Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường

Chương 20: Để Mắt Tới



Đinh Hạo Thiên tự mình báo cáo tất cả mọi việc cho hiệu trưởng Châu Phù Dung sau cơn hỗn loạn vừa rồi, nhưng vụ liên quan tới siêu năng lực thì hắn giấu nhẹm đi, vì có nói thì chắc chắn chẳng ai tin được chuyện này.

Nghe xong hiệu trưởng chống tay đỡ trán, xoa xoa vùng thái dương để giảm bớt cơn đau đầu do ngủ không đủ giấc gây nên.

Vì chuyện thi giữa kỳ sắp tới, bà đã phải thức khuya nhiều đêm liền để điều chỉnh đề thi cũng như xử lí vài vụ nhận hối lộ từ các công ty lớn nhỏ của các giáo viên trong trường, tận tâm thì họ vẫn có nhưng đứng trước đồng tiền thì người yếu lòng đều phải gục ngã, chỉ vì gia đình và miếng cơm manh áo nên không phải ai cũng giữ được đạo đức của giáo viên. Bà hiểu và cảm thông cho họ, nhưng cũng không có nghĩa bà sẽ bỏ qua việc này để họ nhận hối lộ rồi nâng điểm cho học sinh.

Châu Phù Dung nhìn Đinh Hạo Thiên, dưới đuôi mắt của bà có thâm quầng, giọng nói trầm trầm mang theo mệt mỏi khó giấu, vẻ ngoài tiều tụy khiến bà trông già đi mười tuổi: “Em biết tên đó vào trường ta để làm gì không?”

“Có lẽ để mắt đến học sinh nào đó.” Đinh Hạo Thiên hạ mi mắt, ngoài lí do này thì hắn không nghĩ tới lí do nào khác mà kẻ kia lẻn trường nữa. Dù sao những kẻ đột nhập vào trường đều là vì theo lệnh của kẻ khác nhằm làm hại học sinh nào đó trong trường.

Châu Phù Dung xoa mi tâm, thở dài một hơi rồi nói: “Siết chặt an ninh, bí mật kiểm tra các bảo vệ và giáo viên trong trường, đề cao việc bảo vệ tất cả học sinh dù có thể tự vệ hay không, kiểm tra mọi ngóc ngách trong trường, điều tra từng hành động của các học sinh dạo gần đây. Cô nghĩ chuyện này không đơn giản chỉ là bắt học sinh nào đó đâu.”

Vì bà biết rõ việc bắt cóc viên kim cương được công ty nào đó bảo vệ, ngoài tống tiền ra thì còn có tư thù cá nhân muốn trút giận lên đứa trẻ ở trường học của bà. Những viên ngọc xinh đẹp mà bà yêu quý đã từng bị tổn thương, bà không muốn thấy và cũng không cho phép những đứa trẻ của bà lại rơi vào nguy hiểm lần nữa.

Đinh Hạo Thiên cảm thấy phiền nhưng vẫn gật đầu đồng ý trước mệnh lệnh của hiệu trưởng, ai bảo hắn là đội trưởng đội sao đỏ mà hiệu trưởng đích thân chọn chứ, tránh cũng không thoát.

Đội sao đỏ ở trường Thiên Bẩm là một đội hộ vệ giữ trật tự cho trường học với các thành viên lúc ẩn lúc hiện, người thì nằm vùng ở câu lạc bộ nào đó lấy tình báo, người thì thâm nhập vào đám đầu gấu trong trường, kẻ thì kết thân với người khác để lấy thông tin trong trường.. Là một đội ngũ cực kỳ bí ẩn, không ai biết được họ đang ở đâu, là người nào, hay đang làm gì, nhưng mọi hành động của học sinh đều bị họ ghi lại và báo lên giáo viên. Đinh Hạo Thiên, đội trưởng của đội sao đỏ bị Châu Phù Dung nhìn trúng và bắt buộc phải thực thi theo yêu cầu của bà.

Bởi vậy cho nên ngày hôm đó ở phòng giáo vụ, Đinh Hạo Thiên không đồng ý việc điều tra cái bóng đen kỳ bí này thì hiệu trưởng cũng ra lệnh cho đội trưởng đội sao đỏ đem người đi điều ra. Cho dù lúc đó Đinh Phương Thanh không đồng ý thì hắn cũng sẽ bị ép đi điều tra dưới chức danh đội trưởng đội sao đỏ mà thôi. Còn vì sao hắn không làm ầm lên khi bị ép vào đội sao đỏ, là do điều kiện hiệu trưởng nêu ra khi hắn chấp nhận làm đội trưởng quá hấp dẫn, hắn không ngu gì mà bỏ qua.

Châu Phù Dung sau khi giao nhiệm vụ cho Đinh Hạo Thiên, còn nói thêm sẽ cho thêm giáo viên thân cận của bà giúp đỡ sau khi biết được Đinh Hạo Thiên đánh không lại kẻ kia. Vì thực lực của Đinh Hạo Thiên và chiến tích đánh nhau của hắn, Châu Phù Dung đã ép hắn vào vị trí đội trưởng sao đỏ này, để hắn ở gần kề mình mà kiểm soát và chỉnh lại hướng đi của hắn, nếu bà sơ suất để hắn rời khỏi tầm mắt thì chính Châu Phù Dung bà cũng không biết được Đinh Hạo Thiên sẽ làm ra những chuyện xấu nào.

Đinh Hạo Thiên cũng không nói gì nhiều mà quay đầu rời đi, dù sao trời cũng đã khuya, hắn muốn về nhà ngủ.

Bước xuống sân trường, so với trước thì cơn mưa đã nhỏ hơn đôi chút, từng giọt mưa rơi xuống sân trường cùng cơn gió thổi ngang khiến người ta phải rùng mình trước cái lạnh. Đinh Hạo Thiên nhìn bầu trời đêm màu đỏ hồng, mê đắm vào màu sắc đó một lúc rồi mới bước đi ra ngoài sân.

Đứng bên dưới sân đợi hắn chỉ có Quốc Anh, em gái Đinh Phương Thanh của hắn và bạn của cô là Trịnh Ái Linh.

Cả ba người họ rôm rả nói chuyện với nhau trong khi đang cầm dù đứng dưới trời mưa lạnh giá.

Đinh Phương Thanh đang bày ra vẻ mặt sùng bái nhìn Quốc Anh làm cậu có chút ngượng ngùng mỉm cười, còn Trịnh Ái Linh thì nghịch ngợm xoay dù làm nước mưa bắn khắp nơi, sau khi bị phàn nàn còn vui vẻ cười lớn tiếng.

Đinh Hạo Thiên nhìn đám người không biết lạnh kia rồi đội mưa chạy ra chỗ ba người họ, nhanh chóng chui vào dưới cây dù con vịt màu vàng của Đinh Phương Thanh, đưa tay cầm lấy cây dù, còn không quên chê bai một tiếng xấu.

Đinh Phương Thanh bực mình, biết anh đang chê cái cây dù con vịt dễ thương mà mình mua nên càu nhàu: “Anh giỏi quá, anh là nhất! Muốn cái dù như nào thì mới thấy đẹp?”

Đinh Hạo Thiên không nói, chỉ khì mũi một cái khinh thường, sau đó bị Đinh Phương Thanh đá vào chân một cái trút giận. Dù bị đá chào chân, Đinh Hạo Thiên vẫn điềm nhiên như không, hoàn toàn không bị cú đá của cô ảnh hưởng.

Quốc Anh nhìn Đinh Hạo Thiên chướng mắt nên đứng về phía Phương Thanh, mỉa mai nói: “Ừ, mày coi thế nào mới đẹp? Phải màu hồng công chúa với hoa lá cành à?”

Đinh Hạo Thiên lườm nguýt Quốc Anh nhưng không nói gì, thầm mắng cậu ngu ngốc ở trong lòng.

Bốn người cùng nhau đi ra ngoài cổng, nhóm của Bích Đào đã sớm về trước, Quân Vương vì lo sợ em gái mình dầm mưa rồi bị bệnh nên gấp rút kéo cả Bảo Ngọc và Bích Đào ra về trước mà không kịp chào tạm biệt, nên bây giờ chỉ còn bốn người họ đứng trước cổng.

Quốc Anh lon ton chạy vào chỗ giữ xe rồi lái một chiếc xe máy màu đen ra ngoài, dừng lại trước mặt họ lo lắng nhìn một nhóm người đi xa mà không mang theo xe.

“Sao không ai chạy xe hết vậy? Bộ nhà ở gần đây hả?”

Trịnh Ái Linh mỉm cười ngốc nghếch, tròn xoe hai mắt nhìn Quốc Anh nói em đâu biết lái xe.

Còn Đinh Phương Thanh thì đưa hai bàn tay hướng về phía Đinh Hạo Thiên ra sức lắc lắc cổ tay, ý muốn nói mọi chuyện đều do hắn chứ không phải cô.

Quốc Anh thở dài, do dự một hồi rồi nhìn Ái Linh: “Em lên xe đi để anh chở về cho, con gái đi một mình không an toàn đâu, lỡ như trời rầm thêm mấy đợt rồi dọa em nữa, lên đi để anh chở về cho.”

Ái Linh cũng không từ chối mà hơi cúi đầu nói cảm ơn, sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Thanh: “Tui về trước nha bà, thứ hai gặp lại nha.”

Phương Thanh cũng chào tạm biệt rồi nhìn Quốc Anh chở theo Ái Linh rời đi, sau đó cô nhìn sang anh trai của mình rồi cả hai rảo bước từ từ đi về nhà.

Đường đi vào ban đêm đã tối lại còn thêm trời mưa, Đinh Phương Thanh phải dùng điện thoại bật đèn chiếu sáng mới nhìn thấy được đường đi phía trước, cô có chút khó chịu vì đã gần mười giờ tối rồi mà mình vẫn còn lang thang ngoài đường chứ không phải nằm lăn lộn trên giường bấm điện thoại.

Đinh Hạo Thiên đang cầm dù che chắn cho cả hai không bị ướt, nhưng cây dù bé xíu căn bản không che hết được cho hai anh em khi mà hắn vừa to con vừa cao hơn cô một cái đầu, dù che quá cao nên khiến đôi chân của Đinh Phương Thanh bị mưa tạt ướt, một góc áo của cô cũng bị mưa rơi ướt đẫm.

Đinh Hạo Thiên nhìn em gái một cái rồi lười biếng ném cây dù qua cho Đinh Phương Thanh, còn hắn dầm mưa đi bên cạnh.

Đinh Phương Thanh mở to mắt nhìn anh mình, cố gắng đưa cao cây dù muốn che mưa cho hắn nhưng hắn cứ né đông rồi tránh tây, còn cố ý dùng tay ấn cây dù sát xuống đầu của cô không cho phép cô che giúp hắn nữa.

Đinh Phương Thanh hơi phát cáu nhưng vẫn nhịn xuống, nhỏ giọng nói: “Anh lạ lắm nha, có chuyện gì xảy ra hả?”

Đinh Hạo Thiên không nói gì mà chỉ nhìn sang em gái, Đinh Phương Thanh nhìn mặt đoán ý, tiếp tục nói: “Thì anh nhớ coi, hết đánh nhau với anh Quốc Anh vì mấy chuyện không đâu, rồi tới giấu giấu giếm giếm cái camera, à mà anh giấu nó đâu rồi? Camera cũng đâu có nhỏ đâu mà sao không thấy nó cộm lên vậy?”

Đinh Hạo Thiên nhìn xuống người mình, không cộm lên là do hắn đã cất camera vào hệ thống chứ không phải nhét vào người. Đinh Phương Thanh không biết điều đó nên tò mò đi một vòng quanh người anh mình tìm cái camera nhưng không thấy gì, nở nụ cười khó hiểu nhìn lên anh cần một lời giải thích.

“Anh ném nó đi rồi hả? Ném ở đâu thế? Bãi rác à?”

Đinh Hạo Thiên lại đưa tay ấn cây dù xuống đầu Đinh Phương Thanh làm cô gắt gỏng la lên một tiếng, riêng hắn thì lại mỉm cười tiếp tục ấn cây dù xuống đầu của cô mà không cho cô phản kháng.

Đinh Hạo Thiên vô thức thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhân lúc em gái không để ý mà nở một nụ cười hiếm thấy.

Cái camera kia được hệ thống cho biết rằng nó đã bị tác động bởi năng lực gì đó lên trên nên không người bình thường nào có thể nhìn thấy được, bởi thế nên toàn bộ thành viên của câu lạc bộ hội họa đều không phát giác ra mình bị quay lén cũng như không tìm thấy nó ở tủ đựng màu vẽ.

Nhớ tới ký ức lúc nhỏ, ngày hôm đó trời vẫn đổ cơn mưa như tối hôm nay, Đinh Phương Thanh gào khóc nhìn Đinh Hạo Thiên bảo rằng nếu như mình có siêu năng lực như mọi người thì hay biết chừng nào, sẽ tuyện vời đến thế nào. Lúc đó hắn vẫn còn nhỏ, không biết làm thế nào an ủi em gái đang gào khóc, đang làm ra vẻ mặt khiến hắn hoảng sợ, vào thời khắc đó Đinh Hạo Thiên chỉ có thể đứng nhìn Đinh Phương Thanh gào thét đến khàn giọng, khóc đến sưng vù hai mắt, tiếng khóc đau lòng đó đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ.

Bây giờ Đinh Phương Thanh lại nhìn thấy một cái camera được hệ thống nói rằng người bình thường không thể nhìn thấy, hắn có nên hy vọng vào một ngày nào đó em gái của hắn sẽ giống như những người khác trong gia đình, sẽ có được năng lực gì đó hay không.

Đinh Phương Thanh giận dữ đẩy cái tay của Đinh Hạo Thiên ra, gập dù lại chỉ thẳng vào mặt của hắn, còn hắn đã thu lại nụ cười trên môi của mình, lạnh nhạt nhìn cô.

“Anh bị gì vậy hả? Em vẫn còn giận vụ anh không nghe tiếng em chạy rầm rầm ở cầu thang đó nha! Em biết anh sẽ đi qua khu đông tìm manh mối nên mới chạy qua khu đông, vậy lúc em chạy lên cầu thang tầng bốn thì anh đang ở đâu? Sao không nghe tiếng em chạy hả? Em cố ý dậm chân mạnh lắm đó, sao anh không nghe thấy hả?”

Bỏ mặc mấy lời của Đinh Phương Thanh ra ngoài tai, Đinh Hạo Thiên giả điếc giả câm mà không trả lời. Dù gì thì anh cũng không thể nói có lẽ lúc đó anh đang cưỡng ép lôi kéo con trai nhà người ta vào trong nhà vệ sinh được.

Đúng lúc này tiếng xe máy vang lên, ánh sáng chói mắt từ đèn xe làm hai anh em hơi nhăn mày.

Quốc Anh dừng xe trước mặt hai người họ, nở nụ cười tươi rói: “Lên xe nè, chở về cho.”

Đinh Phương Thanh hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu xuất hiện, sau khi nhìn kỹ người vừa đến thì cảm động trước sự tốt bụng và ấm áp ấy.

Vậy mà Quốc Anh lại quay xe chạy về trường để đưa hai anh em cô về nhà mặc mưa gió đã xối ướt hết cả người mình, khuôn mặt và đôi môi hơi tái nhợt chứng tỏ Quốc Anh đang cảm thấy lạnh, cậu còn không tự chủ được mà hơi run lên. Dù thế Quốc Anh vẫn trở về để đón hai anh em cô, người gì đâu mà dễ thương quá chừng.

Quốc Anh vỗ vỗ yên sau, vui vẻ nói: “Lên lên lên, tống ba được mà.”

Đinh Hạo Thiên mỉa mai: “Giỏi thật, cảnh sát giao thông rất thích mấy thằng như mày lắm đấy.”

Quốc Anh lườm hắn, xù lông gắt gỏng: “Im mồm, có về không? Không thì để tao chở em mày về, mày tự đi bộ đi.”

Đinh Hạo Thiên không nói mà tiến tới phía trước đẩy Quốc Anh ra yên sau làm cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm vào gáy hắn, còn Đinh Hạo Thiên không để tâm đến mà nhìn sang em gái bảo lên xe.

Đinh Phương Thanh ngây ngốc chạy tới gần thì bị hắn kéo tới ngồi ở đằng trước, đầu dựa vào ngực hắn. Tóc của cô hơi cản trở nên Đinh Hạo Thiên đưa tay ấn đầu cô xuống, Đinh Phương Thanh ấm úc nhưng không nói gì, co chân ôm đầu ngoan ngoãn ngồi im ở đằng trước.

Quốc Anh có chút sợ trước sự sắp xếp chỗ ngồi này nên bám lấy áo của hắn, lo lắng nói: “Ê, xe tao mà.”

Đinh Hạo Thiên trầm giọng bảo: “Mày chạy rồi em tao ngồi đâu?”

Đinh Phương Thanh ngồi co ro như con cún ở trước ngực Đinh Hạo Thiên, nghĩ lại thì đúng thật, cô không nghĩ sẽ có đủ chỗ cho cô ngồi nếu ngồi ở sau cùng, cũng không muốn bị hai tên con trai xác bự như con voi đè bẹp dí ở giữa, nhưng mà ngồi ở đằng trước thì có chút gì đó rất cạn lời.

Đinh Hạo Thiên ngồi ở giữa cầm lái, chịu sức nặng của hai người mà hắn vẫn nhẹ nhàng chống chân dưới đất chuẩn bị khởi động xe, như nghĩ tới gì đó hắn quay đầu ra sau thì thầm: “Không đủ chỗ ngồi thì nói.”

Quốc Anh giật bắn mình khi hắn đột nhiên quay đầu lại nên lùi ra phía sau, bị cái mặt chúa quỷ của hắn dọa sợ nên không biết nói gì để đáp lại.

Xe máy từ từ rời đi, Đinh Hạo Thiên trổ tài lái xe thần sầu, chỉ trong phút chốc đã về tới trước cửa nhà. Đinh Phương Thanh bị hắn ném xuống xe cáu gắt không nói gì, còn hắn vừa xuống xe đã túm Quốc Anh lại, bảo em gái vào trong lấy cái áo khoác cho cậu mặc về.

Quốc Anh lập tức từ chối nhưng Đinh Hạo Thiên vẫn cố chấp không chịu buông tay.

“Không thích mắc nợ, mặc vào.”

Quốc Anh vẻ mặt ác cảm, ghét bỏ cầm cái áo khoác lên: “Còn tao thì chê cái áo của mày đấy.”

Đinh Hạo Thiên nổi giận, mạnh bạo cưỡng ép Quốc Anh mặc áo vào rồi mớ thả tay cho cậu chạy về nhà.

* * *

Trụ sở của tổ chức siêu năng lực nằm sâu dưới lòng đất, bên trên là một công ty với tòa nhà cao hai mươi mốt tầng. Nơi đây tụ tập toàn những người mang siêu năng lực mà boss tìm thấy, bọn họ đều được huấn luyện cách chiến đấu và sử dụng siêu năng củ mình, trở thành một tổ chức bí mật bị chính phủ để mắt tới.

Bên dưới lòng đất tầng F7, Hoàng Mạnh mệt mỏi bước ra khỏi thang máy, ôm ngực đi về phòng tập trung ở cuối hành lang. Mở cửa đi vào bên trong, Hoàng Mạnh không để ý những người xung quanh mà đi thẳng về ghế sô pha rồi nằm xuống, mệt mỏi lấy từ trong túi một cái hộp màu đen nhỏ bằng nắm tay ném lên bàn. Chiếc hộp đặc chế từ tổ chức, có thể chứa rất nhiều đồ, bên trong hộp đó là những chiếc máy quay lén mà anh thu lại được.

Những người có mặt ở trong phòng nhìn nhau không dám tiến lại gần vì không khí xung quanh anh tỏa ra mùi vị nguy hiểm.

Bỗng một người phụ nữ với mái tóc vàng uốn xoăn, khuôn mặt cuốn hút và thân hình gợi cảm, cô mặc trên người một cái áo hở vai khoe trọn vòng ngực và vòng eo đẹp đẽ của mình, chiếc quần dài bó sát màu đỏ và đôi giày cao gót đen càng khiến cô trông quyến rũ hơn nữa.

Ami bước tới gần Hoàng Mạnh rồi ngồi xuống bên cạnh anh, cô đưa đôi mắt xám xanh xinh đẹp nhìn anh, cất tiếng nói ngọt ngào của mình bên tai anh: “Bị thương không nhẹ nha.”

Hoàng Mạnh thở một hơi dài, tay ôm xương sườn của mình, đôi mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà thu lại sát khí vừa vô thức để lộ ra, sau đó mới quay sang mỉm cười nhìn Ami trêu ghẹo: “Em nhìn thấy hả? Trái tim của anh trúng mũi tên tình yêu của em rồi, em định chữa trị cho anh bằng cách nào đây?”

Ami mỉm cười: “Anh muốn chữa trị thế nào?”

Hoàng Mạnh không ngần ngại áp sát lại gần Ami, ám muội câu dẫn: “Anh muốn nghe giọng em vang khắp phòng, như chú chim sơn ca chỉ cất tiếng hát vì anh.”

Ami mỉm cười, đặt tay lên ngực của Hoàng Mạnh vuốt ve, đôi mắt xám xanh hơi phát ra ánh sáng mờ nhạt, giọng cô rù quến thì thầm bên tai anh: “Gãy bảy cái xương sườn, sống mũi bị tổn thương, thần kinh trung ương cũng có dấu hiệu bị phá hủy. Anh đi tới trường trung học phổ thông nào mà đáng sợ quá vậy, lại có thể khiến một con quái vật như anh bị thương.”

Hoàng Mạnh thích thú mỉm cười: “Ha ha ha, nói anh là quái vật làm anh tổn thương đấy, hay ý em muốn nói là quái vật ở trên giường hử?”

Ami đẩy Hoàng Mạnh ra rồi đứng dậy, cô vừa chỉnh lại mái tóc xoăn xinh đẹp của mình vừa nói: “Cũng không nặng lắm đâu, em sẽ chữa trị cho anh, anh đem đồ lấy được giao cho chỉ huy đi.”

Hoàng Mạnh tỏ ra tiếc nuối, nằm dựa trên sô pha lười biếng nói: “Hả? Anh bị thương nặng lắm đó, em không định tối nay đến phòng chữa trị cho anh à?”

Ami chế giễu cười, lấy một hỏi son trong túi áo ra rồi bắt đầu thoa lên môi: “Khai thật đi, anh lại làm hỏng nhiệm vụ đúng chứ? Cứ đi lung tung gây chuyện với mấy đứa siêu năng lực khác, chứ học sinh cấp ba nào lại có thể đánh anh thành như vậy chứ.”

Hoàng Mạnh bật cười: “Em nghĩ anh là loại người đó à? Anh đâu có điên tới mức đi kiếm chuyện vô cớ với người khác, anh bị đám học sinh cấp ba đánh thật đó.”

Sau đó, anh kể lại chuyện mình vừa trải qua cho Ami nghe, nghe xong cô không khỏi bất ngờ.

“Một đứa con gái đánh anh gãy bảy cái xương sườn chỉ với một cú vật á? Anh nói dối đúng không?”

Hoàng Mạnh nhún vai: “Anh nói thật mà, con bé đó nhân lúc anh bị giật mình thì lao ra túm cổ áo của anh vật anh nằm xuống đất, sau đó nhỏ bạn của con bé đó chạy tới chích điện anh làm hại anh không làm được gì.”

Ami dùng siêu năng lực chữa trị cho Hoàng Mạnh, không tin tưởng những gì anh vừa mới nói. Theo lời kể của Hoàng Mạnh thì có một cô gái thân hình nhỏ nhắn rất đáng yêu, nhân lúc anh bị phân tâm mà ra tay đánh lén nắm cổ áo ném anh xuống đất, nhưng lực đạo của cô bé đó lại đối nghịch với thân hình nhỏ bé, anh bị cô bé đáng yêu đó đánh gãy bảy cái xương sườn, trong lúc bị cơn đau làm cho choáng váng thì đứa còn lại chạy tới cầm máy chích điện dí sát vào người anh, Hoàng Mạnh lúc đó mém bị hai cô bé đó đánh ngất. Sau đó lại xuất hiện một tên nhóc nào đó đánh nhau rất khá, nếu dạy bảo một chút thì chắc chắn sẽ trở thành một thành viên xuất sắc của tổ chức.

Ami vừa dùng năng lực chữa trị xong cho Hoàng Mạnh, nghe vậy thì nghi ngờ lớn tiếng nói: “Anh nói là thành viên xuất sắc? Anh lại tiết lộ cho người khác về chúng ta hả?”

Hoàng Mạnh đùa cợt: “Ha ha ha, thằng nhóc đó khá lắm, lúc biết nó có siêu năng lực thì anh lại lỡ miệng, muốn lôi kéo nó vào tổ chức.”

Ami vuốt tóc ra sau lưng, mệt mỏi trước sự vô tư của Hoàng Mạnh. Anh lúc nào cũng vậy, chỉ cần tìm thấy ai hợp ý thì đều không kiêng kỵ điều gì mà nói hết mọi thứ mình biết, đều muốn lôi kéo kẻ đó vào tổ chức, có một lần anh còn mềm lòng với cảnh sát ngầm được đưa đến đây điều tra, may thay lúc đó thành viên khác nhanh tay bắn chết tên cảnh sát đó, nếu không thì có lẽ Hoàng Mạnh đã để tên mang thông tin của tổ chức an toàn ra ngoài rồi. Hoàng Mạnh dù tính cách ra sao thì cũng là quân chủ lực của tổ chức, nên Boss cũng hay thiên vị mà không phạt nặng anh, nhưng nếu cứ thế này thì Ami sợ anh sẽ vui vẻ dâng hết thông tin của tổ chức cho chính chủ dù biết mình đang bị lừa luôn ấy chứ.

Ami chỉ là một thành viên bên đội hỗ trợ nên không có quyền hạn cao như Hoàng Mạnh, chỉ mang năng lực chữa trị được tổ chức đánh giá cấp hai mà thôi.

Hoàng Mạnh cử động cơ thể đã lành lặn của mình, vui vẻ khởi động gân cốt.

Ami lo lắng, thăm dò hỏi: “Anh định tính sao với tên nhóc biết tổ chức của chúng ta?”

Hoàng Mạnh vui vẻ đáp: “Lôi vào tổ chức, năng lực của nó dị lắm, chắc Boss cũng muốn có nó lắm.”

Ami biết mình khuyên cũng không được nên bỏ cuộc, nói anh nhớ cẩn thận rồi lại tiếp tục chải chuốt lại mái tóc dài xinh đẹp của mình. Hoàng Mạnh sau khi được chữa thương xong, cầm lấy cái hộp đen ở trên bàn rồi đi ra khỏi phòng.

Đi thang máy xuống hai tầng nữa là phòng của Boss, nơi lưu trữ thông tin quan trọng của tổ chức mà chỉ có thành viên cấp cao mới được vào. Hoàng Mạnh bước ra khỏi thang máy, mở từng cổng kiểm tra thân phận, kiểm tra vân tay, kiểm tra giọng nói, anh vui vẻ đi vào căn phòng điều hành nằm sâu bên trong tổ chức, đi tới sau lưng một người đàn ông đang quan sát các màn hình camera an ninh.

“Boss đâu?”

Người đàn ông kia không quay lại, hờ hững đáp: “Không ở đây, đồ đâu?”

Hoàng Mạnh mất hết hứng thú kể về tên nhóc mà anh vừa gặp cho Boss nghe, lấy cái hộp nhỏ ném về phía người đàn ông kia. Ông ta dù không quay đầu lại vẫn dễ dàng bắt lấy chiếc hộp giữa không trung, sau khi kiểm tra bên trong thì nhăn mày.

“Sao chỉ có ba mươi mốt cái?”

Hoàng Mạnh nhún vai, vô trách nhiệm nói: “Bị tên nhóc nào đó cưỡm mất rồi, chỉ có nhiêu đó thôi.”

Người đàn ông kia hừ một tiếng nổi giận nhưng cũng không làm gì nhiều, tính cách của Hoàng Mạnh ông cũng không sửa lại được nên chỉ có thể nhẫn nhịn cho qua, dù sao cũng chỉ là một cái máy quay lén mà thôi, sẽ không thu được thông tin gì từ điều đó cả.

Nhưng ông không biết kẻ cướp được máy quay lén lại biết về tổ chức.

Hoàng Mạnh khó chịu khi thấy người đàn ông kia, bực bội bước tới đạp ghế một cái mạnh.

“Kiểm tra xong chưa, tôi đi được rồi chứ?”

Người đàn ông ngồi trên ghế phẫn nộ trước thái độ vô lễ của Hoàng Mạnh nhưng không dám nói gì, ông ta cắn răng nhịn xuống cục tức, trầm giọng nói: “Đi đi.”

Hoàng Mạnh khinh thường quay đầu bỏ đi: “Hừ gì mà hừ, cho dù ông bắt chước Boss thì ông cũng không thể trở thành Boss đâu, trở về đúng vị trí của mình đi.”

Tiếng đóng cửa vang lên, người đàn ông trên ghế trợn mắt ném cái hộp đen trong tay đi, gầm lên giận dữ: “Tên nhãi ranh.”

Những chiếc máy quay từ bên trong chiếc hộp nhỏ văng ra, như một màn ảo thuật với chim bồ câu, những chiếc máy quay lần lượt rơi khỏi chiếc hộp nhỏ chỉ bằng nắm tay. Người đàn ông kia tức giận đá ghế sang một bên, trút giận lên những món đồ xung quanh, nếu Hoàng Mạnh không phải là thành viên cấp cao thì ông ta nhất định đã lao tới xé xác anh ra và ném đi cho chó ăn rồi.

“Nhãi con, mày chờ đó cho tao.”

Vừa nói, gã vừa chạm lên gương mặt chi chít các vết sẹo, chạm lên vết bỏng đáng sợ chiếm hơn nửa gương mặt của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.