Trương Tĩnh Hân thực sự đứng dậy đến trước bếp bắt đầu nấu, chuyện tốt đến quá nhanh Trần Thiên Ngữ có chút không phản ứng kịp.
Dù thế nào, nàng trước kia thay đổi các loại phong cách ăn mặc cũng không ăn được món đặc biệt, hôm nay bị chó treo một giờ liền được ăn…. Trương lão bản đây là thương hương tiếc ngọc a.
Trương Tĩnh Hân đưa lưng về phía Trần Thiên Ngữ, dao thái thịt trong tay chuyển động nhanh chóng thành từng đạo ngân quang.
Ách, thủ pháp này, cho là mình đang pha rượu sao?
Nồi nhún sôi ùng ục cùng mùi hơn khiến dạ dày Trần Thiên Ngữ mở rộng, tuy rằng nhìn không thấy Trương Tĩnh Hân đang làm món ăn gì, nhưng ngửi được mùi thơm không gì sánh nổi này đã khiến vị giác của Trần Thiên Ngữ rục rịch.
Thời gian nấu nướng ngắn hơn rất nhiều so với Trần Thiên Ngữ đã nghĩ, thoạt nhìn nguyên liệu cũng rất đơn giản? Không đến mười phút đã tắt lửa.
Hey? Đơn giản như vậy?
Trong lòng Trần Thiên Ngữ có dự cảm không tốt, lúc Trương Tĩnh Hân bưng đĩa xoay người thì Trần Thiên Ngữ hoàn toàn tái mặt rồi.
Phóng tới trước mặt nàng là một đĩa thịt khô chiên cơm đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Hạt cơm no đủ, thịt khô màu đỏ thẩm trộn lẫn vào nhau, một phần thịt gần như trong suốt. Trang trí bằng ớt tỉa và hành, còn bỏ thêm một cái trứng.
“Cơm chiên phải ăn nóng.” Trương Tĩnh Hân kéo ghế ngồi đối diện nàng.
Trần Thiên Ngữ nhìn đĩa cơm chiên, thật lâu không nói.
“Đùa ta như vậy thú vị sao?” Một lát sau, Trần Thiên Ngữ rốt cục mở miệng.
Trương Tĩnh Hân tựa lưng vào ghế ngồi nhìn nàng không nói lời nào.
Trần Thiên Ngữ đứng lên: “Ta chưa từng muốn lấy lòng mà đề cử quán ăn của ngươi, ta đối với mỹ thực duy nhất công nhận chính là bản thân nó! Chỉ tặng món ăn đặc biệt cho người xinh đẹp nhất trong ngày ? Được, ngươi muốn chơi đùa cái gì trong quán của mình ta không có tư cách xen mồm, đáng đời ta chính là quên không được món ăn ngươi làm, đáng đời ta chính là một lòng muốn ăn! Thế nhưng ngươi cũng không cần ở đây chiên một phần cơm có lệ với ta! Cơm chiên ở đâu không thể ăn, ngươi đùa giỡn đủ chưa.!”
Trần Thiên Ngữ liên tiếp bạo phát cùng đợi Trương Tĩnh Hân phản bác, ai biết Trương Tĩnh Hân lại phản ứng gì cũng không có, vẫn là lấy biểu tình mới vừa rồi nhìn nàng.
Trần Thiên Ngữ cũng không nhịn được nữa, bước nhanh rời khỏi.
“Ở đâu ra kẻ tệ hại như vậy! Kẻ âm hiểm vì sao lại mọc ra khuôn mặt chính khí như vậy!” Trần Thiên Ngữ bước nhanh xuống bậc thềm, trong lòng tức giận thiếu chút nữa dậm tới đau chân.
Trương Tĩnh Hân nghe tần suất giày cao gót nện xuống đất càng lúc càng xa, ngực hơi phập phồng một chút, cầm lấy muỗng nhỏ yên lặng đem thịt khô chiên cơm từng muỗng từng muỗng cho vào trong miệng.
Chỉ là nàng sức ăn quá nhỏ, chỉ ăn vài miếng thì không ăn nữa, bưng cho Tiểu Đỗ ăn.
Trần Thiên Ngữ về đến nhà thở hổn hển gọi điện thoại cho Jeanne, muốn nguyền rủa hành vi tồi tệ của Trương Tĩnh Hân.
Jeanne: “Dừng một chút, dừng! Ta lập tức tới ngay! Chúng ta ngay mặt nói chuyện!”
Trần Thiên Ngữ nghe Jeanne bên kia rất ồn ào: “Lập tức đến ngay? Đến chỗ nào?”
“Đến nhà ngươi!”
“…….”
Trần Thiên Ngữ đứng ở sân thượng lầu hai, nhìn Jeanne cùng Martha mang theo một xa đội mà đến.
Gara của Trần Thiên Ngữ chỉ có hai chỗ đậu xe, các nàng dừng xe trước sân, nam nam nữ nữ xuống xe, trong xe mở bài hát mà chỉ ở những quán đêm mới có thể nghe được, đinh tai nhức óc.
Còn chưa tới trùng cửu (ngày chín tháng chín) Jeanne liền khẩn cấp mặc áo khoác thật dày, đội tóc giả màu đỏ bên miệng chấm một nốt ruồi, một đôi chân trắng đứng nhấn chuông cửa.
Martha cùng một đám phấn hồng nam nữ lại lịch bất minh trùng trùng điệp điệp theo tới, Trần Thiên Ngữ dường như đặt mình trong đoàn xiếc thú.
“Vì thanh xuân của chúng ta! Cụng ly!”
“Cụng ly!”
Ly bia kịch liệt va chạm, chất lỏng màu vàng hung hăng dao động, thành thật văng một đống bọt lên mặt Trần Thiên Ngữ.
Trần Thiên Ngữ lau bọt, đứng dậy rời đi.
Cô gái tóc bạch kim mặc áo bó trong tay cầm ly rượu cooktail kéo Martha hỏi: “Đó chính là Trần Thiên Ngữ? Thế nào lại không hòa nhập như vậy a?”
Thanh âm này cũng lắp bắp, Trần Thiên Ngữ tự nghĩ nàng cũng vừa mới đi hai bước có được hay không? Đều nghe thấy được!
Martha uống hơi nhiều, thanh âm lớn hơn nữa: “Trần lão sư có chút hướng nội! Làm nghệ thuật mà , ẩm thực gia mà, làm sao giống như chúng ta! Đến đây! Vì thanh xuân! Cụng ly!”
Trăng sáng treo cao, sóng biển ôn nhu.
Chỉ là nhà Trần Thiên Ngữ phát ra tiếng nhạc thô tục phá hủy hết thảy.
Trần Thiên Ngữ từ trong sân rời khỏi muốn đi đến phòng khách, từ một đống cả trai lẫn gái mang mặt nạ chen qua.
“Cho qua, cho qua….” Trần Thiên Ngữ cũng không biết vì sao đột nhiên toát ra nhiều người xa lạ như vậy, hở ngực lộ nhũ, cường trán ….đây là nhà ai a~!
“Jeanne!” Trần Thiên Ngữ lật tung hai cái bàn ba túi bỏng ngô, bốn ly rượu rốt cục ở tìm được Jeanne đang quay cuồng quẳng tù tì ở trong đám người. Tìm được nàng thì ánh mắt nàng đều nhìn đăm đăm.
“Aha hắc, Lão Trần!” Jeanne thấy Trần Thiên Ngữ thoáng cái liền nhào tới trên người nàng, Trần Thiên Ngữ còn chưa kịp nói chuyện với nàng thì chợt nghe âm thanh không ngừng nôn khan bên tai nàng!
“Ngậm miệng lại!” Trần Thiên Ngữ đem đầu nàng đẩy ra, trong nháy mắt lúc đẩy ra những thứ Jeanne nôn ra hoàn mỹ phát họa một vòng cung hoàn mỹ, ân trạch ban phát mọi người xung quanh….
………
……….
Sân thượng lầu hai.
Jeanne uống xong một chén nước ấm cả người xụi lơ treo trên ghế, thay một bộ quần áo kẻ sọc caro đơn giản của Trần Thiên Ngữ ngồi xếp bằng như ngồi bồ đoàn, tức giận trừng nàng. Dưới lầu như trước truyền đến tiếng nhạc của HIGH, trong sân ngũ quang thập sắc chợt hiện đến ngoài khơi cũng sắp thăng xuất yêu tinh.
“Vẫn là hóng gió một chút thoải mái hơn…..” Jeanne hai mắt mơ hồ, rốt cục có thể nói đầy đủ một câu rồi, liếm liếm đôi môi khô khốc.
“Đây đều là ai a, sao lại dẫn đến nhà ta!” Trần Thiên Ngữ nói: “Từ buổi chiều chơi đến tối, lúc nào có thể đi?”
Jeanne nói: “Cái gì nhà ngươi a, là nhà ngốc có tiền thuê cho ngươi ở…… Ôi, eo của ta, mau đỡ ta đứng lên!”
Trần Thiên Ngữ kéo nàng lên từ chiếc ghế treo.
Jeanne thay đổi một tư thế tiếp tục nằm: “Hơn nữa chúng ta không phải mang thức ăn đến cho ngươi sao, không phải ngươi cũng ăn rất vui vẻ sao. Không thể ăn no rồi mắng đầu bếp a. Khó có được có một biệt thự cạnh biển có thể hảo hảo nằm hóng gió, tối nay đương nhiên là không say không về, ách….”
Trần Thiên Ngữ nói: “Được rồi, các ngươi chơi của các ngươi, chớ quấy rầy ta là được.”
Jeanne phất tay: “Biết rồi, biết rồi.”
“Chơi xong rồi các ngươi thu dọn.”
“Hiểu rõ.”
Trần Thiên Ngữ quay về trong phòng ngủ, đem cửa khóa kỹ.
Nằm trên giường vẫn có thể rõ ràng nghe thấy tiếng nhạc, nàng trở mình từ tủ đầu giường tìm ra nút nhét tai, ngưng mắt nhìn nó thật lâu.
Xuống giường lục tung tìm ra cái kềm, sờ sờ lỗ tai, nhét vào tai!
Trần Thiên Ngữ mang che mắt, nhét nút tai, an tâm ngủ, lại khổ Trương Tĩnh Hân.
“Tình huống gì đây?” Trương Tĩnh Hân cũng không cần đứng trên sân thượng nhìn trong sân Trần Thiên Ngữ, chỉ cần nhìn đèn màu khắp bầu trời cùng tiếng nhạc “êm dịu” thì đã biết nhà Trần Thiên Ngữ xảy ra chuyện gì.
“Chẳng lẽ là đĩa chiên cơm kích thích nàng ấy?”
Trương Tĩnh Hân xuống lầu cho Tiểu Đỗ ăn, xúc xong một bãi phân cuối cùng hôm nay, lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Sáng sớm Trần Thiên Ngữ tỉnh lại, mọi thứ lại yên tĩnh dường như đặt mình trên mặt trăng.
Nàng cẩn thận dùng kềm gắp nút bịt tai ra, xuống lầu.
Haha, quả nhiên cái gì cũng bình yên trở lại đều là ảo giác, từ lầu hai mãi cho đến trong sân, vô số rác thải rơi vãi. Một bàn ly rượu đỗ vỡ, thức ăn thừa, khăn tay đã dùng qua, nội y, quầy lót, vỏ thuốc tránh thai… Có thể tưởng tượng đến, không thể tưởng tượng đến tất cả đều trần trụi mà hiện ra trước mắt nàng.
Trần Thiên Ngữ hít sâu một hơi, ân hôm nay cũng là một ngày tốt đẹp, không nên nóng nảy, bình tỉnh, bình tĩnh.
Hôm nay Trần Thiên Ngữ không ra ngoài, chuyện gì cũng không làm liền ở nhà.
Ba giờ chiều, cuối cùng đem phòng khách thu dọn sạch sẽ, sân vườn chỉnh lý quay về nguyên dạng, Trần Thiên Ngữ nghỉ tay, huyệt Thái Dương từng đợt nhảy động, đầu căng lên, rất cần thêm một giấc ngủ.
Này vừa ngủ liền ngủ đến tối, nàng cũng không ngờ tới.
Khi tỉnh lại phát hiện bên ngoài trời đã tối, thầm nghĩ: Xong rồi, ngày này lại đến, lại là một ngày không cơm!
Đói!
Trần Thiên Ngữ xem thời gian, buổi tối 7 giờ, vội vàng ra ngoài thẳng đến nội thành. Thời gian này đi ra ngoài nếu như không bị kẹt xe thì còn có thể mò được một bữa cơm.
Trần Thiên Ngữ nhớ kỹ lần trước Cao Ấu Vi đã đăng tải về một nhà hàng, sườn lợn rán kiểu Nhật, nhìn qua rất ngon miệng. Bỗng nhiên nghĩ đến sườn lợn rán nàng quyết định đêm nay liền ăn nó.
Dùng điện thoại tìm vị trí của nhà hàng bán sườn lợn rán, nửa giờ sau thì đến nhà hàng.
Nhà hàng Sườn lợn rán trang trí phong cách Nhật Bản, một chuỗi đèn lồng treo trên cao, nhân viên mặc ki-mô-nô, nhan sắc rất khá.
Nghĩ đến nhan sắc lại không khỏi đem Trương Tĩnh Hân từ trong đầu xách ra muốn dùng roi đánh đến chết mới thôi. Hừ, loại hội viên thâm niên của hiệp hội ngược lại lúc nào cũng không quên thân phận.
Trần Thiên Ngữ liếc nhìn cửa sổ thủy tinh bên cạnh , bên trong chiếu rọi hình ảnh đang cầm thực đơn của nàng.
Fuck, không phải là già một chút không thủy nộn hơn tiểu cô nương hai mươi thôi sao! Có cần cho ta một đĩa chiên cơm không? Canh đậu hũ kim kê gì đó của ngươi đâu? Phù dung Tây hồ của ngươi đâu? Vì sao đến phiên ta chính là ăn — —cơm — — chiên! Hoàn toàn không muốn liên tưởng đến cơm chiên đều là cơm cách đêm!
Trần Thiên Ngữ khí thế hung hăng gọi một phần sườn lợn rán chiêu bài, muốn dùng thức ăn quên hết mọi thứ không thoải mái.
Nhân viên lên bộ đồ dùng, lại lên một đĩa món ăn Hàn Quốc. Món này là tặng miễn phí, muốn bao nhiêu ít thì có bất nhiêu ít, thái đến cực nhỏ, xối thêm dầu vừng, thơm giòn không gì sánh được.
Trần Thiên Ngữ còn đang suy nghĩ, tại sao phải tặng món Hàn thì món chiêu bài là sườn lợn rán vừa lên, chỉ ăn một miếng Trần Thiên Ngữ liền hiểu — thì ra sườn lợn rán này nhiều mỡ đến kẻ khác giận sôi, món Hàn là dùng để bớt ngán.
Sườn lợn rán tuy là nhiều mỡ, nhưng rất thơm, rất ngon. Sườn lợn rán không béo sẽ không thơm cũng là sự thật. Hợp với hương vị ngọt ngào giòn tan của món Hàn Quốc, Trần Thiên Ngữ luôn luôn nhai kỹ nuốt chậm trong vòng nửa giờ đã ăn sạch sẻ phần ăn.
Lúc ăn cơm còn nghĩ cho dù đầy dầu mỡ cũng có thể chịu đựng được nhưng sau khi tính tiền đi ra, vừa lên xe thì dạ dày bắt đầu phiên giang đảo hải, thế nào cũng không thích hợp.
Ra quốc lộ Ngũ Hoàn ven biển Trần Thiên Ngữ hít thở một chút gió biển, muốn bình phục một chút cảm bồn nôn trong lồng ngực, nhưng vừa đến nhà, đặc biệt là sau khi vào phòng, gian nhà đóng kín một buổi chiều tản mát ra một loại mùi vị ẩm ướt, khiến khứu giác lúc này đặc biệt nhạy cảm, nàng không thể nén được vọt tới WC nôn ra không còn một mảnh.
Cư nhiên nôn ra.
Sau khi xả nước bồn cầu Trần Thiên Ngữ ôm bồn cầu trống rỗng phiền muộn.
Gần đây rốt cuộc là thế nào, muốn ăn chút đồ ăn ngon khó khăn như vậy sao?
Không thể, nhân sinh trên đời sao có thể không ăn ngon được!
Nàng súc miệng rửa mặt trọng chấn tinh thần!
Trương Tĩnh Hân tệ hại không để cho nàng ăn, nàng đi ra ngoài ăn còn nôn ra sạch sẽ, tốt, hôm nay liền tự mình ở nhà động thủ làm cơm!
Trần Thiên Ngữ một tay cầm dao một tay cầm muôi hướng lò bếp phát ra khiêu chiến!
Không tin thứ tà khí này!
Ban đêm yên tĩnh….. Bỗng nhiên bị một tiếng báo động phá vỡ.
Trương Tĩnh Hân mới vừa về đến nhà xe còn chưa đỗ xong, chỉ thấy bầu trời đêm bị ánh sáng nhuộm đỏ, một đám bảo an cầm bình chữa cháy trong tay chạy qua trước cửa nhà nàng!
“Mau mau —!”
Trương Tĩnh Hân theo ra, nhìn thấy nhà Trần Thiên Ngữ cháy rồi, còn là cháy lớn.
Trương Tĩnh Hân: “……..” Yên lặng bấm 120.
120 nói lập tức đến, lúc Trương Tĩnh Hân cúp điện thoại đã trên đường đến nhà Trần Thiên Ngữ.
Ngoài trăm mét Trương Tĩnh Hân đã bị hỏa quang tận trời làm nóng mặt, quản lý cùng bảo an trong tay cầm một bình chữa lửa nho nhỏ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng tại chỗ nhìn hỏa hoạn.
“Trong nhà có người.” Trương Tĩnh Hân kéo một bảo an qua hỏi: “Người đâu? Cứu ra chưa?”
“Ở đằng kia.”
Trương Tĩnh Hân theo ánh mắt nhìn của bảo an nhìn thấy Trần Thiên Ngữ tóc tai rối loạn nấp dưới một tấm chăn mà run rẩy, hai bảo an đứng bên cạnh nàng trong tay cầm chén trà cùng ấm trà châm trà cho nàng.
“Không có chuyện gì chứ Trần lão sư.” Trương Tĩnh Hân nghĩ việc này thực sự là kỳ lạ: “Vô duyên vô cớ thế nào lại cháy lớn như vậy?” Không biết còn tưởng rằng Na Tra vừa đến.
Trần Thiên Ngữ ngẩng đầu nhìn thấy Trương Tĩnh Hân, nước mắt đảo quanh trong vành mắt thật lâu lại ép ngược trở lại, không nói chuyện.
“Các ngươi là bạn bè a?” Bảo an nói với Trương Tĩnh Hân: “Ngươi mau an ủi một chút đi, đoán chừng là kinh sợ rồi, còn chưa hoàn hồn.”
Trương Tĩnh Hân ngồi xổm trước mặt Trần Thiên Ngữ nói: “Trần lão sư đến nhà ta nghỉ một lát? Điện thoại vẫn còn sao? Gọi điện thoại cho người nhà không?”
Linh hồn nhỏ bé của Trần Thiên Ngữ đều bị hù dọa bay mất, chỉ biết run rẩy. Giống như thất khiếu không còn lục khiếu nhưng thấy Trương Tĩnh Hân thì vẫn muốn mạnh mẽ quật khởi tinh thần không để mất mặt trước mặt Trương Tĩnh Hân.
“Điện thoại di động ta…. Không có, chắc là điện thoại của ngươi ta vẫn chưa kịp lấy ra.”
“Không cần phải nói cái này, không bị thương chứ?”
“Ta mua cái mới trả lại cho ngươi, chỉ là ảnh chụp của bạn gái ngươi ngươi trong điện thoại đã không còn.”
“…… Còn có thể nhiều lời chính là không có gì đáng ngại, mau đến bệnh viện kiểm tra một chút, số điện thoại người nhà ngươi vẫn nhớ sao? Ta giúp ngươi thông báo.”
“1381023xxxxx, ngươi giúp ta gọi số điện thoại này đi, là bạn của ta. Ba mẹ ta không ở thành phố B, đừng để bọn họ lo lắng.”
120 cùng 119 song song chạy tới, một bên chữa lửa một bên đem Trần Thiên Ngữ kéo đến bệnh viện.
Sau khi Trần Thiên Ngữ lên xe cứu thương của 120 thì ý thức bắt đầu tan rả, tan rả đến xuất hiện ảo giác — thế nào Trương Tĩnh Hân còn ở chỗ này?
Trương Tĩnh Hân: “Tại sao nàng lại như vậy?”
Hộ sĩ: “Đại khái là hít khói đặc dẫn đến không khỏe, phải đi bệnh viện hảo hảo kiểm tra một chút mới được.”
Trương Tĩnh Hân nhìn Trần Thiên Ngữ vẻ mặt tràn đầy đồng tình, khiến Trần Thiên Ngữ vạn phần không tiếp thụ được: Tất cả đều là lỗi của ngươi! Nếu như ngươi không cầm một đĩa cơm chiên đến có lệ ta thì ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đi ăn cái gì mà sườn lợn rán a! Không ăn sườn lợn rán ta cũng sẽ không nôn, không nôn cũng sẽ không tự mình bực bội, sẽ không đi làm cơm….. Hỗn đản Trương Tĩnh Hân, ngươi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!
Trương Tĩnh Hân theo xe cùng đến bệnh viện, Trần Thiên Ngữ cũng đã nửa chết nửa sống thế nào còn có thể dùng một hơi thở cuối cùng trừng nàng chứ? Cừu hận sâu đậm này không phải là một đĩa cơm chiên thôi sao?
Trong lòng ba đào cuộn trào mãnh liệt nhưng không thể nói rõ nguyên nhân khiến Trần Thiên Ngữ tích tụ, bị chọc tức, cuối cùng là triệt để ngất đi.
Trương Tĩnh Hân phát hiện trên cánh tay Trần Thiên Ngữ có vết bỏng.
“Yêu, đây là bị bỏng rồi?”
Hộ sĩ cũng cúi xuống xem: “Không có việc gì, đây là vết thương cũ.”
Đích thật là vết thương cũ, màu sắc của vết thương không quá đậm, nhưng cũng nhìn ra được là bị bỏng.
Đến bệnh viện Trương Tĩnh Hân gọi điện thoại cho bạn của Trần Thiên Ngữ, lại giúp nàng làm thủ tục nhập viện, bận rộn không ngừng trước các phòng làm thủ tục, cuối cùng bạn của Trần Thiên Ngữ cũng chậm rì rì mà tới được.
“Vất vả rồi, nhĩ hảo Trương lão bản, ta là Jeanne, vị này chính là Martha.” Jeanne cùng Martha cùng đến, nhìn trang phục như là từ ở đâu trèo đến giữa đường bị túm lại lôi ra, còn không kịp cởi một thân quần áo rực rỡ.
Trương Tĩnh Hân nhớ đến cứ điểm mà trước đó không lâu Trần Thiên Ngữ quần ma loạn vũ nay đã hóa thành hư không.
Trương Tĩnh Hân: “Các ngươi đã tới là tốt rồi, thủ tục nhập viện đều làm xong.”
Jeanne: “Thực sự là làm phiền Trương lão bản rồi a, thật không nghĩ tới ngươi và Thiên Ngữ lại là hàng xóm, may là có ngươi ở đây. Chờ Thiên Ngữ tỉnh lại sẽ bảo nàng đem tiền trả lại cho ngươi.”
Trương Tĩnh Hân cười nói: “Chuyện này không vội…..”
Martha xen mồm: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra a, nhà Lão Trần làm sao lại cháy? Nàng không có chuyện gì chứ?”
Trương Tĩnh Hân: “Trần lão sư không có chuyện gì, chính là hít vào một ít khói nóng, vừa rồi bác sĩ đã kiểm tra rồi nói không có trở ngại, chỉ cần nghỉ ngơi là được. Nằm bệnh viện hai ngày để thuận tiện quan sát. Nguyên nhân phát hỏa vẫn chưa xác định chắc chắn, nhưng vừa rồi ta gọi điện thoại cho bên cứu hỏa, theo như bọn họ nói thì mồi lửa đến từ phòng bếp, có thể là lúc nấu cơm không cẩn thận gây cháy, còn đang tiến hành điều tra.”
Martha chụp bộ ngực rồi hai tay tạo thành chữ thập: “Cảm tạ trời đất, người không có việc gì là tốt rồi.”
Jeanne: “Thiên Ngữ cũng thật là, không biết làm cơm thì không nên tự mình vào bếp, thiêu cháy cả ngôi nhà! Còn không phải là nhà của nàng, vạn nhất ngốc có tiền tức giận sau này không chuẩn bị nhà cho nàng nữa thì sao.”
Martha: “Không thể nào, ngốc có tiền thương yêu Lão Trần như vậy mà.”
Jeanne: “Khó nói, nghe Thiên Ngữ nói qua nhà này không phải của ngốc có tiền, không phải nàng thuê mà chính là của ba nàng, hoặc là bồi thường, hoặc là bị ba nàng cắt một lớp da.”
Trương Tĩnh Hân: “Không có việc gì khác, ta đi trước.”
Jeanne: “Ôi chao! Trương lão bản đi thong thả!”
Trương Tĩnh Hân xuống bãi đỗ xe đem xe lái ra: “Jeanny? Martha? Hai cái tên này…..”
Không biết ngủ bao lâu, Trần Thiên Ngữ cuối cùng đã tỉnh.
Thân thể rất nặng, giống như bị rót đầy chì, nặng đến khó chịu, trong cổ họng một cổ mùi tro bụi, hô hấp một chút thì mũi có thể phun ra lửa.
Nàng di chuyển thân thể, phát hiện bên cạnh ngủ một người.
“Cao Ấu Vi?”
Cao Ấu Vi tỉnh lại phát hiện Trần Thiên Ngữ đang nhìn mình, trăm mối cảm xúc ngổn ngang bắt lấy tay của Trần Thiên Ngữ không buông ra: “Thiên Ngữ ngươi cuối cùng đã tỉnh! Làm ta sợ muốn chết! Ngươi thế nào không cẩn thận như vậy a, muốn ăn cái gì mà không muốn di chuyển thì cứ nói với Mạc Lam để nàng mua cho ngươi, thế nào lại tự mình xuống bếp? Ta vừa nghe nói ngươi gặp xảy ra chuyện liền suốt đêm chạy về! Không có việc gì là tốt rồi, lần sau cũng không thể như vậy a!”
Trần Thiên Ngữ thốt ra: “Trương Tĩnh Hân đâu?”
Nghe tên Trương Tĩnh Hân sắc mặt Cao Ấu Vi cũng thay đổi: “Ngươi….. Ngươi và bà chủ kia thật sự có quan hệ?! Thế nào vừa tỉnh lại liền hỏi nàng?”
Trần Thiên Ngữ lúc này mới xem như thật sự phục hồi tinh thần: “Không có gì…… Ta còn có chút choáng váng.”
Cao Ấu Vi gắt gao ôm lấy Trần Thiên Ngữ khóc lớn: “Ngươi cùng nàng khẳng định có cái gì —! Thiên Ngữ a ngươi không thể không yêu ta a! Nếu ngươi không thương ta ta phải làm sao bây giờ a — Thiên Ngữ a —!”
Trần Thiên Ngữ: “…. Hộ sĩ! Hộ sĩ —! Cứu mạng!”
Nhà bị đốt sạch, Trần Thiên Ngữ nói với Cao Ấu Vi nàng đến bồi thường.
Cao Ấu Vi tự nhiên là sẽ không cần tiền của nàng, nói nhà này là một người bạn đã xuất ngoại của nàng để đó không dùng, nói cho cùng có cũng như không, trở về tìm người xây dựng lại là được rồi. Trần Thiên Ngữ kiên trì phải trả tiền, Cao Ấu Vi không lay chuyển được nàng, linh cơ khẽ động nói: “Chuyện nhà cửa không cần ngươi quan tâm nữa, nếu thật sự muốn cảm kích ta liền tham gia chương trình Đầu Bếp Tranh Tài đi!”
Trần Thiên Ngữ một cái đầu to bằng hai cái: “Mạc Lam còn thúc giục ta muốn bản thảo sách mới, nếu như tham gia chương trình truyền hình này ta làm gì còn thời gian để viết.”
Cao Ấu Vi cười nói: “Sách mới không vội, đều là chuyện nhỏ, ngươi đây không phải là la hét nói không linh cảm sao? Trước tham gia chương trình tìm linh cảm nói không chừng rất nhanh thì có thể viết ra. Đến lúc đó mượn gió đông của chương trình tuyên truyền sách mới, tuyệt.”
Trần Thiên Ngữ lập tức hỏi thăm Cao Ấu Vi lúc nào lại xuất ngoại học tập, Cao Ấu Vi giảo hoạt nói: “Ta đây quay về là học thành mà về, nhất thời không có cơ hội xuất ngoại nữa. Thế nào, ta rời khỏi ngươi một khắc ngươi cũng không chịu nổi? Đừng lo lắng, một đoạn thời gian rất dài chúng ta cũng sẽ không xa cách nữa.”
Nếu không phải đã xuất viện, Trần Thiên Ngữ lại muốn ấn chuông cấp cứu khẩn cầu bác sĩ cùng hộ sĩ đưa kẻ rãnh rỗi bệnh hoạn dây dưa này đi.
Cao Ấu Vi để Mạc Lam mua một chiếc xe mới cho Trần Thiên Ngữ, Mạc Lam xuất hiện với một chiếc Audi A8, Trần Thiên Ngữ nhìn Audi cùng chiếc của bạn gái Trương Tĩnh Hân là một loại, không hiểu sao lại cảm thấy ghét bỏ, nói có thể đổi một chiếc khác hay không.
Mạc Lam: “Trần tỷ, cũng chỉ có một chiếc Buick excelle.”
“Buick thì Buick đi.”
“……”
Trần Thiên Ngữ đi mua điện thoại trước, hai chiếc 5S, giữ lại một cái, một cái đưa cho Trương Tĩnh Hân. Từ cửa hàng ra đã đổi sim mới, dường như không có việc gì mà gọi cho gia đình giải thích hai ngày trước không liên lạc được là bởi vì đến trong núi sâu lấy tài liệu, tín hiệu không tốt. Kết quả bị mẹ mắng một mạch: Đến thâm sơn lấy tài liệu cũng không nói một tiếng với gia đình trước, ngươi biết ta và cha ngươi cùng chú cùng thím cùng cậu bảy cùng lão gia lo lắng cho ngươi bao nhiêu không! Thiếu chút nữa mua vé máy bay đuổi đến thành phố B đi tìm ngươi, cháu ngươi cũng đã viết xong thông báo tìm người đang muốn đăng lên mạng!
Trần Thiên Ngữ nhận sai, mất sức chín trâu hai hổ mới có thể trấn an gia mẫu, đau đầu.
May là lúc trước lười, dời đến biệt thự cạnh biển cũng không mang nhiều đồ từ ngôi nhà bên Tam Hoàn đến, nếu không tất cả mọi thứ đều phải thay mới thật sự là có thể lấy mạng Trần Thiên Ngữ. Bất quá một đống chi phiếu, thẻ căn cước cũng đủ cho nàng đau đầu, mấy ngày liền phải đến các phòng ban, các ngân hàng, cuối cùng đem mọi thứ làm lại xong, trở lại nhà ở đông Tam Hoàn thì nhận được điện thoại của chủ cho thuê nhà, nói không có ý định tiếp tục cho thuê.
Sấm sét giữa trời quang!
Chủ nhà nói rất khách khí, nói con mình ở nước ngoài du học muốn trở về nước kết hôn, nhà này phải làm quà cưới cho con, mong muốn Trần Thiên Ngữ có thể dọn đi, hắn nguyện ý đền hợp đồng.
Trần Thiên Ngữ nói không sao, con cái kết hôn là quan trọng, tiền bồi thường cũng không cần, thế nhưng cho ta một chút thời gian, ta phải dọn nhà.
Chủ nhà khó xử, nói hắn còn phải trang trí thời gian rất gấp, Trần Thiên Ngữ nhìn những tòa nhà ngạo nghễ giữa sương sớm, triệt để thua trận.
“Cái gì? Đến chỗ ta ở một thời gian?” Jeanne nhận được điện thoại của Trần Thiên Ngữ thì giấu không được kinh ngạc khiến Trần Thiên Ngữ có chút băn khoăn. Trần Thiên Ngữ nói chuyện của chủ nhà, Jeanne ấp a ấp úng nói: “Cũng không phải không được, chính là nhà ta vốn đã chật chội, bạn trai ta còn thường xuyên đến……”
Trần Thiên Ngữ nói: “Nếu không tiện thì thôi đi, ta lại nghĩ biện pháp khác.”
Đang muốn cúp điện thoại lại bị Jeanne gọi lại: “Ai — Thiên Ngữ ngươi đừng nói như vậy a, bất quá ta nhắc nhở một câu, sợ, sợ ngươi thấy bạn trai ta xấu hổ thôi, hắn ở nhà thích khỏa thân. Không có việc gì a, ta nói với hắn là được, ngươi dọn đến đây đi! Lúc nào dọn ngươi nói một tiếng với ta, ta và Martha gọi mấy tiểu tử trẻ tuổi cường trán đến giúp ngươi dọn nhà!”
Cúp điện thoại Trần Thiên Ngữ vẫn có chút cảm động, tuy rằng Jeanne cùng Martha ngày thường thoạt nhìn tựa hồ không nghiêm chỉnh, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn rất tốt. Bạn bè a~!
Ngày dọn nhà Jeanne gọi hai mươi nam nhân được xưng là bạn bè đến dọn nhà, sau khi dọn xong hiệu triệu Trần Thiên Ngữ đến mời khách, ăn vịt nướng.
Đoàn người đi Đại Đổng, gọi hai bàn món ăn giết mười con vịt quay mở vài bình rượu lớn, cuối cùng tính tiền, 2 vạn.
Trần Thiên Ngữ: “…….”