Vẫn cung đường cũ ngoằn ngoèo, khúc khuỷu, vẫn lối đi như ngày nào anh đã từng qua nhưng không hiểu sao hôm nay tâm trạng của Nguyên Phong thấy lạ.
Một chút nhớ xen chút chờ mong lại thêm chút khao khát làm con tim anh cứ rộn rạo cả lên khiến chiếc Sportbike đã tăng gần hết tốc độ nhưng anh vẫn thấy chậm như rùa.
Trước mắt anh là hình ảnh con mèo rừng Mặc Tâm vui mừng, nụ cười len lên đôi mắt màu mật ong long lanh khi nhìn thấy anh trở lại. Cô sẽ dang rộng đôi tay bổ nhào vào lòng anh rồi quấn chặt eo anh.
Lúc đó anh sẽ ôm con mèo của anh thật chặt, quay vài vòng cho vơi đi nỗi nhớ rồi sẽ lần tìm những gì con tim yêu đang khao khát.
Biết bao hình ảnh ngọt ngào hiện lên trong trí tưởng tượng của Nguyên Phong. Quãng đường xa chừng như rút ngắn, bảy tiếng đồng hồ thoáng đó đã trôi nhanh.
Chiếc cổng homestay nhà chú Dương mới đó đã hiện lên trong tầm mắt. Nguyên Phong vui mừng cho chiếc Sportbike vào thẳng nhà để xe.
Anh cởi vội mũ bảo hiểm quăng bừa lên xe, bước chân vội vàng đi tìm Mặc Tâm.
“Chú Dương, chào chú!” Nguyên Phong thấy chú Dương đang đứng ở quầy tiếp khách nên vui vẻ chào.
Ngược lại với vẻ hồ hởi của chàng trai trẻ, chú Dương nhìn chằm chằm vào nụ cười trên môi Nguyên Phong rồi đứng bất động.
“Chú? Mặc Tâm đâu ạ?” Nguyên Phong giữ nguyên nét mặt vui mừng đến gần thêm chú Dương.
“Cậu còn lên đây làm gì?” Chú Dương lấy lại bình tình hỏi.
Ô hay! Chú?
“Dĩ nhiên là thăm chú với Mặc Tâm rồi!” Nguyên Phong vừa bỏ balo xuống chiếc bàn con vừa trả lời chú Dương.
“Thăm hả?” Chú Dương bất ngờ đề phòng, chú nhìn Nguyên Phong thêm một hồi rồi khoát tay: “Thôi khỏi, cậu đến từ đâu xin về nơi đó! Để cho cháu gái tôi yên!”
Lời của chú Dương nghe sao mà lạ. Yên là yên như thế nào hả chú? Từ hư không, một cú đập thẳng vào đầu khiến Nguyên Phong lờ mờ dần hiểu ra ở đây đã có chuyện gì đó xảy ra?
“Sao vậy chú Dương?” Nguyên Phong cần biết một chút lí do.
“Sao trăng gì? Bản thân cậu làm gì còn không biết?” Chú Dương nhìn anh bắt đầu gắt giọng.
Biết cái gì đây?
Từ bữa về đô thành đến bây giờ, tính ra chưa được một tuần lễ, trong khoảng thời gian ngắn này xảy ra biết bao nhiêu là chuyện. Anh không biết chú Dương đang nhắm đến chuyện nào?
Khoan! Nghĩ đến đây trong đầu Nguyên Phong liền lóe lên một việc.
“Chú Dương! Cho cháu hỏi thật, Mặc Tâm có phải đã nghe chuyện cháu…!”
“Còn đứng đó khoe!” Chú Dương tức giận cầm quyển sổ theo dõi khách ném thẳng luôn vào mặt Nguyên Phong.
Nguyên Phong không hề có ý định tránh nên quyển sổ chú Dương không khách sáo đập thẳng luôn vào mặt anh.
Đau! Nhưng Nguyên Phong nào dám giận. Anh cầm tay chú Dương lần đầu tiên trong đời biết nài nỉ một người: “Chú? Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì? Mặc Tâm đâu sao cháu không liên lạc được với cô ấy? Chú làm ơn cho cháu biết rõ được không?”
Chú Dương hình như nhận ra vẻ mặt thành khẩn của anh và có lẽ chú thấy vết đỏ trên má anh do quyển sổ để lại, chú áy náy thấy thương người nên chỉ tay vào phòng khách.
“Qua đó ngồi đi!”
Nguyên Phong buông bàn tay chú Dương, nặng nề đi vào phòng khách.
“Con bé nó biết tin cậu đính hôn… nên đã bỏ đi rồi” Sau khi đặt li nước xuống bàn, chú Dương giọng buồn rười rượi nói thẳng với Nguyên Phong.
“Đính hôn? Ai nói là cháu đính hôn?” Nguyên Phong thật muốn nổ tung cái đầu. Anh không hiểu sao, có những việc mình không hề làm, vậy mà ai đó nỡ tung tin thất thiệt!
“Cần gì ai nói. Lan tràn đầy trên các trang mạng!” Chú Dương bình thản trả lời.
“Đã đính hôn rồi thì đừng nên chọc ghẹo con gái nhà lành! Tội người ta!” Chú nhìn bản mặt đẹp trai của Nguyên Phong rồi thở dài.
Nhìn mặt cậu ta như vậy đứa con gái nào nó không ôm tương tư? Hèn gì cháu gái ông tự nhiên dính tình cũng phải!
“Con bé hồi giờ có để ý ai đâu! Vui tươi hồn nhiên là thế! Vậy mà, từ ngày đi với cậu về, nó…thương cậu thì phải!” Chú Dương nhớ lại vẻ mặt buồn thiu của cô cháu gái lại thở dài, thở ngắn.
Nguyên Phong nghe từ ‘thương cậu’, cõi lòng đang lạnh dường như ấm lại. Anh mỉm cười nhìn chú Dương: “Cô ấy đi đâu rồi ạ?”
“Đi đâu cậu hỏi để làm gì? Để cho con bé yên! Cậu đừng làm khổ con bé nữa! Bấy nhiêu đó đã đủ rồi! Về đi!” Chú Dương tuôn luôn một tràng dài rồi giơ tay đuổi khách.
“Cháu chưa đính hôn với ai cả! Cháu thương Mặc Tâm!”
Trước thái độ kiên quyết bảo vệ cháu gái của chú Dương, Nguyên Phong cũng chẳng muốn giữ lòng, giữ thể diện gì nữa. Anh cần nói cho chú biết để chú hiểu thông cảm mà chỉ giùm nơi ở của Mặc Tâm.
Anh cần đi tìm cô. Tìm ngay tức khắc. Kéo dài thêm giờ khắc nào lòng dạ anh càng bồn chồn không yên. Anh có cảm giác, mọi thứ đang lật tung lên rối bời khiến tâm tư anh chẳng được bình lặng.
Lòng anh thì đang nóng bừng như lửa đốt. Vậy mà, chú Dương thờ ơ nhìn anh rồi nói: “Con bé đã dặn đi dặn lại: dù cậu nói thế nào cũng không tiết lộ!”
“Chú Dương!” Nguyên Phong thật không thể tin: “Chú muốn cháu nói sao chú mới hiểu? Cháu thương Mặc Tâm, cháu yêu cô ấy! Chú làm ơn cho cháu địa chỉ được không?”
“Thương con bé? Yêu con bé? Vậy cậu có thể cho con bé hạnh phúc cả đời không? Có dám đảm bảo che chở cho con bé bình yên trước người nhà của cậu?”
“Gia thế cậu khác xa với con bé. Người nhà cậu sẽ không dễ dàng chấp thuận! Lúc đó, con bé phải làm sao?”
“Thôi, cái gì ngay từ đầu vẫn còn kịp cứu vớt. Từ bây giờ đừng tìm con bé nữa!”
Trời đã dần ngả bóng về chiều. Nắng trên cao không còn gắt. Tiết trời vào xuân nên không còn lạnh giá. Vậy mà, Nguyên Phong nghe thân thể mình từng luồng nóng ran, lạnh buốt đan cài nhau khiến đất trời trước mặt anh chừng như đông lại. Anh lảo đảo đứng lên rồi ngã khuỵu.
Hồi giờ nào biết yêu ai? Đến khi yêu một người rồi, mới biết thật là khó khăn!
Nguyên Phong nằm thẳng luôn dưới sàn lạnh. Thân thể bây giờ như rệu rã chẳng thiết làm gì!
Thôi đã lên được đây rồi anh cứ nằm vạ tại đây. Anh không tin ai kia không cảm động.