Thực Sắc

Chương 15: C15: Chương 14



120 nói lập tức đến, lúc Trương Tĩnh Hân cúp điện thoại đã trên đường đến nhà Trần Thiên Ngữ.

Ngoài trăm mét Trương Tĩnh Hân đã bị hỏa quang tận trời làm nóng mặt, quản lý cùng bảo an trong tay cầm một bình chữa lửa nho nhỏ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng tại chỗ nhìn hỏa hoạn.

“Trong nhà có người.” Trương Tĩnh Hân kéo một bảo an qua hỏi: “Người đâu? Cứu ra chưa?”

“Ở đằng kia.”

Trương Tĩnh Hân theo ánh mắt nhìn của bảo an nhìn thấy Trần Thiên Ngữ tóc tai rối loạn nấp dưới một tấm chăn mà run rẩy, hai bảo an đứng bên cạnh nàng trong tay cầm chén trà cùng ấm trà châm trà cho nàng.

“Không có chuyện gì chứ Trần lão sư.” Trương Tĩnh Hân nghĩ việc này thực sự là kỳ lạ: “Vô duyên vô cớ thế nào lại cháy lớn như vậy?” Không biết còn tưởng rằng Na Tra vừa đến.

Trần Thiên Ngữ ngẩng đầu nhìn thấy Trương Tĩnh Hân, nước mắt đảo quanh trong vành mắt thật lâu lại ép ngược trở lại, không nói chuyện.

“Các ngươi là bạn bè a?” Bảo an nói với Trương Tĩnh Hân: “Ngươi mau an ủi một chút đi, đoán chừng là kinh sợ rồi, còn chưa hoàn hồn.”

Trương Tĩnh Hân ngồi xổm trước mặt Trần Thiên Ngữ nói: “Trần lão sư đến nhà ta nghỉ một lát? Điện thoại vẫn còn sao? Gọi điện thoại cho người nhà không?”

Linh hồn nhỏ bé của Trần Thiên Ngữ đều bị hù dọa bay mất, chỉ biết run rẩy. Giống như thất khiếu không còn lục khiếu nhưng thấy Trương Tĩnh Hân thì vẫn muốn mạnh mẽ quật khởi tinh thần không để mất mặt trước mặt Trương Tĩnh Hân.

“Điện thoại di động ta…. Không có, chắc là điện thoại của ngươi ta vẫn chưa kịp lấy ra.”

“Không cần phải nói cái này, không bị thương chứ?”

“Ta mua cái mới trả lại cho ngươi, chỉ là ảnh chụp của bạn gái ngươi ngươi trong điện thoại đã không còn.”

“…… Còn có thể nhiều lời chính là không có gì đáng ngại, mau đến bệnh viện kiểm tra một chút, số điện thoại người nhà ngươi vẫn nhớ sao? Ta giúp ngươi thông báo.”

“1381023xxxxx, ngươi giúp ta gọi số điện thoại này đi, là bạn của ta. Ba mẹ ta không ở thành phố B, đừng để bọn họ lo lắng.”

120 cùng 119 song song chạy tới, một bên chữa lửa một bên đem Trần Thiên Ngữ kéo đến bệnh viện.

Sau khi Trần Thiên Ngữ lên xe cứu thương của 120 thì ý thức bắt đầu tan rả, tan rả đến xuất hiện ảo giác — thế nào Trương Tĩnh Hân còn ở chỗ này?

Trương Tĩnh Hân: “Tại sao nàng lại như vậy?”

Hộ sĩ: “Đại khái là hít khói đặc dẫn đến không khỏe, phải đi bệnh viện hảo hảo kiểm tra một chút mới được.”

Trương Tĩnh Hân nhìn Trần Thiên Ngữ vẻ mặt tràn đầy đồng tình, khiến Trần Thiên Ngữ vạn phần không tiếp thụ được: Tất cả đều là lỗi của ngươi! Nếu như ngươi không cầm một đĩa cơm chiên đến có lệ ta thì ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đi ăn cái gì mà sườn lợn rán a! Không ăn sườn lợn rán ta cũng sẽ không nôn, không nôn cũng sẽ không tự mình bực bội, sẽ không đi làm cơm….. Hỗn đản Trương Tĩnh Hân, ngươi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!

Trương Tĩnh Hân theo xe cùng đến bệnh viện, Trần Thiên Ngữ cũng đã nửa chết nửa sống thế nào còn có thể dùng một hơi thở cuối cùng trừng nàng chứ? Cừu hận sâu đậm này không phải là một đĩa cơm chiên thôi sao?

Trong lòng ba đào cuộn trào mãnh liệt nhưng không thể nói rõ nguyên nhân khiến Trần Thiên Ngữ tích tụ, bị chọc tức , cuối cùng là triệt để ngất đi.

Trương Tĩnh Hân phát hiện trên cánh tay Trần Thiên Ngữ có vết bỏng.

“Yêu, đây là bị bỏng rồi?”

Hộ sĩ cũng cúi xuống xem: “Không có việc gì, đây là vết thương cũ.”

Đích thật là vết thương cũ, màu sắc của vết thương không quá đậm, nhưng cũng nhìn ra được là bị bỏng.

Đến bệnh viện Trương Tĩnh Hân gọi điện thoại cho bạn của Trần Thiên Ngữ, lại giúp nàng làm thủ tục nhập viện, bận rộn không ngừng trước các phòng làm thủ tục, cuối cùng bạn của Trần Thiên Ngữ cũng chậm rì rì mà tới được.

“Vất vả rồi, nhĩ hảo Trương lão bản, ta là Jeanne, vị này chính là Martha.” Jeanne cùng Martha cùng đến, nhìn trang phục như là từ ở đâu trèo đến giữa đường bị túm lại lôi ra, còn không kịp cởi một thân quần áo rực rỡ.

Trương Tĩnh Hân nhớ đến cứ điểm mà trước đó không lâu Trần Thiên Ngữ quần ma loạn vũ nay đã hóa thành hư không.

Trương Tĩnh Hân: “Các ngươi đã tới là tốt rồi, thủ tục nhập viện đều làm xong.”

Jeanne: “Thực sự là làm phiền Trương lão bản rồi a, thật không nghĩ tới ngươi và Thiên Ngữ lại là hàng xóm, may là có ngươi ở đây. Chờ Thiên Ngữ tỉnh lại sẽ bảo nàng đem tiền trả lại cho ngươi.”

Trương Tĩnh Hân cười nói: “Chuyện này không vội…..”

Martha xen mồm: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra a, nhà Lão Trần làm sao lại cháy? Nàng không có chuyện gì chứ?”

Trương Tĩnh Hân: “Trần lão sư không có chuyện gì, chính là hít vào một ít khói nóng, vừa rồi bác sĩ đã kiểm tra rồi nói không có trở ngại, chỉ cần nghỉ ngơi là được. Nằm bệnh viện hai ngày để thuận tiện quan sát. Nguyên nhân phát hỏa vẫn chưa xác định chắc chắn, nhưng vừa rồi ta gọi điện thoại cho bên cứu hỏa, theo như bọn họ nói thì mồi lửa đến từ phòng bếp, có thể là lúc nấu cơm không cẩn thận gây cháy, còn đang tiến hành điều tra.”

Martha chụp bộ ngực rồi hai tay tạo thành chữ thập: “Cảm tạ trời đất, người không có việc gì là tốt rồi.”

Jeanne: “Thiên Ngữ cũng thật là, không biết làm cơm thì không nên tự mình vào bếp, thiêu cháy cả ngôi nhà! Còn không phải là nhà của nàng, vạn nhất ngốc có tiền tức giận sau này không chuẩn bị nhà cho nàng nữa thì sao.”

Martha: “Không thể nào, ngốc có tiền thương yêu Lão Trần như vậy mà.”

Jeanne: “Khó nói, nghe Thiên Ngữ nói qua nhà này không phải của ngốc có tiền, không phải nàng thuê mà chính là của ba nàng, hoặc là bồi thường, hoặc là bị ba nàng cắt một lớp da.”

Trương Tĩnh Hân: “Không có việc gì khác, ta đi trước.”

Jeanne: “Ôi chao! Trương lão bản đi thong thả!”

Trương Tĩnh Hân xuống bãi đỗ xe đem xe lái ra: “Jeanny? Martha? Hai cái tên này…..”

Không biết ngủ bao lâu, Trần Thiên Ngữ cuối cùng đã tỉnh.

Thân thể rất nặng, giống như bị rót đầy chì, nặng đến khó chịu, trong cổ họng một cổ mùi tro bụi , hô hấp một chút thì mũi có thể phun ra lửa.

Nàng di chuyển thân thể, phát hiện bên cạnh ngủ một người.

“Cao Ấu Vi?”

Cao Ấu Vi tỉnh lại phát hiện Trần Thiên Ngữ đang nhìn mình, trăm mối cảm xúc ngổn ngang bắt lấy tay của Trần Thiên Ngữ không buông ra: “Thiên Ngữ ngươi cuối cùng đã tỉnh! Làm ta sợ muốn chết! Ngươi thế nào không cẩn thận như vậy a, muốn ăn cái gì mà không muốn di chuyển thì cứ nói với Mạc Lam để nàng mua cho ngươi, thế nào lại tự mình xuống bếp? Ta vừa nghe nói ngươi gặp xảy ra chuyện liền suốt đêm chạy về! Không có việc gì là tốt rồi, lần sau cũng không thể như vậy a!”

Trần Thiên Ngữ thốt ra: “Trương Tĩnh Hân đâu?”

Nghe tên Trương Tĩnh Hân sắc mặt Cao Ấu Vi cũng thay đổi: “Ngươi….. Ngươi và bà chủ kia thật sự có quan hệ?! Thế nào vừa tỉnh lại liền hỏi nàng?”

Trần Thiên Ngữ lúc này mới xem như thật sự phục hồi tinh thần: “Không có gì…… Ta còn có chút choáng váng.”

Cao Ấu Vi gắt gao ôm lấy Trần Thiên Ngữ khóc lớn: “Ngươi cùng nàng khẳng định có cái gì —! Thiên Ngữ a ngươi không thể không yêu ta a! Nếu ngươi không thương ta ta phải làm sao bây giờ a — Thiên Ngữ a —!”

Trần Thiên Ngữ: “…. Hộ sĩ! Hộ sĩ —! Cứu mạng!”

Nhà bị đốt sạch, Trần Thiên Ngữ nói với Cao Ấu Vi nàng đến bồi thường.

Cao Ấu Vi tự nhiên là sẽ không cần tiền của nàng, nói nhà này là một người bạn đã xuất ngoại của nàng để đó không dùng, nói cho cùng có cũng như không, trở về tìm người xây dựng lại là được rồi. Trần Thiên Ngữ kiên trì phải trả tiền, Cao Ấu Vi không lay chuyển được nàng, linh cơ khẽ động nói: “Chuyện nhà cửa không cần ngươi quan tâm nữa, nếu thật sự muốn cảm kích ta liền tham gia chương trình Đầu Bếp Tranh Tài đi!”

Trần Thiên Ngữ một cái đầu to bằng hai cái: “Mạc Lam còn thúc giục ta muốn bản thảo sách mới, nếu như tham gia chương trình truyền hình này ta làm gì còn thời gian để viết.”

Cao Ấu Vi cười nói: “Sách mới không vội, đều là chuyện nhỏ, ngươi đây không phải là la hét nói không linh cảm sao? Trước tham gia chương trình tìm linh cảm nói không chừng rất nhanh thì có thể viết ra. Đến lúc đó mượn gió đông của chương trình tuyên truyền sách mới, tuyệt.”

Trần Thiên Ngữ lập tức hỏi thăm Cao Ấu Vi lúc nào lại xuất ngoại học tập, Cao Ấu Vi giảo hoạt nói: “Ta đây quay về là học thành mà về, nhất thời không có cơ hội xuất ngoại nữa. Thế nào, ta rời khỏi ngươi một khắc ngươi cũng không chịu nổi? Đừng lo lắng, một đoạn thời gian rất dài chúng ta cũng sẽ không xa cách nữa.”

Nếu không phải đã xuất viện, Trần Thiên Ngữ lại muốn ấn chuông cấp cứu khẩn cầu bác sĩ cùng hộ sĩ đưa kẻ rãnh rỗi bệnh hoạn dây dưa này đi.

Cao Ấu Vi để Mạc Lam mua một chiếc xe mới cho Trần Thiên Ngữ, Mạc Lam xuất hiện với một chiếc Audi A8, Trần Thiên Ngữ nhìn Audi cùng chiếc của bạn gái Trương Tĩnh Hân là một loại, không hiểu sao lại cảm thấy ghét bỏ, nói có thể đổi một chiếc khác hay không.

Mạc Lam: “Trần tỷ, cũng chỉ có một chiếc Buick excelle.”

“Buick thì Buick đi.”

“……”

Trần Thiên Ngữ đi mua điện thoại trước, hai chiếc 5S, giữ lại một cái, một cái đưa cho Trương Tĩnh Hân. Từ cửa hàng ra đã đổi sim mới, dường như không có việc gì mà gọi cho gia đình giải thích hai ngày trước không liên lạc được là bởi vì đến trong núi sâu lấy tài liệu, tín hiệu không tốt. Kết quả bị mẹ mắng một mạch: Đến thâm sơn lấy tài liệu cũng không nói một tiếng với gia đình trước, ngươi biết ta và cha ngươi cùng chú cùng thím cùng cậu bảy cùng lão gia lo lắng cho ngươi bao nhiêu không! Thiếu chút nữa mua vé máy bay đuổi đến thành phố B đi tìm ngươi, cháu ngươi cũng đã viết xong thông báo tìm người đang muốn đăng lên mạng!

Trần Thiên Ngữ nhận sai, mất sức chín trâu hai hổ mới có thể trấn an gia mẫu, đau đầu.

May là lúc trước lười, dời đến biệt thự cạnh biển cũng không mang nhiều đồ từ ngôi nhà bên Tam Hoàn đến, nếu không tất cả mọi thứ đều phải thay mới thật sự là có thể lấy mạng Trần Thiên Ngữ. Bất quá một đống chi phiếu, thẻ căn cước cũng đủ cho nàng đau đầu, mấy ngày liền phải đến các phòng ban, các ngân hàng, cuối cùng đem mọi thứ làm lại xong, trở lại nhà ở đông Tam Hoàn thì nhận được điện thoại của chủ cho thuê nhà, nói không có ý định tiếp tục cho thuê.

Sấm sét giữa trời quang!

Chủ nhà nói rất khách khí, nói con mình ở nước ngoài du học muốn trở về nước kết hôn, nhà này phải làm quà cưới cho con, mong muốn Trần Thiên Ngữ có thể dọn đi, hắn nguyện ý đền hợp đồng.

Trần Thiên Ngữ nói không sao, con cái kết hôn là quan trọng, tiền bồi thường cũng không cần, thế nhưng cho ta một chút thời gian, ta phải dọn nhà.

Chủ nhà khó xử, nói hắn còn phải trang trí thời gian rất gấp, Trần Thiên Ngữ nhìn những tòa nhà ngạo nghễ giữa sương sớm, triệt để thua trận.

“Cái gì? Đến chỗ ta ở một thời gian?” Jeanne nhận được điện thoại của Trần Thiên Ngữ thì giấu không được kinh ngạc khiến Trần Thiên Ngữ có chút băn khoăn. Trần Thiên Ngữ nói chuyện của chủ nhà, Jeanne ấp a ấp úng nói: “Cũng không phải không được, chính là nhà ta vốn đã chật chội, bạn trai ta còn thường xuyên đến……”

Trần Thiên Ngữ nói: “Nếu không tiện thì thôi đi, ta lại nghĩ biện pháp khác.”

Đang muốn cúp điện thoại lại bị Jeanne gọi lại: “Ai — Thiên Ngữ ngươi đừng nói như vậy a, bất quá ta nhắc nhở một câu, sợ, sợ ngươi thấy bạn trai ta xấu hổ thôi, hắn ở nhà thích khỏa thân. Không có việc gì a, ta nói với hắn là được, ngươi dọn đến đây đi! Lúc nào dọn ngươi nói một tiếng với ta, ta và Martha gọi mấy tiểu tử trẻ tuổi cường trán đến giúp ngươi dọn nhà!”

Cúp điện thoại Trần Thiên Ngữ vẫn có chút cảm động, tuy rằng Jeanne cùng Martha ngày thường thoạt nhìn tựa hồ không nghiêm chỉnh, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn rất tốt. Bạn bè a~!

Ngày dọn nhà Jeanne gọi hai mươi nam nhân được xưng là bạn bè đến dọn nhà, sau khi dọn xong hiệu triệu Trần Thiên Ngữ đến mời khách, ăn vịt nướng.

Đoàn người đi Đại Đổng, gọi hai bàn món ăn giết mười con vịt quay mở vài bình rượu lớn, cuối cùng tính tiền, 2 vạn.

Trần Thiên Ngữ: “…….”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thực Sắc

Chương 15



Sau khi dọn vào nhà Jeanne Trần Thiên Ngữ quả thật là có chút hối hận, không chỉ bởi vì buổi tối sẽ nghe thanh âm triền miên khi bạn trai nàng đêm khuya đến chơi, càng là vì sáng sớm hôm sau mơ mơ màng màng Trần Thiên Ngữ từng ba lần đẩy ra cửa phòng vệ sinh thấy bạn trai của Jeanne lỏa thể giải quyết nhân sinh đại sự — nếu như không tính những lần có mang theo điếu thuốc cùng tờ báo đang mở ra.

Trần Thiên Ngữ trăm mối không thể giải, vì sao đi nhà vệ sinh phải cởi đến mức như đi tắm? Nếu như vóc người phi thường đáng ca ca tụng cũng tha thứ cho hắn đi…… May là còn có báo chí che ở bộ vị trọng yếu, Trần Thiên Ngữ nghĩ có phải nên cảm ơn thoái quen thích độc báo của hắn hay không.

Tiền sửa chữa biệt thự cạnh biển nàng không nói với Cao Ấu Vi thì đã trực tiếp chuyển vào tài khoản của nàng, lại mua hai cái điện thoại, ăn hai vạn tiền vịt nướng….. Trần Thiên Ngữ gần đây có chút tổn thương nguyên khí. Nàng vốn cũng không có thói quen mang nhiều tiền mặt bên người, đối với người quản lý tài sản đầu tư dốt đặc cán mai như nàng mỗi tháng đều phải chuyển tiền cho mẹ để mẹ lo liệu thay nàng, tuyệt đối là không thể để mẹ biết nàng cư nhiên đã trải qua một hồi hoả hoạn, nếu không mẹ lại nhắc tới bảo nàng mau trở về quê nhà nữa. Gởi ngân hàng là định kỳ, không muốn động, tra xét một chút tiền nợ thẻ tín dụng… Cư nhiên sắp nổ thẻ rồi mà nàng cũng không phát hiện.

May là ngay lúc tạp chí xã phát lương, cầm hơn một vạn tệ nghĩ thế nào cũng phải lưu lại, nếu không lúc phát hiện quán ăn nào có mỹ thực lại không có tiền thì so với việc nhìn thấy thân thể khó coi của bạn trai người khác còn khó chịu hơn gấp trăm lần.

Một loạt sự kiện cắt giảm này đã khiến Trần Thiên Ngữ muốn từ nhà Jeanne dọn đi cũng hữu tâm vô lực, chỉ có thể ngầm len lén cùng Jeanne nói có thể nhắc nhở bạn trai nàng nhớ kỹ mặc quần áo hay không, dù sao trời cũng đã bắt đầu lạnh, cảm mạo không tốt.

“Hắn cởi quần áo trước mặt ngươi?” Jeanne nghe thế có vẻ rất kinh ngạc.

“Không có…..” Trần Thiên Ngữ ở trong điện thoại nói rằng: “Chính là ta sáng sớm đến phòng vệ sinh, không cẩn thận nhìn thấy.”

“Là hôm nào a?”

“Tuần trước một lần, tuần này hai lần.”

“Còn đến ba lần?!”

“……” Trần Thiên Ngữ cảm giác hình như mình nói sai cái gì rồi, trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.

Trương Vị Đồng đem hồng trà nàng đã gọi đặt trước mặt nàng, Trần Thiên Ngữ nhìn nàng một cái, nàng cư nhiên ngồi xuống.

Trần Thiên Ngữ: “Chính là không cẩn thận, ta ngủ đến mơ hồ cho rằng đang ở nhà, cửa không có khóa liền không nhớ phải gõ cửa…..”

Trương Vị Đồng mỉm cười làm động tác cúp điện thoại, Trần Thiên Ngữ cũng cảm giác mình càng bôi càng đen.

“Ta còn có việc, cúp trước a, trở lại nói tiếp.”

Điện thoại cắt đứt, Trương Vị Đồng nâng đầu ngưng mắt nhìn Trần Thiên Ngữ, biểu tình kia có chút say mê.

“Trương Vị Đồng tiểu bằng hữu.” Trần Thiên Ngữ cất điện thoại xong, nói: “Không đi làm việc, là muốn mệt chết đồng sự của ngươi sao?”

“Cũng sắp đến thời gian đóng cửa rồi, không còn mấy người, để ta nhìn Trần lão sư thêm vài lần đi.”

“Xem ta hôm nay vẫn không ăn được món đặc biệt của bà chủ các ngươi, khuôn mặt tuổi già xuống sắc sao?”

“Không, ta là đang nhìn Trần lão sư bình thường rất lanh lợi như thế nào lại nói chút chuyện cũng nói đến hỗn loạn. Nếu như ta là bạn của ngươi, lần này thật sự không thể tùy tiện bị ngươi có lệ mà qua.”

“Tiểu hỗn đản, nghe trộm người khác gọi điện thoại!”

“Không muốn nghe, đây không phải là mang trà đến cho Trần lão sư sao, trong lúc vô tình chợt nghe đến ngươi và bạn ngươi nói chuyện kiểu IQ 75.”

“….. Trương gia Các ngươi không chỉ tính hướng có vấn đề, nói chuyện cũng đủ nghẹn họng người ta.” Trần Thiên Ngữ nhìn thấy Trương Tĩnh Hân lên đây, ánh mắt có chút tránh né, giả vờ không phát hiện nàng: “Ta thế nào lại là IQ 75 rồi?”

“Ngươi biết, đá thử vàng của tình bạn là gì không?” Trương Vị Đồng tới gần Trần Thiên Ngữ, gương mặt ý vị thâm trường.

Trần Thiên Ngữ cũng ghé đến gần: “Nam nhân?”

“Ân, phương hướng đúng, chỉ là thỉnh thoảng cũng có thể là nữ nhân.”

“Nam nhân không phải tất cả đều nói, huynh đệ như tay chân nữ nhân như quần áo…..”

“Không, không, ta là nói giữa nữ nhân và nữ nhân, một nữ nhân khác cũng có thể là đá thử vàng.”

Trần Thiên Ngữ hiểu rõ: “Rốt cục nói thật ra ngươi quả nhiên là cái kia, đúng hay không?”

Trương Vị Đồng trái lại một chút cũng không che lấp: “Nếu như không phải, làm sao sẽ mỗi ngày đều lướt Weibo của Trần lão sư đâu? Đêm nay để ta tiễn ngươi về nhà đi…..”

Lời còn chưa dứt một quyển báo chí nện ở trên đầu Trương Vị Đồng, phạch một tiếng rất vang.

“… Tỷ tỷ?” Búi tóc Trương Vị Đồng búi đến chỉnh tề bị báo chí làm rối mấy sợi.

Trương Tĩnh Hân trầm mặt nói: “Không phải nói đêm nay bà nội muốn ngươi về nhà sớm, ngươi còn ở đây rề rà?”

Trương Vị Đồng bị bắt tại trận, không có biện pháp, phẫn nộ mà đi. Trương Tĩnh Hân giúp nàng nói xin lỗi xong cũng muốn đi, Trần Thiên Ngữ gọi nàng lại.

“Ngồi đi.”

Trương Tĩnh Hân ngồi xuống.

“Ngươi giúp ta ứng ra tiền viện phí qua một thời gian nữa ta sẽ trả lại ngươi, theo lãi suất ngân hàng mà trả cho ngươi.”

“Trần lão sư khách khí, ngươi vừa phát Weibo thì giúp quán của ta làm ăn phát đạt như vậy, ta còn chưa cho ngươi tiền quảng cáo đâu.”

“Hắc, ngươi người này, lòng dạ hẹp hòi, có thú vị không. Cái gì tính thì phải tính a, gần đây ta có chút khó khăn, chờ một thời gian ta nhất định trả lại ngươi. Số điện thoại của ngươi là gì, chúng ta trao đổi số, đến lúc đó liên hệ.”

Trương Tĩnh Hân nói: “Không có chuyện gì, quán ăn của ta ở chỗ này muốn tìm ta rất dễ. Bất quá ta nói là sự thật, nếu muốn xem như tiền quảng cáo cùng tính một lượt, ta còn phải trả tiền cho ngươi.”

Nói chuyện tiền bạc rất bình thường, thế nhưng Trần Thiên Ngữ cũng không thích thiếu người khác, huống chi nàng và Trương Tĩnh Hân còn không quen thuộc đến mức đó

“Vậy, như vậy đi, ta mời ngươi ăn cơm.”

Trương Tĩnh Hân cười: “Ta ăn không quen thức ăn bên ngoài.”

“Đừng nói sớm như vậy, ta dẫn ngươi ăn là một chuyện ngàn vàng khó mua! Tiểu đầu bếp trẻ tuổi, ngươi đừng kiêu ngạo như vậy, ăn xong hãy nói.”

“Nga? Có thể để cho Trần lão sư khen tặng như vậy đúng là tam sinh hữu hạnh. Người nào không biết Trần lão sư độc miệng a, vô luận là ăn hay là phê bình.”

“Cho nên a, lát nữa quán ăn các ngươi đóng cửa thì đi theo ta đi.”

Trương Tĩnh Hân không nói chuyện, Trần Thiên Ngữ không có tính nhẫn nại: “Ta thật vất vả nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi đường như vậy, ngài có thể không nể mặt sao.?”

Trương Tĩnh Hân rốt cuộc là nở nụ cười: “Đi, đêm nay liền nhờ phúc của ngài.”

Tiễn chân vị khách cuối cùng, nhân viên mới Tiểu Diệp cùng hai tiểu đồ đệ của Trương Tĩnh Hân là Tây Cần cùng Thu Quỳ thu dọn trong quán, đóng cửa xong Thu Quỳ liền kéo góc áo Tây Cần.

“Ngươi xem, ngươi xem.”

Tây Cần nhìn thấy Trương Tĩnh Hân cùng Trần Thiên Ngữ sóng vai lái xe đi, nghi ngờ nói: “Đó không phải là Trần Thiên Ngữ ẩm thực đại thần trên Weibo sao? Gần đây nàng thường đến quán chúng ta.”

“Thảo nào gần đây khách hàng nhiều như vậy khiến ta bận rộn đều phải gãy tay, thì ra sư phụ tìm được một cái núi dựa lớn như vậy.”

“Mới không phải, ngươi cho là sư phụ giống ngươi sao? Sư phụ khinh thường nhất là làm chuyện như vậy.” Tây Cần suy nghĩ: “Thế nhưng…. Đã trễ thế này, các nàng đây là muốn đi nơi nào? Lẽ nào….”

Bàn tay nho nhỏ của Thu Quỳ thoáng cái chụp lên trên cánh tay Tây Cần.

“Đau.”

Thu Quỳ tức giận nói: “Sư phụ mới không giống ngươi.”

Thu Quỳ lấy tinh thần hai vai balo một mình đi về phía trước, Tây Cần bưng cánh tay đuổi theo: “Cái gì gọi là không giống ta, lẽ nào ta rất không thể gặp người sao?”

Thu Quỳ liếc xéo nàng: “Ngươi tự mình biết.”

Tây Cần liếm môi một cái, hạ giọng: “Đêm đó….. Ta chính là uống nhiều một chút nên mới hôn ngươi, ngươi thế nào lại ghi hận đến bây giờ?”

“Ngươi đó là hôn sao! Ngươi đó là cắn! Cắn đến trên mặt ta in dấu răng!”

“……”

Thu Quỳ không để ý nàng nữa, bắt xe taxi về nhà,

Tây Cần hung hăng đạp cột điện ven đường.

Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân một trước một sau lái xe, một đường càng lái càng hoang vắng,

Đêm nay Trần Thiên Ngữ muốn dẫn Trương Tĩnh Hân đến ăn ở quán ven đường bán lúc nửa đêm.

“Đêm nay ăn món gì?”

Khí trời se lạnh, làm ăn của quán ven đường cũng chịu ảnh hưởng, hôm nay ông chủ cũng có thời gian tự mình đến bắt chuyện nàng.

“Vẫn là một phần canh cá, đậu hũ cay tự chúng ta đi lấy.”

“Có muốn thử một chút cá nheo hay không? Mới vừa ướp xong.”

“Được.”

Vì trống trải đơn sơ, ông chủ đã dùng vải bố dày đắp lên mái che, chờ đến mùa đông còn phải phủ chăn bông treo rèm cửa, nhưng quán nhỏ vẫn đứng ngạo nghễ giữa gió tuyết.

Bởi vì là ban đêm ra quầy, trên cơ bản không ai quản, nhưng ông chủ cũng tương đối chú ý vệ sinh công cộng, tất cả rác thải đều thu dọn, sáng sớm kết thúc buôn bán thì vứt vào đống rác.

Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân ngồi trên băng ghế nhỏ, Trương Tĩnh Hân thân cao, ngồi loại ghế đẩu này có chút làm khó nàng, một đôi chân dài không biết đặt ở nơi nào mới có thể không khó nhìn, nhìn thế nào đều có vẻ gò bó.

Ông chủ lấy chén đĩa đến cho các nàng, Trương Tĩnh Hân giúp đỡ dọn ra, bàn gỗ nhỏ cũng đã rất lâu năm, chân cũng không vững.

Trần Thiên Ngữ cầm đến một chậu đậu hũ cay mời Trương Tĩnh Hân cùng nhau ăn. Trương Tĩnh Hân cầm xiên ngửi ngửi nói: “Cái chậu này bao nhiêu tuổi rồi…..cũng đành lòng, cầm đến để nấu đậu hũ cay.” Quay đầu lại nhìn ông chủ khoái đao thái cá, để vào trong chảo chiên, tay trái nghiên chảo, tay phải chuẩn bị ớt. Đem cá đã thái lăn ớt cho vào nồi, thêm đậu tương, đường trắng cùng nước, đậy nắp lại một hồi.

“Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một đầu bếp như vậy.” Trương Tĩnh Hân nói: “Bằng lòng nấu ăn ngoài trời, để cho người khác thấy được.”

“Bí quyết chân chính vẫn cất giấu, nhưng một ít tay nghề rất cơ bản hắn không sợ bị người ta thấy, cho dù bị thấy cũng học không được.”

“Ân, tuyển chọn nguyên liệu cùng độ lửa cân nhắc không phải chỉ mấy năm mà làm được, không có nhiều năm công phu thì không hàm súc.”

Canh cá nheo lên bàn.

Cá nheo được chiên sơ nên chất thịt béo mà không ngán, hạt mè dính vào cắn một cái tỏa ra thơm béo, cay đến dừng không được miệng.

Trần Thiên Ngữ vừa ăn liền đói bụng, gọi một bồn cơm!

“Thế nào, Trương lão bản, tay nghề này không thể kém hơn ngươi đi?” Trần Thiên Ngữ đắc ý.

“Ân, quả thật rất giỏi, đáng tiếc cũng không phải Trần lão sư làm, Trần lão sư vui mừng làm gì.”

Trần Thiên Ngữ: “……”

Trương Tĩnh Hân ăn hai xiên đậu hũ cay, ba miếng thịt cá liền gọi một chai bia, chuẩn bị gọi thêm rượu rồi lại gọi món ăn. Trần Thiên Ngữ một chén cơm ăn hết phân nửa, Trương Tĩnh Hân liền để đũa xuống nói đã ăn no.

“Làm sao có thể, ngươi mới ăn một chút?”

“Đêm đã khuya, phải ăn ít, đây là thường thức cơ bản.”

“Mỹ thực trước mặt ngươi lại còn bảo tồn thường thức?” Trần Thiên Ngữ híp mắt không ngừng gật đầu với nàng.

“Trần lão sư muốn nói cái gì?”

“Trương lão bản nhất định là người phi thường khắc chế phi thường tự hạn chế.”

“…..”

Ông chủ kéo ghế nhỏ qua, ghé đến hỏi: “Thế nào, Trần lão sư, đêm nay ăn có ngon không?”

Trần Thiên Ngữ nói: “Trước sau như một, rất ngon.”

Ông chủ cười ha ha: “Món canh cá nheo này thật sự không đơn giản! Đừng xem chỉ bán 40 đồng một phần, nhớ năm đó ta đã dùng món ăn này theo đuổi được lão bà của ta! Đáng tiếc a…. Đáng tiếc.”

Trần Thiên Ngữ: “Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc về sau ta nghèo túng, bà ấy chướng mắt ta, ngay cả ta canh cá ta nấu bà ấy cũng xem thường.”

Ông chủ đột nhiên chuyển biến khiến Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân cũng có chút không kịp đề phòng, trong lúc nhất thời tràng diện có chút xấu hổ, Hai người dùng ánh mắt liếc nhìn đối phương ý bảo mau tiếp lời, cuối cùng Trương Tĩnh Hân thua trận, mở miệng nói: “Ông chủ, trước đây ngươi làm đầu bếp ở nhà hàng nào?”

Ông chủ: “Làm sao ngươi biết ta là đầu bếp, kỳ thực ta chính là một người bán thịt heo!”

Trương Tĩnh Hân: “Nhìn bàn tay, không giống.”

Ông chủ: “Nga? Thế nào không giống?”

Trương Tĩnh Hân: “Tay của đầu bếp tuy rằng thô ráp, sẽ có một ít vết thương nhưng không có vết thương lớn. Bán thịt heo thì không giống như vậy, rất dễ có vết thương lớn.”

Ông chủ: “Ngươi thế nào khẳng định như vậy.”

Trương Tĩnh Hân: “Mẹ ta chính là bán thịt heo.”

Ông chủ cười thảm: “Tiểu cô nương, ngươi thật là biết đùa.”

Ông chủ cùng Trương Tĩnh Hân từ bán thịt heo cho đến nguyên liệu, kỹ xảo nấu nướng, Trần Thiên Ngữ một lát không nói chuyện, trong đầu nhanh như điện chớp suy xét lại về chuyện canh cá nheo dẫn đến đoạn ái hận tình cừu của hắn và lão bà theo lời hắn nói.

“Ta biết rồi —!” Trần Thiên Ngữ đột nhiên lên tiếng, làm hai người khác sợ đến run run một cái.

Trần Thiên Ngữ hướng Trương Tĩnh Hân hai mắt tỏa ánh sáng: “Ta biết sách mới nên viết cái gì rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad