Edit: Hoanglinstrongtq
Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi thấy Giản Mộc Huyền đến mời, nhất thời hơi kinh ngạc, thấy vẻ mặt trịnh trọng của Giản Mộc Huyền, vả lại gần đâyTề vương cũng có ý giao hảo với Giản thái phó nên không thoái thác, tùyGiản Mộc Huyền đưa đến Giản phủ.
Giản thái phó và thái phó phu nhân nghe Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi đến, vội vàng cho người mau mời vào.
Thái phó phu nhân khá kích động, tuy là hôm nay dựa vào việc của HạTrọng Phương để mời Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi đến phủ, nhưng nếu bọn họ đến, nhất định là đã quyết định xóa bỏ hiềm khích ngày trước, cườiqua hận cũ rồi.
Nhất thời Vương Tinh Huy với Vi Thanh Mi đi vào, đầu tiên là bái kiếnGiản thái phó và thái phó phu nhân. Thái phó phu nhân sớm đã đứng lên,bước lên vài bước, một tay nắm chặt Vương Tinh Huy, một tay nắm chặt ViThanh Mi, viền mắt đã đỏ tự khi nào, bà nói: “Chuyện năm đó cô cô xinlỗi tụi con, không thể giúp tụi con một phen, bây giờ đã về, rốt cuộc cô cô cũng có thể…”
Giản thái phó thấy có nhiều người, sợ thái phó phu nhân luống cuống, liền ho nhẹ một tiếng.
Gần hai mươi năm Vương Tinh Huy không gặp thái phó phu nhân, bây giờ gặp lại, thấy bà đã già đi, chút ấm ức ngày xưa cũng nháy mắt tiêu biến,cũng không cố thoát khỏi cái nắm tay của thái phó phu nhân, cuối cùngông gọi: “Cô cô!”
Thái phó phu nhân nghe Vương Tinh Huy gọi một tiếng, cũng ướt mi, nhấtthời lên tiếng, lòng hơi chua xót nói: “Tóc Tinh Huy đã bạc rồi, năm nay con đã bao nhiêu tuổi?”
Vương Tinh Huy cười: “Phương ngự y chẩn mạch cho ta, nói rằng mặc dù tóc ta trắng, nhưng thân thể cường tráng, nhất định là mệnh tới trăm tuổi,cô cô đừng lo lắng.”
Thái phó phu nhân mới buông tay Vương Tinh Huy ra, cầm khăn tay chấmchấm khóe mắt, lại nói với Vi Thanh Mi: “Thanh Mi, con theo Tinh Huyphải chịu khổ rồi!”
Tối hôm qua Vi Thanh Mi đã nghe Phương ngự
y nói đến tình hình của thái phó phu nhân, nói rằng bà buồn phiền nhiềunăm, lúc nào cũng ru rú trong phủ.. vân vân, bà biết thái phó phu nhânvẫn còn áy náy chuyện năm đó, bây giờ gặp thái phó phu nhân, bà cũng tỏvẻ bình thường như Vương Tinh Huy, xóa hận cũ, Vi Thanh Mi nói: “Cuốicùng cũng đã quay về, sau này nhất định sẽ không chịu khổ nữa, cũng coinhư khổ tận cam lai.”
Vương Tinh Huy sớm thấy một phòng đầy người, nhất thời cũng biết Giảnthái phó mời vợ chồng bọn họ qua đây không phải chỉ vì gặp lại thái phóphu nhân, đơn giản chỉ để cười qua chuyện cũ như vậy, ông hỏi sang Giảnthái phó: “Không biết thái phó đại nhân bảo vợ chồng chúng tôi đến đây,là có chuyện gì quan trọng?”
Hạ mẫu nghe giọng nói của Vương TInh Huy với Vi Thanh Mi, lại nghe mọingười gọi là trạng nguyên gia, bà lật đật đứng lên nói: “Đúng, đúng, năm đó ở trong miếu nát, tôi đã nghe giọng của trạng nguyên gia và trạngnguyên phu nhân.”
Giản thái phó đợi vợ chồng Vương Tinh Huy ngồi xuống, ông liền chỉ chỉ Hạ phụ Hạ mẫu, bảo họ kể lại câu chuyện một lần nữa.
Vi Thanh Mi nghe lời kể của Hạ mẫu xong, cũng kinh ngạc không kém, bànói: “Qủa thật năm đó gặp đạo tặc, sinh Hạ Du nương trong ngôi miếu đổấy. Sau đó để quản gia bảo vệ nhũ nương, bế Du nương chạy trốn, chúng ta chạy đến thôn trang, khi đó trời đã sáng, cũng không thấy đạo tặc đuổitheo, mới quay lại đi tìm quản gia và nhũ nương, nhưng không tìm thấy,phải đến xin quan phụ mẫu của nơi đó đi tìm giúp, lần đó tìm đến hơnmười ngày sau mới tìm thấy quản gia và nhũ nương. Thì ra bọn họ gặp được một phú thương đi tìm tiểu thiếp bị lạc đường của mình, vừa vặn trongnhà vị phú thương đó có một quản sự nương tử là đồng hương nên được bọnhọ giữ lại.”
Thái phó phu nhân nghe đến đó, liền xen vào hỏi: “Vị phú thương kia là ai, người tiểu thiếp tên gì?”
Vi Thanh mi nói: “Phú thương họ Cố, tên là Thập Bằng. Nghe nói khi đếnkinh thành, có nạp một vị tiểu thiếp đưa về nhà ở Giang Nam, vì lúc phúthương không ở nhà, tiểu thiếp đó gần sắp sinh, sợ bị đại phụ (vợ lớn)làm hại, nên dẫn theo một người bà tử đi, đại phụ liền cho người đi tìm, trùng hợp gặp nhũ nương nhà chúng ta đang ôm đứa trẻ, đầu tiên là hiểulầm nhũ nương với Du nương là người bọn họ muốn tìm, sau đó phát hiệnkhông phải, nhưng cũng dẫn về nhà.”
Thái phó phu nhân vừa nghe, lại la lớn: “Tiểu thiếp của người phú thương đấy tên là Tiểu Ngọc Lan?”
Vi Thanh Mi nói: “Nghe nhũ nương nhắc tới, hình như là tên này.”
Giản Phi Văn nhất thời thay đổi sắc mặt, trộm liếc nhìn Bạch thị một cái, không nói được lời nào.
Mặt Bạch thị không chút thay đổi, chỉ hỏi Vi Thanh Mi: “Trong lúc đó nhũ nương nhà phu nhân vẫn ôm chặt đứa trẻ không rời tay?”
Giản Phi Văn liền thêm vào: “Có khi nào nhũ nương nhà Vương gia lo mộtkhi đạo tặc đuổi đến, bản thân bà ta không bảo vệ được cho đứa nhỏ nêngiả làm một người điên đổi đứa trẻ của Hạ gia?”
Vi Thanh Mi cất giọng: “Điều đó là không thể nào. Theo nhũ nương nói,năm đó bà ôm Du nương không dám rời tay, mà vị đại nương Hạ gia này nói, người điên đó đến gần hừng đông mới chạy xộc vào đổi đứa nhỏ, mà khiđó, nhũ nương nhà ta đã ở trong nhà của vị phú thương rồi. Bởi vậy người điên đó không thể là nhũ nương nhà ta được.”
Giản thái phó nghe, ông trầm ngâm nói: “Cũng là nói, người nữ nhân điênđổi đứa trẻ Hạ gia, mà Vương gia, chỉ là đúng dịp đi ngang qua miếu nát, không hề liên quan đến chuyện đổi nữ anh (trẻ sơ sinh nữ)? Du nươnghiện giờ của Vương gia, chính là do trạng nguyên và trạng nguyên phunhân sinh ra, tuyệt đối không sai?”
Vi Thanh mi nuôi Vương Du mười tám năm, vì sức khỏe Vương Du không ổn,bà cũng mất không ít tâm huyết, mẫu tử tình thâm, mặc dù hơi nghi ngờ,nhưng trong lòng không dám khẳng định, bây giờ nghe Giản thái phó nói,đương nhiên đáp: “Du nương tuyệt đối là thân nữ của chúng ta, không nóiđến chuyện, từ cái mũi đến cái miệng của Du nương, không phải giống hệtVương gia sao? Về phần Phương nương, con bé giống hệt Thanh nương củaGiản ia, không phải con cháu Giản gia thì con nhà ai?”
Vương Tinh Huy tiếp lời: “Mà đại nương Hạ gia không phải nói, lúc ấytrên người đứa trẻ có cái ngọc bội sao? Ngày đó chúng ta sợ đạo tặc thấy lại sinh ác ý nên không hề để lại ngọc bội nào trên người Du nương cả.Có thể là đứa con mà người nữ nhân kia ôm không phải là nữ nhi của ta.”Ông nói xong, lại hỏi Hạ phụ Hạ mẫu: “Lúc các người bế đứa trẻ, trênngười đứa trẻ có mặc tiểu y, có đó không?”
Hạ mẫu nghe hỏi, mới nhớ tới chuyện này, bà nói: “Có, có, tôi còn giữ. Cũng mang theo lên kinh đây, để trong bọc hành lý.”
Thái phó phu nhân liền cho người dẫn Hạ mẫu đi lấy hành lý.
Một lúc sau, Hạ mẫu cầm hành lý đi vào, lấy bộ tiểu y năm đó ra, giơ lên cho Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi xem.
Vi Thanh Mi vừa thấy, lòng thở phào, bà nói: “Mặc dù bộ tiểu y này đãphai màu nhưng cũng có thể nhìn ra được, đây là kiểu dáng tiểu y củaGiang Nam, khác hẳn với tiểu y của kinh thành. Vả lại ngày đó ta mangthai, khi chuẩn bị tiểu y, mỗi một bộ đều qua tay của ta, mà bộ nàykhông phải do ta may, cũng không phải bộ mặc cho Du nương đêm đó.”
Thái phó phu nhân cũng suy nghĩ, rồi bà ngoắc gọi Giản Phi Văn qua, bàhỏi: “Đôi ngọc bội kia của con có một đôi, một chiếc gặp đạo tặc rớt ởGiang Nam còn một cái đâu?”
Giản Phi Văn mới nhớ tới, năm đó chính ông đã đưa một miếng ngọc bội cho Tiểu Ngọc Lan. Như vậy chẳng lẽ Tiểu Ngọc Lan là nữ nhân bị điên đó?Thật ra Hạ Trọng Phương đúng là con của ông?
Hạ Trọng Phương nghe bản thân không phải là nữ nhi của Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi, không khỏi thất vọng.
Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi phân chứng xong chuyện đổi nữ anh năm đó không hề liên quan đến họ, liền cáo từ rồi đi.
Đến khi trở lại Vương phủ, Vi Thanh Mi nói với Vương Tinh Huy: “Tuy nóichuyện đổi đứa bé không liên quan đến chúng ta, nhưng năm đó thiếp sinhnữ nhi ở miếu nát, lúc ấy vội vã quá, thiếp cũng không kịp kiểm tra trên người nhi nữ có đặc thù gì không, lại thất lạc nhũ nương hơn mười ngày, ngộ nhỡ…”
Vương Tinh Huy cười: “Từ lúc lời đồn truyền ra đến nay, nói rằng Dunương của chúng ta bị đổi với Phương nương, lòng nàng vẫn cứ ngờ vực rồi nghi hoặc, nếu để Du nương biết, con bé sẽ thương tâm lắm.”
Vi Thanh Mi thấp giọng nói: “Cũng không biết vì sao, mỗi lần gặp Phương nương, thiếp rất thương con bé, cảm giác rất lạ!”
Vương Tinh Huy vừa nghe nói: “Nếu như vậy thì cho người mời nhũ nương từ nông thôn lên kinh đi, hỏi thật rõ chuyện năm đó. Nếu không phải quảngia đã qua đời, thì mời quản gia ra làm chứng cũng được.”
Vi Thanh Mi tính ngày rồi nói: “Gia hương của nhũ nương cách kinh thànhquá xa mỗi lần lên kinh, e là mất gần đến cả nửa năm. Tính ra thì tớimùa xuân năm sau mới có thể lên kinh thành.”
Vương Tinh Huy nói: “Nếu không thì viết thư hỏi, để bà kể miệng một lần, người khác viết rồi gửi lên đây, được không?”
“Không không, vẫn là nên đưa bà lên kinh, chính miệng thiếp hỏi mới antâm.” Vi Thanh Mi thấp giọng nói: “Nhưng mà chuyện này, không thể cho Du nương biết. Một khi con bé biết thiếp nghi ngờ chuyện tráo đổi nữ anh, e là khóc giận thiếp mất.”
Vương Tinh Huy nói: “Cũng được, nếu nàng có khúc mắc trong lòng thì nênmời nhũ nương lên kinh hỏi cho rõ. Sáng sớm ngày mai sẽ lặng lẽ pháingười đi đón nhũ nương!”
Bên Giản phủ, khi Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi vừa đi, đã có người đếnbáo, nói là vô tình tìm hỏi được tung tích của Tiểu Ngọc Lan, thì ra năm đó Tiểu Ngọc Lan chạy khỏi Cố gia, bà lặng lẽ lên lại kinh thành, gảlàm thiếp cho nhà Phương đại hộ.
Giản thái phó vừa nghe, vội vàng cho người đến Phương gia mời Tiểu NgọcLan về phủ. Thái phó phu nhân chú ý hơn, bà ngăn người lại, bà phái mộtquản sự nương tử khéo miệng khác đi mời, bảo quản sự nương tử nói chuyện uyển chuyển một chút, đừng để lời ra tiếng vào, tránh cho sau này TiểuNgọc Lan ở Phương gia không có chỗ đứng.
Quản sự nương tử cười nói: “Lão phu nhân yên tâm, Phương gia chỉ là mộttán quan, người trong phủ chúng ta chỉ đi qua mời một tiểu thiếp đến nói chuyện, cần chi phải giải thích, các nàng ấy còn không mong sao? Nếumuốn giải thích thế nào thì cứ để nàng ấy nói được rồi.”
Thái phó phu nhân nghe cũng đúng, liền bảo quản sự nương tử đi mời.
Hạ Trọng Phương cúi đầu băn khoăn, nghe Tiểu Ngọc Lan cho một vị Phươngtán quan nào đó, không phải lưu lạc bên ngoài, nàng thở phào một hơi.
Hạ Trọng Phương không hề biết, vị Phương tán quan mà Tiểu Ngọc Lan gả,lại là phụ thân của Phương Chấp Tâm. Ngày đó nàng với Tiền bà tử đếnPhương gia nhận việc, lúc gặp Phương Chấp Tâm, cũng đã từng gặp qua Tiểu Ngọc Lan. Lúc đó, đương nhiên không biết nhau.
Lại nói quản sự nương tử đến Phương gia rất nhanh, nói là trong phủ cónữ quyến quen với Tiểu Ngọc Lan, có việc muốn xin ý kiến, muốn mời nàngqua phủ để hỏi chuyện.
Nương tử chính phòng của Phương đại hộ họ Sài, nổi danh hiền lành, bàvừa nghe Giản phủ có nữ quyến tìm Tiểu Ngọc Lan, mà quản sự nương tử lại cực khách khí, cho là chuyện tốt, nhất thời mừng rỡ, bà cũng không dámhỏi nhiều, chỉ vội vàng bảo người mời Tiểu Ngọc Lan ra.
Vừa lúc Phương Chấp Tâm về nhà mẹ đẻ, vừa nghe có người Giản phủ muốnmời Tiểu Ngọc Lan, nàng cũng nói: “Hạ cô nương hiện là tiểu thư Giảnphủ, lúc trước con đi thăm nàng, nàng còn mời con đi qua đó một chuyến!Nếu Giản gia cũng có nữ quyến quen di nương, muốn mời di nương đi quahỏi chuyện thì cứ để con theo di nương qua ấy!”
Sài thị nói: “Như thế cũng được.”
Quản sự nương tử Giản gia đợi một hồi, thấy một vị nương tử có vẻ ngoài xinh đẹp bước ra.
Tuy rằng Tiểu Ngọc Lan đã hơn ba mươi tuổi, nhưng lúc trước bà làm cacơ, biết mấy thuật bảo dưỡng, vả lại cuộc sống hiện tại an ổn, nương tửchính thất cũng không quá khắt khe với bà, bởi vậy bà cũng có bộ dángkhá giống phu nhân quyền quý, ai cũng ngỡ bà xuất thân đàng hoàng.
Về việc Giản gia nhận lại cháu gái, chuyện vợ chồng Vương trạng nguyênhồi kinh, Tiểu Ngọc Lan đã nghe nói từ sớm, nhưng bà vẫn ung dung thảnnhiên, cũng không đi tìm hỏi. Hiện quản sự nương tử Giản gia đột nhiênđến mời, trong lòng bà đang đánh đu, nhưng rất nhanh đã trấn định lại,đã tính tóan.
Năm đó bà phát hiện bản thân hoài thai con của Giản Phi Văn, vốn muốntìm Giản Phi Văn chuộc thân cho bà, không ngờ Giản Phi Văn đi theo người tar a ngoài đi học, không ở Giản phủ. Bà sợ quá không thể làm gì kháchơn là ủy thân làm thiếp cho một vị phú thương Giang Nam họ Cố, theo ông ta đến Giang Nam. Tới Giang Nam, phú thương kia e ngại nương tử chínhthất, nên tìm một viện nhỏ cho bà ở, ông ta nói rằng khi nào khuyên phục được nương tử chính thất sẽ đưa bà về đại viện chính.
Đợi đến lúc bà mang thai hơn chín tháng, Cố phú thương có việc phải rangoài gần nửa tháng mới về. Buổi sáng một ngày kia, có người lặng lẽ đến nói cho bà, nói là nương tử chính thất nói rằng bà mang thai không đúng tháng, không chừng là dã chủng, chuẩn bị phái người đến phá dã chủngtrong bụng bà.
Tiểu Ngọc Lan kinh hãi, vội thu thập này nọ, dẫn một vị nhũ nương ra biệt viện, bảo xa phu đưa hai người đi tìm Cố phú thương.
Vị xa phu kia thấy hai người là nữ quyến, một vị lại mang thai, một vịmang theo túi, cái túi dường như rất nặng, liền sinh ác ý, nhất thờikhông đi đại lộ, lại đi vào một con đường nhỏ, tới gần miếu đổ nát, nhìn chung quanh yên lặng, liền đoạt cái túi của nhũ nương, mở ra thì thấy,chỉ có mấy món đồ của trẻ con rồi ném chúng xuống đất, sau đó đuổi haingười xuống xe ngựa, tự hắn lái xe đi luôn.
Tiểu Ngọc Lan bị kinh sợ, trên đường lại bị xóc nảy, nên bà bị đau bụngsinh, bà bảo nhũ nương nhắt tiểu y của trẻ con lên, đi vào miếu đổ, chỉnói là có thể bàầphỉ sinh rồi.
Nhũ nương đã sinh hai lần, có chút kinh nghiệm, nhanh chóng quyết định,đi vào căn miếu nát nhóm lửa lên chuẩn bị náu nước, lại đập bể một cáichén, cầm mảnh sành để tí nữa cát rốn thì dùng.
Lúc chiều đến, Tiểu Ngọc Lan sinh hạ được một nữ anh. Nhũ nương thu dọngiúp, khi mới thu dọn xong, lại nghe gian ngoài có tiếng động, nhất thời sợ là nương tử chính thất tìm đến đây, nên bế đứa trẻ trốn sau tượng bồ tát. Đứa trẻ sau khi sinh, âm thanh yếu ớt, phát ra vài tiếng như tiếng mèo con kêu, lại bảo nhũ nương tới cho uống bú sữa,ỉồi đứa bé ngủ thậtsay, mà cái miếu đổ này lại khá lớn, hai người trốn, những người mới vào cũng không phát hiện.
Đợi khi phát hiện ra người vừa vào là hai vợ chồng, hai người cũng do dự có nên đến cầu cứu hay không, nhưng
Chương 48.2: Thịnh sủng
bà lại sợ ngộ nhỡ là người xấu. Nhất thời nghe được người nữ nhân kiacũng sắp sinh, còn nam nhân thì vội vàng đi mời bà mụ, chắc hẳn là haivợ chồng không thể giúp bà, đành im lặng, thầm tìm cách khác.
Thấy trời đã tối, bên ngoài trời bắt đầu mưa, miếu nát lại đón thêm mộtnhóm người khác, có một vị phu nhân cách chỗ Tiểu Ngọc Lan vài bước sinh được một nữ anh.Gian ngoài vừa vặn có người la đạo tặc đến rồi, ngườicầm cây đuốc hoảng sợ, thổi tắt cây đuốc, nhất thời miếu nát tối đen.
Đột nhiên Tiểu Ngọc Lan quyết định, cởi tiểu y nữ nhi ra, thì thầm vớinhũ nương: “Nhũ nương, ngươi bế Tiểu Đoàn qua bên kia, thừa lúc loạn đổi với nữ nhi của vị phu nhân đó đi.”
Tiểu Ngọc Lan sợ nương tử chính thất tìm đến, sẽ lại hại nữ nhi của bà,liền muốn đổi nữ nhi để cho nữ nhi của mình sống thật tốt.
Nhũ nương nhân cơ hội trời tối bế đứa bé bò qua, thuận lợi đổi đứa concủa vị phu nhân vừa sinh, vừa cắt cuống rốn, vừa chưa kịp mặc tiểu y cho đứa nhỏ.
Ôm đứa trẻ lại đây, Tiểu Ngọc Lan vội vàng mặc tiểu y cho con bé, lại để nhũ nương cho bú sữa. Đứa trẻ này cũng khá nhu thuận, chỉ hừ hừ vàitiếng chứ không khóc nháo, lúc đó đám người bên ngoài bỏ chạy không nghe thấy tiếng động của hai người.
Khi nhóm người đó đi rồi, thì người nam nhân họ Hạ vừa nãy dẫn nhũ nương về, giúp đỡ để cho người nữ nhân kia, bà ta cũng sinh hạ một nữ anh.
Khi trời chớp sáng, Tiểu Ngọc Lan nghe tiếng phụ nhân kia khóc, nói lànữ nhi không còn thở nữa. Đột nhiên bà nảy lên một ý nghĩ, đứa trẻ nàynói cho cùng thì cũng chỉ là một đứa trẻ con, nếu đến lúc đó bị nương tử chính thất giết chết, đúng là nghiệp chướng, còn nếu bản thân mình dẫnđứa trẻ này đi nơi khác sống cũng cực kì khó khăn.
Bà suy nghĩ thật kĩ, sau đó lấy ngọc bội Giản Phi Văn tặng để lên bụngcủa đứa nhỏ, thì thầm với nhũ nương: “Nhũ nương, ngươi bế tiểu oa nhinày đi từ cửa sau ra, thả hết tóc ra, giả bộ thành một bà tử điên, đổinữ anh cho vợ chồng họ Hạ, sau đó chạy về đi biệt viện, đưa đứa trẻ đãchết cho nương tử chính thất rồi về đây chúng ta sẽ tái hợp. Chúng ta sẽ về lại kinh thành.”
Nhũ nương nghe mà giật mình, không rõ Tiểu Ngọc Lan muốn làm gì.
Tiểu Ngọc Lan lại thì thầm: “Dù sao nương tử chính thất cũng là mộtngười ác tâm. Về phần nữ nhi của ta, đi theo vị đại nhân với phu nhânkia, hẳn là không tệ. Mà đứa con của vị đại nhân với phu nhân sống vớivợ chồng họ Hạ cũng sẽ được bình an lớn lên. Ta cho họ miếng ngọc bội,nếu họ rơi vào đường cùng thì bán miếng ngọc đi cũng có thể nuôi đượctiểu oa nhi này”
Tiểu Ngọc Lan đổi xong, đứa con của Vương Tinh Huy với Vi Thanh Mi thành nữ nhi của Hạ phụ Hạ mẫu Hạ Trọng Phương. Còn đứa con riêng của bà vớiGiản Phi Văn trở thanh nữ nhi của Vương Tinh Huy cùng Vi Thanh Mi -Vương Du. Về phần nữ nhi của Hạ phụ Hạ mẫu, đương nhiên là được mai táng trong nhà của Cố phú thương và chính thất nương tử rồi.
Chuyện cũ như hiện ra trước mắt, Tiểu Ngọc Lan nhớ lại, vẫn là cảm thánvạn phần. Quảng sự nương tử Giản gia lặng lẽ đánh giá Tiểu Ngọc Lan,muốn từ tướng mạo của bà tìm ra chút manh mối, để đoán xem Hạ TrọngPhương có phải là nữ nhi của bà hay không nhưng không nhìn ra được gì,lạ là Tiểu Ngọc Lan không hề có khí phong trần của ca cơ, không làm chongười khác cảm thấy chán ghét, khiến bà lấy làm lạ.
Phương Chấp Tâm muốn đi đến Giản phủ, nhất thời nói bóng gió, nói mìnhquen với Hạ Trọng Phương như thế nào, có giao tình ra sao… vân vân…
Quản sự nương tử cười trả lời: “Tiểu thư của chúng tôi thân thế cực kỳlong đong, cũng may nhờ lúc trước có người giúp đỡ, mới có thể khổ tậncam lai.”
Tiểu Ngọc Lan nghe các nàng nói chuyện, nhất thời thử thăm dò một câu:”Nghe nói dưỡng phụ mẫu của Hạ cô nương đã lên kinh, không biết…”
Quản sự nương tử thấy Phương Chấp Tâm ở bên cạnh, bà không muốn nói nhiều, chỉ ừ một tiếng.
Tiểu Ngọc Lan thấy thế liền đoán ra, hôm nay mời bà qua, chắc chắn làbảo bà nói ra chân tướng năm đó, nhưng tiếc là bà lại không muốn nói.
Nữ nhi của mình đi theo vợ chồng Vương trạng nguyên, đường đường chínhchính làm nữ nhi trạng nguyên, sau này sẽ tìm được một người quý tế. Nếu nói chân tướng ra, nữ nhi thành con gái riêng, lại có người mẹ đẻ nhưbà, tuy là làm tiểu thư Giản phủ, nhưng cũng không bằng trước. Về phầnHạ Trọng Phương, dẫu sao nàng cũng bị chồng hưu, là nhũ nương, hiện giờmang thêm danh con gái riêng cũng không sao.
Tiểu Ngọc Lan hạ quyết tâm, liền muốn đến làm khẩu chứng. Hạ Trọng Phương chính là con gái riêng của bà với Giản Phi Văn.