Lâu nay cảm thấy hài lòng chính là canh cá của ông chủ
Thịt cá không có một chút mùi đất, trước khi vào nồi tẩm ướp thoả đáng. Trần Thiên Ngữ ăn là ớt đến từ Trùng Khánh, tiêu là của Quý Châu, sau khi cho tiêu ớt vào hương vị đã có thể câu cả người của tiểu khu xuống.
Cay quả thật là cay, tê dại đến đã nghiền, sau khi ăn xong lại không cảm thấy nóng dạ dày, chỉ còn lại hương vị nồng đậm trong miệng.
Trần Thiên Ngữ không phải một người không biết thế nào là nếm thử, nhưng một chậu canh cá này một mình nàng toàn bộ uống hết… Còn muốn thêm một chén cơm.
Sau khi ăn no nhìn thấy chậu canh cá lớn như chậu rửa mặt, cay nóng cùng một bàn món nướng, Trần Thiên Ngữ vẫn cảm thấy chưa tận hứng.
Bỗng nhiên nhớ đến Dùng Bồn Ăn Cơm cô nương, có phải sau mỗi bữa cơm cũng là quang cảnh thế này?
Nhớ đến cô gái kia Trần Thiên Ngữ nhịn không được muốn lên Weibo, mở Weibo lại càng hoảng sợ, gần 5000 bình luận, một đống chia sẻ một đống like…. Trần Thiên Ngữ có một chút quên bản thân đã đăng cái gì mà mọi người gần đây lại nhiệt huyết như vậy, nhìn lại, nhớ lại bài đăng giải thích mình là thẳng nữ.
Trần lão sư đây là ăn dấm chua rồi sao ?
Trần lão sư cường điệu “cong” như vậy, nhất định là có tật giật mình!
Nói đi, ngươi thu Hoa Tiền Nguyệt Thiện bao nhiêu tiền mà liều mạng quảng cáo như vậy?
Ba bình luận đó lần lượt có 899, 660, và 1054 likes.
Nhớ đến lời của Trương Tĩnh Hân, Trần Thiên Ngữ cảm thấy gần đây vẫn là không nên nhắc đến quán ăn của nàng, để tránh người ta cho rằng nàng suy nghĩ nhiều muốn lấy lòng mà giúp đỡ tuyên truyền.
Trần Thiên Ngữ chụp ảnh những gì hôm nay nàng ăn đăng lên Weibo.
“Hôm nay tuyệt đối là dùng bồn ăn cơm.”
Lúc Trần Thiên Ngữ muốn đi thì đã gần một giờ. Người đi đường rất thưa thớt quán nhỏ vắng vẻ, nhiệt độ cũng hạ thấp. Lúc rời đi Trần Thiên Ngữ đem tiền đặt lên bàn chuẩn bị lúc rời đi, phát hiện một chiếc xe dừng ở phía sau quán.
Ông chủ đạp dép ba ba đi đến, Trần Thiên Ngữ ghé mắt nhìn lại, phát hiện ông chủ trả tiền, dỡ hàng từ trên xe xuống.
Mỗi thùng nguyên liệu không biết bao hàm bao nhiêu bí mật, nhìn biển số của xe này là 417, chết muốn ăn. ( chắc là đồng âm với 417). Nếu như mở lô hàng này nói không chừng có thể giải đáp một truyền thuyết ẩm thực đường phố!
Trần Thiên Ngữ đối với quán ăn thiếu đạo đức phi thường chấp nhất, nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của nó, nhưng đối với một nhà quán ăn ngon dù cho chỉ là quán ven đường thì nàng cũng muốn hảo hảo bảo hộ.
Ông chủ dỡ hàng xong cắn que tăm ngoái đầu nhìn Trần Thiên Ngữ mỉm cười, Trần Thiên Ngữ vỗ vỗ bụng xách túi rời đi.
Tâm tình của Trần Thiên Ngữ vô cùng tốt, theo ánh trăng nửa đêm mà về nhà, mà tâm tình hàng xóm của nàng lại không tốt như vậy.
“Tĩnh Tĩnh, chờ một chút Tĩnh Tĩnh hãy nghe ta nói….”
Trương Tĩnh Hân đóng cửa rào, đem người ngăn ở bên ngoài, nghiêm túc nói: “Tang Thanh Nhã, ngươi đây không phải là lần đầu tiên, mỗi lần đều đùa giỡn như vậy, có thú vị không?”
Tang Thanh Nhã chính là chủ nhân của xe Audi một ngụm hôn Trương Tĩnh Hân trước sân.
Tang Thanh Nhã cười nói: “Đừng a Tĩnh Tĩnh, lần này tức giận là chuyện gì xảy ra, trước kia ngươi cũng không phải chưa từng bị đùa như vậy. Hơn nữa bây giờ ngươi đánh đuổi ta vậy một lò lớn món nướng là muốn một mình ngươi ăn sao? Sức ăn như mèo của ngươi nhất định sẽ thừa lại, không phải ngươi ghét nhất bỏ thừa đồ ăn sao?”
Trương Tĩnh Hân chốt kỹ hàng rào: “Ta ăn không hết còn có Tiểu Đỗ.”
Tang Thanh Nhã: “……”
Lúc sắp đến nhà Trần Thiên Ngữ nhìn thấy trước mặt xuất hiện một chiếc Audi, hai xe gặp thoáng qua Trần Thiên Ngữ buồn bực: Trương Tĩnh Hân cư nhiên không giữ bạn gái lại qua đêm?
Trần Thiên Ngữ ăn no ngủ đủ, ngủ một giấc say, ngủ thẳng đến mặt trời lên ba sào.
Nhân loại có ba đại sự : ăn, ngủ và đi vệ sinh.
Sau khi Trần Thiên Ngữ thỏa mãn nhu cầu cấp bách nhất là ngủ thì rất xấu hổ là nàng lại đói bụng.
Gọi điện đến tạp chí xã hỏi chuyện in ấn, Mạc Lam nói xưởng in tăng ca đã giải quyết xong rồi, kỳ mới có thể đưa ra thị trường đúng hạn, hôm nay Trần Thiên Ngữ cũng không có chuyện gì khác nữa.
Bụng trống rỗng, nghĩ đến phải lái xe đi ăn cơm đột nhiên lại ngửi được một làn hương.
Lại là Trương Tĩnh Hân tên hỗn đản kia đang tác quái!
Trần Thiên Ngữ bò lên đến sân thượng lầu hai giả vờ ngắm biển, khóe mắt liếc nhìn trong sân nhà Trương Tĩnh Hân.
Trương Tĩnh Hân không ở trong sân, trên bàn nhỏ màu trắng đặt hai đĩa thức ăn mới vừa làm xong. Trần Thiên Ngữ đối với thức ăn là tinh mắt nhất, một đĩa cá long lợi chiên phối với nấm hạnh bảo, một đĩa thịt bò nướng kiểu rừng rậm, bên cạnh bày một ly nước trái cây mới ép.
“Sáng sớm mà đã ăn như vậy sao!”
Thực sự là không nghĩ ra, vì sao mỗi lần Trương Tĩnh Hân đều có thể canh thời gian chuẩn như vậy, cần phải ở thời điểm nàng đói bụng đến muốn cưỡi hạc tây du thì sẽ làm ra nhiều hương thơm thế này đến câu nàng leo tường!
Leo tường…..
Leo tường!
Trương Tĩnh Hân không biết đã đi đâu , mỹ thực không người trông giữ. Tuy rằng Trần Thiên Ngữ vóc dáng không cao nhưng hàng rào cao chưa đến bả vai nàng, muốn leo qua vẫn rất nhẹ nhàng.
Tuy rằng làm chuyện như vậy có hơi hèn hạ một chút, thế nhưng đối với tay nghề của Trương Tĩnh Hân thực sự quá hiếu kỳ, đây là cơ hội tốt nhất!
Nói là làm!
Trần Thiên Ngữ vội vàng xuống lầu, lúc chạy đến trước cửa nhà Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân vẫn chưa trở lại.
Trần Thiên Ngữ hướng trong phòng nhìn một chút, cũng không có động tĩnh gì, nàng ta dường như không có ở đây.
Trần Thiên Ngữ chạy lấy đà hai bước nhảy lên bám lấy thanh rào, thanh rào này không sắc bén, chỉ là có chút dày mà thôi.
Mỹ thực đang ở trước mắt, thịt bò phì nộn ướt át, mùi cá long lợi lẫn với tiêu đen khiến nàng bay bổng muốn thành tiên.
Leo!
“Gâu………gâu….!”
Nửa người Trần Thiên Ngữ đã qua rào thì đột nhiên nghe một trận tiếng chó sủa dồn dập, sợ đến nàng đại loạn, mông lắc một cái xoay người lại đưa lưng về phía sân, ôm lấy hàng rào không dám cử động!
Một con chó Doberman không biết từ đâu chạy đến, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thiên Ngữ mà gầm rú.
Hỗn đản này cư nhiên nuôi chó!
Còn nuôi một con chó hung mãnh như vậy!
Trần Thiên Ngữ ôm hàng rào treo trên không trung không dám thở mạnh, chó Doberman tại chỗ qua lại rồi bất động cũng không sủa nữa, liền nhìn chằm chằm Trần Thiên Ngữ.
Trần Thiên Ngữ cũng nhìn nó, đôi mắt sáng quắc của nó ngưng thần, thời gian dường như dừng lại.
Tròn một giờ sau, Trương Tĩnh Hân mang theo túi xách xuất hiện bên cạnh Trần Thiên Ngữ, ánh mắt nhìn Trần Thiên Ngữ phải gọi là phức tạp.
“Trần lão sư.” Trương Tĩnh Hân hỏi: “Sớm như vậy, bám trên hàng rào nhà ta rèn luyện thân thể sao?”
Quần áo của Trần Thiên Ngữ đều ướt đẫm, trong hai mắt đều là tơ máu, run giọng nói: “Ngươi trước…. Đem con chó này…. Kéo ra.”
Trương Tĩnh Hân sờ sờ đầu Tiểu Đỗ: “Đi, lui lại.”
Tiểu Đỗ ngoan ngoãn trở lại trong nhà chó. Nhà chó ở một góc khuất trong sân, thảo nào cho tới bây giờ cũng không phát hiện!
Trần Thiên Ngữ rốt cục có thể từ trên hàng rào trèo xuống, tay chân ê ẩm đến trở nên mềm nhũn, trong nháy mắt bước xuống một cái lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may là Trương Tĩnh Hân ôm lấy nàng.
“Nhà ngươi…..sao lại nuôi chó!”
“Nhà ta sao lại không thể nuôi chó?”
“Ta sợ nhất là chó….”
“Vậy ngươi có thể nhảy trở ra a.”
“Nó nhìn ta chằm chằm! Ta làm sao biết ta cử động nó có thể nhào lên cắn ta hay không!”
“Nó cắn ngươi có thể chạy a.”
“Ta làm sao biết ta có chạy nhanh hơn nó hay không! Hơn nữa ngươi đã đi đâu! Tại sao lâu như vậy không trở lại!”
“Ta đi trấn nhỏ gần đây mua chút hải sản, lái xe nửa đường thì xe hư, tìm người sửa mất nửa ngày.”
“Không phải là ngươi cố ý đào một cái hố chờ ta nhảy xuống đi!”
“…… Ta là người nhàm chán như vậy sao? Không đúng, Trần lão sư, không phải chúng ta trước tiên nên nói một chút về nguyên nhân vì sao ngươi lại leo rào nhà ta sao?”
Trần Thiên Ngữ từ trong lòng Trương Tĩnh Hân lui ra, ngồi vào trên ghế toàn thân cao thấp xoa bóp, nhìn chằm chằm món ăn đã lạnh trên bàn.
Trương Tĩnh Hân hiểu rõ, cười nói: “Thì ra là còn băn khoăn tay nghề của ta.”
“Thật đức hạnh!”
“Ngươi đã nhớ thương như vậy…..” Trương Tĩnh Hân đem túi ny lon đặt lên bàn: “Hôm nay ta sẽ thành toàn ngươi. Ngồi nơi này chờ một lát.”
Trương Tĩnh Hân thực sự đứng dậy đến trước bếp bắt đầu nấu, chuyện tốt đến quá nhanh Trần Thiên Ngữ có chút không phản ứng kịp.
Dù thế nào, nàng trước kia thay đổi các loại phong cách ăn mặc cũng không ăn được món đặc biệt, hôm nay bị chó treo một giờ liền được ăn…. Trương lão bản đây là thương hương tiếc ngọc a.
Trương Tĩnh Hân đưa lưng về phía Trần Thiên Ngữ, dao thái thịt trong tay chuyển động nhanh chóng thành từng đạo ngân quang.
Ách, thủ pháp này, cho là mình đang pha rượu sao?
Nồi nhún sôi ùng ục cùng mùi hơn khiến dạ dày Trần Thiên Ngữ mở rộng, tuy rằng nhìn không thấy Trương Tĩnh Hân đang làm món ăn gì, nhưng ngửi được mùi thơm không gì sánh nổi này đã khiến vị giác của Trần Thiên Ngữ rục rịch.
Thời gian nấu nướng ngắn hơn rất nhiều so với Trần Thiên Ngữ đã nghĩ, thoạt nhìn nguyên liệu cũng rất đơn giản? Không đến mười phút đã tắt lửa.
Hey? Đơn giản như vậy?
Trong lòng Trần Thiên Ngữ có dự cảm không tốt, lúc Trương Tĩnh Hân bưng đĩa xoay người thì Trần Thiên Ngữ hoàn toàn tái mặt rồi.
Phóng tới trước mặt nàng là một đĩa thịt khô chiên cơm đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Hạt cơm no đủ, thịt khô màu đỏ thẩm trộn lẫn vào nhau, một phần thịt gần như trong suốt. Trang trí bằng ớt tỉa và hành, còn bỏ thêm một cái trứng.
“Cơm chiên phải ăn nóng.” Trương Tĩnh Hân kéo ghế ngồi đối diện nàng.
Trần Thiên Ngữ nhìn đĩa cơm chiên, thật lâu không nói.
“Đùa ta như vậy thú vị sao?” Một lát sau, Trần Thiên Ngữ rốt cục mở miệng.
Trương Tĩnh Hân tựa lưng vào ghế ngồi nhìn nàng không nói lời nào.
Trần Thiên Ngữ đứng lên: “Ta chưa từng muốn lấy lòng mà đề cử quán ăn của ngươi, ta đối với mỹ thực duy nhất công nhận chính là bản thân nó! Chỉ tặng món ăn đặc biệt cho người xinh đẹp nhất trong ngày? Được, ngươi muốn chơi đùa cái gì trong quán của mình ta không có tư cách xen mồm, đáng đời ta chính là quên không được món ăn ngươi làm, đáng đời ta chính là một lòng muốn ăn! Thế nhưng ngươi cũng không cần ở đây chiên một phần cơm có lệ với ta! Cơm chiên ở đâu không thể ăn, ngươi đùa giỡn đủ chưa.!”
Trần Thiên Ngữ liên tiếp bạo phát cùng đợi Trương Tĩnh Hân phản bác, ai biết Trương Tĩnh Hân lại phản ứng gì cũng không có, vẫn là lấy biểu tình mới vừa rồi nhìn nàng.
Trần Thiên Ngữ cũng không nhịn được nữa, bước nhanh rời khỏi.
“Ở đâu ra kẻ tệ hại như vậy! Kẻ âm hiểm vì sao lại mọc ra khuôn mặt chính khí như vậy!” Trần Thiên Ngữ bước nhanh xuống bậc thềm, trong lòng tức giận thiếu chút nữa dậm tới đau chân.
Trương Tĩnh Hân nghe tần suất giày cao gót nện xuống đất càng lúc càng xa, ngực hơi phập phồng một chút, cầm lấy muỗng nhỏ yên lặng đem thịt khô chiên cơm từng muỗng từng muỗng cho vào trong miệng.
Chỉ là nàng sức ăn quá nhỏ, chỉ ăn vài miếng thì không ăn nữa, bưng cho Tiểu Đỗ ăn.
Trần Thiên Ngữ về đến nhà thở hổn hển gọi điện thoại cho Jeanne, muốn nguyền rủa hành vi tồi tệ của Trương Tĩnh Hân.
Jeanne: “Dừng một chút, dừng! Ta lập tức tới ngay! Chúng ta ngay mặt nói chuyện!”
Trần Thiên Ngữ nghe Jeanne bên kia rất ồn ào: “Lập tức đến ngay? Đến chỗ nào?”
“Đến nhà ngươi!”
“…….”
Trần Thiên Ngữ đứng ở sân thượng lầu hai, nhìn Jeanne cùng Martha mang theo một xa đội mà đến.
Gara của Trần Thiên Ngữ chỉ có hai chỗ đậu xe, các nàng dừng xe trước sân, nam nam nữ nữ xuống xe, trong xe mở bài hát mà chỉ ở những quán đêm mới có thể nghe được, đinh tai nhức óc.
Còn chưa tới trùng cửu (ngày chín tháng chín) Jeanne liền khẩn cấp mặc áo khoác thật dày, đội tóc giả màu đỏ bên miệng chấm một nốt ruồi, một đôi chân trắng đứng nhấn chuông cửa.
Martha cùng một đám phấn hồng nam nữ lại lịch bất minh trùng trùng điệp điệp theo tới, Trần Thiên Ngữ dường như đặt mình trong đoàn xiếc thú.
“Vì thanh xuân của chúng ta! Cụng ly!”
“Cụng ly!”
Ly bia kịch liệt va chạm, chất lỏng màu vàng hung hăng dao động, thành thật văng một đống bọt lên mặt Trần Thiên Ngữ.
Trần Thiên Ngữ lau bọt, đứng dậy rời đi.
Cô gái tóc bạch kim mặc áo bó trong tay cầm ly rượu cooktail kéo Martha hỏi: “Đó chính là Trần Thiên Ngữ? Thế nào lại không hòa nhập như vậy a?”
Thanh âm này cũng lắp bắp, Trần Thiên Ngữ tự nghĩ nàng cũng vừa mới đi hai bước có được hay không? Đều nghe thấy được!
Martha uống hơi nhiều, thanh âm lớn hơn nữa: “Trần lão sư có chút hướng nội! Làm nghệ thuật mà, ẩm thực gia mà, làm sao giống như chúng ta! Đến đây! Vì thanh xuân! Cụng ly!”
Trăng sáng treo cao, sóng biển ôn nhu.
Chỉ là nhà Trần Thiên Ngữ phát ra tiếng nhạc thô tục phá hủy hết thảy.
Trần Thiên Ngữ từ trong sân rời khỏi muốn đi đến phòng khách, từ một đống cả trai lẫn gái mang mặt nạ chen qua.
“Cho qua, cho qua….” Trần Thiên Ngữ cũng không biết vì sao đột nhiên toát ra nhiều người xa lạ như vậy, hở ngực lộ nhũ, cường trán….đây là nhà ai a~!
“Jeanne!” Trần Thiên Ngữ lật tung hai cái bàn ba túi bỏng ngô, bốn ly rượu rốt cục ở tìm được Jeanne đang quay cuồng quẳng tù tì ở trong đám người. Tìm được nàng thì ánh mắt nàng đều nhìn đăm đăm.
“Aha hắc, Lão Trần!” Jeanne thấy Trần Thiên Ngữ thoáng cái liền nhào tới trên người nàng, Trần Thiên Ngữ còn chưa kịp nói chuyện với nàng thì chợt nghe âm thanh không ngừng nôn khan bên tai nàng!
“Ngậm miệng lại!” Trần Thiên Ngữ đem đầu nàng đẩy ra, trong nháy mắt lúc đẩy ra những thứ Jeanne nôn ra hoàn mỹ phát họa một vòng cung hoàn mỹ, ân trạch ban phát mọi người xung quanh….
………
……….
Sân thượng lầu hai.
Jeanne uống xong một chén nước ấm cả người xụi lơ treo trên ghế, thay một bộ quần áo kẻ sọc caro đơn giản của Trần Thiên Ngữ ngồi xếp bằng như ngồi bồ đoàn, tức giận trừng nàng. Dưới lầu như trước truyền đến tiếng nhạc của HIGH, trong sân ngũ quang thập sắc chợt hiện đến ngoài khơi cũng sắp thăng xuất yêu tinh.
“Vẫn là hóng gió một chút thoải mái hơn…..” Jeanne hai mắt mơ hồ, rốt cục có thể nói đầy đủ một câu rồi, liếm liếm đôi môi khô khốc.
“Đây đều là ai a, sao lại dẫn đến nhà ta!” Trần Thiên Ngữ nói: “Từ buổi chiều chơi đến tối, lúc nào có thể đi?”
Jeanne nói: “Cái gì nhà ngươi a, là nhà ngốc có tiền thuê cho ngươi ở…… Ôi, eo của ta, mau đỡ ta đứng lên!”
Trần Thiên Ngữ kéo nàng lên từ chiếc ghế treo.
Jeanne thay đổi một tư thế tiếp tục nằm: “Hơn nữa chúng ta không phải mang thức ăn đến cho ngươi sao, không phải ngươi cũng ăn rất vui vẻ sao. Không thể ăn no rồi mắng đầu bếp a. Khó có được có một biệt thự cạnh biển có thể hảo hảo nằm hóng gió, tối nay đương nhiên là không say không về, ách….”
Trần Thiên Ngữ nói: “Được rồi, các ngươi chơi của các ngươi, chớ quấy rầy ta là được.”
Jeanne phất tay: “Biết rồi, biết rồi.”
“Chơi xong rồi các ngươi thu dọn.”
“Hiểu rõ.”
Trần Thiên Ngữ quay về trong phòng ngủ, đem cửa khóa kỹ.
Nằm trên giường vẫn có thể rõ ràng nghe thấy tiếng nhạc, nàng trở mình từ tủ đầu giường tìm ra nút nhét tai, ngưng mắt nhìn nó thật lâu.
Xuống giường lục tung tìm ra cái kềm, sờ sờ lỗ tai, nhét vào tai!
Trần Thiên Ngữ mang che mắt, nhét nút tai, an tâm ngủ, lại khổ Trương Tĩnh Hân.
“Tình huống gì đây?” Trương Tĩnh Hân cũng không cần đứng trên sân thượng nhìn trong sân Trần Thiên Ngữ, chỉ cần nhìn đèn màu khắp bầu trời cùng tiếng nhạc “êm dịu” thì đã biết nhà Trần Thiên Ngữ xảy ra chuyện gì.
“Chẳng lẽ là đĩa chiên cơm kích thích nàng ấy?”
Trương Tĩnh Hân xuống lầu cho Tiểu Đỗ ăn, xúc xong một bãi phân cuối cùng hôm nay, lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Sáng sớm Trần Thiên Ngữ tỉnh lại, mọi thứ lại yên tĩnh dường như đặt mình trên mặt trăng.
Nàng cẩn thận dùng kềm gắp nút bịt tai ra, xuống lầu.
Haha, quả nhiên cái gì cũng bình yên trở lại đều là ảo giác, từ lầu hai mãi cho đến trong sân, vô số rác thải rơi vãi. Một bàn ly rượu đỗ vỡ, thức ăn thừa, khăn tay đã dùng qua, nội y, quầy lót, vỏ thuốc tránh thai… Có thể tưởng tượng đến, không thể tưởng tượng đến tất cả đều trần trụi mà hiện ra trước mắt nàng.
Trần Thiên Ngữ hít sâu một hơi, ân hôm nay cũng là một ngày tốt đẹp, không nên nóng nảy, bình tỉnh, bình tĩnh.
Hôm nay Trần Thiên Ngữ không ra ngoài, chuyện gì cũng không làm liền ở nhà.
Ba giờ chiều, cuối cùng đem phòng khách thu dọn sạch sẽ, sân vườn chỉnh lý quay về nguyên dạng, Trần Thiên Ngữ nghỉ tay, huyệt Thái Dương từng đợt nhảy động, đầu căng lên, rất cần thêm một giấc ngủ.
Này vừa ngủ liền ngủ đến tối, nàng cũng không ngờ tới.
Khi tỉnh lại phát hiện bên ngoài trời đã tối, thầm nghĩ: Xong rồi, ngày này lại đến, lại là một ngày không cơm!
Đói!
Trần Thiên Ngữ xem thời gian, buổi tối 7 giờ, vội vàng ra ngoài thẳng đến nội thành. Thời gian này đi ra ngoài nếu như không bị kẹt xe thì còn có thể mò được một bữa cơm.
Trần Thiên Ngữ nhớ kỹ lần trước Cao Ấu Vi đã đăng tải về một nhà hàng, sườn lợn rán kiểu Nhật, nhìn qua rất ngon miệng. Bỗng nhiên nghĩ đến sườn lợn rán nàng quyết định đêm nay liền ăn nó.
Dùng điện thoại tìm vị trí của nhà hàng bán sườn lợn rán, nửa giờ sau thì đến nhà hàng.
Nhà hàng Sườn lợn rán trang trí phong cách Nhật Bản, một chuỗi đèn lồng treo trên cao, nhân viên mặc ki-mô-nô, nhan sắc rất khá.
Nghĩ đến nhan sắc lại không khỏi đem Trương Tĩnh Hân từ trong đầu xách ra muốn dùng roi đánh đến chết mới thôi. Hừ, loại hội viên thâm niên của hiệp hội ngược lại lúc nào cũng không quên thân phận.
Trần Thiên Ngữ liếc nhìn cửa sổ thủy tinh bên cạnh, bên trong chiếu rọi hình ảnh đang cầm thực đơn của nàng.
Fuck, không phải là già một chút không thủy nộn hơn tiểu cô nương hai mươi thôi sao! Có cần cho ta một đĩa chiên cơm không? Canh đậu hũ kim kê gì đó của ngươi đâu? Phù dung Tây hồ của ngươi đâu? Vì sao đến phiên ta chính là ăn — —cơm — — chiên! Hoàn toàn không muốn liên tưởng đến cơm chiên đều là cơm cách đêm!
Trần Thiên Ngữ khí thế hung hăng gọi một phần sườn lợn rán chiêu bài, muốn dùng thức ăn quên hết mọi thứ không thoải mái.
Nhân viên lên bộ đồ dùng, lại lên một đĩa món ăn Hàn Quốc. Món này là tặng miễn phí, muốn bao nhiêu ít thì có bất nhiêu ít, thái đến cực nhỏ, xối thêm dầu vừng, thơm giòn không gì sánh được.
Trần Thiên Ngữ còn đang suy nghĩ, tại sao phải tặng món Hàn thì món chiêu bài là sườn lợn rán vừa lên, chỉ ăn một miếng Trần Thiên Ngữ liền hiểu — thì ra sườn lợn rán này nhiều mỡ đến kẻ khác giận sôi, món Hàn là dùng để bớt ngán.
Sườn lợn rán tuy là nhiều mỡ, nhưng rất thơm, rất ngon. Sườn lợn rán không béo sẽ không thơm cũng là sự thật. Hợp với hương vị ngọt ngào giòn tan của món Hàn Quốc, Trần Thiên Ngữ luôn luôn nhai kỹ nuốt chậm trong vòng nửa giờ đã ăn sạch sẻ phần ăn.
Lúc ăn cơm còn nghĩ cho dù đầy dầu mỡ cũng có thể chịu đựng được nhưng sau khi tính tiền đi ra, vừa lên xe thì dạ dày bắt đầu phiên giang đảo hải, thế nào cũng không thích hợp.
Ra quốc lộ Ngũ Hoàn ven biển Trần Thiên Ngữ hít thở một chút gió biển, muốn bình phục một chút cảm bồn nôn trong lồng ngực, nhưng vừa đến nhà, đặc biệt là sau khi vào phòng, gian nhà đóng kín một buổi chiều tản mát ra một loại mùi vị ẩm ướt, khiến khứu giác lúc này đặc biệt nhạy cảm, nàng không thể nén được vọt tới WC nôn ra không còn một mảnh.
Cư nhiên nôn ra.
Sau khi xả nước bồn cầu Trần Thiên Ngữ ôm bồn cầu trống rỗng phiền muộn.
Gần đây rốt cuộc là thế nào, muốn ăn chút đồ ăn ngon khó khăn như vậy sao?
Không thể, nhân sinh trên đời sao có thể không ăn ngon được!
Nàng súc miệng rửa mặt trọng chấn tinh thần!
Trương Tĩnh Hân tệ hại không để cho nàng ăn, nàng đi ra ngoài ăn còn nôn ra sạch sẽ, tốt, hôm nay liền tự mình ở nhà động thủ làm cơm!
Trần Thiên Ngữ một tay cầm dao một tay cầm muôi hướng lò bếp phát ra khiêu chiến!
Không tin thứ tà khí này!
Ban đêm yên tĩnh….. Bỗng nhiên bị một tiếng báo động phá vỡ.
Trương Tĩnh Hân mới vừa về đến nhà xe còn chưa đỗ xong, chỉ thấy bầu trời đêm bị ánh sáng nhuộm đỏ, một đám bảo an cầm bình chữa cháy trong tay chạy qua trước cửa nhà nàng!
“Mau mau —!”
Trương Tĩnh Hân theo ra, nhìn thấy nhà Trần Thiên Ngữ cháy rồi, còn là cháy lớn.
Trương Tĩnh Hân: “……..” Yên lặng bấm 120