Editor: Trang Kiều
Beta: Mều Chan, Raph
Cùng với Thanh Thương lén lút trộm Ngọc Lưu Ly, ta lại quay về kinh thành. Giờ phút này tâm trạng của ta thật sự nặng nề, về một tương lai mịt mờ phía trước. Đã vài tháng trôi qua, không biết hiện tại hắn thế nào rồi, không biết hắn còn hận ta hay không…
Mang theo cõi lòng không yên tới kinh thành, công việc gì cũng không có tâm tình đi làm, trong đầu sớm rối loạn. Chỉ muốn nhanh chóng đi gặp hắn, nhưng gặp hắn rồi thì sao? Ta lưỡng lự, làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai? Nếu ta làm, vậy hắn nhất định sẽ càng hận ta, nhưng… ta đã không còn đường lui nữa rồi.
Nhìn Ngọc Lưu Ly sóng sánh trong bình thuốc, đây là thứ duy nhất ta có. Đúng ra, ta thật sự hy vọng, hắn vì đứa nhỏ sẽ ở lại bên ta, đây là điều mà trước đây ta chưa từng dám nghĩ tới, đến hôm nay mới thấy được bản thân rốt cuộc hèn hạ đến mức nào, nhưng ta lại không suy nghĩ được nhiều như vậy. Ta chỉ muốn ở bên hắn, cả trong giấc mơ ta cũng mong chờ điều ấy., ta nghĩ rằng phải sinh con cho hắn, mà chẳng sợ rằng đến cuối cùng phải trả giá bằng mạng sống. Thế nên hiện tại, không thể nào chùn bước.
Đến nhà hắn để gặp mặt, ta chỉ nói rằng muốn đến tạ lỗi. Hơn hai tháng không gặp, hắn gầy đi một chút, tinh thần cũng không còn tốt như xưa, có lẽ nào là vì ta không? Ta không ngừng tự cổ vũ bản thân, nói xong một vài lời vô nghĩa, như là tiểu đệ nhất thời hồ đồ mong đại ca đừng để bụng, rồi lại hứa hẹn về sau sẽ không làm vậy nữa, sẽ kính trọng đại ca…
Hắn có lẽ không nghĩ tới ta sẽ nói như vậy, nhưng không ai đánh người đang cười, huống chi ta đã nhận sai, việc này mới chỉ xảy ra một thời gian ngắn, hắn càng không có lí do trách cứ ta. Hắn nở nụ cười ngượng, hắn nói mình không để trong lòng chuyện nhỏ như vậy, nói về sau chúng ta vẫn là huynh đệ tốt. Hắn vỗ vai ta an ủi, tỏ vẻ hắn không để ý chuyện này.
Nhưng ta hiểu được, sao có thể không để ý, cảm xúc vui mừng lộ rõ mỗi khi thấy ta ngày trước bây giờ đã không còn, thay vào đó là nụ cười cứng nhắc, sợ ta nhìn ra, còn vội vã che giấu. Quả thật, hắn che giấu thật sự tệ. Ta thấy khuôn mặt hắn tuy vui cười, nhưng trong lòng đã không còn như trước. Ta biết, chúng ta sẽ không bao giờ… có thể trở về như xưa…
Ta mời hắn đến nhà dùng cơm, coi như bồi tội. Giống như lần đầu tiên gặp nhau, hắn không muốn tới, nhưng vẫn đồng ý với ta. Vì sao, vì sao ngươi không từ chối? Nếu ngươi có thể cứng rắn một chút, chúng ta cũng không đi đến con đường ngày hôm nay.
Chúng ta ngồi một bàn mà không trò chuyện gì, không còn… nói cười vui vẻ thoải mái như ngày xưa. Hắn hỏi ta hai tháng này ta đã đi đâu. Ta thầm nghĩ, hóa ra mấy ngày này, ngươi cũng đi tìm ta. Bỗng nhiên trong lòng vui sướng. Ta cũng chỉ được đến vậy, vì mỗi hành động của hắn, thậm chí là một câu nói, cũng có thể điều khiển cảm xúc của ta.
Ta nói về nhà thăm phụ thân, có hơi lo lắng nên chưa qua từ biệt hắn. Hắn không nói gì, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Đại ca lo lắng cho ta sao?” Không biết vì sao, lúc ấy ta lại cứ thế mà nói ra, nhưng ta cũng không hối hận, dù sao chúng ta cũng chỉ còn một đêm cuối cùng này.
Hắn ngẩn người, giả bộ không hiểu ý ta, “Đúng là có chút lo lắng, đột nhiên không thấy ngươi, ta sợ ngươi gặp chuyện không may.”
Một bữa cơm này trôi qua thật gian nan, trong lòng ta khó chịu, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Chỉ cần ăn xong bữa cơm này, sẽ có kết quả. Ta đã sử dụng Ngọc Lưu Ly trước, cũng đã hạ mị dược trong chén bát hắn dùng, dược này không màu không vị, cho dù võ công hắn cao đến đâu, cũng sẽ không nhận ra. Huống chi ta tin rằng, hắn ở đây sẽ không đề phòng ta. Trong lòng cười khổ, quả thật, có thể hại người, chính là người thân nhất bên cạnh.
Vừa dùng cơm xong, hắn liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, ta chưa kịp nói gì, hắn cũng cảm nhận được sự khác thường trong người. Sau đó, là ánh mắt sắc bén cùng oán hận, ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đó từ hắn, lần đầu tiên thấy lại chính là hắn nhìn ta, hắn hận ta sao?
Ta cười khổ đứng dậy, đỡ lấy cơ thể lung lay sắp đổ của hắn, “Thực xin lỗi, đại ca, ta thật sự rất thích ngươi, ta cố gắng quên ngươi, nhưng ta không làm được.”
Ta nửa kéo nửa dìu hắn vào phòng ngủ, hắn một mực giãy dụa, nhưng giãy không ra.
“Cút ngay! Buông ra!”
Hắn luôn miệng mắng ta, nhưng lại không thể làm gì khác. Ta đã thêm nhuyễn cân tán trong mị dược, hắn hiện giờ toàn thân vô lực, trừ nơi nào đó đang khí thế bừng bừng. Thấy người thương đau khổ nhẫn nhịn, ta thầm cảm thấy may mắn mình đã hạ nhuyễn cân tán, nếu không với tính tình cương trực này của hắn, sợ rằng mị dược có lợi hại đến mức nào cũng không thể ép buộc được. Đưa tay phủ lên nơi duy nhất đang sôi sục trên người hắn, hắn liền rên rỉ ra tiếng. Nhưng ngay sau đó liền cắn chặt không hé miệng. Cả người hắn đều run lên, nhẫn nại như vậy, nhất định sẽ làm bản thân bị thương.
Suy cho cùng cũng là cưỡng ép, ta cũng không dám trông mong chuyện gì tốt đẹp. Đưa hắn lên giường, lấy dây trói tay vào đầu giường khiến hắn không thể động đậy.
“Ngươi… rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Hắn không ngừng vặn vẹo cơ thể, ta biết hiện tại hắn đang khổ sở lại không thuận theo bản năng, cố ý muốn bảo trì thanh tỉnh. Không thể tin dưới tác dụng mãnh liệt của mị dược mà hắn còn có thể tính táo lâu như vậy, nhưng suy cho cùng, hắn rồi sẽ thất bại. Ta nằm lên giường quay về phía hắn, hắn trở nên sợ hãi, “Ngươi… ngươi nếu dám làm vậy với ta, ta… tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Ta nhẹ cười, hóa ra, hắn cho rằng ta muốn cưỡng bức hắn.
Ta cởi quần áo cả hai, nơi đó của hắn đã sắp không chịu nổi, ta an ủi hắn, đồng thời ghé tai hắn nói nhỏ: “Đại ca yên tâm, ta không muốn ngươi phải chịu tội…”
Ta không biết khi đó hắn có nghe thấy ta nói không, lúc đó thần trí hắn đã không còn tỉnh táo. Khoái cảm đến từ va chạm cơ thể, nam nhân nào cũng không thể vượt qua được.
Ta cũng nhanh chóng tách hai chân ra ngồi xuống nơi đó. Cảm giác căng nứt đột ngột kéo đến, rất rất đau, nhưng ta biết, lúc đó hắn cảm thấy thực thỏa mãn.
Ta nhịn đau nhấc người lên, từ từ, hắn đã bị dược vật chi phối. Ngay sau đó hắn liền giống như dã thú không còn bận tâm gì khác, chỉ muốn khiến bản thân thoải mái.
Ta đã sớm quên đêm đó làm bao nhiêu lần, chỉ nhớ rằng ta rất đau còn khó chịu, hắn không biết người trước mắt là ai, chỉ muốn được phát tiết, ta khóc, hóa ra ta là một người không có tiền đồ như vậy.
Sau đó, hắn mệt đến không chịu nổi, liền nhắm mắt ngủ, ta bị hắn đè lên, cũng không thể chui ra. Hoặc là, ta chưa bao giờ có ý định rời đi.
Buổi sáng hôm sau sự việc bại lộ, như ta đoán hắn vô cùng tức giận, lúc đó ta rất muốn nói cho hắn, một đêm này người chịu tội là ta không phải hắn… Vốn còn muốn nói cho hắn có thể ta đang mang thai, nhưng hắn như vậy, ta lại chẳng muốn nói lời nào.
“Nếu ngươi không cút, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Ngươi giết đi, giết luôn cả đứa nhỏ chưa kịp thành hình trong bụng ta luôn đi… Ta rất muốn nói lại với hắn như vậy, nhưng ta không nói. Ta chỉ có thể chật vật vội vã chạy trốn.
Không ngoài ý muốn ta bị hắn làm bị thương, ở trên giường nằm gần mười ngày, sau đó nhận ra, ta không thể tiếp tục sống trong kinh thành nữa. Bỏ đi như lần trước, từ chức quản sự, về sau cũng sẽ không quay lại. Từ nay về sau, hắn là hắn, ta là ta, sẽ không bao giờ gặp lại.
Trở lại thánh giáo không lâu, ta phát hiện ra mình đã mang thai. Phản ứng thai nghén dữ dội, buồn nôn, cả người như thiếu ngủ mệt mỏi rã rời, toát mồ hôi… cũng khó trách sẽ bị Lạc Thừa Ảnh phát hiện. Nhưng sau này ta mới biết, y phát hiện ta mang thai, vì người nào ăn “Ngọc Lưu Ly” đã mang thai, sau tai sẽ xuất hiện một vết đỏ nhỏ, cái này ta không phát hiện ra, ngược lại bị y nhìn thấy.
Khi bị phát hiện, ta nghĩ chắc chắn mình sẽ phải chết, đứa nhỏ không biết sẽ ra sao. Thậm chí ta đã nghĩ rằng chết cũng tốt, mọi chuyện đều được giải quyết, còn hơn mỗi ngày trôi qua đều khiến người ta cảm thấy khổ sở.
Nhưng ông trời cho ta cơ hội, không chỉ bốn vị trưởng lão nói đỡ cho ta, Thanh Thương còn chịu phạt thay ta. Ta biết hắn đồng cảm với ta, hắn cũng rất khổ sở, vậy mà yêu Thừa Ảnh. Ta nghĩ Thừa Ảnh cũng bị chuyện của ta dọa, trong thời gian ngắn không còn cách nào tốt, ta liền may mắn thoát. Từ đó về sau, ta càng thêm trân trọng đứa trẻ trong bụng, nếu ông trời cho ta cơ hội, ta phải chăm sóc đứa nhỏ thật tốt.
Bụng ngày càng to, cảm nhận thai máy trong bụng, vậy mà ngày càng nhớ hắn. Ta thường nghĩ, không biết đứa trẻ này sẽ giống ta nhiều hơn nay giống hắn nhiều hơn. Có đôi khi lại nghĩ, có lẽ ta đã sai, hắn không thích nam nhân, dù cho ta ép buộc hắn, hắn cũng sẽ không thích ta. Ta có hối hận một chút, hối hận lúc đó mình đã quá xúc động, nếu không nói rõ ra, chúng ta bây giờ có khi vẫn còn giống như trước, không có chuyện gì giấu nhau. Nhưng ngẫm lại, nếu không có chuyện đó, thì sẽ không có tiểu tử này trong bụng. Không biết nếu hiện giờ hắn thấy ta, có sợ đến ngất xỉu hay không…
Lúc mang thai đứa nhỏ này trong giáo xảy ra rất nhiều việc, Thừa Ảnh vài lần động thai khí, bị người đánh lén, chút nữa thì sinh non, sau đó cửu tử nhất sinh sinh hạ đứa nhỏ, luyện thành Ngô Thiên Quyết. Nhưng hắn và Thanh Thương lúc này lại ngày càng xa cách. Phụ thân phát hiện ta mang thai, mấy lần gặng hỏi ta tình huống của hắn, nhưng ta không nói gì. Ta biết phụ thân quan tâm ta, không muốn ta chịu khổ, phụ thân sinh ra ta, muốn bảo vệ con mình ta cũng có thể hiểu được, nhưng chuyện giữa hai chúng ta, ta không muốn có ai tham gia vào.
Mỗi ngày trôi qua cùng với hy vọng xa vời, người ta ngày càng nặng nề, đứa nhỏ đã chậm rãi đi xuống dưới, nằm ở xương hông, khiến ta rất khó chịu.
Cách chín tháng còn vài ngày, buổi tối ấy, đau bụng sinh ập đến, hạ thân còn chảy máu. Ta biết đứa trẻ sắp ra đời, nhưng thai đầu chỉ sợ sẽ lâu, lại còn là đêm khuya, không muốn quấy rầy người khác, ta chỉ có thể chịu đựng. Đau bụng sinh ngày càng nhiều, ta nằm trên giường nhẫn nhịn, cả người ướt đẫm mồ hôi. Lúc này, ta thật sự muốn hắn, nếu hắn có thể bên cạnh ta, ít nhất ta sẽ không đau như vậy, ít nhất cũng có thể có niềm tin bình an sinh hạ đứa nhỏ của chúng ta.
Sáng sớm thị nữ phát hiện ra ta có gì đó không đúng, vội vàng báo lại Lạc Thừa Ảnh, Lạc Thừa Ảnh cùng Lạc Phong đến đây. Lạc tiên sinh kiểm tra, hoảng sợ, sản khẩu đã mở toàn bộ, nước ối cũng đã vỡ một thời gian, nhưng ta không biết sinh như thế nào, khiến đứa nhỏ kẹt ở bên trong. Thừa Ảnh cũng mắng ta không hiểu chuyện, khiến bản thân và đứa nhỏ đều phải chịu tội.
Ta cố gắng nhịn đau rặn ra một nụ cười, trong lòng thầm cảm thấy có lỗi với đứa nhỏ. Đau bụng sinh dường như đã không có thời gian nghỉ, ta đau đến mức không còn sức để nói, nhưng vậy cũng cho thấy đứa trẻ rất mạnh khỏe. Dưới sự trợ giúp của Lạc tiên sinh và Thừa Ảnh, chưa đến hai canh giờ con đã ra đời. Là con trai, rất tốt, ta nghĩ ăn “Ngọc Lưu Ly” chỉ có thể sinh hạ con trai, vậy cũng tốt, dù sao, đây cũng là đứa con duy nhất của y.
Đứa trẻ lớn lên rất giống hắn, Thừa Ảnh ôm đến cho ta xem, lúc ấy ta không biết mình nên cao hứng hay đau khổ, hắn lại chẳng hay biết, một đứa trẻ đã chào đời… Nếu lúc này Thừa Ảnh là hắn, vậy… thật tốt biết bao nhiêu…
Thừa Ảnh hỏi ta đặt tên cho đứa trẻ là gì. ta nói, “Vô Song… Nó là Vô Song…” Tựa như vị trí của hắn trong lòng ta, tuyệt thế vô song…
Thừa Ảnh cũng đoán được hàm ý của nó, hỏi ta, “Ngũ ca, ngươi nhớ hắn sao?”
Ta ngẩn người, ôm chặt Vô Song vào lòng, “Ta nhớ, rất nhớ…”
Ta sinh Vô Song không lâu, bốn vị trưởng lão đã giao lại quyền xử phạt ta trộm Ngọc Lưu Ly cho Thừa Ảnh, giải trừ thân phận hộ pháp, phế năm thành công lực. Có thể nói, đây là hình phạt rất nặng, nhưng ta tâm phục khẩu phục, nếu đã làm, phải chịu trách nhiệm đến cùng. Ta nghĩ, bốn vị trưởng lão cũng là giết gà dọa khỉ, không để chuyện của ta làm tiền đề, đỡ cho sau này lại giải quyết chuyện tương tự nữa. Thừa Ảnh lấy nguyên do ta vừa sinh sản thân thể không khỏe, phế ba thành thay vì năm thành công lực, sau đó để trưởng lão thực thi hình phạt trước toàn bộ giáo chúng. Chuyện này rốt cuộc cũng kết thúc, để lâu như vậy, làm phiền đến Thanh Thương, ta thật sự không nghĩ đến. Ta chỉ hy vọng sau này gặp lại có thể giúp đỡ hắn việc gì đó, tốt nhất có thể tác hợp cho hắn và Thừa Ảnh, ta cũng không muốn họ phải chịu khổ. Về Thừa Ảnh, ta biết tuy hắn không nói, nhưng trong lòng cũng không chịu nổi, trên người gồng gánh bao nhiêu trách nhiệm, có đôi khi hắn sẽ cảm thấy rất mệt mỏi. Cho nên, ta thật lòng hy vọng hai người họ sẽ có ngày về bên nhau, sống hạnh phúc.
Nhìn Vô Song ngủ say sưa trong nôi, ta biết, ta phải làm quen với một cuộc sống mới.