Thịnh Sủng

Chương 47



Đêm nay Hạ Trọng Phương cũng ngủ không ngon, phân nửa là vì ngày mai sẽgặp Hạ phụ Hạ mẫu, nửa còn lại, là vì mấy tháng nay, đêm nào cũng chovương gia uống sữa, đột nhiên đêm nay không đi, nên hơi bất an.

Thái phó phu nhân sợ nàng bị bệnh lại, nên hỏi nha hoàn hai lần, nghenói uống thuốc xong, đã lên giường nghỉ ngơi, thế này mới an tâm.

Tiền bà tử canh giữ bên giường, thấy Hạ Trọng Phương ngủ không ngon, bànhẹ nhàng hỏi: “Phương nương sợ chuyện có biến à? Theo lão bà tử thấy,đúng đó, Phương nương giống hệt thái phó phu nhân, tất nhiên là tiểu thư Giản phủ rồi.”

Hạ Trọng Phương thấp giọng nói: “Không biết mẹ đẻ của con ở đâu?”

Tiền bà tử nghe nàng lo lắng chuyện này, bà nói: “Thái phó phu nhân đãcho người đi tìm, chắc sẽ tìm được thôi.” Nói xong lại hơi do dự: “Suycho cùng, nếu là mẹ đẻ của Phương nương, bà tử không nên lắm mồm nhưngmà…”

“Bà bà có chuyện gì cứ nói.” Hạ Trọng Phương thấp giọng nói: “Tuy Tháiphó phu nhân là tổ mẫu của con, cũng yêu thương con, nhưng rất uynghiêm, vả lại thời gian con vào phủ ngắn quá, có chuyện cũng khó nói.Còn bà bà với con thì đồng cam cộng khổ, có chuyện gì bà bà nói đi.”

Tiền bà tử nghe xong, thế này mới lớn mật nói: “Thân phận của mẹ đẻPhương nương không tiện nghị luận, nếu tìm ra, lại bị người ta đồn linhtinh, thân thế Phương nương lại thêm một phần không thuân mắt. Đầu tiênlà Phương nương bị chồng ruồng bỏ, tiếp theo là làm nhũ nương, sau lạilà con gái riêng, thêm một người mẹ đẻ không có phu quân, con xem xem,như thế này thì làm sao tìm được một giai tế tốt? Hiện nay thái phó phunhân nói là tìm không thấy mẹ đẻ của Phương nương, có thể không phải tìm không ra, mà là không muốn tìm tỉ mỉ mà thôi! Phương nương cũng khôngcần phải cầu thái phó phu nhân tìm nữa. Chỉ cần đợi Hạ phụ Hạ mẫu làmchứng thì Phương nương có thể yên tâm làm tiểu thư Giản phủ rồi!”

Hạ Trọng Phương không nói gì, trong lòng hơi ngỡ ngàng, đó là

mẹ đẻ mà, làm sao có thể không tìm bà, không để ý đến bà?

Lời Tiền bà tử nên nói bà cũng đã nói, phải làm như thế nào, đó chuyệncủa chính Hạ Trọng Phương, nhất thời không cần phải nhiều lời nữa, thảmàn xuống cho Hạ Trọng Phương, lui xuống.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Trọng Phương mới dùng đồ ăn sáng xong, xúcmiệng, thấy hai nha hoàn của thái phó phu nhân đến gọi nàng, cười nói:“Một đống người vào phủ đã bái kiến lão phu nhân, lão phu nhân cho gọiPhương nương mau đi qua đó đấy!”

Hạ Trọng Phương vừa nghe, liền biết Hạ phụ Hạ mẫu đến, nhất thời vộivàng chuẩn bị, bảo Tiền bà tử đi theo bên người, một đường đi đến phòngcủa thái phó phu nhân.

Thái phó phu nhân đang nói chuyện với Hạ phụ Hạ mẫu, thấy bọn họ mất tựnhiên, liền an ủi: “Các ngươi là dưỡng phụ dưỡng mẫu của Phương nương,cũng là nói có duyên với Giản phủ, đừng sợ, có sao nói vậy thôi!”

Hạ phụ hạ mẫu ở quê cũng xem như là người giàu có, nhưng lần này vàokinh, vào Giản phủ, vẫn suýt chút nữa bị mờ mắt, nhìn đám người thái phó phu nhân, làm sao dám thả lỏng?

Bạch thị phu nhân lạnh lùng nhìn Hạ phụ Hạ mẫu, thấy bọn họ chỉ tầm đầubốn mươi tuổi, lại vừa đen vừa thô, so với thái phó phu nhân tuổi đã năm mươi còn già hơn, vào phủ rồi vẫn cúi đầu khom lưng, nhất thời thầmthan, đám người như thế, thì có thể nuôi ra ai tốt được? Trách khôngđược Hạ Trọng Phương bị hưu, lại cam tâm tình nguyện đi làm nhũ nương!

Hạ phụ Hạ mẫu ngồi ghế phía dưới thái phó phu nhân, mông cũng không dámngồi hết, chỉ ngồi mém mém, thấy mọi người nhìn qua, nhất thời hơi căngthẳng, lẩm bẩm: “Năm đó chúng tôi không hề cố ý ẵm Phương nương đi, thật sự là…”

Nhất thời Hạ Trọng Phương đi vào, thấy Hạ phụ Hạ mẫu đang ngồi, không khỏi gọi một tiếng: “Cha mẹ!”

Hạ mẫu nghe giọng nói của Hạ Trọng Phương, tính đứng lên tới đón, nhưngvừa nhấc mắt thì thấy Hạ Trọng Phương xinh đẹp trắng trẻo, ăn mặc lụalà, trang sức rực rỡ, cả người khí phái, không còn là con bé gầy còm đen nhẻm ngày trước, nhất thời há hốc mồm, đứng tại chỗ.

“Mẹ!” Hạ Trọng Phương lại gọi một tiếng, bước đến nói: “Hai người rốt cuộc cũng tới rồi!”

Hạ mẫu khó khăn phục hồi lại tinh thần, cũng cười theo: “Không dám nhậncách gọi này của Phương nương, cứ gọi ta là Hoa thẩm đi!”

Thái phó phu nhân ngồi ở trên ho nhẹ một tiếng, thế này Hạ Trọng Phươngmới chú ý tới những người trong nhà, bình tĩnh đi lên bái kiến Giản thái phó và thái phó phu nhân trước, rồi mới đi bái kiến Giản Phi Văn vàBạch thị, bái kiến xong, sau đó ngồi xuống, nói chuyện vài câu với Hạphụ Hạ mẫu.

Dù sao Hạ phụ Hạ mẫu cũng nuôi lớn Hạ Trọng Phương, nói chuyện với nàngchốc lát liền khôi phục chút thần thái ngày xưa, không còn mất tự nhiên nữa.

Nhất thời Tiền bà tử cũng đi lên gặp Hạ phụ Hạ mẫu, đừng nói tình cảnh sau đó.

Hạ phụ Hạ mẫu thấy Tiền bà tử dường như phú thái hơn xưa, không khỏi hâm mộ, khí hậu kinh thành quả nhiên là dưỡng nhân, Tiền bà tử vốn là mộtbà tử không nơi nương tựa, bây giờ thì khác hẳn. Tiền bà tử có thể khácxưa thì tại sao Hạ phụ Hạ mẫu không thể khác???

Năm đó bọn họ nuôi Hạ Trọng Phương, có thể nói là không hề bạc đãi, cònđể cho nó học chữ nữa kìa! Tới khi hôn phối, vốn muốn phối thân nữ choQuý Minh Xuân, nhưng bà tử xem tướng nói tướng mạo Hạ Trọng Phương tốt,bọn họ cũng nghĩ Quý Minh Xuân muốn lên kinh đi thi, là một người đọcsách có tiền đồ, tuy không phải thân nữ nhưng chẳng phải cũng gả HạTrọng Phương cho Quý Minh Xuân đó sao? Tuy là sau lại bị Quý Minh Xuânhưu thê, nhưng không phải Hạ Trọng Phương trong họa được phúc à?

Hạ mẫu nói chuyện, liền nắm tay Hạ Trọng Phương: “Mẹ, à không, thẩm nuôi con một thời gian, cũng mong rằng con sẽ sống tốt, nay con đã thành quý nữ, thẩm cũng yên tâm .”

Hạ Trọng Phương nghe Hạ mẫu tự xưng là thẩm, nhất thời có chút không được tự nhiên, chỉ hỏi tình hình của ca tẩu trong nhà.

Hạ mẫu thấy Hạ Trọng Phương nhớ tình cũ, cũng cảm thấy mừng thầm.

Hạ phụ thấy người quen là Tiền bà tử cũng tự nhiên hơn, ông hỏi: “Đã tìm thấy con gái và con rể chưa?”

Tiền bà tử đáp: “Chưa tìm được!”

Hạ phụ lại hỏi: “Vậy bà lưu lạc như thế nào mà lại vào Giản phủ?”

Tiền bà tử cười nói: “Bây giờ Bà tử đang theo hầu hạ Phương nương, làm bà tử quản sự bên cạnh Phương nương!”

Hạ phụ nghe, đánh mắt nhìn Hạ mẫu, Tiền bà tử người ta có thể làm bà tửquản sự bên người Phương nương, bà là dưỡng mẫu, đến lúc đó cũng có thểtranh thủ làm bà tử quản sự đi! Nếu có thể dựa vào dưỡng nữ để vào kinhthành dưỡng lão, vậy thì sống cả đời này không uổng!

Thái phó phu nhân bảo nha hoàn bà tử lui xuống, rồi mới nói với Hạ phụHạ mẫu: “Năm đó chuyện xảy ra như thế nào, các ngươi mau nói rõ ra.”

Mồm miệng Hạ mẫu nhanh nhẹn hơn, bà lên tiếng kể lại từ đầu

Hạ mẫu họ Tào, nhà mẹ đẻ cách nhà chồng không tính là xa, chỉ cách hai cái trấn.

Khi đó là tháng bảy, trời nóng phát điên, Hạ mẫu mang thai đã hơn támtháng, gần đến tháng thứ chín, đột nhiên nhận được tin người ta truyềnmiệng, nói là mẹ bà – Đinh lão nương bị bệnh nguy kịch, bảo bà mau chạyvề xem.

Hạ phụ không cho Hạ mẫu về nhà mẹ đẻ, nhưng Hạ mẫu luôn quả quyết, không để ý đến sự phản đối của Hạ phụ, tự mình vác theo bụng bầu ra đi. Đếnnhà mẹ đẻ, thấy mẹ đẻ – Đinh lão nương không được khỏe, nên bà ở lại nhà mẹ đẻ, giúp đỡ ca ca và tẩu tẩu chăm sóc Đinh lão nương. Đinh lão nương sinh ra ba người con trai, chỉ có Hạ mẫu là nữ nhi, đương nhiên đượcxem là bảo bối, hiện Đinh lão nương bị bệnh thành như vậy, tuy Hạ mẫuđang mang thai, nhưng cũng không đành lòng mặc kệ lão nương. Cũng may Hạ mẫu quen lao động, mặc dù đang mang thai, nhưng chuyện giúp đỡ cũngkhông vướng bận gì, bớt đi những lời phàn nàn từ tẩu tẩu.

Không biết là mệnh Đinh lão nương chưa tuyệt, hay vì Hạ mẫu tận tâm hầuhạ, chỉ trong nửa tháng, bà đã khỏe hơn rất nhiều, có thể xuống giườngđi lại được.

Thấy Đinh lão nương không có việc gì, Hạ mẫu liền nhờ người đi gọi Hạphụ tới đón bà trở về. Lúc Hạ phụ tới Tào gia, vì nghĩ ban ngày trờinắng nóng, để trời chiều hẵng về, hai nhà cách nhau không xa, sau giờngọ sẽ đưa bà về. Hạ phụ tự mình đánh xe, để cho Hạ mẫu ngồi trong xe,ông vung roi đánh lừa đi về. Không ngờ mới đi được nửa đường, Hạ mẫu bịđau bụng, nói sắp sinh, không thể đi tiếp được.

Hạ phụ không còn cách khác, đành phải ngừng xe lừa, vừa khéo ven đườngcó một tòa miếu đổ nát, ông đi xuống xe lừa, dìu Hạ mẫu đi vào trongmiếu nghỉ ngơi, an trí một phen, để cho Hạ mẫu chờ ở trong miếu, còn ông thì đi tìm bà mụ.

Hạ phụ vừa đi, Hạ mẫu đau bụng sinh, nhịn được nửa canh giờ, nhưng vẫnchưa thấy bóng dáng Hạ phụ đâu, thấy trời đã dần đen, Hạ mẫu khóc khôngra nước mắt, đúng là họa vô đơn chí mà, đột nhiên bên ngoài trời mưa tầm tã, sấm chớp đùng đùng. Đúng lúc đó, bên ngoài ngôi miếu truyền tớitiếng vang, bà tưởng Hạ phụ dẫn bà mụ tới, đang định gọi to thì lại nghe truyền tới tiếng nói chuyện khẩn trương gấp gáp, hình như là tiếng nóicủa vùng ngoài (không phải tiếng địa phương), bà sợ hãi, vội vàng bòdậy, sờ soạng bò tìm chỗ ẩn nấp phía sau tượng bồ tát.

Hạ mẫu từng nghe nói, ở gần đây không được yên ổn, đạo tặc thường luitới, nghĩ tới đó, bà rất sợ không dám phát ra tiếng động. Nhất thời cómột đoàn người đi vào ngôi miếu đổ nát, nói tiếng Quan Thoại của kinhthành, Hạ mẫu nấp ở một nơi bí mật gần đó nghe được một lúc lâu mới hiểu ra, thì ra trên đường đi đoàn người này gặp phải đạo tặc, đồng thời,trong đó có một vị phu nhân chuẩn bị sinh, bất đắc dĩ đành đi vào ngôimiếu đổ nát này, để cho bà tử giúp nàng đỡ đẻ, may là mang theo bà mụtrên đường đi.

Hình như trước đó trong miếu này có người ở, nên có đủ bếp và củi, đám người đó vội vàng đốt lửa, vừa trấn an phu nhân.

Bản thân Hạ mẫu cũng đau bụng sinh, đang do dự có nên đi ra ngoài, vancầu nhà kia bảo bà mụ đỡ đẻ giúp mình hay không, chợt nghe bên ngoài cótiếng người la lên: “Có tiếng vó ngựa, e là đám đạo tặc đuổi tới rồi, đi mau đi mau!”

“Phu nhân sinh rồi!” Một trận kêu la, lại có tiếng trẻ con khóc, cóngười dặn dò nhũ nương: “Nếu đạo tặc đuổi theo, có thể đại nhân phải cho ngựa chạy nước đại, trẻ con thể nhược không chịu nổi xóc nảy, một khiđi, chỉ sợ không bảo đảm, quản gia và nhũ nương ra bên ngoài, nhìn chung quanh đây có tìm được nơi trốn không, mau đi trốn đi, tới hừng đông tái hợp.”

Hạ mẫu vừa nghe hai chữ đạo tặc, sợ tới mức tim gan lộn nhào, vội vàngngậm chặt miệng. Chỉ trong chốc lát, người bên ngoài đã chạy mất. Tiếptheo bên ngoài lại có tiếng nói, là Hạ phụ dẫn bà mụ tới. Lúc này Hạ mẫu mới chợt hiểu ra, đám người vừa nãy nghe tiếng động, tưởng là đạo tặc,không ngờ đó là Hạ phụ và

bà mụ.

Hạ mẫu vội vàng lên tiếng đáp lại, Hạ phụ và bà mụ cầm đền lồng đi vào,dìu Hạ mẫu ra. Hạ mẫu bị giày vò thấu trời xanh mới sinh ra một nữ anh ( bé gái sơ sinh ).

Nhưng thật không ngờ, đứa trẻ sau khi sinh ra, lúc bà sờ đến đã không còn hơi thở.

Nhất thời trời chợt sáng lên, bên ngoài mưa cũng đã ngừng, đột nhiên cómột nữ nhân điên, tóc tai rối bời ôm một hài nhi chạy vọt vào căn miếuđổ nát, ôm hài nhi còn đang khóc chạy đến chỗ Hạ mẫu, vừa hối hả chạytới vừa nói: “Đừng khóc, đừng khóc, đổi cái khác cho con.” Nói xong liền chạy lên nhét đứa con vào lòng Hạ mẫu, rồi lại đoạt đi đứa con khôngcòn hơi thở của Hạ mẫu, chợt chạy biến đi không thấy bóng dáng.

Hạ phụ lật đật đuổi theo, đuổi theo chừng một canh giờ mới quay lại, ông không đuổi theo nữ nhân điên cuồng kia nữa vì lo lắng cho Hạ mẫu nênquay về.

Hạ mẫu ôm đứa trẻ trong lòng, thấy băng dán còn vết máu ( băng dán ở chỗ rốn mới cắt ), bà biết là mới sinh không lâu, nhất thời đứa trẻ khócto, bà liền cho bú sữa, không thể buông tay được.

Bà mụ thấy Hạ phụ trở về, bà liền khuyên nhủ: “Nếu không đuổi theo đượcthì thôi. Xem như nữ nhi của hai người bạc phước! Nay lại đổi cho haingười một đứa trẻ còn sống thì cứ nuôi đi, đây hẳn là thiên ý!”

Đợi bà mụ đi, Hạ mẫu mới kể lại chuyện tối qua chứng kiến, nhẹ giọngnói: “Không chừng, nữ nhân điên kia là nhũ nương của nhà kia đó! Bịngười ta dọa đến điên lên, bởi vậy mới đổi nữ nhi của chúng ta đi.”

Hạ phụ nghe, liền kiểm tra trên người đứa trẻ, quả nhiên thấy chất liệutiểu y của đứa trẻ này bất phàm, trên người còn có một ngọc bội, ôngliền kết luận, đây chắc chắn là nữ nhi của vị đại nhân gặp phải đạo tặckia.

Nếu như bọn họ đã không tìm được nữ nhân điên đó, thì đành đâm lao phảitheo lao, nuôi đứa trẻ này lớn lên. Đứa trẻ này chính là Hạ TrọngPhương.

Giản Phi Văn nghe đến hồ đồ, ông nói với Hạ phụ: “Theo lời ông nói, vậy đứa trẻ đó là do nhũ nương của vị đại nhân kia ôm đến?”

Hạ phụ nói: “Nếu nữ nhân điên kia là nhũ nương của nhà đấy thì là nhưvậy. Bởi vì nữ nhân điên đó đột nhiên ôm nữ anh xuất hiện, mà ngườichung quanh không ai thông báo là mình bị mất nữ anh, vả lại y phục củanữ anh đó không bình thường, theo lý mà nói, hẳn nữ anh đó là nữ nhi của nhà đại nhân đi ngang qua căn miếu nát.” Nói xong, ông nhìn Giản PhiVăn, đoán ông ta chính là vị đại nhân năm đó mang theo nữ quyến đi quacăn miếu đổ.

Hạ Trọng Phương nghe, trong lòng cũng giật mình, chiếu theo lời Hạ phụnói, vậy nàng là nữ nhi của đại nhân kia, chứ không phải là nữ nhi củaGiản Phi Văn, vậy chuyện này là thế nào?

Thái phó phu nhân cũng kinh ngạc, bà hỏi Hạ mẫu: “Lúc ngươi ẩn nấp trong chỗ tối, nghe người ta gọi là đại nhân, ngươi có biết tên họ là gìkhông?”

Hạ mẫu vốn nghĩ rằng đại nhân đi qua căn miếu đổ ấy là Giản Phi Văn,chuyện đã kể hết, chân tướng rõ ràng, nhất thời nghe thái phó phu nhânhỏi, dường như sự tình không đơn giản như vậy, lòng bà không khỏi thấtkinh, bà cố gắng nhớ lại, bà nói: “Hình như gọi là trạng nguyên gia,nhưng nghe không rõ lắm, không biết có nghe lầm hay không.”

Trạng nguyên gia, Vương Tinh Huy? Thái phó phu nhân nghĩ một cái cũnggiật mình, bà la lớn: “Năm đó Tinh Huy bị biếm tới Triều Châu, trênđường đi qua Giang Nam thì phải đạo tặc, có người trình báo lại, haylà?”

Hay là Hạ Trọng Phương là nữ nhi của Vương trạng nguyên và Vi Thanh Mi?Trong đầu mọi người đều xuất hiện suy nghĩ này. Nếu Hạ Trọng Phương lànữ nhi của Vương trạng nguyên, thì tướng mạo nàng giống tổ mẫu cô cô -thái phó phu nhân cũng có thể hiểu được.

Giản thái phó lại nói: “Chưa chắc nữ nhân điên kia là nhũ nương của Vương trạng nguyên.”

Thứ nhất, trên người Hạ Trọng Phương lúc ấy có ngọc bội, là ngọc bội của Giản Phi Văn. Thứ hai, Hạ phụ Hạ mẫu nói nữ nhi của bọn họ vừa sinh rađã chết, nhưng không phải Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi đã nuôi một nữnhi tên Vương Du sao? Thứ ba nữa, cuối cùng nữ nhân điên kia có phải lànhũ nương của Vương gia hay không, có phải ôm hài tử của Vương gia haykhông, còn phải bàn lại.”

Mọi người nghe lời nói của Giản thái phó, suy đoán nãy giờ cũng hóa hồ đồ.

Giản thái phó liền gọi Giản Mộc Huyền vào: “Huyền nhi, con đến Vươngphủ, mời Vương trạng nguyên và trạng nguyên phu nhân đến đây một chuyến, nói là sự việc cực kỳ quan trọng, mời bọn họ nhanh chóng qua đây. Những thứ khác đừng nhiều lời.”

Giản Mộc Huyền ứng, vội vàng chạy đi.

Hạ Trọng Phương lắc lắc ngón tay, nếu mình thật sự là nữ nhi của Vươngtrạng nguyên, vậy thật là tốt! Nhưng nghe thái phó đại nhân phân tích,hình như trong đó còn có khúc mắc gì đấy, mình nhất định là con gái củaVương trạng nguyên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.