Thị Lang Đại Nhân, Đừng Chạy!

Chương 44



Chương 44: Ngoài ta còn ai

Ninh Sơ Nhị cho rằng, đối với việc của Khâu Hoài Chuẩn, Liên Thập Cửu sẽ có hành động.

Nhưng mà mấy ngày liên tiếp, nàng đều thấy hai người này uống rượu tán phiếm cùng nhau, bộ dáng trò chuyện rất vui.

Ba rương vàng bạc châu báu, một xe kim cẩm tơ lụa, Liên Thập Cửu thu hối lộ không chút nương tay.

Thân cận trên bàn tiệc, giống như thân thích cùng nhà, càng khiến người ta không nghĩ ra.

Ninh Sơ Nhị mắt thấy sắp đến ngày về, trong lòng tuy buồn bực, nhưng trên người còn có việc cần làm, không thể không đi tìm sư phó làm bánh cuộn thừng.

Nào biết được, vừa hỏi mới biết, chỗ gọi là Phong Vãn tửu lâu mấy năm trước đã đổi chủ. Lão đầu bếp ban đầu làm bánh cuộn thừng cũng sớm đã không ở chỗ đó, những người trong lâu hiện nay, căn bản không làm được bánh cuộn thừng chính tông.

Ninh Sơ Nhị lúc trước dùng cái cớ này, đơn giản chỉ nghĩ muốn rời kinh, đâu nghĩ nhiều như vậy.

Nàng thật ra muốn mang bừa một đầu bếp về cho xong việc, nhưng lần này đi  cùng, còn có hai gã tùy hầu trong cung. Muốn lừa gạt, đâu có dễ dàng như vậy.

Sau mấy phen trắc trở, cuối cùng nàng cũng nghe được chỗ vị lão đầu bếp kia đi.

Vốn định cuối cùng có thể bắt được bánh cuộn thừng, lại không nghĩ đến, vị sư phó này cũng rất biết làm khó người khác.

“Nói đến bánh cuộn thừng, toàn bộ Vân Đô, trừ bỏ tiểu lão nhân, không ai dám nói mình có thể làm ra bánh cuộn thừng chính tông.”

“Trương gia ta, sau khi Văn Khúc Tinh Quân đắc đạo, vẫn luôn làm cái này. Ngài có thể đi hỏi thăm, nam tử đọc sách tốt trong huyện thành này, có người nào không ăn bánh cuộn thừng của chúng ta mà lớn lên.”

Người già rồi, khó tránh khỏi thích kể chút chuyện xưa. Ninh Sơ Nhị nghe suốt một buổi sáng, không còn chút nhẫn nại nào.

Nàng chỉ vào mũ ô sa trên đầu nói với hắn.

“Trương sư phó, bản quan phụng chỉ Thánh Thượng ý đến tìm bánh cuộn thừng. Nếu ngài là truyền nhân trực hệ, vậy cùng ta hồi cung một chuyến.”

Tiểu lão nhân nghe vậy cười cười, tẩu thuốc trong tay bốc khói nghi ngút.

“Có thể tiến cung đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng lão nhân tuổi lớn, sợ là có tâm cũng không chịu nổi lăn lộn lâu.”

Vừa mới qua tuổi sáu mươi đã xưng lớn tuổi, vậy mấy lão gia hoả ở Khâm Thiên Giám bước đi hai bước cũng thấy mệt thì tính cái gì.

Bất kể nói như thế nào, lão giả tên Trương Quảng Xương này, nhất định không chịu rời Vân Đô nửa bước.

Sau mấy lần Ninh Sơ Nhị mấy lần tới cửa, người ta cũng đủ khách khí.

Hắn kê một chiếc ghế thấp dưới cửa, vừa nheo mắt vừa phơi nắng nói chuyện phiếm với nàng.

Chỉ là lần này đã thay đổi cách nói, không chỉ thổi phồng bánh cuộn thừng Trương gia hắn làm rất ngon, mà còn nói nương tử hắn mất sớm, chỉ có một nhi tử duy nhất lại bị bệnh lao. Con dâu tái giá, dưới gối chỉ còn một cháu gái, lớn lên xinh xắn, qua mấy năm sẽ xuất giá. Lão nhân gia hắn không có bản lĩnh gì, không thể cho của hồi môn đáng giá, lo lắng nàng đến nhà chồng phải chịu ủy khuất.

Sau khi thường xuyên qua lại, Ninh Sơ Nhị đại khái cũng nghe ra.

Làm việc vì hoàng thượng, nói dễ nghe là không có tiền tài ích lợi chân chính. Nếu Trương Quảng Xương là chưởng quầy tửu lâu, có thể ở lượn một vòng trước mặt hoàng thượng, sau khi trở về cũng có thể làm cho cả lâu dính thơm lây.
Chỉ tiếc hắn không phải, một không cửa tiệm, hai không có nghề nghiệp, không muốn đi một chuyến tay không cũng là lẽ phải.

Ninh Sơ Nhị nói: “Ngài nên nghĩ tích cực lên, đây là chuyện đại sự thơm lây trên dưới tổ tông, ngài không đi, bao nhiêu người ngồi khoanh chân chờ muốn đi. Còn nữa, bánh cuộn thừng lần này dùng cho đại kỳ, nếu làm Thánh Thượng vui lòng, không chừng được thưởng đồ tốt.”

“Ngài cũng nói là không chừng.”

Trương Quảng Xương ho khan hai tiếng, vỗ ngực mình nói.

“Thật sự không phải không muốn đi cùng đại nhân, mà là thân mình lão hủ ngày càng lụn bại. Đã bước nửa chân vào quan tài rồi, vạn nhất đến kinh thành lại tắt thở, ngài cũng khó mà báo cáo kết quả công tác với hoàng thượng.”

Ninh Sơ Nhị nhìn hắn cố ý nghẹn đỏ bừng mặt, vỗ vỗ bụi đất trên ủng.
“Ngài đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đây là hoàng dụ, chuyện của triều đình, không đi chính là kháng chỉ, ngài tự mình quyết định đi.”

Thương lượng thì không nghe, đương nhiên phải xuất quan uy để trấn áp.

Chỉ là Trương Quảng Xương càng tuyệt hơn, thịch một tiếng quỳ xuống đất, rưng rưng khóc ròng nói.

“Lão nhân đã đến tuổi này rồi, cứ đi như vậy cũng không có gì tiếc nuối. Chỉ tiếc cho cháu gái ta, sau này phải chịu khổ.”

Nói thật, nếu đặt ở kinh thành, gặp phải loại người vòi bạc này, Ninh Sơ Nhị có rất nhiều biện pháp trị hắn.

Nhưng một người qua tuổi sáu mươi, một thân áo rách, trên áo đầy miếng vá, sợi bông lộ ra ngoài. Giày vải mỏng manh, hai ngón chân lộ ra ngoài, đông lạnh đến phát xanh.

Chân hắn bị què, Ninh Sơ Nhị nghe chưởng quầy Phong Vãn lâu nói qua, năm ấy Vân Đô gặp thiên tai, lúc hắn đoạt nước cơm cho cháu gái bị quan sai đánh gãy chân.
Từ lúc đo, hai chân không đứng lâu được.

Tửu lầu, cũng bởi vì hắn làm việc không còn nhanh nên bắt hắn rời đi.

Thế đạo này khiến hắn tuyệt vọng, trong mắt hắn, Thánh Thượng bất quá chỉ là lớn hơn so với quan.

Hắn không tín nhiệm người làm quan.

Ninh Sơ Nhị nói.

“Trương lão, chúng ta nói rõ đi, rốt cuộc ngài muốn bao nhiêu.”

Nếu là công phu sư tử ngoạm, Ninh Sơ Nhị đương nhiên có cách mặc cả. Nếu là…

“Ba, ba mươi lượng bạc.”

Trương Quảng Xương ngượng ngùng giơ tay, gương mặt già xấu hổ đỏ bừng.

Đã sống đến số tuổi này rồi, làm chuyện vô liêm sỉ bực này, hắn cũng cảm thấy xấu hổ.

Cả đời hắn lang bạt kỳ hồ, thê chết sớm, nhi chết bệnh, cháu gái duy nhất, nếu không nhân lúc này kiếm ít thứ cho nàng, nào còn có cơ hội khác.

Ba mươi lượng bạc.

Ninh Sơ Nhị có chút chua xót.
Gióng trống khua chiêng lăn lộn như vậy, chỉ vì ba mươi lượng bạc. Thật không biết những vị quan to hiển quý một bữa cơm ăn hết trăm lượng bạc, sẽ làm như thế nào với loại chuyện này.

Nàng nói với Trương Quảng Xương.

Việc này, nàng phải trở về tìm người thương lượng.

Nhưng kẻ ngốc tử cũng biết, đây rõ ràng chính là không thương lượng.

Thánh Thượng muốn đưa người đi, cho dù phải đốt đèn hết phần mộ tổ tiên, xác chết tổ tông cũng phải vùng dậy nhận ‘phúc khí’, nào có chuyện hoàng dụ kém hơn bạc?

Nhưng tình cảnh trong nhà Trương Quảng Xương.

Nếu nàng có, nàng cũng muốn cho hắn. Nhưng vấn đề là, một tháng bổng lộc của nàng cũng chỉ có hai mươi lượng.

Ninh Sơ Nhị trừu khóe miệng.

Kẻ giàu không coi trọng tiền bạc, không thể nghi ngờ là có sẵn.

Chỉ là.

Nàng còn đang nợ bạc hắn, lại đi mượn? Sao có thể mở miệng?
Từ nhà Trương Quảng Xương đi ra, Ninh Sơ Nhị vẫn đang cân nhắc có nên vay tiền chồng trước hay không.

Quả thật, hắn tuyệt đối là kẻ tài đại khí thô, nhưng người này gần đây vẫn luôn đang tìm cách để ngủ với nàng.

Lần này dây vào, sợ là không chiếm được chỗ tốt nào.

Khi Ninh Sơ Nhị trở về, thấy Liên Tiểu Gia ngồi trước bàn đá thưởng ngọc ở trong viện, một lò hương bát bảo, khói trắng lượn lờ bốc lên.

Liên Thập Cửu một thân trường bào tay dài màu trúc xanh, uống trà thơm, tóc bay theo gió, tư thế thanh nhã thanh thản, phảng phất ngồi ở chỗ kia cũng có thể thành một bức tranh.

Bàn tay cầm khối bích ngân thưởng thức, vừa nhìn đã thấy là hàng thượng thừa.

Phía dưới là một khay gỗ, bày chỉnh tề đủ các kiểu đồ cổ, tùy tiện lấy một thứ  cũng đáng giá trăm lượng bạc.
Ninh Sơ Nhị yên lặng nuốt nước miếng.

Cảm thấy trên trán Liên Thập Cửu lúc này viết rõ ràng, mượn bạc, ngoài ta còn  ai.

Nàng nhìn hắn thưởng ngọc, cố ý bước chân nhẹ nhàng hơn, Liên Thập Cửu lại không nhìn nàng.

Nàng xoay người sang chỗ khác, giả vờ thưởng mai, vắt hết óc đọc thơ.

Vẫn không có phản ứng gì.

Ninh Sơ Nhị phiền muộn, cũng không biết nên nói như thế nào.

Cúi đầu đạp lẹp xẹp lẹp xẹp đi qua, xong lại dậm chân quay về.

Miệng mở ra, rồi lại đóng.

Liên Thập Cửu thưởng thức ngọc cổ trong tay, đầu cũng không ngẩng.

“Có việc cầu ta.”

Đây là ngữ khí khẳng định.

Ninh Sơ Nhị vội vàng tiến lên.

“Đúng vậy, có việc muốn nhờ đại nhân chàng hỗ trợ, giúp ta một việc nhỏ.”

Nàng cố ý cường điệu chuyện này đối với hắn mà nói là rất nhỏ.

Ước chừng là mấy thứ đồ mới này thực sự khiến hắn vừa lòng.
Tâm tình Liên Tiểu Gia không tệ cong cong khóe miệng.

“Lấy cái gì để trao đổi?”

Ninh Sơ Nhị ngẩn ra.

“Chàng không hỏi, là chuyện gì sao?”

“Từ lúc đi vào, nàng vẫn luôn ngó mấy đồ vật này, việc cần nhờ, đương nhiên có liên quan đến bạc.”

Nàng nhanh chóng kể lại chuyện của Trương Quảng Xương một lần.

“Chàng là người cực hào phóng, thường ngày thưởng tiền cũng nhiều, có thể hay không…?”

Ninh Sơ Nhị chà xát tay, ngoan ngoãn chờ hắn trả lời.

Hắn đặt đồ vật xuống nhìn nàng, mày hơi nhướng lên.

“Còn chưa nói lấy cái gì trả ta.”

“… Đương, đương nhiên là lấy bạc.”

Liên Tiểu Gia nhấp ngụm trà.

“Bạc ta không thiếu, vậy nên, lấy thân để trả đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thị Lang Đại Nhân, Đừng Chạy

Chương 44



Chương 45: Kẻ nào không cần mặt mũi thì kẻ đó mạnh

Liên gia nói lấy thân để trả, Ninh Sơ Nhị liền đỏ mặt.

Còn chưa kịp thẹn quá thành giận, đã bị một cái áo choàng kín mít cả đầu lẫn mặt.

Hắn cách một lớp áo choàng màu xanh đen ôm nàng.

“Nghĩ cái gì vậy, chuyện đó tương lai còn dài, sau này có rất nhiều thời gian để làm, trước mắt có chuyện quan trọng hơn muốn nàng làm.”

Ninh Sơ Nhị nghe lời nói ngả ngớn kia, kéo cái áo trên đầu ra, trừng mắt nói.

“Nói hươu nói vượn gì đấy, ai muốn người đó là cháu trai.”

Liên Tiểu Gia chậm rì rì ngồi trở lại, vẻ mặt đứng đắn.

“Không muốn mới là ra vẻ.”

Vân Đô là tòa huyện thành cổ xưa, người có thể có được một cửa hàng, hoặc phủ đệ trong thanh, đều tính là nhân vật có chút diện mạo ở đây.

Mà những nhân vật này, cái gọi là lịch sử làm giàu đều có bí mật không muốn để người ngoài biết.
Tiền đều không đến từ con đường bình thường, thời gian lâu dần, không tránh khỏi cảm thấy áy náy.

Bởi vậy, vào ngày 15 tháng riêng, quan thái thái (phu nhân của quan) cùng một số gia quyến thương nhân sẽ cùng nhau đi đến miếu Thành Hoàng ngoài Lẫm Thanh Trì dâng hương.

Bạc lớn bạc nhỏ, dầu thắp, hương đèn đều chuyển theo rương. Trong lòng có bao nhiêu thành kính, người khác không thể biết hết, tóm lại là mua sự an tâm thôi.

Ngẫu nhiên gặp mấy đạo sĩ hoà thượng biết ăn nói, chỉ cần nói tốt, đều kiếm được không ít tiền thưởng.

Cũng bởi vì nguyên do này, dẫn đến hoà thượng tóc dài, đạo sĩ giả cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh tràn vào.

Ninh Sơ Nhị ở trong gió lạnh lạnh, cảm nhận được lực lượng quần chúng mà toát ra một thân mồ hôi nóng.

Thân hình bé nhỏ, nếu không có Phong Sầm cùng đám người Chiêu Tài che chở, chỉ sợ sau khi trở về thành tờ giấy Tuyên Thành.
Ninh Sơ Nhị hôm nay đặc biệt thay đổi dung mạo, dùng chòm râuu để che giấu tuổi, thêm một lá cờ vàng được đạo sĩ tha phương hay sử dụng, rất có tư thế của bán tiên.

Cho dù nàng đứng thẳng, đám người kia lại không thèm nhìn mặt nói chuyện, vừa thấy các quan thái thái Vân Đô đi ra, toàn bộ ùa lên thổi phồng.

Ninh Sơ Nhị ngồi xổm trên mặt đất, đong đưa ống thẻ trong tay, trước nay chưa bao giờ thấy bất lực như vậy.

Đừng nói là tìm người, một chút sinh ý cũng không đoạt được.

Đông Quan nói.

“Đại nhân, ngài muốn mà đi lên khẳng định sẽ bị dẫm chết. Xa rời quê hương, hạ quan cho dù có tâm muốn nâng quan tài của ngài về, cũng quá sức.”

Ninh Sơ Nhị tùy tiện cắn cọng rơm ở trong miệng.

“Bản quan có chết thật cũng không cần ngươi phải nâng! Hiện giờ có biện pháp dẫn người đến đây, bằng không sau khi trở về xem ta bắt ngươi đi giày nhỏ*.”
*: ý làm khó dễ, gây cản trở.

Lời nói này đơn giản thuận miệng nói ra.

Ninh Sơ Nhị căn bản cũng cảm thấy Đông Quan chẳng có bao nhiêu bản lĩnh, cũng không ngờ hắn thực sự vì một đôi “giày nhỏ” mà liều mạng.

Lời vừa nói xong, một giọng nói thét to vang lên: “Trời xanh a ~! Ta thật sự có thể thấy!!”

Sau đó thịch một tiếng quỳ trước mặt Ninh Sơ Nhị, dập đầu ba cái vang dội.

“Hồ bán tiên, thường nghe người ta nói ngài tha phương khắp nơi, là đệ tử chân truyền của chưởng môn Thanh Phong quan Phùng Kha. Tiểu sinh ban đầu còn không tin tưởng, còn coi ngài giống đám đáo sĩ lừa tiền, chỉ dùng mấy lá bùa linh tinh. Nào nghĩ đến, ngài thật sự có bản lĩnh thông thiên như vậy. Không chỉ chữa khỏi hai mắt của ta, còn có thể trấn an oán linh bạch xà, tiểu sinh thật sự không biết nên cảm tạ ân tình của ngài như thế nào.”
Ninh Sơ Nhị còn chưa kịp nhổ cọng rơm trong miệng ra, cứ lúng ta lúng túng treo ở trên miệng.

Vẻ mặt…

“Khụ, vị công tử này xin mau mau đứng lên.”

Nếu không phải có người ngoài ở đây, nàng hẳn sẽ đánh tai mình hai cái.

Làm sao một thiếu niên đang êm đẹp, thế nhưng cũng có thể biến thành như vậy.

Xong việc, Ninh Sơ Nhị từng hỏi qua Đông Quan, chuyện xưa cùng cái bộ dạng không biết xấu hổ kia rốt cuộc học của ai?

Hắn rất nghiêm túc cầm quyển sách trong tay nói: “3000 câu hỏi hố người”, không phải đại nhân ngài kêu ta đọc sách sao. Về phần không biết xấu hổ, hạ quan đương nhiên là ở bên ngài mưa dầm thấm đất…”

Ninh Sơ Nhị cảm thấy nghề đoán mệnh của mình đã có người kế nghiệp.

Hiện giờ chỉ nói bên này.

Loại chuyện xem náo nhiệt này, người đứng xem chưa bao giờ sẽ ngại chuyện lớn, Đông Quan vừa quỳ xuống không bao lâu, đã có nha hoàn đi lên dò hỏi.
“Ngươi vừa mới nói mắt ngươi bị mù? Đạo sĩ này không phải Hoa Đà, sao có thể chữa khỏi mắt cho ngươi?”

Đông Quan không chút hoang mang ngồi xuống đất, trong mắt nghiễm nhiên tản ra ánh mắt kề gối nói chuyện thâu đêm.

“Vị cô nương này hỏi rất đúng. Đôi mắt tiểu sinh đã bị mù từ lâu, nhưng không phải là mắt tật, mà là bị một con bạch xà vây khốn. Ba năm trước, tiểu sinh lên núi hái thuốc, chợt thấy trong bụi cỏ hình như có con quái vật khổng lồ phi đến. Lúc ấy trong tay chỉ có lưỡi hái, không kịp nghĩ gì, liền ném nó vào bụi cỏ, ngay sau đó mùi máu tanh nồng đậm bốc lên.”

Đông Quan nói như thật, khiến người vây quanh xem cũng ngày càng nhiều.

Nha hoàn đứng ở một bên nói.

“Mùi máu tanh? Chẳng lẽ lưỡi hái kia của ngươi vừa vặn đánh trúng con bạch xà, làm nó chết?”
“Đúng là như thế.”

Đông Quan phiền muộn cúi đầu.

“Tiểu sinh bình thường tuy không tin, nhưng cũng chưa từng làm việc thương thiên hại lí gì. Ngộ sát bạch xà, cũng là sai lầm vô ý, việc xấu đã xảy ra, bạch xà lúc ấy chưa tắt thở, vừa thấy tiểu sinh liền nhớ kỹ mặt ta.”

“Hồ bán tiên nói, bạch xà sắp thành tinh, bởi vì ta gϊếŧ nó làm mất đạo hạnh, sau khi chết linh hồn oán hận muốn trả thù. Từ đó về sau, tiểu sinh thường xuyên cảm thấy đau mắt, phần trán cảm giác có thứ gì tích tụ không chịu đi xuống, càng ngày càng nặng. Không bao lâu sau, đôi mắt không thể nhìn thấy nữa.”

Tần Hoan bên này nói, xung quanh cũng phát ra nhiều lời đồng tình.

“Tiểu thư sinh này nói rất đúng, triệu chứng này rất đúng. Huyện chúng ta gọi là xà bàn sang, có chút thần quái. Cho nên ở chỗ chúng ta, mặc dù ở trong núi, cũng không có bắt rắn để ăn, nếu gặp phải, cũng chắp tay cúi chào thỉnh nó đi trước.”
“Đúng vậy đúng vậy, việc này ta cũng có nghe qua.”

“Xà tiên mang thù, người cuối cùng đánh chết nó, chỉ cần nhìn thấy mặt nhất định sẽ trả thù.”

Ninh Sơ Nhị thấy từ xa có một vị phu nhân, nghiêng đầu thì thầm với nha hoàn vài tiếng, nha hoàn liền đến hỏi.

“Nghe giọng nói, ngươi không phải là người Vân Đô, sao lại đến Vân Đô?”

Tần Hoan sớm đã nghĩ đến đối phương sẽ hỏi như thế, chắp tay cúi đầu với Ninh Sơ Nhị lần nữa.

“Tiểu sinh không phải người Vân Đô người, mà là người Dịch thành, lần này đến Vân Đô, hoàn toàn bởi vì nghe nói Hồ tiên sinh đến đây, muốn tự mình đến bái lạy ân công. Trong nhà tiểu sinh cũng không giàu có, Hồ tiên sinh trị liệu đôi mắt tật của tiểu sinh lại không lấy một xu, tiểu sinh nếu không tìm hắn để lạy ba cái, sao xứng với hai chữ làm người.”
Lời nói của Đông Quan như moi tim móc phổi, cổ đạo nhu tràng.

Phong Sầm ngồi xổm trước mặt Ninh Sơ Nhị, liên tiếp đảo mắt xem thường.

“Người ở lâu trong Khâm Thiên Giám, quả nhiên đều bị bệnh. Đường đường một đại lão gia, ngồi dưới đất nói chuyện với người khác, thật là mất mặt.”

Ninh Sơ Nhị không tiếp lời, chỉ duỗi tay chỉ vào xương mày trái của hắn.

“Chỗ này vẽ không đẹp.”

Phong cốc chủ phất tay bỏ đi vẽ lại.

Một tiếng thét to này, nếu không tạo ra được sự nổi danh của Hồ bán tiên thì thật sự không thể nào nói nổi.

Qua một lúc lâu, Ninh Sơ Nhị bị đám người đông đúc trước quầy dẫm nát sạp hàng.

Nghề xem tướng này, còn có một câu nói như này.

Chủ động lấy lòng không gọi là mua bán, theo lời dân chúng nói là bưng*.

*: bê lên bằng hai tay.

Mặt Ninh Sơ Nhị rất thành khẩn, chòm râu xoắn lại thành sợi dây thừng.
Nàng nghiêng đầu nhìn mọi người, hai ngón tay cong lại bấm hai lần.

“Hôm nay người có duyên không nhiều lắm, chỉ có người tuổi chuột, sinh vào tháng hai, có nốt chu sa gần chân tóc. Nếu không có, đó là hai ta vô duyên, phải đi rồi.”

Dứt lời, thật sự đứng lên thu dọn đồ vật.

Tất cả người ở đây đều muốn được bán tiên này đoán mệnh.

Chỉ là có người tuổi chuột, nhưng không có người sinh tháng hai, càng không nói đến người có nốt chu sa.

Ninh Sơ Nhị thấy trong đám người có một mỹ phụ khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không vội vã tiến lên, chỉ kéo nha đầu đến hỏi.

“Nếu có, đạo trưởng có thể nhìn ra thứ người khác không thể nhìn sao?”

Ninh Sơ Nhị cười khẽ, tay áo xanh đen vòng ra phía sau lưng.

“Vị phu nhân này mệnh cách cực kỳ quý giá, phú quý không cần hỏi, nếu giải thích nghi hoặc trưởng bối trong nhà, thì có thể nói chuyện một chút.”
Mỹ phụ trên mặt ngẩn ra, bước lên làm động tác mời.

“Đạo trưởng nếu không chê, thỉnh qua phủ một chuyến.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.