết qua cửa, Diệp Thời qua cửa nhờ đọc sách cho Lâm Lâm, Chu Triệu thì không hiểu tại sao mình lại qua được.
“Chuyện này quá kỳ lạ,” Chu Triệu nói nhỏ, “Trong ảo cảnh tôi cầm con diều bị đứt dây, đứng trên bãi đất vàng hoang văng, tôi không dám đi lung tung, ở trong đó khoảng mười phút rồi lại quay về phòng tư vấn tâm lý, trạng thái của Tiểu Khả vẫn rất bình thường.”
Lâm Khách nhíu mày, trực giác nói chỗ này có vấn đề, nhưng như nào thì cậu không biết được.
Mọi người lại nói về chuyện, nếu Lâm Khách quay lại, ai trong số ba người họ sẽ đi vào thế giới kia. Vấn đề này rất quan trọng, một khi viện trưởng ăn xong bữa cơm Lâm Khách nấu, Lâm Khách sẽ quay về thế giới thực, mà ba người còn lại cho dù là ai đã nấu cơm cho bọn nhỏ ăn, đều có khả năng bị dịch chuyển đến thế giới tưởng tượng, sẽ cùng “ăn khuya” với viện trưởng.
“Chỉ cần dựa theo lịch trình như bình thường, chúng ta sẽ không ngừng dịch chuyển giữa hai thế giới.” Diệp Thời nhíu mày, định nói không thể để Tô Tuyết mạo hiểm trước được, cố sẽ thay Lâm Khách là người tiếp theo, liền nghe thấy Chu Triều hùng hồn nói.
“Để tôi đi, ở đây chỉ có một nam, hai người các cô là nữ, ở qua đêm với viện trượng thì không ổn lắm.”
Diệp THời, Tô Tuyết: “…”
Lâm Khách: “…”
<Kênh chat: Thẳng đến mức này thì tôi chịu rồi đấy, Hahaha!>
<Kênh chat: Gián tiếp nói ra phó bản sẽ không loại bỏ trai thẳng.>
<Kênh chat: Đã nói ra thì phải chịu thôi, cho dù chị gái có muốn đi, cũng không tiện lên tiếng.>
Kênh chat có người chửi có người khen với tinh thần trách nhiệm của Chu Triệu.
Không cãi nhau chuyện này nữa, hai bên bắt đầu đi nấu cơm, mặc dù nói là cơm tối, Lâm Khách vẫn chỉ chọn mấy quả trứng gà và một ít thịt. Bên kia, Diệp Thời nhàn rỗi tựa lưng vào tường nhìn Chu Triệu nấu cơm, cười nói: “Để cho người ta ăn mấy cái này, không sợ bị giết à?”
Lâm Khách: “…”
<Kênh chat: Hahaha, đây là phương pháp tâm lý mới của phó bản sao, tôi đã học được.>
Lâm Khách mỉm cười: “Xem ra cô rất thoải mái.”
“Đúng thế,” Diệp Thời nhẹ nhàng nhìn cậu, “Có thể cậu chưa từng cảm nhận được sự tuyệt vọng nhất của cuộc sống, mất đi tất cả, tiến vào phó bản trừng phạt gần như không có người sống trong truyền thuyết, sau khi nhiều chuyện ghê tởm xảy ra, mới phát hiện tình huống không quá tệ như mình tưởng, nhìn đám nhóc NPC cũng thấy đáng yêu. Nếu đã trải qua cậu sẽ hiểu tôi.”
Lâm Khách: “…”
Lâm Khách rất muốn nói với cô rằng, cô có hiểu được cảm giác sau khi phải kết thúc công việc bận rộn cả đời, bước vào một thế giới chủ thân kỳ quái, lại phải bắt đầu một công việc mới, so với công việc cũ còn ghê hơn, khó khăn hơn, giày vò người khác hơn, tiền lương, bảo hiểm cũng không còn, tóm lại không biết phải làm việc bao nhiêu năm nữa…Thật là rất mệt mỏi.”
Nếu đã trải qua, cô sẽ hiểu tôi.
Niềm vui, nỗi buồn của từng người sẽ khác nhau.
Cậu định lên tiếng, nghe thấy Chu Triệu luống cuống tay chân nấu đồ ăn, rầu rĩ nói với Diệp Thời: “Tôi hiểu cô.”
Lâm Khách: “…”
Đột nhiên cậu cảm thấy cô đơn và buồn phiền không ai hiểu được.
Nhân viên công tác và người chơi có tâm trạng thoải mái kết thúc giai đoạn chuẩn bị, Chu Triệu bững đĩa trứng xào cà chưa và thịt xào măng đi ra ngoài, Diệp Thời bưng theo sữa đi sau.
Lâm Khách cũng cầm một bát trứng hấp với thịt băm, rắc một ít hành lá thái nhỏ lên trên.
Ngồi cành bàn ăn, viên trưởng yên lặng nhìn chằm chằm tay mình, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cái bát trên tay Lâm Khách.
Mặc dù có tự tin, nhưng khi ánh mắt người đàn ông nhìn sang, Lâm Khách không tự giác được đứng thẳng lưng.
Viện trưởng cười, hỏi: “Cái này cho tôi ăn à?”
<Kênh chat: Sao tôi có cảm giác anh trai nhỏ không thể qua được cửa rồi, làm gì giống bữa tối đâu! Nhìn giống bữa sáng hơn.>
<Kênh chat: Đoán mò là, có phải anh trai nhỏ chỉ biết làm món này hay không?>
<Kênh chat: Quá qua loa, nếu tôi viện trưởng nói thích, chặt đầu tôi đi.>
<Kênh chat: Còn không cho đôi đũa…Quá sơ sài…>
“Đúng thế, ăn đi.” Lâm Khách đặt bát trước mặt người đàn ông, nói đùa một câu.
Cảm thấy khó thở khi đứng chờ kết quả, người đàn ông dùng ngón trỏ và ngón cái cầm lấy cái bát nhỏ nhắn, lắc qua lắc lại, cười như không cười nhìn Lâm Khách.
Lâm Khách nghiêm túc nhìn hắn.
Ngay lúc tâm trang mọi người bị kéo lên càng cao, trái tim Lâm Khách cũng dần chùng xuống, người đàn ông mới bắt đầu.
Bát rất nhỏ. Hắn rất cẩn thân múc một thia trứng chưng mềm núng nính, cho vào trong miệng, giống như gặp được cậu chuyện lạ thú vị, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vài miếng hành lá màu xanh, trứng màu vàng nhạt.
Cứ như vậy ăn gần hết, mùi vị cũng khá ngon.
<Kênh chat: Ăn thật á?>
<Kênh chat: Thế mà không sai.>
<Kênh chat: Người đẹp ăn cái gì cũng đẹp.>
<Kênh chat: Thích thật á??? Tiêu chuẩn là gì? Ai đó giải thích giúp tôi đi!>
Không ai trả lời nhũng câu hỏi của bọn họ, qua vài giây, đợi đến khi người đàn ông ăn hết trưng chưng, Lâm Khách dần dần biến mất trước mặt viện trưởng, góc nhìn của người xem cũng theo chân Lâm Khách quay về thế giới thực.
…
Ở trong thế giới thực, cuối cùng bốn người cũng gặp lại nhau, Diệp Thời ngạc nhiên nhìn Lâm Khách: “Câu quay lại rồi?”
Chu Triệu quay đầu lại, mỉm cười định chào hỏi, đột nhiên là người tiếp theo biến mất.
Ba người còn lại: “…”
Phó bản không cho bốn người thời gian nghỉ ngơi, Lâm Khách thông qua đèn lồng đá dặn dò Chu Triệu vài câu, vẻ mặt của Chu Triều bắt đầu lộ ra sự hoảng sợ.”
“Ôi, viện trưởng đến rồi, tôi không nói nữa.”
Chỉ còn lại ba người đứng trong bếp nhìn nhau.
Bên ngoài truyền đến tiếng bọn trẻ ăn uống vui vẻ, giống như những bữa tối bình thường ở cô nhi viện, nhưng sự im lặng có gì đó không được bình thường. Hoàng hôn dần buông xuống bên ngoài cửa sổ, ngoại trừ sự im ắng đến kỳ lạ, thì là một buổi chiều hoàng hôn rất đẹp.
Tô Tuyết không chịu được, nói: “Rất muốn ngủ một giấc.”
Ngày hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, ngay cả Lâm Khách cũng cảm thấy giống như một năm đã trôi qua.
Nhưng hết lần này đến lần khác, từ trong bóng tối như có gì đó giả dối tạo thành, con số một phần sáu cậu đã suy nghĩ rất nhiều đột nhiên xuất hiện trong đầu.
“Nếu chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, sống sót qua ngày thứ ba có thể tính là qua màn không?” Cuối cùng Lâm Khách cũng phải hỏi câu hỏi của những người mới.
Mặc dù trong lòng cậu đã có đáp án, nhưng vẫn muốn xác nhận lại.
Câu trả lời của Diệp Thời còn thẳng thắn hơn cả Chu Triệu: “TRên lý thuyết là thế, nhưng càng gần đến thời hạn, quỷ cũng sẽ kích động, bọn chúng sẽ tìm cách bắt cậu hỏi “Tại sao không nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ?” Cậu có thế dùng tính mang để trả lời.”
Lâm Khách: “…Được rồi.”
Bị người khác chặn đường hỏi còn có cơ hội chạy, bị viện trưởng chặn hỏi, còn không bằng tự chết.
Diệp Thời không biết Lâm Khách đang nghĩ gì, nhắc nhở cậu: “Sắp đến thời gian tự do hoạt động rồi.”
Tô Tuyết ngáp một cái, Diệp Thời cũng hơi mệt, nhưng vẫn cố xốc lại tinh thần, mí mắt cô sắp dí chặt vào nhau rồi, gương mặt cô gái xinh đẹp hốc hác, áo sơ mi xộc xệch, tay áo xắn lên cao, giống như có thể đánh nhau với người khác ở mọi lúc.
Tô Tuyết nhìn có vẻ ổn hơn trước, mặt mày tái nhợt, mặc dù mệt mỏi nhưng ánh mắt kiên định hơn trước.
Ba vị “khách” không có tinh thần lắc lư đi ra ngoài.
Ở ngoài cửa, bọn trẻ đang reo hò.
…
So với cảnh tượng kinh hoàng lúc trước, thời gian hoạt động tự do có thể xem như nhẹ nhàng hơn. Tiểu Lan ôm gấu bông quay về ký túc xá lầu ba choi, Lâm Lâm đọc sách, Tiểu Khả chạy đi đâu mất, chỉ còn Đại Khả và Tiểu Ngữ đang không vui đứng xung quang ba người, mỗi đứa cầm thổi một quả bóng ca su chơi.
Quá là ngoan.
Ở trước màn hình, người xem đang ngáp dài bị liều thuốc như này làm cho tỉnh lại, thanh niên cao gầy trên màn hình đi từ tầng một lên tầng hai, từ tầng hai lên tầng ba, sau đó gõ cửa ký túc xá.
“Nói chuyện được không?” Lâm Khách hỏi.
<Kênh chat:?????>
<Kênh chat: Buồn ngủ gần chết cũng bị tiếng gõ cửa dọa giật mình, tưởng quỷ đã đến, vừa nhìn lên màn hình thấy đối phương đang đi tìm quỷ đó.>
<Kênh chat: Có thể anh trai nhỏ cảm thấy đi tìm manh mối quá phiền phức [mỉm cười.jpg], tôi đã quen với cách làm việc của anh ấy.>
<Kênh chat: Lấy lại tinh thần.>
“Kẹt.”
Cánh cửa mở ra một khe nhỏ.
Trong khe cửa, Tiểu Lan đang ôm lấy con gấu bông to bằng nửa người, gương mặt trắng bệch, đôi mắt cong cong, u ám nhìn chằm chằm Lâm Khách.
…Cho dù cười có đáng yêu đến đâu, vẫn chỉ là một con quỷ.
Nhưng ánh mắt khủng bố không có ý ngăn cản người đến, Lâm Khách thừa dịp mở cửa, chen người vào bên trong.
<Kênh chat:…Suy ngẫm.>
<Kênh chat: Đột nhiên cảm thấy lo lắng cho quỷ kia. Thật là một tâm trạng nhạy cảm.>
Sau khi vào bên trong, Lâm Khách liếc mắt nhìn một lượt.
Phong ký túc xá không lớn, sáu cái giường, đặt hai bên, một trên một dưới, chỗ trống ở cửa số đăt một bàn học trống không, bởi vì cô nhi viện chỉ là phó bản cấp F, thế giới quan không được xây dựng quá hoàn chỉnh, sáu cái giường như sao chép của nhau, khung giường làm bằng sắt, chăn màu trắng, gối màu trắng và cả ga trải giường cũng màu trắng.
Lâm Khách đã vào bên trong, không cần đóng cửa nữa, Tiểu Lan không nói lời nào, trèo lên giường cao nhất ở trong góc ngồi, nhìn chằm chằm Lâm Khách.
“Viện trưởng là ai?” Lâm Khách liếc nhìn một vòng, không có manh mối gì, dứt khoát ngồi đối diện với cô bé, hỏi thẳng vấn đề.
<Kênh chat: Câu hỏi này với câu “Làm sao để qua cửa” có khác nhau đâu.>
Quả nhiên, Tiểu Lan liếc mắt nhìn Lâm Khách một cái: “Viện trưởng chính là viện trưởng.”
Hành động của cố bé sinh động hơn trước rất nhiều.
“Viện trưởng ở đâu?” Lâm Khách thuận miệng hỏi tiếp, cậu không mong có câu trả lời chính xác, có thể trả lời là được, đáp án chính các cậu sẽ tự đoán. Cậu đã quen với việc tìm câu trả lời từ đống lời nói dối.
Nhưng không ngờ, Tiểu Lan suy nghĩ rất kỹ, dừng lại một lát mới hỏi lại.
Tiểu Lan: “Anh muốn làm gì?”
Lâm Khách: “…”
Lâm Khách không trả lời, đột nhiên cô bé cảm thấy tò mò, bỏ con gấu bông sang bên cạnh, chống tứ chi xuống, dùng tư thế một người bình thường không thể làm bò từ thành giường bên trái qua bờ tường bên cạnh cậu, bắt đầu hỏi lại: “Anh muốn làm gì?”
<Kênh chat: Tôi cảm thấy câu hỏi của cô bé rất hài, muốn làm gì? Tất nhiên là mắc kẹt trong cửa ký túc xá của viện trưởng rồi.>
<Kênh chat: Cậu có thể nói rõ hơn được không?>
“Anh muốn làm anh ta ngủ ngon có được không?” Lâm Khách rất bất đắc dị bị quấn lấy, lo lắng chạm phải điểm chết, trả lời cô bé, “Em không thể nói anh ta là ai, hay ở đâu, chứng tỏ là không có. Đúng không?”
Những lời này, làm cho Tiểu Lan đỏ bừng mắt, nắm chặt ngón tay: “Ai nói thế, anh ấy ở trong phòng làm việc, có giường, chăn, gối giống bọn em!”
<Kênh chat: Hahaha, mọi người xem đi, tên viện trưởng giống cái giường đó!>
<Kênh chat: Này, phòng này lúc trước trống mà đúng không?>
…
Ở thế giới khác, trước hành lang tầng ba, Chu Triệu lo lắng theo sau người đàn ông cao lớn, đôi chân run rẩy.
Lúc này, Chu Triệu mới biết tâm lý Lâm Khách mạnh như nào, từ lúc hắn xuất hiện trước mặt viện trưởng đã bị khí chất của hắn đè không thể thở nổi, đối phương còn chẳng thèm liếc nhìn hắn một cái.
Ăn cơm xong, viện trưởng đặt nhẹ thìa xuống, đứng dậy quay về phòng của viện trưởng ở tầng ba, Chu Triệu không biết minhg có thể đi theo hay không, nhưng lại sợ không đi theo kịp sẽ mắc lỗi.
Đúng lúc này, viện trưởng đẩy nhẹ cửa phòng ra, quay lưng về phía hắn nói: “Không cần đi theo…”
Đột nhiên người đàn ông không nói nữa.
Tâm trạng Chu Triệu quay cuồng, ngẩng đầu lên nhìn, bỗng ngẩn người.
Qua khe cửa, có thể thấy lờ mờ bên trong phòng lam việc của viện trưởng có thêm một cái giường hai tầng, một cái bàn làm việc và ghế gỗ.
Là nơi ở của Boss nhưng không nổi bật, làm cho Chu Triệu ngơ ngác nhìn, không ngờ phản ứng của viện trưởng còn bất ngờ hơn hắn.
Hành lang rất hẹp, góc nhìn được kéo lại gần. Thấy người đàn ông trên màn hình từ từ đẩy cửa ra, đi vào bên trong, cúi người sờ giường và gối đầu quá nhỏ so với hắn, bàn tay to lơn sờ gối đầu một lúc lâu.
Vẻ mặt trầm tư, cúi đầu xuống, làm cho gương mặt lạnh lùng không còn quá đáng sợ, vài sợi tóc xõa xuống trán, lại cảm thấy có vẻ ôn hòa.
Yết hầu của hắn hơi động, đứng thẳng dậy nhìn Chu Triệu đang đứng ngoài cửa.
Từ góc độ này, dường như hắn cũng đang nhìn chằm chằm người xem.
<Kênh chat: Máu mũi của tôi…>
<Kênh chat: Đột nhiên tôi có thể đoán ra đáp án rồi.>
<Kênh chat: Tôi cũng biết rồi.>
<Kênh chat: Aaaa, mấy người có thể im đi được không, đừng ngăn tôi ngắm trai đẹp.>
<Kênh chat: Để tôi giải thích, hơn năm mươi phần trăm viện trưởng tồn tại trong trí tưởng tượng của bọn nhỏ, từ đầu không có giường, lúc nay anh trai cố ý dẫn dắt cô bé tưởng tượng thêm, bây giờ viện trưởng đã có giường rồi. Từ việc này có thể đoán, viện trưởng thích ăn gì rất đơn giản, bởi vì viện trưởng không có khải niệm ăn hay không ăn, thứ duy nhất anh ta được thử đó là bữa ăn đầu tiên mà anh trai nhỏ nấu cho bọn trẻ!>
<Kênh chat: 1551*, đừng hành hạ nhau nữa! Bây giờ viện trưởng đã được ăn rồi, chỗ ngủ cũng đã có, cầu xin hay để anh trai nhỏ qua cửa đi!>
Kênh chat đang thảo luận, trong một khoảng khác, liền nghe thấy viện trưởng lạnh lùng nói với Chu Triệu.
“Thôi thì…Nếu cậu đã đến đây, tôi sẽ giới thiệu chi tiết cô nhi viện của chúng tôi.”
(*) 1551: tiếng khóc.