*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phàn Phàn có lời muốn nói: Mình đổi xưng hô của Thần Thần với những người khác nhé, xưng “em-anh” đi, vì Thần Thần nhỏ tuổi nhất á. Hình như vậy?
———————————
“Buổi tối chúng ta không cần đoán nghề nghiệp đúng không?” Hoắc Thành nói: “Tôi xem mấy luyến tống buổi tối đầu tiên đều là đoán nghề nghiệp.”
Địch Tinh Thần nói: “Chắc không cần đâu.”
Thông tin của nhóm phú nhị đại này có khắp trên internet, thậm chí họ còn biết nhau.
“Cậu học đại học nào, học gì?” Hoắc Thành nói.
“Học trường vũ đạo.” Địch Tinh Thần nói.
“Sinh viên?” Bùi Úc nghiêng đầu nhìn cậu.
Địch Tinh Thần gật đầu.
“Vừa nhìn liền biết cậu ấy là sinh viên.” Hoắc Thành nói: “Hiện tại thị trường luyến ái cạnh trạnh rất gay gắt, sinh viên sau 00 các cậu đều muốn cùng chúng tôi cạnh tranh?”
Địch Tinh Thần vội vàng nói: “Em đến góp người cho đủ số lượng thôi, vẫn là sân nhà của các anh.”
Hoắc Thành nhìn về phía cậu: “Biết nhường các anh là được.”
Cuối cùng, Hoắc Thành bỗng nhiên thêm một câu: “Vũ đạo, chẳng trách không giống…”
Bùi Úc xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Hoắc Thành, biểu tình Hoắc Thành rất vi diệu, sau khi ý cười bên khóe môi biến mất, ánh mắt trần trụi đánh giá Địch Tinh Thần, không chút che giấu lại trực bạch. Đại khái là ỷ mình ngồi ở ghế sau, không ai nhìn thấy.
Nhưng cảnh này đều bị cư dân mạng thấy được.
【 Ánh mắt này… 】
【 Tôi vừa nhìn liền biết Hoắc Thành rất sắc. 】
*Rất sắc 很色: Nói toẹt ra là rất dâm.:)
【 Đồng loại cũng không buông tha… Mùa này chủ yếu làm về tình yêu Lam phương sao? 】
【 Hai công gặp nhau phải có một người làm thụ nha. 】
【 Tôi đã hiểu vì sao có người nói ba người đều là 1 có thể làm được nhiều chuyện hơn rồi. 】
【 Hoắc Thành vừa nhìn cũng rất mãnh, Địch Tinh Thần học khiêu vũ, vừa hay thích hợp. 】
【 Khuôn mặt nhỏ thông hoàng, chẳng trách bình luận nói quy mô luyến tống BL rất lớn, các người vừa bắt đầu liền kích bạo như vậy sao? 】
*Khuôn mặt nhỏ thông hoàng 小脸通黄: Khuôn mặt đầy ý dâm.
*Kích bạo劲爆: Thuật ngữ này thường là một cái gì đó vừa mát mẻ vừa rực rỡ, vừa phong cách và tiên phong, thường được sử dụng để mô tả nhạc dance điện tử.
【 Cửa xe khóa kín, tên CP của hai người bọn họ tôi đã nghĩ xong, CP Hỏa Tinh! 】
Siêu thị lớn cách nhà bọn họ rất gần, lái xe mất chừng năm sáu phút, nhưng tìm chỗ để xe còn muốn dài hơn so với thời gian đi đường.
Khu vực này là phố cổ Nam Thành, một dãy tòa nhà cổ kính theo kiểu phương Tây, xung quanh một tòa nhà cao tầng cũng không có, con đường bảy tám ngã rẽ, Địch Tinh Thần đặc biệt quan sát địa hình phụ cận một chút.
Ba người bọn họ đều là đại soái ca, bên cạnh còn có vài người quay phim đi cùng, vừa vào siêu thị liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Bùi Úc nhìn bảng hướng vẫn ở lối vào: “Tôi sẽ lên tầng hai.”
“Cậu muốn mua gì?” Hoắc Thành nói.
“Dép lê.”
“Phòng cậu không có dép lê?” Hoắc Thành hỏi.
Tổ tiết mục chuẩn bị cho bọn họ rất nhiều dép lên, một người đi không hết mười đôi.
“Màu sắc không thích.” Bùi Úc nói.
Hoắc Thành nhìn Bùi Úc lên thang cuốn, lần này mới cùng Địch Tinh Thần đi về phía khu thực phẩm tươi.
Địch Tinh Thần giải thích nói: “Hắn chỉ thích hai màu trắng đen.”
Hoắc Thành cười nói: “Phải không?”
Địch Tinh Thần gật đầu.
Quần áo, giày, thậm chí đồ dùng trên giường của Bùi Úc, tất cả đều là hai loại màu trắng đen, màu xám cũng không được.
Giống như hắn đơn điệu đến tận cùng.
Mấy năm này Hoắc Thành đặc biệt bận, loại chuyện đi dạo siêu thị mua thức ăn đối với anh mà nói thật sự rất mới mẻ, anh cầm tờ danh sách đọc, Địch Tinh Thần phụ trách lấy đồ, hai người phối hợp hiểu ngầm.
Vì thấy người phụ trách quay phim luôn đi bên cạnh, nên rất nhiều người trong siêu thị đều sẽ nhìn về phía bọn họ, ngay cả nhân viên trong siêu thị cũng vô cùng chuyên nghiệp nhiệt tình. Hoắc Thành biểu hiện cực kỳ thân sĩ cùng ôn nhu. Đồ ăn mà Ôn Nặc muốn mua đều bên phía cậu, Địch Tinh Thân đẩy xe hàng đi qua, Hoắc Thành lấy vai cậu làm trụ vươn tay lấy túi tôm sắt xuống: “Tôi tưởng cậu từng đeo khuyên tai.”
*Tôm sắt 虾条:
Địch Tinh Thần quay đầu: “A?”
“Trên vành tai cậu có nốt ruồi.”
Hoắc Thành vừa nói vừa ghé tới gần cậu nhìn, nốt ruồi rất nhạt, không đến gần nhìn thậm chí còn không thấy.
Địch Tinh Thần liền nở nụ cười.
Tâm tình Hoắc Thành khó giải thích được rất tốt, hỏi: “Cậu nói tối nay, bốn khách quý Hồng phương sẽ nhắn tin cho ai?”
Địch Tinh Thần nói: “Không biết.”
Cậu không quan tâm, ngược lại sẽ không có ai gửi tin cho cậu.
“Cậu sẽ gửi tin nhắn cho ai?” Hoắc Thành lại nói.
“Chẳng phải cái này cần phần bảo mật sao?” Địch Tinh Thần nói xong nhìn người quay phim bên cạnh.
“Tôi cảm thấy khả năng tối nay chúng ta đều không nhận được tin nhắn nào, chi bằng chúng ta gửi tin nhắn cho nhau đi.” Hoắc Thành cười: “Dù sao mùa này không phải đã nói tám người chúng ta có thể tùy tiện gửi tin sao.”
Mùa này sở dĩ《 Hồng Lam tín hiệu 》làm như vậy, là vì năm ngoái chương trì luyến tống mà đài bạn sản xuất, có một nam khách quý một tập đổi một đối tượng động tâm, bởi vậy bị cư dân mạng mắng là hoa tâm tra nam, sau này vị khách quý đó nhận phỏng vấn, nói hắn kỳ thực không một ai cả, nhưng tổ tiết mục quy định mỗi ngày hắn nhất định phải gửi một tin nhắn cho nữ sinh khiến mình động tâm, cho nên hắn mới thay phiên gửi cho từng người.
*Hoa tâm tra nam 花心渣男: Chỉ người đàn ông có nhân cách căn bã, thích trêu hoa ghẹo bướm, thường xuyên lừa gạt tình cảm của phụ nữ, thích quen nhiều người cùng một lúc, không chung thủy.
Chuyện này gây ra rất nhiều phản ứng trên mạng, đúng vậy, coi như là luyến tống, cũng đồng ý cho phép người ta không thích ai phải không? Mỗi tập đều yêu cầu khách quý nhất định phải chọn ra một đối phượng động tâm, xác thực không hợp lý.
Cho nên mùa này 《 Hồng Lam tín hiệu 》thay đổi quy tắc, nếu như mấy vị khách quý không có ý yêu đương, có thể gửi tin nhắn cho bạn.
Nếu là tin nhắn tình bạn, vậy có thể gửi cho bất cứ người nào.
Bọn họ vừa mua thức ăn xong, chỉ thấy Bùi Úc từ tầng hai xuống.
Hoắc Thành thấy hắn trước, liền vẫy tay.
Địch Tinh Thần quay đầu lại nhìn, không thể không cảm khái một câu, Bùi Úc thật không hổ là nam chủ Tấn Giang, vóc dáng người này, khuôn mặt này, thật sự là trong trăm chọn một, mang theo một đôi dép lê đứng trên thang cuống, giống như đang quay phim thần tượng.
*Trong trăm chọn một 百里挑一: Cực kỳ xuất sắc, hiếm có.
Khiến người chú ý nhất vẫn là tác phong lười biếng lại lạnh lùng của hắn, giống như đã quen với việc từ nhỏ đến lớn người xung quanh dùng ánh mắt ái mộ nhìn hắn.
Làn đạn trong nháy mắt gửi bình luận.
【 Thật sự không thể trách mấy khách quý khác, sắc đẹp này, ai không thể yêu được? 】
【 Người như Bùi Ức thật sự quá thần kỳ, nhìn bộ dáng kia của hắn, muốn tát hắn một cái, lại muốn hung hăng hôn hắn một cái là chuyện gì xảy ra! 】
【 Nam nhân này thật khiến người vừa yêu vừa hận, vóc người khí chất thật sự quá tuyệt. 】
“Tôi cảm thấy anh chàng này chính là đối thủ mạnh nhất của chúng ta.” Hoắc Thành nói với Địch Tinh Thần: “Nếu không chúng ta liên thủ đi.”
Địch Tinh Thần nghe vậy liền nở nụ cười, Hoắc Thành cười liếc mắt nhìn cậu, chỉ cảm thấy Địch Tinh Thần cười lộ lên cũng quá đẹp đi, trong mắt như có sao, làm anh không nhịn được muốn tới gần một chút, ngửi mùi hương sữa trên người cậu.
Non như vậy, chắc nơi nào cũng đều thơm đi?
Hoắc Thành nhìn dép lê trong tay Bùi Úc, nói: “Ban nãy Tinh Thần nói cậu chỉ thích trắng đen, tôi còn tưởng cậu sẽ mua một đôi đen thui thật.”
Bùi Úc đặt dép lên vào trong xe đẩy, nhìn Địch Tinh Thân.
“Sao cậu biết tôi chỉ thích trắng đen?”
Địch Tinh Thần không thể nói cậu biết từ tiểu thuyết, vì vậy nói: “Em thấy quần áo anh mặc chỉ có hai màu này, một chút hỗn sắc cũng không có.”
*Hỗn sắc 杂色: Màu khác.
“Vậy cậu xem tôi thích màu gì?” Hoắc Thành nói.
Địch Tinh Thần nghiêng đầu nhìn về phía anh.
“Anh thích áo sơmi hoa đúng không?”
Bùi Úc vẫn luôn tử khí âm trầm bỗng nhiên nở nụ cười.
Hoắc Thành giật mình: “Sao cậu biết, tôi còn chưa mặc!”
Nụ cười trên mặt Bùi Úc rõ ràng hơn chút, cho nên quay phim đi theo hắn tiến lại gần, muốn quay đặc tả mặt hắn. Bùi Úc hình như phát hiện ra, lạnh lùng liếc mắt nhìn ống kính, nụ cười trên mặt đã không thấy.
Quay phim thở dài.
Người vây xem đã càng ngày càng nhiều, rất nhiều người còn giơ điện thoại ra chụp trộm bọn họ. Mà ba vị nam khách quý đều rất bình tĩnh, lúc bọn họ đi mua thức ăn, Bùi Úc và Hoắc Thành bình tĩnh đứng ở bên cạnh, nhìn Địch Tinh Thần chọn lên bỏ xuống.
“Tôi tin cậu biết nấu ăn rồi.” Hoắc Thành tiếp nhận đồ Địch Tinh Thần đưa, nói: “Vừa nhìn chính là hành gia.”
*Hành gia 行家: Người trong nghề, người thạo nghề.
“Thường ngày ở nhà em tự mình nấu, cơm tàu cơm tây cơm nhật em đều biết, cho nên phòng bếp nhỏ ngôi nhà Hồng Lam em sẽ thầu, các anh đừng ai cướp với em.” Địch Tinh Thần nói.
Thời gian《 Hồng Lam tín hiệu 》phát sóng trực tiếp ngày hôm nay rất ngắn, chỉ có mấy tiếng, suy cho cùng thì buổi phát sóng trực tiếp chỉ nhằm mục đích thu hút lượng truy cập, còn muốn giữ chút bí mật phát vào đầu kỳ sau, thời điểm bọn Địch Tinh Thân bước ra từ siêu thị, hình ảnh đột nhiên dừng lại, vang lên ca khúc chủ đề.
Trong màn hình, dáng người cao nhất cũng cường nhất Hoắc Thành thẳng tắp nhìn về phía ống kính, nụ cười xán lạn thẳng thắn, Bùi Úc thì hơi nhíu mày, trắng nõn tuấn mỹ, cao lãnh tựa băng sơn, mà Địch Tinh Thần đứng giữa hai người bọn họ, cảm giác phả vào mặt thanh niên, rõ ràng rất diễm tuyệt, quang mị chói mắt.
*Diễm tuyệt 艳绝: Đẹp xuất chúng, đẹp đến có một không hai.
*Quang mị 光媚: Sáng sủa xinh đẹp.
Hình ảnh ba nam nhân mang theo túi mua sắm, vọt thẳng lên hot search.
Rất nhiều cư dân mạng không theo dõi phát sóng trực tiếp đều sợ ngây người.
【 Cư nhiên thật sự có Bùi Úc! 】
【 Không phải Bùi Úc nổi danh tính khí kém trong vòng hào môn sao? Hắn cư nhiên sẽ đến chương trình yêu đương? Trước tôi vẫn cho là tin bịp! 】
【 Tính khí hắn thối thì thối, nhưng mặt mũi rất đẹp, hoàn toàn thừa hưởng vẻ đẹp từ mẹ hắn Bùi Hoa Nùng. 】
【 Hoắc Thành cũng rất đẹp, ôi chao giáo thảo A đại, nghe nói cậu ấy còn nhận được giải quán quân thi chèo thuyền, văn thể toàn năng! 】
*Giáo thảo 校草: Là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.
*Văn thể 文体: Văn hóa và thể thao.
【 Nói như vậy, danh sách hai ngày trước truyền ra là sự thật? Đoan Nghệ Hoa cũng đi? Còn có phú nhị đại Lâm Thanh Ninh và Hồ Anh? Còn có nam thần Nghiêm Chấp của tôi?! 】
【 Nghiêm Chấp chưa xuất hiện, nhưng anh ấy nhất định sẽ đến, fan anh ấy cũng đã truyền ra. 】
【 Nghiêm Chấp chính là cái anh đẹp trai văn nhã điềm đạm yên tĩnh, thích mặc áo sơ mi, cúc áo đầu tiên luôn cài, cực kỳ có khí chất cấm dục kia sao? 】
【 Nói Lục ca tôi điềm đạm, hẳn là chưa xem anh ấy thi đấu đi? 】
【 Ha ha ha ha ha, Lục ca thật sự tham gia luyến tống? Nói thật, trong danh sách tôi mong đợi nhất chính là anh ấy. 】
【《 Hồng Lam tín hiệu 》mùa này lên kế sách thật trâu bò, xem ra muốn bạo lớn! 】
Xôn xao trên mạng rất sôi nổi, khiến tổ tiết mục phải ăn một liều thuốc trợ tim, từ siêu thị trở về, tổ tiết mục liền đem điện thoại trả lại cho bọn họ, để bọn họ từng người lên Weibo chính thức thông báo.
Địch Tinh Thần cùng mấy vị khách quý thêm bạn trước, cậu còn cố ý xem thử số lượng fan của mấy người khách quý.
Nhiều fan nhất là Nghiêm Chấp, không hổ là nhất ca điện tử, fan xếp hàng dài đường thẳng, khí thế ăn đứt mấy người khách quý bọn họ.
Thứ hai là Hồ Anh, Weibo chính thức của y là cuộc sống thường nhật bạch phú mỹ nổi tiếng.
*Bạch phú mỹ 白富美: Bạch – trắng trẻo, phú – giàu có, mỹ – xinh đẹp, là mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng tới.
Người còn lại là Hoắc Thành, số lượng fan từ mấy nghìn đến mười mấy vạn không cố định.
Nhân khí thấp nhất chính là cậu, cậu là người mới, mười mấy fan đều là Sina tặng, còn lại là sáu nam khách quý khác.
*Sina Weibo: Là một dang blog loại nhỏ tương tự như twitter hay Facebook, giống như mạng xã hội nhưng chỉ dùng trong lãnh thổ trung quốc. Trang mạng xã hội này được thịnh hành và ưa chuộng tại đây. Trang web này được tập đoàn công nghệ SINA ra mắt giữa năm 2009 và thu hút hơn 500 triệu người dùng đăng ký tính đến cuối năm 2012 và hiện nay con số ngày càng tăng lên tại đất nước đông dân nhất thế giới này.
Đúng, sáu người, Bùi Úc không dùng Weibo.
Thật sự không có chút phối hợp nào.
Bởi vì cậu là người tinh khiết, tổ tiết mục đặc biệt chăm sóc cậu, chuyên môn chọn cho cậu một tấm hình, cậu đem bức ảnh đăng lên kèm cây: “Xin chào mọi người, tôi là Địch Tinh Thần.”
*Người tinh khiết 纯素人: Có thể hiệu là người mới vào nghề.
Đăng xong nửa ngày mới nhận được một câu lượt like, là của Hoắc Thành.
Lúc chuẩn bị giao điện thoại qua, cậu hỏi nhân viên công tác: “Khi nào em nhận được thù lao quay phim ạ?”
Cậu vốn là người ngoài nghề, nhưng bởi vì là tổ tiết mục chủ động bàn bạc với cậu, cho nên mức thù lao đưa ra tương đối khách quan, có mười vạn.
Điều này trong luyến tống đã coi như là danh tác. Phải biết luyến tống nói chung cũng chỉ 20 ngàn phí làm việc, phần lớn khách quý lên luyến tống không phải vì muốn kiếm thù lao, mọi người quan tâm vẫn là lưu lượng cùng hấp thụ ánh sáng.
Nhân viên công tác nói: “Tuần sau phát sóng sẽ gửi.”
Mười vạn đối với cậu trước đây mà nói không phải là nhiều, nhưng đối với cậu bây giời xem như là một khoản tiền lớn.
Mười vạn này cậu định đưa một nửa cho ba mẹ cậu hiện tại, một nửa dùng để đầu tư.
Cậu muốn mua ngân quỹ của Bùi Úc.
Ngân quỹ của Bùi Úc hai năm liên tiếp đều đứng đầu, hiện tại đã đạt đến vị trí cao, rất nhiều người cũng không dám bỏ vào, nhưng cậu xem qua văn án, cậu biết Bùi Úc có bao nhiêu trâu bò, sau đó trong rung động giá thị trường, hắn sẽ tạo được kỳ tích kiếm được tiền lần thứ hai.
Địch Tinh Thần giấu trong lòng tâm tình vui thích đi vào phòng bếp.
Ba người Hoắc Thành và Đoan Nghệ Hoa, Ôn Nặc đang nhặt rau, hai cao một thấp, suất khí cùng xinh đẹp tuyệt trần, hình ảnh tụ lại cùng một chỗ phi thường đẹp mắt, Hoắc Thành tính cách rộng rãi, có chút lưu manh, chọc cho Ôn Nặc cười đến không khép miệng lại được.
Xem một nhóm anh đẹp trai ở cùng nhau cực vui tai vui mắt.
“Bếp trưởng đến rồi.”
“Không phải đã nói giao phòng bếp lại cho em rồi sao?” Địch Tinh Thần nói.
Bọn Đoan Nghệ Hoa đều cười nhìn về phía cậu, Hoắc Thành nói: “Bọn tôi chỉ có thể làm trợ thủ cho cậu, Địch ca nhìn nhóm tôi làm công tác chuẩn bị thế nào?”
“Hiện tại đã bắt đầu gọi một tiếng Địch ca rồi?” Đoan Nghệ Hoa cười nói.
“Các anh vất vả rồi.” Địch Tinh Thần vén ống tay áo lên: “Còn lại đều giao cho em đi.”
Ôn Nặc nói: “Tôi ở lại làm trợ thủ giúp cậu đi.”
“Không cần đâu, em thích tự mình làm, các anh đều ra phòng khách chơi đi.” Địch Tinh Thần đuổi bọn họ đi.
Các anh phải tiếp xúc nhiều với nhau mới nảy ra tia lửa.
Mọi người thấy cậu không khách khí, đều đáp lại cậu, trong phòng bếp rất nhanh chỉ còn sót lại một mình cậu.
Bên ngoài phòng khách tình cờ truyền vào tiếng cười của bọn Đoan Nghệ Hoa, Địch Tinh Thần hài lòng chà xát tay, bắt đầu làm cơm.
Cậu làm việc luôn luôn chăm chú, ngay cả khi bắt tay vào nấu cơm, cậu cũng rất nghiêm túc.
Cậu liếc nhìn thực đơn, những món ăn hôm nay cậu sẽ làm có ức gà xào khoai tây, canh cà chua thịt băm, tôm nõn bí đao, thịt băm chưng trứng hấp, đậu phụ om trứng, hay cà rốt xào chay, còn có một phần cá vược hấp.
Cậu vừa bật lửa, phòng tiếp sóng chuyển tiếp đều sợ ngây người.
“Cậu ấy là sinh viên?”
“Đúng vậy, sinh viên đại học năm thứ hai khoa khiêu vũ.”
“Có lẽ trước đây ở nhà thường làm cơm đi, bất quá thời đại này tuổi tác như thế biết làm cơm thật hiếm thấy.”
“Khi trước tiếp cận cậu ấy, cậu ấy đã nói mình biết làm một chút.”
“Chỗ nào một chút, cậu nhìn trình độ thành thục kia kìa.”
Trong ống kính, Địch Tinh Thần đang cắt nhỏ cà rốt, kỹ thuật cắt phải nói là rất nhanh, mấy cục nhát dao kêu két két két liên tục, hai tay vừa thu, sạch sẽ lại lưu loát, một đĩa cà rốt sợi được cắt xong, cà rốt được cắt vừa nhỏ vừa đều đặn, cách bố trí còn làm người kinh diễm hơn.
Nội thất trong chương trình bọn họ, ánh sáng màu sắc đều được điều chỉnh tốt, đảm bảo nhóm khách quý bất luận ở nơi nào đều nhận được ánh sáng hoàn mỹ, phòng bếp là tâm điểm quay chụp, ánh sáng màu sắc được bố trí tốt hơn, Địch Tinh Thần mặc sơmi mỏng, mắt phượng hơi rũ xuống, gương mặt kia ở trong ống kính rạng ngời rực rỡ.
“Quay đặc tả cậu ấy.” Quách đạo nói.
Ống kính phóng lên, lúc thì quay ngón tay dài trắng nõn mảnh mai của cậu, lúc thì quay mặt mũi cằm cậu, Địch Tinh Thần có gương mặt rất ăn ảnh, rất nhiều nhân viên công tác đều bị làm cho mê mẩn.
“1 vừa đẹp lại còn biết nấu cơm như vậy, tôi không tin không ai thích.” Biên kịch Lưu nói.
“Rất lợi hại.”
Địch Tinh Thần sợ hết hồn, ngẩng đầu lên, liền thấy Bùi Úc một tay đút túi quần, một tay cầm cốc nước đứng cạnh tụ lạnh nhìn cậu.
“Sắp được ăn cơm rồi.” Địch Tinh Thần nói.
Bùi Úc ở bên cạnh nhìn cậu làm cơm, tiếng người của nhóm người Hồ Anh thỉnh thoảng truyền tới, Địch Tinh Thần hỏi: “Tại sao anh không ra ngoài chơi với bọn họ?”
Bùi Úc nói: “Đói rồi.”
“Vậy nhờ anh đem đồ ăn đặt lên bàn, lập tức xong.” Địch Tinh Thần nói.
Làm cơm là việc tốn sức, trán cậu toát đầy mồ hôi, hai tay cậu dính đầy dầu mỡ, chỉ có thể dùng cánh tay lau mồ hôi ở khóe mắt. Bùi Úc lấy giấy ăn giúp cậu lau mồ hôi trên trán.
“Cảm ơn.”
“Ừm.” Bùi Úc đưa tay bưng thức ăn, bọn Hoắc Thành thấy thế liền vây tới.
“Oa, đây đều là cậu làm sao?” Ôn Nặc giật mình nói.
“Tưởng cậu là gạo kê cộng súng trường, ai nghĩ cậu trực tiếp đánh bom nguyên tử a.”
*Nguyên văn — 以为你是小米加步枪,谁知道你直接上原子弹啊: Đại khái câu này ý nói Thần Thần chỉ khiêm tốn nói mình làm được một chút, không ngờ lại làm ngon như thế.
Bọn họ Hồ Anh cũng bất ngờ, mọi người kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn một bàn mỹ thực.
Sắc hương đầy đủ.
Hoắc Thành mở bình rượu đỏ: “Mọi người cùng uống một ly đi, chúc mừng chúng ta ngày đầu tiên vào ở ngôi nhà nhỏ Hồng Lam, thứ hai cảm ơn Tinh Thần vất vả vì chúng ta làm bữa cơm này.”
Mọi người cùng nhau cụng ly, Hoắc Thành cảm thấy uống rượu đỏ không đã nghiền, liền mở bình rượu nho trắng.
“Khách quý còn lại khi nào thì đến?”
“Chúng tôi vừa hỏi tổ tiết mục, bọn họ nói có thể là xế chiều sẽ đến.”
“Là Nghiêm Chấp phải không?”
Ôn Nặc gật đầu không ngừng: “Là anh ấy, tôi thấy tin tức trong nhóm fan.”
“Cậu cũng ở trong nhóm fan đó?” Hoắc Thành cầm ly rượu lên, một bên mím môi một bên mở to mắt nhìn về phía y.
Ôn Nặc đỏ mặt, “ừ” một tiếng.
“Có phải cậu ta rất nổi tiếng không?” Đoan Nghệ Hoa hỏi.
“Cậu ấy cực kỳ nổi tiếng, trong số mấy người chúng ta, tiếng tăm của cậu ấy lớn nhất?” Hồ Anh nói.
“Fan cậu ấy rất đông.” Lâm Thanh Ninh nói: “Bề ngoài cũng rất đẹp trai.”
Bên ngoài tiếng chuông cửa leng keng leng keng bỗng nhiên vang lên vài tiếng, Đoan Nghệ Hoa ưỡn thẳng lưng.
“Hình như có người nhấn chuông cửa.” Ôn Nặc nói.
“Không lẽ vừa nhắc Tào Thái thì Tào Tháo liền tới?”
Ôn Nặc đứng dậy chạy đi mở cửa, chỗ huyền quan truyền tới giọng nam xa la: “Xin chào.”
“Xin chào.” Ôn Nặc nói.
Mấy người bọn họ đều đứng dậy, chỉ chốc lát liền thấy Ôn Nặc mặt đỏ như trái cà chua chạy về.
Hồ Anh đang muốn hỏi y, chỉ thấy một người lưng rộng eo thon, mặc áo sơ mi trắng, mang gọng kính sợi vàng nhỏ xách hành lý đi vào.
Thính lý thính khí.
*Thính lý thính khí 厅里厅气: Trong sảnh lớn không khí nghiêm túc, giống như một cán bộ cấp cao vừa vào liền khiến toàn hội trưởng căng thẳng nghiêm túc hơn.
Đây là từ đầu tiên nảy ra trong đầu Địch Tinh Thần.
—————————
Tác giả có điều muốn nói:
Trứng màu: Nghiêm Chấp nhận được giải thưởng lớn, hắn mang tai nghe thi đấu, cưỡi trên xe Moto hạng nặng, chở Địch Tinh Thần băng băng trên đoạn đường nửa đêm.
—————————
1. Ức gà xào khoai tây:
2. Canh cà chua thịt băm:
3. Tôm nõn bí đao:
4. Thịt băm chưng trứng hấp:
5. Trứng gà om đậu phụ:
6. Cà rốt xào chay:
7. Cá vược hấp: