Khi thầy giáo điểm danh xong thì chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Xe chạy được hơn một tiếng đồng hồ thì dừng lại. Địa điểm leo núi đã tới nơi.
Mọi người ai nấy đều chạy hết vào cửa hàng tiện lợi gần đó để mua nước và đồ ăn để tiếp sức leo núi.
Riêng Giai Ninh thì vẫn ngồi im trên xe ngủ.
“Ninh Ninh, tới rồi đó xuống thôi.” Tuệ Anh kéo Giai Ninh xuống xe.
Cô vươn vai ngáp ngắn ngáp dài, đêm qua thức chơi game khá muộn nên giờ cô chỉ muốn ngủ thôi.
“Việt Phong ngồi xe khác xuống xe thấy Giai Ninh như như người mất hồn thì ném cho cô một chai nước.
Giai Ninh chụp lấy chai nước rồi ném cho anh ánh mắt giết người.
Sau khi mọi người nghỉ ngơi, ăn uống xong thì cũng 1 giờ trưa. Thầy giáo phát động sau 30 phút nữa sẽ leo núi tìm báu vật. Nếu đội nào tìm được nhiều cờ nhất sẽ được cộng thêm 5 điểm.
Ai nấy đều hào hứng vì số điểm cộng khá cao. Riêng Giai Ninh thì đứng một góc chống hông tìm chỗ nào trốn để khỏi leo núi.
“Đội 1 sẽ có Việt Phong, Tuệ Anh, Thừa Lâm và Giai Ninh. Đội 2 là….” thầy giáo phân chia đội để leo núi. Truyện Quan Trường
“What?” Giai Ninh nói to làm tất cả đang chú ý nghe tên mình cũng phải ngoái lại nhìn cô.
“Em có ý kiến gì sao?” thầy Lưu hướng mặt về phía cô nói.
“Dạ không ạ.” Giai Ninh không dám nói thêm bởi thầy Lưu là giáo viên có tiếng ác ma của cả trường nên cô rất sợ rớt môn của ông.
Sau khi chia đội xong thầy phát cho mỗi người một chiếc balo nhỏ đựng đầy đủ nước và thức ăn rồi ra hiệu bắt đầu leo núi.
“Không ngờ chúng ta lại ở chung một đội đấy.” Tuệ Anh vui vẻ nói.
“Ai thèm chung đội với cậu.” Thừa Lâm nói- cậu cũng là bạn thân của Việt Phong.
“Đi thôi Ninh Ninh, hứ.” Tuệ Anh kéo tay Giai Ninh đi.
‘Chết tiệt, muốn trốn mà không trốn xong, lại còn gặp phải cái lũ này nữa chứ, mình phải tìm cách tách bọn này ra mới được.’ Giai Ninh thầm nghĩ.
Leo được một chặng thì dường có hai ngã rẽ, Giai Ninh quyết định sẽ tự đi một mình.
“Này, ở đây có hai lối, hai người các cậu đi lối kia, mình và Tuệ Anh sẽ đi lối này.” Giai Ninh đưa ra lời đề nghị.
“Được, nhớ nhanh chân lấy cờ đấy.” Thừa Lâm nói.
“Không được.” Việt Phong nãy giờ im lặng lên tiếng.
‘ Tên chết bầm này lại bày trò gì đây.’ Giai Ninh thầm nghĩ.
“Hai cậu con gái không thể tự đi được.”
” Gì chứ, anh đang khinh em sao? Vả lại cũng có rất nhiều người chứ có phải hai đứa tụi em đâu.” Giai Ninh muốn nhảy lên đấm hắn một trận.
Cả hai cãi cọ qua lại.
“Thôi! Kệ cậu ấy, vả lại trên đường đều có cam giám sát mà cậu không phải lo.” Thừa Lâm nói xong kéo Việt Phong đi.
Giai Ninh cười nhếch mép ‘ vậy là đã lừa được hắn rồi’.
“Ninh Ninh, cậu cuời cái gì vậy?” Tuệ Anh hỏi.
“À không có gì đâu…á, bụng tớ đau quá.”Giai Ninh giả vờ ôm bụng nhăn nhó mặt.
“Cậu có sao không? Hay tớ đưa cậu xuống núi.” Tuệ Anh lo lắng.
“Không sao đâu, chắc nãy ăn nhầm cái gì thôi. Cậu đi trước đi, mình sẽ về chỗ đầu ngã rẽ xuống núi chờ các cậu.” Giai Ninh nói.
” Liệu có được không?” Tuệ Anh gãi gãi đầu.
” Được mà, chẳng phải ở đây luôn có người đi lại với cả có máy quay sao?” Giai Ninh hất cằm lên máy quay gần đó.
“Vậy mình đi trước nha. Cậu nhớ phải ở im đó, nếu đau quá thì bấm bộ đàm gọi bọn mình nha”. Tuệ Anh đỡ Giai Ninh lại gần tảng đá.
“Mình biết mà, cậu mau đi đi.” Giai Ninh đuổi khéo
Tuệ Anh vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn lo lắng.
” Mình không sao mà.” Giai Ninh vẫy vẫy tay.
Khi Tuệ Anh và mọi người đi một đoạn xa, khuất bóng người thì Giai Ninh lúc này ngồi thẳng người dậy, vui sướng nhảy lên.
“Cuối cùng cũng thoát rồi. Yeahhhh.”