Chương 45: Kẻ nào không cần mặt mũi thì kẻ đó mạnh
Liên gia nói lấy thân để trả, Ninh Sơ Nhị liền đỏ mặt.
Còn chưa kịp thẹn quá thành giận, đã bị một cái áo choàng kín mít cả đầu lẫn mặt.
Hắn cách một lớp áo choàng màu xanh đen ôm nàng.
“Nghĩ cái gì vậy, chuyện đó tương lai còn dài, sau này có rất nhiều thời gian để làm, trước mắt có chuyện quan trọng hơn muốn nàng làm.”
Ninh Sơ Nhị nghe lời nói ngả ngớn kia, kéo cái áo trên đầu ra, trừng mắt nói.
“Nói hươu nói vượn gì đấy, ai muốn người đó là cháu trai.”
Liên Tiểu Gia chậm rì rì ngồi trở lại, vẻ mặt đứng đắn.
“Không muốn mới là ra vẻ.”
Vân Đô là tòa huyện thành cổ xưa, người có thể có được một cửa hàng, hoặc phủ đệ trong thanh, đều tính là nhân vật có chút diện mạo ở đây.
Mà những nhân vật này, cái gọi là lịch sử làm giàu đều có bí mật không muốn để người ngoài biết.
Tiền đều không đến từ con đường bình thường, thời gian lâu dần, không tránh khỏi cảm thấy áy náy.
Bởi vậy, vào ngày 15 tháng riêng, quan thái thái (phu nhân của quan) cùng một số gia quyến thương nhân sẽ cùng nhau đi đến miếu Thành Hoàng ngoài Lẫm Thanh Trì dâng hương.
Bạc lớn bạc nhỏ, dầu thắp, hương đèn đều chuyển theo rương. Trong lòng có bao nhiêu thành kính, người khác không thể biết hết, tóm lại là mua sự an tâm thôi.
Ngẫu nhiên gặp mấy đạo sĩ hoà thượng biết ăn nói, chỉ cần nói tốt, đều kiếm được không ít tiền thưởng.
Cũng bởi vì nguyên do này, dẫn đến hoà thượng tóc dài, đạo sĩ giả cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh tràn vào.
Ninh Sơ Nhị ở trong gió lạnh lạnh, cảm nhận được lực lượng quần chúng mà toát ra một thân mồ hôi nóng.
Thân hình bé nhỏ, nếu không có Phong Sầm cùng đám người Chiêu Tài che chở, chỉ sợ sau khi trở về thành tờ giấy Tuyên Thành.
Ninh Sơ Nhị hôm nay đặc biệt thay đổi dung mạo, dùng chòm râuu để che giấu tuổi, thêm một lá cờ vàng được đạo sĩ tha phương hay sử dụng, rất có tư thế của bán tiên.
Cho dù nàng đứng thẳng, đám người kia lại không thèm nhìn mặt nói chuyện, vừa thấy các quan thái thái Vân Đô đi ra, toàn bộ ùa lên thổi phồng.
Ninh Sơ Nhị ngồi xổm trên mặt đất, đong đưa ống thẻ trong tay, trước nay chưa bao giờ thấy bất lực như vậy.
Đừng nói là tìm người, một chút sinh ý cũng không đoạt được.
Đông Quan nói.
“Đại nhân, ngài muốn mà đi lên khẳng định sẽ bị dẫm chết. Xa rời quê hương, hạ quan cho dù có tâm muốn nâng quan tài của ngài về, cũng quá sức.”
Ninh Sơ Nhị tùy tiện cắn cọng rơm ở trong miệng.
“Bản quan có chết thật cũng không cần ngươi phải nâng! Hiện giờ có biện pháp dẫn người đến đây, bằng không sau khi trở về xem ta bắt ngươi đi giày nhỏ*.”
*: ý làm khó dễ, gây cản trở.
Lời nói này đơn giản thuận miệng nói ra.
Ninh Sơ Nhị căn bản cũng cảm thấy Đông Quan chẳng có bao nhiêu bản lĩnh, cũng không ngờ hắn thực sự vì một đôi “giày nhỏ” mà liều mạng.
Lời vừa nói xong, một giọng nói thét to vang lên: “Trời xanh a ~! Ta thật sự có thể thấy!!”
Sau đó thịch một tiếng quỳ trước mặt Ninh Sơ Nhị, dập đầu ba cái vang dội.
“Hồ bán tiên, thường nghe người ta nói ngài tha phương khắp nơi, là đệ tử chân truyền của chưởng môn Thanh Phong quan Phùng Kha. Tiểu sinh ban đầu còn không tin tưởng, còn coi ngài giống đám đáo sĩ lừa tiền, chỉ dùng mấy lá bùa linh tinh. Nào nghĩ đến, ngài thật sự có bản lĩnh thông thiên như vậy. Không chỉ chữa khỏi hai mắt của ta, còn có thể trấn an oán linh bạch xà, tiểu sinh thật sự không biết nên cảm tạ ân tình của ngài như thế nào.”
Ninh Sơ Nhị còn chưa kịp nhổ cọng rơm trong miệng ra, cứ lúng ta lúng túng treo ở trên miệng.
Vẻ mặt…
“Khụ, vị công tử này xin mau mau đứng lên.”
Nếu không phải có người ngoài ở đây, nàng hẳn sẽ đánh tai mình hai cái.
Làm sao một thiếu niên đang êm đẹp, thế nhưng cũng có thể biến thành như vậy.
Xong việc, Ninh Sơ Nhị từng hỏi qua Đông Quan, chuyện xưa cùng cái bộ dạng không biết xấu hổ kia rốt cuộc học của ai?
Hắn rất nghiêm túc cầm quyển sách trong tay nói: “3000 câu hỏi hố người”, không phải đại nhân ngài kêu ta đọc sách sao. Về phần không biết xấu hổ, hạ quan đương nhiên là ở bên ngài mưa dầm thấm đất…”
Ninh Sơ Nhị cảm thấy nghề đoán mệnh của mình đã có người kế nghiệp.
Hiện giờ chỉ nói bên này.
Loại chuyện xem náo nhiệt này, người đứng xem chưa bao giờ sẽ ngại chuyện lớn, Đông Quan vừa quỳ xuống không bao lâu, đã có nha hoàn đi lên dò hỏi.
“Ngươi vừa mới nói mắt ngươi bị mù? Đạo sĩ này không phải Hoa Đà, sao có thể chữa khỏi mắt cho ngươi?”
Đông Quan không chút hoang mang ngồi xuống đất, trong mắt nghiễm nhiên tản ra ánh mắt kề gối nói chuyện thâu đêm.
“Vị cô nương này hỏi rất đúng. Đôi mắt tiểu sinh đã bị mù từ lâu, nhưng không phải là mắt tật, mà là bị một con bạch xà vây khốn. Ba năm trước, tiểu sinh lên núi hái thuốc, chợt thấy trong bụi cỏ hình như có con quái vật khổng lồ phi đến. Lúc ấy trong tay chỉ có lưỡi hái, không kịp nghĩ gì, liền ném nó vào bụi cỏ, ngay sau đó mùi máu tanh nồng đậm bốc lên.”
Đông Quan nói như thật, khiến người vây quanh xem cũng ngày càng nhiều.
Nha hoàn đứng ở một bên nói.
“Mùi máu tanh? Chẳng lẽ lưỡi hái kia của ngươi vừa vặn đánh trúng con bạch xà, làm nó chết?”
“Đúng là như thế.”
Đông Quan phiền muộn cúi đầu.
“Tiểu sinh bình thường tuy không tin, nhưng cũng chưa từng làm việc thương thiên hại lí gì. Ngộ sát bạch xà, cũng là sai lầm vô ý, việc xấu đã xảy ra, bạch xà lúc ấy chưa tắt thở, vừa thấy tiểu sinh liền nhớ kỹ mặt ta.”
“Hồ bán tiên nói, bạch xà sắp thành tinh, bởi vì ta gϊếŧ nó làm mất đạo hạnh, sau khi chết linh hồn oán hận muốn trả thù. Từ đó về sau, tiểu sinh thường xuyên cảm thấy đau mắt, phần trán cảm giác có thứ gì tích tụ không chịu đi xuống, càng ngày càng nặng. Không bao lâu sau, đôi mắt không thể nhìn thấy nữa.”
Tần Hoan bên này nói, xung quanh cũng phát ra nhiều lời đồng tình.
“Tiểu thư sinh này nói rất đúng, triệu chứng này rất đúng. Huyện chúng ta gọi là xà bàn sang, có chút thần quái. Cho nên ở chỗ chúng ta, mặc dù ở trong núi, cũng không có bắt rắn để ăn, nếu gặp phải, cũng chắp tay cúi chào thỉnh nó đi trước.”
“Đúng vậy đúng vậy, việc này ta cũng có nghe qua.”
“Xà tiên mang thù, người cuối cùng đánh chết nó, chỉ cần nhìn thấy mặt nhất định sẽ trả thù.”
Ninh Sơ Nhị thấy từ xa có một vị phu nhân, nghiêng đầu thì thầm với nha hoàn vài tiếng, nha hoàn liền đến hỏi.
“Nghe giọng nói, ngươi không phải là người Vân Đô, sao lại đến Vân Đô?”
Tần Hoan sớm đã nghĩ đến đối phương sẽ hỏi như thế, chắp tay cúi đầu với Ninh Sơ Nhị lần nữa.
“Tiểu sinh không phải người Vân Đô người, mà là người Dịch thành, lần này đến Vân Đô, hoàn toàn bởi vì nghe nói Hồ tiên sinh đến đây, muốn tự mình đến bái lạy ân công. Trong nhà tiểu sinh cũng không giàu có, Hồ tiên sinh trị liệu đôi mắt tật của tiểu sinh lại không lấy một xu, tiểu sinh nếu không tìm hắn để lạy ba cái, sao xứng với hai chữ làm người.”
Lời nói của Đông Quan như moi tim móc phổi, cổ đạo nhu tràng.
Phong Sầm ngồi xổm trước mặt Ninh Sơ Nhị, liên tiếp đảo mắt xem thường.
“Người ở lâu trong Khâm Thiên Giám, quả nhiên đều bị bệnh. Đường đường một đại lão gia, ngồi dưới đất nói chuyện với người khác, thật là mất mặt.”
Ninh Sơ Nhị không tiếp lời, chỉ duỗi tay chỉ vào xương mày trái của hắn.
“Chỗ này vẽ không đẹp.”
Phong cốc chủ phất tay bỏ đi vẽ lại.
Một tiếng thét to này, nếu không tạo ra được sự nổi danh của Hồ bán tiên thì thật sự không thể nào nói nổi.
Qua một lúc lâu, Ninh Sơ Nhị bị đám người đông đúc trước quầy dẫm nát sạp hàng.
Nghề xem tướng này, còn có một câu nói như này.
Chủ động lấy lòng không gọi là mua bán, theo lời dân chúng nói là bưng*.
*: bê lên bằng hai tay.
Mặt Ninh Sơ Nhị rất thành khẩn, chòm râu xoắn lại thành sợi dây thừng.
Nàng nghiêng đầu nhìn mọi người, hai ngón tay cong lại bấm hai lần.
“Hôm nay người có duyên không nhiều lắm, chỉ có người tuổi chuột, sinh vào tháng hai, có nốt chu sa gần chân tóc. Nếu không có, đó là hai ta vô duyên, phải đi rồi.”
Dứt lời, thật sự đứng lên thu dọn đồ vật.
Tất cả người ở đây đều muốn được bán tiên này đoán mệnh.
Chỉ là có người tuổi chuột, nhưng không có người sinh tháng hai, càng không nói đến người có nốt chu sa.
Ninh Sơ Nhị thấy trong đám người có một mỹ phụ khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không vội vã tiến lên, chỉ kéo nha đầu đến hỏi.
“Nếu có, đạo trưởng có thể nhìn ra thứ người khác không thể nhìn sao?”
Ninh Sơ Nhị cười khẽ, tay áo xanh đen vòng ra phía sau lưng.
“Vị phu nhân này mệnh cách cực kỳ quý giá, phú quý không cần hỏi, nếu giải thích nghi hoặc trưởng bối trong nhà, thì có thể nói chuyện một chút.”
Mỹ phụ trên mặt ngẩn ra, bước lên làm động tác mời.
“Đạo trưởng nếu không chê, thỉnh qua phủ một chuyến.”
Chương 46: Hồ bán tiên tham tiền
Nàng đương nhiên không chê, người nàng tìm chính là nàng ta.
Người tuổi chuột, sinh tháng hai, có nốt chu sa gần chân tóc.
Không phải người khác, mà chính là phòng tiểu thϊếp thứ ba của Khâu Hoài Chuẩn Nguyễn Hạnh Hồng.
Đừng nhìn Nguyễn thị này chỉ là tiểu thϊếp, một nửa sổ sách cùng ruộng đất trong nhà Khâu Hoài Chuẩn đều do nàng ta hỗ trợ trông coi.
Khâu Hoài Chuẩn làm quan không chút phí sức, bó lớn vàng bạc vào túi, tâm tư so với người khác nặng hơn ba phần, chỉ có đối Nguyễn Hạnh Hồng có chút thiên vị.
Nàng ta cũng là người khôn khéo, xuất thân con gái thương nhân, tổ tiên mở hiệu cầm đồ, tuy không đọc sách nhiều giống nữ nhi quan gia, nhưng lại giỏi tính toán.
Thêm nữa Khâu Hoài Chuẩn sủng nàng, trong hậu trạch Khâu gia, có chút phân lượng hơn chính thê.
Ninh Sơ Nhị ngồi xe ngựa đến Khâu, còn chưa xuống xe đã có gã sai vặt quỳ trên đất chờ nàng bước xuống.
Nàng nhìn sống lưng gầy yếu của người nọ, nghiêng người nhảy từ trên xe xuống.
“Bần đạo tha phương, chịu nhận nổi lễ ngộ như vậy.”
Nguyễn Hạnh Hồng lấy khăn tay đặt trước mũi, khụ một tiếng.
“Nhà chúng ta phô trương hơi lớn, đạo trưởng đừng trách.”
Ninh Sơ Nhị hừ lạnh, không nói gì. Trong tay cầm phất trần, đi theo nàng ta vào hậu trạch.
Lúc hai bên ngồi xuống, nha hoàn châm trà ô long, Ninh Sơ Nhị nhấp nhẹ một ngụm, vẫn không nói gì.
Nàng biết đối phương khẳng định có chuyện cần nhờ.
Quả nhiên vừa đặt chèn trà xuống, Nguyễn Hạnh Hồng mở miệng nói.
“Từ trước đến nay trong phủ, không thiếu người xem vận, bát tự của ta, cũng coi như biết một vài điều. Chỉ là không biết, đạo trưởng có biết gì nữa hay không.”
Nguyễn Hạnh Hồng có phản ứng như vậy, Ninh Sơ Nhị cũng không thấy ngoài ý muốn. Ở bên cạnh Khâu Hoài Chuẩn nhiều năm như vậy, nếu nàng ta vẫn là nô phụ tuỳ ý qua loa trong quá khứ, cũng không cần nàng phí tâm lo sợ như vậy.
Ninh Sơ Nhị không chút hoang mang gõ nhẹ án kỉ.
“Bần đạo không nghèo, vẫn có bản lĩnh kiếm chén cơm. Ba phần dựa vào hỏi thăm, bảy phần dựa vào suy tính, cũng không tính là hãm hại lừa gạt.”
Đây là thừa nhận, nàng đã hỏi thăm ngày sinh của Nguyễn Hạnh Hồng.
Trước thật sau giả, ngược lại càng khiến người ta an tâm, không chút nghi ngờ.
Nguyễn Hạnh Hồng cũng vừa lòng với đáp án này, hơi rũ lông mi miết nhẹ nắp chén.
“Vậy ngài nghe được cái gì?”
Ninh Sơ Nhị cười khẽ.
“Bần đạo xưa nay chỉ hỏi trong thành nhà ai ra tay rộng rãi (giàu có, phung phí), bát tự là gì, đến cửa có kiếm được nhiều tiền thưởng hay không thì còn xem bản lĩnh của mình.”
“Ồ?”
Nguyễn Hạnh Hồng hừ nhẹ.
“Vậy ngươi cảm thấy bạc này có dễ kiếm không?”
Ninh Sơ Nhị cười.
“Dễ kiếm, cũng không dễ kiếm.”
Nguyễn Hạnh Hồng có chút hứng thú.
“Vậy nói xem, sao lại không dễkiếm?”
Ninh Sơ Nhị cười cười, từ trong túi móc ra ba đồng tiền, đặt ở trên bàn.
“Bần đạo ăn cơm nhờ trời, phu nhân muốn hỏi, vậy ném một quẻ đi.”
Nguyễn Hạnh Hồng lúc này tuy có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng muốn nhìn xem Hồ bán tiên này có bản lĩnh gì.
Không lâu sau, mấy quẻ thiêm rơi xuống đất, Ninh Sơ Nhị lắc đầu.
“Rơi trở lại, trạch thiên quái*, đại hung. Trong phủ có trưởng giả bị bệnh chết?”
*: quẻ số 43 trong Kinh dịch
Sắc mặt Nguyễn Hạnh Hồng tức khắc biến trắng bệch.
Việc này, chạng vạng hôm trước vừa xảy ra. Người qua đời không phải ai khác, chính là cha nàng Nguyễn Phụng Tài.
Chỉ là sau khi ông chết không để lại di chúc, huynh đệ trong nhà tranh chấp tài sản không thôi, chỉ để mua cái quan tài mà không chịu phát tang.
Nhưng chuyện này ngoại trừ tông tộc trong nhà, căn bản không có người ngoài biết được.
Nàng cố bình ổn lại một chút, lãnh đạm nói.
“Đã là cuối năm, đạo trưởng nói lời không may mắn như vậy, chẳng lẽ nguyền rủa người nhà ta chết sớm?”
Ninh Sơ Nhị cúi đầu nghịch lọ quẻ.
“Lời bần đạo nói dựa trên quẻ tượng. Dù không xuôi tai cũng là sự thật. Trong bát quái một quẻ thấp, bảy quẻ cát. Ngài cùng vị trưởng giả này là chí thân, một vị khác trưởng giả trong nhà cũng đang mang bệnh nặng.”
Nói đến đây, Ninh Sơ Nhị dừng một chút.
“Bệnh nặng không kỵ y, phu nhân lại giấu giếm, đối với bần đạo mà nói tuy không lợi cũng chẳng hại, nhưng với ngài mà nói, chính là đại đại bất lợi.”
Nguyễn Hạnh Hồng nghe vậy, bàn tay cầm cái khăn tay siết lại.
“Ngươi thật sự, có bản lĩnh thông thiên, có thể tính ra rất nhiều chuyện?”
Ninh Sơ Nhị cười cười.
Người có bản lĩnh thông thiên, không phải nàng, mà là Liên Tiểu Gia lúc này hẳn là đang ở trong viện thảnh thơi thưởng ngọc.
Nhưng lời này đương nhiên không thể nói ra, chỉ ra vẻ cao thâm hơn.
“Thông thiên thì không thể, chỉ là biết rõ mấy việc phàm tục thôi. Nhìn mắt phu nhân, tình thân rất mỏng, thời trẻ vì trong nhà mà bôn ba, chỉ có quan hệ với mẫu thân là rất tốt.”
Câu trước đủ sức nặng, câu sau là nói bậy để êm tai.
Nguyễn Hạnh hồng nghe xong không khỏi gật đầu.
“Lời đạo trưởng nói quả thật là tình hình thực tế. Gia phụ xác thật chết bệnh hôm trước, mẫu thân hiện giờ cũng bởi vì việc này mà ngã bệnh.”
Ninh Sơ Nhị đưa tiền đồng qua, lại bảonàng ném một quẻ, sau khi xem xong lại nhíu mày, tặc lưỡi.
Nguyễn Hạnh Hồng không rõ ý, hoang mang rối loạn hỏi.
“Đạo trưởng nhìn ra cái gì? Thỉnh ngài chỉ điểm một chút.”
Ninh Sơ Nhị vuốt chòm râu, nhấp môi không nói.
Đến khi Nguyễn Hạnh Hồng thúc giục mấy lần, mới nói.
“Người nhà ngươi làm nghề không tốt, ăn vạ một đám cô hồn dã quỷ. Ngươi nói phụ thân ngươi sao lại nhiễm bệnh hiểm nghèo, mẫu thân ngươi tại sao lại bất ngờ bị bệnh, đều là do chuyện xấu nhà ngươi làm ra.”
“Bần đạo tuy ham tiền, nhưng cũng không thể giúp người đã tạo nghiệt nhiều như các ngươi, tính ra mẫu thân ngươi còn sống được ba ngày, ngươi muốn hiếu thuận, nhân lúc còn sớm thì tẫn hiếu đi.”
Dứt lời, phất trần đảo qua, tiêu sái nâng bước rời đi.
Khâu gia rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện trái với lương tâm, Nguyễn Hạnh Hồng biết rất rõ ràng.
Thấy Hồ bán tiên nói chính xác như vậy, lại có ý buông tay mặc kệ, vội vàng tiến lên ngăn lại.
“Đạo trưởng từ từ đã, người tha phương không phải thường nói phổ độ chúng sinh sao, ngài đã có biện pháp, sao đến chỗ tiểu nhân lại không độ nữa?”
Ninh Sơ Nhị nói.
“Thứ ngươi nói chính là đạo lý của con cháu Phật, Đạo gia thiên về nghiệp báo, ta giúp chính là lúc tương lai đắc đạo sẽ giảm bớt nghiệp chướng.”
Nguyễn Hạnh Hồng chỉ lo đến tính mạng của mẫu thân mình, nào quản nhiều, duỗi tay lấy hộp gấm nha hoàn mang đến.
“Tiểu nhân nguyện ra một trăm lượng bạc thỉnh đạo trưởng hỗ trợ, cứu tính mạng mẫu thân ta.”
Ninh Sơ Nhị dừng chân một chút.
“Người ngoài như chúng ta chưa bao giờ coi trọng vàng bạc.”
Nguyễn Hạnh Hồng lại đưa tay, thêm một hộp gấm.
“Hai trăm lượng bạc.”
Ninh Sơ Nhị nuốt nước miếng một cái, tiếp tục đi lên trước.
“Từ khi ra khỏi cửa môn, đã tuân thủ Đạo gia…”
“500 lượng! Đây là cực hạn của ta.”
Ninh Sơ nhị quay trở lại, bưng chén trà trên án kỉ uống một ngụm.
“Nếu phu nhân tín nhiệm ta như thế, lại thoái thác thật sự có chút khó nói.”
Một lúc lâu sau, ánh mắt Ninh Sơ Nhị dừng trên 500 lượng bạc sáng long lanh.
Nhưng nàng cũng không quên giao phó của Liên Thập Cửu, vừa cầm hai nén bạc trong tay, vừa nói với Nguyễn Hạnh Hồng.
“Oán khí quá nặng, người đói chết mệt chết ở Khâu gia đều chuyển nghiệp báo lên người nhà ngươi, muốn siêu độ, phải đến nơi oán khí nhất thịnh mới có thể hóa giải.”
Nguyễn Hạnh Hồng chu ba bingẩn ra.
“Tại sao nghiệp chướng của Khâu Hoài Chuẩn lại thành của Nguyễn gia ta?”
Ninh Sơ Nhị liếc nhẹ nàng một cái.
“Bởi vì có một khoản bạc, là ngươi phát ra, cho ít như vậy, người chết đói nhiều như vậy, ngươi nói nghiệp báo này, nên báo ở trên người ai?”
Tiền công của bá tánh xây dựng Phong Liêu các, đều từ tay Nguyễn Hạnh Hồng phát ra.
Khâu Hoài Chuẩn cho nàng bạc, nàng lại thuận tay khấu trừ một ít trợ cấp cho nhà mẹ đẻ mình, thức ăn cũng là thức ăn thừa ở Khâu phủ, chẳng khác gì nước cơm.
Bá tánh làm công ăn không đủ no, lại không được thù lao xứng đáng.
Bất luận là Nguyễn gia hay Khâu gia, đều làm việc thiếu đạo đức, nói là lấy mạng bá tánh cũng là không gì đáng trách.
Nguyễn Hạnh Hồng vừa nghe Ninh Sơ Nhị nói vậy, sắc mặt ngưng trọng.
Vốn muốn nói mình chỉ làm việc cho Khâu Hoài Chuẩn, nhưng sau lưng lại cảm thấy từng trận gió lạnh.
Trong Phong Liêu các đã chết bao nhiêu người, nàng so với ai đều rõ ràng hơn.
“Vậy theo đạo trưởng, nên làm thế nào?”
Ninh Sơ Nhị đi dạo hai bước chân.
“Đương nhiên là đến chỗ oán khí nặng nhất để siêu độ, phải có người nhà của người đã mất ở đây, mới khiến cho những linh hồn này an tâm lên đường. Bằng không tính mạng mẹ con ngươi, sớm muộn gì cũng bị bọn họ kéo theo.”
Người nhà người đã mất?
Nguyễn Hạnh Hồng không biết những người đã chết đó tên họ là gì, càng không biết gia quyến của bọn họ.
Nếu thật sự không thể dùng cách siêu độ này, cũng chỉ có thể mang theo nàng đi…
“Không có cách khác sao?”
Nếu chuyện này vào ngày thường, Nguyễn Hạnh Hồng trực tiếp dẫn theo Ninh Sơ Nhị đến Phong Liêu các lúc trời tối là được.
Khó ở chỗ, quan kinh thành đến, Khâu Hoài Chuẩn lo lắng bị phía trên tra ra chuyện gì, cho nên đuổi những bá tánh đến khe núi.
Chỗ đó, nàng đương nhiên biết, chỉ là lưỡng lự có nên nói hay không.
Nàng không chịu mở miệng, Ninh Sơ Nhị cũng hoàn toàn không thúc giục, chỉ bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, nhìn bạc.
Nguyễn Hạnh Hồng thấy nàng coi trọng vàng bạc như vậy, trong lòng ngược lại yên tâm không ít.
Hơn nữa Ninh Sơ Nhị khi còn bé từng sống ở Lăng thành, dùng giọng điệu Lăng thành để nói, nên không lộ ra khẩu âm kinh thành.
Nguyễn Hạnh Hồng vỗ tay xuống bàn.
“Không sao, cũng chỉ cần mấy canh giờ. Ngày mai giờ Hợi canh ba, ngươi đến cửa sau Khâu phủ, ta dẫn ngươi đến đo. Chỉ có một câu muốn nói, đi, không thể hỏi nhiều, không thể nhìn nhiều, chỉ làm những việc ngươi cần làm, một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài. Bằng không…”
Nàng hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi nên biết Khâu phủ chỗ nào!”
Ninh Sơ Nhị mỉm cười gật đầu, một tay cầm thỏi bạc trắng.
“Phu nhân yên tâm, bần đạo giống ngài, chỉ nhận cái này.”