Thị Lang Đại Nhân, Đừng Chạy!

Chương 46



Chương 46: Hồ bán tiên tham tiền

Nàng đương nhiên không chê, người nàng tìm chính là nàng ta.

Người tuổi chuột, sinh tháng hai, có nốt chu sa gần chân tóc.

Không phải người khác, mà chính là phòng tiểu thiếp thứ ba của Khâu Hoài Chuẩn Nguyễn Hạnh Hồng.

Đừng nhìn Nguyễn thị này chỉ là tiểu thiếp, một nửa sổ sách cùng ruộng đất trong nhà Khâu Hoài Chuẩn đều do nàng ta hỗ trợ trông coi.

Khâu Hoài Chuẩn làm quan không chút phí sức, bó lớn vàng bạc vào túi, tâm tư so với người khác nặng hơn ba phần, chỉ có đối Nguyễn Hạnh Hồng có chút thiên vị.

Nàng ta cũng là người khôn khéo, xuất thân con gái thương nhân, tổ tiên mở hiệu cầm đồ, tuy không đọc sách nhiều giống nữ nhi quan gia, nhưng lại giỏi tính toán.

Thêm nữa Khâu Hoài Chuẩn sủng nàng, trong hậu trạch Khâu gia, có chút phân lượng hơn chính thê.

Ninh Sơ Nhị ngồi xe ngựa đến Khâu, còn chưa xuống xe đã có gã sai vặt quỳ trên đất chờ nàng bước xuống.

Nàng nhìn sống lưng gầy yếu của người nọ, nghiêng người nhảy từ trên xe xuống.

“Bần đạo tha phương, chịu nhận nổi lễ ngộ như vậy.”

Nguyễn Hạnh Hồng lấy khăn tay đặt trước mũi, khụ một tiếng.

“Nhà chúng ta phô trương hơi lớn, đạo trưởng đừng trách.”

Ninh Sơ Nhị hừ lạnh, không nói gì. Trong tay cầm phất trần, đi theo nàng ta vào hậu trạch.

Lúc hai bên ngồi xuống, nha hoàn châm trà ô long, Ninh Sơ Nhị nhấp nhẹ một ngụm, vẫn không nói gì.

Nàng biết đối phương khẳng định có chuyện cần nhờ.

Quả nhiên vừa đặt chèn trà xuống, Nguyễn Hạnh Hồng mở miệng nói.

“Từ trước đến nay trong phủ, không thiếu người xem vận, bát tự của ta, cũng coi như biết một vài điều. Chỉ là không biết, đạo trưởng có biết gì nữa hay không.”

Nguyễn Hạnh Hồng có phản ứng như vậy, Ninh Sơ Nhị cũng không thấy ngoài ý muốn. Ở bên cạnh Khâu Hoài Chuẩn nhiều năm như vậy, nếu nàng ta vẫn là nô phụ tuỳ ý qua loa trong quá khứ, cũng không cần nàng phí tâm lo sợ như vậy.

Ninh Sơ Nhị không chút hoang mang gõ nhẹ án kỉ.

“Bần đạo không nghèo, vẫn có bản lĩnh kiếm chén cơm. Ba phần dựa vào hỏi thăm, bảy phần dựa vào suy tính, cũng không tính là hãm hại lừa gạt.”

Đây là thừa nhận, nàng đã hỏi thăm ngày sinh của Nguyễn Hạnh Hồng.

Trước thật sau giả, ngược lại càng khiến người ta an tâm, không chút nghi ngờ.

Nguyễn Hạnh Hồng cũng vừa lòng với đáp án này, hơi rũ lông mi miết nhẹ nắp chén.

“Vậy ngài nghe được cái gì?”

Ninh Sơ Nhị cười khẽ.

“Bần đạo xưa nay chỉ hỏi trong thành nhà ai ra tay rộng rãi (giàu có, phung phí), bát tự là gì, đến cửa có kiếm được nhiều tiền thưởng hay không thì còn xem bản lĩnh của mình.”

“Ồ?”

Nguyễn Hạnh Hồng hừ nhẹ.

“Vậy ngươi cảm thấy bạc này có dễ kiếm không?”

Ninh Sơ Nhị cười.

“Dễ kiếm, cũng không dễ kiếm.”

Nguyễn Hạnh Hồng có chút hứng thú.

“Vậy nói xem, sao lại không dễkiếm?”

Ninh Sơ Nhị cười cười, từ trong túi móc ra ba đồng tiền, đặt ở trên bàn.

“Bần đạo ăn cơm nhờ trời, phu nhân muốn hỏi, vậy ném một quẻ đi.”

Nguyễn Hạnh Hồng lúc này tuy có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng muốn nhìn xem Hồ bán tiên này có bản lĩnh gì.

Không lâu sau, mấy quẻ thiêm rơi xuống đất, Ninh Sơ Nhị lắc đầu.

“Rơi trở lại, trạch thiên quái*, đại hung. Trong phủ có trưởng giả bị bệnh chết?”

*: quẻ số 43 trong Kinh dịch

Sắc mặt Nguyễn Hạnh Hồng tức khắc biến trắng bệch.

Việc này, chạng vạng hôm trước vừa xảy ra. Người qua đời không phải ai khác, chính là cha nàng Nguyễn Phụng Tài.
Chỉ là sau khi ông chết không để lại di chúc, huynh đệ trong nhà tranh chấp tài sản không thôi, chỉ để mua cái quan tài mà không chịu phát tang.

Nhưng chuyện này ngoại trừ tông tộc trong nhà, căn bản không có người ngoài biết được.

Nàng cố bình ổn lại một chút, lãnh đạm nói.

“Đã là cuối năm, đạo trưởng nói lời không may mắn như vậy, chẳng lẽ nguyền rủa người nhà ta chết sớm?”

Ninh Sơ Nhị cúi đầu nghịch lọ quẻ.

“Lời bần đạo nói dựa trên quẻ tượng. Dù không xuôi tai cũng là sự thật. Trong bát quái một quẻ thấp, bảy quẻ cát. Ngài cùng vị trưởng giả này là chí thân, một vị khác trưởng giả trong nhà cũng đang mang bệnh nặng.”

Nói đến đây, Ninh Sơ Nhị dừng một chút.

“Bệnh nặng không kỵ y, phu nhân lại giấu giếm, đối với bần đạo mà nói tuy không lợi cũng chẳng hại, nhưng với ngài mà nói, chính là đại đại bất lợi.”
Nguyễn Hạnh Hồng nghe vậy, bàn tay cầm cái khăn tay siết lại.

“Ngươi thật sự, có bản lĩnh thông thiên, có thể tính ra rất nhiều chuyện?”

Ninh Sơ Nhị cười cười.

Người có bản lĩnh thông thiên, không phải nàng, mà là Liên Tiểu Gia lúc này hẳn là đang ở trong viện thảnh thơi thưởng ngọc.

Nhưng lời này đương nhiên không thể nói ra, chỉ ra vẻ cao thâm hơn.

“Thông thiên thì không thể, chỉ là biết rõ mấy việc phàm tục thôi. Nhìn mắt phu nhân, tình thân rất mỏng, thời trẻ vì trong nhà mà bôn ba, chỉ có quan hệ với mẫu thân là rất tốt.”

Câu trước đủ sức nặng, câu sau là nói bậy để êm tai.

Nguyễn Hạnh hồng nghe xong không khỏi gật đầu.

“Lời đạo trưởng nói quả thật là tình hình thực tế. Gia phụ xác thật chết bệnh hôm trước, mẫu thân hiện giờ cũng bởi vì việc này mà ngã bệnh.”
Ninh Sơ Nhị đưa tiền đồng qua, lại bảonàng ném một quẻ, sau khi xem xong lại nhíu mày, tặc lưỡi.

Nguyễn Hạnh Hồng không rõ ý, hoang mang rối loạn hỏi.

“Đạo trưởng nhìn ra cái gì? Thỉnh ngài chỉ điểm một chút.”

Ninh Sơ Nhị vuốt chòm râu, nhấp môi không nói.

Đến khi Nguyễn Hạnh Hồng thúc giục mấy lần, mới nói.

“Người nhà ngươi làm nghề không tốt, ăn vạ một đám cô hồn dã quỷ. Ngươi nói phụ thân ngươi sao lại nhiễm bệnh hiểm nghèo, mẫu thân ngươi tại sao lại bất ngờ bị bệnh, đều là do chuyện xấu nhà ngươi làm ra.”

“Bần đạo tuy ham tiền, nhưng cũng không thể giúp người đã tạo nghiệt nhiều như các ngươi, tính ra mẫu thân ngươi còn sống được ba ngày, ngươi muốn hiếu thuận, nhân lúc còn sớm thì tẫn hiếu đi.”

Dứt lời, phất trần đảo qua, tiêu sái nâng bước rời đi.
Khâu gia rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện trái với lương tâm, Nguyễn Hạnh Hồng biết rất rõ ràng.

Thấy Hồ bán tiên nói chính xác như vậy, lại có ý buông tay mặc kệ, vội vàng tiến lên ngăn lại.

“Đạo trưởng từ từ đã, người tha phương không phải thường nói phổ độ chúng sinh sao, ngài đã có biện pháp, sao đến chỗ tiểu nhân lại không độ nữa?”

Ninh Sơ Nhị nói.

“Thứ ngươi nói chính là đạo lý của con cháu Phật, Đạo gia thiên về nghiệp báo, ta giúp chính là lúc tương lai đắc đạo sẽ giảm bớt nghiệp chướng.”

Nguyễn Hạnh Hồng chỉ lo đến tính mạng của mẫu thân mình, nào quản nhiều, duỗi tay lấy hộp gấm nha hoàn mang đến.

“Tiểu nhân nguyện ra một trăm lượng bạc thỉnh đạo trưởng hỗ trợ, cứu tính mạng mẫu thân ta.”

Ninh Sơ Nhị dừng chân một chút.

“Người ngoài như chúng ta chưa bao giờ coi trọng vàng bạc.”
Nguyễn Hạnh Hồng lại đưa tay, thêm một hộp gấm.

“Hai trăm lượng bạc.”

Ninh Sơ Nhị nuốt nước miếng một cái, tiếp tục đi lên trước.

“Từ khi ra khỏi cửa môn, đã tuân thủ Đạo gia…”

“500 lượng! Đây là cực hạn của ta.”

Ninh Sơ nhị quay trở lại, bưng chén trà trên án kỉ uống một ngụm.

“Nếu phu nhân tín nhiệm ta như thế, lại thoái thác thật sự có chút khó nói.”

Một lúc lâu sau, ánh mắt Ninh Sơ Nhị dừng trên 500 lượng bạc sáng long lanh.

Nhưng nàng cũng không quên giao phó của Liên Thập Cửu, vừa cầm hai nén bạc trong tay, vừa nói với Nguyễn Hạnh Hồng.

“Oán khí quá nặng, người đói chết mệt chết ở Khâu gia đều chuyển nghiệp báo lên người nhà ngươi, muốn siêu độ, phải đến nơi oán khí nhất thịnh mới có thể hóa giải.”

Nguyễn Hạnh Hồng chu ba bingẩn ra.

“Tại sao nghiệp chướng của Khâu Hoài Chuẩn lại thành của Nguyễn gia ta?”
Ninh Sơ Nhị liếc nhẹ nàng một cái.

“Bởi vì có một khoản bạc, là ngươi phát ra, cho ít như vậy, người chết đói nhiều như vậy, ngươi nói nghiệp báo này, nên báo ở trên người ai?”

Tiền công của bá tánh xây dựng Phong Liêu các, đều từ tay Nguyễn Hạnh Hồng phát ra.

Khâu Hoài Chuẩn cho nàng bạc, nàng lại thuận tay khấu trừ một ít trợ cấp cho nhà mẹ đẻ mình, thức ăn cũng là thức ăn thừa ở Khâu phủ, chẳng khác gì nước cơm.

Bá tánh làm công ăn không đủ no, lại không được thù lao xứng đáng.

Bất luận là Nguyễn gia hay Khâu gia, đều làm việc thiếu đạo đức, nói là lấy mạng bá tánh cũng là không gì đáng trách.

Nguyễn Hạnh Hồng vừa nghe Ninh Sơ Nhị nói vậy, sắc mặt ngưng trọng.

Vốn muốn nói mình chỉ làm việc cho Khâu Hoài Chuẩn, nhưng sau lưng lại cảm thấy từng trận gió lạnh.
Trong Phong Liêu các đã chết bao nhiêu người, nàng so với ai đều rõ ràng hơn.

“Vậy theo đạo trưởng, nên làm thế nào?”

Ninh Sơ Nhị đi dạo hai bước chân.

“Đương nhiên là đến chỗ oán khí nặng nhất để siêu độ, phải có người nhà của người đã mất ở đây, mới khiến cho những linh hồn này an tâm lên đường. Bằng không tính mạng mẹ con ngươi, sớm muộn gì cũng bị bọn họ kéo theo.”

Người nhà người đã mất?

Nguyễn Hạnh Hồng không biết những người đã chết đó tên họ là gì, càng không biết gia quyến của bọn họ.

Nếu thật sự không thể dùng cách siêu độ này, cũng chỉ có thể mang theo nàng đi…

“Không có cách khác sao?”

Nếu chuyện này vào ngày thường, Nguyễn Hạnh Hồng trực tiếp dẫn theo Ninh Sơ Nhị đến Phong Liêu các lúc trời tối là được.

Khó ở chỗ, quan kinh thành đến, Khâu Hoài Chuẩn lo lắng bị phía trên tra ra chuyện gì, cho nên đuổi những bá tánh đến khe núi.
Chỗ đó, nàng đương nhiên biết, chỉ là lưỡng lự có nên nói hay không.

Nàng không chịu mở miệng, Ninh Sơ Nhị cũng hoàn toàn không thúc giục, chỉ bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, nhìn bạc.

Nguyễn Hạnh Hồng thấy nàng coi trọng vàng bạc như vậy, trong lòng ngược lại yên tâm không ít.

Hơn nữa Ninh Sơ Nhị khi còn bé từng sống ở Lăng thành, dùng giọng điệu Lăng thành để nói, nên không lộ ra khẩu âm kinh thành.

Nguyễn Hạnh Hồng vỗ tay xuống bàn.

“Không sao, cũng chỉ cần mấy canh giờ. Ngày mai giờ Hợi canh ba, ngươi đến  cửa sau Khâu phủ, ta dẫn ngươi đến đo. Chỉ có một câu muốn nói, đi, không thể hỏi nhiều, không thể nhìn nhiều, chỉ làm những việc ngươi cần làm, một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài. Bằng không…”

Nàng hừ lạnh một tiếng.

“Ngươi nên biết Khâu phủ chỗ nào!”
Ninh Sơ Nhị mỉm cười gật đầu, một tay cầm thỏi bạc trắng.

“Phu nhân yên tâm, bần đạo giống ngài, chỉ nhận cái này.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thị Lang Đại Nhân, Đừng Chạy

Chương 46



Chương 47: Siêu độ không hết

Khâu Hoài Chuẩn quả thật quá khôn khéo.

Sau khi Liên Thập Cửu đến Vân Đô, đuổi hết người làm công ở Phong Liêu các đến nơi không ai biết vào ban đêm.

Chỗ này là khe núi, cho dù là người bản địa cũng không biết tường tận huyệt động trong núi.

Những bá tánh chịu khổ đó, giống như biến mất toàn bộ trong một đêm, một chút tung tích cũng không tìm được.

Nguyễn Hạnh Hồng không dám để Khâu Hoài Chuẩn biết nàng mang theo người ngoài đến chỗ đó, vào đêm ngày hôm sau, đến xe ngựa nhà mình cũng không dám dùng, lặng lẽ sai người thuê một chiếc xe ở cửa sau.

Thời điểm Ninh Sơ Nhị đến, lá bùa, cờ hồn đều mang theo đầy đủ, còn theo hai gã ‘tiểu đạo sĩ’ vừa đi vừa tụng kinh, bộ dáng làm như thật.

Nguyễn Hạnh Hồng vừa thấy có chút, trầm giọng nói.
“Chuyện này không thể để người ngoài nhìn thấy, hai người này ngươi không thể mang theo.”

Ninh Sơ Nhị nói: “Không mang theo cũng được, nhưng một mình bần đại có dùng ba, năm, mười ngày cũng siêu độ không hết, nương ngài nếu có thể chờ, bần đạo đương nhiên không ngại.”

Nguyễn Hạnh Hồng vốn sợ bị Khâu Hoài Chuẩn biết việc này, đừng nói là ba, năm, mười ngày, có là nửa ngày cũng doạ tim nàng không ngừng đập thình thịch.

Còn nữa, nương nàng bị ‘oan quỷ’ quấn thân cũng không chờ được.

Vẫy khăn, nói câu.

“Vậy đừng dong dài, nhanh chóng lên xe.”

Nguyễn Hạnh Hồng tự cao, đương nhiên không có khả năng ngồi chung xe ngựa cùng ‘thầy trò bần đạo’.

Sau khi thấy nàng ta đi xa, Ninh Sơ Nhị cũng kéo hai ‘đồ đệ’ ngồi xuống.

Trong đó một ‘đồ đệ’ khuôn mặt cứng đơ như gỗ, trợn mắt nhìn người đối diện.
Một người khác đang cầm bút soi gương đồng tiếp tục vẽ mày.

“Lần sau không thể nói sớm một chút sao? Lông mày của tiểu gia không dùng nửa canh giờ sao có thể vẽ đẹp?”

Chính là thủ hạ của Liên Tiểu Gia Chiêu Tài, cùng ‘khuê mật’ của Ninh nhị cô nương Phong Đại cốc chủ.

Hai người kia quả thật vô cùng không hợp nhau, đến nỗi nhìn nhau cũng không vừa mắt. Nhưng xuất phát từ an toàn của Ninh Sơ Nhị, không thể không đi cùng nhau.

Phong Đại cốc chủ còn tốt, chỉ bực bội Ninh Sơ Nhị lần này khiến hắn đi không thể rải hoa.

Chiêu Tài là hộ vệ bên cạnh Liên Thập Cửu, Phong Sầm muốn khoe khoang, phô trương trước mặt hắn cũng là bình thường.

“Muội không phải không biết quy củ trong cốc chúng ta, trường hợp quan trọng như vậy, muội không cho ta rải đào hoa, rõ ràng chính là bôi nhọ uy danh Tự Phong cốc chúng ta.”
Phong Sầm oán trách, miệng lẩm bẩm không ngừng, lại lo lắng Ninh Sơ Nhị tức giận, cố gắng sát lại làm lành với nàng.

Ninh Sơ Nhị dứt tóc, kéo tóc hắn một lúc lâu, chỉ kém cạy đầu hắn ra nhìn xem bên trong có cái gì.

“Quy củ? Những quy củ lung tung rối loạn đó căn bản không hề có ở thời tiền nhiệm cốc chủ. Còn nữa, huynh nhìn xem đây là trường hợp gì? Có thể bày mấy thứ kia ra sao?”

Đây là đi độ hồn, rải tiền giấy còn tạm được.

Phong Sầm thành thực nghe quở trách, chờ Ninh Sơ Nhị nói xong mới nhỏ giọng nói thầm.

“Sư phụ ta thời trẻ cũng từng đạp lên hoa sen mà đi, nhưng sau đó già rồi, lười bày bộ dáng kia ra thôi.”

Ninh Sơ Nhị xoa thái dương.

“Huynh hiện giờ cũng không nhỏ.”

Hai mươi mấy tuổi, cả ngày cứ như hài tử. Nàng vô cùng hoài nghi, Phong Sầm cho đến khi 70 tuổi chẳng lẽ cũng vẫn là đức hạnh này.
Ninh Sơ Nhị quả nhiên là nhìn xa trông rộng, đến tuổi thất tuần Phong Sầm xác thật vẫn chống quải trượng, một thân huân hương hoa đào hoa khiến Liên Thập Cửu ngột ngạt.

Cho dù già rồi, vẫn còn kéo tay nàng, bướng bỉnh bắt nàng ưng thuận kiếp sau ở bên cạnh hắn.

Phong Sầm nói.

“Muội cũng biết ta không nhỏ, muội nghĩ mình còn trẻ? Hai ta chắp vá quãng đời còn lại, ta bồi muội.”

Chiêu Tài ở bên cạnh suýt nữa ho ra máu, đưa tay vỗ rớt cái móng vuốt đang đặt trên ống tay áo Ninh Sơ Nhị.

“Ngươi đừng chạm vào phu nhân nhà ta.”

Phong Sầm bực mình, nhướng đôi lông mày còn chưa vẽ xong nói.

“Ngươi tốt nhất thêm từ ‘trước’ vào phu nhân nhà ngươi, bằng không ta đánh chết ngươi!”

Chiêu Tài nghe xong cũng phát hỏa, nắm đoản kiếm trong tay nói.

“Mặc kệ trước sau đều là phu nhân nhà ta!”
Ninh Sơ Nhị mắt thấy xe còn chưa đến nơi, bên này đã đấu tranh nội bộ, múa may phất trần kéo hai người ra, quở trách Phong Sầm nói.

“Hồ nháo cũng không biết chọn thời điểm tốt?!! Huynh sao lại thấy ai cũng cãi nhau.”

Mỗi lần ra cửa ngoài đều không nháo không được, lúc trước là Đông Quan, lúc này lại đổi thành Chiêu Tài.

Phong Sầm trừng mắt Ninh Sơ Nhị nói.

“Muội luôn hướng về cái đồ không biết xấu hổ kia, đến thuộc hạ của hắn cũng che chở. Muội đối với ta như vậy, ta liền về Tự Phong cốc.”

Ninh Sơ Nhị nhìn hắn trưng bản mặt trẻ con, có chút dở khóc dở cười.

“Ta đang che chở, nếu huynh muốn thì cứ rời đi.”

Vừa mới nói xong, thấy Chiêu Tài yên lặng lấy ra một quyển sổ viết.

Phu nhân nói, muốn che chở gia, để thứ đui mù kia thích đi đâu thì đi.

Đây là việc chủ tử bảo trước khi ra ngoài.
Nguyên lời nói là: Trên đường đi phàm nghe thấy cái gì ta thích nghe, phải nhớ kỹ.

Lời vừa rồi, Liên Thập Cửu khẳng định vô cùng thích nghe.

Ninh Sơ Nhị:…

Trước khi đến khe núi, Ninh Sơ Nhị đã từng tưởng tượng qua vô số lần, những bá tánh bị buộc nô dịch gầy trơ cả xương là như thế nào.

Nhưng sau khi chân chính thấy cảnh tượng như vậy, thật sự không thể diễn tả bằng mấy câu nói.

Trời rét đậm, bọn họ thậm chí còn không có lấy một bộ quần áo có thể che đậy kín thân thể, toàn bộ co ro trong một góc sơn động ngơ ngẩn nhìn hướng cây đuốc.

Đôi mắt Ninh Sơ Nhị lướt qua.

Nàng không nhìn thấy đáy mắt họ có bất kì dao động nào, ánh mắt dại ra, vô vọng, vẩn đục, giống như sự yên tĩnh trầm mặc trong khe núi này, một mảnh tĩnh mịch.

Nguyễn Hạnh Hồng dùng khăn che miệng mũi.
“Siêu độ ở chỗ này đi, ta ra ngoài trước hít thở không khí, chỗ này nhiều người chết, toàn là mùi hôi thối.”

Ninh Sơ Nhị thấy một hài tử mười hai mười ba duỗi tay kéo góc váy nàng ta, hữu khí vô lực nói.

“Cầu xin phu nhân, cho chúng ta ít cơm ăn đi.”

Bị Nguyễn Hạnh Hồng một chân đá văng ra.

“Hôm qua không phải cho các ngươi nước cơm sao? Cho ta là người lương thiện sao? Không làm mà muốn ăn no ăn.”

Ninh Sơ Nhị vốn muốn nhịn xuống, lúc nàng ta cố sức xoay người, kéo ống tay áo nàng ta lại.

“Ngươi mỗi ngày đối mặt với thảm cảnh như vậy, có thể ngủ yên sao?”

Nguyễn Hạnh Hồng cho rằng mình phạm vào tối kỵ của đạo sĩ, sinh thương hại, liền nói.

“Người vốn dĩ có ba bảy loại, mọi người đều có mệnh của mình, ngươi chỉ lo việc mình cần làm là được, quản nhiều như vậy.”
Cùng là mặt người, Nguyễn Hạnh Hồng không thể nghi ngờ là người minh diễm so với tất cả mọi người ở đây, nhưng sự trào phúng chết lặng trong đôi mắt, lại xấu xí khiến người ta chán ghét như vậy.

Ninh Sơ Nhị cười, chỉ vào lão nhân tiều tụy đằng trước nói.

“Mệnh người? Ngươi cảm thấy bọn họ có lựa chọn sao?”

Trong ngực hắn, còn ôm một hài tử năm sáu tuổi, cũng không biết là ngủ, hay là đã… Cuốn tròn mình, dựa vào bên cạnh hắn.

Phong Sầm vén tay áo lên, kiểm tra tình trạng từng người một, càng xem, mày nhăn càng sâu.

Bởi vì có rất nhiều người, sớm đã chết đói.

Nguyễn Hạnh Hồng thấy tình thế không ổn, không khỏi lùi lại mấy bước nói.

“Các ngươi rốt cuộc là ai? Nói muốn siêu độ vong linh, giờ có ý gì?”

Trong khe núi này, đương nhiên không có khả năng không có người Khâu phủ, Nguyễn Hạnh Hồng vừa vỗ tay, lập tức có mấy chục người xuất hiện, mỗi người đều cầm binh khí trong tay.
Ninh Sơ Nhị cúi đầu không nói, chỉ xuất thần nhìn những bá tánh đó.

Nàng cũng biết mình quá xúc động, không nên không chờ người của Liên Thập Cửu đến mới xé lớp da mặt này.

Nhưng đối mặt với thảm cảnh như vậy, cùng là người như vậy, nàng thật sự rất khó khống chế cảm xúc của chính mình.

Chiêu Tài tiến lên bảo vệ Ninh Sơ Nhị, cân nhắc nên đối phó như thế nào, thấy trên núi chợt sáng lên một hàng đuốc.

Người cầm đầu một thân triều phục màu tím, cưỡi trên lưng ngựa, trong gió lạnh không nhìn rõ thần sắc của hắn, chỉ biết khi tầm mắt kia quét qua, mang theo một loại uy áp cường thế.

Người ở đây đều được Khâu phủ nuôi dưỡng, bỗng nhiên thấy nhiều quan binh như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Ninh Sơ Nhị ngây ngốc tiến lên đón.

“Làm sao chàng đến sớm như vậy?”
Hắn giục ngựa đến gần nàng, lập tức kéo nàng lên.

“Tình cảnh như vậy nàng chưa từng thấy qua, ta lo nàng sợ hãi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.