Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 5



Thính lý thính khí, thông thường chỉ người đàn ông đẹp đeo kính có màu da trắng, khí chất đoan chính, thoạt nhìn như cán bộ cấp tỉnh.

Nhìn thấy anh, tất cả mọi người đều chôn chân tại chỗ thần sắc có biến hóa rất vi diệu.

Địch Tinh Thần đặc biệt kích động.

Nghiêm Chấp!

Nam chủ mị lực mạnh nhất trong văn Hải Đường! Y quan dạ thú, tính dãn cực kỳ mạnh mẽ!

*Y quan cầm thú 衣冠禽兽: Cầm thú ăn mặc như người, để chỉ những kẻ táng tận lương tâm, mất hết nhân tính, như là thú vật được được mặc quần áo giống như người mà thôi.

Luyến tống không giống với phim truyền hình, có rất ít tình tiết kịch tính, cho nên tinh hoa đều ở trong biểu tình cùng những cảnh nhỏ trong ống kính. Cậu không nhịn được dùng ánh mắt nhìn mấy vị khách quý khác.

Trong mắt bốn khách quý Hồng phương đều là thần sắc kinh diễm, luôn phóng khoáng đoan trang Đoan Nghệ Hoa tựa hồ cũng có chút bối rối, luôn không ngừng nhếch miệng Hồ Anh hơi lui về sau một bước, kìm lòng không đặng nói: “Thật đẹp trai.”

“Chào mọi người.” Đối phương nhìn mọi người, toàn thân đều tản ra khí chất thân sĩ cùng cấm dục, trầm tĩnh, ôn hòa, toàn thân từ trên xuống dưới bao gồm hành lý trong tay đều lộ ra một luồng quy tắc khiết phích: “Tôi tên Nghiêm Chấp.”

Địch Tinh Thần nhìn về phía Bùi Úc và Hoắc Thành.

Hoắc Thành luôn chú ý giữ biểu bình mỉm cười trước màn ảnh, anh hơi hếch mũi, thần sắc rõ ràng có loại cảm giác phòng bị, đôi mắt lúc thì nhìn Nghiêm Chấp, lúc nhìn bốn khách quý Hồng phương, lúc ý thức được bốn khách quý hưng phấn cùng kinh diễm, nụ cười trên khóe miệng rõ ràng phai nhạt đi.

Sắc mặt Bùi Úc cũng trở nên nghiêm túc.

Đây chính là đặc tính bản năng của loài động vật giống đực khi gặp phải kình địch.

A, thật đặc sắc.

Cậu có thể tưởng tượng tập này sau khi được chương trình cắt nối biên tập, phối hợp với âm tim đập thình thịch, sẽ có màn ảnh lãng mạn kích thích cỡ nào, tốt nhất nên quay cận cảnh biểu tình của mỗi người!

Địch Tinh Thần không nhịn được cười khẽ một tiếng, nụ cười này, làm cho Bùi Úc và Hoắc Thành đều nhìn về phía cậu, Bùi Úc mím môi mỏng, Hoắc Thành thì lại kéo khóe miệng cười với cậu.

“Hành lý đặt đây là được.” Đoan Nghệ Hoa nói.

“Đã ăn cơm chưa?” Hồ Anh nói.

Nghiêm Chấp lắc đầu.

“Vừa đúng lúc, chúng tôi đang ăn.” Hồ Anh nói.

“Tôi đi lấy thêm chén đũa.” Ôn Nặc nói.

Lâm Thanh Ninh nói: “Anh ngồi trước đi, ghế…”

Y liếc nhòn bốn phía, Hoắc Thành chủ động đem cái ghế khác tới.

“Cảm ơn.” Nghiêm Chấp nói.

“Ngồi đi.” Hoắc Thành nói.

“Tôi muốn đến phòng rửa tay một chút.” Nghiêm Chấp có hơi câu nệ nói.

“Vậy để tôi dẫn cậu đi xem qua phòng chút đi.” Hoắc Thành nói: “Hai chúng ta cùng ở một gian.”

Nghiêm Chấp gật đầu, hướng ánh mắt về phía mọi người, cuối cùng rơi trên mặt Địch Tinh Thần, ánh mắt hơi ngưng đọng.

Địch Tinh Thần cười cười nhìn anh.

Nghiêm Chấp gật đầu, liền xách hành lý theo Hoắc Thành đến phòng của bọn họ.

Địch Tinh Thần cười nói với bọn Hồ Anh: “Đại soái ca.”

“Đúng vậy, con mẹ nó đẹp trai quá đi mất.” Ánh mắt Hồ Anh cực nóng.

Lâm Thanh Ninh nói: “Tôi lần đầu gặp người thật, không nghĩ tới so với trên TV còn đẹp hơn.”

Ôn Nặc và Đoan Nghệ Hoa đặt bát đũa của Nghiêm Chấp lên bàn.

Nghiêm Chấp giống như viên đá ném vào trong hồ nước lặng, trong nháy mắt khuấy động lên vô số gợn sóng.

Bầu không khí trong phòng ăn liền thay đổi, cảm giác luyến tống lập tức xuất hiện.

Nụ cười trên mặt Địch Tinh Thần chưa từng đứt đoạn: “Ồ, đúng rồi, ly rượu.”

Cậu nói xong liền đứng dậy hào hứng chạy đi lấy ly, máu gá tẩm sức chiến đấu tăng vòn vọt.

Bùi Úc uống một ngụm rượu đỏ, cùi chỏ đặt trên bàn ăn, ngón tay thon dài cầm ly rượu nhẹ nhàng lay động, ngẩng đầu thấy Lâm Thanh Ninh đang cười nhìn hắn, ánh mắt mang theo ý tứ trêu tức, Bùi Úc hơi nhướng lông mày, mặt mày thoạt nhìn bén nhọn khoe mẽ.

Chỉ chốc lát Hoắc Thành ra trước, kéo ghế ngồi xuống, nhìn mấy người kia một vòng.

Lát sau, Nghiêm Chấp cũng từ trong phòng đi ra.

Vị trí anh ngay bên cạnh Địch Tinh Thần.

“Anh tới hơi trễ, đồ ăn chúng tôi đã ăn hơn nửa.” Đoan Nghệ Hoa nói.

“Không có chuyện gì, tôi tùy tiện ăn chút là được.” Nghiêm Chấp nói.

“Anh ăn mì hay ăn cơm?”

“Ăn mì.”

Hồ Anh lập tức đứng dậy, chủ động lấy một phần mì đưa cho anh.

Có lực công kích của đại mỹ nhân, trong luyến tống chiếm được dẫn đầu rất quan trọng, làm rất tốt!

Nghiêm Chấp nhìn mọi người, ánh mắt trầm tĩnh như hồ nước sâu, nụ cười nhưng có chút câu nệ, nói: “Mọi người đừng nhìn chằm chằm tôi, tôi sẽ ngại…”

Mọi người liền nở nụ cười.

Nghiêm Chấp nhìn về phía Địch Tinh Thần: “Học trường Trung Vũ?”

Địch Tinh Thần sửng sốt một chút: “Sao anh biết?”

“Hai người quen nhau?” Hoắc Thành nói.

Địch Tinh Thần nói: “Không quen a, nếu em quen anh ấy, nhất định sẽ nhớ kỹ, là một đại thần đó.”

Mọi người đều nhìn về phía Nghiêm Chấp.

Nghiêm Chấp cười cười, Ôn Nặc ngồi đối diện vành tai đều hồng thấu, không dám tiếp tục nhìn anh.

“Cậu ấy là giáo thảo Trung Vũ.”

Anh vừa nói thế, ngay cả Địch Tinh Thần cũng tò mò, cậu nhìn Nghiêm Chấp, còn Nghiêm Chấp cười nhìn cậu, ôn nhuận mà thân sĩ.

*Thân sĩ 绅士: Người đàn ông hào hoa phong nhã.

“Em gái tôi là sinh viên Trung Vũ, tôi từng đến trường bọn họ, may mắn gặp qua một lần.” Nghiêm Chấp nói.

Giong điệu anh chậm rãi, nghe cực kỳ thoải mái, thẹn thùng cùng trầm ổn hai loại cảm giác mâu thuẫn trên người anh tạo thành một thể thống nhất đến kỳ lạ, cao cấp lại thân sĩ.

Hoắc Thành nâng ly rượu lên uống một ngụm, sắc mặt Bùi Úc vẫn nghiêm nghị, lông mày hơi cau lại, đưa tay lau môi dưới, phần dưới cằm mơ hồ lộ ra góc cạnh.

“Em cư nhiên không có ấn tượng.” Địch Tinh Thần nói: “Nhất định là không nhìn thấy, nếu không một anh chàng đẹp trai như thế, em khẳng định sẽ có ấn tượng.”

Ngoại hình Nghiêm Chấp vừa đẹp trai, tính cách cũng tốt, ngoại trừ khiết phích quá nặng, tính hơi chậm nhiệt, hướng nội, cơ hồ không có khuyết điểm gì. Nếu như nói Bùi Úc là loại hình nữ sinh đều thích, Hoắc Thành là loại hình nam sinh sẽ thích, vậy Nghiêm Chấp chính là loại hình nam nữ đều ăn.

Anh đến, khiến nhà nhỏ Hồng Lam lần đầu tiên có cảm giác động lòng, cũng đồng thời gây ra biến hóa lớn trong lần gửi tin nhắn động tâm đầu tiên tối nay.

Bởi vì trong nguyên tác, đến trạm dừng chân thứ hai Nghiêm Chấp mới đến, vắng mặt tròn bảy ngày.

Làm sao bây giờ, cậu cảm giác Nghiêm Chấp vừa tới, Bùi Úc lập tức bị thất sủng.

Lớn lên đẹp trai, dễ tính, có danh tiếng, thực lực dũng mãnh, cơ bản xem như là nam nhân hoàn mỹ. Quan trọng nhất là, bề ngoài anh cấm dục khiết phích, nhưng có một lình hồn “nồng nhiệt”, trong nguyên tác tiêu tốn không ít văn chương hình dung cái gì là “cấm dục gợi cảm”, trong bóng tối cũng không biết ám chỉ bao nhiêu lần người như anh chính là thiên phú dị bẩm!

Nghiêm Chấp thậm chỉ bởi vì có lần mặc bộ quần áo thể thao màu xám ra ngoài, lúc xuống tầng lắc lư quá rõ ràng mà lên hot search, fan nam đều gọi anh là đại điểu ca.

*Đại điểu ca 大鸟哥: Anh trai chym lớn.:)

Tóm lại tác giả viết anh, hoa phong viết ba khách quý khác hoàn toàn khác nhay, Hải gia thạch chùy!

*Thạch chùy 石锤: Ngôn ngữ mạng, có nghĩa là tiếng búa khi thẩm phán đập xuống, cùng để chốt bằng chứng. Ở đây có thể xem như là chốt đơn.

Đãi ngộ của anh tốt hơn so với những người khác, thí dụ Hoắc Thành không làm cơm, cư dân mạng đều nói, xã hội hiện đại, nam nhân muốn làm cơm phải biết làm người chồng tốt, nhưng Nghiêm Chấp trong sinh hoạt là một kể ngốc, ngay cả bật lửa bếp gas thế nào anh cũng không biết, nhưng cư dân mạng dồn dập biểu thị, khi thi đấu lại là đại lão gặp thần giết thần, trong cuộc sống hiện thực thậm chí ngay cả cuộc sống thường thực thế nào càng không biết, a a a, tương phản manh thật khiến người trìu mến, rất muốn chăm sóc anh!

*Tương phản manh 反差萌: Ý chỉ có hai cái đối lập cùng tồn tại trên một thứ.

Quả thực không cần quá song tiêu.

*Song tiêu 双标: Ý chính là chính mình làm gì cũng đúng, người khác làm gì cũng sai.

Điểm khác biệt giữa điểm dừng này với ba điểm dừng khác chính là, sẽ ghi hình cuộc sống và làm việc nơi thành thị của bọn họ, bởi vì tổ tiết mục muốn quay công việc cũng như học tập của bọn họ, cho nên cơm nước xong mọi người liền vội vàng ra cửa.

“Cậu không cần đi làm sao?” Hoắc Thành hỏi Nghiêm Chấp.

Nghiêm Chấp lắc đầu: “Không cần.”

Bọn Đoan Nghệ Hoa lộ ra ánh mắt hâm mộ nói: “Thật tốt.”

Mọi người gần như cùng lúc ra cửa, bên ngoài đậu một hàng siêu xe. Địch Tinh Thần đeo cặp sách từ trong phòng đi ra, chỉ thấy Nghiêm Chấp ngồi ở phòng khách.

“Đi đây.” Cậu cười vẫy vẫy tay.

“Trung Vũ cách đây khá xa, cậu có phải gọi xe không?” Nghiêm Chấp hỏi.

Địch Tinh Thần nói: “Phụ cận có trạm xe bus.”

“Tôi đưa cậu đi.” Nghiêm Chấp nói.

Địch Tinh Thần sửng sốt, Nghiêm Chấp cầm chìa khóa xe đứng dậy: “Vừa hay muốn ra ngoài đi dạo, làm quen hoàn cảnh xung quanh.”

Địch Tinh Thần cười nói: “Vậy cảm ơn anh.”

Hai người cùng ra cửa, lúc thay giày, Địch Tinh Thần nghiêng đầu nhìn Nghiêm Chấp: “Hai chúng ta trước đây thật sự từng gặp nhau sao?”

“Lễ kỉ niệm thành lập trường năm ngoái, tôi đeo khẩu trang.”

“Em nói mà, nếu như em thấy anh, sao có thể không nhớ rõ.”

Cậu đẩy cửa đi ra, chỉ thấy Hồ Anh mở chiếc xe thể thao màu đỏ lên, tiếng kêu vang rền của xe thể thao khiến Hoắc Thành và Đoan Nghệ Hoa đều kìm lòng không đậu nhìn sang.

Địch Tinh Thần ngó mắt nhìn máy quay, hình ảnh Hồ Anh lái xe thể thao màu đỏ khẳng định rất hoa lệ.

“Địch Tinh Thần.”

Cậu quay đầu nhìn lại, là Bùi Úc.

Bùi Úc đội mũ bóng chày, một thân đồ đen, thoạt nhìn đặc biệt ác liệt.

“Ngồi xe tôi đi, tôi chở cậu một đoạn.” Bùi Úc nhàn nhạt khốc khốc nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.