Lý Trạch Vũ chỉ không muốn trêu chọc tộc Bất Tử, cũng không nghĩ hắn sẽ sợ đối phương.
Giống như lời lúc trước hắn nói với Lang Vương, khiến hắn tức giận thì hắn dám mời tất cả tộc Bất Tử bán đảo Grant phơi nắng.
Đây tuyệt đối không phải lời nói đùa.
Sau khi giải quyết công tước Adams này, mấy thành viên tộc Bất Tử được ông †a mang tới đã sớm chạy mất dép.
Lý Trạch Vũ cũng không đuổi theo. Dù sao chỉ là mấy tên tép riu, không đáng để hắn làm to chuyện.
Đang chuẩn bị nổ máy xe rời đi, cách đó không xa truyền đến tiếng nổ rền vang của môtơ.
Chỉ thấy Aston Martin mới rời đi đã giết về lần nữa.
Lúc Angela kéo kính xe xuống thì nhìn thấy Adams nằm trên mặt đất không có động tĩnh, cô ta không khỏi hít sâu một hơi.
Mì dù sao chỉ mới rời khỏi khoảng mười phút, không ngờ cuộc chiến bên này đã kết thúc.
Lúc nhìn về phía Lý Trạch Vũ lần nữa, ánh mắt cô ta vừa khiếp sợ lại vừa khâm phục.
Không hổ là người đàn ông Angela mình nhìn trúng.
Quá ngông cuồng, quá uy vũ, quá trâu bò.
“Sao cô lại trở về?” Lý Trạch Vũ mở miệng phá vỡ sự im lặng trước. Angela hơi cau mày hỏi: “Anh không muốn nhìn thấy tôi?”
“Vậy cũng không phải…”
“Đi theo tôi.” Không đợi Lý Trạch Vũ nói xong, Angela đã mạnh mẽ ngắt lời.
“Vù vù vù.” Aston Martin chỉ cần 2,5 giây để vượt mốc 100 và tốc độ xuất phát của nó thậm chí còn nhanh hơn cả một chiếc máy bay chở khách thông thường.
Chiếc Bugatti do Lý Trạch Vũ lái không hề thua kém, kỹ năng lái xe của hắn rất tốt nên hắn dễ dàng đuổi kịp Aston Martin.
Hai chiếc siêu xe thể thao một trước một sau phi nhanh dưới bầu trời đêm, cuối cùng dừng lại ở một nông trường vùng ngoại ô.
“Rầm!” Angela dẫn đầu xuống xe, cô ta lập tức đi tới trước mặt Lý Trạch Vũ kéo hắn xuống.
“Cô…” Trong miệng Lý Trạch Vũ vừa phun ra một chữ, miệng đã bị một đôi môi đỏ mọng vừa mềm vừa ngọt ngăn cản, sau đó hắn không kìm lòng được mà ôm đối phương.
Tình sâu nghĩa nặng, trong miệng Angela phát ra một tiếng rên rỉ: Muốn em.”
Trong chốc lát, Lý Trạch Vũ đã trừng lớn hai mắt, trong đầu trống rỗng, gần như theo bản năng đẩy đối phương ra.
“Angela, cô tỉnh táo tí.” “Quân Đế, anh có ý gì?” Angela nhíu mày, vẻ mặt bất mãn không hề che giấu.
Lý Trạch Vũ nuốt một ngụm nước bọt, ngượng ngùng nói: “Tôi… Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý xong.”
Cái này thật sự không thể trách hắn, dù sao lần trước quả thực bị dọa sợ, trong lòng có bóng ma.
Cho dù đã thoải mái với Angela nhưng hắn quả thực chưa chuẩn bị xong bước cuối cùng.
“Hà…” Angela hít sâu một hơi, hơi mất mát nói: “Vậy tôi cho anh thời gian chuẩn bị, anh cần bao lâu?”
“Uây…” Lý Trạch Vũ gãi đầu nói: “Cái này nói không rõ, có điều tôi nghĩ nhanh thôi, nếu không… bây giờ cô cưồng hóa một lần, tôi thử xem có thể thích ứng
không?”
“Được.” Angela gần như buột miệng đồng ý, sau đó gầm nhẹ một tiếng “ui”, một cặp răng nanh trắng nhô ra từ miệng.
Lý Trạch Vũ không khỏi lại nuốt một ngụm nước bọt.
Angela là một người đẹp tiêu chuẩn, cho dù trong miệng mọc thêm một cặi răng nanh thì cũng đẹp như vậy, thậm chí còn có một loại “gợi cảm” không nói rõ được cũng như không tả rõ được.
Nếu như ngay từ đầu Lý Trạch Vũ đã biết thân phận tộc Bất Tử của đối phương, trong lòng có lẽ sẽ không có bóng ma.
Giống như đi dạo trong bụi cỏ, nếu như anh sớm biết nơi đó có một con rắn, cho dù anh sẽ hồi hộp, sẽ sợ, vậy cũng sẽ tốt hơn đột nhiên phát hiện một con rắn ở ngay dưới chân.
Bởi vì cái gọi là một khi bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng.
Ở nơi cao nhất của rừng trúc.
Lý Trạch Vũ xuất quỷ nhập thần mang theo Cung Nghê Thường xuất hiện ở đây, hứng thú nhìn hai bên kịch liệt giao chiến phía dưới.
“Ông lão quỷ này đúng là đủ thông minh mà.” Lý Trạch Vũ hắc hắc gượng cười.
Ngay cả hắn cũng không ngờ rằng Gutian lại biết tính toán như thế, vậy mà ông ta còn biết biến kẻ thù thành người của mình.
Mậệt hắn lúc trước còn lo lắng tộc Bất Tử sẽ không đánh lại gia tộc võ đạo trong Quy Khư.
“Chắc chắn cha tôi cũng ở phía dưới.”
Cung Nghê Thường lo lắng thỉnh cầu: “Hiện giờ có thể cứu cha tôi ra không?”
Ờờ… Lý Trạch Vũ búng tàn thuốc, thản nhiên nói: “Chờ một chút đã.”
Cung Nghê Thường lo lắng nói: “Thực lực của những người trong gia tộc võ đạo không yếu, cha tôi có thể sẽ gặp nguy hiểm!”
“Gô ở đây đừng chạy lung tung.”
Thấy cô ấy lòng nóng như lửa đốt, Lý Trạch Vũ chỉ có thể đồng ý, sau đó lập tức lấy ra một mặt nạ da người đã chuẩn bị từ trước đó để cô ấy đeo.
Cung Nghê Thường chân thành nhắc nhở: “Cám ơn, chính anh cũng cẩn thận nhé.”
“Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng.”
Nói xong, Lý Trạch Vũ biến mất mà không để lại dấu vết.
Cùng lúc đó.
Tộc Bất Tử có huyết dịch kích thích nên càng đánh càng hăng, cả hai bên chiến đấu ngày càng quyết liệt, các đệ tử của các gia tộc ẩn dật đã chịu thương vong nghiêm trọng.
Cả hai bên đều ăn ý, nhường ra không gian chiến đấu cho Gutian và Thượng Quan Vân.
“Lão quái vật, ăn một đao của tao đi.”
Đao lớn trong tay Thượng Quan Vân hiện lên một đạo hàn quang, thế như mãnh hổ đâm thẳng vào Gutian.
“Xoẹt xoẹtI”
Áo choàng của Gutian vung lên, tia sáng vô hình của đao ngay lập tức tan biến.
Điều này làm cho Thượng Quan Vân lắp bắp kinh hãi. Mặc dù lúc trước đã biết được thực lực của Gutian không tầm thường, ngay cả Đệ Ngũ Nam cũng không phải là đối thủ cho nên ông ta cũng không dám khinh thường đối phương chút nào.
Nhưng bây giờ mới phát hiện mình vẫn đánh giá thấp thực lực của lão quái vật này!
“Vèo!”
Trong chớp mắt, Gutian đã đến gần trước mặt Thượng Quan Vân, hai cánh tay cứng như sắt thép đồng thời nắm chặt vào vai của Thượng Quan Vân.
“Kengl”
Phản ứng của Thượng Quan Vân đã đủ nhanh, ông ta cầm đao ngăn cản một bên tay nhưng vai trái vẫn móng vuốt của Gutian cào cho rách.
“Áp
Máu thịt và xiêm y bị cào đứt, trong miệng Thượng Quan Vân phát ra một tiếng kêu rên, lập tức không để ý đau đớn trên người nữa mà thu đao chém ngang ra.
“Bang!”
Gutian không dám đối mặt trực diện với đòn đánh này, ông ta ngửa về phía sau để dễ dàng tránh né, đồng thời đá mạnh vào phần dưới của
Thượng Quan Vân.
‘Thượng Quan Vân nhấc chân ngăn cản, đao lớn trong tay đột nhiên đổi từ chém ngang thành chém dọc.
“Xoạt!” Gutian bị đánh trở tay không kịp, trước ngực bị rạch ra một vết cắt. Nhìn thấy cảnh này, Thượng Quan Vân không khỏi mừng rỡ.
Dù đối phương mạnh nhưng ông ta vẫn không phải là không thể đánh thương.
“Lão quái, đi chết đi!”
Thượng Quan Vân đầy uy lực, liên tiếp đưa ra hơn mười cú đánh, mỗi nhát đao đều mạnh mẽ hơn nhát trước.
“ôi”
Gutian chật vật lui về phía sau chừng mười bước, hét lớn một tiếng tiến vào trạng thái cuồng hóa.
Ông ta nổi giận rồi! “Keng!”
Đao của Thượng Quan Vân bị Gutian nắm chặt trong lòng bàn tay, trình diễn một màn dùng tay không nắm lưỡi đao.
“Keng keng!” Một tiếng, đao lớn bị chặt đứt.
Thượng Quan Vân hít một hơi lạnh, sau một cú đấm mạnh mẽ không trúng, ông ta muốn rút lui nhưng đáng tiếc Gutian không để cho ông ta cơ hội đó.
“Thình thịch…”
Gutian chế trụ cổ tay Thượng Quan Vân rồi lập tức dùng sức kéo, Thượng Quan Vân bị kéo mạnh đến trước mặt của ông ta.
“A!”
Thấy hai cái răng nanh sắp đâm về phía cổ của mình, Thượng Quan âm thầm rùng mình một cái, sử dụng tất cả mọi cách giấy thoát ra khỏi tay Gutian, sau đó quyết định chọn chạy trốn thật nhanh.